Hai
Theo như lời Hiromasa, họ nhà lão Tadasuke đời đời lấy nghề nuôi cốc biển làm kế sinh nhai. Đến đời lão là đời thứ tư. Lão Tadasuke đã sáu mươi hai tuổi, sống cùng với đứa cháu gái Ayako trong một căn nhà ở phía Tây sông Kamogawa gần chùa Pháp Thành. Vợ lão đã mất từ tám năm trước, lão sống một mình với đứa con gái duy nhất nhưng rồi nó lại bỏ theo một người đàn ông bên họ mẹ của Hiromasa, sinh ra được đứa con gái chính là Ayako.
Con gái lão, tức là mẹ của Ayako đã mất vì bệnh hiểm nghèo năm năm trước khi mới ở tuổi ba mươi sáu. Người đàn ông nọ cũng nói là sẽ mang Ayako về nuôi nhưng rồi cũng mắc cùng một căn bệnh mà chết. Thế là đã năm năm trôi qua, lão Tadasuke sống một mình nuôi cháu. Lão Tadasuke vốn là một tay nuôi chim cốc có tiếng, cùng lúc lão có thể sai khiến được hơn hai chục con mà cách thức điều khiển cũng thật xảo diệu nên có kẻ gọi lão là "Tadasuke ngàn tay". Vì thế mà lão được phép ra vào cung cấm, những lúc bọn quý tộc trong cung đi chơi thuyền thì lão được gọi đến để sai khiến lũ chim cốc bắt cá. Cũng có những lúc được một nhà quý tộc nào đó chèo mời về phục vụ cho mình nhưng lão đều từ chối, tiếp tục sống đời một người nuôi chim.
Thế rồi khoảng hai tháng trước, có chuyện xảy ra khiến lão Tadasuke nghĩ rằng cháu gái Ayako của lão đã tư thông với đàn ông. Hình như có kẻ lạ thường hay đến vào lúc nửa đêm. Lão và cháu gái Ayako ngủ ở hai phòng khác nhau. Cho đến năm mười bốn thì hai ông cháu ngủ chung một phòng nhưng khoảng nửa năm kể từ khi mẫu thân Ayako mất thì lại chuyển ra ngủ riêng. Lão bắt đầu cảm thấy có những đêm Ayako không có trong phòng, là vào khoảng một tháng trước.
Hôm đó, lão Tadasuke chợt tỉnh giấc vào lúc nửa đêm. Ngoài trời từng giọt mưa nhẹ như sợi tơ ẩm đua nhau rơi xuống mái nhà. Rõ ràng lúc đi ngủ thì trời không mưa, hình như chỉ mới bắt đầu vào khoảng nửa đêm thì phải.
Lúc đó khoảng giờ Tí.
Chẳng hiểu sao lão lại tỉnh giấc.
Lão còn đang lấy làm lạ trong lòng thì đã có tiếng nước lộp bộp. Lão nhớ lại trong giấc ngủ mình cũng có nghe thấy âm thanh này. Chính tiếng nước đã làm lão tỉnh giấc. Hình như có vật gì đó đã rơi vào cái mương nước ngoài vườn. Cái mương ngoài vườn là do lão dẫn nước từ sông Kamogawa vào, trong mương, lão thả cá chép nên hẳn âm thanh đó là do lũ cá nhảy nước mà thôi.
Vừa nghĩ vật thì lão lại gà gật vào giấc ngủ, rồi lại lõm bõm, lộp bộp. Có tiếng nước động ngoài vườn. Hay là có con rái cá nào lẻn vào mương rình bắt cá chăng? Nếu không thế thì cũng có lẽ là một con chim cốc nào đó xổng chuồng xà xuống mương nước chăng? Thế là lão thắp đèn, muốn xem bên ngoài thế nào. Lão mặc vội chiếc áo định bước ra ngoài thì bất chợt nghĩ đến đứa cháu gái mình. Vì một bầu im lặng đang bao trùm cả gian nhà.
– Ayako...
Lão cất tiếng gọi, mở cửa. Không thấy bóng đang Ayako đâu. Đáng lý ra giờ này nó đang ngủ mới phải! Trong căn phòng tối tăm, chật hẹp chỉ có ánh lửa bập bùng trên tay lão. Lão vừa nghĩ có thể nó có việc đã đi ra ngoài rồi nhưng rồi trống ngực nổi lên kỳ lạ. lão bước xuống nền đất, đẩy cửa ra ngoài thì gặp đứa cháu gái. Ayako nhìn lão bằng cặp mắt ướt đẫm rồi không nói một lời, lẳng lặng bỏ vào nhà. Cả đầu, tóc, chiếc áo đang mặc đều ướt sũng nước mưa, nếu vắt ra thì chắc cũng được cả vũng nước trên sàn.
– Ayako...
Lão Tadasuke cất tiếng gọi, nhưng nó không đáp lại.
– Cháu đi đâu thế?
Ayako chỉ lẳng lặng quay lưng với câu hỏi của lão, bỏ vào phòng rồi đóng chặt cửa. Mọi chuyện đêm đó là như vậy.
Sáng hôm sau, khi lão Tadasuke hỏi chuyện đêm qua thì Ayako chỉ lắc đầu. Hình như nó chẳng nhớ gì hết. Thái độ của nó trước sau kiên quyết như một chỉ khiến lão Tadasuke nghĩ rằng chắc mình ngủ mê mà thấy mộng chăng. Và thế rồi lão cũng quên bẵng đi. Nhưng rồi đêm thứ mười kể từ đó, lão lại chứng kiến chuyện tương tự. Cũng giống như đêm đầu tiên.
Lão thức giấc lúc nửa đêm.
Có tiếng nước động, quả nhiên là từ mương nước ngoài vườn. lõm bõm, lõm bõm. Không phải là lũ cá gây nên. Tiếng nước khá to, dường như có vật gì đập vào mặt nước. Lão lắng tai nghe thì lại lõm bõm. Lão nhớ lại chuyện mười đêm trước rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, thắp đèn lẻn sang phòng đứa cháu. Cửa vẫn đóng. Lão thấy lờ mờ bên trong gian phòng do ánh sáng mờ ảo chiếu qua xửa sổ dán giấy. Chẳng có một ai. Có mùi lạ thoảng đến mũi, là mùi thú vật. Lão chùi tay vào khăn thì thấy ướt đẫm. Lõm bõm. Lại có tiếng nước động bên ngoài.
Lão Tadasuke lặng lẽ rón rén cất bước ra ngoài, tay đưa lên cánh cổng. Lão toan kéo cửa thì lại đổi ý. Nếu vô ý mở toang cửa thì không chừng kẻ đang gây tiếng động trong nước kia sẽ thấy động mà lẩn mất. Thế rồi lão đi vòng ra sau nhà, ra ngoài. Lão khom lưng đi vòng ra sau nhà không gây một tiếng động nào tiến ra mương nước. Ẩn mình sau vách, lão nhòm ra ngoài. Vầng trăng đang lơ lửng trên bầu thinh không. Có vật gì đó đang tắm mình trong ánh trăng. Một thân hình nữ nhân trần truồng, trắng trẻo. Nửa thân dưới của nữ nhân từ hông trở xuống chìm hẳn trong nước. Khuôn mặt đang chăm chú nhìn xuống nước.
– Ayako...
Lão Tadasuke há hốc, buột miệng thì thầm. Chính là đứa cháu gái Ayako của lão. Ayako thân thể trần truồng đang ngâm thân hình từ hông trở lên dưới làn nước, đôi mắt sáng quắc, lấp lánh, chăm chú nhìn vào mặt nước. Bên trên ánh trăng chiếu vằng vặc. Ánh trăng lấp lánh xanh ngắt, trơn tuột trên làn da trắng đẫm nước của Ayako. Thật là một quang cảnh tuyệt đẹp mà cũng thật là lạ lùng. Ayako trong mồn còn đương ngậm chặt một con cá hương. Lão Tadasuke hãy còn đang ngỡ ngàng thì Ayako đã nuốt sống từ đầu con cá, mồm nhai rau ráu. Thật là một cảnh quái gở hết sức. Ăn xong, Ayako lại đưa cái lưỡi đỏ lòm ra ngoài liếm sạch máu đọng trên môi. Cái lưỡi dài hươn bình thường gấp bội. Lõm bõm, Ayako ngụp đầu vào trong mương, nước bắn tung tóe dưới ánh trăng. Lúc trồi đầu lên thì lần này mồm lại ngoặm một con cá chép.
Bất chợt có tiếng vỗ tay bồm bọp bên cạnh vang lại. Lão Tadasuke chuyển ánh mắt thì thấy một bóng người. Một gã đàn ông đứng một góc bên bờ mương. Thân hình hắn cao dong dỏng, mình mặc một chiếc áo Kariginu đen và Hakama đen. Vậy mà lão Tadasuke chẳng phát hiện ra gã đã đứng đó tự bao giờ.
– Hay, hay lắm!
Gã đàn ông mỉm cười nhìn Ayako đamg ngâm mình trong nước. Ngoài cái mũi to hếch ra ngoài và nhọn hoắt thì gã chẳng có đặc điểm gì đáng chú ý. Chỉ có ấn tượng là một gã đàn ông bảnh bao nhưng lại có vẻ không đàng hoàng với đôi mắt to.
Gã đàn ông nhếch mép, bật cười không thành tiếng.
– Ăn đi!
Gã vừa thì thầm thì Ayako đã nhai đầu con cá chép đang ngoặm trong mồm rau ráu. Ăn sống mà chẳng cần tuốt vảy gì. Lão Tadasuke còn đang lạnh xương sống thì Ayako đã nuốt chửng con cá chẳng chừa một mẩu xương rồi nó lại lặn xuống nước. khi trồi lên khỏi mặt nước thì trong mồm đã ngoặm một con cá hương to tướng.
– Ayako
Lão Tadasuke cất tiếng gọi, từ trong bóng nhà bước ra. Ayako ngoảnh mặt nhìn lão. Con cá đang ngoặm trong mồm ngoáy mạnh một cái rồi tuột khỏi mồm Ayako. Chỗ nước từ mương thoát ra ngoài có chặn một tấm lưới đan bằng tre để ngăn không cho cá thoát ra ngoài theo dòng nước. Con cá ngoảnh đuôi búng mình qua khỏi tấm lưới tre rồi nhảy múa theo dòng nước nhỏ bơi đi mất.
– Tiếc quá đi!
Ayako nhe răng, thở dài. Phù...một mùi hổi thối thoát ra, chẳng thể nào nghĩ ra được con người lại có cái mùi như thế.
Nó ngẩng đầu nhìn lão Tadasuke.
– Cháu đang làm gì vậy?
Lão Tadasuke vừa cất tiếng thì Ayako đã nghiến răng ken két, ánh mắt vô cùng uất hận.
– Ông già đã đến rồi sao?
Người vừa nói là gã đàn ông mặc y phục Kariginu đen đứng trên bờ mương.
– Hẹn ngày gặp lại!
Gã đàn ông nói rồi búng mình mất hút vào màn đêm.