Chương 2 Pháp sư đê tiện
Vào một chiều thu, Hiromasa mang theo gương mặt đầy trầm tư đến thăm dinh thự của Abe no Seimei. Người đàn ông này, mỗi lần ghé tìm Seimei đều đi một mình.
Minamoto no Hiromasa là con trai của Binh Bộ Khanh thân vương trưởng tử của thiên hoàng Daigo, là hoàng thân quốc thích đứng hàng tòng tam phẩm. Theo lẽ thường, một nhân vật mang huyết thống cao quý như thế sẽ không ra ngoài tản bộ một mình vào giờ này, kẻ hầu người hạ chẳng mang theo, xe bò cũng không ngồi. Chỉ là vì, người đàn ông Hiromasa đôi khi có những phút giây bồng bột không ngờ.
Có lần cây tỳ bà Huyền Tượng của thiên hoàng bị trộm, y chỉ đem theo một đứa thư đồng đi đến tận cổng La Thành giữa đêm hôm khuya khoắt.
Tóm lại, trong truyện này, Hiromasa là một võ quan có huyết thống cao quý.
Lại nói tiếp… Giống như mọi khi, vừa bước qua cổng dinh thự của Seimei, Hiromasa liền thở hắt một hơi dài như cảm thán, “Ầy…”
Khu vườn ngập sắc thu. Hoa nữ lang, tử uyển, cẩm chướng đơn, thảo mẫu đơn… và nhiều loại cỏ cây Hiromasa không biết tên mọc um tùm khắp khu vườn. Bên này cỏ lau khẽ lay theo gió, bên kia từng khóm cúc dại và cẩm chướng đơn xen nhau nở rộ một góc vườn. Cạnh tường bao lợp ngói sóng, những cành hagi nở đầy hoa đỏ đang rủ xuống. Cỏ cây mọc tùy ý khắp sân vườn mang đến cảm giác nơi này chẳng hề có bàn tay con người chăm sóc.
Cảnh tượng này quả thật… “Có khác gì đồng hoang không?”
Ý nghĩ ấy hiện rõ trên mặt Hiromasa. Kì lạ thay, Hiromasa không ghét khu vườn mặc hoa cỏ nở rộ của Seimei chút nào. Trái lại còn thấy thích thú. Vả chăng chúng cũng chẳng hoàn toàn mọc dại, mà vẫn phảng phất sắp đặt theo ý Seimei. Khu vườn không đơn thuần là bạt ngàn giống thảo nguyên, mà chứa đựng một trật tự kì lạ. Không thể nói rõ ở đâu, thế nào, nhưng dường như trật tự ấy là điều khiến Hiromasa ưa thích nơi này.
Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì chẳng thể nhận ra ở đây loài cỏ nào mọc nhiều hơn cả. Dẫu vậy, số lượng mỗi loài hoa cỏ lại khác nhau. Có loài nhiều, có loài ít, thế mà tổng thể vẫn rất hài hòa. Hiromasa không biết điều ấy là ngẫu nhiên hay do Seimei sắp đặt. Tuy nhiên y đoán ý niệm của Seimei có liên quan ít nhiều đến cảnh sắc khu vườn.
“Seimei, cậu có đó không?” Hiromasa gọi với vào nhà.
Nhưng chẳng ai đáp lại. Chỉ cần có người bước ra tiếp đón, bất kể thứ đó mang hình dáng người hay thú, thì chắc chắn đều là thức thần do Seimei điều khiển. Có lần, một con chuột đồng biết nói tiếng người ra đón Hiromasa. Vì vậy y không những ngó vào nhà mà còn chú ý dưới chân mình, nhưng vẫn không thấy gì xuất hiện cả.
Chỉ có cánh đồng thu trải rộng xung quanh.
“Không có nhà à?” Hiromasa lẩm bẩm.
Đúng lúc này, y ngửi thấy mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong gió. Hương thơm khó tả ấy khuếch tán ra không khí. Hiromasa quay đầu, hương thơm lúc đậm lúc nhạt tùy theo chuyển động của y.
Lạ thật… Hiromasa nghiêng đầu thắc mắc. Mùi gì thế nhỉ?
Chắc chắn là hương hoa.
Hương cúc? Không, không phải cúc. So với cúc, mùi hoa này ngọt ngào, nồng nàn và thơm hơn, khiến đầu óc như được thả lỏng. Hiromasa giẫm hẳn lên cỏ, đi theo mùi hương kia, vòng sang bên hông nhà.
Vầng dương khuất dần sau đỉnh núi. Màn đêm từ bóng dinh thự và bóng tường trải ra từng chút một, lén lút lẻn vào không gian.
Bất chợt…
Hiromasa trông thấy một cái cây cao gấp ba người thường ở bụi cỏ ngay đằng trước. Không phải là lần đầu y thấy cái cây này, mà đã thấy trong mấy dịp đến thăm dinh thự của Seimei rồi. Điểm khác với mọi lần là trên cành hiện giờ lủng lẳng thứ gì đó vàng rực, vừa giống hoa lại vừa giống quả. Mùi hương ngọt ngào đang tỏa ra từ đây. Càng đến gần, hương thơm càng nồng đậm.
Hiromasa dừng lại ngay trước cái cây. Bởi trên ngọn cây có thứ đang chuyển động.
Một bóng người trắng toát. Ai đấy đang trèo cây, không biết để làm gì.
Bộp, một vật rơi xuống cạnh chân Hiromasa. Đưa mắt nhìn thì ra là một cành nhỏ chi chít cái thứ vừa giống quả lại vừa giống hoa. Hiromasa thầm nghĩ, thơm đến mức này thì là hoa chứ không phải quả rồi.
Bỗng có thêm cành hoa rơi xuống.
Tiếng gãy vang lên. Từ nãy đến giờ, bóng người nọ vẫn dùng những ngón tay thon nhỏ bẻ từng cành hoa rồi thả xuống gốc cây. Nhìn kĩ thì hoa vàng rơi quanh gốc cây đã trải đầy như một tấm thảm.
Nhưng kì lạ thay, cành lá trên cây xum xuê đến vậy mà động tác của bóng người kia không gặp chút trở ngại nào. Cơ thể người ấy tựa như không khí, tự do len lỏi qua cành lá. Hiromasa chăm chú nhìn xem là ai. Tuy nhiên càng cố nhìn thì mắt, mũi, miệng, cả đường nét khuôn mặt lại càng mờ ảo. Vẫn thấy nhưng chẳng rõ nét. Y như ảo ảnh vậy.
Thức thần ư!?
Hiromasa mới thoáng nghĩ, gương mặt mờ ảo kia lại đột ngột rõ nét. Bóng người mỉm cười.
“Seimei…” Hiromasa thốt khẽ.
“Này, Hiromasa!” Ngay lập tức, chếch phía sau có người gọi y.
Hiromasa quay lại, liền bắt gặp Seimei mặc áo săn trắng đang ngồi khoanh chân ngoài hiên. Khuỷu tay phải gác lên đầu gối, cẳng tay dựng thẳng, cằm tựa vào lòng bàn tay, vừa cười vừa nhìn Hiromasa.
“Seimei, cậu, vừa rồi ở trên cây…”
“Nào có. Nãy giờ tôi vẫn ngồi đây mà.”
“Nhưng trên cây…” Hiromasa quay sang phía cái cây. Thế mà trên cây chẳng thấy bóng ai cả.
“Là thức thần sao…?” Hiromasa quay lại hỏi Seimei.
Vẫn ngồi chống cằm, Seimei buông câu. “Ừ thì, cũng có thể nói thế.”
“Cậu sai thức thần làm gì đấy?”
“Như anh vừa thấy thôi.”
“Tôi biết mình thấy gì. Có người ở trên cây kia hái cành hoa rồi thả xuống.”
“Đúng.”
“Nhưng không hiểu nguyên do của hành động ấy nên mới hỏi cậu.”
“Chốc nữa anh sẽ biết.”
“Chốc nữa?”
“Ừm.”
“Có chờ thêm mấy chốc nữa thì tôi cũng chẳng hiểu đâu.” Hiromasa thành thật nói.
“Gượm đã nào, Hiromasa. Ở đây đã chuẩn bị sẵn rượu. Chúng ta vừa đối ẩm vừa thư thả ngắm sân vườn, rồi anh sẽ hiểu thôi.”
“Hừm…”
“Đến đây đi!”
Bên phải Seimei đặt một chiếc khay, bày bình rượu, hai cái chén cùng một đĩa cá khô.
“Mà, đằng nào thì, thôi tôi qua đó vậy.” Hiromasa bước lên hiên, ngồi xuống cạnh Seimei. “Cậu chuẩn bị thật chu đáo. Như thể từ đầu đã biết tôi sẽ đến ấy.”
“Hiromasa này, muốn người khác không biết, thì lúc qua cầu Ichijo-Modoribashi đừng lẩm bẩm một mình.”
“Tôi nói gì ở đó sao?”
“Chẳng phải anh tự hỏi, ‘Seimei có nhà không nhỉ’ còn gì.”
“Lẽ nào lại là thức thần ở cầu Modoribashi báo cho cậu à?”
Hì hì, nụ cười phớt qua đôi môi hồng của Seimei. Chàng nhấc bình rượu lên, rót đầy hai chén. Chén này không phải là chén thường, mà là chén ngọc lưu ly.
“Ồ…” Hiromasa xuýt xoa. “Chén ngọc lưu ly hả?” Đoạn, y cầm chén rượu lên tỉ mỉ ngắm nghía. “Ái chà, rượu cũng không phải loại tầm thường!”
Thứ chất lỏng màu đỏ bên trong, ngửi mùi liền chắc chắn đó là rượu, nhưng không giống loại rượu nào Hiromasa từng biết.
“Uống thử xem, Hiromasa.” Seimei mời y.
“Không có độc hay gì đấy chứ…”
“Yên tâm đi!” Seimei nâng chén lên uống trước một ngụm.
Thấy thế, Hiromasa bèn nâng chén uống theo. Y nhấm nháp thứ chất lỏng màu đỏ ấy trong miệng, rồi mới chậm rãi nuốt xuống.
“Chà chà, ngon tuyệt!” Hiromasa khà một tiếng. “Lan tỏa khắp trong bụng.” Y cảm thán.
“Rượu và chén đều là của Đại Đường đấy.”
“Ồ, của Đại Đường à.”
“Ừm.”
“Quả không hổ là Đại Đường, chẳng thiếu kì trân dị bảo gì.”
“Không chỉ mấy thứ này đâu. Giáo lý của đạo Phật và nền tảng của đạo Âm dương đều từ Đại Đường và Thiên Trúc truyền đến.” Seimei đưa mắt nhìn sang cái cây trong vườn. “Loài cây kia cũng vậy.”
“Cả nó nữa ư?”
“Cây hoa mộc đấy.”
“Ồ.”
“Mỗi năm cứ đến độ này cây sẽ trổ hoa tỏa hương thơm ngát.”
“Này Seimei, dường như mùi hương này sẽ khiến người ta nhớ đến ý trung nhân.”
“Ô hô, anh có sao, Hiromasa?” Seimei hỏi.
“Có cái gì?”
“Ý trung nhân! Chẳng phải anh vừa bảo, mùi hương của loài hoa kia làm anh nhớ đến ý trung nhân còn gì.”
“Đâu, đâu có. Tôi có nói đấy là chuyện của tôi đâu. Tôi chỉ nói về tâm tình con người thôi.” Hiromasa luống cuống giải thích.
Seimei khẽ cong đôi môi hồng, thích thú quan sát Hiromasa. Đoạn, chàng quay qua chỗ khác, “Ôi, nhìn kìa…”
Trông theo ánh mắt Seimei, Hiromasa nhìn ra cây hoa mộc. Có thứ gì đó tựa sương mù che khuất cây hoa. Màn đêm đã bao phủ khắp khu vườn tự bao giờ. Giữa không gian tranh tối tranh sáng, những thứ lờ mờ phát sáng đang tụ lại.
“Kia là gì?”
“Đã bảo chốc nữa anh sẽ biết thôi mà.”
“Liên quan tới việc hái hoa à?”
“Đúng vậy.”
“Là sao?”
“Yên lặng xem đi.” Seimei nói.
Chỉ sau vài câu đối thoại ngắn ngủi, những thứ đang lơ lửng trong không khí càng lúc càng nhiều và bắt đầu thành hình.
“Hình người ư?” Hiromasa nhỏ giọng thì thầm.
Trước ánh mắt chăm chú quan sát của hai người, một cô gái mặc đường y dần dần hiện ra.
“Đó là Kaoru…” Seimei giới thiệu.
“Kaoru?”
“Thức thần giúp chăm lo cuộc sống của tôi trong thời gian này.”
“Sao cơ?”
“Cô ấy sẽ ở đây chừng mười ngày, cho đến khi hoa kia rụng hết.” Seimei lại nhấp chút rượu nho trong chén.
“Nhưng Seimei này, thức thần và hái hoa rải đất thì liên quan gì đến nhau?”
“Tạo thức thần là việc rất khó. Tôi rải hoa xuống đất là để triệu hồi Kaoru dễ hơn.”
“Nghĩa là sao?”
“Ví dụ nhé, giả sử tự nhiên bắt anh nhảy vào nước lạnh, anh làm được không?”
“Là mệnh lệnh của thiên hoàng thì chắc được.”
“Nhưng vẫn cần có dũng khí, đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy nếu trước đó anh đã ngâm mình trong nước ấm, rồi mới nhảy vào nước lạnh thì sẽ dễ chịu hơn nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Việc hoa rơi trên đất cũng thế. Dù tôi triệu hồi tinh linh của cây để làm thức thần, thì việc thình lình ra khỏi cây cũng giống việc nhảy vào nước lạnh vậy. Cho nên tạm thời phải cho tinh linh bước ra không gian tràn ngập mùi hương của chính mình thì nó sẽ dễ bề hiện thân hơn, không phải sao?”
“Thế à?”
“Thế đấy.” Seimei đưa mắt ra vườn, “Kaoru!” Chàng cất tiếng gọi. “Phiền ngươi sang đây hầu rượu Hiromasa đại nhân giùm ta nhé?”
Vâng, Kaoru khẽ mấp máy môi đáp lại, rồi chậm rãi đi lên hàng hiên. Không gây ra một tiếng động nào, nàng nhẹ nhàng bước tới cạnh Hiromasa, nâng bình rượu nho, rót vào chiếc chén đã cạn của y.
“Làm phiền rồi.” Hiromasa nhận lấy chén rượu, kính cẩn uống một hơi cạn sạch.
“À, Seimei này, việc đại sư Semimaru dựng am ẩn cư ở núi Osaka [12] ấy mà, dạo này tôi thấy mình thấu hiểu tâm tư của ông ấy.” Hiromasa vừa uống rượu nho, vừa thở dài bộc bạch.
“Anh sao thế? Tự dưng lại…”
“Trông tôi vậy thôi chứ tôi cũng có những trăn trở.”
“Anh trăn trở chuyện gì?”
“Dục vọng của con người là thứ vô cùng phiền não.” Hiromasa chiêm nghiệm.
Seimei chăm chú nhìn gương mặt Hiromasa, “Có chuyện gì à, Hiromasa.”
“Cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng. Hôm trước, vị tăng đô [13] ở Hoành Xuyên lâm bệnh mà viên tịch. Cậu biết rồi đúng không?”
“Ừm.” Seimei gật đầu.
Hoành Xuyên là một trong ba ngọn tháp trên núi Hiei, sánh ngang với tháp Đông và tháp Tây.
“Tăng đô ấy là một nhân vật xuất chúng. Không những uyên bác mà còn thành tâm hướng Phật. Trong lúc ốm đau, vẫn tụng kinh niệm Phật mỗi ngày. Nên khi ông ấy viên tịch, ai nấy đều cho rằng ông sẽ tới miền cực lạc…”
“Không phải sao?”
“Ừ.”
Tang lễ của tăng đô kết thúc, qua bốn mươi chín ngày, một trong các hòa thượng đệ tử đã nhận và dọn vào ở phòng của ông. Một hôm, hòa thượng này vô tình nhìn lên nóc kệ sách và thấy ở đó có một bình sứ nhỏ màu trắng. Sinh thời, tăng đô kia thường dùng nó để đựng giấm. Hòa thượng tiện tay cầm bình lên, nhòm vào trong…
“Bất ngờ luôn Seimei ạ, trong bình là một con rắn đen nằm cuộn tròn đang thè lè cái lưỡi đỏ lòm.”
Tối đó, tăng đô kia đã xuất hiện trong giấc mộng của hòa thượng, nghẹn ngào nói qua nước mắt.
“Như con thấy đấy, ta một lòng thành tâm niệm Phật, muốn về miền cực lạc, trước lúc lâm chung lòng vẫn sáng trong không mảy may vẩn đục. Chẳng ngờ vào thời khắc cận kề cái chết, đột nhiên ta nghĩ đến bình đựng giấm trên nóc kệ. Ta chết rồi thì cái bình sẽ vào tay ai? Ý nghĩ ấy chỉ xuất hiện thoáng chốc trong đầu lại trở thành niềm luyến tiếc trần thế, biến ta thành con rắn cuộn mình nơi đáy bình kia. Cũng vì lẽ đó mà ta không thể thành Phật. Giờ ta tặng cho con cái bình, nhờ con tụng kinh văn cầu siêu cho ta nhé?”
Hòa thượng làm theo lời nhờ cậy, con rắn trong bình liền biến mất, tăng đô cũng không báo mộng nữa.
“Ngay cả tăng đô ở núi Hiei còn thế. Vậy phàm phu tục tử làm sao có thể dứt bỏ dục vọng?”
“Hừm.”
“Nhưng mà Seimei này, lẽ nào trong lòng còn ôm ấp dục vọng thì không thể thành Phật được ư?” Má Hiromasa bây giờ đã ửng đỏ vì rượu. “Tôi lại cảm thấy con người mà không có dục vọng thì chẳng phải con người nữa. Đã thế…” Hiromasa uống cạn chén rượu. “Làm người cũng tốt chứ sao. Gần đây tôi ngẫm vậy đấy Seimei…” Y trầm ngâm.
Kaoru lại châm thêm rượu vào chén.
Lúc này khu vườn hoàn toàn chìm vào đêm tối.
Không biết từ lúc nào, khắp nơi trong dinh thự, nến được thắp lên. Ánh nến lay động. Seimei lặng lẽ ngắm gương mặt đỏ bừng của Hiromasa. “Con người không thành Phật được đâu,” chàng cảm khái nói.
“Không được ư?”
“Ừ, không được.”
“Kể cả những đại sư đức cao vọng trọng cũng không thể ư?”
“Ừm.”
“Dù tu hành thế nào cũng không được?”
“Đúng vậy.”
Hiromasa trầm mặc như đang chiêm nghiệm câu nói của Seimei.
“Thế thì đáng buồn quá, Seimei?”
“Hiromasa này, người thành Phật chỉ là chuyện huyễn hoặc thôi. Giáo lý của Phật giáo cũng thuận theo nguyên lý đất trời, vậy cớ gì tôi cứ phải chấp nhất ở một điểm ấy? Tuy nhiên, dạo này tôi nghĩ thông suốt rồi, chính vì thứ huyễn tưởng ấy mà Phật giáo được ủng hộ, cũng vì nó mà con người mới được cứu rỗi.”
“…”
“Việc gọi bản tính con người là ‘Phật’, ấy cũng là một loại chú thuật. Câu ‘chúng sinh vốn đều có Phật tính’ cũng là một câu chú. Nếu con người có thể thành Phật, ấy là nhờ chú thuật mới có thể thành.”
“Hừm.”
“Yên tâm đi, Hiromasa. Con người chỉ cần làm người thôi. Hiromasa cứ làm Hiromasa là được rồi.”
“Tôi không hiểu về bùa chú lắm, nhưng nghe cậu nói xong, không hiểu sao tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.”
“Phải rồi, sao tự dưng anh lại đề cập đến dục vọng thế? Phải chăng có liên quan đến chuyện hôm nay?”
“Ừ. Đúng vậy, Seimei. Vì Kaoru nên tôi chưa kịp nói. Hôm nay thực sự có chuyện tôi mới đến tìm cậu.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện này cũng khá phiền phức.”
“Hừm.”
“Tôi có người quen sống ở phía Nam kinh thành, cậu cứ biết tên hắn là Ông Hàn Thủy, làm nghề họa sĩ là được.”
“Ừm.”
“Gọi là ‘Ông’ nhưng tuổi tầm ba mươi sáu thôi. Ngoài vẽ tranh Phật, hắn còn nhận vẽ các loại tùng, trúc hay cá chép lên cửa trượt hoặc quạt nếu có người nhờ. Hiện tại, hắn đang gặp chuyện rắc rối. Hôm trước cũng đến tìm rồi hỏi tôi mấy chuyện, nhưng tôi chẳng giúp được. Seimei này, chuyện ấy có vẻ liên quan tới công việc của cậu. Vậy nên hôm nay tôi mới đến tìm cậu.”
“Có phải việc của tôi hay không thì anh hãy kể chuyện của Ông Hàn Thủy cho tôi nghe xem.”
“Ừm.” Hiromasa gật đầu, “Chuyện là thế này…” Y bắt đầu kể.
Cách đây ít lâu, chủ yếu ở phía Tây kinh thành, có một hòa thượng tên là Thanh Viên, chuyên đứng khắp đầu đường cuối phố biểu diễn phép thuật mãi nghệ.
Gã biến guốc mộc, hài, rồi cả dép rơm của khán giả thành chó con chạy loanh quanh, hoặc lôi từ ngực áo ra con cáo còn sống. Không chỉ thu được tiền ném ra của khán giả, các màn trình diễn ấy còn được hoan nghênh nhiệt liệt. Có lần gã dắt ngựa hoặc trâu ở đâu đó tới, diễn trò chui vào phía sau rồi chui ra từ miệng chúng.
Tình cờ Ông Hàn Thủy đi ngang qua và xem được trò ấy. Vốn hứng thú với các giáo phái cổ quái nên sau khi xem xong màn biểu diễn, hắn hoàn toàn bị thu hút với phép thuật. Ông Hàn Thủy bám theo Thanh Viên nay ngã tư này, mai góc đường khác, tới mức bản thân cũng muốn học loại phép thuật kia. Không cầm lòng được nữa, hắn bèn đánh tiếng với Thanh Viên, “Này, ông có thể dạy tôi phép thuật này không?”
Thanh Viên không thèm để tâm đến hắn, dửng dưng đáp, “Thuật này không dễ dàng truyền cho người khác đâu.”
Nhưng Ông Hàn Thủy không vì vậy mà nản lòng, “Dù thế nào tôi vẫn nhất định muốn học.”
“Thật hết cách với anh. Được thôi, nếu anh thật lòng muốn học thì không phải là không có cách.”
“Thế ông dạy tôi được không?”
“Ấy, đừng vội. Người dạy anh không phải tôi. Tôi sẽ dẫn anh đến chỗ ông ấy, đến lúc đó anh cứ việc thỉnh giáo. Việc tôi có thể làm chỉ là đưa anh đến đấy thôi.”
“Vậy nhờ ông.”
“Trước đó, anh phải hứa với tôi vài điều kiện, được chứ?”
“Xin ông cứ nói.”
“Đầu tiên, trong vòng bảy ngày, anh phải tắm rửa trai giới [14] , không được để người khác biết. Lấy cái thùng gỗ mới, làm cơm trộn chay rồi nhồi đầy vào đó. Cuối cùng tự mang tới nơi này gặp tôi.”
“Tôi biết rồi.”
“Còn một chuyện nữa. Nếu anh thực sự kiên quyết muốn học bí thuật này thì phải tuyệt đối tuân thủ điều sau.”
“Điều gì?”
“Nhất định không được mang theo dao kiếm.”
“Vâng.”
Sau khi trở về, Ông Hàn Thủy lập tức tắm gội, giăng dây thừng trừ tà xung quanh nhà và trai giới suốt bảy ngày, không gặp bất cứ ai. Hắn không quên làm cơm chay và nhồi đầy thùng gỗ mới tinh.
Đến lúc chuẩn bị tới chỗ hòa thượng, hắn lại băn khoăn chuyện mang kiếm. Vì sao không được mang theo kiếm? Hòa thượng cứ nhấn mạnh chuyện đao kiếm, thật đáng ngờ. Nếu không mang kiếm, nhỡ xảy ra chuyện gì thì không biết làm sao mất. Suy đi tính lại, Ông Hàn Thủy quyết định lén mang đoản kiếm theo. Hắn mài sắc lưỡi kiếm rồi giấu trong ngực áo.
Xong xuôi, Ông Hàn Thủy đi gặp hòa thượng, “Tôi đã đến như lời hẹn.”
“Tuyệt đối không được mang theo kiếm đâu đấy.” Hòa thượng căn dặn.
“Đương nhiên rồi.” Ông Hàn Thủy gật đầu mà toát mồ hôi lạnh.
“Vậy đi thôi.”
Ông Hàn Thủy vác thùng gỗ lên vai, ngực giấu đoản kiếm, đi theo hòa thượng.
Đi một hồi, hòa thượng dẫn Ông Hàn Thủy vào một ngọn núi lạ. Hắn dần dần thấy không ổn, nhưng vẫn cứ đi theo.
Lúc này hòa thượng chợt dừng lại và nói, “Đói bụng quá”. Đoạn quay lại bảo ông Hàn Thủy, “Ăn cơm thôi.”
Ông Hàn Thủy vừa hạ thùng xuống, hòa thượng liền bốc cơm ăn ngấu nghiến.
“Anh ăn không?”
“Không, tôi không đói.”
Ông Hàn Thủy lại nhấc chiếc thùng nhẹ bỏng lên, rồi tiến sâu vào trong núi. Hoàng hôn đã buông tự lúc nào.
“Chà, không ngờ phải lặn lội đến tận nơi này.” Ông Hàn Thủy lẩm bẩm.
Hai người cứ đi mãi tới khi tà dương khuất dạng, rồi dừng chân trước một tăng phòng nhỏ gọn nằm trong núi.
“Anh chờ ở đây nhé.” Hòa thượng để ông Hàn Thủy đứng đó rồi bước vào trong.
Ông Hàn Thủy nhìn theo, thấy hòa thượng đứng trước bờ rào bằng cành cây, húng hắng ho vài tiếng. Kế đó, từ bên trong, cửa trượt kéo mạnh sang, một lão tăng xuất hiện.
Lông mày lão rất dài, y phục tươm tất, song mũi lão lại cực kì nhọn, nhác thấy khóe miệng còn lộ mấy chiếc răng dài. Từ chỗ lão có mùi tanh hôi thoảng tới.
“Lâu rồi mới thấy mặt đấy.” Lão tăng khẽ nói với hòa thượng.
“Mong ông thứ lỗi vì tôi đã bặt vô âm tín suốt một thời gian. Hôm nay tôi mang quà đến đây.”
“Quà à?”
“Thưa vâng. Có người xin được phụng sự ông, tôi liền đưa hắn tới.”
“Ngươi lại nói nhăng nói cuội, lừa gạt người ta như mọi khi hả? Hắn đâu?”
“Ở đằng kia ạ…” Hòa thượng xoay người lại.
Bắt gặp ánh mắt họ nhìn thẳng vào mình, Ông Hàn Thủy khẽ gật đầu chào hỏi, nhưng lồng ngực thì đập thình thịch liên hồi.
Từ bên kia thấp thoáng bóng dáng một hai chú tiểu cầm đèn, đi châm đèn khắp tăng phòng.
“Lại đây.” Hòa thượng cất tiếng gọi.
Ông Hàn Thủy miễn cưỡng bước qua cánh cổng.
Hòa thượng đứng cạnh hắn, đỡ thùng gỗ khỏi tay hắn rồi đặt xuống hiên nhà.
“Cơm chay đây ạ.”
“Ồ. Trông ngon đấy.” Lão tăng lộ ra cái lưỡi đỏ khé.
Lúc này đây ông Hàn Thủy chỉ mong về nhà ngay lập tức. Hòa thượng và lão tăng trông đều đáng sợ. Ông Hàn Thủy rất muốn hét toáng lên rồi co giò bỏ chạy, song vẫn cố nín nhịn.
“Thế nào? Hắn không giấu dao kiếm trong ngực đấy chứ?” Lão tăng hỏi, ánh mắt đáng sợ nhìn chòng chọc Ông Hàn Thủy. “Ngộ nhỡ hắn dùng dao lột da ta thì toi…”
Ông Hàn Thủy chợt thấy nôn nao khó tả.
“Thưa vâng. Tôi dặn dò kĩ lưỡng rồi ạ.” Hòa thượng đáp.
“Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn. Người đâu…”
Lão tăng gọi chú tiểu.
“Dạ.”
“Mau lục soát ngực áo tên kia cho ta. Xem hắn có mang theo dao kiếm gì không.”
“Tuân lệnh.” Nói rồi chú tiểu bước xuống sân.
Thôi xong… Ông Hàn Thủy trộm nghĩ, chỉ cần khám xét, chúng sẽ biết ngay mình đang giấu đoản kiếm. Như vậy thì hỏng bét. Mình sẽ bỏ mạng dưới tay hai lão này mất. Đằng nào cũng chết, thôi thì cứ đâm lão tăng kia một nhát kiếm đã.
Chú tiểu tiến lại gần, nhìn Ông Hàn Thủy và thốt lên, “Ơ kìa…”
“Sao thế?” Lão tăng hỏi.
“Vị này đang run cầm cập…”
Không để chú tiểu nói hết, Ông Hàn Thủy đã hét “Aaa!” rồi rút phắt đoản kiếm ra khỏi ngực áo. Hắn xô chú tiểu sang một bên, phóng mình lên hiên, theo đà cầm thanh kiếm đâm thẳng vào lão tăng, “Hây da!”
Ông Hàn Thủy vừa cảm thấy tay mình đâm trúng, thì lão tăng đã la thất thanh “Ối!”, và mất dạng. Đồng thời, cả chú tiểu và tăng phòng cũng biến mất. Ông Hàn Thủy nhìn quanh, thấy mình đang đứng giữa một Phật đường xa lạ. Bên cạnh là hòa thượng đưa hắn đến đây, người đang run cầm cập.
“Ôi, sao anh lại dám làm chuyện tày trời như vậy?” Gã vừa khóc vừa mắng Ông Hàn Thủy. “Anh ngoan ngoãn để lão ăn thịt chẳng phải tốt rồi ư? Đến nước này thì anh khó lòng thoát chết. Ngay cả tôi cũng phải chịu chung số phận với anh.” Hòa thượng ngửa mặt lên trời khóc rống.
Hu hu. Trong lúc gào khóc, cơ thể gã dần biến dạng thành con khỉ đột lông xanh.
Hu hu. Con khỉ vừa gào rú vừa lao ra khỏi Phật đường, chạy vào trong núi.
“Đó là chuyện xảy ra với Ông Hàn Thủy, người quen của tôi.” Hiromasa nói. Lúc này mặt trời đã lặn hẳn. “Chỉ vì ôm ấp mong muốn ngu ngốc là được học phép thuật mà Ông Hàn Thủy gặp phải chuyện đáng sợ như vậy.”
“Sau đó thì sao?”
“Ông Hàn Thủy về được tới nhà. Nhưng ba hôm sau, vào buổi tối, lại có chuyện không hay xảy ra.”
“Chuyện thế nào?”
“Hừm.” Hiromasa gật đầu, tiếp tục kể.
Tuy rằng đã trở về, nhưng Ông Hàn Thủy vẫn còn hoang mang, sợ hãi. “Đằng nào anh và tôi cũng phải chết”. Lời của con khỉ đột cứ lởn vởn bên tai hắn, không cách nào xua đi được. Ông Hàn Thủy nhốt mình trong nhà, không gặp ai suốt ba ngày. Cho đến đêm ấy, bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc. Ông Hàn Thủy lặng người đi vì sợ.
“Tôi, là tôi đây!” Tiếng nói vọng vào. Là giọng của hòa thượng, tức là của con khỉ đột đó. “Tôi có tin tốt cho anh đây. Mở cửa cho tôi với!” Gã nói với giọng hồ hởi.
Ngỡ rằng mọi chuyện đã chuyển biến tốt đẹp, Ông Hàn Thủy bèn mở cửa, vậy mà chẳng thấy ai ở ngoài. Chỉ có ánh trăng chiếu rọi.
Lạ thật… Ông Hàn Thủy nghĩ. Bất ngờ, từ trên trời có thứ gì rơi bịch xuống. Hiện ra dưới ánh trăng là cái đầu đầy máu me của con khỉ đột đang lăn lông lốc trên mặt đất ngay trước cửa nhà.
Ông Hàn Thủy hít một hơi, toan hét lên thì trên trời lại rơi lộp bộp xuống vài thứ nữa. Là tay, chân, thân thể với nội tạng bị moi ra của con khỉ.
“Ba đêm sau ta sẽ trở lại.” Con khỉ mấp máy môi, nói bằng giọng của lão tăng. Nhìn kĩ còn thấy đầy phân dính trên cái lưỡi đang cử động trong miệng nó.
“Vậy nên trưa nay Ông Hàn Thủy đã đến gặp tôi để bàn bạc. Sự thể là thế đấy.”
“Nó nói ba đêm sau là bao giờ? Không phải đêm nay chứ?”
“Là đêm mai.”
“Hừm. Vậy thì vẫn còn cách cứu vãn.”
“Cách gì?”
“Tôi không giải thích ngay với anh được. Lúc này cũng chưa thể làm được gì. Đối phương là kẻ cực kì tàn độc.”
“Khó nhằn đến vậy sao?”
“Ừ. Nghe đây Hiromasa, từ giờ anh phải nhớ kĩ lời tôi dặn.”
“Được, cậu nói đi.”
“Ngày mai, trước khi trời tối, anh phải đến chỗ Ông Hàn Thủy, đóng hết mọi cửa nẻo, xong hai người hãy trốn trong nhà.”
“Hiểu rồi.”
“Bây giờ tôi sẽ vẽ bùa. Anh mang những lá bùa này dán lên các phương vị Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi, sau đó là Cấn, Tốn, Khôn, Càn của ngôi nhà.”
“Sau đó làm gì?”
“Trước tiên là thế, để yêu quái không vào được nhà đã.”
“Ồ, thế thì tốt rồi!”
“Không, không tốt đâu. Sau khi yêu quái biết mình không thể vào nhà, nó sẽ dùng mọi cách để vào bằng được. Nghe này, nếu người trong nhà mở cửa cho nó thì có dán bùa chú gì cũng vô dụng, anh phải nhớ kĩ điều này.”
“Ừ, ừ.”
“Tóm lại, bất kể thế nào cũng không được để thứ gì vào nhà.”
“Vậy còn cậu, Seimei, cậu thì sao?”
“Tôi sẽ tới sau.”
“Tới sau ư?”
“Để cứu Ông Hàn Thủy cần phải có một thứ. Tôi phải đi tìm nó. Nếu mọi sự thuận lợi, tôi sẽ tới nhà Ông Hàn Thủy trước xế chiều, tệ nhất là đến đêm.”
“Ừm, ừm.”
“Vì thế, trước khi tôi tới, nhất định không được mở cửa cho bất kì ai.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Đề phòng bất trắc, anh hãy đưa Kaoru theo. Lúc nào phân vân có nên mở cửa hay không thì cứ hỏi Kaoru là được. Nếu cô ấy lắc đầu, anh tuyệt đối không được mở.”
“Được.”
“Để đảm bảo, tôi sẽ giao cho anh thứ này.” Seimei cho tay vào ngực áo rồi rút ra thanh đoản kiếm. “Đây là thanh kiếm Phương Nguyệt luôn được Tadayuki mang theo người. Chẳng may yêu quái bằng cách nào đó mà vào được nhà, việc tiếp theo nó làm là chui vào người Ông Hàn Thủy. Theo như câu chuyện, tôi đoán nó sẽ chui vào hậu môn và thoát ra từ miệng. Nghe đây, chui vào hậu môn đã đành, nhưng một khi để nó thoát ra khỏi miệng thì nó sẽ đem cả linh hồn theo đấy.”
“Linh hồn?”
“Nói chung là sẽ mất mạng.”
“Không thể được!”
“Cho nên, giả như anh phát hiện yêu quái đã chui vào người Ông Hàn Thủy, trước khi nó kịp thoát ra, hãy để hắn ngậm thanh kiếm. Chú ý nhé, nhất định phải để lưỡi kiếm hướng vào trong. Dường như yêu quái rất sợ dao kiếm. Chắc là nó từng bị dao kiếm làm cho chết khiếp.”
“Tôi hiểu rồi.” Hiromasa gật đầu.
Không khí phảng phất hương hoa mộc. Hiromasa yên lặng hít hà mùi hương ấy. Ngồi bên trái y là Ông Hàn Thủy. Kaoru ngồi một góc gần hai người họ. Hương hoa tỏa ra từ nàng.
Trong nhà chỉ thắp một đĩa đèn dầu. Đêm xuống… Gần đến giờ Tý. Giờ đã là nửa đêm mà chưa thấy Seimei đâu. Hiện tại vẫn chưa có gì xảy ra.
“Hiromasa, liệu chúng ta sẽ bình an vô sự từ giờ đến lúc bình minh chứ?” Ông Hàn Thủy hỏi.
“Tôi không biết.” Hiromasa chỉ biết lắc đầu.
Thực sự có bình an vô sự như lời Ông Hàn Thủy hay sẽ xảy ra chuyện thì bây giờ vẫn chưa nói chắc được. Kì thực Ông Hàn Thủy cũng hiểu. Chỉ là hắn bất an nên mới hỏi vậy. Trước đầu gối Hiromasa để sẵn thanh đoản kiếm ở trong trạng thái sẵn sàng được rút khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Chiều tối chẳng có nổi ngọn gió, vậy mà càng về khuya gió càng lớn, thi thoảng còn khẽ đập vào cửa. Mỗi lần như vậy, cả Ông Hàn Thủy và Hiromasa đều hốt hoảng nhìn sang nơi phát ra âm thanh, song cuối cùng chỉ là tiếng gió.
Sau đó…
Tầm vừa qua giờ Tý, ngoài cửa bỗng phát ra tiếng cạch cạch như có kẻ đang cố cạy cửa.
“Hừm.” Hiromasa với lấy trường kiếm, nhấc một bên đầu gối lên.
“Tiếc thật, chỗ này có bùa chú!” Bên ngoài cánh cửa vọng vào thanh âm trầm thấp rợn người.
Tiếng cạy cửa lắng xuống. Tiếp theo là bức tường ngay gần lối vào xuất hiện tiếng động. Là tiếng cào rột rột bằng móng vuốt sắc nhọn.
“Tiếc quá, chỗ này cũng có bùa chú!” Giọng nói trầm thấp pha lẫn bực bội vọng vào.
Ông Hàn Thủy khẽ kêu lên rồi bám chặt hông Hiromasa. Người hắn run lẩy bẩy.
Giọng nói tức tối vang khắp căn nhà lần lượt đủ mười sáu hướng. Hết một vòng, căn nhà liền yên tĩnh trở lại. Chỉ còn tiếng gió.
“Nó rời đi rồi chứ ạ?”
“Tôi cũng không biết.” Hiromasa thả lỏng đầu ngón tay trắng bệch vì nắm chặt vỏ kiếm. Y đặt thanh trường kiếm xuống sàn.
Lát sau, chợt có tiếng gõ cửa cốc cốc. Hiromasa giật mình ngẩng đầu.
“Hàn Thủy ơi, Hàn Thủy…” Tiếng người phụ nữ gọi tên Ông Hàn Thủy. “Con còn thức không? Mẹ đây…” Giọng phụ nữ luống tuổi.
“Mẹ!” Ông Hàn Thủy kêu lên.
“Cái gì!?” Hiromasa lại cầm thanh trường kiếm lên, thấp giọng hỏi.
“Đó là giọng mẹ tôi, đáng lẽ giờ bà đang ở vùng Harima.” Ông Hàn Thủy đáp. Rồi hắn đứng phắt dậy, “Mẹ! Là mẹ thật sao?”
“Cái thằng bé này, con hỏi gì lạ thế! Lâu rồi không được gặp con nên mẹ đã lặn lội đường xa tới đây đấy. Mở cửa đi nào! Con định để mặc mẹ mình đứng trong gió lạnh đến bao giờ?”
“Mẹ!”
Hiromasa lập tức ngăn ông Hàn Thủy đang tiến đến cửa, rồi quay sang nhìn Kaoru. Kaoru lặng lẽ lắc đầu.
“Yêu quái đấy. Đừng mở!” Hiromasa rút trường kiếm ra.
“Ai nói tôi là yêu quái? Hàn Thủy à, sao con lại ở cùng với kẻ độc mồm độc miệng thế này…”
Ông Hàn Thủy im thin thít.
“Mở cửa cho mẹ nào!”
“Mẹ ơi, nếu đúng là mẹ, hãy nói tên của cha con xem!”
“Gì vậy, là Tosuke chứ còn gì?”
“Em gái đã gả đến Bizen của con, trên mông có một nốt ruồi đen, xin hỏi là bên trái hay phải?”
“Con nói gì vậy? Mông Aya có nốt ruồi đen nào đâu!” Người phụ nữ đáp.
“Đúng là mẹ sao!?” Ông Hàn Thủy toan bước tới liền bị Hiromasa ngăn cản.
Đúng lúc ấy…
“Ối!” Người phụ nữ hét lên. “Gì thế này? Có con yêu quái cực kì đáng sợ đang tấn công mẹ này! Cứu mẹ với, Hàn Thủy ơi…”
Phịch, bên ngoài vọng tới tiếng người ngã xuống đất. Tiếp đến là tiếng ác thú xé thịt nhai rau ráu, nhồm nhoàm.
“Đau quá, đau quá…” Tiếng phụ nữ lại kêu lên. “Nó đang ăn ruột của mẹ! Ối, đau quá, đau quá…”
Hiromasa nhìn Kaoru, nàng vẫn lắc đầu. Mồ hôi chảy ròng trên trán Hiromasa và Ông Hàn Thủy.
Đột nhiên, không gian trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió thổi. Hiromasa thở phào, rồi hít thở một, hai lần nữa. Bỗng ngoài cửa có tiếng động rất lớn dội vào. Thứ gì đấy bên ngoài đang dùng sức phá cửa. Hiromasa giương kiếm, giạng chân đứng chắn trước cửa. Răng cắn chặt, toàn thân run bần bật. Sau một hồi, tiếng phá cửa cuối cùng cũng lắng xuống.
“Phù…” Hiromasa thở hắt ra.
Thời khắc yên tĩnh lại trôi qua. Chẳng bao lâu nữa là tới giờ Sửu thì ngoài cửa chợt có tiếng gõ.
“Hiromasa, xin lỗi vì đến muộn. Anh không sao chứ?”
“Seimei!” Hiromasa mừng rỡ kêu lên, vội chạy tới cánh cửa.
“Hiromasa đại nhân, đó là…” Kaoru đứng phắt dậy, lắc đầu.
Nhưng lúc ấy, Hiromasa mở toang cửa rồi.
Trong tích tắc…
Ầm, cơn gió lớn thổi thẳng vào người Hiromasa. Đồng thời, một thứ hắc ám tựa sương mù len lỏi qua khoảng trống giữa Hiromasa và cửa, chui vào nhà.
Kaoru đứng chắn trước sương mù để ngăn nó lại. Bất thình lình, gió cùng sương mù cuốn lên, cơ thể Kaoru bị vùi dập rồi tan vào không khí. Cả gian phòng tối đen ngập tràn hương hoa mộc. Sương mù đen hóa thành một làn khói, tụ lại ở đũng quần của Ông Hàn Thủy rồi biến mất.
“Ái!” Ông Hàn Thủy hai tay bưng mông, ngã vật xuống đất, khổ sở quằn quại. Bụng hắn trương phình.
“Ông Hàn Thủy!” Hiromasa lao bổ tới, vội vội vàng vàng lấy từ trong ngực áo thanh đoản kiếm Seimei giao, rút vỏ, “Ngậm cái này vào! Ngậm đi!”
Ông Hàn Thủy bị bắt ngậm kiếm liền cắn chặt răng, cơn đau mới dịu đi đôi phần. Kiếm đặt ngang miệng, lưỡi kiếm hướng vào trong cứa đứt hai khóe miệng của Ông Hàn Thủy, máu chảy đầm đìa.
“Đừng nhả ra! Giữ nguyên như vậy!” Hiromasa quát lớn. “Seimei!” Y hét to.
Phải làm sao bây giờ?
“Seimei!”
Kế tiếp phải làm thế nào, Hiromasa cũng không rõ nữa. Ông Hàn Thủy giương mắt sợ sệt ngước nhìn Hiromasa.
“Không được nhả ra! Không được nhả!” Hiromasa chỉ biết nói thế. Rồi y ngẩng đầu, răng nghiến ken két, đúng lúc trông thấy một bóng người ở ngoài kia. “Seimei!?” Hiromasa kêu lên. “Cậu là Seimei thật sao?”
“Xin lỗi, Hiromasa. Tôi phải vào tận núi sâu nên mới tốn thời gian như vậy.” Seimei nhanh chóng tới cạnh Hiromasa, rồi lấy trong ngực áo ra một nắm thảo dược. “Loại cỏ này thường mọc vào hè. Nên lúc này rất khó tìm thấy.”
Seimei vừa giải thích vừa ngắt một hai lá thảo dược cho vào miệng nhai. Nhai một lúc, chàng nhổ ra, dùng ngón tay nhón lấy một ít bã nhét vào kẽ hở giữa răng của ông Hàn Thủy và thanh kiếm hắn đang ngậm chặt.
“Nuốt đi!” Seimei ra lệnh.
Ông Hàn Thủy khó nhọc nuốt xuống. Cứ thế, lặp đi lặp lại mấy lần.
“Không sao đâu. Anh tiếp tục ngậm kiếm đi, cố chịu thêm một canh giờ là thoát nạn.” Seimei ôn tồn nói.
Ông Hàn Thủy gật đầu, nước mắt rơi lã chã.
“Seimei này, cậu vừa cho hắn uống gì thế?”
“Thiên nhân thảo [15] .”
“Thiên nhân thảo?”
“Thứ này cũng có nguồn gốc Đại Đường. Nghe nói là do Kibi no Masabi [16] mang về. Chúng mọc nhiều trên đoạn đường núi từ Trường An đến Thục [17] . Nước ta hiện nay cũng có lác đác vài cây mọc dại.”
“Ừm, ừm.”
“Dọc đoạn đường núi từ Trường An đến Thục có rất nhiều yêu quái hại người bằng cách chui vào hậu môn họ. Để bảo vệ bản thân, khách bộ hành đều nuốt một viên thuốc luyện từ thiên nhân thảo xong mới đi qua. Trong giai đoạn loạn An Sử [18] , hoàng đế Huyền Tông đã chạy nạn từ Trường An đến Thục, nghe nói khi đi qua ngọn núi kia cũng phải uống viên thuốc này.”
“Nhưng nãy giờ cậu cho hắn uống…”
“Bởi tôi không có thời gian luyện thành viên thuốc, nên mới cho hắn nuốt trực tiếp. Hắn uống được kha khá rồi, bấy nhiêu cũng đủ công hiệu.”
Khoảng một canh giờ sau, bụng Ông Hàn Thủy kêu òng ọc.
“Đến lúc rồi đấy.” Seimei thì thầm.
“Đến lúc gì cơ?” Hiromasa hỏi lại.
Seimei chưa kịp trả lời, Ông Hàn Thủy liền khổ sở lết người đi. Giữa răng và lưỡi kiếm, từng tiếng thở phì phò thống khổ thoát ra.
“Hắn không sao đấy chứ?”
“Không sao đâu. Thiên nhân thảo đang phát huy tác dụng đấy.”
Và rồi…
Chẳng bao lâu sau, xác một con thú phòi ra khỏi hậu môn Ông Hàn Thủy. Trên bụng nó có vết cắt rất lớn, giống vết tích của việc bị thợ săn bắt được rồi lột da.
Đó là xác một con lửng già khổng lồ, đen bóng.