← Quay lại trang sách

Ba & Bốn

Hà hà..

Người vừa cất tiếng chính là Seimei, ánh mắt hứng khỏi nhìn Hiromasa.

– Chẳng phải là thú vị lắm sao?

– Thú gì mà thú chuyện này chứ?

Hiromasa nhìn Seimei đang cười tủm tỉm bằng ánh mắt đầy vẻ vũ cốt.

– Nào, hãy cho ta nghe tiếp đi Hiromasa!

– Ừm

Hiromasa đáp rồi lại nhoài người ra trước.

– Thế mà sáng hôm sau Ayako lại chẳng nhớ gì về chuyện đêm qua mình làm cả.

– Thế rồi...

– Câu chuyện từ đây còn phức tạp hơn nhưng lúc đó lão Tadasuke mới phát hiện ra một điều.

– Phát hiện ra điều gì?

– Là chuyện Ayako có mang với một kẻ nào đó!

– Ồ!

– Sau những đêm phong tình thì bụng nó đã thấy rõ rồi.

– Ừm

– Mà mẹ của Ayako ngày xưa cũng đã như thế. Giờ đây nó lại ra thế này thì lão Tadasuke thật đau lòng lắm. Một khi đã qua cái tuổi sáu mươi rồi thì có biết liệu sẽ còn chăm lo cho cháu được đến ngày nào đây. Nếu được thì trông chờ vào nhân duyên tốt lành mà lão sẽ gả nó cho người đàn ông đó, nếu chẳng được thì lão cũng đã nghĩ đến chuyện cho nó đi hầu hạ người ta cũng cam lòng.

– Ừm

– Nhưng mà này, Seimei!

– Sao?

– Gã đàn ông đó xem ra chẳng bình thường chút nào.

– Nghĩa là sao?

– Ồ!

– Lão Tadasuke cũng nghĩ rằng hoặc giả gã đó là hóa sinh (6).

– Ừ.

– Rồi lão cũng nghĩ thế này.

– Nghĩ thế nào?

– Rằng dù có tra hỏi Ayako thế nào đi nữa thì cũng chẳng thu được gì nên lão định rằng sẽ làm rõ chân tướng của gã kia.

– Hay đấy!

– Hay gì mà hay, Seimei! Thế là lão Tadasuke hàng đêm cứ rình chờ gã đàn ông kia. Hình như đầu tiên gã vào phòng Ayako rồi sau mới kéo Ayako ra ngoài cho ăn cá thì phải.

– Ừm.

– Thế rồi lão định bụng không ngủ, nhưng quả nhiên là đêm đấy hắn không đến. Rồi đêm hôm sau cũng chẳng thấy.

– Nhưng rồi hắn cũng đến chứ?

– Đến đấy!

Hiromasa đáp.

Bốn

Đêm đó lão Tadasuke quyết định không ngủ. Khi Ayako vừa ngủ thì lão vùng dậy, tay lăm lăm lưỡi hái, nín thở ngồi đợi trên sàn nhà. Nhưng đợi mãi, đợi mãi không thấy gã đàn ông nọ đâu. Đêm đầu tiên, lão đợi đến sáng mà vẫn không thấy gì. Thế rồi đêm hôm sau, đêm sau nữa cũng thế. Mọi đêm, lão đều đi ngủ chỉ vài canh giờ sau khi trời đã bắt đầu rạng. Đến hôm thứ tư thì lão bắt đầu nghĩ rằng hay là vì đã bị mình nhìn thấy nên gã kia không đến nữa chăng.

Thế rồi đến đêm thứ năm.

Lão Tadasuke cũng ngồi xếp bằng, khoanh tay trên chiếu ngủ. Lão lẳng lặng theo dõi trong bóng tối. Trong đầu lão bắt đầu nghĩ đến cái bụng gần đây bỗng trướng lên của Ayako. Thật tội nghiệp! Từ trong bóng tối, lão vẫn nghe thấy tiếng thở đều đều của Ayako vọng lại. Rồi trong lúc nghe nghe thì lão thầy buồn ngủ rồi thiết đi lúc nào không hay. Đến khi lão giật mình tỉnh giấc vì tiếng ồn ào của bọn chim cốc nuôi bên ngoài. Lão mở mắt. Trong bóng tối, có tiếng người gõ cửa gấp gấp.

Lão bật dậy thắp đèn.

– Ngài Tadasuke...

Từ bên kia cánh cửa có tiếng vọng lại. Lão Tadasuke tay cầm đèn ra mở cửa thì thấy chính là gã đàn ông hôm nọ. Hắn mặc chiếc áo Kariginu đen, đôi mắt ánh lên vẻ tuấn tú pha chút tà dị. Hắn dẫn theo một nữ đồng chừng mười tuổi bên cạnh.

– Ngài là ai?

Lão Tadasuke hỏi.

– Người xung quanh gọi ta là Chúa sông đen.

Gã đàn ông đáp.

Lão Tadasuke chiếu đèn, chằm chằm nhìn gã đàn ông và nữ đồng. Khuôn mặt gã tuấn tú nhưng cũng phảng phất vẻ quái đản đâu đó. Mái tóc gã ướt sũng, khoang mũi lãng đãng một mùi hôi thối như súc sinh. Khi lão chiếu đèn thì gã ngoảnh mặt sang một bên như là sợ ánh lửa làm chói mắt. Lão cũng nhìn kỹ nữ đồng, chỉ thấy cái miệng của nó to bất thường. Thật là tà dị!

Đây quyết chẳng phải người mà là một loài hóa sinh phương nào. Lão Tadasuke thầm nghĩ.

– Ngài chúa sông đen chẳng hay có việc gì mà đến đây?

Lão cất tiếng hỏi.

– Cô nương Ayako là người xinh đẹp tuyệt trần nên ta đến hỏi nàng về làm vợ.

Gã đàn ông đáp một cách bình thản.

Hơi thở của hắn sặc mùi cá. Cả hai đứa đều đến đây trong màn đêm thế mà trong tay chúng chẳng hề có lấy một ngọn đèn. Phường này quyết chẳng phải người.

Lão Tadasuke thoạt mời hai kẻ vào trong rồi lần ra sau lưng chúng, nắm chặt cái lưỡi hái trong túi.

– Cô nương Ayako hẳn là có nhà?

Chúa sông đen vừa cất tiếng thì lão Tadasuke đã vung lưỡi hái chém vào lưng hắn. Nhưng lão không thấy tay mình bị tê đi như khi chém trúng một vật cứng. Lưỡi hái cắt đứt chiếc áo Kariginu của hắn, rơi lả tả xuống đất. Đến khi lão kịp hoàn hồn thì đã thấy Chúa sông đen đang trần truồng đứng trước cửa phòng mở toang của Ayako. Lão Tadasuke nhìn từ sau lưng hắn, chỉ thấy một cái đuôi to đen ngòm mọc ra từ sau mông hắn. Bọn khốn kiếp! Lão toan xấn tới thì bất giác phát hiện mình không sao nhấc chân được. Mà không chỉ có chân, cả cánh tay nắm chặt lưỡi hái cũng cứng đơ ở tư thế lúc nãy.

Ayako nở một nụ cười hoan hỷ rồi bật dậy khi thấy gã đàn ông, ý niệm về sự tồn tại của lão Tadasuke cũng dường như biến mất khỏi đầu cô. Ayako thoăn thoắt cởi bỏ y phục trên mình, trần truồng. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ chỉ thấy một thân thể lõa lồ trắng trẻo. Hai người đứng đấy ôm nhau cứng ngắc. Rồi Ayako như tự mình dẫn đường, ngã mình nằm xuống trước. Hai thân thể quấn chặt lấy nhau.

Mấy canh giờ trôi qua, hai kẻ trần truồng quấn lấy nhau, làm đủ mọi điều trước mặt lão Tadasuke. Khi xong chuyện thì hai thân thể lõa lồ ấy lại rủ nhau ra ngoài. Có tiếng nước động lõm bõm. Hình như chúng cùng nhau bắt cá ngoài mương nước. Đến khi trở lại thì cả hai đều nắm chặt một con cá chép trong tay rồi đưa lên miệng nhai rau ráu, cả đầu lẫn đuôi, không chừa một mảnh vảy, một mảnh xương nào.

– Hôm sau ta lại đến.

Nói rồi Chúa sông đen biến mất. Lão Tadasuke lại cử động trở lại. Lão chạy đến bên Ayako. Đứa cháu gái vẫn đang thở đều đều, ngủ say như chẳng hay biết gì. Mà quả nhiên, sáng hôm sau khi tỉnh giấc thì Ayako cũng chẳng nhớ gì. Dù có làm thế nào đi nữa thì trước khi gã xuất hiện, lão Tadasuke lại thấy buồn ngủ. Trong lúc lão gà gật thì gã đàn ông đã vào trong nhà rồi. Và sau khi làm đủ mọi trò thì gã lại kéo Ayako ra ngoài đến khi trở lại thì cả hai cùng nhai cá rau ráu. Gã đàn ông bỏ đi, sáng hôm sau tỉnh giấc thì Ayako chẳng nhớ gì về việc đêm trước cả.

Sự việc như thế cứ lặp đi lặp lại hàng đêm.

Chỉ có cái bụng của Ayako là mỗi ngày một to ra.

Thế là lão Tadasuke không chịu nổi nữa mà tìm đến chỗ một phương sỹ tên là Chiou sống ở phía Tây đại lộ Hachijiou.

Chiou vốn là phương sỹ từ miền Đông đến đây sinh sống từ hai năm trước, nổi tiếng với nghề trừ tà, bắt trạch.

Chiou tuổi chừng năm mươi, nhãn quang sáng quắc, râu dài quắc thước, thật là một mỹ trượng phu.

– Hóa ra là thế!

Chiou vừa nghe câu chuyện do lão Tadasuke thuật lại vừa gật gù.

– Ba đêm sau ta sẽ đến xem sao!

Chiou nói rồi mân mê bộ râu. Quả nhiên đến chiều ba hôm sau thì Chiou có đến nhà lão Tadasuke. Vì đã thương lượng sẵn với nhau từ trước nên lúc này không có Ayako ở nhà. Lão đã nhờ nó ra ngoài làm ít việc. Phương sỹ Chiou đặt một cái sọt to đan bằng tre ở một góc nhà rồi tự mình nướng cá thành than, nghiền thành bột, rải tro xung quanh thùng. Xong xuôi đâu đấy mới nấp vào trong sọt tre, chờ đợi.

Đến đêm, vừa qua canh Tí đã thấy Chúa sông đen xuất hiện. Hắn vừa vào nhà đã vội khịt khịt mũi.

– Ái chà!

Chúa sông đen nghiêng đầu nghi hoặc.

– Có kẻ lạ thì phải.

Hắn thì thầm rồi đưa mắt đảo khắp gian phòng. Ánh mắt hắn vừa tia đến bên sọt tre thì bỗng đổi hướng.

– Tưởng gì hóa ra lại là cá hương à?

Chúa sông đen thì thầm một mình như thể đã hiểu ra.

– Ayako có nhà không nhỉ?

Chúa sông đen xồng xộc vào phòng Ayako như thể đã quen thuộc lắm rồi. Mãi chặp

sau phương sỹ Chiou mới từ sọt tre bước ra, khi hai kẻ lõa lồ con đương giao hoan. Và cũng như mọi lần, thân thể lão Tadasuke ngây ra như gỗ đá, nhưng quả nhiên là phương sỹ Chiou vẫn không hề hấn gì.

Lão Tadasuke đưa mắt dõi theo, chỉ thấy Chiou lẻn vào phòng Ayako rồi rút thanh đoản đao dắt trong áo ra.

Chúa sông đen hãy còn mải mê, say sưa với thân thể trần truồng của Ayako nên không để ý gì. Cái đuôi đen ngòm của hắn đập xuống sàn kêu thình thịch.

Chiou nắm chặt đoản đao, mũi hướng xuống dưới, nhằm cái đuôi mà cắm phập xuống sàn nhà. Chỉ có tiếng thú gầm rú rồi Chúa sông đen nhảy dựng lên. Nhưng vì cái đuôi bị ghim chặt xuống sàn nên mấy lần nhảy lên cũng đều đổ vật xuống. Chiou lấy trong áo một đoạn dây thừng rồi thoăn thoắt trói Chúa sông đen lại, cũng vừa lúc đó, lão Tadasuke cử động lại được.

– Ayako!

Lão vội chạy đến, nhưng Ayako vẫn nằm bất động ở tư thế giao hoan, mắt nhắm nghiền, chỉ nghe thấy tiếng thở nhỏ. Ayako vẫn còn đang ngủ.

– Ayako!

Lão Tadasuke có lay thế nào thì Ayako cũng không mở mắt, ngủ say không hay biết gì.

– Ta bắt được yêu vật rồi!

Chiou nói.

– Ngươi lừa ta, Tadasuke!

Chúa sông đen vừa rên rỉ vừa nghiến răng ken két.

– Cháu ta không chịu mở mắt.

Tadasuke nói. Phương sỹ Chiou trói chặt yêu vật vào cột nhà rồi chạy đến bên Ayako. Mặc cho hắn tay bắt đủ loại quyết, miệng đọc đủ loại bùa chú nhưng Ayako vẫn cứ nằm im không nhúc nhích. Chúa sông đen trông thấy chỉ bật cười.

– Các người không làm cho nó tỉnh lại được đâu, chỉ có mình ta mà thôi, biết chưa!

– Nói mau phương pháp!

Chiou nói.

– Không nói!

– Nói mau!

– Cởi trói rồi ta nói.

– Cởi rồi ngươi định chuồn hả?

– Hà hà hà...

– Ngươi hẳn là loài yêu vật không phải người, vậy thì mau mau hiện nguyên hình ta xem!

– Ta là người!

– Thế cái đuôi đó thì sao?

– Chẳng sao cả. Nếu không lơ đễnh thì há nào ta lại chịu kém ngươi?

– Nhưng mày đã bị ta bắt rồi còn gì?

– Hà hà..

– Nói mau phương pháp đánh thức cô nương ấy!

– Cởi trói đi.

Thế rồi những lời qua tiếng lại như thế kéo dài đến sáng.

– Không nói thì ta khoét mắt mày.

– Hừ!

Phương sỹ Chiou cầm đoản đao chọc vào mắt trái của Chúa sông đen. Vừa dứt lời, tay nắm cán dao khoáy một vòng trong hốc mắt. Chúa sông đen cất tiếng rú thất thanh như loài thú hoang. Nhưng hắn nhất quyết không chịu nói.

Đến sáng.

Khi mặt trời chiếu từng tia nắng qua cửa sổ thì lời nói của Chúa sông đen nhỏ dần nhỏ dần. Phương sỹ cảm thấy hình như hắn ghét ánh mặt trời nên mới lôi ra ngoài, troia vào một gốc cây. Lần này phương sỹ chừa ra một đoạn dây như khi buộc chó nên Chúa sông đen còn tự do cử động trong khoảng dây đó.

Bị trói một chặp dưới ánh nắng, chẳng mấy chốc mà mất dần sinh khí.

– Ta chịu rồi...

Cuối cùng Chúa sông đen cũng cất tiếng.

– Ta sẽ nói cách đánh thức cô nương đó nhưng trước hết hãy cho ta một cốc nước đã.

Chúa sông đen nhìn Chiou và lão Tadasuke bằng ánh mắt van xin.

– Cho nước rồi mày có nói không?

Chiou hỏi.

– Ta nói.

Chúa sông đen đáp.

Lão Tadasuke mang ra một tách trà đựng nước.

– Không, không, hãy cho cái to hơn.

Chúa sông đen nói.

Lần này lão Tadasuke lại mang ra một gàu nước.

– Chưa được, chưa được.

– Ngươi định âm mưu gì?

Chiou hỏi.

– Ta nào có âm mưu gì? Chẳng nhẽ hai người các ngươi lại sợ việc cho nước một kẻ đã ra thế này hay sao?

Chúa sông đen nhìn Chiou bằng ánh mắt khinh miệt.

– Nếu không cho nước thì cô ta sẽ cứ như thế mà chết!

Phương sỹ Chiou nín thinh.

Lão Tadasuke lại mang ra một cái chậu gỗ to bằng một vòng tay người ôm, đặt xuống đất rồi dùng gầu nhỏ múc nước vào. Một chặp sau thì nước đầy. Chúa sông đen nhìn mặt nước chằm chằm, mắt long lanh rồi ngẩng mặt lên.

– Trước khi lấy nước thì ta sẽ chỉ cho cách. Nào, lại đây!

Chúa sông đen nói.

Chiou tiến tới vài bước. Trong nháy mắt, Chúa sông đen búng mình bật dậy bằng tốc độ không thể nào tin được.

– Ồ!

Chiou giật mình thối lui. Đoạn dây thừng thừa ra đã căng hết mức nhưng Chúa sông đen vẫn không tài nào với tới được. Rồi một sự lạ lùng chưa từng có xảy ra. Trong khi còn đang bật mình trên không thì cái cổ của Chúa sông đen thoăn thoắt dài ra gấp bội. Phập! Chúa sông đen cắm hàm răng vào cổ Chiou, chỉ có tiếng răng xé thịt, nghiến ken két.

– Ối cha!

Lão Tadasuke vừa thét lên thì "phụt!" máu từ cổ Chiou tuôn ra như xối.

Chúa sông đen ngoảnh mặt lại phía Tadasuke. Rõ là khuôn mặt của một con thú. Từng sợi lông thú mảnh, ướt sũng chạy dọc trên khuôn mặt. Máu vẫn tuôn ra từ con mắt bị khoét, mồm con thú ngoặm chặt miếng thịt đỏ hồng từ cổ Chiou. Chúa sông đen cứ thế mà chạy mấy bước rồi lao đầu vào chậu nước. Bõm! Chỉ thấy bọt nước văng tung tóe. Chúa sông đen biến mất dạng. Mặt nước trong vắt khẽ dao động, chỉ thấy đoạn dây thừng trói Chúa sông đen lúc nãy và miếng thịt nơi cổ Chiou nổi lềnh bềnh.