← Quay lại trang sách

Lời bạt

Từ rất lâu trước đây, tôi đã luôn khao khát viết truyện về thời Heian.

Muốn tạo nên những câu chuyện u tối.

Muốn viết ra những câu chuyện về ma quỷ.

Bởi thời đại đó bóng tối và ma quỷ vẫn tồn tại trong cùng không gian với con người.

Và tôi cũng muốn viết về Abe no Seimei.

Để hoàn thành tâm nguyện này, tôi mất gần ba năm, viết chỗ này một chút chỗ kia một chút, cuối cùng cuốn sách về âm dương sư Abe no Seimei đã hoàn thành.

Niềm vui sướng này không thể diễn tả bằng lời.

Viết về mối giao tình giữa Seimei và Hiromasa thực sự rất vui vẻ, thoải mái.

Nếu có thể, tôi muốn thử viết một quyển sách thật dài thật dài, khoảng chừng năm nghìn trang, lấy bối cảnh thời Nara và Heian, chỉ tiếc rằng với hiểu biết nông cạn như hiện tại sẽ chẳng viết nổi.

Với loại người cầm bút không lượng sức mình như tôi, tất nhiên kiến thức vẫn thiếu nhiều lắm.

Tôi dự định sẽ viết ra những câu chuyện thật thú vị, nhưng để mấy năm chuẩn bị cho kĩ càng rồi mới chấp bút cho tử tế.

Ôi!

Với cả tôi rất muốn đi du lịch!

Chuyến du lịch một mình, tự do tự tại.

Nếu có thể, tôi muốn ra nước ngoài, lang thang dạo chơi mãi.

Trong số những người quen của tôi, có người đi du lịch như vậy mà không phải lo nghĩ gì. Lúc nào nhìn theo bóng lưng khoác ba lô của họ, lồng ngực tôi cũng bức bối như bị thiêu đốt.

“Thật tuyệt khi viết được những câu chuyện hay” và “Thật tuyệt khi được rong chơi khắp chân trời góc bể”, đối với tôi mà nói, hai xúc cảm này dường như có điểm tương đồng.

Không ngại mà nói thêm, nó cũng giống cảm giác “Thật tuyệt nếu gặp được một nàng thơ ở đâu đó”.

Thật kì lạ!

Mặc dù đầu tiên phải xử lý hết đống công việc chồng chất như núi, nhưng về cơ bản tôi rất thích sáng tác.

Nói tóm lại là khó quá đi! Mà thôi được rồi. Làm từng thứ từng thứ một, có lẽ là cách làm đúng đắn nhất.

Tuy nhiên đối với phương pháp chuẩn mực này, tôi vẫn thấy không hài lòng.

Làm việc ngẫu hứng cũng có sức hấp dẫn riêng đấy chứ.

Tôi cảm thấy ghen tị, có chút bực bội với người quen được ngao du những chân trời mới kia, dẫu vậy câu chúc “Đi mạnh khỏe” vẫn là lời thật lòng đấy.

Người cầm bút này đã tâm đắc rút ra kết luận rất tích cực là, “Được rồi, tôi cũng sẽ cố gắng làm thật tốt việc của mình.” Lành mạnh đến mức bệnh hoạn luôn nhỉ.

Thế nào, ngạc nhiên chưa?

Cứ đặt bút xuống là con chữ cứ nhoay nhoáy viết ra, tâm tình tôi phấn khởi theo. Nếu có thể dùng cách này để viết tiểu thuyết thì tuyệt vời làm sao!

Đêm xuân.

Bóng anh đào.

Tôi sẽ còn tiếp tục viết.

❖ ❖ ❖

Ngày 11 tháng Tư năm 1988

Tại Odawara

Yumemakura Baku