Hai
Trong số các võ sĩ ta quen trong triều có kẻ tên là Kajiwara no Sukeyuki.
Hiromasa nhấp một ngụm rượu rồi nói.
– Ừm.
Seimei vừa nhấm nháp từng tí một vừa lắng nghe câu chuyện.
– Sukeyuki này năm nay vừa ba mươi chín, trước đây hắn là quan lại sao chép bảo quản văn thư trong cung nhưng gần đây đã cạo đầu đi tu rồi.
– Tại sao lại thế?
– Gần một năm trước đột nhiên phụ mẫu của hắn không hẹn mà cùng mất cả. Thế là từ đó không biết hắn nghĩ gì đó mà lại cạo đầu.
– Hà.
– Và hắn đến tu ở chùa Diệu An gần song Keigawa phía tây đại lộ Nakamikado.
– Rồi sao nữa?
– Thế rồi lấy pháp danh là Jusui, quyết tâm ngày ngày phải chép kính Bát Nhã (1) để cầu siêu cho song thân.
– Ồ!
– Một ngày mười lần và hắn muốn sao chép liên tục trong một ngàn ngày.
– Tinh tấn nhỉ?!
– Ừ thì thế! Đến nay thì cũng đã hơn trăm ngày rồi. Nhưng tám ngày trước thì hắn sinh phiền não vì bị hồn ma quấy nhiễu.
– Hồn ma thế nào?
– Hồn ma là một người đàn bà.
– Đàn bà sao?
– Thực ra là một người đàn bà mỹ miều.
– Quan bác thấy rồi sao?
– Không, Sukeyuki, à, Jusui nói với ta như thế!
– Thôi được rồi, thế đầu đuôi như thế nào?
– Chuyện là thế này, Seimei.
Hiromasa vươn tay với lấy chén rượu, hớp một hơi rồi bắt đầu kể.
Đương đêm.
Jusui đi ngủ vào quá canh Tuất một tí trong một tăng phòng rời không nằm chung với những tăng phòng khác. Thầy tăng Jusui luôn đi nằm một mình trong ngôi chùa bé tí như thế này. Trong chùa nếu tính luôn cả Jusui cũng chỉ đến tám người. Thực ra đây chẳng phải là ngôi chùa bình thường dành cho người thế tục muốn xuất gia tu hành mà chỉ là một nơi trú thân dành cho giới quý tộc, võ sĩ hoặc những người có chút danh vọng như vậy khi muốn ẩn cư. Mà sự thật nó cũng được sử dụng vào mục đích này. Các thầy tăng ở đây không phải tu hành khổ hạnh như các tu sĩ mật giáo mà thỉnh thoảng những người họ hàng vẫn ghé thăm chùa, dúi cho ít tiền. Họ cũng vốn không bị ràng buộc bởi giới luật của Phật môn, nếu muốn thì cũng được phép sử dụng những tăng phòng rời như phòng riêng của mình và thỉnh thoảng cũng thấy xuất hiện ở những nơi ăn chơi thanh nhã.
Đêm đó, thầy Jusui bất chợt tỉnh giấc.
Ban đầu chính thầy cũng không hề hay biết rằng mình đã tỉnh giấc mà vẫn tưởng rằng mình còn đang chìm trong giấc ngủ. Jusui mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà đang chìm trong bóng tối.
Tại sao thầy lại tỉnh, không ai hay.
Thầy Jusui quay mặt nhìn ngang ra cái cửa lùa đối diện với mảnh vườn, ánh trăng xanh rơi vãi trên chiếc lá phong ngoài vườn, in bóng lên mắt thầy. Trên tấm cửa lùa còn có một cửa sổ nhỏ, đó là mốt thịnh hành lúc bấy giờ.
Hình như có chút gió khiến bóng lá phong khẽ lay động. Ánh trăng chiếu lên tấm cửa lùa khiến bóng tối trong phòng cũng nhuốm một màu xanh ngắt. Ánh trăng chiếu qua cửa rồi rọi lên mặt khiến thầy bất giác hay rằng mình đã thức giấc. Không biết trăng ngoài kia thế nào nhỉ?
Jusui cảm thấy thích thú, bật khỏi giường ngủ rồi kéo cửa lùa. Một luồng khí đêm lạnh lẽo tràn vào phòng.
Jusui thò nửa mặt ra ngoài, ngước nhìn lên thì thấy một vầng trăng thượng huyền tuyệt đẹp trên đỉnh cây phong ngoài vườn.
Tán lá phong khẽ đu đưa.
Bất giác thầy Jusui cảm thấy muốn ra ngoài.
Thầy mở cửa xuống hành lang. Đó là một hành lang lót ván đen mà không có vách ngăn với bên ngoài. Bình thường ván gỗ trên hành lang phải màu đen tuyền nhưng ánh trăng xanh chiếu xuống khiến bề mặt bóng loáng của nó như một phiến đá xanh đen được mài nhẵn thin.
Jusui vừa ngửi thấy mùi cây cỏ ngoài vườn tràn ngập trong bầu khí đêm. Thầy tăng bắt đầu cảm thấy có người.
Từng bước, từng bước thầy tiến ra phía đầu hành lang thì thấy một bóng đen cuộn tròn trên sàn gỗ. Không hiểu cái bóng đã xuất hiện ở đó tự bao giờ. Rõ ràng là lúc đầu bước ra hành lang thì đâu có nó! Không chắc là mình nhầm rồi, có thể nó đã ở đó từ đầu rồi cũng nên. Jusui dừng bước. Đằng kia là một bóng người.
Một người đàn bà đang ngồi chính tọa trên hành lang, mặt hơi cúi xuống. Mình mặc độc một chiếc áo đơn bằng vải mỏng, hình như dưới lớp áo chẳng còn lớp vải nào nữa thì phải.
Ánh trăng chiếu lên mái tóc dài quấn quanh đầu, toát ra ánh sáng bóng loáng. Rồi, người đàn bà ngẩng mặt lên. Nói là ngẩng mặt lên nhưng chỉ là khẽ hướng lên trên một chút và vì thầy Jusui đứng trên cao nên không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt người đàn bà.
Từ ống tay áo bên phải áp sát miệng, năm đầu ngón tay trắng nõn nà thò ra. Vì bị bàn tay và ống tay áo che khuất nên thầy không thấy được miệng của người nọ.
Người đàn bà chỉ khẽ ngước mắt lên nhìn thầy Jusui. Đôi mắt đẹp, to và đen lay láy. Ánh mắt đó như muốn nói điều gì ấm ức với thầy Jusui. Ánh mắt thật buồn rầu, đau khổ.
– Ai đó?
Thầy Jusui cất tiếng hỏi. Nhưng không có tiếng đáp lại. Chỉ có tiếng lá phong xào xạc đu đưa.
– Ai đó?
Jusui lại hỏi. Nhưng cũng không có tiếng đáp lại.
– Có chuyện gì?
Jusui hỏi. Người đàn bà vẫn nín thinh.
Ánh mắt bà ta ánh lên một nỗi buồn mênh mang.
Thầy Jusui tiến lại một bước, thầm nghĩ rằng đây chẳng phải con người trần thế.
– Là tinh à?
Jusui vừa cất tiếng hỏi thì người đàn bà chợt buông cánh tay che miệng ra. Thầy Jusui bật tiếng ra khỏi lồng ngực.