← Quay lại trang sách

Năm & Sáu

Chuyện này hãi thật đấy!

Seimei nói.

– Thì hẳn!

Hiromasa đáp bằng cái giọng như cố nén sự hưng phấn lại.

– Thế còn tay phương sỹ kia thì sao?

– Hắn đã được cứu chữa, không nguy hại gì đến tính mạng nhưng phải nằm bất động một thời gian.

– Thế còn cô nương kia?

– Vẫn cứ ngủ yên như thé. Chỉ đến khi Chúa sông đen đến thăm mới tỉnh lại, xong chuyện lại nằm bất động như trước.

– Hừm...

– Này, Seimei, không biết liệu quan bác lo được vụ này không?

– Được hay không thì phải đi mới biết được!

– Ừ.

– Lúc nãy đã ăn hết chỗ cá hương rồi.

Seimei lẳng lặng đưa mắt nhìn ra mảnh vườn tối om. Vài ánh đom đóm lập lòe trong bóng tối.

– Đi không?

Seimei đáp.

– Để ta thử làm giống phương sỹ kia mà bắt yêu vật xem sao.

Vừa nhìn đom đóm, Seimei vừa nở một nụ cười tủm tỉm trên môi.

Sáu

– Là cái này sao?

Seimei mắt đăm đăm nhìn cái gàu nước, miệng thì thầm.

– Chuyện này là thế nào?

Hiromasa hỏi.

Chuyện này, tức là chuyện Seimei vừa làm xong tự nãy giờ. Seimei tự tay nhổ mấy sợi tóc trên đầu rồi kết lại thành sợi dài, quấn một vòng vào chiếc gầu.

Hiromasa cất tiếng, hỏi làm như thế là cớ làm sao. Seimei chỉ mỉm cười không đáp. Căn nhà của lão Tadasuke nằm gần con sông Kamogawa. Hai người vượt qua con đê phía trước nhà thì nghe có tiếng nước triều vọng lại.

– Chà, thế này chỉ còn đợi trời tối nữa là xong.

Seimei cất tiếng.

– Liệu thế này có ổn không?

Hiromasa đáp lại, vẻ bồn chồn khôn nguôi.

– Hay là ta cứ nấp trong nhà, bất ngờ dùng cái này mà cho nó một nhát. Như thế chẳng phải là đơn giản hơn sao?

Hiromasa nói, tay lăm lăm thanh thái đao đeo bên hông.

– Này, chờ đã Hiromasa! Cho dù có chém chết yêu vật thì cũng chẳng đánh thức được cô gái đang ngủ, đúng không?

– Ừ nhỉ?

Hiromasa ậm ừ rồi buông tay ra. Tính cách con người này là như vậy, không lúc nào có thể ngồi yên một chỗ được.

– Này, Seimei, có việc gì ta làm được không?

– Không!

Seimei thản nhiên đáp.

– Chết tiệt.

Hiromasa tỏ vẻ bực dọc.

– Trời sắp tối rồi đấy! Quan bác cứ nấp vào thùng tre mà quan sát cũng được.

– Ta biết rồi.

Hiromasa vừa đáp thì vầng dương đã ẩn mình về sau ngọn núi đằng tây. Một đợt gió đen thổi qua. Trời tối rồi. Hiromasa ẩn mình trong cái sọt tre úp ngược, tay vẫn lăm lăm chuôi kiếm như lúc nãy. Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm ướt đẫm mồ hôi.

Mùi nội tạng cá hương lúc nãy Seimei nghiền nhỏ rồi rắc quanh sọt tre thoang thoảng đưa đến khoang mũi Hiromasa. Vốn không ghét mùi cá hương nhưng cứ phải hít mùi nội tạng cá liên tục như thế này thì thật không chịu nổi nữa. Mà lại nóng quá! Hiromasa chẳng thể ngờ được rằng ẩn mình trong chiếc sọt tre lại nóng như thế này. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi như khi vào phòng tắm nước nóng.

– Ta làm giống phương sỹ kia liệu có ổn không?

Trước khi chui vào sọt thì Hiromasa có hỏi Seimei.

– Không sao đâu. Dù là động vật hay con người cũng đều bị lừa đến lần thứ hai vì cùng một mánh cả.

Seimei đáp.

Thế rồi Hiromasa yên tâm nấp vào sọt.

Đến khoảng canh Tí, bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp.

– Này, ông già, mở cửa ra đi.

Bên ngoài có tiếng.

Lão Tadasuke vừa mở cửa thì Chúa sông đen đã nhảy tọt vào. Hắn vẫn mặc trên mình chiếc áo Kariginu đen, chỉ có mắt trái là bị đâm thủng, vẻ mặt dáo dác. Vừa vào trong, hắn đã khịt mũi.

– Hà hà...

Chúa sông đen nhếch mép, từ hai bên khóe môi, hàm răng nhọn hoắt đã trồi ra.

– Ông già lại gọi bọn phương sỹ nào đến nữa rồi à?

Hiromasa vừa nghe thấy vội nắm chặt thái đao. Tên Seimei khốn kiếp, vậy mà dám bảo là nó sẽ bị lừa đến lần thứ hai đấy.

Hiromasa đã quyết ý, hễ tên kia mà đến gần là sẽ cho hắn một nhát ngay. Nghĩ thế Hiromasa nắm chặt chuôi kiếm, khẽ rút ra khỏi vỏ một chút, thủ thế trong chiếc sọt.

Ánh lửa trên chiếc đèn dầu bập bùng, Hiromasa thấy Chúa sông đen đang đứng ngay cửa vào, mắt nhìn về phía mình. Bên cạnh hắn là một nữ đồng trẻ tuổi.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Nhưng Chúa sông đen không tiến lại gần. Nếu thế thì ta sẽ nhảy ra cho mày một nhát. Vừa nghĩ thế nhưng đã thấy toàn thân cứng đơ.

– Ở yên đấy! Khi nào xong chuyện với Ayako thì ta sẽ xử lý ngươi!

Chúa sông đen nói rồi lầm lũi tiến vào phòng Ayako.

– Ayako...

Hắn vừa đặt mình xuống sàn thì từ trong đống chăn màn, một bàn tay trắng toát vụt ra thộp lấy hắn.

Lực nắm thật khủng khiếp.

– Gì thế này?

Chúa sông đen toan gỡ cánh tay kia ra thì chăn đệm đã bị đạp tung lên.

– Yên! Chớ có cử động!

Giọng nói sang sảng là của Seimei vừa bật dậy từ đống chăn màn. Tay phải Seimei nắm chặt bàn tay Chúa sông đen.

– Hự!

Chúa sông đen toan bỏ chạy thì một sợi dây thừng đã thoăn thoắt tròng quanh cổ hắn. Sợi dây xiết mạnh. Rồi một đoạn dây thừng khác quấn quanh cổ tay, hắn vừa hoàn hồn đã thấy mình bị Seimei trói gô lại rồi.

– Ngài Chúa sông đen!

– Ngài Chúa sông đen!

Nữ đồng lúc nãy vừa thất thanh gọi tên chủ nhân vừa nhảy vào thì đã bị Seimei tóm gọn rồi trói luôn.

Seimei đến gần lão Tadasuke, áp tay phải lên trán lão, một dòng nước lạnh từ trán chảy ra rồi đổ ngược vào trong tay Seimei. Trong sát na đã thấy lão Tadasuke cử động lại.

– Quan bác làm sao thế, Hiromasa?

Seimei nâng chiếc sọt lên.

Hiromasa đang trong tư thế khuỳnh chân, tay phải lăm lăm chuôi kiếm như chực tung ra một nhát xuất kỳ bất ý. Seimei lại đặt tay lên trán, Hiromasa lại cử động được.

– Khủng khiếp quá

Seimei!

Hiromasa nói.

– Chẳng phải quan bác đã nói là sẽ không sao đấy ư?

– À, quả là ta có nói thế thật nhưng là nói dối đấy! Tha lỗi cho ta nhé, Hiromasa!

Seimei tiếp lời.

– Nói dối?

– Thì ta định nhờ quan bác làm mồi nhử gây sự chú ý của nó trong lúc đó ta sẽ tóm cổ nó. Nhờ quan bác mà mọi chuyện thuận lợi thế này đấy!

– Còn ta chẳng thấy thuận lợi tí nào!

– Xin lỗi nhé.

– Chết tiệt!

– Thứ lỗi, Hiromasa...

Seimei nói, miệng tủm tỉm cười.