Chương 3 Hắc Xuyên Chủ
Đêm đẹp đến mức có thể gột sạch tâm hồn.
Côn trùng kêu rả rích.
Dế hàm đan. Dế chuông. Muỗm ma. Đám côn trùng này rúc vào ran ran trong cỏ nãy giờ.
Mảnh trăng thượng huyền trên trời đã ngả hẳn về Tây. Trăng treo đầu núi Arashiyama. Xung quanh lác đác vài áng mây bạc bềnh bồng. Mây lững lờ trôi về phía trời Đông khiến vầng trăng như đang di chuyển sang Tây với cùng tốc độ.
Vòm không giăng vô vàn tinh tú. Trong vườn sương ướt cỏ cây, lấp lánh như thể sao trời trú mình vào giọt sương. Vườn đêm vì thế mà rực sáng.
“Đêm nay đẹp quá nhỉ, Seimei…” Người vừa lên tiếng là Hiromasa.
Triều thần Minamoto no Hiromasa, một võ quan.
Khuôn mặt chính trực, lại phảng phất nét duyên dáng khó tả thành lời. Kiểu duyên dáng khác với nữ giới. Ở người đàn ông này, nét duyên đi kèm với thô mộc. Câu nói đêm nay đẹp quá rất chân thành, mà cũng rất thẳng thắn.
“Đêm nay đẹp quá nhỉ” chẳng phải lời tâng bốc hay giả vờ phong nhã. Hiromasa nói vậy là vì thực sự nghĩ vậy, người nghe cũng hiểu được ngay. Giống như nếu bên kia có chó thì y sẽ nói “Có chó kìa”.
Đáp lại câu cảm thán của Hiromasa, Seimei cũng chỉ “Ừm” một tiếng rồi tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng, như thể nghe mà không để ý. Abe no Seimei, con người luôn khoác lên mình vẻ thần bí này, là một âm dương sư.
Nước da trắng trẻo, sống mũi thẳng. Đôi mắt đen ánh nâu nhàn nhạt.
Chàng mặc bộ áo săn trắng xộc xệch, ngồi tựa lưng vào cột hiên. Chân phải co lên, khuỷu tay gác lên gối. Tay phải cầm chén rượu vừa uống cạn.
Đối diện là Hiromasa đang ngồi khoanh chân.
Giữa hai người là bình rượu đã vơi phân nửa và chiếc đĩa, bên trên có mấy con cá hương nướng muối. Cạnh đĩa cá là đĩa đèn phập phù cháy.
Hôm ấy, Hiromasa ghé thăm dinh thự ở đại lộ Thổ Ngự Môn của Seimei lúc trời đã nhá nhem tối. Như mọi khi, y không mang theo người hầu.
“Seimei, cậu có nhà không?”
Hỏi xong, Hiromasa bước qua cánh cổng để ngỏ, tay phải xách gàu đựng nước. Mấy con cá hương trên đĩa lúc này bấy giờ vẫn đang bơi lội trong gàu.
Hiromasa đã cất công mang cá đến. Thân là võ quan trong cung lại không mang tùy tùng, còn xách gàu cá đi bộ ngoài đường, quả là cảnh tượng chẳng mấy khi gặp. Xem ra tính cách của vị triều thần Hiromasa này rất phóng khoáng.
Thật hiếm hoi, hôm nay Seimei đích thân ra đón Hiromasa.
“Cậu là Seimei thật đấy à?”
Hiromasa hỏi ngay khi thấy Seimei bước đến.
“Thật trăm phần trăm.”
Mặc dù Seimei đã nói vậy, Hiromasa vẫn nhìn chàng hoài nghi. Bởi mỗi lần y ghé thăm dinh thự của Seimei, những kẻ ra đón đều là tinh linh hay chuột đồng.
“Cá hương trông ngon đấy.” Seimei ngó vào chiếc gàu Hiromasa xách theo.
Lũ cá nần nẫn bơi lội tung tăng trong gàu, thỉnh thoảng phơi phần bụng xám chì như màu lưỡi dao cùn. Cả thảy sáu con.
Đều lên đĩa nướng.
Giờ trên đĩa chỉ còn hai con.
Seimei và Hiromasa, mỗi người đã ăn hết hai con cá.
Nói xong câu “Đêm nay đẹp quá nhỉ”, Hiromasa liếc xuống đĩa.
“Lạ thật đấy.” Y đưa chén rượu lên môi rồi nói với Seimei.
“Cái gì lạ?” Seimei hỏi.
“Ừ thì, dinh thự của cậu ấy.”
“Dinh thự của tôi lạ chỗ nào?”
“Không mang cảm giác có người ở.”
“Tại sao đó lại là chuyện lạ?”
“Không có người, thế mà cá vẫn nướng xong.”
Hiromasa thắc mắc cũng phải thôi. Ban nãy y tới, đang theo Seimei đi dọc hành lang thì nghe chàng thốt lên, “Chỗ cá hương này phải đưa cho ai chế biến chứ nhỉ?”
Rồi chàng mang gàu cá vào nhà và mất hút. Lúc trở ra cầm cái khay bày sẵn một bình rượu và hai cái chén, không thấy gàu cá đâu nữa cả.
“Cá đâu?” Hiromasa hỏi.
“Đang nướng.” Seimei thản nhiên trả lời.
Trong khi cả hai đang nhấm nháp thưởng rượu, Seimei chợt nói, “Được rồi đấy.”
Đoạn chàng đứng lên, một lần nữa biến vào trong nhà. Lúc sau quay lại, cầm theo đĩa cá hương nướng trên tay.
Chuyện là thế đấy.
Hiromasa không biết Seimei đi đâu mất dạng trong dinh thự rộng lớn này. Y cũng chẳng ngửi thấy mùi cá nướng bay tới. Không chỉ nướng cá mà còn đủ chuyện khác, nói chung ngoài Seimei ra, ngôi nhà này không có dấu vết tồn tại của ai nữa cả.
Những khi ghé thăm, Hiromasa cũng từng gặp qua nhiều thứ mang hình dáng con người, nhưng số lượng mỗi lần mỗi khác. Lúc nhiều người, lúc một người. Đôi khi lại chẳng thấy ai cả. Tuy chưa đến mức cho rằng Seimei sống một mình trong ngôi nhà này, nhưng Hiromasa cũng không đoán ra rốt cuộc có bao nhiêu người đang ở nơi đây.
Biết đâu khi có việc Seimei chỉ toàn sai khiến thức thần chứ thực chất chẳng có người thật nào cả, hoặc giả cũng có một hay hai người gì đấy… Hiromasa chịu không đoán được.
Đem hỏi Seimei thì chàng cũng chỉ cười không đáp. Vì vậy Hiromasa bèn mượn cá hương làm cớ để khơi lại chủ đề nhà cửa này thêm lần nữa.
“Cá hương đâu phải do người nướng, mà là lửa nướng chứ.” Seimei vặn vẹo.
“Gì?”
“Kẻ giữ lửa không phải con người cũng được mà?”
“Cậu dùng thức thần đấy à?”
“Ừ thì…”
“Nói cho tôi biết đi, Seimei!”
“Tôi vừa nói ‘không phải con người cũng được’, tất nhiên có nghĩa ‘nếu là con người cũng được’.”
“Tức là thế nào?”
“Tức là thế nào chẳng được.”
“Tôi không hiểu.” Hiromasa càu nhàu.
Seimei vốn vẫn mải miết ngắm sao trời, đến giờ mới đưa mắt nhìn Hiromasa. Đôi môi hồng tựa thoa son nhạt của chàng cong lên thành nụ cười nhỏ.
“Vậy chúng ta nói chuyện chú thuật nhé.” Seimei chuyển chủ đề.
“Lại chú thuật à, Seimei…”
“Đúng.”
“Tôi đau đầu mất thôi.”
Nghe vậy, Seimei tủm tỉm cười.
Mấy lần trước, Hiromasa đã nghe Seimei nhắc đến những chuyện đại loại: tên gọi là câu chú ngắn nhất trên đời, hay hòn đá ngoài kia cũng đang bị chú thuật ràng buộc.
Y càng nghe càng không hiểu.
Khi Seimei giảng giải, Hiromasa tưởng mình đã nắm bắt được vấn đề, tuy nhiên câu chuyện vừa kết thúc, được hỏi nghĩ sao thì y lại lập tức chẳng hiểu gì hết.
“Sai khiến thức thần đương nhiên phải thông qua chú thuật, nhưng sai khiến con người cũng cần thông qua chú thuật.”
“…”
“Về bản chất, dùng tiền hay chú thuật để trói buộc đều giống nhau cả thôi. Vả lại, hệt như tên gọi, bản chất của chú thuật cũng nằm ở chính bản thân đối tượng… nói cách khác là tùy thuộc vào bên bị ếm…”
“Ừm.”
“Tựa như bùa chú mang tên tiền bạc, có kẻ bị trói buộc, có người không. Cũng có trường hợp tiền bạc không trói buộc được, nhưng họ lại dễ dàng vướng mắc vào bùa chú mang tên ái tình.”
“Ừ… ừm.” Hiromasa khoanh tay, vẻ mặt nửa hiểu nửa không. “Seimei này, cậu quay lại chuyện lúc nãy đi.”
“Quay lại?”
“Ừ. Thì tôi vừa nói đấy, không thấy tăm hơi ai cả mà cá hương đã nướng xong, thực sự rất kì lạ.”
“Ừm.”
“Nên tôi mới hỏi có phải cậu ra lệnh cho thức thần nướng không?”
“Thế nào chẳng được, phải không?”
“Không được.”
“Vì dù là người hay thức thần thì cũng đều do dùng chú thuật để nướng thôi.”
“Tôi không hiểu nổi cậu đang nói gì nữa.” Hiromasa thành thật thú nhận.
“Cho nên tôi mới bảo, con người nướng hay thức thần nướng đều giống nhau cả mà.”
“Giống chỗ nào?”
“Thế này nhé Hiromasa, nếu tôi sai người đi nướng cá thì chẳng có gì kì lạ, đúng không?”
“Ờ.”
“Vậy nếu tôi sai thức thần nướng cá, cũng đâu phải chuyện gì kì quái đâu.”
“Hừ…”
“Thật ra, điều kì lạ không phải ở đây. Nếu tôi không hạ lệnh… nói cách khác nếu như không niệm chú hay gì mà cá hương vẫn nướng xong mới đúng là chuyện lạ đấy.”
“Ừ… ừm.” Hiromasa khoanh tay, hầm hừ trong họng. “Không không, tôi không bị lừa đâu, Seimei…”
“Tôi nào có lừa anh.”
“Không, cậu đang lừa tôi.”
“Lằng nhằng nhỉ.”
“Không lằng nhằng chút nào, Seimei. Tôi chỉ muốn biết kẻ canh lửa nướng cá là con người hay thức thần. Cậu nói cho tôi biết là được.” Hiromasa hỏi thẳng.
“Trả lời câu ấy là được chứ gì?”
“Đúng vậy.”
“Thức thần.” Seimei thản nhiên đáp.
“Ra là thức thần.” Hiromasa tựa như trút được gánh nặng.
“Vừa lòng rồi chứ?”
“A, vừa lòng rồi nhưng…” Vẻ mặt Hiromasa tựa hồ chưa thỏa mãn.
“Sao thế?”
“Chẳng biết tại sao, tôi thấy rất hụt hẫng.” Hiromasa châm rượu vào chén rồi đưa lên miệng.
“Hụt hẫng, nhàm chán đúng chứ?”
“Ừ.” Nói xong, Hiromasa đặt chén rượu đã uống cạn xuống.
“Anh quả là người thẳng thắn, Hiromasa.” Seimei nói, mắt nhìn ra khu vườn. Tay phải cầm con cá nướng. Chàng ghé hàm răng trắng muốt cắn một miếng cá.
Sân vườn rậm rạp, hầu như không được coi sóc. Giống như mảnh đất hoang, chỉ khác là có tường ngói sóng bao quanh.
Thài lài. Tuyết tùng. Diếp cá. Những loài dã thảo thường gặp trên núi mọc um tùm khắp nơi.
Dưới gốc cử to lớn, cẩm tú cầu xanh tím nở rộ. Trên cây long não vạm vỡ, tử đằng vấn vít treo mình, ở góc vườn, sói Nhật đang rụng hoa. Bụi cỏ lau cũng mọc cao lắm rồi. Tất cả im lìm trong sắc đêm.
Với Seimei, từng nhành cây ngọn cỏ đều có ý nghĩa riêng, nhưng với Hiromasa, đây nhìn chung chỉ là khoảnh vườn tạp lúc khuya khoắt, dù vậy y vẫn xao xuyến trước ánh trăng như nước, trước ánh sao đọng trong giọt sương trên cỏ lá. Từng cơn gió thổi qua làm hoa cỏ xào xạc trong bóng tối, Hiromasa thấy khoan khoái vô cùng.
Đang tháng Văn nguyệt. Hôm nay là mùng 3 tháng Bảy âm lịch, ứng với đầu tháng Tám theo lịch dương.
Tháng Thư từ. Quãng thời gian người ta thích thư đi tin lại.•
Mùa hạ vẫn còn ngự trị.
Vào ban ngày thì dù ngồi im dưới bóng râm cũng sẽ đổ mồ hôi. Nhưng đến tối lộng gió, trực tiếp ngả lưng ra ván lát sàn hành lang thì dễ chịu vô cùng.
Sương đọng trên cỏ cây làm khu vườn trở nên tươi mát, bầu không khí cũng mát mẻ hẳn ra.
Trong lúc họ đối ẩm, sương mỗi lúc một trĩu nặng.
Đêm trong vắt. Từng vì tinh tú trên cao tựa hồ đang lần lượt rót xuống phiến cỏ trong vườn.
Ăn xong, Seimei quẳng đầu cùng xương cá vào bụi cỏ.
Soạt.
Tiếng động vang lên trong cỏ, tiếng lá lao xao, xa dần về phía bóng đêm. Khi Hiromasa nghe thấy tiếng động, cũng là lúc y nhìn thấy hai đốm sáng xanh lét từ bụi cỏ nhìn như khoan vào mình.
Mắt dã thú. Hình như có con vật nào đấy đã ngoạm phần xương cá Seimei vứt đi rồi lẩn vào bụi cỏ.
“Quà trả lễ cho việc nướng cá…”
Thấy ánh mắt hồ nghi của Hiromasa ném vào mình, Seimei đành giải thích.
“Ồ.”
Hiromasa khẽ gật đầu. Hai người chìm vào yên lặng.
Gió thổi nhè nhẹ, cỏ cây trong vườn liêu xiêu, muôn vàn đốm sao lay động trong bóng tối.
Bất chợt…
Giữa những đốm sao dưới đất, có vệt sáng màu vàng ánh xanh vút lên, bay theo hình vòng cung. Vệt sáng như đang hít thở bóng đêm, lập lòe vài lượt khi mờ khi tỏ, rồi đột ngột biến mất.
“Đom đóm đấy…”
“Đom đóm…”
Seimei và Hiromasa khẽ đồng thanh. Rồi cả hai lại im lặng.
Đom đóm bay qua bay lại đôi lần.
“Đến lúc rồi đấy, Hiromasa…” Seimei đột nhiên thì thầm.
“Đến lúc gì cơ?”
“Anh tới đây vì có chuyện muốn nhờ tôi, không phải à?” Seimei hỏi.
“Cậu biết rồi à, Seimei…” Hiromasa gãi gãi đầu.
“Ừ.”
“Bởi trông tôi thành thật quá mà.” Hiromasa tự nhận xét trước khi Seimei kịp mở lời.
“Thế rốt cuộc là có chuyện gì?” Seimei hỏi. Chàng vẫn tựa lưng vào cột nhà, mắt liếc sang Hiromasa.
Trên đĩa đèn, ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng, phản chiếu sắc lửa lên má chàng.
“Chuyện là vầy, Seimei…” Hiromasa nhoài người ra trước.
“Chuyện gì?”
“Mấy con cá hương lúc nãy mùi vị thế nào?”
“À, rất ngon.”
“Chuyện này về cá hương.”
“Về cá hương là sao?”
“Thật ra… mấy con cá này đều là của người khác tặng.”
“Ồ.”
“Một lão ngư dân nuôi chim cốc tên là Kamo no Tadasuke mang đến.”
“Lão Tadasuke nghìn tay ấy hả?”
“Ừ, chính là Tadasuke ấy.”
“Lão sống ngay trước chùa Pháp Thành thì phải.”
“Cậu cũng biết rõ đấy nhỉ. Lão sống trong ngôi nhà gần sông Kamogawa với lũ chim cốc.”
“Thế thì sao?”
“Ở đó đã xảy ra một việc kì quái.” Hiromasa thấp giọng.
“Việc kì quái ư?”
“Ừm.”
Hiromasa nãy giờ vẫn chúi người tới trước, lúc này ngồi thẳng lại và gật gù nói tiếp.
“Lão Tadasuke đó là họ hàng xa với mẫu thân tôi.”
“Ồ, vậy lão cũng có dòng máu võ quan à…”
“Không, chính xác thì không phải thế. Người mang dòng máu võ quan là cháu của Tadasuke chim cốc.”
“Ha ha.”
“Tóm lại, cháu của Tadasuke là con gái của một gã mang huyết thống bên họ mẹ tôi.”
“Hừm.”
“Gã bên họ mẹ tôi là một kẻ háo sắc. Có dạo gã qua lại với con gái của Tadasuke. Kết quả sinh ra một đứa con gái tên là Ayako, cháu lão ấy.”
“Ra thế.”
“Kẻ háo sắc kia lẫn con gái của Tadasuke đều lâm bệnh qua đời từ mấy năm trước rồi, nhưng đứa con của họ vẫn khỏe mạnh. Năm nay nàng 19 tuổi.”
“Rồi sao?”
“Chuyện kì quái xảy ra với cô cháu gái Ayako.”
“Kì quái thế nào?”
“Hình như nàng ta bị ám, tôi cũng không rõ.”
“Ô hô…” Seimei mỉm cười hài lòng, nhìn Hiromasa.
“Tối hôm qua Tadasuke đến chỗ tôi khóc lóc kể lể. Nghe một hồi, tôi nhận thấy chuyện này có lẽ thuộc phận sự của cậu, vì vậy mới mang mấy con cá hương đến đây.”
“Anh kể cụ thể xem nào.”
Seimei vừa giục, Hiromasa liền vội vàng thuật chuyện.
Nhà Tadasuke đời này qua đời khác vẫn lấy nghiệp nuôi chim cốc làm kế sinh nhai.
Lão là đời thứ tư. Bấm đốt đã 62 tuổi rồi. Lão xây một ngôi nhà ở bờ Tây sông Kamogawa, gần chùa Pháp Thành, sống cùng cháu gái Ayako.
Vợ lão qua đời tám năm trước. Cô con gái độc nhất của lão qua lại với đàn ông, sinh ra một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy chính là Ayako.
Năm năm trước, khi Ayako 14 tuổi, người mẹ qua đời vì bệnh truyền nhiễm, hưởng thọ 36 tuổi. Người đàn ông từng qua lại với cô ta bảo muốn đưa Ayako đi, nhưng bàn bạc chưa đến đâu thì chính gã cũng mắc bệnh truyền nhiễm mà chết nốt.
Thế nên Ayako ở với Tadasuke, đã năm năm rồi.
Tadasuke là một người nuôi chim cốc rất có nghề. Cùng một lúc lão có thể điều khiển hơn hai mươi con chim cốc, mà cách thức cũng cực kì tinh xảo, nên được người ta gọi là “Tadasuke nghìn tay”.
Tadasuke được phép ra vào cung. Những lúc đám quý tộc trong cung đi chơi thuyền, lão thường được gọi đến để biểu diễn bắt cá. Trước nay cũng có vài quý tộc chèo kéo Tadasuke về dưới trướng, nhưng lão đều từ chối, tiếp tục tự mình nuôi chim cốc.
Khoảng hai tháng trước, Tadasuke lờ mờ phát hiện cháu gái Ayako của mình có tình lang.
Có vẻ nàng đang qua lại với một người đàn ông.
Tadasuke và Ayako ngủ ở hai phòng khác nhau.
Đến tận khi Ayako 14 tuổi, hai ông cháu vẫn ngủ chung phòng. Nhưng kể từ khi mẹ Ayako qua đời, chừng nửa năm sau đó, hai ông cháu bắt đầu ngủ riêng.
Tầm một tháng trước, lão phát hiện ban đêm Ayako không ở trong phòng.
Hôm đó, Tadasuke choàng tỉnh giữa khuya. Bên ngoài trời đang mưa. Cơn mưa nhẹ nhàng êm ái đến mức tưởng như sợi tơ rơi trên mái nhà.
Lúc lão chưa ngủ trời vẫn tạnh ráo, có lẽ mới mưa đây thôi.
Ước chừng lúc này vừa qua giờ Tý. Vì sao ta lại tỉnh giấc?
Tadasuke đang băn khoăn thì bên ngoài vọng vào tiếng đạp nước lõm bõm.
Chính nó rồi! Lão sực nhớ ra. Trong lúc ngủ cũng có âm thanh y hệt lọt vào tai. Chính tiếng nước này đã quấy rầy giấc ngủ của lão.
Nghe như thứ gì đó nhảy nhót dưới mương nước ngoài vườn.
Tadasuke dẫn nước từ sông Kamogawa vào vườn nhà mình. Lão đào mương rồi nuôi cá hương, cá diếc và cá chép. Đoán chừng lũ cá hay gì đấy đang nhảy thôi.
Vừa nghĩ, Tadasuke vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Bõm. Tiếng nước vang lên.
Biết đâu có rái cá hay con gì đến bắt cá.
Khéo con cốc nào sổ lồng nhảy xuống mương không chừng.
Tadasuke bèn thắp đèn lên, quyết định ra ngoài xem thử. Lão khoác vội chiếc áo, toan bước ra ngoài thì bất chợt nhận ra một chuyện.
Chính là cô cháu Ayako.
Bởi ngôi nhà lặng ngắt như tờ.
“Ayako ơi!” Tadasuke cất tiếng gọi rồi kéo cửa.
Không thấy bóng dáng Ayako đáng lẽ đang ngủ ở đó. Trong căn phòng tối tăm và chật hẹp, chỉ có ngọn đèn trong tay Tadasuke lập lòe cháy.
Thầm nghĩ chắc cháu có việc đi ra ngoài, nhưng lão vẫn thấy bồn chồn một cách kì lạ. Lão bước xuống thềm đất, đẩy cửa bước ra.
Và bắt gặp Ayako ở đây. Nàng ngước nhìn lão bằng đôi mắt ướt rượt rồi lẳng lặng bò vào nhà. Có thể vì mưa, tóc tai và bộ áo tay hẹp nàng mặc ướt nhẹp đến độ vắt ra được nước.
Kosode. Một loại áo lót thời Nara, trở thành áo mặc thường ngày từ khoảng giữa thế kỉ 16, tiền thân của kimono ngày nay.•
“Ayako!” Tadasuke gọi, nhưng Ayako không đáp lời. “Cháu đi đâu về vậy?”
Ayako bước vào phòng, đóng cửa lại, mặc kệ câu hỏi và cả người ông đang đứng phía sau.
Chuyện đêm đó chỉ có thế.
Sáng hôm sau, dù Tadasuke truy hỏi thế nào về chuyện tối qua, Ayako cũng chỉ lắc đầu. Dường như nàng không còn nhớ gì cả. Thái độ của nàng vẫn giống mọi khi, thậm chí khiến Tadasuke ngờ rằng mình ngủ mơ mà gặp mộng.
Về sau lão cũng quên bẵng luôn việc này.
Nhưng tới đêm thứ mười kể từ hôm đó, lão lại chứng kiến chuyện tương tự.
Diễn biến y hệt đêm đầu tiên. Lão chợt thức giấc lúc nửa đêm. Rồi nghe thấy tiếng nước. Vẫn phát ra từ con mương ngoài vườn.
Bõm.
Tiếng động vang lên.
Không phải do lũ cá. Mà do một vật lớn đập xuống mặt nước.
Lão lắng tai nghe thêm lần nữa.
Bõm. Lại tiếng nước đó.
Nhớ tới chuyện mười hôm trước, Tadasuke nhẹ nhàng ngồi dậy. Không thay áo, cũng không cả thắp đèn, cứ thế lão sang ngó phòng đứa cháu.
Cửa mở.
Ánh trăng yếu ớt từ cửa sổ rọi vào, soi lờ mờ lên mọi thứ trong phòng.
Không có ai. Chỉ có mùi hôi hăng mũi.
Mùi của dã thú. Tadasuke sờ lên đệm, thấy ướt sũng.
Bõm. Bên ngoài lại có tiếng động.
Tadasuke rón rén bước ra cửa chính, đưa tay chạm lên cánh cửa. Định mở thì chợt nghĩ lại. Nhỡ mở cửa mà đánh động kẻ đang đập nước thì sao. Nghĩ vậy, lão bèn ra ngoài bằng cửa sau.
Lão đi lom khom, cố không phát ra tiếng, rón rén vòng ra con mương, nấp mình vào bóng đổ của ngôi nhà và len lén quan sát.
Trăng soi vằng vặc.
Dưới mương, có thứ gì đang dập dềnh, tắm mình trong ánh trăng.
Trắng muốt…
Một cô gái trần truồng. Thân dưới chìm trong nước, mặt nghiêm túc cúi xuống ngắm nghía làn nước.
“Ayako.” Tadasuke bàng hoàng lẩm bẩm.
Người đó chính là cô cháu gái Ayako. Hoàn toàn lõa thể, thân dưới ngâm trong nước, cặp mắt sáng quắc đang chăm chú nhìn xuống.
Trên cao, vầng trăng soi chiếu, ánh sáng màu lam lấp lánh trượt trên làn da trắng trẻo ướt át của Ayako.
Cảnh tượng quyến rũ mà không hề phàm tục.
Trong miệng Ayako là một con cá hương thật lớn.
Tadasuke còn đang ngỡ ngàng thì nàng đã nhồm nhoàm ăn tươi nuốt sống cả con cá. Cung cách cực kì quái gở. Ăn xong, Ayako liếm vệt máu dính quanh mép. Lưỡi nàng dài gấp đôi bình thường.
Bõm.
Ayako ngụp xuống mương. Dưới ánh trăng, bọt nước bắn tung tóe. Khi trồi trở lên, Ayako lại đang ngoạm một con cá chép.
Bất ngờ, bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay bồm bộp. Tadasuke nhìn sang, liền trông thấy bóng người.
Có một người đàn ông đang đứng trên bờ mương. Vóc người tầm thước, cái cổ thon dài, mặc áo săn cùng quần váy màu đen.
Hakama. Một loại quần ống rộng xếp ly.•
Chính vì thế Tadasuke mới không phát hiện ra sự có mặt của hắn.
“Hay, hay lắm.” Người đàn ông mỉm cười, ngắm Ayako vẫn đang ngâm mình dưới nước. Trông hắn ta chẳng có gì đặc biệt ngoài chiếc mũi vừa khoằm vừa nhọn. Mặt bèn bẹt, cặp mắt cực to.
Hắn nhếch mép, cười không thành tiếng.
“Ăn đi!”
Người đàn ông thấp giọng thì thầm, Ayako lập tức nhai rau ráu con cá chép sống to tướng còn chưa đánh vảy đang ngoạm trong miệng.
Trông sởn gai ốc.
Trước mắt Tadasuke, Ayako ăn tươi nuốt sống con cá không chừa lại mảnh xương.
Rồi lại hụp xuống.
Ừm, rồi lại trồi lên. Miệng ngoạm thêm con cá hương. Một con rất lớn.
“Ayako!” Tadasuke kêu lên, bước ra khỏi bóng đổ của ngôi nhà.
Ayako quay sang nhìn. Tức thì con cá bị ngoạm quẫy mạnh, tuột khỏi miệng nàng. Ở cửa xả mương có gài phên trúc, nhờ đó nước vẫn chảy qua mà cá không lọt mất. Con cá hương này bay qua phên trúc, nương theo lạch nhỏ để thoát thân.
“Tiếc ghê!” Ayako nhe răng rên rỉ. Phù, nàng phun phì phì, nom chẳng giống tác phong con người. Đoạn, nàng ngẩng đầu nhìn Tadasuke.
“Cháu làm gì vậy?”
Tadasuke vừa hỏi, Ayako liền nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt trở nên đáng sợ.
“Ông ngoại đến rồi sao?” Người nói là tên đàn ông mặc y phục đen đứng bên bờ mương. “Vậy lần sau gặp lại nhé!”
Dứt lời, hắn bay vút lên, cứ thế biến vào bóng đêm.
❖ ❖ ❖
“Hô hô.” Seimei thốt lên, híp mắt hào hứng nhìn Hiromasa. “Thú vị phết nhỉ.”
Hiromasa đáp trả, “Không hề thú vị đâu, Seimei! Việc này phức tạp lắm đấy!”
Y nghiêm nghị nhìn Seimei. Chàng vẫn cười tủm tỉm.
“Anh kể tiếp đi, Hiromasa!”
“Ừ.” Hiromasa đáp và vươn người tới trước. “Tuy nhiên sáng hôm sau, Ayako lại không hề nhớ tối qua bản thân đã làm những gì.”
“Rồi…”
“Giờ mới đến phần chính đây. Lúc này, Tadasuke mới phát hiện ra.”
“Phát hiện ra cái gì?”
“Ayako có thai.”
“Ồ.”
“Cử động nặng nề, bụng cứ lộ dần.”
“Ừm.”
“Mẹ của Ayako cũng từng như vậy. Nếu Ayako giống mẹ, qua lại với đàn ông mà chửa hoang, thì Tadasuke sẽ vô cùng đau lòng. Lão ngoài sáu mươi rồi, chẳng biết còn chăm sóc cho cháu gái được bao lâu. Nếu đây là một đoạn lương duyên thì cố mà gả nàng cho tên đàn ông kia. Còn không, cùng lắm đành làm lẽ…”
“Ừm.”
“Nhưng Seimei à.”
“Ừ.”
“Tên đàn ông đó xem ra chẳng bình thường chút nào.”
“Quả đúng là vậy.”
“Thậm chí có thể là phường yêu quái ấy chứ.”
“Ừ.”
“Vì vậy, Tadasuke liền nghĩ ra một biện pháp.”
“Biện pháp thế nào?”
“Gạn hỏi Ayako cũng vô ích, nên lão muốn trực tiếp vạch trần bản chất của hắn.”
“Hay đấy.”
“Hay gì mà hay chứ, Seimei! Và Tadasuke quyết định phục kích.”
“Hừm.”
“Có vẻ tên đàn ông sẽ xuất hiện tại phòng của Ayako, sau đó đưa nàng ra ngoài và bảo ăn cá.”
“Ừm.”
“Tadasuke rình suốt cả đêm, định bụng tên kia xuất hiện là tóm ngay lấy. Cho dù không tóm được cũng muốn hỏi ra nhẽ, xem rốt cuộc hắn định thế nào.”
“Ồ.”
“Vậy là lão cứ chờ. Thế mà qua đêm thứ nhất, rồi tới đêm thứ hai, hắn vẫn không đến.”
“Chắc sẽ đến thôi.”
“Đến rồi.” Hiromasa đáp.
❖ ❖ ❖
Đêm hôm sau, Tadasuke quyết định thức trắng để rình.
Ayako vừa ngủ, lão liền bật dậy, ngồi trên giường nín thở chờ đợi. Trong ngực giấu sẵn con dao phạt cỏ. Nhưng lão đợi mãi, đợi mãi, tên đàn ông vẫn không xuất hiện.
Đêm đầu tiên trôi qua vô sự. Từ lúc nào, ngoài trời đã hừng đông.
Đên thứ hai, thứ ba cũng y hệt.
Tadasuke chỉ chợp mắt được một chút lúc rạng sáng.
Khi bình minh dần ló dạng vào đêm thứ tư, Tadasuke bắt đầu hoài nghi, phải chăng vì bị mình bắt gặp mà tên đó không tới nữa?
Và tới đêm thứ năm. Như mọi khi, Tadasuke lại ngồi trên giường, khoanh chân khoanh tay chờ đợi. Bốn bề tối đen như mực.
Cái bụng lùm lùm của Ayako như hiện ra trước mắt, lòng lão không khỏi xót xa.
Ayako đang ngủ. Trong bóng tối, Tadasuke mơ hồ nghe được nhịp thở của nàng. Nghe một hồi, cơn buồn ngủ kéo tới. Tadasuke thiếp đi.
Bỗng nhiên, lũ chim cốc lão nuôi bên ngoài nhốn nháo cả lên. Tadasuke choàng tỉnh. Đúng lúc ấy, cửa gõ cốc cốc.
Tadasuke ngồi dậy thắp đèn.
“Ông Tadasuke.”
Tiếng nói vọng vào từ bên kia cánh cửa. Tadasuke một tay cầm đèn, một tay mở cửa.
Đứng trước mặt lão là tên đàn ông tối hôm trước.
Tên đàn ông mặc áo săn và quần váy đen, đôi mắt to tuyệt đẹp. Theo sau là nữ thư đồng trên mười tuổi.
“Anh là ai?” Tadasuke hỏi.
“Người ta gọi ta là Hắc Xuyên Chủ.” Tên đàn ông trả lời.
Tadasuke soi đèn, quan sát tỉ mỉ hắn và nữ thư đồng. Gương mặt hắn tuấn tú, nhưng phảng phất nét lưu manh. Tóc ướt sũng, người nồng nặc mùi hôi dã thú.
Ngọn đèn vừa rọi tới, hắn lập tức né mặt đi, tựa hồ bị chói mắt.
Về phần nữ thư đồng kia, nhìn kĩ mới thấy miệng nó to bất thường. Có điềm không ổn. Chắc chắn bọn chúng không phải con người.
Khéo là yêu quái rồi, Tadasuke nghĩ.
“Chẳng hay Hắc Xuyên Chủ đến đây có việc gì?” Tadasuke hỏi.
“Tiểu thư Ayako quả thật xinh đẹp tuyệt trần, ta muốn lấy nàng làm vợ.” Tên đàn ông trơ trẽn trả lời. Hơi thở tanh nồng mùi cá.
Hắn cùng nữ thư đồng đi đường ban đêm, vậy mà không hề cầm theo đèn.
Phường này ắt chẳng phải người.
Tadasuke mời khách vào nhà, rồi tránh ra nhường chúng đi trước. Lão lần tay vào ngực, nắm chặt con dao.
“Tiểu thư Ayako đâu?”
Hắc Xuyên Chủ vừa dứt lời, Tadasuke liền vung dao chém vào lưng hắn.
Nhưng cảm giác như chém hụt. Lưỡi dao chỉ sượt trúng bộ áo săn mà Hắc Xuyên Chủ đang mặc. Chiếc áo nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Đến lúc lão nhận ra, cửa phòng Ayako đã mở toang, Hắc Xuyên Chủ trần truồng đứng bên trong, lưng quay về phía lão. Ở mông là cái đuôi đen sì, to tướng.
Khốn kiếp!
Tadasuke toan sấn tới thì nhận ra không sao nhấc nổi chân. Mà không chỉ chân, cả cánh tay đang nắm chặt con dao cũng không cử động được.
Ayako cười hạnh phúc, nhanh chóng đứng dậy. Chẳng để tâm đến Tadasuke đang ở đó, nàng thoăn thoắt cởi bỏ y phục, mình trần như nhộng.
Từ cửa sổ, ánh trăng hắt vào chiếu rọi cơ thể lõa lồ trắng trẻo.
Hai người ôm ghì lấy nhau. Rồi Ayako buông tay ra, nằm xuống trước. Kế đó, bọn họ làm đủ trò điên đảo ngay trước mặt Tadasuke suốt mấy khắc liền.
Hành sự xong, cặp đôi trần truồng bước ra ngoài.
Tadasuke nghe tiếng khỏa nước.
Hình như cả hai đang bắt cá dưới mương. Khi trở lại, mỗi người cầm một con cá chép lớn, bắt đầu ăn ngấu nghiến từ đầu đến đuôi. Không sót chút mẩu xương, mảnh vảy.
“Hôm khác lại đến.” Nói xong, Hắc Xuyên Chủ rời đi.
Lúc này Tadasuke mới cử động lại được. Lão chạy vội đến bên Ayako. Nàng đang ngáy ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ayako tiếp tục chẳng nhớ chút gì.
Từ đó trở đi, tối nào Hắc Xuyên Chủ cũng xuất hiện.
Tadasuke dùng đủ mọi cách nhưng hễ tên đàn ông sắp đến, lão lại buồn ngủ. Lão cứ gà gà gật gật như vậy cho đến khi nhận ra thì hắn đã lẻn vào nhà, mây mưa cuồng nhiệt với cháu lão xong thì dắt nhau ra ngoài bắt cá, xong mang về ăn tươi nuốt sống.
Rồi hắn rời đi.
Và sáng hôm sau tỉnh dậy, Ayako quên tiệt mọi sự. Chỉ có bụng nàng là ngày một lớn…
Cảnh đó tiếp diễn hằng đêm. Hết sức chịu đựng, Tadasuke bèn tìm đến đạo sĩ tên Chio, sống ở phía Tây đường Số Tám.
Cách đây hai năm, đạo sĩ này chuyển từ Togoku đến đây cư ngụ và nổi tiếng với tài trừ ma diệt quỷ. Tuổi vừa năm mươi, mắt sáng, râu dài quắc thước, là một bậc trượng phu.
Vùng Kanto của Nhật Bản ngày nay (hầu hết các tỉnh phía Đông Bắc Nhật Bản, ngoại trừ Hokkaido).•
“Ra thế.” Chio gật gù lắng nghe câu chuyện của Tadasuke. “Tối ba hôm nữa ta sẽ đến.” Ông hẹn, tay vuốt vuốt chòm râu.
Đúng ba hôm sau, vào lúc chập tối, Chio đến nhà Tadasuke.
Vì đã bàn bạc với nhau từ trước, Ayako hiện không ở nhà. Tadasuke đã sai nàng ra ngoài.
Ở góc nhà đặt sẵn cái sọt lớn bằng tre cho Chio nấp vào đấy. Xung quanh sọt rắc bột cá hương đã nướng thành tro do Chio tự làm.
Đêm đến, vừa qua giờ Tý, quả nhiên Hắc Xuyên Chủ xuất hiện. Vừa bước vào nhà, hắn liền khịt khịt mũi, “Kì quái.” Và nghiêng đầu ngờ vực.
“Có người lạ thì phải.” Hắn lẩm bẩm, thận trọng nhìn quanh phòng. Ánh mắt dừng lại chỗ sọt tre, nhưng nhanh chóng rời đi.
“Cá hương à?” Hắc Xuyên Chủ thì thầm vẻ yên tâm. “Ayako, nàng ở đó không?”
Hắn quen mùi bước vào phòng Ayako. Hai người đang quấn lấy nhau thì Chio chui ra khỏi sọt.
Như mọi lần, Tadasuke không thể nhúc nhích, nhưng Chio tất nhiên có thể cử động bình thường, ông lẻn vào phòng Ayako, tuốt thanh đoản kiếm giấu trong ngực áo.
Hắc Xuyên Chủ đang dây dưa với Ayako, không hề chú ý tới điều ấy. Cái đuôi đen sì của hắn đập bình bịch trên sàn.
Chio nắm chặt thanh đoản kiếm, bất ngờ đâm phập xuống cái đuôi.
Grào! Tiếng dã thú gào rú, Hắc Xuyên Chủ lồng lên. Nhưng đuôi đã bị ghim chặt nên mấy lần nhảy dựng đều ngã vật xuống.
Chio lại lục ngực áo lấy một đoạn dây thừng, thoăn thoắt trói gô Hắc Xuyên Chủ lại.
Lúc này, Tadasuke đã có thể cử động.
“Ayako!” Lão vội vàng chạy tới.
Cô cháu gái nằm bất động trong tư thế giao hoan.
Hai mắt nhắm nghiền. Phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Nàng đang say ngủ.
“Ayako!” Tadasuke gọi thêm lần nữa, vậy mà Ayako không hề tỉnh dậy, cứ nằm ngửa mà ngủ.
“Ta tóm được yêu quái rồi.” Chio hô lên.
“Hừ. Tadasuke, lão lừa ta!” Hắc Xuyên Chủ rên rỉ, nghiến răng kèn kẹt.
“Ayako vẫn chưa tỉnh.” Tadasuke nói với Chio.
“Để ta xem.” Chio trói chặt Hắc Xuyên Chủ vào cột nhà, rồi tới trước mặt Ayako.
Thế nhưng, bất kể Chio bắt ấn hay niệm bao nhiêu loại chú, Ayako vẫn nằm đấy, không có dấu hiệu thức tỉnh.
Chứng kiến cảnh đó, Hắc Xuyên Chủ phá ra cười.
“Dậy thế nào được? Kẻ giúp nàng tỉnh lại chỉ có ta thôi!” Hắn nói.
“Ngươi khai ra cách mau!” Chio dọa hắn.
“Không.” Hắc Xuyên Chủ đáp trả.
“Khai mau!”
“Cởi trói đi rồi ta nói cho ngươi biết.”
“Ngươi định chờ ta cởi trói xong sẽ chuồn chứ gì?”
“Hà hà.”
“Ngươi ắt là yêu quái chứ chẳng phải người, tốt xấu cũng phải hiện nguyên hình cho chúng ta biết chứ?”
“Ta là người mà.” Hắc Xuyên Chủ nói.
“Thế cái đuôi này là thế nào?”
“Chẳng thế nào cả. Nếu không phải do ta chủ quan thì sao để các ngươi bắt gặp được?”
“Nhưng ngươi bị ta bắt được rồi!”
“Hừ!”
“Mau nói ra cách gọi nàng ta dậy!”
“Cởi trói cho ta…”
Cả hai cứ lời qua tiếng lại đến sáng.
“Nếu ngươi không nói, ta sẽ móc mắt ngươi!”
“Hừ!”
Hắc Xuyên Chủ vừa dứt lời, Chio bất ngờ đâm phập đoản kiếm vào mắt trái hắn.
Hắn lại tru tréo bằng tiếng thú. Nhưng vẫn nhất mực không khai.
Trời sáng.
Mặt trời dần lên cao, bình minh rọi vào qua cửa sổ, giọng Hắc Xuyên Chủ nhỏ dần.
Nhận ra tên này ghét ánh mặt trời, Chio bèn lôi hắn ra ngoài, buộc vào gốc cây.
Vì đoạn dây buộc có hạn, Hắc Xuyên Chủ như con chó bị xích, chỉ loanh quanh được trong một phạm vi. Sau một hồi bị trói dưới nắng, trông hắn mất sức thấy rõ.
“Được thôi.” Hắc Xuyên Chủ rốt cuộc cũng mở miệng, “Ta sẽ chỉ cho ngươi cách đánh thức nàng. Vì thế, có thể cho ta một cốc nước không?”
Hắn nhìn Chio và Tadasuke bằng cặp mắt tuyệt vọng.
“Cho ngươi uống nước thì ngươi sẽ nói chứ?” Chio hỏi.
“Ta sẽ nói.” Hắc Xuyên Chủ đáp lời.
Tadasuke mang ra một bát nước.
“Không, không phải.” Hắc Xuyên Chủ nói, “Phải lớn hơn.”
Tadasuke mang đến cả gàu nước.
“Chưa được, chưa được.” Hắc Xuyên Chủ lại phàn nàn.
“Này, ngươi có ý đồ gì?” Chio ngờ vực.
“Ta không có ý đồ gì cả. Ta đã sa vào cảnh này rồi, lẽ nào đến cho ngụm nước mà ngươi cũng sợ sao?” Hắc Xuyên Chủ khinh miệt nhìn Chio. “Không cho ta uống, vậy cứ để nàng ngủ đến chết đi.”
Chio câm nín.
Tadasuke bèn bê ra thùng gỗ to bằng vòng tay người ôm, đặt xuống đất rồi dùng gàu múc nước đổ vào.
Lát sau, nước đầy. Hắc Xuyên Chủ nhìn chằm chằm thùng nước bằng đôi mắt lấp lánh. Hắn ngẩng mặt lên.
“Trước khi uống nước ta sẽ chỉ cho ngươi. Nào, lại đây!” Hắc Xuyên Chủ đề nghị.
Chio bước vài bước tới gần hắn.
Pựt… Trong nháy mắt, Hắc Xuyên Chủ đột nhiên chồm lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Ối!”
Chio lùi lại. Ông đã cẩn thận đứng cách Hắc Xuyên Chủ một khoảng mà cho dù kéo căng sợi dây hết mức, hắn cũng không chạm tới ông được.
Thế nhưng…
Chuyện cực kì khó tin đã xảy ra. Cổ Hắc Xuyên Chủ bỗng bật dài ra gấp mấy lần.
Phập! Hắn ngoạm cổ Chio. Tiếng răng nghiến vào thịt phát ra đầy ghê rợn.
“Á á á.”
Tadasuke hét lên, cùng lúc máu tươi từ yết hầu Chio phụt tung tóe.
Hắc Xuyên Chủ quay sang lão bằng bộ mặt của dã thú. Lông phủ kín mặt. Máu vẫn rỉ ra bên mắt bị khoét. Mõm hắn ngậm miếng thịt đỏ hồng. Chính là miếng thịt lấy từ cổ Chio.
Hắc Xuyên Chủ bước thêm vài bước rồi cắm đầu nhảy vào thùng nước. Bọt nước văng tung tóe.
Không thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Trong thùng nước dập dềnh, chỉ còn đoạn dây thừng vừa trói Hắc Xuyên Chủ và miếng thịt Chio đang nổi lềnh phềnh.
❖ ❖ ❖
“Chuyện kinh dị nhỉ!” Seimei bình luận.
“Hẳn rồi.” Hiromasa đáp, giọng không giấu nổi sự hưng phấn.
“Thế tay đạo sĩ kia sao rồi?” Seimei hỏi.
“Ừ thì, hình như tính mệnh đã được bảo toàn, nhưng e rằng phải nằm liệt giường một thời gian đấy.”
“Cô gái kia thì sao?”
“Vẫn mê man. Nghe nói chỉ những tối Hắc Xuyên Chủ ghé thăm nàng mới tỉnh dậy, giao hoan xong lại chìm vào giấc ngủ.”
“Hừm.”
“Này Seimei, cậu giúp vụ này được không?”
“Giúp được hay không thì phải đi mới biết…”
“Ừ.”
“Ban nãy vừa ăn sạch cá hương của người ta rồi mà.” Seimei nhìn ra mảnh vườn tối om. Đôi ba con đom đóm lập lòe bay trong đêm tối.
“Đi chứ?” Hiromasa hỏi Seimei.
“Đi.” Seimei trả lời. “Tôi cũng muốn bắt chước vị đạo sĩ kia, thử thu phục yêu quái một lần xem sao.” Chàng dõi theo mấy con đom đóm, môi nở nụ cười.
❖ ❖ ❖
“Như thế này hẳn là được rồi.” Seimei ngắm nghía cái thùng, miệng lẩm bẩm.
“Cậu định thế nào? Sao lại làm mấy việc này…” Hiromasa thắc mắc.
Mấy việc này là mấy việc Seimei nãy giờ mới làm xong.
Seimei nhổ mấy sợi tóc của mình, kết lại thành sợi dài, quấn một vòng quanh thùng rồi buộc lại.
Hiromasa hỏi mục đích của việc này là gì. Seimei chỉ tủm tỉm cười, không đáp.
Nhà Tadasuke gần sông Kamogawa. Tiếng sông vượt qua con đê ngay trước nhà vọng vào tận đây.
“Chà, giờ đợi trời tối nữa thôi là xong.” Seimei nói.
“Liệu ổn không?” Hiromasa dường như còn chút lo lắng. “Chờ tên đó vào nhà, thình lình bổ cho hắn một kiếm, chẳng phải nhanh gọn hơn à?” Hiromasa nói, tay nắm chặt thanh trường kiếm đang đeo bên hông.
“Nào đừng vội, Hiromasa. Nếu anh giết tên yêu quái, thì cô gái đang ngủ kia sẽ không thức dậy nữa. Như vậy sao được, đúng chứ?”
“Ừ ừm.” Hiromasa làu bàu, bỏ tay khỏi kiếm. Xem chừng tính cách y thuộc loại nôn nóng. “Seimei này, liệu có việc gì tôi giúp được không?”
“Không có.” Seimei thản nhiên nói.
“Chậc.” Hiromasa dường như không hài lòng với câu trả lời.
“Trời sắp tối rồi đấy, anh cứ nấp trong sọt tre xem trò hay là được.”
“Biết rồi!” Hiromasa đáp.
Vừa lúc mặt trời đã lặn sau sườn núi phía Tây. Gió thổi ào ào, trời tối dần.
Hiromasa núp trong chiếc sọt úp ngược, từ nãy đến giờ vẫn cầm chặt chuôi kiếm, tay ướt đẫm mồ hôi.
Seimei đổ đầy nội tạng cá hương quanh sọt, mùi tanh ngòm xộc vào mũi Hiromasa. Tuy không ghét cá hương, nhưng phải ngửi nội tạng cá suốt thế này cũng thật khó mà chịu nổi.
Ở đây còn nóng nữa. Không nghĩ xung quanh toàn tre với trúc mà lại nóng đến vậy. Cả người Hiromasa vã mồ hôi như tắm.
“Thế này giống với cách của vị đạo sĩ kia mà, liệu ổn không?” Hiromasa hỏi trước khi chui vào sọt tre.
“Không sao đâu. Người hay thú thì cũng dễ mắc lừa hai lần bởi một mánh giống nhau.”
Nghe lời Seimei, Hiromasa chui vào sọt tre.
Giờ Tý vừa tới, cộc cộc, lập tức có người gõ cửa. “Ông ngoại, mau mở cửa ra!” Giọng nói cất lên. Tadasuke mở cửa, Hắc Xuyên Chủ bước vào, mặc bộ áo săn đen như mọi lần, mắt trái đã hỏng.
Vừa bước vào, hắn liền khịt khịt mũi.
“Ha ha ha.” Môi hắn vểnh lên trông cực kì dị hợm. “Ông ngoại, ông lại gọi bọn đạo sĩ ở đâu đến nữa đấy à?”
Hai bên khóe môi lộ ra những chiếc răng sắc nhọn.
Nghe vậy, Hiromasa lập tức siết chặt thanh kiếm trong tay, “Seimei thật là… còn dám bảo rằng có thể gạt nó lần hai!”
Hiromasa chuẩn bị tinh thần, chỉ cần Hắc Xuyên Chủ tới gần, y sẽ vọt ra đâm hắn một nhát. Y thủ thế, kiếm tuốt hờ.
Dưới ánh đèn leo lắt, Hiromasa biết Hắc Xuyên Chủ đứng ở cửa đang nhìn về phía mình. Bên cạnh là nữ thư đồng.
Mắt hai bên giao nhau. Vậy mà Hắc Xuyên Chủ dường như không định lại gần. Hiromasa nghĩ thầm, đã vậy chi bằng cứ lao ra khỏi sọt thôi, nhưng y không sao cử động được.
“Cấm nhúc nhích. Đợi ta và Ayako hoan ái xong sẽ chậm rãi xử lý ngươi.” Hắc Xuyên Chủ đe dọa. Đoạn hắn quay đi, bước vào phòng Ayako. “Ayako…”
Hắc Xuyên Chủ vừa quỳ xuống cạnh tấm đệm, một bàn tay trắng nõn đã thò ra khỏi chăn, chộp lấy tay hắn. Bằng lực rất mạnh.
“Chuyện gì thế này?” Hắc Xuyên Chủ toan giằng tay thì chăn đệm đột nhiên bị hất tung lên.
“Yên nào!” Seimei bật dậy khỏi lớp chăn, cất giọng lạnh lùng. Tay phải chàng giữ chặt tay Hắc Xuyên Chủ.
“Ối!”
Không để Hắc Xuyên Chủ bỏ trốn, Seimei lập tức tròng dây thừng vào cổ hắn rồi siết chặt. Tiếp đến là trói cổ tay.
Tới khi nhận ra, Hắc Xuyên Chủ đã bị Seimei gô cổ.
“Ông Hắc Xuyên Chủ! Ông Hắc Xuyên Chủ!”
Thư đồng vừa gọi vừa phi tới chỗ chủ nó. Seimei liền tóm gọn và bắt trói luôn.
Xong xuôi, chàng đến gần Tadasuke, áp tay phải lên trán lão. Cảm giác có dòng nước lạnh từ đầu lão chảy sang tay mình. Sau đó, Tadasuke đột nhiên cử động lại được.
“Sao rồi, Hiromasa?”
Seimei nhấc sọt tre ra. Hiromasa vẫn chắc tay kiếm, bất động trong tư thế quỳ một gối.
Seimei vừa đặt tay lên trán Hiromasa thì y cử động trở lại.
“Cậu tệ thật đấy, Seimei!” Hiromasa trách cứ. “Không phải cậu bảo là sẽ ổn thôi à?”
“Đúng là tôi đã nói thế, nhưng chỉ để lừa anh thôi. Xin lỗi anh. Bỏ qua cho tôi nhé!”
“Lừa tôi?”
“Tôi dùng anh để thu hút sự chú ý của Hắc Xuyên Chủ, sau đó thừa cơ bắt lấy hắn. Nhờ anh mà mọi chuyện mới suôn sẻ như vậy.”
“Suôn sẻ cái con khỉ!”
“Xin lỗi mà.”
“Hừ!”
“Tha lỗi cho tôi đi, Hiromasa…” Seimei vừa nói vừa tủm tỉm cười.
❖ ❖ ❖
“Cho ta xin ngụm nước được không?” Hắc Xuyên Chủ cầu xin lúc mặt trời đã đứng bóng.
Hắn lại bị trói vào gốc cây lần trước. Mặt trời bắt đầu mọc là hắn đã thè lưỡi thở hồng hộc. Ban nãy chưa kịp cởi y phục, nên hắn vẫn mặc nguyên bộ áo săn đen.
Trên cao, nắng hè đổ xuống. Bình thường vốn đã nóng nực rồi, huống hồ Hắc Xuyên Chủ đang bị trói lại còn vận y phục đen.
Liếc qua là thấy, da hắn đã khô quắt.
“Nước á?” Seimei hỏi.
“Ừ, cho ta nước với.”
“Nếu ta làm theo, ngươi sẽ nói ra cách giúp Ayako tỉnh lại chứ?”
Seimei mặc bộ áo săn trắng mỏng nhẹ, ngồi dưới bóng cây, vừa uống từng ngụm nước mát lạnh một cách ngon lành, vừa quan sát Hắc Xuyên Chủ.
“Ta sẽ nói.” Hắc Xuyên Chủ đáp.
“Được thôi.”
Seimei vừa dứt lời, Tadasuke liền mang bát nước ra.
“Không, không, phải để vào thứ to hơn cho ta.” Hắc Xuyên Chủ yêu cầu.
“Ô hô.” Seimei cười khúc khích. “Vậy to tầm thùng nước là được rồi.”
Seimei nói xong, Tadasuke lại bê cái thùng to đặt trước mặt Hắc Xuyên Chủ. Rồi lão dùng gàu con múc nước mương đổ vào. Chẳng mấy chốc, thùng đã đầy nước.
“Trước khi uống nước ta sẽ chỉ cách cho ngươi. Đến đây nào!” Hắc Xuyên Chủ dụ dỗ.
“Ta ở đây cũng được. Ngươi nói ở đó ta vẫn nghe thấy.”
“Để kẻ khác nghe được sẽ không hay đâu.”
“Nghe được cũng kệ.” Seimei lạnh nhạt đáp, rồi ừng ực uống nước đựng trong ống tre.
“Ngươi đến đây ta mới nói.”
“Cứ nói ở đấy đi.” Seimei vẫn nhất mực bình thản.
Hắc Xuyên Chủ nhìn thùng nước gần đấy, mắt sáng rực. Thậm chí trong đáy mắt còn có chút điên cuồng.
“Ôi, nước, nước! Ta muốn nhảy ngay xuống nước…” Hắc Xuyên Chủ rên rỉ.
“Vậy đừng khách sáo.” Seimei nói.
Cuối cùng, Hắc Xuyên Chủ đành bỏ cuộc, “Uổng quá, ta vốn định cắn nát cổ họng ngươi.”
Hắn há cái miệng đỏ lòm, nở nụ cười tiếc hận. Rồi thình lình nhảy ùm xuống nước.
Bọt nước văng tung tóe. Trong thùng chỉ còn bộ y phục đen và sợi thừng nổi lềnh phềnh.
“Chuyện gì vậy?” Hiromasa vọt đến chỗ thùng nước. Y vớt dây thừng và bộ y phục đen ướt sũng ra khỏi thùng. “Hắn biến mất rồi.”
“Không biến mất đâu. Chỉ thay hình đổi dạng mà thôi.” Nói rồi, Seimei tiến đến cạnh Hiromasa. “Hắn vẫn ở trong này.”
“Hả?”
“Tôi đã dùng tóc giăng kết giới để hắn không thoát thân được, vì thế hắn vẫn ở trong này.”
Seimei chuyển ánh nhìn sang Tadasuke nãy giờ vẫn đang ngơ ngác quan sát hai người bọn họ.
“Lấy cho tôi cá hương được không?” Chàng nói cộc lốc. “Và chỉ nữa.”
Tadasuke mang ra những thứ chàng yêu cầu. Con cá hương hãy còn tung tăng bơi lội. Seimei buộc một đầu chỉ vào cành cây sà trên thùng nước, đầu còn lại treo con cá sống.
Con cá bị treo ngược, giãy giụa giữa không trung. Ngay phía dưới là thùng nước mà Hắc Xuyên Chủ đã nhảy vào và biến mất.
“Giờ nên làm gì hả Seimei?” Hiromasa hỏi.
“Chờ.” Nói xong, Seimei khoanh chân ngồi xuống tại chỗ.
“Lão giúp tôi chuẩn bị thêm thật nhiều cá hương được không?” Seimei bảo Tadasuke.
Tadasuke lại mang ra cái gàu khác, bên trong chứa tầm chục con cá hương.
Seimei và Hiromasa ngồi đối diện nhau qua cái thùng Hắc Xuyên Chủ ẩn thân.
Con cá hương đang treo lủng lẳng bên trên đã chết khô, không còn cựa quậy nữa.
“Con tiếp nào.”
Seimei nói rồi tháo con cá chết ra, đổi sang con khác. Con cá vừa được thay vào oằn mình trên thùng nước.
Seimei dùng ngón tay rạch vào bụng con cá mới gỡ, để máu rỏ từng giọt. Mỗi lần rỏ, mặt nước sủi bọt, rồi lập tức tĩnh lặng như cũ.
“Này Seimei, cậu nhìn thấy cảnh vừa nãy không?” Hiromasa hỏi.
“Thấy chứ.” Seimei mỉm cười. “Sắp rồi. Hắn không chịu được bao lâu nữa đâu.” Chàng khẽ nói.
Một canh giờ trôi qua, vầng thái dương đã chếch qua đỉnh trời.
Hiromasa quan sát thùng nước, vẻ sốt ruột. Seimei đứng dậy, treo con cá hương thứ bảy lên. Con cá giãy giụa trên nước, thân lấp lánh trong ánh mặt trời.
Đúng lúc ấy. Nước trong thùng bắt đầu dao động, chậm rãi tạo thành vòng xoáy.
“Nhìn kìa!” Hiromasa hô to.
Chính giữa vòng xoáy, thay vì lún xuống theo lẽ thường, nước lại nhô lên. Chỉ tích tắc, đỉnh nước ấy đột nhiên đục ngầu.
“Ra rồi.” Seimei thì thầm.
Khối nước đục ngầu càng lúc càng sẫm lại. Từ trong nhảy vọt ra một con thú đen sì. Con thú vừa ngoạm vào con cá đang treo lơ lửng, Seimei đã thọc tay ra tóm lấy cổ nó.
Khẹc! Khẹc!
Con thú rên rỉ, miệng vẫn ngoạm chặt cá hương. Thì ra nó là một con rái cá đã sống lâu năm.
“Đây chính là hình dạng thật của Hắc Xuyên Chủ.” Seimei nói.
“Ôi!” Tadasuke thốt lên.
Con rái cá nhìn Tadasuke, nhả cá hương khỏi miệng, khóc kêu: Éc! Éc!
“Lão nhận ra nó không?” Seimei quay sang hỏi Tadasuke.
“Có.” Tadasuke gật đầu.
“Chuyện là thế nào?”
“Thật ra, trước đây có một gia đình rái cá đến phá lũ cá trong mương khiến tôi cực kì phiền não. Cách đây khoảng hai tháng, tình cờ tôi phát hiện được một tổ rái cá ngoài sông, bèn giết luôn con cái và hai đứa con của nó…”
“Ồ.”
“Chắc đây là con còn sống sót.” Tadasuke lẩm bẩm.
“Quả nhiên chuyện là vậy.” Seimei nói. “Chà, vấn đề là tiểu thư Ayako vẫn đang say ngủ kìa…”
Seimei nhấc con rái cá lên ngang mặt.
“Đứa nhỏ trong bụng nàng ta là của ngươi phải không?” Chàng hỏi.
Rái cá cúi đầu thật thấp.
“Nếu là con ngươi, hẳn ngươi cũng thương nó chứ?”
Rái cá gật đầu.
“Làm sao để nàng ta tỉnh dậy?” Seimei hỏi, mắt vẫn nhìn nó.
Con rái cá trước mặt Seimei liên tục máy miệng như muốn nói.
“Hiểu rồi, nữ đồng đó à?” Seimei hỏi lại.
Nữ đồng chính là bé gái đêm qua Hắc Xuyên Chủ dắt theo làm tùy tùng.
“Nữ đồng làm sao?” Hiromasa hỏi.
“Hắn nói để Ayako ăn lá gan của nữ đồng đó là được.”
“Hả?”
“Mang nữ đồng đó đến đây đi, Hiromasa…”
Nữ đồng đêm qua bị bắt cùng Hắc Xuyên Chủ vẫn để trong nhà. Hiromasa dẫn nó tới.
“Nhúng con bé vào nước xem sao.” Seimei yêu cầu.
Hiromasa bế nữ đồng, nhúng chân nó vào nước. Nước vừa qua cổ chân, nữ đồng đột nhiên tan ra. Trong thùng là con cá bống biển bự chảng đang bơi lội.
“Nhưng mà rắc rối rồi đây.”
“Sao thế Seimei? Chẳng phải cứ ăn gan con cá bống này là được à?”
“Không phải chuyện ấy. Mà đứa bé cơ.” Seimei nói.
“Cái gì?”
“Sau sáu mươi ngày mang thai, rái cá con sẽ được sinh ra.”
Đúng lúc đó, trong nhà vọng ra tiếng phụ nữ rên rỉ.
“Hừ!” Tadasuke chạy vội vào nhà, rồi nhanh chóng trở ra. “E rằng Ayako sắp chuyển dạ.”
“Chuyện ăn gan hẵng để sau. Lúc này nàng ta cứ mê man như vậy sẽ tốt hơn.”
Seimei thả tay khỏi cổ con rái cá. Nó rơi phịch xuống đất, nhưng không định lẩn trốn. Seimei vừa bước vào nhà, vừa quay đầu gọi Hiromasa.
“Anh vào chứ, Hiromasa?” Seimei hỏi.
“Tôi giúp được gì không?”
“Không. Nhưng muốn xem thì vào.”
“Vậy thì thôi.” Hiromasa đáp.
“Được thôi.” Seimei một mình vào nhà.
Con rái cá lót tót chạy theo.
Chừng một canh giờ sau, Seimei trở ra.
“Xong.” Chàng nói cộc lốc.
“Xong?”
“Đứa trẻ chào đời tôi đã đem thả xuống con sông sau nhà. Nếu may mắn, nó có thể sống đấy.”
“Hắc Xuyên Chủ thì sao?”
“Đi cùng đứa trẻ rồi.”
“Thế nhưng… người làm sao sinh ra rái cá được?”
“Được đấy nhé.”
“Vì sao?”
“Giống câu chuyện về chú thuật mà chúng ta nói đêm qua thôi…”
“…”
“Nhân quả của người hay thú, cơ bản đều như nhau. Bởi bị ràng buộc bằng những chú thuật khác nhau, nên thường nhân quả của người và thú sẽ không giao thoa.”
“Ừm.”
“Tuy nhiên, nếu hai bên cùng bị ràng buộc bằng một chú thuật thì chuyện thế này cũng có thể xảy ra.”
“Thật không ngờ.” Hiromasa gật gù tỏ vẻ cực kì thán phục.
“Nhưng anh cũng may đấy, Hiromasa.” Seimei nói.
“May cái gì?”
“Vì anh không phải trông thấy thứ ấy.”
“Thứ gì?”
“Đứa con được sinh ra bởi nhân quả giữa người và vật.” Seimei nói, đôi mày hơi nhíu lại.
“Ừ.” Hiromasa thành thật gật đầu.