Chương 2 Sơn chi nữ
Sơn chi là tên gọi khác của hoa dành dành. Trong tiếng Nhật, cụm từ “sơn chi nữ” đọc là “kuchinashi no onna”, còn được hiểu là “người đàn bà không có miệng”.•
Minamoto no Hiromasa đến thăm dinh thự của Abe no Seimei trên đại lộ Thổ Ngự Môn khi tháng Cao nguyệt mới qua một nửa.
Tháng Nóng. Do từ tháng này trở đi thời tiết bắt đầu nóng dần lên.•
Cao nguyệt tức tháng Năm âm lịch. Theo cách tính hiện nay là khoảng trung tuần tháng Sáu.
Triều thần Minamoto no Hiromasa là một võ quan.
Cổng nhà Seimei để ngỏ như mọi khi. Đứng ngoài cổng là nhìn thông thống được hết sân vườn cỏ mọc um tùm. Trông giống bãi đất hoang có tường bao hơn là một dinh thự có người ở. Tường bao là kiểu tường chạm trổ hoa văn phong cách nhà Đường, đầu tường lợp ngói sóng.
Hiromasa cẩn thận ngó nghiêng từ trong ra ngoài, rồi buông một tiếng thở dài.
Ánh nắng ban chiều chênh chếch rọi xuống sân vườn. Những bụi hoa cỏ mùa hạ mọc um tùm đang đung đưa theo gió. Giữa đám cỏ là một lối đi.
Không phải do con người cố tình tạo ra, mà bởi người ta đi mãi tự nhiên thành đường. Giống như lối mòn vậy. Cỏ dại ngả rạp trên lối đi. Nếu qua lại nơi này vào lúc đêm hay ban sớm, e rằng y phục sẽ nằng nặng vì thấm đẫm sương vương trên lá cỏ.
Nhưng giờ bãi cỏ đang khô ráo trong nắng chiều.
Hiromasa không gọi cửa, cứ thế bước vào.
Y mặc áo tay dơi. Ống quần sột soạt lướt qua những ngọn cỏ. Bao kiếm sơn son giắt bên hông hơi cong về sau, trông như đuôi thú lẩn trong đám cỏ.
Thông thường như mọi năm, tầm này đã vào mùa mưa, nhưng năm nay vẫn chưa thấy dấu hiệu chuyển mùa. Lẫn với mùi cỏ là hương hoa ngọt ngào bay vào mũi Hiromasa. Hương hoa dành dành. Chắc đâu đó trong dinh thự này có cây dành dành đang nở hoa.
Hiromasa dừng lại trước cửa nhà.
“Lúc nào cũng sơ sểnh cả…”
Hai bên cửa trái phải đều mở toang.
“Có nhà không Seimei?” Hiromasa gọi to.
Không thấy hồi âm.
Hít một hơi, y lại gọi “Tôi vào đấy nhé” rồi bước vào nhà.
“Cởi giày ra đi, Hiromasa.”
Dưới chân y chợt có giọng nói cất lên.
Hiromasa nhìn xuống thì thấy trên nền đất là một con chuột đồng nhỏ xíu đứng bằng hai chân sau đang giương cặp mắt đen lay láy nhìn mình.
Vừa chạm phải ánh mắt Hiromasa, con chuột kêu chít chít rồi chạy vụt mất.
Hiromasa cởi đôi ủng da hươu, bước vào nhà.
“Cậu ở trong đó à?”
Hiromasa đi dọc hành lang ra sau nhà thì thấy Seimei vận bộ áo săn trắng tinh đang nằm gối đầu lên cánh tay phải, nhìn ra vườn. Bình và chén rượu để sẵn trước mặt. Một cặp chén. Bên cạnh là đĩa sứ bày cá mòi khô.
“Cậu đang làm gì thế?” Hiromasa cất tiếng hỏi.
“Anh để tôi đợi lâu quá đấy, Hiromasa…”
Seimei nói mà vẫn nằm. Bộ dạng như đã sớm biết Hiromasa sẽ tới.
“Sao cậu biết tôi sắp đến?”
“Trên đường đến đây, anh đã qua cầu Ichijo-Modoribashi phải không?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Lúc ấy anh lẩm bẩm không biết Seimei có nhà không nhỉ, đúng chứ?”
“Hình như thế. Nhưng sao cậu biết?”
Seimei không trả lời, chỉ cười ha ha rồi nhổm dậy, ngồi khoanh chân.
“Nhắc mới nhớ, nghe nói cậu nuôi một thức thần dưới cầu Modoribashi. Chính nó đã báo cho cậu hả?”
“Cứ cho là vậy đi. Nào, ngồi xuống đã, Hiromasa!” Seimei nói.
Seimei dáng người cao ráo, làn da trắng trẻo. Ánh mắt trong veo, khuôn mặt thanh tú. Đôi môi hồng tựa thoa son phảng phất nét cười. Trông thật khó đoán tuổi. Bảo chàng hơn bốn mươi cũng chẳng lạ, song có lúc trông chàng như thanh niên chưa đến ba mươi.
“Ban nãy ở đằng kia có con chuột đồng nói tiếng người. Bằng giọng cậu đấy, Seimei.” Hiromasa vừa nói vừa khoanh chân ngồi xuống cạnh Seimei.
Seimei đưa tay lấy con cá mòi khô trên đĩa, xé nhỏ rồi quăng ra vườn.
Chít.
Con chuột đồng đứng trên nền đất ban nãy kêu lên một tiếng, khéo léo đớp miếng cá Seimei ném cho rồi lẩn vào đám cỏ.
“Tôi vừa đáp lễ nó rồi.” Seimei giải thích.
“Rốt cuộc cậu làm trò gì tôi cũng chẳng đoán ra nổi.” Hiromasa vươn vai, thành thật thú nhận.
Trong gió thoang thoảng hương thơm ngọt ngào ban nãy.
Hiromasa đưa mắt ra vườn. Trong vườn điểm vài bông dành dành trắng.
“Chà, hoa dành dành thơm thật đấy.”
Nghe vậy, Seimei liền mỉm cười, “Mới mẻ nhe.”
“Mới mẻ? Cái gì mới?”
“Không nghĩ Hiromasa vừa tới, một giọt rượu còn chưa nếm mà đã lo nói chuyện hoa cỏ.”
“Tôi ít nhiều cũng được coi là kẻ phong nhã đấy!”
“Biết rồi. Anh là hảo hán mà.” Seimei nhấc bình rượu, rót đầy hai chén.
“Hôm nay tôi không đến để uống rượu đâu.”
“Nhưng cũng chẳng phải đến để kiêng rượu nhỉ?”
“Miệng lưỡi cậu lợi hại thật đấy.”
“Rượu này còn ‘lợi hại’ hơn cơ.”
Seimei chìa chén rượu ra. Hiromasa vươn người qua để đón lấy.
“Nào!”
“Cạn!”
Dứt lời, hai người uống cạn chén của mình.
Lần này đến lượt Hiromasa châm rượu vào hai chén rỗng.
“Ông Tadami vẫn khỏe chứ?” Seimei hỏi, tay đưa chén rượu thứ hai lên môi.
“Ừm. Mấy hôm tôi trực đêm thi thoảng lại thấy.” Hiromasa đáp.
“Ông Tadami” ở đây, chính là Mibu no Tadami.
Tháng Ba năm ngoái, tại hội thơ được tổ chức ở điện Thanh Lương, bài thơ của ông bị chấm thua bài thơ của Taira no Kanemori, dẫn đến việc ông tuyệt thực mà chết.
Ôi chuyện tình ta
truyền lan trong nhân thế
Từ đầu ta chỉ muốn
giữ riêng mình mà thôi.
Đấy là bài thơ Tadami đã ngâm, còn Kanemori đối rằng.
Thâm tình chôn giấu
mặt ngoài khó che
Xung quanh gạn hỏi
thương nhớ ai chăng?
Chính bài thơ này đã đánh bại Tadami.
Khắp hoàng cung người ta xì xào rằng Tadami thua cuộc, bỏ ăn nên chết.
Hồn ma Tadami thỉnh thoảng vẫn xuất hiện. Vừa ngâm nga bài Ôi chuyện tình ta bằng giọng sầu thảm, vừa thơ thẩn bước đi giữa màn đêm nơi cung cấm, sau đó biến mất.
Và cũng chỉ thế thôi chứ không gây hại gì.
“Này, Hiromasa.”
“Chuyện gì?”
“Lần sau hai chúng ta mang rượu đến nghe ông Tadami ngâm thơ nhé?”
“Đừng nói nhảm.” Hiromasa kinh ngạc nhìn Seimei.
“Không được à?” Seimei vừa nói vừa nâng chén nhấp một ngụm rượu.
“Tôi ấy mà, dạo này bỗng dưng cảm thấy cuộc đời vô thường quá. Toàn nghe phải mấy chuyện quỷ ma.”
“Ồ.” Seimei nhóp nhép nhai món đồ nhắm cá mòi, mắt liếc nhìn Hiromasa.
“Cậu biết chuyện hữu đại thần Sanetsugu ở Tiểu Dã Cung trông thấy ‘thứ đó’ chưa?”
“Chưa.”
“Chừng bảy ngày trước thì phải. Chuyện phát sinh khi ông Sanetsugu vào cung yết kiến thánh thượng trở ra, đang đi xuôi đại lộ Đại Cung để về nhà thì trông thấy một hũ dầu nhỏ ở đầu xe mình.”
“Hử?”
“Nghe nói hũ dầu cứ nhảy đom đom trước cỗ xe như vật sống vậy. Ông Sanetsugu còn đang lấy làm lạ thì hũ dầu đã dừng lại trước cổng một ngôi nhà.”
“Rồi sao?”
“Cổng đang đóng, nó không vào trong được. Thế là hũ dầu cứ nhắm ổ khóa mà lao tới, sau vài lần, nó đã chui tọt vào trong lỗ khóa…”
“Hay nhỉ.” Seimei lẩm bẩm.
“Về đến nhà, Sanetsugu cứ bận tâm chuyện ấy mãi, bèn phái người đến ngôi nhà kia dò hỏi xem tình hình thế nào…”
“Hiểu rồi. Ở dinh thự đó có người chết à?”
“Cậu rành quá nhỉ, Seimei. Tên đi nghe ngóng về báo lại với Sanetsugu rằng, cô con gái đã ốm đau bệnh tật suốt một thời gian của nhà họ, trưa hôm ấy đột nhiên qua đời.”
“Ra thế.”
“Âm hồn như vậy mà cũng có nhỉ.”
“Hẳn là có rồi.”
“Mà này, Seimei. Những vật không phải người hay thú cũng hóa thành ma quỷ được ư?”
“Tất nhiên!” Seimei thản nhiên nói.
“Ý tôi là những thứ không có sinh mệnh ấy!”
“Không có sinh mệnh nhưng vẫn có linh hồn trú ngụ mà.”
“Thật à?”
“Thật giả cái gì! Linh hồn có thể trú ngụ trong bất cứ thứ gì.”
“Kể cả hũ dầu?”
“Đúng vậy.”
“Không thể tin nổi.”
“Riêng gì hũ dầu. Đến hòn đá lăn lóc ngoài kia cũng có linh hồn đấy.”
“Vì sao? Người và thú có linh hồn thì tôi hiểu được. Nhưng vì sao trong hũ dầu hay hòn đá lại có linh hồn?”
“Hô hô, thế chẳng lẽ linh hồn trú trong người và thú thì không lạ à?”
“Đấy là chuyện đương nhiên mà.”
“Vậy tôi hỏi anh, vì sao người và thú có linh hồn lại không phải chuyện lạ?”
“Điều này thì…” Đang định đáp trả, Hiromasa bỗng im lặng một lúc. “Chẳng vì sao cả. Người và thú có linh hồn là chuyện đương nhiên.”
“Thì vậy tôi mới hỏi anh vì sao?”
“Bởi vì…” Nói đến đây, Hiromasa lại cứng họng. “Tôi không rõ, Seimei à. Tôi tưởng mình hiểu đấy, nhưng vừa nghĩ tới tôi đột nhiên không hiểu.”
Hiromasa nói với vẻ thành thật.
“Nghe này, Hiromasa, nếu như người và thú có linh hồn là chuyện đương nhiên, thì hũ dầu hay hòn đá có linh hồn cũng chẳng phải điều lạ lùng.”
“Ừm.”
“Nếu việc hũ dầu hay hòn đá có linh hồn là chuyện lạ, thì việc người với thú có linh hồn cũng tương tự vậy thôi.”
“Ừm.”
“Này, Hiromasa, suy cho cùng linh hồn là gì nhỉ?”
“Đừng làm khó tôi mà, Seimei!”
“Linh hồn với chú thuật giống nhau đấy.”
“Lại chú thuật!?”
“Đã có thể coi linh hồn và chú thuật là hai thứ khác nhau thì cũng có thể coi chúng là một. Tùy cách nhìn nhận.”
“Hừm hừm.” Hiromasa gật đầu, vẻ mặt không hiểu gì mấy.
“Giả dụ ở đây có hòn đá đi nhé.”
“Ừm.”
“Nói cách khác, số mệnh từ khi sinh ra nó đã mang trên người câu chú ‘hòn đá’.”
“Ừm.”
“Rồi, giả như tôi dùng hòn đá này ném chết ai đó.”
“Ừm.”
“Vậy hòn đá này là hòn đá, hay vũ khí?”
“Ờ… ừm…” Hiromasa ngập ngừng đôi chút trước khi đưa ra câu trả lời, “Vừa là hòn đá, vừa là vũ khí đi?”
“Đúng vậy, Hiromasa, không ngờ anh hiểu rồi đấy.”
“Chuyện này thì tôi hiểu.” Hiromasa gật đầu, nét mặt bối rối.
“Tôi nói linh hồn và chú thuật giống nhau chính là ý này.”
“Hừ.”
“Tức là tôi đã niệm câu chú ‘vũ khí’ lên thứ mang tên hòn đá.”
“Nhắc mới nhớ, có lần cậu bảo ‘tên’ chính là câu chú đơn giản nhất nhỉ.”
“Chú thuật cũng có nhiều loại lắm. Anh gọi tên hay sử dụng hòn đá như vũ khí, đều là niệm chú cả. Đó là điều cơ bản nhất của chú thuật. Ai cũng làm được…”
“Ừm.”
“Thế này nhé. Từ xa xưa, người ta cho rằng linh hồn trú ngụ trong hình hài tương ứng với nó. Điều đó không sai.”
“…”
“Hình hài cũng là một loại chú thuật.”
“Hả?”
Hiromasa lại cảm thấy mơ mơ hồ hồ.
“Coi như ở đây có tảng đá hình người nhé.”
“Ừm.”
“Nói cách khác, tảng đá đó bị yểm chú ‘con người’. Hình dáng càng giống thì câu chú càng mạnh. Linh hồn của đá ít nhiều cũng mang linh tính như con người. Chỉ vậy thì chẳng sao, nhưng vì mang hình hài giống người nên mọi người đến cúng bái nó, câu chú sẽ càng hiệu nghiệm. Linh tính của nó cũng mạnh thêm.”
“Hờ hờ.”
“Thỉnh thoảng, mấy tảng đá hóa quỷ đều là những tảng đá được con người thờ cúng vài năm, thậm chí mấy chục năm còn gì.”
“Thế à.”
“Vì vậy, nhào nặn nắm đất và nung thành cái hũ, ấy là đã yểm chú ‘cái hũ’ lên nắm đất bằng cách nhào nặn, thêm lửa nung và cả tâm sức. Trong số những cái hũ như thế, chẳng may có cái hóa quỷ tác quái, gây họa cho người cũng không có gì khó hiểu.”
“Trường hợp hũ dầu của Sanetsugu là một trong số đó ư?”
“Hoặc cũng có thể là một con quỷ không có hình hài thực sự, nên đã lấy hình hài của hũ dầu.”
“Nhưng tại sao con quỷ lại biến thành hình hũ dầu?”
“Làm sao tôi biết được, tôi có thấy tận mất đâu!”
“Vậy thì an tâm rồi.”
“Tại sao?”
“Tưởng rằng cái gì cậu cũng biết chứ. Nếu là thế thì những người khác biết làm sao đây…”
“Hì hì.” Seimei tủm tỉm cười rồi nhón cá khô cho vào miệng, nhấp một ngụm rượu, lại đưa mắt nhìn Hiromasa. Đoạn chàng thở dài đầy tâm trạng.
“Sao đấy?” Hiromasa hỏi.
“Tôi thực sự lấy làm lạ.”
“Cái gì lạ?”
“Tỉ như việc anh có mặt ở đây, hay hòn đá lăn lóc ngoài kia, vân vân.”
“Lại nữa rồi, Seimei…”
“ ‘Tồn tại’ là điều kì lạ nhất…”
“Mấy chuyện bùa chú của cậu mới kì đó.”
“Ha ha.”
“Này Seimei, đừng phức tạp hóa mọi chuyện nữa.”
“Tôi có sao?”
“Cậu toàn khiến câu chuyện lằng nhằng hơn thôi. Đá là đá, ta là ta, thế không tốt à? Đầu óc cậu mải mê mấy chuyện như vậy mà vẫn thưởng rượu được thì cũng tài đấy.”
“Đâu có, Hiromasa à, vừa uống rượu vừa nói những chuyện này với anh, đối với tôi là một thú vui mà…”
“Tôi chẳng thấy vui gì hết.”
“Vậy thì xin lỗi nhé.” Trông Seimei không hề áy náy chút nào cả.
“Ực.”
Seimei vừa nhìn Hirosama vừa châm rượu vào chén đã cạn cho y.
“Phải rồi, hôm nay anh đến đây có việc gì thế?” Chàng thấp giọng hỏi.
“À phải. Thật ra tôi có việc muốn nhờ cậu giúp.”
“Ồ.”
“Việc này phải nhờ cậy cậu, một âm dương bác sĩ.” Hiromasa trêu chọc.
Hakase. Danh hiệu ban cho người uyên bác về một lĩnh vực nào đấy. Ví dụ: văn chương bác sĩ, là người uyên bác về văn chương.•
Âm dương bác sĩ là tên gọi các âm dương sư trực thuộc Âm dương đạo quán trong đại nội, phụ trách thiên văn, niên lịch và bói toán. Họ còn biết xem phong thủy, tướng số, tinh thông các loại huyễn thuật và phương thuật.
Tên gọi chung các kĩ thuật lung lạc tâm trí con người như thôi miên, gây mê…•
Tên gọi chung các kĩ thuật chữa bệnh, luyện đan, xem sao, xem tướng…•
Mặc dù cũng là âm dương sư nhưng Seimei khác hẳn với họ. Khi thi triển bí thuật của đạo Âm dương, chàng không bị trói buộc bởi các phương pháp cũ. Thẳng thừng bỏ đi phần rườm rà chỉ mang tính hình thức, và thực hiện theo cách riêng.
Tuy nhiên trong một số trường hợp ở trước đông người, chàng vẫn có thể tùy vào tình huống mà thi triển bí thuật chính quy đâu ra đấy.
Chàng vô cùng rành rẽ chuyện dung tục ngoài dân gian, thậm chí nắm rõ những cô bán thân nuôi miệng ở các ngóc ngách kinh thành, trong khi đó lại vẫn có thể múa bút thành thơ ở các dịp hội họp trang nhã khiến cho giới quý tộc phải xuýt xoa.
Chàng tựa áng mây không ai nắm bắt nổi.
Hiromasa cương trực lại ăn ý với chàng Seimei ấy một cách kì lạ, hai người thường đối ẩm cùng nhau.
“Anh muốn nhờ tôi việc gì?”
Nghe Seimei hỏi, Hiromasa bắt đầu kể chuyện.
❖ ❖ ❖
“Trong số các võ quan mà tôi quen, có người tên là Kajiwara no Sukeyuki.”
Uống ngụm rượu lớn xong, Hiromasa mở lời.
“Ừm.” Seimei lắng nghe trong khi nhâm nhi chén rượu.
“Tên Sukeyuki này năm nay 39 tuổi. Trước đây hắn trông coi thư quán, nhưng hiện tại đã cáo quan, đi làm hòa thượng rồi.”
“Sao lại thế?”
“Gần một năm trước, cha mẹ hắn cùng lúc qua đời vì bệnh tật. Sau đó hắn nảy ra ý định này, rồi xuống tóc đi tu.”
“Ồ.”
“Đây mới là chuyện tôi muốn đề cập, ngôi chùa Sukeyuki tới xuất gia là chùa Diệu An.”
“Ngôi chùa ở phía Tây gần sông Katsura ư?”
“Đúng. Đi dọc đại lộ Trung Ngự Môn rồi thêm một chút về phía Tây.”
“Sau đó…”
“Hắn lấy pháp danh Thọ Thủy. Cái tên Thọ Thủy này quyết tâm, ngày ngày phải chép Bát Nhã tâm kinh để cầu siêu cho song thân.”
“Ồ.”
“Mỗi ngày mười lần, kéo dài liên tục một nghìn ngày.”
“Thật lợi hại.”
“Đến nay cũng hơn trăm ngày rồi. Nhưng từ tám ngày nay, Thọ Thủy cực kì phiền não vì bị hồn ma quấy nhiễu.”
“Hồn ma?”
“Ừ.”
“Hồn ma gì?”
“Ừ thì, là hồn ma một cô gái.”
“Cô gái sao?”
“Một cô gái vô cùng gợi cảm.”
“Anh gặp rồi à?”
“Không, chưa gặp.”
“Sao anh biết?”
“Chính Sukeyuki… ý tôi là Thọ Thủy, đã kể lại thế.”
“Thôi được rồi. Kể tôi nghe xem hồn ma đó thế nào đi.”
“Chuyện là vầy, Seimei…” Hiromasa lại vươn tay ra cầm chén rượu, nhấp một ngụm rồi kể. “Vào đêm nọ…”
Thế là Hiromasa thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
❖ ❖ ❖
Nửa đêm.
Sư thầy Thọ Thủy đi ngủ khi vừa qua giờ Tuất.
Sau 7 giờ tối.•
Thầy luôn ngủ trong tăng phòng. Một mình.
Ngôi chùa này khá nhỏ. Số tăng lữ chưa tới mười người. Tính cả Thọ Thủy mới được tám người.
Người đến Diệu An tu hành không nhất thiết là người muốn làm hòa thượng. Những người có địa vị như công khanh hay cấm vệ, nghỉ hưu rồi muốn tìm nơi ẩn cư thì có thể vào đây. Trên thực tế, ngôi chùa chính là được sử dụng với mục đích này.
Tăng lữ ở đây không phải tu hành khổ hạnh như các đệ tử phái Mật tông, chỉ cần thân nhân thỉnh thoảng quyên góp cho chùa một số tiền. Họ cũng không bị ràng buộc bởi giới luật như các đệ tử Phật môn khác, thi thoảng còn có thể xuất hiện ở các nơi tụ họp phong nhã, hoặc yêu cầu chùa cấp tăng phòng riêng cho mình.
Đêm đó Thọ Thủy bỗng nhiên thức giấc.
Thoạt đầu, thầy không hề hay biết mình đã tỉnh lại. Thầy cho rằng bản thân còn trong giấc ngủ. Nhưng rồi thầy nhận ra hai mắt đang thao láo, nhìn chằm chằm vào bóng tối bao phủ trần nhà xanh mờ.
Vì sao mình lại tỉnh giấc? Thầy quay đầu sang bên cạnh. Trên nền giấy cửa trượt hướng ra vườn là ánh trăng xanh thẳm hắt bóng những chiếc lá phong.
Loại cửa sổ trượt này dạo gần đây khá thịnh hành.
Hình như có gió hây hẩy, bóng lá khẽ lay động. Ánh trăng rọi vào nền cửa loa lóa. Vầng sáng ấy nhuộm sắc xanh huyền ảo vào căn phòng tối tăm.
Hẳn là do trăng soi vào mặt mà mình tỉnh giấc, Thọ Thủy nghĩ bụng.
Không biết trăng hôm nay thế nào nhỉ? Thọ Thủy bỗng hào hứng nhỏm dậy, kéo phên cửa sang.
Khí lạnh ban đêm tràn vào phòng.
Thầy ló nửa mặt ra ngoài, ngước mắt nhìn. Trên bầu trời, mảnh trăng thượng huyền đầy thi vị đang treo lơ lửng nơi ngọn cây.
Những chiếc lá phong nhè nhẹ đung đưa.
Thọ Thủy bất giác muốn ra ngoài. Thầy bèn mở cửa, bước ra hành lang.
Hành lang lát ván đen, không có lan can. Trên tấm ván, từng vân gỗ hiện lên rõ nét. Bề mặt hành lang đen bóng mọi ngày phủ thêm ánh trăng xanh dịu, nom như bề mặt phiến đá xanh đen được mài nhẵn thín.
Hương cỏ cây trong vườn tràn ngập bầu không khí ban đêm.
Thọ Thủy chân trần bước đi trên hành lang lạnh lẽo. Cuối cùng thầy để ý thấy “thứ đó”.
“Thứ đó”, là một người. Một người đang thu lu trên hành lang trước mặt.
Người ta xuất hiện ở kia tự bao giờ vậy? Còn nhớ lúc thầy vừa bước ra hành lang, ở đây trống trơn mà.
Không, có thể mình nhầm, chứ người ta ở đó ngay từ đầu cũng nên.
Thọ Thủy dừng bước.
Đó là một người. Lại còn là nữ giới.
Nàng ngồi quỳ trên hành lang, mặt hơi cúi, mình khoác độc lớp áo lưới. Thân thể dường như trần trụi dưới lớp áo. Mái tóc bồng bềnh phản chiếu ánh trăng trông óng ả bóng mượt như suối.
Đúng lúc ấy, nàng ngẩng đầu lên. Nói là ngẩng đầu, thật ra nàng chỉ hơi nâng mặt lên một chút. Nhìn từ đằng trước, trông nàng vẫn cúi. Và từ tầm mắt Thọ Thủy trông xuống thì không sao thấy rõ được cả mặt nàng.
Cô gái đưa ống tay áo bên phải lên che miệng. Từ cửa tay lộ ra những ngón thon trắng ngần.
Miệng nàng khuất sau áo và bàn tay, không trông rõ. Đôi mắt đen láy ngước nhìn Thọ Thủy. Một đôi mắt to tròn, tuyệt đẹp. Chăm chú nhìn Thọ Thủy như thể muốn thổ lộ điều gì. Ánh mắt đau buồn và thê lương.
“Cô là ai?” Thọ Thủy hỏi.
Nhưng cô gái không đáp.
Chỉ có tiếng lá phong xào xạc.
“Cô là ai?” Thọ Thủy hỏi lại.
Cô gái vẫn không trả lời.
“Cô có chuyện gì ư?” Thọ Thủy hỏi tiếp.
Nhưng cô gái một mực giữ im lặng. Thay vì trả lời, mắt nàng càng thấm đẫm nét u buồn.
Thọ Thủy tiến tới một bước.
Trông dáng vẻ hư ảo, hẳn nàng ta không thuộc về thế giới này.
“Cô là hồn ma ư?”
Nghe đến đây, cô gái liền nhẹ nhàng buông bàn tay nãy giờ vẫn che miệng xuống.
Thọ Thủy bất ngờ rú lên.
❖ ❖ ❖
“Này Seimei, cậu nghĩ cô gái bỏ tay ra thì sẽ thế nào?” Hiromasa hỏi Seimei.
“Thế nào thì anh kể tiếp đi.” Seimei đáp gọn, không thèm nghĩ ngợi.
“Chậc.” Hiromasa tặc lưỡi nhìn Seimei. “Cô gái đó…” Y nói bằng giọng bí hiểm, “… không hề có miệng!”
Hiromasa quan sát Seimei như thể muốn dọa “Không ngờ phải không?”.
“Sao nữa?” Seimei lập tức hỏi.
“Cậu không ngạc nhiên à?”
“Ngạc nhiên chứ. Bởi vậy anh kể tiếp đi.”
“Sau đó nàng ta biến mất.”
“Hết rồi ư?”
“Không, chưa hết. Vẫn còn tiếp đấy.”
“Ồ.”
“Lại xuất hiện nữa.”
“Cô gái kia hả?”
“Đêm hôm sau…”
❖ ❖ ❖
Nghe nói đêm hôm sau, Thọ Thủy lại tỉnh giấc giữa chừng. Lần này thầy cũng không rõ mình thức dậy vì lý do gì.
Bóng trăng trắng ngà rọi qua ô cửa.
Thầy sực nhớ tới chuyện tối qua, liền ngó ra hành lang.
“Thì thấy cô gái đã xuất hiện đúng nơi ấy.”
“Rồi thế nào?”
“Y hệt đêm trước. Nàng buông tay áo để lộ gương mặt không miệng, sau đó biến mất.”
“Hay nhỉ.”
“Đêm nào cũng thế.”
“Ồ.”
Nửa đêm tỉnh giấc không rõ vì sao.
Ra hành lang thì gặp cô gái…
“Đừng ra hành lang nữa!”
“Nhưng hắn vẫn thức giấc mà.”
Nghe nói, Thọ Thủy tỉnh dậy mà không ra hành lang, cô gái sẽ bất ngờ ngồi ở đầu giường, dùng tay áo che miệng và nhìn xuống thầy.
“Các thầy khác biết chuyện này không?”
“Hình như chưa ai biết. Hắn chưa kể với người khác thì phải.”
“Hiểu rồi. Tức là sự việc đã xảy ra suốt bảy ngày.”
“Không, có khi tối qua cũng vậy, nếu thế phải liên tục tám ngày rồi.”
“Anh gặp mặt Thọ Thủy khi nào?”
“Hôm qua. Ban ngày.”
“Hừm.”
“Hắn biết giao tình giữa tôi với cậu. Bảo rằng nếu được, hắn mong giải quyết cho sớm để khỏi bung bét ra.”
“Nhưng tôi chưa chắc là sẽ làm được gì.”
“Có chuyện gì mà Seimei không làm được cơ à?”
“Chà, vậy đi thử xem.”
“Cậu đồng ý ư? Đa tạ cậu.”
“Tôi muốn xem mặt cô gái kia.”
“Phải rồi, tôi nhớ ra một chuyện…”
“Chuyện gì?” Seimei hỏi.
“Là vầy, cái đêm thứ bảy ấy. Đêm đó hơi khác với bình thường.”
“Khác thế nào?”
“Ừm, chờ chút…” Hiromasa cho tay phải vào ngực áo, lấy ra một tờ giấy đưa cho Seimei, “Xem thử cái này đi.”
Trên giấy viết vài chữ.
“Gì thế này, đây chẳng phải thơ à?” Seimei lướt mắt qua.
Muốn hoa không miệng
trên núi Không Tai
Nhuộm đẫm tâm ai
để không người biết.
“Hình như là một bài thơ trong Cổ kim tập.” Seimei cảm thán.
Hay Cổ kim hòa ca tập. Tuyển tập thơ cổ sáng tác trong giai đoạn đầu thời đại Heian. Tuyển tập gồm 20 cuốn và 1111 bài thơ.•
“Ngạc nhiên thật đấy, Seimei. Cậu đoán đúng rồi. Cậu biết rõ ghê!” Hiromasa khen ngợi.
“Người nào từng làm dăm ba bài thơ thì đều biết cả thôi.”
“Tôi không biết đấy.”
“Nếu là anh thì không biết cũng được.”
“Ê này, cậu đang khinh thường tôi đấy hả?” Nói đoạn, Hiromasa hớp cạn chỗ rượu còn lại.
“Thế bài thơ này liên quan gì đến cô gái kia?”
“À, chuyện xảy ra vào đêm thứ bảy. Thọ Thủy đặt ngọn đèn ở đầu giường, nằm đọc Cổ kim tập. Hắn cố thức đến khi nào mắt díu lại thì mới ngủ. Chắc nghĩ làm thế thì nửa đêm sẽ không tỉnh giấc nữa.”
“Ha ha.”
“Tuy nhiên cũng chẳng ích gì. Giữa đêm hắn lại choàng tỉnh. Mới định thần đã thấy cô gái ngồi ngay đầu giường. Cuốn Cổ kim tập mở đúng bài thơ này.”
“Hừm.”
“Nghe kể, cô gái đưa tay trái chỉ vào bài thơ.”
“Thế rồi…”
“Thế rồi hết chứ sao. Thọ Thủy vừa ghé mắt đọc bài thơ thì nàng ta đã lẳng lặng biến mất…”
“Thú vị đấy nhỉ.” Seimei lẩm bẩm.
“Thú vị thì thú vị rồi, cậu giải quyết được chứ?”
“Đã nói là chưa biết có giải quyết được hay không mà! Dù gì trước tiên tập trung vào bài thơ này đã. Tại sao nàng ta lại chỉ vào nó nhỉ?”
“Ôi, tôi chịu thôi.” Hiromasa cũng liếc sang tờ giấy trên tay Seimei.
Muốn hái hoa không miệng trên núi Không Tai. Đem hoa này làm thuốc nhuộm, vừa không có tai vừa chẳng có miệng, vậy thì tình yêu thầm kín của ta sẽ không sợ người nghe thấy, cũng không bị ai đem ra đồn đại linh tinh…
Ý nghĩa của nó đại khái là thế.
Hiromasa cũng hiểu ngụ ý của bài thơ này. Hiểu thì hiểu nhưng vấn đề là ở chỗ vì sao cô gái lại chỉ tay vào nó?
Chẳng rõ tác giả là ai.
“Nàng ta không có miệng, chắc hẳn có liên quan đến loài hoa dành dành.” Hiromasa đoán. Và cũng chỉ đoán được đến thế. “Thế nào, cậu có nhìn ra gì không, Seimei?”
“Tôi có thấy chút ít manh mối…”
“Thế à?”
“Dù sao vẫn phải đến chùa Diệu An thử xem.”
“Ồ. Khi nào đi?”
“Đêm nay được đấy.”
“Đêm nay ư?”
“Ừ.” Seimei gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Họ quyết định như thế.
❖ ❖ ❖
Khí đêm lạnh buốt, lạnh cứa da cứa thịt.
Seimei và Hiromasa vừa ngắm trăng vừa chờ đợi trong bụi cây rậm rạp ngoài vườn.
Sắp tới canh ba. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến thời điểm người con gái kia xuất hiện.
Vầng trăng tròn vành vạnh treo mình giữa bầu trời. Trăng ngả dần về Tây, rót ánh xanh xuống khắp khu vườn, rọi cả lên hành lang tăng phòng nằm đối diện với bụi cây họ đang ẩn nấp.
“Sắp rồi đấy.” Hiromasa nói.
“Ừm.”
Seimei khe khẽ đáp lại, lơ đãng đảo mắt một lượt khắp khu vườn đang tắm mình trong ánh trăng.
Làn gió ẩm ướt thổi qua, cây cối xào xạc.
“Ồ…” Seimei thốt lên khi gió thoảng qua mũi.
“Gì thế?”
“Cơn gió này…” Seimei thì thầm.
“Cơn gió làm sao?”
“Sắp đến mùa mưa rồi đấy.” Chàng lẩm bẩm.
Đúng lúc ấy, Hiromasa nãy giờ vẫn nhìn tăng phòng không chớp mắt, chợt cứng người lại.
“Cửa mở rồi kìa.” Y nói.
“Ừm.” Seimei gật đầu.
Cửa tăng phòng mở, Thọ Thủy bước ra.
“Nàng ta kìa.” Seimei nói.
Quả nhiên, trên hành lang có một bóng đen co ro. Đúng là cô gái khoác lớp áo lưới mỏng manh trong câu chuyện họ từng nghe kể.
Thọ Thủy đến trước mặt nàng.
“Đi thôi.”
Seimei khẽ giục rồi bước ra khỏi bụi cây, băng qua khu vườn và đi về phía hành lang. Hiromasa theo sau chàng.
Đến dưới hành lang, Seimei dừng bước.
Nhận ra sự có mặt của chàng, cô gái bèn ngẩng mặt lên. Đúng là nàng ta đang dùng tay áo che đi gương mặt. Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Seimei. Đôi mắt như hút hồn người đối diện.
Seimei cho tay vào ngực áo lấy ra một tờ giấy.
Ánh trăng soi tỏ con chữ duy nhất viết trên đó. Cô gái liếc nhìn, vẻ mừng rỡ hiện lên trong mắt. Nàng buông tay áo, để lộ gương mặt không có miệng. Rồi vừa nhìn Seimei vừa gật đầu thật mạnh.
“Ngươi muốn gì?” Seimei hỏi.
Cô gái im lặng, ngoảnh mặt ra sau. Sau đó, phụt, nàng ta biến mất.
“Biến mất rồi kìa, Seimei!” Hiromasa hào hứng nói.
“Tôi biết.” Seimei đáp.
“Cậu cho nàng ta xem gì thế?” Hiromasa liếc sang tờ giấy trên tay Seimei, thì thấy viết độc một chữ: Như (如).
“Biến mất rồi.” Thọ Thủy lên tiếng.
“Bên kia là nơi nào vậy?” Seimei hỏi Thọ Thủy, tay chỉ về hướng cô gái quay mặt lúc nãy.
“Là trai phòng tôi ngồi chép kinh vào ban ngày…” Thọ Thủy trả lời.
❖ ❖ ❖
Sáng sớm hôm sau.
Seimei, Hiromasa, Thọ Thủy, ba người có mặt trong phòng chép kinh.
Chính diện gian phòng có cái bàn giấy, trên đó đặt một cuốn Bát Nhã tâm kinh.
“Tôi xem được chứ?” Seimei hỏi.
“Tất nhiên là được.” Thọ Thủy gật đầu.
Seimei cầm cuốn kinh trên tay, vừa lật vừa đảo mắt qua từng trang. Bất chợt, tay và mắt chàng đều dừng lại. Chàng nhìn chằm chằm vào một điểm trong sách.
“Chỗ này à?” Seimei tự nói.
“Cái gì?” Hiromasa nhìn cuốn kinh qua vai Seimei.
Giữa những hàng chữ, có một chữ bị dây bẩn.
“Đây là chân thân của cô gái kia.” Seimei lẩm bẩm. “Sắc tức thị không. Không tức thị sắc.”
Câu tiếp theo là “Thụ tưởng hành thức, diệc phục nữ thị”. Bên cạnh chữ “Nữ (女)” là vết bẩn do mực dây.
Câu chính xác phải là “diệc phục như thị”.
“Tại sao chữ này lại là chân thân của nàng ta?” Thọ Thủy hỏi.
“Bởi vì nàng là một chữ trong Bát Nhã tâm kinh hóa thành.” Seimei giải thích. “Chỗ này do thầy làm bẩn à?” Chàng hỏi, tay chỉ vào vết bẩn cạnh chữ “Nữ”.
“Đúng vậy. Lúc chép kinh, tôi sơ ý làm rơi giọt mực khiến nó bị bẩn.”
“Thế thì chuyện này giải quyết nhanh thôi. Thầy chuẩn bị giúp tôi bút lông, mực, giấy và hồ dán, được không?” Seimei đề nghị.
Thọ Thủy chuẩn bị theo những gì chàng yêu cầu.
Seimei cắt mẩu giấy nhỏ, dán đè lên vết bẩn bên phải chữ “Nữ”. Đoạn, chàng dùng bút lông đã chấm mực viết thêm bộ “Khẩu (口)” vào mẩu giấy vừa dán.
Vậy là thành chữ “Như (如)”.
“Hiểu rồi. Đây là lý do à, Seimei?”
Hiromasa vỗ tay đánh bộp, “Vậy ra vết mực là nguyên nhân khiến nàng ta không có miệng.”
Hiromasa nhìn Seimei đầy thán phục.
“Từ giờ trở đi, nàng ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.” Seimei khẳng định.
“Đúng như cậu từng nói, vạn vật đều có linh hồn.” Hiromasa gật gù như thể vừa vỡ ra điều gì.
Seimei quay sang, thúc khuỷu tay vào bụng Hiromasa, “Thế nào, tôi nói không sai chứ?”
“Ừ.”
“Mùa mưa bắt đầu rồi.” Seimei nói thêm.
Hiromasa nhìn ra bên ngoài. Nơi mảnh vườn xanh mướt mát, những hạt mưa còn mạnh hơn kim, mềm hơn tơ đang lặng yên tắm ướt từng phiến lá cỏ.
Từ đó về sau, cô gái kia không xuất hiện thêm lần nào nữa.