Chương 2
Tất cả người dân ở nước Anh đều biết đến mối thù. Nam tước Coswold của Axholm, một trong những cố vấn thân cận của đức vua John và nam tước Percy của Werke, cũng là người bạn và tâm phúc của nhà vua, hai người họ đã cố tiêu diệt lẫn nhau trong suốt mười năm qua. Cuộc tranh đua giữa hai người đàn ông vô cùng khốc liệt. Ai cũng muốn nhiều của cải hơn người kia, nhiều quyền lực hơn, được tin cậy hơn và hiển nhiên là được nhà vua yêu thích hơn. Họ đối chọi gay gắt trong tất cả mọi chuyện và hơn tất cả, phần thưởng mà họ khao khát có được nhất chính là: Công chúa Gabrielle. Mỗi khi nhắc đến tên nàng họ liền trở nên điên cuồng như một con thú hoang. Cả hai đều kiên quyết muốn giành được người đẹp về cho mình.
Nhà vua thích thú bởi sự ganh đua của họ. Hễ có cơ hội, ông sẽ công kích để người này chống lại người kia.
Trong tư tưởng của ông, họ là những con thú cưng sẽ làm đủ mọi trò để làm ông vui lòng. Ông biết về sự thèm muốn của họ với con gái của nam tước Geoffrey, Gabrielle, nhưng ông không hề có ý định giao nàng cho bất cứ ai trong số họ. Nàng quá quý giá. Thay vào đó, ông muốn bỏ ngỏ khả năng rằng người nào cũng còn có cơ hội để cưới được nàng, bất cứ khi nào ông ta muốn.
Tất cả người dân ở nước Anh đều biết Gabrielle là ai. Vẻ đẹp của nàng là một huyền thoại. Nàng lớn lên ở Wellingshire cách cung điện hoàng gia không xa lắm. Cuộc sống của nàng khá tĩnh lặng và kín đáo, cho đến khi nàng trưởng thành và được ra mắt trước cung điện. Cha nàng, nam tước Geoffrey của Wellingshire, đích thân ở bên cạnh bảo vệ nàng tại buổi diện kiến đức vua John trong chưa đầy mười phút. Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ khiến cho nhà vua hoàn toàn bị mê hoặc.
John có thói quen đoạt lấy những gì mình muốn bất cứ khi nào muốn có nó. Ông nổi tiếng là phóng đãng. Chẳng lạ gì khi ông ta dụ dỗ những phu nhân và tiểu thư tự nguyện – và không tự nguyện – của thuộc hạ của mình, rồi sáng hôm sau, khoe khoang chiến tích mà mình chinh phục được. Tuy nhiên, ông ta không hề động đến Gabrielle, vì cha nàng là vị nam tước quyền lực và có sức ảnh hưởng nhất nước Anh.
John đã có đủ các mối xung đột trên tay mình. Ông ta chẳng cần thêm nữa. Ông ta đã bị công kích từ mọi mặt và ông tin rằng chẳng có cuộc xung đột nào là do mình gây nên cả. Vấn đề giữa ông ta và Đức Giáo Hoàng Innocent Đệ Tam gần đây đã trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, bởi vì John đã từ chối chấp thuận việc Đức Giáo Hoàng chọn Stephen Langton trở thành tổng giám mục của Canterbury và Đức Giáo Hoàng đã ban hành lệnh cấm đối với nước Anh. Tất cả các hoạt động của nhà thờ đều bị cấm ngoại trừ việc rửa tội và thú tội, cũng vì thế mà các cha xứ và linh mục của nhà thờ đã phải bỏ trốn khỏi nhà thờ của mình để tránh cơn thịnh nộ của John và nhận ra rằng một trong hai phía tuân thủ các thỏa thuận gần như là chuyện không thể.
Lệnh cấm đã chọc giận vua John, ông ta trả đũa lại bằng việc tịch thu tất cả các tài sản của nhà thờ.
Đức Giáo Hoàng đã phản ứng rất mãnh liệt. Ông khai trừ vua John, từ đó làm suy giảm quyền lực của ông ta với đất nước mình. Không chỉ khai trừ để tâm hồn đen tối chết tiệt của John bị thiêu đốt dưới ngọn lửa vĩnh hằng của địa ngục, mà còn giải thoát những người dân của ông ta khỏi lời tuyên thệ về lòng trung thành của họ. Nhờ vào đó, các nam tước không cần phải trung thành với nhà vua nữa.
Theo một nguồn tin đáng tin cậy, đức vua John biết rằng vua của nước Pháp đang để mắt đến ngai vàng của nước Anh và bị những quý tộc phản bội kia xúi giục chuẩn bị cho một cuộc xâm lược. Dẫu vua John tin rằng mình có đủ nhân lực và tài lực để chống lại nguy cơ này thì nó vẫn là một trận chiến tốn kém và đòi hỏi ông phải hết sức đề phòng.
Cùng lúc đó cũng có vài phiền toái nho nhỏ quấy nhiễu ông. Những cuộc nổi loạn ở xứ Wales và Scotland ngày càng có tổ chức. Vua William của Scotland không đáng lo ngại. Ông ta đã hứa sẽ trung thành với vua John. Thay vào đó, những cư dân vùng cao nguyên mới là những kẻ nổi loạn. Dẫu vua William tin rằng mình đã kiểm soát được tình hình, nhưng những lãnh chúa kia lại chẳng phục tùng bất cứ ai ngoài chính bộ tộc của mình. Càng tiến về phương Bắc, những bộ tộc kia lại càng trở nên tàn bạo và hung ác. Có quá nhiều hiềm khích nảy sinh chẳng thể nào dò theo cho hết được.
Chỉ duy nhất một lãnh chúa ở vùng cao nguyên phía Bắc không hề đe dọa đến bất cứ ai, cũng là người thật sự được tôn trọng chút ít: lãnh chúa Alan Monroe. Ông là một người đàn ông đứng tuổi, nói chuyện mềm mỏng, tính tình khá dễ chịu, những đặc điểm khó thấy được ở một vị lãnh chúa vùng cao nguyên. Ông hài lòng với cuộc sống của mình và không hề có ý định gia tăng tài sản cho mình. Có lẽ đây chính là lý do ông được quý trọng như thế.
Với nỗ lực đáng kinh ngạc để xoa dịu những quý tộc có ảnh hưởng lớn dưới trướng mình và nghe theo lời kiến nghị của vua William xứ Scotland, vua John đã hứa gả tiểu thư Gabrielle cho lãnh chúa Monroe. Dù ông không cần thiết phải làm thế, nhưng ông vẫn dỗ ngọt nàng bằng mảnh đất rộng lớn ở vùng cao nguyên có tên Finney’s Flat mà ông ta đã mua từ nhiều năm trước để làm của hồi môn. Nhà của lãnh chúa Monroe nằm ở góc Đông Nam của mảnh đất danh giá này.
Nỗi lo của John về việc quân đội ở vùng cao nguyên tập hợp lại với rất nhiều lãnh chúa ở vùng biên giới mong muốn được gia nhập, tất cả đều có ý định tiến về nước Anh, có thể tạm gác sang một bên trong thời gian tới và vua William sẽ không còn phải lo lắng về nguy cơ xảy ra cuộc nổi loạn. Dù không an tâm và thông cảm cho các tộc người phương Bắc, nỗi sợ một vài quý tộc ở vùng đồng bằng sẽ tham gia vào cuộc nổi loạn đang dấy lên trong lòng John.
Khi sắc lệnh về hôn ước với Gabrielle được chuyển đến lãnh chúa Monroe, anh ta liền hăm hở đồng ý. Anh cũng tin rằng với sắc lệnh hoàng gia này của John, cuộc chiến tranh giành quyền cai trị Finney’s Flat giữa các lãnh chúa sẽ chấm dứt và hòa bình sẽ được lập lại trên vùng đất này.
Chỉ có hai người lên tiếng phản đối cuộc hôn nhân này, Percy và Coswol, nhưng John bỏ mặc tất cả những lời thỉnh cầu và phản đối từ hai vị nam tước này.
Cha của Gabrielle, nam tước Geoffrey, cũng ủng hộ cuộc hôn nhân này. Ông thích con gái mình được gả cho một nam tước Anh chính gốc và sống ở Anh, nơi mà thi thoảng ông có thể đến gặp nàng và đứa cháu tương lai của mình. Ông biết rằng Gabrielle sẽ không thể an toàn ngày nào John còn là vua. Nam tước Geoffrey thấy được sự thèm khát trong mắt nhà vua mỗi khi hắn nhìn Gabrielle. Hành động của hắn ta hệt như con nhện đang kiên nhẫn đợi chờ để giăng bẫy và nuốt chửng con mồi của mình. Và từ những gì nam tước Geoffrey nghe được từ người họ hàng xa ở Scotland của mình, dòng họ Buchanan, vị hôn phu của Gabrielle là một người đàn ông tốt và sẽ đối xử tốt với nàng. Đó quả thật là một lời khen cho lãnh chúa Monroe, bởi dòng họ Buchanan không ưa thích bất kỳ ai ngoài những người trong gia tộc mình. Nam tước Geoffrey và lãnh chúa Buchanan có quan hệ thông gia với nhau, nhưng lãnh chúa gần như không chịu đựng nổi cha của Gabrielle, nhưng trớ trêu thay cho lãnh chúa Buchanan, người ghét tất cả những thứ liên quan đến nước Anh lại kết hôn với một người phụ nữ Anh.
Với sắc lệnh của vua John và sự cho phép của nam tước Geoffrey, hôn lễ đã được định. Người duy nhất chưa hề lên tiếng về sự việc cũng là người cuối cùng được biết về lễ cưới sắp đến chính là tiểu thư Gabrielle.