← Quay lại trang sách

Chương 6 Bạch ni cô

Tuyết đang rơi. Những bông tuyết mềm mại. Bốn bề lặng gió. Chỉ có tuyết từ trên trời bay xuống.

Bên kia cánh cổng rộng mở là cảnh vườn đêm. Khu vườn rộng ngập tuyết. Nguồn sáng duy nhất là ánh nến thắp trong phòng. Ánh lửa lập lòe giữa bóng đêm của khu vườn.

Đêm trắng toát.

Tuyết rơi thành đống, lòng tuyết như chứa tia sáng, hóa thành cái bóng lạnh lẽo của đêm trắng. Các đốm sáng như có như không tựa hồ tỏa lên từ đáy màn đêm.

Tuyết đọng trĩu trịt trên bụi cỏ lau úa màu, trên hoa kim ngân, trắc bá diệp, cẩm tú cầu, hồ chi. Từng nhành cây ngọn cỏ mỗi mùa mỗi sắc hương, lúc này cùng nhau chôn vùi dưới tuyết.

Tháng Sương nguyệt, tức tháng Mười một âm Mười hai dương, đã qua được một nửa.

Tháng Kết sương. Bởi vì từ đây trở đi sẽ bắt đầu trời đông tháng giá.•

Sáng nay mưa đá, trưa mưa tuyết, chạng vạng tuyết rơi. Đến đêm tuyết đổ lấp xấp dày đặc từ trời.

Trên chiếu tatami đặt một lò than. Trong lò, những hòn than đỏ hồng kêu lách tách nghe như tiếng kim bị bẻ gãy.

Ngồi quanh lò là hai người đàn ông. Cả hai đều khoanh chân.

Người ngồi bên trái lò, mặt quay ra vườn, vừa nhìn đã biết là võ quan. Tiết trời đã vào đông, vậy mà y vẫn mặc áo tay rộng và quần thụng. Người đàn ông đã bước sang nửa sau tuổi băm, dáng vẻ chính trực dễ mến. Y là triều thần Minamoto no Hiromasa.

Người đối diện Hiromasa không phải võ quan. Đang ngồi mà vẫn nhận ra vóc người cao ráo. Đôi mắt nâu phơn phớt sắc lam. Tóc đen nhánh, da trắng nõn. Đôi môi hồng nhuận đến độ tưởng chừng thấy rõ huyết sắc ở trong. Sống mũi cao thẳng như người ngoại quốc.

Chàng chính là âm dương sư Abe no Seimei.

Dù ngày đông, Seimei vẫn vô tư mặc bộ áo săn trắng hệt như ngày hè.

Cửa đang mở toang nên tuy ở trong phòng, cái lạnh cũng chẳng khác bên ngoài là bao.

Giữa bầu không khí lạnh lẽo, hai người đang cùng nhau đối ẩm.

Cạnh lò than đặt cái khay, trên khay là vài bình rượu cạn đổ nghiêng ngả. Chỉ còn một bình đang đứng. Đặc biệt, trên khay còn có đĩa sứ đựng đầy cá khô. Hai người tự uống tự rót, lại nướng cá khô trên bếp lò để ăn.

Cửa phòng mở toang dẫu trời lặng gió. Nhiệt độ trong và ngoài phòng không chênh lệch lắm.

Hai người hầu như chẳng nói chuyện, chỉ ngồi nhấp rượu và yên lặng ngắm nhìn tuyết rơi rồi đọng lại. Dường như họ đang lắng nghe thanh âm nhỏ xíu của từng bông tuyết chạm nhẹ xuống lớp tuyết trên mặt đất.

Cỏ cây trong vườn tuyết nom như đã khô héo hết, vậy mà hãy còn một nhành hoa tím đang nở.

Đó là hoa cát cánh. Nhành hoa cát cánh tím vẫn lấp ló, chưa bị vùi hẳn dưới tuyết. Chẳng bao lâu nữa, sắc hoa ấy rồi cũng bị chôn vùi dưới tầng tầng tuyết lạnh thôi.

“Tuyết thật tĩnh lặng…” Hiromasa thì thầm.

Y chăm chú ngắm khu vườn phủ tuyết. Lời này hình như không phải nói với Seimei hay bất cứ ai, chỉ là thuận miệng nói ra.

“Tuyết thật cô tịch…” Seimei cất tiếng.

Chàng cũng đưa mắt ra màn tuyết.

“Thứ tôi đang nhìn thấy đằng kia là gì nhỉ?”

Ý Hiromasa là thứ mang sắc tím nổi bật trên nền tuyết thu hút sự chú ý của chàng nãy giờ. Seimei nghe là hiểu ra ngay.

“Đó là hoa cát cánh ư?”

“Đúng vậy.”

“Lúc này mà cát cánh vẫn nở hoa à?”

“Nở nhiều như vậy ắt có đóa giống loài hoa kia.” Seimei thì thầm.

“Hừm.” Hiromasa gật gù. “Thế à?”

“Thế đấy.”

“Ừm.”

“Ừm.”

Cả hai gật gù, sau đó lại chìm vào yên lặng.

Tuyết rơi dày đặc chất thành từng lớp từng lớp.

Seimei với tay nhón lấy một con cá khô, hơ nó trên bếp lò. Cá khô là do Hiromasa mang đến.

Khi Hiromasa bước qua cổng dinh thự nhà Seimei thì trời đã sập tối.

“Đến đúng lúc lắm, Hiromasa.” Seimei nói lúc ra đón Hiromasa.

“Chính cậu đã gọi tôi đến cơ mà.” Hiromasa nói.

“Đúng vậy nhỉ.” Seimei đáp lại mỗi thế, biểu cảm cũng chẳng thay đổi.

Chuyện là sáng nay, Hiromasa đang say giấc trong phòng mình thì nghe thấy giọng nói, “Này Hiromasa!”

Tiếng gọi làm Hiromasa tỉnh giấc. Nhưng khi mở mắt, y lại không biết vì sao mình thức dậy.

Tiếng mưa rơi tí tách truyền đến bên tai.

Trời mưa à…

Vừa nghĩ vậy, giọng nói kia đã cất lên như nhìn thấu tâm tư, “Trời mưa rồi.”

Âm thanh ở ngay đầu giường. Hiromasa quay sang, liền thấy một con mèo đang ngồi nhìn mình không chớp mắt.

Một con mèo đen.

“Chiều tối tuyết sẽ rơi đấy.” Con mèo nói bằng tiếng người.

“Seimei…” Hiromasa lẩm bẩm.

Bởi giọng nói phát ra từ con mèo rất giống giọng Seimei.

“Tối nay mà được ngắm tuyết thưởng rượu thì thật tuyệt.”

Con mèo nói. Cặp mắt xanh lục sáng quắc của nó quan sát Hiromasa.

“Tôi sẽ chuẩn bị rượu, còn anh chuẩn bị đồ nhắm nhé.” Con mèo tiếp lời.

“Ừm.” Hiromasa vô thức đáp lại.

“Có cá khô thì tốt.”

“Tôi biết rồi.”

“Nhân tiện, tôi có việc muốn nhờ anh…”

“Việc gì?”

“Hãy mang theo một thanh kiếm. Dài ngắn, loại nào cũng được, nhưng phải là thanh kiếm từng giết năm, sáu người.”

“Hả!?”

“Anh có thanh kiếm nào như vậy không?”

“Cũng không phải là không có…”

“Vậy nhờ cả vào anh.”

Nói xong, con mèo nhảy phốc qua đầu Hiromasa.

Hiromasa cuống quýt dõi theo, tuy nhiên chẳng thấy con mèo đen đâu nữa. Nó mất dạng trong căn phòng khóa kín.

Theo lời dặn dò của con mèo, Hiromasa mang theo thanh kiếm đang đặt cạnh y. Đây là thanh kiếm từng giết năm, sáu người. Người ra tay không phải Hiromasa. Mà là phụ thân y.

Hơn mười năm về trước, khi thiên hoàng hiện nay còn chưa lên ngôi, gần kinh thành có một đám thổ phỉ lộng hành. Phụ thân Hiromasa nằm trong số các võ quan được phái đi thảo phạt bọn chúng. Sáu mạng người bị thanh kiếm kia giết chết đều của đám thổ phỉ.

Hiromasa không biết vì sao Seimei muốn y mang thanh kiếm như thế này tới. Nhưng đến nơi y lại quên hỏi, cứ ngồi uống rượu và ngắm khu vườn đang chìm trong tuyết.

Vết chân Hiromasa trên nền tuyết lúc chập tối hẳn đã mất hết. Đã một lúc lâu trôi qua. Trừ Hiromasa và Seimei, trong dinh thự rộng lớn này không còn dấu vết tồn tại của ai khác. Y như khu vườn đêm, nơi đây cũng lặng ngắt như tờ.

Đã vài lần Hiromasa thấy bóng người xuất hiện. Tuy nhiên y không thể phân biệt đâu là người thật, đâu là thức thần do Seimei điều khiển. Không chừng cả dinh thự rộng lớn chỉ mình Seimei là con người, còn lại toàn là thức thần, tinh linh, những thứ không thuộc về thế giới này.

Thậm chí, dinh thự của Seimei có thực sự nằm trên đại lộ Thổ Ngự Môn hay không, Hiromasa cũng không chắc nữa. Thậm chí y đã từng nghĩ rằng mình là người duy nhất đặt chân đến đây.

“Này, Seimei…” Hiromasa uống một hớp rượu, chờ rượu trôi qua cổ họng mới cất tiếng.

“Gì thế?” Seimei rời mắt khỏi khu vườn, nhìn sang Hiromasa.

“Trước giờ tôi vẫn muốn hỏi cậu một chuyện, nhà rộng thế này mà cậu ở mỗi một mình à?”

“Một mình thì sao?”

“Cậu không thấy cô đơn ư?”

“Cô đơn?”

“Không muốn có người bầu bạn sao?” Lần đầu tiên Hiromasa hỏi Seimei như vậy.

Seimei ngắm nhìn gương mặt thắc mắc của bạn rồi cười tủm tỉm. Nụ cười đầu tiên trong hôm nay của chàng.

“Làm sao thế?”

“Cũng cô đơn, cũng muốn có người bầu bạn đấy.” Seimei trả lời như thể chuyện của người khác. “Nhưng việc ấy chẳng liên quan đến việc nhà này có người hay không.”

“Vậy thì tại sao?”

“Con người thì đơn độc thôi.”

“Đơn độc?”

“Con người vốn dĩ như vậy.”

“Ý cậu là con người vốn dĩ sinh ra là đã cô đơn á?”

“Đại khái vậy.”

Chắc ý Seimei muốn nói là con người cô đơn không phải vì sống một mình mà cô đơn.

“Seimei, tôi không hiểu điều cậu vừa nói.” Hiromasa thật thà thừa nhận. “Nói tóm lại, cậu thấy cô đơn, đúng chứ?”

“Khó giải thích ghê.” Seimei cười khổ.

Thấy Seimei như vậy, Hiromasa lại cười, “Hì hì hì.”

“Anh cười gì thế, Hiromasa?”

“Cậu mà cũng có lúc bối rối cơ đấy, Seimei.”

“Có chứ.”

“Cảm giác thích thật!”

“Thích lắm à?”

“Ừ.” Hiromasa gật đầu, đưa chén rượu lên miệng.

Trong lúc ấy, tuyết rơi càng lúc càng dày, chất thành đống trên mặt đất.

Trầm mặc một hồi, Seimei chợt nói một câu, nhẹ nhàng như bông tuyết bay bay, “Anh quả là một nam nhân dịu dàng, Hiromasa.”

“Dịu dàng? Tôi sao?”

“Ừm. Tôi có chút hối hận rồi.”

“Vì chuyện gì?”

“Vì hôm nay gọi anh đến đây.”

“Cái gì!?”

“Thật ra sau đây anh sẽ chứng kiến một việc. Mà là việc có lẽ anh không nên thấy thì hơn.”

“Đó là việc thế nào?” Hiromasa thắc mắc.

“Việc đó…”

Seimei nhìn ra góc vườn. Trước mắt họ là nhành hoa cát cánh màu tím chưa vùi trong tuyết.

“Việc đó chắc như nhành hoa kia.”

“Như hoa cát cánh?”

“Ừm.”

“Cát cánh thì tôi biết, nhưng tôi chưa hiểu ví dụ của cậu.”

“Đến lúc đó anh sẽ biết.”

“Có liên quan đến thanh kiếm cậu dặn tôi mang theo không?” Hiromasa đưa tay chạm vào thanh kiếm đặt cạnh mình.

“Mang đến rồi à?”

“Ừ. Cậu trả lời tôi đã. Có liên quan đến thanh kiếm này, đúng chứ?”

“Đúng.”

“Đó là chuyện gì, cậu mau nói cho tôi biết!”

“Khi nào đến, anh sẽ biết.”

“Đến?”

“Sắp rồi đấy.”

“Ai sắp đến à?”

Vừa nhắc tới từ “ai”, Hiromasa liền lắc đầu, sửa lại, “Thứ sắp đến là người ư?”

“Là người. Tuy nhiên, là người nhưng cũng không phải người.”

“Hả?”

“Khi nào đến, anh sẽ biết.” Seimei bình thản nói.

“Ôi Seimei, tật xấu của cậu chính là làm bộ làm tịch đấy. Tôi muốn biết ngay bây giờ!”

“Thôi, khoan đã Hiromasa, tôi sẽ kể với anh sau.”

“Vì sao?”

“Vì đối phương đến rồi.” Seimei đáp, đặt chén rượu xuống, từ từ ngoảnh ra vườn.

Hiromasa nhìn theo và thấy, trong vườn đêm phủ đầy tuyết trắng, có cô gái đang lặng lẽ đứng.

❖ ❖ ❖

Cô gái đứng giữa màn đêm lấp lóa sáng do tuyết. Nàng mặc tăng y đen tuyền, đầu đội khăn đen. Đôi mắt đen láy, trong suốt và xa xăm của nàng đang nhìn Seimei và Hiromasa. Môi nàng vừa mỏng vừa lạnh.

“Seimei đại nhân…” Đôi môi cất tiếng.

“Đến rồi à?” Seimei đáp.

“Đã lâu không gặp ông.”

Cô gái có vẻ ngoài giống ni cô mở lời chào hỏi. Giọng nói như làn gió trong veo tạnh ráo khẽ thoát ra từ đôi môi nàng.

“Lên đây được chứ?” Seimei hỏi.

“Tấm thân ô uế của tôi ở chỗ này là được rồi ạ.”

“Đừng để ý. Ô uế hay không ô uế đều là nhận định của kẻ khác. Không liên quan đến ta.”

“Xin cho tôi được ở chỗ này…”

Ngữ điệu của nàng bình tĩnh mà dứt khoát. Con ngươi đen láy lóe sáng như xoáy vào người đối diện.

“Vậy thì để ta qua đó.” Seimei đứng lên.

“Ông đứng đó làm cũng được.”

“Đừng để ý.” Seimei bước ra hiên, quỳ một chân xuống sàn gỗ. “Làm giải hạn hả?”

“Vẫn như trước thôi…”

Nàng cụp mi xuống, rồi lại ngước mắt lên. Seimei nhìn vào mắt nàng và hỏi, “Đã nhiều năm rồi nhỉ?”

“Ba mươi năm rồi ạ.”

“Đúng vậy.”

“Khi đó là Kamo no Tadayuki đại nhân…”

“Hồi ta vừa mới nhập đạo Âm dương.”

“Và đêm nay thì đến Seimei đại nhân…”

Ánh lân quang màu lam bỗng cháy lên trong mắt nàng.

“Duyên phận thật kì diệu.”

“Tadayuki đại nhân đã không còn trên dương thế nữa.” Nàng khẽ cảm thán, giọng thê lương.

Kamo no Tadayuki là sư phụ của Abe no Seimei. Tinh thông đạo Âm dương, lừng danh âm dương sư vĩ đại một thời.

“Uống rượu không?” Seimei hỏi cô gái.

“Nếu Seimei đại nhân đã mời…” Nàng đáp.

Seimei đứng lên, tay cầm theo bình rượu và cái chén.

Đầu tiên, Seimei cầm chén tay trái, tay phải tự mình châm rượu. Chàng uống ba hớp, cạn chỗ rượu đó. Rồi chàng đưa chén không cho cô gái. Nàng chìa đôi bàn tay trắng nõn đón lấy.

Seimei rót rượu vào cái chén trên tay nàng.

“Có được không ạ?”

Đôi đồng tử lóe tia sáng lam của nàng nhìn Seimei trân trân. Seimei không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Cô gái cũng uống ba hớp cạn chén rượu. Seimei đặt bình rượu xuống hiên, nàng ta đặt cái chén xuống bên cạnh.

Hiromasa nhất mực im lặng, quan sát hai người bọn họ. Cô gái chuyển ánh mắt sang y.

“Đây là Minamoto no Hiromasa. Đêm nay đến để giúp ta.”

Seimei giới thiệu xong, Hiromasa cũng không nói lời nào.

Cô gái hướng về phía y, “Để cho ông thấy điều khó coi, xin ông thông cảm.” Đoạn, nàng kính cẩn cúi đầu.

Dù không biết mình phải làm gì, giúp đỡ gì, Hiromasa vẫn gật đầu đồng ý.

“Bắt đầu được chưa?” Seimei hỏi.

“Bắt đầu thôi ạ.” Cô gái đáp.

Những bông tuyết trắng đọng trên vai bộ tăng y đen.

Cô gái nhanh chóng cởi bỏ y phục. Cơ thể trần trụi.

Da thịt trắng đến chói mắt. Trắng như tuyết. Mà tuyết cũng đậu trên làn da nõn nà ấy. Làn da chứa đựng cả sắc đêm.

Bộ tăng y đen rơi dưới chân nàng trông như cái bóng thẫm màu.

Tuyết chạm lên bầu ngực mềm mại của nàng. Vừa tan ra thì bông tuyết sau đã rơi xuống.

Seimei đi chân trần, bước từ hiên nhà xuống nền tuyết.

“Hiromasa.” Seimei gọi.

“Ừ?”

“Mang thanh kiếm kia tới đây.”

“Hiểu rồi.”

Hiromasa cầm kiếm tay trái, bước xuống nền tuyết, cũng đi chân trần. Hẳn là do căng thẳng, y không cảm thấy chân lạnh.

Hai người đừng trước mặt cô gái. Nàng đứng đó, thân hình không một mảnh vải.

Mình sẽ không hỏi gì cả, Hiromasa hạ quyết tâm. Y đứng đó, miệng ngậm chặt.

“Phù…”

Cô gái thở hắt một hơi. Hơi thở nàng hóa thành ngọn lửa màu lam nhạt, nhẹ nhàng tan vào không khí. Tia sáng nơi mắt nàng thêm phần mãnh liệt. Mái tóc đen nhánh, bóng mượt chớm dài qua vai của nàng lúc này như phát ra ánh lửa màu lục.

Cô gái ngồi xuống nền tuyết theo tư thế hoa sen. Tay chắp trước ngực, mắt nhắm lại.

Seimei chẳng nói một lời, thò tay phải vào ngực áo, rút ra hai cây kim châm dài, sắc nhọn, mảnh hơn tơ.

“Ư…” Hiromasa cố nén tiếng kêu.

Bởi Seimei vừa dùng một trong hai cây kim, đâm thẳng từ phía sau vào vị trí giữa phần tóc gáy và cổ cô gái. Cây kim dài khoảng một gang tay, vậy mà hơn nửa độ dài của nó đã cắm sâu sau đầu nàng.

Tiếp theo tới hông. Tương tự ban nãy, Seimei dùng cây kim còn lại đâm xuống dưới cột sống cô gái.

“Hiromasa, tuốt kiếm!” Seimei ra lệnh.

“Ừ!”

Hiromasa dùng tay phải tuốt kiếm khỏi vỏ. Lưỡi kiếm bạc lóe sáng giữa đêm tuyết, vỏ kiếm bị quăng xuống nền. Hiromasa cầm kiếm bằng cả hai tay.

“Hiromasa, trong cơ thể cô gái này có con quỷ đang trú ngụ.” Seimei giải thích.

Hiromasa gật đầu, môi mím chặt.

“Con quỷ ấy tên là Họa Xà.”

Rắn tai ương.•

“Ừm.”

“Giờ tôi đang đuổi con quỷ ấy ra khỏi cơ thể nàng. Khi nó hoàn toàn rời khỏi cơ thể này, anh hãy vung kiếm chém nó. Lúc ấy tôi sẽ nhắc.” Seimei nói.

“Ừ, ừm.” Hiromasa đứng giạng chân, giơ kiếm lên cao.

“Đây là phép đuổi Họa Xà ba mươi năm mới có một lần. Vô cùng hiếm gặp đấy.” Seimei bồi thêm.

Đoạn, chàng nhẹ nhàng ngậm lấy đuôi kim châm nhô ra sau đầu cô gái. Chỉ ngậm trong miệng, không rút ra, và bắt đầu niệm chú. Tay phải cầm cây kim đang cắm dưới hông nàng.

Đây là những câu chú Hiromasa chưa từng nghe qua. Âm điệu lúc trầm lúc bổng luân phiên nhau, như thể Seimei đang niệm chú bằng thứ tiếng khác.

Đột nhiên, cô gái co giật, người run bần bật. Nàng vẫn chắp tay, ngửa mặt lên trời. Mắt vẫn nhắm chặt.

Có thứ gì đó từ bên trong, hiện dần từng chút một ra mặt nàng.

Vẻ mặt… Vẻ mặt nàng sung sướng. Đó là vẻ mặt khi niềm vui tột độ dâng đầy tâm hồn và thể xác.

Nhưng cũng là vẻ mặt thống khổ. Tựa như da thịt nàng đang bị dã thú ngấu nghiến từ dưới lên.

Khuôn mặt hướng lên trời của nàng bắt đầu biến hóa ngay trước mắt Hiromasa. Có thứ gì đó đang xuất hiện trên mặt. Cơ thể trần trụi dường như khô quắt lại.

Hiromasa chợt nhận ra thứ đang hiện rõ trên mặt nàng.

Chính là nếp nhăn. Những nếp nhăn bắt đầu nổi lên khắp cơ thể, từ mặt xuống người. Nếp nhăn vừa xuất hiện, lưng nàng liền còng xuống đến mức khó tin.

Đang ngẩng mặt lên trời, cô gái choàng mở mắt.

Ngọn lửa lam bùng cháy.

Khì.

Cô gái nhe răng. Lộ cả răng nanh.

Phù.

Nàng thổi ra ngọn lửa màu xanh lục.

“Hự!” Hiromasa thốt lên, hai tay vẫn giơ cao thanh kiếm, đứng giạng chân.

Trước mặt y, cô gái kia đang biến thành một bà lão già khụ.

“Ra rồi!” Seimei ra hiệu, miệng vẫn ngậm kim châm.

Từ cửa mình nàng, cái đầu rắn bóng lưỡng, đen sì đang chui ra.

“Phải đợi nó ra hết đã!” Seimei nói.

Hiromasa không thừa hơi đáp lại Seimei.

Cô gái lại nhắm mắt. Nàng đã hoàn toàn trở thành một bà lão. Thế nhưng, những nếp nhăn trên cơ thể nàng cũng bắt đầu biến đổi. Con rắn chui khỏi cơ thể nàng kéo theo sự sụt giảm nếp nhăn.

Bắt đầu từ nửa thân dưới.

Làn da bên dưới mịn màng trở lại.

Con rắn đen trườn ra giữa hai chân đang tọa hoa sen. Nó to cỡ cánh tay Hiromasa. Và rất dài. Phần thân đã trườn ra ngoài của nó cũng khoảng một cánh tay, vậy mà đó mới chỉ là một nửa độ dài của nó.

Thật khó tưởng tượng nổi thứ kinh tởm như thế lại chui ra từ giữa đôi chân trắng trẻo, nõn nà của cô gái.

Hự! Hiromasa vẫn bất động, giữ nguyên tư thế vung kiếm.

“Đến lúc rồi! Nó ra rồi đấy, Hiromasa!” Seimei giục.

Con rắn chui ra khỏi cô gái, bắt đầu trườn trên nền tuyết.

“Ừ.” Hiromasa thét lớn, vung kiếm bổ xuống con rắn.

Nhưng nó không đứt. Lực dội kinh người đánh bật thanh kiếm ra.

Hự! Hiromasa nghiến răng. Y dồn hết sức lực và tâm trí vào thanh kiếm trong tay.

Con rắn vẫn soàn soạt di chuyển.

Hiromasa thu nốt chút khí lực đã gần như kiệt quệ, chém xuống. Hự!

Phập! Tay Hiromasa có cảm giác đã chém trúng.

Con rắn đứt đôi. Trong nháy mắt, hai phần thân biến mất.

Cô gái đổ gục xuống nền tuyết nơi vừa có xác rắn.

“Tôi làm… làm được rồi, Seimei!”

Hiromasa hô to. Mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Ừm.”

Seimei đứng lên, mỗi tay cầm một cây kim vừa rút ra từ thân thể cô gái, cất kim vào ngực áo rồi khen, “Làm tốt lắm, Hiromasa.” Đoạn chàng bước tới bên cạnh bạn.

“Ừm ừm.” Hiromasa cố gắng gỡ tay trái đang nắm chặt ra khỏi chuôi kiếm. Bàn tay trắng bệch. Chắc do ban nãy dùng sức hơi quá.

“Nói thế nào cũng là chém được quỷ. Chỉ có lòng dũng cảm thông thường thì sẽ không làm được đâu.” Seimei khen ngợi.

Cô gái chậm rãi gượng dậy. Nếp nhăn đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện. Khuôn mặt nàng lại xinh đẹp và chất chứa nỗi lòng như ban đầu. Ánh nhìn sắc lẹm và lam quang nhàn nhạt trong mắt nàng cũng biến mất.

“Xong rồi đấy.” Seimei nói với nàng.

Cô gái lặng lẽ mặc lại bộ tăng y lạnh giá.

“Cảm ơn ông rất nhiều.”

Mặc y phục xong, cô gái im lặng cúi đầu. Trên người nàng, Seimei, và cả Hiromasa đều phủ một tầng tuyết trắng.

“Lần tới sẽ là ba mươi năm sau nhỉ.” Seimei thì thầm.

Cô gái gật đầu, “Đến lúc ấy, tôi còn có thể gặp Seimei đại nhân chăng?”

“Ta cũng không chắc nữa. Tận ba mươi năm sau cơ mà.” Seimei đáp lời.

Không ai định nhấc bước. Suốt một khoảng thời gian, cả ba tựa hồ đang nghiêng tai lắng nghe âm thanh tuyết rơi giữa màn đêm.

Lát sau, “Vậy tôi xin phép…” Cô gái thấp giọng cáo từ.

“Ừ.” Seimei khẽ đáp lại. Một tầng tuyết trắng đọng trên tóc chàng.

Cô gái cúi đầu chào rồi quay lưng, nhẹ nhàng rời đi. Không hề ngoảnh lại.

Seimei cũng chẳng nói gì.

Cứ thế, bóng cô gái khuất dần. Những dấu chân nàng để lại trên tuyết nhanh chóng bị vùi lấp bởi những bông tuyết đang rơi, không thấy đâu nữa.

❖ ❖ ❖

“Vừa nãy là cái gì vậy, Seimei?” Hiromasa hỏi khi họ đã quay vào phòng.

“Thứ đó là người nhưng cũng không phải người.” Seimei đáp.

“Cái gì!?”

“Có thể tàn, mới đúng là hoa. Hoa không tàn thì không phải hoa nữa.”

“Này, cậu đang nói tới hoa cát cánh à?”

“Cứ xem là vậy đi.”

“Rốt cuộc ý cậu là gì?”

“Thứ đó cũng là đóa hoa không thể héo mòn.”

“Hoa không thể héo mòn?”

“Cô gái kia, từ lần đầu tiên tôi gặp là ba mươi năm về trước, cho đến giờ vẫn không hề thay đổi.”

“Sao cơ!?”

“Nàng sẽ không già đi. Vĩnh viễn duy trì dáng vẻ đôi mươi ấy.”

“Thật ư?”

“Ừ. Năm nay nàng phải được ba trăm tuổi rồi.”

“Sao có thể?”

“Nàng ta chính là vị bạch ni cô, ba trăm năm trước đã ăn thịt người cá nhận từ hồ ly ngàn năm.”

“…”

“Người nào từng ăn thịt người cá thì sẽ trẻ mãi không già.”

“Tôi có nghe chuyện này.”

“Đó là chuyện về nàng đấy.” Seimei nói. “Và nàng cũng là người đàn bà đầu tiên của tôi…”

Seimei ngồi trong căn phòng mở rộng cửa, dõi mắt ra khu vườn tuyết.

Tuyết vẫn lặng lẽ rơi.

“Nàng sống bằng cách bán thân cho đàn ông.”

“Sao…?”

“Hơn nữa, chỉ bán cho những kẻ không có thân phận, cũng chẳng có tiền. Với giá rẻ mạt. Có khi nàng bán mình bằng một con cá khô, cũng có khi chẳng cần xu nào.”

Không rõ Seimei đang giải thích cho Hiromasa hay đang tự nói với bản thân nữa.

“Dẫu không già đi, dấu vết năm tháng vẫn sẽ lưu lại trong thân thể nàng. Kết cục là nó sẽ hóa thành quỷ…”

“Tại sao?”

“Bởi có tinh dịch chảy vào. Tinh dịch và dấu vết năm tháng hòa vào nhau ở bên trong nàng.”

“Nhưng…”

“Không già, không chết thì không cần thiết phải sinh con đẻ cái.”

“…”

“Nàng ta không thể mang thai. Ba mươi năm trời hấp thụ tinh dịch đàn ông nhưng lại không thể hoài thai. Chúng cứ tích tụ trong cơ thể nàng, rồi kết hợp với dấu vết năm tháng, biến thành Họa Xà. Nếu để mặc nó, thì sau cùng bản thân nàng cũng sẽ hóa quỷ…”

“Ừm.”

“Vậy nên ba mươi năm một lần phải diệt trừ Họa Xà trong cơ thể nàng ta.”

“Còn có chuyện như vậy à Seimei?”

“Để giết Họa Xà, không thể dùng kiếm thường. Mà phải dùng thanh kiếm từng chém qua vài người.”

“Nên thanh kiếm này mới…”

“Đúng vậy.” Seimei đáp.

Tuyết vẫn rơi thật mau.

“Mà này, Seimei…” Hiromasa lên tiếng. “Con người đến lúc nào đó sẽ chết, âu cũng là chuyện tốt nhỉ.” Y tâm đắc nói.

Seimei không trả lời. Chàng vẫn đang ngắm tuyết.

Sau một hồi lắng nghe thanh âm của tuyết, Hiromasa cất lời.

“Cớ sao tôi lại thấy buồn thương không rõ nguyên do thế này…”

“Anh quả là một nam nhân dịu dàng.”

“Nam nhân dịu dàng á?”

“Là nam nhân dịu dàng.” Seimei đáp.

“Ừm.”

“Ừm.”

Chẳng ai bảo ai, cả hai đều nhỏ giọng thì thầm. Sau đó im lặng. Ngắm tuyết.

Tuyết vẫn rơi, từng hồi từng hồi, bao phủ vạn vật trên mặt đất bằng sắc trắng và sự tĩnh lặng của bầu trời.