Bảy
Cho ta xin miếng nước đi.
Chúa sông đen cất tiếng là lúc mặt trời đã đứng bóng. Hắn bị trói vào cùng một gốc cây như lần trước. Khi mặt trời vừa mọc thì hắn đã thè lưỡi ra ngoài mà thở hổn hển. Hắn bị tóm trước khi kịp cởi bỏ y phục nên lúc này trên người hãy còn mặc chiếc áo Kariginu đen. Chỉ với cái nắng này thôi cũng đủ thấy khó chịu rồi mà Chúa sông đen còn bị trói và trên người còn lớp vải đen nữa. Nhìn thôi cũng thấy da hắn khô khốc đến chừng nào.
– Ngươi muốn nước sao?
Seimei nói.
– Ừ, cho ta nước đi.
– Nếu cho nước thì ngươi có nói cách đánh thức Ayako không?
Seimei mình mặc chiếc áo Kariginu trắng rộng phông phênh, tựa lưng nơi bóng râm mà nốc từng ngụm nước mát lạnh một cách ngon lành, mắt liếc nhing Chúa sông đen.
– Được, ta nói.
Chúa sông đen đáp.
– Nào!
Seimei vừa nói, lão Tadasuke đã mang ra một cốc nước.
– Không, không, hãy mang thứ gì đựng nước to hơn ra đây.
Chúa sông đen nói.
– Ồ!
Seimei vừa cười vừa thì thầm.
– Thế thì chắc một chậu nước là được.
Seimei vừa nói thì lão Tadasuke lại khện nệ mang ra một thùng nước to, đặt trước mặt Chúa sông đen. Rồi lão dùng chiếc gầu con múc nước ngoài mương đổ vào thung. Chẳng mấy chốc thì đầy
– Nào, ta sẽ nói trước khi nhận được. Lại đây đi!
Chúa sông đen nói.
– Cứ ở đó mà nói. Tadasuke vẫn nghe thấy.
– Nhưng nhỡ kẻ khác nghe thấy thì sao?
– Kẻ khác nghe thấy thì mặc xác nó, ta không quan tâm.
Seimei lạnh lùng nói tu ừng ực nước đựng trong ống tre một cách ngon lành.
– Không đến đây thì ta không nói.
– Cứ ở yên đó mà nói.
Seimei vẫn cứ lạnh như tiền. Ánh mắt kẻ bị trói long lanh lên vì thùng nước trước mặt, thì thầm như muốn nói.
– Ôi chao, nước. Đúng là nước rồi! Ta muốn nhảy ngay vào nước...
– Đừng có khách sáo!
Seimei nói.
Cuối cùng thì Chúa sông đen cũng chịu không nổi nữa.
– Uổng quá, ta định cắn nát cổ họng mi, thế mà...
Chúa sông đen hé to cái mồm đỏ loét, cười một cách nuối tiếc. Rồi đột nhiên hắn lao đầu vào chậu nước bắn tung tóe. Chỉ còn chiếc áo đen và đoạn dây thừng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
– Làm sao thế này?
Hiromasa vội chạy đến bên chậu nước, vớt đoạn dây và cái áo ướt đẫm lên.
– Nó biến mất rồi.
– Chẳng phải biến đi đâu cả mà là nó chỉ thay hình đổi dạng thôi.
Nói rồi Seimei đến bên cạnh Hiromasa.
– Nó vẫn còn trong này.
– Sao?
– Vì ta đã dùng tóc của mình để giăng kết giới (7) không cho nó thoát nên nhất định vẫn còn trong này.
Seimei thản nhiên đáp, đưa ánh mắt về phía lão Tadasuke đang nhìn hai người chằm chằm.
– Cho ta một con cá hương.
Seimei cất tiếng.
– Và một sợi dây nữa.
Lão Tadasuke vội mang những thứ được nói ra.
Cá hương vẫn đang bơi lội trong gàu nước.
Seimei vắt sợi dây lên cành cây phía trên chậu nước, một đầu dây buộc vào con cá hương. Con cá bị treo lủng lẳng, đánh mình nhảu quầy quậy trên không. Bên dưới là chậu nước lúc nãy Chúa sông đen nhảy vào.
– Quan bác định làm gì thế, Seimei?
Hiromasa nói.
– Đợi thôi.
Seimei đáp rồi ngồi xếp bằng, khoanh tay bên chậu nước. Một chặp lại cất tiếng gọi lão Tadasuke.
– Có thể chuẩn bị thêm nhiều cá nữa không?
Lão Tadasuke lại mang ra một gàu khác, trong có mười mấy đầu cá hương đang bơi lội tung tăng.
Hiromasa và Seimei, hai người chia nhau kẹp giữa cái chậu nước, ngồi đối diện nhau. Con cá treo trên chậu cử động kém dẫn, mỗi lúc một khô đi.
– Con tiếp theo.
Seimei nói rồi gỡ con cá treo đầu dây ra, thay bằng cá mới trong gàu. Con cá mới được thay lại tung mình quầy quậy trên mặt chậu nước. Seimei dùng ngón tay đâm vào bụng con cá mới gỡ xuống. Một giọt máu chảy xuống, loang rộng trên mặt nước.
Vừa lúc đó, mặt nước có động, bọt nổi lên rồi trở lại, im lìm như trước.
– Này, Seimei, quan bác có thấy gì không?
Hiromasa cất tiếng.
– Ta thấy rồi.
Seimei tủm tỉm.
– Sắp rồi, nó không chịu đựng mãi được đâu.
Đã quá một canh giờ, mặt trời bắt đầu nghiêng dần khỏi đỉnh. Khuôn mặt Hiromasa thoáng lộ vẻ chán chường, mắt nhìn vào chậu nước. Seimei đứng dậy treo con cá thứ bảy vào đầu dây. Con cá ánh lên trong nắng xế, giãy giãy trên mặt nước.
Vừa lúc đó, nước trong chậu xao động cuộn thành một xoáy nước giữa chậu.
– Nhìn xem!
Hiromasa nói. Đáng lẽ giữa xoáy nước phải lõm xuống, nhưng đằng này lại xoáy ngược lên. Nước xoáy dâng cao, nhanh chóng hóa sang đen ngòm.
– Nó đến rồi đấy!
Seimei nói thầm.
Khối nước đen đó dần dần đặc lại rồi từ trong đó một con thú đen nhảy xổ ra. Trong nháy mắt, Seimei vung tay phải chộp lấy con thú đã đớp vào miếng cá trên không. Cánh tay xiết chặt cổ con thú. Kít kít..
Con thú rên rỉ, mồm vẫn còn ngoặm chặt con cá. Nó là một con rái cá già thành tinh.
– Đây chính là chân tướng của Chúa sông đen.
Seimei nói.
– Ồ!!
Lão Tadasuke trố mắt ngạc nhiên. Con rái cá vừa trông thấy láo liền thả rơi con cá nơi mồm. Nó chỉ kêu kít kít mãi.
– Lão có nhớ nó không
Seimei quay sang lão hỏi.
– Có nhớ.
Tadasuke gật đầu.
– Là như thế nào?
– Thực ra là, trước kia có một gia đình rái cá chuyên quấy phá mương cá nên lão lấy làm phiền lắm. Khoảng hai tháng trước, tình cờ lão phát hiện được một tổ rái cá ngoài sông rồi lão giết luôn một con đực và hai đứa con của nó.
– Ồ!
– Con này chắc là con còn sống sót.
Tadasuke thở dài.
– Hóa ra là có sự như vậy.
Seimei nói.
– Nhưng vấn đề là cô nương Ayako vẫn đương say ngủ kia.
Seimei nâng con thú lên, đẩy mặt nó lên ngang bằng với mình, hỏi:
– Đứa con trong bụng cô nương kia có phải con mày không?
Con thú tiu nghỉu gục đầu về phía trước.
– Nếu là con mày, mày có thương nó không?
Con rái cá lại gật đầu.
– Thế phải làm thế nào để đánh thức Ayako dậy?
Seimei hỏi, nhìn chằm chằm vào con thú.
Con rái cá chợt mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó.
– Hóa ra là con nữ đồng kia sao?
Seimei nói.
Nữ đồng chính là đứa con gái nhỏ mà đêm qua Chúa sông đen dẫn theo làm người hầu.
– Nữ đồng thì làm sao?
Hiromasa hỏi.
– Hình như chỉ cần cho ăn gan của nữ đồng là được.
– Sao?
– Dẫn nữ đồng đến đây, Hiromasa!
Nữ đồng vẫn còn trong nhà, đêm qua bị bắt cùng với Chúa sông đen.
– Hãy nhúng con bé đó vào nước xem sao.
Seimei nói.
Hiromasa cắp lấy nữ đồng, nhúng chân nó vào nước. Khi toàn bộ cổ chân đã ngập trong nước rồi thì nữ đồng đột nhiên tan biến vào nước. Rồi từ trong nước, Hiromasa thấy một con ếch đồng đang bơi.
– Nhưng mà gay go rồi.
– Sao thế Seimei? Chẳng phải là cứ ăn gan con ếch này là được sao?
– Chẳng phải nó, mà là đứa bé.
Seimei nói.
– Sao?
– Vì rái cá mang thai đến ngày thứ sáu mươi thì sinh con.
Vừa lúc đó, trong nhà có tiếng phụ nữ rên xiết.
– Hừ!
Lão Tadasuke chạy như bay vào nhà, chặp sau lại trở ra.
– Hình như Ayako sắp chuyển dạ rồi!
– Chuyện ăn gan cứ để sau. Lúc này cứ để ngủ như thế hay hơn.
Seimei buông bàn tay nắm cổ con rái cá ra. Con thú rơi phịch xuống đất nhưng lại không có ý định lẩn trốn.
Seimei cất bước vào trong nhà, ngoảnh mặt lại nhìn Hiromasa.
– Quan bác có vào không, Hiromasa?
– Có chuyện gì ta giúp được không?
– Không, không có đâu. Nhưng nếu muốn thì cứ vào đây mà xem.
– Chết tiệt!
Hiromasa đáp.
– Thế thì...
Seimei nói rồi đi một mình vào nhà, con rái cá lạch bạch bám theo sau.
Một canh giờ sau, Seimei trở ra.
– Xong rồi.
– Xong cái gì?
– Ta đã thả đứa bé vừa sinh ra sông từ phía sau nhà rồi. Nếu may mắn thì hẳn nó sẽ sống được đấy!
– Còn Chúa sông đen?
– Bơi ra sông với con hắn rồi.
– Nhưng mà, con người lại có thể đẻ ra rái cá được sao?
– Được lắm chứ!
– Tại sao?
– Thì cũng giống như câu chuyện chú thuật đêm qua mà thôi.
–...
– Về căn bản thì nhân quả, nhân duyên của người hay thú cũng giống nhau mà thôi. Bình thường thì chú thuật trói buộc nó khác nhau nên nhân duyên của người và thú không gặp nhau.
– Ừm.
– Nhưng nếu dùng cùng một loại bùa chú mà ểm lên mối nhân duyên đó thì sẽ có chuyện như thế này.
– Quả là chuyện không hay tí nào.
Hiromasa gật đầu, dường như đã hiểu ra chỗ nào đó, lấy làm cảm kích lắm.
– Nhưng may quá, Hiromasa!
Seimei nói.
– May việc gì?
– Quan bác đã không nhìn thấy nó.
– Nó?
– Là đứa con do nhân duyên giữa người và thú tạo thành
Seimei nói, giọng như nhỏ lại, khẽ nhắm mắt.
– Ừm.
Hiromasa gật đầu một cách bộc trực.
Chú thích:
(1) Dokudami: một loại cỏ quanh năm, mọc nơi ẩm thấp, thân cao chừng 15~35cm, toàn thân có mùi hôi, mùa hè nở hoa vàng kết thành chùm, chung quanh có 4 đài hoa trắng kết lại thành hình chữ thập trông như cánh hoa. Tsuyukusa: một loại cỏ nở hoa màu xanh vào mùa hè, mọc bên vệ đường.
(2) Keyaki: một loại cây cao đạt tới 30m, nở hoa vàng nhạt vào mùa xuân, gỗ tốt nên thường được dùng nhiều để làm đồ gia dụng, dùng xây dựng tại Nhật.
(3) Kusunoki: một loại cây cao xanh quanh năm, mọc nơi đất ấm, sống lâu, mùa hè nở nhiều hoa vàng trắng, toàn thân có hương thơm.
(4) Hitori shizuka: một loại cỏ xanh quanh năm, mọc nơi hoang dã, ra hoa đầu xuân.
(5) Susuki: một loại lau thuộc họ lúa, mọc nơi hoang dã, thân cao khoảng 1.5m.
(6) Hóa sinh: sự hình thành của chúng sinh chia làm 4 loại: noãn sinh (sinh từ trứng như gà vịt), thai sinh (sinh từ bào thai như động vật có vú), thấp sinh (sinh từ chỗ ẩm thấp) và hóa sinh (sinh do duyên nghiệp, như các loài ma quỷ, thiên thần).
(7) Kết giới: khu vực riêng biệt dành cho chúng tăng tu hành để không phạm giới luật. Khu vực thanh tịnh Phật và Bồ Tát tu hành, ma chướng không xâm nhập được, đưa đến nghĩa khu vực ngăn chặn tà ma bằng bùa chú.
HẾT