Chương 1 WELLINGSHIRE, ANH QUỐC
Tiểu thư Gabrielle vừa tròn sáu tuổi khi được gọi đến bên giường bệnh của mẹ mình. Theo sau là cận vệ trung thành của nàng, hai người lính đi ở hai bên, họ thả chậm tốc độ để cô bé có thể theo kịp bước chân của họ trên hành lang dài. Âm thanh duy nhất phát ra là tiếng đế giày của họ đập xuống nền đá lạnh tanh.
Gabrielle được gọi đến bên giường bệnh của mẹ nhiều đến nỗi cô bé đếm không xuể.
Khi bước đi, cô cúi thấp đầu, nhìn chăm chú vào viên đá sáng bóng mà cô vừa tìm được. Hẳn là mẹ sẽ thích nó. Nó có màu đen với đường viền mảnh màu trắng uốn lượn quanh nó. Một mặt của nó mịn màng tựa như bàn tay của mẹ khi bà vuốt ve khuôn mặt của Gabrielle. Mặt còn lại của viên đá lại xù xì như những sợi râu của cha cô.
Mỗi ngày khi hoàng hôn buông xuống, Gabrielle đều mang những món quà khác nhau đến cho mẹ cô. Hai ngày trước cô bắt được một con bướm. Nó có đôi cánh tuyệt đẹp, màu vàng xen lẫn những đốm màu tím. Mẹ bảo rằng đó là con bướm đẹp nhất mà bà từng thấy. Bà khen ngợi Gabrielle vì đã thật dịu dàng với một tạo vật của Chúa khi cô đến bên cửa sổ và thả cho nó bay đi.
Ngày hôm qua Gabrielle hái được những đóa hoa từ ngọn đồi phía ngoài bức tường của lâu đài. Hương thạch thảo và mật ong vây lấy cô, trộm nghĩ mùi hương đáng yêu này còn dễ chịu hơn hương tinh dầu và nước hoa của mẹ. Gabrielle buộc chúng bằng một sợi dây xinh xắn và cố thắt thành hình một chiếc nơ thật đẹp, nhưng cô không biết cách rồi làm chúng rối tung cả lên. Sợi dây ấy đã được tháo ra trước khi cô đưa bó hoa đến cho mẹ mình.
Đá là món quà mà mẹ cô yêu thích nhất. Bà giữ một giỏ thật đầy những viên đá mà Gabrielle đã nhặt cho bà và đặt nó ngay cạnh giường của mình. Chắc hẳn đây sẽ là viên mà mẹ thích nhất cho xem.
Gabrielle không hề lo lắng về chuyến thăm ngày hôm nay. Mẹ đã hứa với cô rằng bà sẽ không lên thiên đường quá sớm và bà sẽ không bao giờ thất hứa.
Mặt trời đổ bóng dọc theo những bức tường và sàn nhà lát đá. Nếu Gabrielle không mải bận bịu với viên đá, cô sẽ thích thú chạy theo bóng nắng và cố bắt cho được nó. Hành lang dài này là một trong những nơi vui chơi yêu thích của cô. Cô thích co một chân lên rồi nhảy lò cò từ viên đá này sang viên đá khác rồi xem thử mình đi được bao xa trước khi ngã. Cô vẫn chưa nhảy được đến cửa sổ mái vòm thứ hai, vẫn còn năm chiếc cửa sổ như thế nữa trên hành lang.
Thi thoảng, cô nhắm mắt lại, dang rộng cánh tay và xoay vòng cho đến khi mất thăng bằng rồi ngã phịch xuống sàn, choáng váng đến nỗi trông những bức tường như đang bay lượn trên đầu.
Hơn tất cả, cô thích nhất là chạy dọc theo hành lang, nhất là khi cha cô về nhà. Ông là một người cao lớn, cao hơn tất cả những cây cột trong giáo đường. Cha cô sẽ gọi tên cô và chờ đợi cô lao vào lòng ông. Sau đó ông bế bổng cô vào vòng tay rồi nhấc lên ngang đầu mình. Nếu lúc đó họ đang ở ngoài sân, cô sẽ với tay mình lên bầu trời, cảm thấy dường như mình có thể chạm tay vào những đám mây. Cha thường giả vờ như buông lỏng tay để cô nghĩ ông sắp làm rơi mình. Cô biết ông sẽ không bao giờ làm vậy, nhưng cô vẫn thét lên đầy thích thú. Cô vòng đôi tay mình quanh cổ cha và ôm thật chặt khi ông sải bước về phía phòng của mẹ. Những khi tâm trạng ông đặc biệt vui vẻ, ông sẽ cất tiếng hát. Cha có một giọng hát khủng khiếp, thi thoảng Gabrielle cười khúc khích rồi bịt tai mình lại tỏ vẻ sợ hãi, nhưng cô chẳng bao giờ bật cười thật sự. Cô không muốn tổn thương đến tình cảm dịu dàng của ông.
Hôm nay cha không ở nhà. Ông đã rời Wellingshire để đến thăm chú Morgan của ông đang sống ở miền Bắc nước Anh và ông sẽ không trở về nhà trong vài ngày tới. Garbielle không hề lo lắng điều gì. Mẹ sẽ không chết nếu không có cha ở bên cạnh đâu.
Stephen, thủ lĩnh đội cận vệ, mở cánh cửa phòng của mẹ cô và dỗ dành cô bước vào bằng một cái huých nhẹ nhàng vào lưng. “Vào đi nào, công chúa,” anh ta hối thúc.
Cô quay người lại nhíu mày bất mãn. “Cha nói rằng anh phải gọi mẹ em là Công nương Genevieve và gọi em là tiểu thư Gabrielle mới đúng.”
“Ở nước Anh, em sẽ là tiểu thư Gabrielle,” anh ta vỗ lên chiếc phù hiệu đeo trên áo choàng của mình, “nhưng ở St. Biel, em là công chúa của chúng tôi. Giờ thì đi đi, mẹ em đang đợi đấy.”
Trông thấy Gabrielle, mẹ cô cất tiếng gọi. Giọng của bà thật yếu ớt, trông bà xanh xao đến đáng sợ. Kể từ khi Gabrielle có thể nhớ được đến nay, mẹ vẫn luôn nằm trên giường. Đôi chân bà đã quên cách để bước đi, bà giải thích với Gabrielle như thế, nhưng bà vẫn hy vọng và cầu nguyện một ngày nào đó chúng sẽ nhớ lại. Nếu kỳ tích ấy có thể xảy ra, bà hứa với Gabrielle rằng bà sẽ đứng trên đôi chân trần của mình dưới dòng suối trong để cùng con gái bà thu nhặt những viên đá.
Và bà cũng sẽ khiêu vũ với cha nữa.
Trong phòng đứng chật ních người. Họ nhích ra tạo một lối nhỏ cho nàng. Vị linh mục, cha Gartner, đang tụng kinh cầu nguyện gần góc tường và vị bác sỹ hoàng gia, người lúc nào cũng nhăn nhó và thích lấy máu mẹ cô bằng những con bọ đen sì nhớp nhúa, cũng đang có mặt. Gabrielle thầm biết ơn ông vì hôm nay không đặt con bọ nào lên tay mẹ cả.
Người hầu, quản gia… đều vây quanh chiếc giường. Mẹ đặt khung thêu và kim trên tay bà xuống, xua những người hầu kia ra xa một chút, rồi ra hiệu cho Gabrielle.
“Đến đây ngồi bên mẹ nào,” bà ra lệnh.
Gabrielle chạy vào phòng, trèo lên trên giường, đưa viên đá cho mẹ mình.
“Ôi, nó thật đẹp.” Bà thì thầm, nhận lấy viên đá và quan sát nó thật cẩn thận. “Đây hẳn là viên đẹp nhất,” bà kèm theo một cái gật đầu.
“Mẹ, lần nào con mang viên đá đến mẹ cũng nói vậy. Cái nào cũng là đẹp nhất.”
Mẹ nàng vỗ nhẹ xuống chỗ bên cạnh bà. Gabrielle nhích lại gần và nói, “Mẹ không thể chết vào hôm nay được. Mẹ đã hứa rồi. Nhớ chứ?”
“Mẹ nhớ.”
“Cha sẽ vô cùng tức giận, vì thế, tốt hơn hết thì mẹ đừng làm vậy.”
“Tựa gần hơn chút nào, Gabrielle,” mẹ cô nói. “Mẹ phải nói thật nhỏ mới được.”
Ánh lấp lánh trong mắt bà mách bảo Gabrielle rằng bà lại bắt đầu trò chơi của mình.
“Bí mật ạ? Mẹ muốn nói cho con nghe một bí mật phải không ạ?”
Đám đông khẽ nhích về phía trước. Tất cả đều háo hức muốn nghe xem bà sẽ nói những gì.
Gabrielle nhìn khắp căn phòng. “Mẹ, vì sao những người này lại ở đây thế ạ? Vì sao vậy?”
Mẹ hôn lên má nàng. “Họ nghĩ rằng mẹ biết nơi giấu một kho báu khổng lồ và mong rằng mẹ sẽ nói cho họ biết đó là nơi nào.”
Gabrielle khúc khích cười. Nàng thích trò chơi này. “Mẹ sẽ nói cho con biết chứ?”
“Không phải hôm nay,” bà đáp.
“Không phải hôm nay,” Gabrielle lặp lại để những người tò mò kia có thể nghe thấy.
Mẹ nàng chống người ngồi dậy. Người hầu vội tiến lên chèn chiếc gối xuống dưới lưng bà. Một lúc sau vị bác sỹ tuyên bố rằng thần sắc của bà đang dần được cải thiện.
“Ta thấy khỏe hơn rất nhiều,” bà nói. “Các người lui ra đi,” bà ra lệnh, giọng nói của bà mạnh dần theo từng chữ. “Ta muốn có chút thời gian riêng tư với con gái ta.”
Vị bác sỹ trông như muốn phản đối, nhưng ông giữ im lặng và tách khỏi đám đông trong phòng. Ông ra hiệu cho hai cô hầu gái ở lại, đứng bên cánh cửa để đợi mệnh lệnh.
“Mẹ thấy khỏe hơn chưa? Hôm nay có thể kể chuyện cho con nghe không ạ?” Gabrielle hỏi.
“Có,” bà đáp. “Con muốn nghe câu chuyện nào?”
“Chuyện về nàng công chúa ạ,” cô háo hức trả lời.
Mẹ cô chẳng ngạc nhiên gì. Garielle luôn đòi nghe cùng một câu chuyện.
“Ở vùng đất xa xôi có tên gọi là St. Biel có một nàng công chúa,” mẹ cô bắt đầu kể. “Nhà nàng là toà lâu đài nguy nga tráng lệ màu trắng nằm trên đỉnh núi cao. Đức vua chính là chú của nàng. Ngài đối với công chúa rất tốt, nàng sống rất hạnh phúc.”
Khi mẹ cô dừng lại, Gabrielle liền sốt ruột thốt lên, “Mẹ chính là nàng công chúa ấy.”
“Gabrielle, con biết là mẹ và đây là câu chuyện về mẹ và cha con mà.”
“Con biết, nhưng con thích được nghe mẹ kể cơ.”
Mẹ cô tiếp tục kể. “Khi công chúa đến tuổi cập kê, nàng được hứa gả cho nam tước Geoffrey của Wellingshire. Công chúa phải kết hôn với nam tước và đến nước Anh sống cùng chàng.”
Bà biết rằng con gái mình thích nghe kể về lễ cưới, áo choàng và âm nhạc, thế nên bà kể rất chi tiết. Cô bé vỗ tay đầy hào hứng khi nghe về bữa tiệc, nhất là khi kể đến các loại bánh trái cây và bánh mật ong. Gần cuối câu chuyện, lời kể của người mẹ chậm chạp và khó nhọc. Bà đang dần kiệt sức. Cô bé thấy được và rồi, như đã trở thành một nghi thức, cô bé bắt mẹ mình phải hứa rằng sẽ không chết vào ngày hôm nay.
“Mẹ hứa. Giờ thì đến lượt con kể lại cho mẹ nghe câu chuyện mà mẹ đã dạy con rồi.”
“Từng câu từng chữ phải giống như mẹ đã dạy sao ạ? Và giống như những gì mà mẹ của mẹ đã dạy cho mẹ sao?”
Bà mỉm cười. “Phải rồi, từng chữ. Và con cũng phải nhớ kể nó cho con gái của con sau này để chúng biết về cội nguồn của chúng cũng như St. Biel.”
Gabrielle trở nên nghiêm túc và nhắm mắt lại để tập trung tinh thần. Cô biết mình sẽ không quên từ nào trong câu chuyện. Đây là di sản, mẹ nàng chắc chắn rằng ngày nào đó nàng sẽ hiểu được ý nghĩa của nó. Hai bàn tay nàng đan vào nhau, đặt trên đùi. Nàng mở mắt ra. Nhìn nụ cười khích lệ bên môi mẹ mình, nàng bắt đầu kể.
“Xưa lắm rồi vào cái năm mà những cơn dông bão dữ dội tràn vào từ biển khơi...”