← Quay lại trang sách

Chương 1 Tiểu quỷ xấu tính

Vào một chiều đầu tháng Thủy vô nguyệt, tức tháng Sáu âm lịch, Minamoto no Hiromasa ghé thăm dinh thự Abe no Seimei trên đại lộ Thổ Ngự Môn.

Trời đang mưa. Cơn mưa mỏng, buốt lạnh cuối mùa. Hiromasa vừa bước vào qua cánh cổng để mở, mùi cỏ ướt đã vây lấy người. Lá anh đào, lá mai, cả đại kích, thốt nốt và lá phong tắm mình trong mưa đều trở nên non xanh, bóng mượt. Long nha thảo, trạch tất [1] , tầm bóp, hoa một giờ mọc từng khóm từng khóm khắp vườn. Tựa như mang thảo nguyên trong thung lũng về đây.

Mới liếc qua thì ngỡ cỏ dại, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy rất nhiều loài có thể dùng làm thuốc. Bản thân Hiromasa không rành thực vật, nhưng biết đâu với Seimei những thứ hoa cỏ tưởng chừng vô dụng kia lại ẩn chứa ý nghĩa nào đó.

Hoặc giả chúng chỉ tình cờ mọc vậy thôi. Với Seimei thì giả thiết nào cũng có khả năng cả.

Dù sao thì khu vườn này vẫn mang đến cảm giác thật dễ chịu. Lối đi được tỉa bớt cỏ để mưa và sương đêm không làm ướt vạt áo khách, nền còn lát đá. Những giọt mưa mảnh hơn kim, mướt hơn tơ, khẽ khàng rơi trên lá cỏ, nhác trông còn ngỡ là sương. Mưa ngấm khiến y phục của Hiromasa thành ra nằng nặng. Hiromasa không mang đồ che mưa, cũng không dẫn theo tùy tùng. Mỗi lần đến nhà Seimei, y đều một mình đi bộ tới. Không cưỡi ngựa cũng chẳng ngồi xe.

Hiromasa đứng đó ngắm nhìn sân vườn. Vừa dợm bước, y liền cảm thấy có người. Rời mắt khỏi khu vườn, Hiromasa liền trông thấy đằng trước có hai người đang tiến lại.

Một người là hòa thượng. Đầu cạo trọc, vận tăng y.

Người còn lại là một cô gái. Mặc bộ đường y mang sắc tím tử đằng.

Hai người đi với nhau mà chẳng nói câu nào. Lúc ngang qua Hiromasa, hai người khẽ chào y. Y cũng vội vàng gật đầu đáp lễ, cùng lúc ngửi thấy mùi tử đằng thoang thoảng.

Mật Trùng…

Nhớ không lầm thì tầm này năm ngoái, đợt cây tỳ bà Huyền Tượng bị mất trộm, người con gái đồng hành cùng Hiromasa và Seimei đến cổng La Thành chẳng phải là cô gái vừa nãy ư? Nàng chính là tinh linh của cây tử đằng, thức thần của Seimei.

Thức thần là từ để chỉ những linh hồn, yêu khí và yêu quái bị âm dương sư sai khiến.

Đáng lẽ cô gái kia phải bị con quỷ giết rồi chứ. Mà không, nếu thức thần là linh hồn của hoa thì biết đâu nàng lại hồi sinh vào mùa hoa kế tiếp, hay xuất hiện ở thế gian này dưới dạng thức thần mới. Mà Seimei đã đặt tên cho thức thần mới chưa, Hiromasa cũng không rõ nữa. Vừa rời mắt khỏi hai người kia thì đã thấy một cô gái đứng trước mặt mình tự lúc nào.

Trang phục là đường y tím, chẳng phải là cô gái ban nãy đi cùng hòa thượng hay sao? Hiromasa buột miệng kêu lên một tiếng, ngược lại cô gái vẫn điềm nhiên, nhẹ nhàng cúi chào.

“Cung nghênh Hiromasa đại nhân…” Thanh âm tựa gió thoảng bên tai. “Chủ nhân Seimei đang ở bên kia đợi ông ạ.”

Quả nhiên là thức thần! Thảo nào sự hiện diện và cách xuất hiện đột ngột của nàng lại yếu ớt và mong manh như hoa cỏ đang đẫm mình dưới mưa vậy.

Cô gái khẽ cúi đầu rồi đi trước dẫn đường. Hiromasa bước theo sau. Y được đưa đến một gian phòng có thể ngắm toàn cảnh sân vườn. Trong phòng chuẩn bị sẵn rượu và thức nhắm. Bình rượu đầy ắp, trên đĩa là mấy con cá khô nướng sơ.

“Đến rồi đấy à, Hiromasa?”

“Đã lâu không gặp, Seimei!” Hiromasa ngồi xuống tấm đệm cói trước mặt Seimei. “Ban nãy tôi gặp một hòa thượng ngoài kia.”

“À…”

“Lâu lắm rồi tôi mới thấy có người ghé thăm nơi này đấy.”

“Ông ấy là sư điêu khắc tượng Phật.”

“Ồ. Điêu khắc tượng Phật ở đâu?”

“Giáo Vương Hộ Quốc Tự.” Seimei vừa nói vừa thoải mái co một chân lên, lơ đãng gác tay lên gối.

Giáo Vương Hộ Quốc Tự chính là Chùa Đông. Ngôi chùa nằm cuối đại lộ Chu Tước, phía Đông cổng La Thành, được xây dựng vào năm Diên Lịch thứ mười lăm [2] để bảo vệ kinh thành. Sau này nó được ban cho đại sư Không Hải, và trở thành đàn giới [3] của phái Chân Ngôn.

“Sư điêu khắc tượng Phật một mình đến thăm âm dương sư, chuyện này nghe thật kì lạ. Tùy tùng cũng không mang theo.”

“Như anh thôi, lần nào chẳng đi một mình, không phải sao?”

“Ừ thì, đúng…”

“Có việc gì thế? Anh lại gặp chuyện phiền phức à?” Seimei cầm bình rượu, rót đầy chén trước mặt Hiromasa, sau đó châm vào chén của mình.

“Ừm. Nếu nói chuyện này phiền phức thì đúng là phiền phức thật, nhưng người gặp chuyện không phải tôi.”

Hiromasa vừa nói vừa nâng chén. Hai người không hẹn mà cùng uống.

“Có thể vừa thưởng rượu vừa trò chuyện quả là thích.” Seimei cảm thán.

“Cậu không uống với ông sư điêu khắc tượng Phật khi nãy ư?”

“Người ta là hòa thượng mà. Tiếp tục nào Hiromasa, rốt cuộc ai gặp phiền phức?”

“Việc đó, ừ thì, tên của người kia là… ừm…” Hiromasa ấp a ấp úng một hồi. “Ừ thì, tóm lại chuyện phiền phức này phải nhờ cậu giúp rồi, Seimei…”

“Nhờ tôi?”

“Đúng thế. Việc này ngoài cậu ra thì không ai giúp được.”

“Nhưng tôi không đi giúp anh ngay được đâu…”

“Tại sao?”

“Tôi lỡ hứa ngày mai sẽ đi với Huyền Đức đại sư, tức ông sư điêu khắc tượng Phật ban nãy đấy.”

“Đi đâu?”

“Đến Giáo Vương Hộ Quốc Tự.”

“Nhưng mà Seimei à, chỗ tôi đang rất cần cậu giải quyết gấp. Hơn nữa, người kia còn mang thân phận cao quý…”

“Thân phận thế nào?”

Nghe hỏi, Hiromasa chỉ biết khoanh tay ậm ừ.

“Không nói được à?”

“Không. Không, không phải là không thể nói. Đương nhiên cho cậu biết cũng chẳng sao, người kia chính là Sugawara no Fumitoki.”

“Anh nói ông Fumitoki cháu ông Sugawara no Michizane [4] ấy hả?”

“Đúng vậy Seimei…”

“Chính là người năm năm trước đã trình bản tấu ba điều, đáp lại ý chỉ của thiên hoàng đó ư?”

“Ừ.” Hiromasa gật đầu.

Sugawara no Fumitoki là một bậc trí thức được thiên hoàng vô cùng tín nhiệm. Ông vừa là nhà thơ Hán thi, vừa là học giả. Ông đảm nhiệm các chức quan như khởi cư lang, biện quan, thị lang bộ Lại, hàn lâm học sĩ, cuối cùng thăng đến tòng tam phẩm.

“Vậy Fumitoki xảy ra chuyện gì?” Seimei ung dung tự rót tự uống.

“Fumitoki từng say mê một ca kĩ, và có với nàng ta một đứa con…”

“Quả nhiên gừng càng già cay, hãy còn dẻo dai phết…”

“Không phải đâu Seimei! Đấy là chuyện của hai mươi năm trước rồi. Nói chung lúc đó ông ấy mới qua tuổi tứ tuần thôi.”

“Về sau thế nào?”

“Về sau ca kĩ kia giải nghệ, dựng một cái am, rồi ẩn cư trong núi ở Kamigamo cùng đứa con.”

“Ừm.”

“Thế rồi nó xuất hiện.”

“Nó nào?”

“Yêu quái.”

“Ồ?”

“Men theo lối nhỏ ven đền Kamigamo [5] , đi sâu thêm chút nữa sẽ thấy cái am, yêu quái xuất hiện trên lối nhỏ đó. Thế nào, chuyện này thuộc lĩnh vực của Seimei rồi chứ?”

Nghe nói lần đầu tiên yêu quái xuất hiện là đúng một tháng trước.

Đêm khuya…

Hai người hầu của Sugawara no Fumitoki đang đi trên lối nhỏ vừa nhắc đến ban nãy.

Đêm đó, Fumitoki dự định sang nhà cô ca kĩ đã giải nghệ, nhưng đột nhiên ngã bệnh nên không đi được. Vì vậy hai người hầu mới cầm thư Fumitoki đi báo. Vừa ra khỏi khu rừng liễu sam rậm rạp ngàn năm tuổi là tới lối nhỏ kể trên, nằm trong rừng gỗ tạp thưa thớt. Giữa rừng có ngọn đồi nhỏ. Ngay đỉnh đồi là gốc cây biển bách rất to.

“Hai người họ sắp tới nơi thì nó xuất hiện.” Kể đến đây, Hiromasa chợt rụt cổ lại.

Đêm sáng trăng. Song con đường lại nằm sâu nơi rừng rậm u tối. Bởi vậy một người cầm theo đuốc trên tay phải. Cả hai không phải võ quan, song bên hông đều đeo trường kiếm. Người đàn ông đi đằng trước bỗng dừng bước khiến người phía sau suýt va vào lưng hắn. Họ lờ mờ nhìn thấy gốc cây biển bách bên lề phải lối nhỏ.

“Chuyện gì thế?”

“Có người.” Người cầm đuốc dẫn đường nói. “Một đứa trẻ con.”

“Trẻ con?”

Người phía sau nheo mắt nhìn. Quả nhiên trước mặt họ có thứ gì đó trăng trắng, mờ mờ hiện ra giữa bóng đêm mờ mịt. Vừa hay nơi đây cây cối thưa thớt nên ánh trăng xanh trên trời có thể rọi xuống. Bên dưới, thấp thoáng bóng người đang đứng như tắm mình trong trăng. Nhìn kĩ thì hóa ra là một đứa trẻ.

Hơn nữa…

“Ê này, nó không mặc quần áo…” Người đàn ông đứng trước lẩm bẩm.

Hai người sợ sệt tiến lại gần quan sát. Không sai, đó là một thằng bé trần truồng, nhưng không trần như nhộng. Ở hông nó có quấn miếng vải. Nhưng ngoài hông ra thì trên người chẳng mặc gì khác, hai chân trắng bệch.

Thằng bé khoảng chín, mười tuổi. Trên khuôn mặt nó là cái miệng, trong bóng tối vẫn thấy đỏ au, đang nhếch mép cười.

“Úi chà, đáng sợ quá Seimei nhỉ? Nếu là tôi, e rằng tôi đã hét toáng lên rồi bỏ chạy trối chết.”

Gió thổi làm lá cây trên đầu kêu xào xạc.

“Sao thế? Muốn đi qua đây à?” Đứa trẻ lên tiếng.

“Đúng thế. Bọn ta muốn đi qua.” Người đàn ông trả lời.

“Không được. Không cho các ngươi qua.” Thằng bé nói.

“Cái gì!?” Bọn họ giận dữ. Lúc này, họ cũng nhận thấy thằng bé này không phải đứa trẻ bình thường. Cầm kiếm trong tay, họ tiến từng bước lại gần. Song vừa chuẩn bị qua chỗ thằng bé, cơ thể nó liền lớn phổng lên. Khi họ giật mình nhận ra, thằng bé đã cao hơn mười thước. Hai người đàn ông toan bỏ chạy thì thằng bé đột nhiên nhấc chân phải, giẫm lên người họ.

“Ối!” Lực vừa mạnh vừa nặng khiến hai người ngay cả thở cũng không nổi.

“Đau quá!”

“Cứu chúng tôi với!”

Họ rên rỉ suốt đêm tới sáng. Hoàn hồn lại thì không thấy bóng dáng thằng bé đâu, chỉ có cành cây đè trên lưng mỗi người.

“Từ đó về sau, cứ đêm xuống… nói đúng hơn là cứ đêm xuống mà có người đi qua là yêu quái sẽ xuất hiện.”

“Thú vị đấy!”

“Đừng hả hê thế chứ, Seimei! Có vài người chạm trán yêu quái ở đó rồi đấy.”

Dù từ hướng nào đi tới, cứ đến gần gốc cây bị đốn trên con dốc nọ sẽ gặp thằng bé chặn đường. Thằng bé sẽ hỏi có muốn đi qua không. Nếu bảo muốn thì nó nói không được. Bất chấp đi tiếp sẽ bị nó giẫm chân lên.

Nếu trả lời, “Không muốn qua.”

Đứa trẻ sẽ đáp, “Vậy qua đi.”

Người đi thấp tha thấp thỏm băng ngang qua gốc cây, vừa thở phào liền trông thấy nó ở đằng trước. Bán tín bán nghi vượt qua đỉnh đồi, đi được vài bước thì lại xuất hiện gốc cây ấy. Kết cục, họ phát hiện bản thân cứ đi qua đi lại quanh gốc cây trên dốc đến khi trời sáng.

“Hơn nữa bốn ngày trước, rốt cuộc thì đến Fumitoki cũng bị giẫm lên lưng rồi.”

Nghe kể, thằng bé vừa giẫm lên Sugawara no Fumitoki vừa nói bằng giọng người lớn, “Sao hả, bị giẫm lên có đau không? Bị giẫm đạp cả đời mãi thì càng đau đớn, càng đáng sợ hơn đấy…”

Thật là thú vị… Tuy không nói thành lời, nhưng ý tứ đã viết hết lên mặt Seimei rồi.

Người phụ nữ xuất thân ca kĩ kia thắc mắc vì sao Fumitoki mãi chưa đến thì sáng sớm hôm sau, vừa rời khỏi nhà, nàng liền bắt gặp Fumitoki và tùy tùng nằm rên ư ử ở con dốc, trên lưng là cành cây khô.

“Thế nào hả, Seimei?”

“Thế nào cái gì?”

“Cậu tìm cách nào giúp tôi được không? Nhân lúc chuyện còn chưa có mấy người biết, tôi muốn giải quyết triệt để…”

“Anh bảo nó là cây biển bách à?”

“Cái gì cơ?”

“Gốc cây bị đốn đi ấy.”

“À, đúng vậy.”

“Nó bị đốn cách đây bao nhiêu năm rồi?”

“Nghe nói là bốn năm trước. Nó cũng được một nghìn mấy trăm tuổi rồi, hình như là một cây cổ thụ vô cùng cao to.”

“Vì sao lại đốn đi?”

“Năm năm trước nó bị sét đánh trúng, phần ngọn cây cháy rụi. Từ đó cái cây cũng bắt đầu mục nát. Nó mà đổ gãy thì sẽ rất nguy hiểm nên bốn năm trước bị đốn hạ.”

“Ừm.”

“Cậu hãy giúp tôi đi. Tôi từng được Fumitoki tận tình chỉ dạy thư pháp rồi cả Hán thi. Cứ đà này thì từ giờ trở đi, Fumitoki không cách nào đến chỗ người phụ nữ kia vào buổi tối nữa…”

“Lẽ nào không thể nhờ hòa thượng phái Mật Tông [6] trên núi Eizan hay ai khác à?”

“Đám hòa thượng ở đó lắm kẻ không kín miệng. Nếu nhờ vả bọn họ, chẳng mấy chốc ai cũng biết chuyện Fumitoki bị cành cây khô đè, nằm rên rỉ tới sáng mất.”

“Miệng của tôi cũng chẳng kín đâu nhé.”

“Không đâu, Seimei. Tôi thừa hiểu cậu mà. Nếu tôi bảo cậu đừng nói, nhất định cậu sẽ không kể cho người khác.”

Nụ cười khó xử hiện trên gương mặt Seimei. Chàng rót đầy rượu vào cái chén trống không của mình rồi uống một hơi cạn sạch.

“Được, vậy đi thôi Hiromasa.” Seimei đặt chén rượu xuống.

“Đi đâu cơ?”

“Đến Kamigamo.”

“Khi nào?”

“Tối nay.”

“Tối nay á?”

“Nếu muốn đi thì chỉ còn tối nay thôi. Ngày mai tôi phải đến Giáo Vương Hộ Quốc Tự. Có điều, biết đâu tối nay có thể giải quyết xong việc của bên đấy rồi cũng nên…”

“Được vậy tôi rất cảm kích.”

“Đi thôi.”

“Đi.”

Họ quyết định như thế.

Mưa vừa tạnh. Đến lượt sương phủ xuống. Từng hạt bụi nước nhỏ li ti giăng đầy trong không khí. Seimei và Hiromasa vừa lắng nghe tiếng nước róc rách ở bên phải, phía sông Kamo, vừa bước đi trên trảng cỏ ẩm ướt. Chẳng mấy chốc, họ sẽ đi qua dòng nước này để leo lên đền Thượng Hạ Mậu. Đền Thượng Hạ Mậu có tên chính thức là đền Kamo Wakei-kazuchi. Nơi đây thờ phụng thần Wakei-kazuchi [7] . Bởi đó là thần thiên nhiên, nên thần thể [8] không được đặt trong đền.

Hiromasa cầm đuốc. Còn Seimei bước đi trong màn sương với vẻ ngà ngà say. Sương mù la đà trên mặt đất, ấy vậy mà bầu trời vẫn trong veo. Chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy ánh trăng xanh mờ ảo. Dưới ánh trăng huyền bí, hai người đang rảo bước.

“Này Seimei, cậu không sợ à?” Hiromasa hỏi.

“Sợ chứ.”

“Nhưng kiểu nói chuyện của cậu thì chẳng có vẻ đang sợ hãi gì cả.”

“Hừ.”

“Tôi đang sợ đây.” Hiromasa nói xong liền co rúm người sợ sệt. “Thật ra tôi nhát gan lắm, Seimei ạ.” Y căng thẳng nuốt nước bọt.

Chẳng biết tự bao giờ, con đường họ đi dần xa sông Kamo và hướng lên đền Thượng Hạ Mậu.

“Dù nhát gan nhưng tôi không chấp nhận mình như vậy. Cảm giác chính cái tôi đó ép tôi tới những nơi đáng sợ. Khó mà giải thích được rõ ràng, nhưng chắc là do tôi là một võ quan đấy.” Hiromasa nói vòng vo.

Hiromasa trong câu chuyện này là một võ quan. Mặc dù thân chỉ là võ quan, nhưng dòng máu chảy trong người y thì không hề tầm thường. Cha Hiromasa là thân vương Yoshiakira, trưởng tử của thiên hoàng Daigo.

“Phải rồi Seimei này, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

“Chuyện gì?”

“Hồi chiều cậu nói một câu rất kì lạ.”

“Kì lạ?”

“Cậu bảo biết đâu đêm nay có thể làm xong chuyện của Hộ Quốc Tự còn gì?”

“Ừ, tôi đã nói vậy.”

“Thế là ý gì? Việc lần này có liên quan đến việc của Hộ Quốc Tự ư?”

“Đại khái là có.”

“Liên quan thế nào?”

“Được rồi, tôi sẽ vừa đi vừa kể cho anh.”

“Ừ.”

“Anh từng gặp qua vị hòa thượng ở nhà tôi nhỉ?”

“Ừ.”

“Ông đó pháp danh Huyền Đức. Tôi kể rồi đấy, ông là nhà điêu khắc tượng Phật ở Giáo Vương Hộ Quốc Tự…” Seimei bắt đầu kể.

Hai người dần dần tiến vào khu rừng liễu sam ngàn năm tuổi.

Hai năm về trước, Huyền Đức bắt tay vào điêu khắc bốn pho tượng tứ thiên vương. Chính là tôn thần trấn giữ Đông, Tây, Nam, Bắc của núi Shumisen [9] .

Hướng Nam là Tăng Trưởng thiên vương.

Hướng Đông là Trì Quốc thiên vương.

Hướng Tây là Quảng Mục thiên vương.

Hướng Bắc là Đa Văn thiên vương.

Vật liệu điêu khắc là bốn khối gỗ biển bách mà Hộ Quốc Tự lấy được từ một cây biển bách một nghìn mấy trăm năm tuổi. Mấy khối gỗ đó sau khi đốn hạ phải hong khô mất hai năm, đúng lúc Huyền Đức bắt tay vào công việc thì mới được chuyển đến.

Pho tượng đầu tiên là Tăng Trưởng thiên vương đại diện hướng Nam, mất nửa năm để làm xong. Thứ hai là Trì Quốc thiên vương của hướng Đông. Kế đó là Đa Văn thiên vương của hướng Bắc. Mỗi thiên vương giẫm lên một con quỷ. Mỗi pho tượng mất nửa năm mới hoàn thành, pho cuối cùng là Quảng Mục thiên vương của hướng Tây.

Một tháng trước, Huyền Đức khắc xong con quỷ đi kèm rồi chuyển sang Quảng Mục thiên vương. Đến lúc sắp hoàn thành thì xảy ra chuyện kì quái. Còn vài ngày nữa là pho tượng hoàn tất, thì một đêm nọ, con quỷ dưới chân Quảng Mục thiên vương biến đâu mất.

“Biến mất ư?” Seimei hỏi.

“Ừ. Biến mất rồi.”

Mỗi pho tượng đều được khắc từ một khối gỗ duy nhất, gồm bệ đỡ, con quỷ và thiên vương. Ví như tượng Quảng Mục thiên vương, lòng bàn chân phải của thiên vương và lưng của con quỷ vốn dĩ liền với nhau. Vậy mà con quỷ kia lại biến mất. Nhưng trông không giống có người dùng đục đẽo đi. Đến buổi chiều hôm đó, con quỷ chắc chắn vẫn ở dưới chân Quảng Mục thiên vương. Điều này Huyền Đức có thể xác nhận.

Đến đêm, nhân lúc thức dậy đi vệ sinh, ông chợt muốn kiểm tra pho tượng Quảng Mục thiên vương. Dù sao đi nữa, công việc suốt hai năm ròng cũng sắp hoàn thành. Khi quay lại, ông thắp đèn, bước vào xưởng làm việc thì phát hiện ra mất con quỷ rồi.

Sáng hôm sau, Huyền Đức bước vào xưởng đã thấy con quỷ quay lại dưới chân Quảng Mục thiên vương. Ông cho rằng tối qua mình nằm mộng nên hôm đó vẫn tiếp tục làm việc như mọi khi. Công việc kết thúc vào chiều tối, dẫu vậy chuyện lạ tối qua khiến ông không yên lòng.

“Được rồi, hoàn thành luôn trong tối nay vậy.” Huyền Đức lẩm bẩm.

Dù sao ngày mai sẽ xong thôi, đêm nay cố thêm một chút là hoàn thành rồi. Huyền Đức hạ quyết tâm. Nên sau khi dùng xong cơm tối, ông thắp đèn bước vào xưởng và nhận ra…

“Con quỷ lại biến mất rồi.”

Lần này thì sang hôm sau, cả hôm sau nữa, con quỷ vẫn chưa trở về. Đến ngày thứ tư, Huyền Đức không chịu được nữa bèn giấu nhà chùa, lén lút đến tìm Seimei. Huyền Đức phân trần, nếu nhà chùa mà biết được thì e rằng ông sẽ bị mất việc điêu khắc.

“Suy đến cùng, việc con quỷ biến mất cũng là tại bần tăng.”

“Vì sao?”

“Chẳng hay ông Seimei đã nghe nói đến biệt tôn pháp bao giờ chưa?”

Biệt tôn pháp là loại pháp tu bằng cách thờ cúng riêng các tôn thần khác ngoài Phật tổ và Bồ tát và coi đó như vị thần chủ đạo của mình.

“Thấy bảo có rất nhiều loại hình, tùy vào cách truyền dạy và các đời sư phụ mà pháp tu sẽ khác nhau. Bần tăng tuy không thông thạo hết nhưng cũng biết vài ba cách.”

Chẳng hạn như coi tứ thiên vương chính là thần chủ đạo để thờ cúng.

“Hễ chúng tôi bắt tay vào làm thì dù đó là tượng gì, chúng tôi đều dồn tâm ý vào nó. Nói không ngoa thì trong suốt quá trình chạm khắc, pho tượng tựa như vị thần mà thợ điêu khắc chúng tôi thờ phụng.”

Cho nên mỗi khi bắt đầu làm pho tượng mới, Huyền Đức nhất định sẽ tắm rửa tẩy trần. Nếu là tượng tôn thần thì phải cúng bái theo biệt tôn pháp rồi mới bắt tay vào công việc.

“Khi làm đến pho tượng Quảng Mục thiên vương, bần tăng lỡ quên cúng bái.”

“Nói như vậy, Seimei à, cậu…” Hiromasa dừng lời nửa chừng, vì quá ngạc nhiên.

“Chuyện là thế đấy.”

“Nhưng lẽ nào…”

“Nó là cây biển bách hơn một nghìn mấy trăm năm tuổi, nguyên khí tất nhiên khác thường. Hơn nữa, vị hòa thượng tài năng ấy đã dồn tâm huyết khắc ra con quỷ. Con quỷ còn được hoàn thành sớm hơn cả vị thần giẫm lên nó. Nói chung là anh sẽ biết ngay thôi. Nhìn xem, chúng ta đến nơi rồi này?”

Tự bao giờ hai người đã tới lối nhỏ trong rừng gỗ tạp. Hai bên lề, cỏ dại xòa ra phủ kín lối đi khiến vạt áo của Seimei và Hiromasa ướt đẫm. Trên đầu họ, tiếng lá lao xao.

“Ồ, có phải nó kia không?” Seimei dừng chân cất tiếng.

Hiromasa đi bên cạnh Seimei, bấy giờ cũng đã trông thấy, đằng trước có thứ trắng nhờ đang đứng dưới ánh trăng mờ ảo.

“Đi thôi.” Seimei thản nhiên bước tới.

Hiromasa nuốt nước bọt đánh ực, thu hết can đảm bước theo.

Seimei tiến lại gần, quả nhiên ở đấy có một đứa bé trần truồng đứng cạnh gốc cây rất lớn. Trông thấy Seimei và Hiromasa, đứa bé nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóng giữa đôi môi đỏ tươi.

“Muốn đi qua sao?” Đứa bé nhỏ nhẹ hỏi bằng giọng điệu quan tâm.

“Làm thế nào bây giờ nhỉ?” Seimei lãnh đạm trả lời.

“Muốn qua? Hay không muốn qua?” Đứa bé hỏi lại.

“Chà…” Seimei nói. “Ngươi muốn thế nào?”

Vụt, tóc đứa bé dựng đứng, mắt long sòng sọc, đồng tử mở to gần gấp đôi. Riêng đôi môi vẫn giữ nguyên sắc đỏ vốn có.

“Ngươi muốn thế nào? Muốn cho qua, hay không cho qua?”

“Cái gì!?” Giọng nó khàn đặc như người lớn.

“Bọn ta không được làm theo lời ngươi à?”

“Không được. Ta không định để ngươi làm theo lời ta.”

“Ô hô, vậy ngươi sẽ làm theo lời ta ư?”

“Không.”

“Ngươi nói rằng sẽ làm cơ mà.”

“Ta không nói thế!” Miệng đứa bé rách toạc lộ ra cái lưỡi to đùng cùng hàm răng nanh sắc nhọn.

“Ái chà, chuyện này rốt cuộc là sao đây?”

“Ngươi đến để chế giễu ta à?” Đứa bé không còn mang hình dạng trẻ con nữa.

Tuy nhỏ bé nhưng nó lại có hình hài quỷ dữ. Mỗi khi nói, từ miệng nó nhảy ra những đốm lửa xanh cháy hừng hực. Con quỷ nhảy khỏi gốc cây, xông tới Seimei.

“Seimei!” Hiromasa ném cây đuốc, tuốt thanh kiếm đeo bên hông ra.

Seimei liền chĩa ngón trỏ và ngón giữa tay phải vào con quỷ đang nhảy xổ đến mình, vừa cắt vào không trung vừa niệm chú, “On teiha yakusha banda ha ha ha sawaka.”

Đoạn chú trên có nghĩa là, “Thuận tâm theo thần Dạ Xoa. Trói lại trói lại. Ha ha ha. Mạn phép.” Ngay lập tức, con quỷ ngừng cử động.

“Đó… đó là… ngươi…”

“Là Chân ngôn Canh Thân đấy.”

Seimei còn đang nói, con quỷ đã gập mình oằn oại, lăn lộn trên cỏ.

“Này!” Hiromasa cầm kiếm chạy tới thì nó đã hóa thành tượng quỷ bằng gỗ. Thân thể gập đôi, quỳ mọp dưới đất, hệt như đang bị Quảng Mục thiên vương giẫm lên.

“Nó với gốc cây kia có liên quan đến nhau. Tôi không còn cách nào đành phải khiến nó ra khỏi gốc cây.”

“Nói cách khác, đây là con quỷ dưới chân Quảng Mục thiên vương mà Huyền Đức đã tạc ư?”

“Đúng vậy.”

“Lời chú lúc nãy là gì thế?”

“Đó là chân ngôn của Đại Hòa.”

“Chân ngôn Đại Hòa?”

“Chân ngôn [10] vốn có nguồn gốc Thiên Trúc, nhưng câu chân ngôn này lại có xuất xứ Đại Hòa [11] . Các nhà điêu khắc tượng Phật thuộc phái Chân Ngôn khi điêu khắc tứ thiên vương đều niệm câu Chân ngôn Canh Thân này.”

“Vậy sao?”

“Vậy đấy.” Seimei đáp rồi nhìn sang gốc cây bên cạnh. “Hừm.” Chàng tới gần gốc cây, sờ vào vỏ cây ở chỗ bị chặt mất.

“Sao thế?”

“Hiromasa này, nó vẫn còn sống.”

“Còn sống?”

“Ừm. Những phần khác hầu như mục nát chết héo cả rồi, nhưng phần này vẫn sống tuy rất yếu ớt. Xem ra nó có bộ rễ rất tốt.” Seimei chạm tay vào gốc cây lần nữa và lẩm bẩm niệm chú. Chàng niệm lâu đến mức thấy rõ trăng mờ đã nhích sang một bên trời.

Cuối cùng… Seimei cũng niệm chú xong và chậm rãi thu tay về.

“Ồ…” Hiromasa bất ngờ thốt lên.

Trên mép gốc cây, chỗ Seimei sờ vào ban nãy, nhú lên một chồi xanh bé tới độ mắt thường khó mà thấy được.

“Nghìn năm sau này, nơi đây sẽ lại có một cây biển bách to lớn đâm chồi.” Seimei thì thầm, ngẩng đầu nhìn trời.

Lúc này màn sương che khuất trăng đã tan. Từ trên cao, ánh trăng xanh nhẹ nhàng phủ xuống Seimei.