← Quay lại trang sách

Chương 53

Cha của Gabrielle không chấp nhận Colm ngay. Colm cũng thế. Họ khách sáo với nhau, nhưng cũng luôn đề phòng lẫn nhau.

Cha nàng tỏ ra mềm mỏng hơn khi thấy cách mà Colm đối xử với Gabrielle. Ông thấy rõ rằng lãnh chúa kia yêu thương và chiều chuộng nàng. Colm cũng mềm mỏng hơn với Nam tước khi thấy ông yêu con gái mình biết mấy và nàng cũng yêu ông.

Willa chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn với món gà nướng và rất nhiều món khác, Gabrielle đếm không xuể. Mỗi lần Willa dọn lên một món, bà đều mỉm cười với Gabrielle.

Liam bước vào và tự giới thiệu với nam tước. Cậu nói. “Gabrielle có nói với ông nàng đã cứu mạng tôi thế nào không?”

“Ta phải nghe mới được,” nam tước nói.

“Phu nhân, tôi có thể nói chuyện riêng với cô một lúc không?” Maurna chen ngang.

Gabrielle xin phép rồi đi theo Maurna lên gác.

“Đêm nay tôi để Mary về nhà sớm,” Maurna nói. “Cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều với hai tên nhóc kia, tôi rất biết ơn cô đã để cô ấy gia nhập vào gia đình này. Tôi nghĩ cặp sinh đôi đã đi ngủ. Tôi sang xem thử thì bắt gặp chúng chạy ra từ phòng ngủ của lãnh chúa.”

Đứng ở trên cùng cầu thang, Ehtan và Tom cúi thấp đầu chờ đợi.

“Cháu xin lỗi, phu nhân,” Ehtan nói.

“Cháu cũng thế,” Tom nói.

“Nói cho phu nhân biết các cháu đã làm gì đi,” Maurna nói. Bà cố tỏ ra nghiêm khắc, nhưng Gabrielle nghe được sự dịu dàng trong giọng nói của bà. Nàng biết hai cậu nhóc cũng nghe được.

“Chúng cháu chỉ muốn xem bên trong cái rương,” Tom cụp mắt nói.

“Rương của ta?” Gabrielle hỏi. “Vì sao các cháu lại muốn xem bên trong?”

Ethan nhún vai. “Cháu không biết, nhưng chúng cháu đã làm thế.”

Tom gật đầu. “Cháu tìm được một bức tượng trong đó.”

“Cháu cùng tìm được một cái,” Ethan thú nhận.

“Nhưng em đâu có làm vỡ cái của em. Anh làm vỡ cái của anh.”

“Này, mấy bức tượng đó chẳng phải của ai trong hai đứa cả,” Maurna nói.

Tom nắm lấy tay Gabrielle. “Là lỗi của Ethan đấy ạ.”

“Tôi sẽ giao chúng lại cho cô, Công nương Gabrielle, tôi sẽ vào phòng cô xem tình hình thế nào.”

“Để đó cho tôi được rồi, Maurna. Bà có thể xuống dưới.” Gabrielle dẫn hai cậu bé sinh đôi trở về phòng của chúng và đưa chúng lên giường. Nàng nói với chúng về việc tôn trọng sự riêng tư của người khác và yêu cầu chúng hứa sẽ không lẻn vào trong phòng lãnh chúa lần nữa khi chưa được cho phép. Rồi nàng hôn chúc chúng ngủ ngon và đóng cửa lại.

Đi dọc hành lang, nàng nghĩ nói với Colm tháo hẳn nắp của chiếc rương ra. Nếu đám nhóc trèo vào trong rồi nắp vô tình đóng lại, chúng có thể sẽ bị thương nặng.

Ngọn lửa sưởi ấm cả căn phòng. Nắp rương bị mở tung đang tựa lên tường, một bức tượng thánh Biel đang nằm nửa trong nửa ngoài, bấp bênh ở cạnh chiếc rương. Một cái khác nằm dưới sàn gãy mất cái đầu.

Nàng nhặt hai mảnh vỡ lên và đến bên lò lửa để xem thử có sửa được hay không. Cầm phần thân của bức tượng thánh, nàng thấy có gì đó lấp lánh. Nàng đưa bức tượng lại gần để nhìn kỹ hơn. Nàng sững người. Vàng. Bên trong bức tượng bị khoét rỗng và đổ đầy vàng. Nàng không dám tin vào mắt mình. Nàng nhìn lại lần nữa. Vàng ở đó.

Gabrielle cần phải ngồi xuống. Nàng đến bên giường, đặt mảnh vỡ của bức tượng trên đùi mình.

Truyền thuyết không chỉ là truyền thuyết ư? Vua Grenier thật sự đã giấu số vàng đi? Nàng lặng người. Và rồi nàng nghĩ, nếu vàng được giấu trong bức tượng này, những cái khác thì sao? Nàng phải xem thử. Nàng nhẹ nhàng đặt mảnh vỡ lên giường và chạy đến bên chiếc rương lấy cái khác. Nàng nhăn mặt khi đập nó vào lò sưởi. Nàng thử đến lần thứ ba chiếc đầu mới vỡ.

“Xin lỗi, thánh Biel,” nàng nói khẽ.

Có. Vàng ở đó. Bức tượng thứ hai cũng chứa đầy vàng. Nàng phải ngồi xuống lần nữa. Chuyện này quá sức chịu đựng rồi. Những bức tượng trong nhà kho chắc cũng chứa đầy vàng. Không cần phải đập vỡ chúng.

Một bức tượng khác đang trên đường từ Wellingshire đến. Bức tượng mẹ nàng đã mang theo khi bà kết hôn. Mẹ nàng có biết về bí mật của St. Biel không?

Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, đầu óc nàng nhanh chóng quay cuồng. Phải chăng bức tượng khổng lồ hướng ra cảng ở St. Biel cũng chứa đầy vàng? Nàng bật cười. Tất nhiên rồi. Ôi, vua Grenier thông minh biết mấy.

Nàng ngồi trên giường rất lâu để suy nghĩ về câu chuyện mẹ nàng đã bắt nàng ghi nhớ. Ngày xa xưa, khi... Đó là một ám hiệu, nhưng mẹ nàng có phát hiện ra nó không? Nếu có, bà có nói lại với chồng mình không?

Gabrielle không biết nàng đã ngơ ngác ngồi đó trong bao lâu. Nàng đặt bức tượng vỡ vào trong rương và đóng nó lại.

Khi nàng quay lại sảnh, cha nàng trông thoải mái hơn rất nhiều. Colm có vẻ nhẹ nhõm khi thấy nàng. Anh hôn nàng thật nhanh và nói. “Ta sẽ để nàng nói chuyện với cha mình.” Rồi anh nói thật nhỏ. “Trở về giường sớm nhé.”

Liam cũng rời đi để nàng và cha có thể nói chuyện riêng với nhau. Gabrielle ngồi xuống trước mặt ông bên lò lửa.

Trước khi ông lên tiếng hỏi, nàng đã lên tiếng. “Con yêu chàng, thưa cha.”

Ông gật đầu. “Cha thấy được.”

Nàng dành mười phút tiếp theo để nói về những ưu điểm của Colm với ông.

“Cha có từng nghĩ đến việc tái hôn không, thưa cha? Con sẽ rất vui nếu cha làm thế. Con không thích khi nghĩ cha phải sống cô đơn một mình.”

“Có lẽ.”

“Nếu cha không quá mệt mỏi, con có vài câu muốn hỏi cha… về St. Biel.

Gabrielle nằm bên cạnh chồng mình và thì thầm những lời ngọt ngào với anh. Họ vừa làm tình xong, nàng vẫn còn đang thở dốc. Họ có nói sơ qua về Coswold, nhưng giờ đây, trong bóng tối, nàng nói anh nghe về nỗi sợ hãi mà nàng đã trải qua.

“Em đã sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.”

“Ta sẽ không thể chịu được nếu mất nàng,” anh thì thầm. Giọng anh run rẩy. “Ta sẽ nói ngay bây giờ. Ta yêu nàng, Gabrielle.”

Mắt nàng ngấn lệ. “Chàng yêu em,” nàng khẽ nói. Nàng nhổm dậy và hôn lên cằm anh. “Chàng vừa tặng em món quà mà cha em đã tặng mẹ đấy.”

“Món quà của ông là tình yêu ư?”

“Đúng vậy. Em nghĩ nó phải mất khá nhiều thời gian đấy. Vì mẹ em. Mẹ không thích cha lắm khi họ kết hôn. Ông đã đưa bà đi khỏi nhà mình ở St. Biel. Em còn nghĩ sẽ phải mất nhiều thời gian hơn cho đến khi chàng nói ra những từ ấy với em. Chàng sẽ không bao giờ rời xa em.”

Anh bật cười. “Ta chỉ thừa nhận chuyện này một lần duy nhất thôi. Nàng khiến ta lo lắng. Nàng có quyền làm thế với ta. Ta sẽ không thể suy nghĩ gì khi ở bên nàng. Nhưng ta không bao giờ rời xa nàng. Liam và Braeden sẽ được giao nhiều việc hơn và ta sẽ có nhiều thời gian hơn với nàng.”

Họ im lặng trong vài phút, sau nó nàng khẽ nói. “Chàng có thích cha em không?”

“Ta không biết ông đủ nhiều để thích. Ông là một người đàn ông cộc cằn. Ông rất không hài lòng khi thấy vết trầy xước trên tay và mặt nàng, nhưng khi biết đó là do Coswold làm thì ông không trách ta nữa.”

“Hôm nay mấy đứa nhỏ đã chui vào trong rương đồ của em.”

Anh bật cười. “Chúng chui vào trong…”

“Chúng hiếu kỳ. Chàng phải tháo bỏ nắp đi. Em sợ chúng sẽ bị kẹt bên trong mất.”

“Chúng ta sẽ đến nhà Buchanan ở vài ngày, nàng có thể gặp cô chị họ yêu dấu của nàng rồi,” anh tiết lộ. “Ta nghĩ có lẽ chúng ta sẽ đưa Ethan và Tom theo, rồi sau đó quên dẫn chúng về.”

“Em sẽ không bỏ chúng lại đâu. Chúng thuộc về nơi này. Ethan đã làm vỡ một bức tượng của em.”

Anh uể oải nói. “Nó đã làm thế sao?”

“Trong bức tượng chứa đầy vàng.”

“Nó cái gì cơ?”

“Vàng,” nàng thì thầm. “Bức tượng chứa đầy vàng. Em đã đập vỡ một cái khác để xem thử, trong đó cũng có vàng.”

Phản ứng của anh hệt như nàng vậy. Anh vô cùng kinh ngạc. “Kho báu có thật.”

Gabrielle kể lại câu chuyện mà mẹ đã dạy nàng. Khi kể xong, nàng nói. “Giờ thì em biết số vàng được giấu trong các bức tượng rồi, em cảm thấy đức vua Grenier thật thông minh.

Quân Thập Tự đã định giết chết trung thần của ngài vì đã yêu cầu họ phải trả phí khi đi qua núi. Họ nghĩ rằng đất nước này đầy những kẻ ngoại đạo, đức vua đã làm gì? Ngài đã chọn cho đất nước mình một vị thánh và đổi tên cho nó, rồi đem số vàng thu được gửi cho Đức Giáo Hoàng. Quân Thập Tự Chinh không dám làm hại người dân của ngài nữa. Tấn công họ sẽ đồng nghĩa với tấn công Đức Giáo Hoàng.”

“Vì sao nhà vua lại giấu số vàng ấy suốt thời gian qua?”

“Mẹ nói với cha em rằng đức vua là một người thông minh. Ngài biết của cải càng nhiều thì lòng tham càng lớn.

Người dân của ngài cũng vậy.”

“Lòng tham sẽ phá hỏng lối sống của họ.”

“Vâng.”

Colm mỉm cười. “Đúng vậy, ngài ấy rất thông minh khi dùng vị thánh yêu thích của mình để cứu lấy đất nước.”

“Còn nữa. Em đã hỏi cha, cha nói chuyện em nghi ngờ là sự thật.” Nàng trườn lên thì thầm vào tai anh. “Không hề có Thánh Biel.”

Sau một hồi im lặng, Colm nói. “Ngài đã dựng nên vị thánh…”

“Ngài đã cứu người dân của mình bằng cách duy nhất ngài biết,” nàng nói. “Nhưng, em tự hỏi, những người dẫn đầu nhà thờ sẽ nghĩ gì nếu họ biết chuyện. Em không thể nói cho họ biết được.”

“Nàng không thể.”

“Giờ đây vua John đang cai trị St. Biel, ông ta sẽ không có được kho báu. Em sẽ giữ cho nó được an toàn, và một ngày nào đó, con gái và con trai của em sẽ được nghe về câu chuyện, rồi sẽ đến chúng chịu trách nhiệm bảo vệ nó.”

Colm lại bật cười. “Không cần hỏi vì sao những bức tượng lại không được đặt trong nhà thờ.”

“Đây là truyền thống.”

“Được bắt đầu bởi vị vua biết rằng hành động đó mang ý xúc phạm.”

“Em sẽ để con cháu chúng ta chăm nom cho nhà thờ.”

“Nhưng nàng phải truyền bí mật này lại,” anh nói khi nhẹ nhàng đẩy nàng nằm xuống. “Còn ta sẽ lo phần của mình, bé yêu, ta đảm bảo rằng nàng sẽ có con trai và con gái.”

HẾT