Chương 52
Gabrielle tỉnh lại và cảm thấy đầu đau như búa bổ. Nàng mở mắt và cố nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với nàng. Nàng nhìn quanh căn phòng xa lạ, nàng đang nằm trên một chiếc giường. Trần nhà rất thấp, chỉ cần nàng ngồi dậy là có thể chạm đến nó. Nàng đang ở trên một cái gác xép. Không khí có mùi ẩm mốc và hôi hám. Dù căn nhà này là gì thì nó cũng đã bị bỏ hoang khá lâu rồi. Những sợi rơm đâm vào lưng nàng, tấm chăn thô ráp mà kẻ nào đó đã đắp lên người nàng cọ vào mặt nàng. Nàng cảm thấy má mình đau rát và đưa tay lên chạm thử. Khi bỏ tay xuống, có dấu máu dính lại trên ngón tay nàng. Rồi nàng thấy những vết trầy xước trên cánh tay mình.
Đầu óc nàng dần tỉnh táo lại. Rogue. Nàng đang cưỡi Rogue. Rồi có một con vật. Không, không đúng. Nàng nghĩ âm thanh mà nàng nghe thấy là tiếng con vật nào đó đang kiếm mồi. Có tiếng sột soạt. Sau đó là cơn đau khiến nàng tối mắt.
Bên dưới, cửa được mở ra, nàng nghe thấy tiếng bước chân có người bước vào. Gabrielle đột nhiên tỉnh táo hẳn. Nàng muốn trườn đến bên rìa gác xép để nhìn thử, nhưng nàng sợ sẽ bị nghe hoặc nhìn thấy.
Nàng không biết có bao nhiều người bên dưới cho đến khi nàng nghe được giọng của chúng.
“Tốt hơn hết mày nên cầu cho nàng tỉnh dậy đi Leod, nếu không, hắn sẽ giết mày rồi chôn cùng nàng. Tao chưa bao giờ thấy ai hành động như thế cả. Mày có thấy sự điên cuồng trong mắt hắn không? Giống như quỷ dữ đang nhìn chằm chằm vào tao vậy.”
“Tao chỉ làm theo những gì được dặn thôi,” Leod cãi lại. “Mày nghe hắn nói rồi đấy. Hạ gục nàng ta trước khi nàng hét lên rồi giao lại cho mày để mày mang nàng đi, tao đã làm thế còn gì, Kenny. Tao hạ gục nàng. Tao không quan tâm hắn điên thế nào, chúng ta đã làm hết tất cả mọi việc. Trong khi đám còn lại chỉ nhàn hạ đợi ở phía Đông, chúng ta phải trèo lên sườn núi, cố không phát ra tiếng động nào trong lúc chui rúc trong mấy bụi cây. Chầu chực hết giờ này đến giờ khác không hề động đậy. Tay tao cũng bị mấy cành cây đó làm cho trầy xước cả. Chân tao cũng bị chuột rút luôn. Hắn ta không nên hét vào mặt tao hay mày vì đã làm xong việc.”
“Tao biết chúng ta đã làm xong việc, nhưng mày cũng không nên dùng cái ná để bắn nàng chứ.”
“Tao dùng nó để bắn chim đấy.”
“Một người phụ nữ đâu có giống chim chóc hả Leod. Hơn nữa, mày bắn gãy cả cổ mấy con chim đó.”
“Đó là cách duy nhất tao biết có thể giết chúng mà vẫn giữ chúng tươi ngon để có thể nấu được.”
“Mày có thể làm gãy cổ nàng.”
“Tao dùng viên đá nhỏ xíu nên không sao đâu.”
“Tao mong là nàng ta tỉnh lại. Trông mặt tao có dữ dằn lắm không?”
“Có. Đáng ra chúng ta phải được giúp nhiều hơn,” hắn than vãn.
“Chúng ta có Andrew ở phía sau mà.”
“Nó thì giúp được gì? Nó nhỏ thó và ốm nhom, trông như mới lên mười, nó chẳng chẳng nhấc được thứ gì nặng hơn cái xô. Hắn nên cử một người đàn ông đi cùng chúng ta, không phải một thằng nhóc con.”
“Đừng để ngoại hình của nó lừa. Hắn cũng xấp xỉ chúng ta đấy. Trông hắn trẻ con và yếu ớt thế nhưng tao nghe nói nó giết được rất nhiều, ý tao là con người, không phải chim chóc. Hắn dùng dao với chúng. Ra vẻ ngây thơ vô tội rồi lưỡi dao hắn quét qua nhát và bùm!
“Mày từng thấy nó làm thế chưa?”
“Chưa, nhưng tao nghe những người khác nói. Tao sẽ chạy thục mạng nếu Andrew đến rồi cười với tao. Tốt hơn hết mày nên bắt thang lên trên đó ngay để xem nàng ta còn thở không đi.”
Gabrielle nghe thấy tiếng thang bị kéo lê trên sàn nhà. Một đầu của nó tựa lên cạnh gác xép.
“Tao không nghĩ là cái này đỡ nổi tao,” Leod chần chừ. “Tìm tên nhóc đó. Bảo nó làm đi.”
“Tao nói rồi. Andrew không phải tên nhóc, nếu nó lên đó, nó chơi đùa nàng ta trước khi trở xuống đấy.”
Gabrielle nhắm chặt mắt, cố bình ổn nhịp tim đang đập loạn của mình. Nàng nghe tiếng giày dẫm lên thang, nàng nằm yên bất động khi tên đó đến gần. Hắn bốc mùi thật kinh khủng.
Hắn va trúng trần nhà. Chiếc nệm rơm lún xuống khi hắn cúi người về phía nàng. Hắn đặt tay lên ngực nàng, trong khi nàng giả vờ bất tỉnh, ngón tay hắn di chuyển xung quanh. Nàng muốn giết hắn.
Hắn giật tay lại khi Kenny gọi. “Nàng vẫn còn thở đấy chứ?”
“Còn, nhưng nàng vẫn đang bất tỉnh.” Hắn lay nàng. “Nàng không hề mở mắt.”
“Vậy thì xuống đi. Tao nghe tiếng hắn đang đến đấy.”
Leod khẽ rủa thầm rồi trèo xuống.
“Để cái thang lại đó. Hắn sẽ muốn nhìn nàng đấy.”
Cánh cửa mở ra lần nữa, người mà chúng đang đợi bước vào. Nàng không cần phải thấy mặt cũng biết hắn là ai. Ngay khi hắn mở miệng, nàng đã biết: Nam tước Coswold.
Gabrielle chuyển từ sững sờ khó tin sang phẫn nộ chỉ trong nháy mắt. Vì sao Coswold lại ở đây? Giờ hắn muốn gì ở nàng? Nhưng không có thời gian để suy nghĩ về động cơ của hắn nữa. Thay vào đó, nàng phải tìm cách trốn thoát.
“Ngươi chắc là nàng bất tỉnh chứ?” Coswold hỏi, trước khi Leod hay Kenny kịp trả lời, hắn nói, “Các ngươi đã ở đây bao lâu rồi? Các ngươi có nói chuyện không? Có nói gì mà nàng có thể đã nghe thấy không?”
“Chúng tôi chỉ vừa vào thôi, phải không Kenny?” Leod nói. “Chúng tôi không có thời gian để nói chuyện. Tôi bước vào, lấy thang, rồi trèo lên xem nàng có còn thở hay nàng đã tỉnh lại chưa.”
“Nàng còn sống,” Kenny nói. “Nhưng nàng chưa tỉnh lại.”
“Mang nàng xuống đây,” Coswold ra lệnh. “Nhưng nàng vẫn chưa tỉnh,” Kenny nhắc nhở. Gabrielle nghe tiếng ẩu đả, sau đó là, “Tôi đi đây. Tôi sẽ mang nàng xuống cho ngài.”
Hắn leo lên gác lần nữa và nhấc Gabrielle khỏi giường. Hắn vác nàng đến bên rìa gác rồi thả cơ thể mềm oặt của nàng xuống cho người đang đợi bên dưới.
“Lấy chiếc ghế để nàng ngồi. Leod, tìm sợi dây thừng trói nàng lại.”
Gabrielle tiếp tục giả vờ bất tỉnh trong lúc bị xô đẩy. Đầu nàng gục xuống, mái tóc che khuất gương mặt của nàng. Nàng biết Coswold đang đứng gần nàng. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang dán chặt vào nàng, nghe được tiếng thở hồng hộc và ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc kinh khủng của hắn.
Leod quấn sợi dây thừng quanh eo nàng và buộc hai đầu lại sau chiếc ghế. Rồi hắn lấy thêm sợi khác cột hai cổ tay nàng với hai nút thắt.
“Trói chặt rồi,” hắn nói. Hắn có vẻ rất tự hào với tác phẩm của mình. “Nàng sẽ không thoát được đâu.”
Nàng cảm nhận được nút thắt đang nằm giữa các ngón tay nàng và cho rằng có thể là một cái bẫy. Chắc chắn hắn biết nàng có thể tháo nút thắt được. Phải chăng hắn đang cố thử xem nàng đã tỉnh hay chưa? Hoặc hắn quá ngu ngốc? Nàng có ngay câu trả lời khi hắn bước đi.
“Lấy cho ta một cốc nước,” Coswold ra lệnh.
Khi nhận được ly nước, hắn nói. “Ra ngoài. Cả hai ngươi ra ngoài.”
Kenny cười khẩy. “Hắn muốn ở một mình với nàng ấy.”
“Hắn định làm gì khi nàng bị trói chặt trên ghế vậy?”
“Ra ngoài và ở yên đó cho đến khi ta gọi!” Coswold gầm lên tức tối.
Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng hắn, Coswold tóm lấy tóc Gabrielle và kéo nàng ngửa đầu lên. Hắn hắt ly nước lên mặt nàng.
Nàng rên rỉ và chầm chậm mở mắt ra. Khuôn mặt đáng sợ của hắn đang ở ngay trước mắt nàng.
“Tỉnh lại, Gabrielle. Tỉnh lại.”
Hắn cố ý làm đau nàng, hắn chống bàn tay lên trán nàng và đẩy đầu nàng về phía sau ghế. Ngược lại, sau đó hắn quỳ một chân xuống để đối mặt với nàng rồi dịu dàng vuốt lại mái tóc tên mặt cho nàng, vuốt ve gò má nàng.
Sự đụng chạm của hắn khiến nàng phải lùi lại.
Hắn kéo một chiếc ghế qua và ngồi xuống đối diện nàng. Chụm tay lại trên đầu gối, hắn thấy được vẻ tò mò của nàng.
“Ta không có ý định hại nàng, Gabrielle.”
Nàng không đáp lại. Nàng thấy được sự điên cuồng trong mắt hắn.
“Ta muốn hỏi nàng một câu hỏi. Chỉ thế thôi,” hắn nhã nhặn nói. “Khi nàng cho ta một câu trả lời vừa ý, nàng sẽ được về nhà. Chỉ một câu hỏi và một câu trả lời. Nàng sẽ phối hợp chứ?”
Nàng không trả lời. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, chờ đợi. Đột nhiên hắn bật dậy và cho nàng một bạt tai bằng mu bàn tay.
“Giờ thì nàng sẵn sàng nghe ta hỏi rồi chứ?”
Nàng từ chối trả lời. Hắn tóm lấy nàng. “Vàng đang ở đâu?”
Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn nói. “Ta muốn kho báu của St. Biel. Nó đang ở đâu?”
Nàng chuẩn bị tâm lý đón nhận một đòn tấn công khác và nói. “Không có kho báu.”
Hắn không đánh nàng. “Có, có đấy. Ta đã đến St. Biel và tin điều đó. Nhà vua không hề gửi số vàng đó đến cho Đức Giáo Hoàng. Ông ta đã giấu nhẹm nó đi.”
“Nếu đó là sự thật, hẳn ngài ấy đã mang theo bí mật đó xuống mồ rồi.”
Coswold chỉ tay về phía nàng. “Không, không hề. Bí mật đã được truyền lại. Mẹ nàng biết, đúng không? Bà ta đã nói lại với nàng.”
“Không, bà không nói với tôi, vốn dĩ không hề có kho báu nào cả.”
“Tên linh mục đã xác nhận điều đó. Phải. Sứ giả đã báo lại rằng khi linh mục nhắc đến nó, nàng đã nói nàng sẽ không trao kho báu cho người MacHugh. Vậy nên nàng biết nó ở đâu.”
“Không, ý của ông ấy không phải là số vàng.”
Hắn tóm lấy nàng lần nữa, bóp chặt khóe môi nàng.
“Ta không nghĩ rằng nàng hiểu rõ tình hình hiện tại của ta, Gabrielle à. Kho báu sẽ giải thoát ta khỏi nhà vua. Ta làm quân cờ cho hắn quá lâu rồi. Cho dù ta có thể thoát khỏi hắn thì ta vẫn sẽ không có đồng minh nào cả. Đám quý tộc kia chỉ xem ta là một tên tay sai hoàng gia. Nếu chúng nổi loạn, chúng sẽ giết ta cùng với nhà vua. Nàng thấy đấy, ta chẳng còn gì để mất cả.”
Nàng nghĩ hắn muốn nàng thấy thương cảm cho hắn. Hắn đã bị bức điên.
“Ta đã nghĩ mọi chuyện thật dễ dàng. Ta sẽ hỏi cưới và có được nàng. Ta đã nghe câu chuyện về kho báu bị giấu, nhưng ta không tin cho đến khi nhà vua cử ta đến St. Biel để giám sát thuộc hạ của ông ta. Ta nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lệ đó và tận mắt thấy rất nhiều đồng tiền vàng. Ta nghe nói chúng được giữ để làm kỷ niệm, số còn lại đã được gửi cho Đức Giáo Hoàng.”
Nở nụ cười, hắn gõ ngón tay lên đầu mình. “Nhưng không ai biết có bao nhiêu cả. Ta hỏi càng nhiều người, ta càng chắc chắn rằng nhà vua đã giữ phần lớn lại cho riêng mình. Rồi ta đã gặp được người từng tận mắt thấy… số vàng đó… rất nhiều vàng. Nó đã biến mất. Nó được giấu đi đâu vậy, Gabrielle?”
“Lòng tham đã khiến anh mù quáng. Điều tôi nói là sự thật. Không có vàng gì cả,” nàng nói.
Hắn khoa trương thở dài. “Có, có đấy. Sau tất cả những gì ta đã làm… có đấy.”
“Tôi không nói được, vì tôi không hề biết nó ở đâu.”
“Vậy là nàng đã thừa nhận nó tồn tại.” Hắn làm như thể vừa lừa được nàng thú nhận.
Nàng lắc đầu. “Không.”
Hắn ngồi xuống, bắt tréo chân và đung đưa chân một cách biếng nhác.
Một khoảng thời gian dài trôi qua trong im lặng. Nỗi sợ hãi của nàng chuyển dần sang khiếp đảm.
“Nàng yêu cha mình chứ?” Hắn hỏi.
Nàng kêu thét lên. “Ông ấy đang ở đâu? Anh đã làm gì?”
“Ta đã làm gì? Vẫn chưa làm gì cả. Cha nàng không mang theo bao nhiêu người bảo vệ trong trường hợp bị tấn công bất ngờ cả. Ông ta đang giúp ta đấy. Ta đã theo dõi cha nàng suốt quãng đường đến pháo đài của MacHugh. Ta biết rất rõ nên tấn công từ nơi nào. Đừng lo. Ông ta vẫn còn sống, chỉ là tình hình không được lạc quan thôi. Nói cho ta biết nơi giấu vàng rồi ta sẽ để ông ta được sống.”
Thấy nàng không trả lời hắn ngay, Coswold nói tiếp. “Nàng cho rằng ta đang nói dối ư? Sao ta biết nam tước Geoffrey đang trên đường đến đây à? Chuyện này rất dễ để chứng minh. Ta sẽ cử vài người đến tìm ông ta. Nếu chúng chặt một bàn tay mang về cho nàng, nàng sẽ tận mắt nhìn thấy chiếc nhẫn mang dấu hiệu của ông ta còn nguyên trên ngón tay đấy.”
“Không!” Nàng gào lên. “Anh sẽ không có gan giết chết một nam tước đâu.”
“Ta không có gan?” Sao lại không? Ta đã từng giết một lãnh chúa kia mà.”
“Monroe? Anh đã giết lãnh chúa Monroe?”
Hắn nhún vai. “Ta không thể để ông ta có được nàng. Ta cần được nói chuyện với nàng về số vàng. MacKenna không quan tâm ta sẽ làm gì với nàng miễn là để hắn có được Finney’s Flat. Tất nhiên, hắn chẳng biết gì về kho báu cả. Ta nghĩ hắn ta rất sẵn lòng đấy. Khi còn sống hắn chẳng giúp được gì cho ta, nhưng giờ hắn chết rồi, lại hóa ra hữu ích, chúng ta có thể ngồi trong căn nhà hoang trên lãnh thổ của hắn. Người dân của hắn đang rối tung cả lên, chúng chẳng hay biết gì về việc chúng ta đang ở đây cả.”
“Chồng tôi sẽ đến tìm tôi.”
“Hắn phải tìm được nàng trước đã, ta đã lệnh cho người của mình chia ra khắp nơi để đánh lạc hướng. Nàng có muốn mất cả cha và chồng nàng hay không?”
“Không.”
“Vậy thì hãy nhanh nói cho ta biết nơi giấu vàng. Chúng ta không thể ngồi đây mãi được. Chồng nàng đang điên cuồng tìm kiếm nàng đấy, ta sẽ phải giết hắn thôi.”
“Tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tiếng thở của hắn nghe như tiếng gầm gừ. “Phải rồi, phải rồi, nói ta nghe đi nào.”
“Nó ở Wellingshire,” nàng nói dối. “Và được giấu rất kỹ.” Hắn bật cười. “Vàng ở Wellingshire và cha nàng…”
“Mẹ tôi không nói cho ông ấy biết. Tôi là người duy nhất được biết. Nó thuộc về gia đình hoàng tộc của St. Biel.”
“Nàng phải nói cho ta biết vị trí chính xác của nó, Wellingshire có diện tích gần bằng một quốc gia nhỏ. Nó được giấu trong lâu đài?”
“Không, nó được đem chôn.”
“Ở đâu?” Hắn hỏi. Vẻ điên cuồng méo mó trên mặt hắn, nỗi ám ảnh của hắn quá lớn.
“Tôi sẽ chỉ đường cho anh. Đó là cách duy nhất. Như anh đã nói, diện tích nơi đó rất lớn.”
“Vậy chúng ta sẽ đến Wellingshire.”
“Nếu chồng tôi biết được, chàng sẽ đuổi theo, tôi sẽ không để anh giết chàng đâu. Anh phải dẫn chàng đi theo hướng ngược lại.”
“Ta làm cách nào đây?”
“Chồng tôi biết đọc và viết.”
“Nhưng làm sao…”
“Tôi có thể viết thư nói với chàng rằng tôi đã trốn thoát và an toàn ở chỗ cha mình. Tôi sẽ bảo chàng đến đón tôi.”
“Người MacKenna,” hắn gật gù nói. “Nàng sẽ nói với chồng nàng chúng chính là người đã bắt nàng.”
Khi Coswold dặn dò những gì nàng phải nói xong, hắn đã tin ý tưởng báo tin này là của hắn. Hắn sai Leod đi tìm gì đó để viết, mất một giờ đồng hồ tên đó mới mang theo mực và một tấm giấy da trở lại.
Gabrielle viết lại chính xác những gì hắn nói, nhưng trước khi ký tên, nàng ngước lên nhìn Coswold. “Tôi không muốn người đưa tin bị giết trước khi có cơ hội đưa lá thư này đến tay chồng tôi. Có cậu bé nào có thể đưa nó đi không? Không quá trẻ để có thể cưỡi ngựa cũng không quá già để người khác nghĩ đó là một người trưởng thành. Chồng tôi sẽ không giết một cậu bé.”
“Có,” Coswold nói. “Ta sẽ tìm một tên nhóc đưa thư. Giờ thì viết cho xong đi. Sắp tối rồi, chúng ta sẽ xuất phát ngay khi trời hừng sáng.”
Trong lúc Coswold đi tới đi lui trong nhà, Garbielle đã viết thêm một câu cuối cùng vài lá thư: “Xin hãy đến thật nhanh và từ nay về sau em sẽ làm mọi việc tùy theo ý chàng.”
Khi Liam đến thị tộc Sinclair, Colm đã lên đường trở về nhà, anh đi theo đường khác. Liam vội quay lại, lần này cậu đi theo con đường phía Bắc. Cậu đuổi kịp khi Colm chuẩn bị đi qua Finney’s Flat.
Colm thấy cậu đến. Một cảm giác sợ hãi chợt vây chặt anh.
“Gabrielle,” Liam hét lên, “nàng mất tích rồi! Nàng đã bị bắt đi.”
“Kẻ nào? Kẻ nào đã bắt nàng?”
“Em không biết,” cậu nói. “Có lẽ khi anh gặp được Braeden, anh ấy sẽ biết chút gì đó.”
Colm không thể kiềm được cơn giận dữ. Nó lấn át tất cả suy nghĩ của anh. “Nếu nàng có tổn hại gì…”
“Đừng nghĩ đến chuyện đó,” Liam ra lệnh.
Nhưng đó là tất cả những gì anh có thể nghĩ trong suốt đoạn đường điên cuồng lao về nhà. Anh không không thể mất nàng được.
Màn đêm đã buông xuống khi anh phóng trên con đường mòn về nhà. Anh cầu nguyện nàng đã được tìm thấy và đang ở đó đợi chào đón anh trở về. Anh sẽ nói với nàng – hét lên với trời cao – rằng anh yêu nàng. Nàng đáng ra phải được nghe câu nói ấy từ sớm. Không thể quá muộn màng được.
Đến sườn núi, một trong các lính gác hét lên với anh. “Có gì đó… đang chạy qua cánh đồng. Một người đang cưỡi ngựa.”
Colm và Liam quay lại nhìn bóng đen đang lao đến. Dưới ánh trăng tròn, họ có thể nhìn thấy rõ ràng người đang ngồi trên lưng ngựa. Họ phi ngựa đến gặp anh ta, tóm lấy anh ta trước khi anh ta kịp xuống ngựa.
“Tôi đưa tin đến cho lãnh chúa,” người đàn ông đó nói, giọng ông ta run rẩy sợ hãi. Anh ta đưa tay vào trong áo và lôi ra một cuộn giấy da.
“Ngươi là ai?” Liam hỏi. “Tôi tên là Andrew.”
“Ai sai người đưa thứ này đến cho lãnh chúa?”
“Một người MacKenna. Tôi là người dòng họ Dunbar. Tôi đang trên đường về nhà sau buổi săn thì một người đàn ông chặn tôi lại và bảo tôi đem thứ này đến cho ngài. Anh ta nói rất gấp. Tôi không biết trong đó nói gì, tôi không biết đọc.”
Colm giật lấy cuộn giấy và đọc. Anh đưa nó cho Liam và chỉ vào dòng chữ cuối. “Tùy theo ý chàng” được gạch chân bên dưới.
Anh kéo người đàn ông đó xuống khỏi ngựa và tóm lấy cổ anh ta. Giọng anh đầy đe dọa khi nói. “Vợ ta nói cho ta biết rằng tất cả những thứ này đều là dối trá. Điều đó có nghĩa ngươi cũng đang nói dối.”
“Tôi chỉ là người đưa…”
Colm nhấc bổng anh ta lên, siết chặt cổ anh ta. Anh không nới tay cho đến khi mắt Andrew trợn trắng lên. Chỉ trong một phút, Andrew đã nói ra tất cả những gì anh muốn biết.
Colm ra lệnh cho Liam. “Trói hắn lên ngựa và mang theo. Nếu hắn nói dối lần nữa, hắn sẽ phải trả giá bằng cái chết.”
Andrew dẫn họ đến căn nhà.
Colm biết Gabrielle đang ở trong. Anh phải thật thận trọng. Ánh sáng từ ngọn nến hắt qua cửa sổ và anh có thể ngửi được mùi khói tỏa ra từ ống khói. Những tên lính của Coswold đang nằm ngủ quanh đống lửa trại phía Nam căn nhà, nơi có bãi cỏ khá mềm. Ngọn lửa của chúng ta lụi dần.
Braeden đi qua màn đêm để đếm số người và quay lại chỗ Colm. Các chiến binh MacHugh từ từ đi vây thành vòng tròn cho đến khi bao vây toàn bộ đám người kia và căn nhà. Sau khi vào vị trí, họ tiến lến. Colm lẻn đến phía sau tên lính đang gác trước cửa và giết hắn trước khi hắn kịp phát ra bất cứ âm thanh nào. Anh đặt hắn nằm trên mặt đất rồi xem thử cánh cửa. Cửa đã cài then từ bên trong. Anh giơ tay ra hiệu, sau đó đá bật cánh cửa và xông vào.
Coswold đang ngủ trên ghế đứng bật dậy ngay khi tiếng phá cửa vang lên. Hắn mò mẫm quanh thắt lưng để tìm con dao găm của mình, nhưng đã quá muộn. Hắn biết hắn sẽ phải chết.
Leod đang ngồi bên rìa gác xép buông thõng hai chân xuống, Gabrielle ngồi trên nệm rơm ngay sau lưng hắn.
“Giết cô ta!” Coswold hét lên.
Hắn chưa kịp nói câu nào Gabrielle đã dùng hết sức đẩy mình vào lưng Loed khiến hắn ngã chúi đầu xuống sàn. Hắn tiếp đất bằng mặt mình, gãy cổ.
Colm ra tay rất nhanh. Anh cắt ngay cổ họng của Coswold và ném lưỡi dao nhuốm máu xuống sàn.
Anh gọi tên vợ mình và chạy lên cầu thang đến chỗ nàng. Nàng ngã vào lòng anh thổn thức.
“Em biết chàng sẽ đến.”
Anh ôm chặt nàng và xoa dịu. “Ta sẽ không để mất nàng đâu, Gabrielle.”
Nàng lùi lại. “Colm, cha em,” nàng bật khóc. “Quân của Coswold sẽ giết ông ấy. Chúng…”
Colm ngăn nàng lại. “Cha nàng ở chỗ của Buchanan trong đêm nay.”
“Chàng chắc chứ?” Nàng nghi ngờ hỏi.
“Chắc, trong cuộc họp Brodick đã nhận được thông báo rằng cha nàng đã đến đó. Ông ấy quá mệt mỏi để có thể tiếp tục lên đường. Nàng sẽ gặp được ông ấy vào ngài mai.”
Anh bế nàng lên.
Nàng tựa đầu lên vai anh. “Hãy đưa em về nhà.”