← Quay lại trang sách

Ba

Này Seimei, quan bác có biết rằng khi bà ta buồn tay ra thì thế nào không?

– Thế nào thì quan bác cứ tiếp đi!

Seimei đáp, chẳng nghĩ ngợi gì.

– Chậc...

Hiromasa tặc lưỡi, mắt nhìn Seimei, giọng như nhỏ lại.

– Bà ta không có miệng.

Nói rồi Hiromasa ngước nhìn Seimei vẻ như muốn dò la ý tứ.

– Rồi thế nào nữa?

Seimei hỏi một cách bình thản.

– Thế quan bác không thấy bất ngờ sao?

– Thì có. Nhưng cứ tiếp đi!

– Thế rồi bà ta biến mất.

– Thế là hết à?

– Không, chưa hết đâu, vẫn còn đấy.

– Ồ!

– Rồi lại xuất hiện nữa.

– Bà ta á?

– Đêm hôm sau đó...

Vào đêm hôm sau, thầy Jusui lại tỉnh giấc vào lúc nửa đêm. Lần này thầy cũng không hiểu tại sao mình lại tỉnh giấc. Ánh trăng vằng vặc chiếu qua tấm cửa lùa, bất chợt thầy nhớ lại chuyện đêm qua nên nhòm ra hành lang.

– Rồi ở đấy cũng thầy người đàn bà như đêm trước.

– Lần này thế nào?

– Cũng giống như đêm trước, bà ta vừa nhấc ống tay áo để lộ cho thấy khuôn mặt không miệng ra thì biến mất.

– Hay nhỉ?

– Hằng đêm đều như vậy cả!

– Hả?

Không hiểu sao cứ đến nửa đêm thì thầy Jusui lại mở mắt, đi ra hành lang thì lại thấy người đàn bà ở đấy.

– Nếu không ra hành lang thì sao?

– Nhưng cũng vẫn tỉnh giấc.

Lần này tỉnh giấc nhưng không ra ngoài hành lang thì chẳng biết tự bao giờ đã thấy người đàn bà ngồi bên gối thầy Jusui dùng ống tay áo che miệng mà nhìn xuống thầy.

– Thế những thầy tăng khác có biết chuyện không?

– Hình như chưa một ai biết cả. Vì hắn chưa nói cho ai khác thì phải.

– Ta hiểu rồi, hẳn là chuyện đó kéo dài trong bảy ngày.

– Nếu như đêm qua cũng xảy ra nữa thì được tám ngày liên tục.

– Thế quan bác gặp Jusui từ bao giờ?

– Trưa hôm qua.

– Ừm.

– hắn biết mối quan hệ giữa ta và quan bác nên nhờ vả trong khi còn chưa ai biết.

– Nhưng ta cũng đâu biết mình làm được gì?

– Sao thế? Lại có chuyện mà Seimei không làm được à?

– Thôi được rồi. Ta đi thử xem sao.

– Đi thật sao? Thế thì đa tạ!

– Vì ta cũng muốn xen mặt người đàn bà kia thế nào.

– À đúng rồi, ta chợt nhớ ra chuyện này.

– Chuyện gì?

Seimei hỏi.

– Đêm hôm thứ bảy thì lại khác lúc trước một chút.

– Khác như thế nào?

– Hượm đã..

Hiromasa cho tay vào cái túi lấy ra một tập giấy, đưa cho Seimei.

– Quan bac xem cái này.

Trên tập giấy có dòng chữ viết.

– Gì thế này? Thơ à?

Seimei vừa liếc mắt nhìn tập giấy vừa nói.

" Ta muốn chạm tay vào bông hoa dành dành trên núi Miminashi. Khi tay nhuốm màu hoa thì tình yêu của ta không lọt vào tai thiên hạ, không trở thành tin đồn của thiên hạ. Như thứ không tai không mũi..."

Đại khái bài thơ cổ trong tập giấy mà Seimei đọc là như thế.

– Có lẽ đây là bài thơ trong tập " Kokinshu" (2) nhỉ?

Hiromasa thốt lên.

– Những người đã từng làm một, hai bài thơ rồi thì ai cũng biết cả mà.

– Thế mà ta không biết đấy!

– Thì quan bác đâu cần biết làm gì?

– Này, đừng khinh thường ta chứ!

Vừa nói, Hiromasa đưa ngụm rượu cuối cùng vào cổ họng.

– Thế bài thơ này và người đàn bà kia có quan hệ gì nhỉ?

– Ừm, vào đêm thứ bảy thì Jusui có mang đến bên gối, vừa đọc tập thơ Konkinshu vừa cố thức khi còn có thể, đến khi buồn ngủ thì đi ngủ. Hắn nghĩ rằng nếu làm thế thì chắc nửa đêm không phải tỉnh giấc nữa.

– Vậy sao?

– Nhưng làm vậy cũng chẳng ích gì vì nửa đêm hắn lại tỉnh giấc. Vừa dứt cơn mê đã thấy bà ta ngồi ngay bên gối, còn tập thơ Konkinshu thì mở ra đúng trang có bài thơ này.

– Ồ!

– Rồi người đàn bà đó dùng tay trái mà chỉ vào bài thơ này.

– Thế rồi?

– Thế rồi hết chứ sao! Jusui vừa chạm mắt vào bài thơ thì bà ta đã biến mất.

– Hay nhỉ?

Seimei thì thầm.

– Nhưng không biết có sao không nhỉ?

– Có làm sao không thì làm sao ta biết được! Nhưng tại sao bà ta lại chỉ vào bài thơ này nhỉ?

– Ta cũng không đoán được...

Ánh mắt Seimei lướt trên dòng chữ ghi trên tập giấy trong tay mình.

" Ta muốn chạm tay vào..."

Dĩ nhiên Hiromasa hiểu ý nghĩa của bài thơ cổ đó nhưng vấn đề là tại sao người đàn bà lại chỉ tay vào bài thơ này. Đây là một bài thơ khuyết danh trong tập "Kokinshu". Ngọn núi Miminashi được nhắc đến trong bài thơ là một ngọn núi nhỏ ở Nara và tên của nó cũng đồng âm với từ "không có tai". Hoa dành dành cũng có âm trùng với từ nghĩa là "không có miệng".

– Người đàn bà đó không có miệng, vậy có liên hệ gì với hoa dành dành trong bài không nhỉ?

Hiromasa nói. Nhưng ngoài việc đó ra thì tất cả chỉ là một mối mù mờ.

– Thế nào? Quan bác có hiểu được điều gì không hả, Seimei?

– Ta chợt nghĩ ra vài điều.

– Thế hả?

– Nhưng dù gì thì ta cũng đến ngôi chùa Diệu An đó thử xem sao.

– Ồ, khi nào đi?

– Đêm nay được đấy!

– Đêm nay sao?

– Ừm!

Seimei gật đầu.

– Đi thôi.

– Đi thôi.

Rồi mọi chuyện kết thúc tại đó.

Bốn

Bầu khí đêm lạnh căm căm như cắt da cắt thịt.

Seimei và Hiromasa vừa ngắm trăng vừa chờ đợi trong một bụi cây rậm rạp trong vườn. Chẳng còn bao lâu nữa là đến nửa đêm, thời khắc người đàn bà nọ xuất hiện.

Mặt trăng tròn vành vạnh treo mình trên bầu trời tây, ánh trăng tràn ngập khu vườn, nhuốm xanh cả một vùng. Ánh trăng cũng chiếu thẳng vào hành lang nơi tăng phòng phía đối diện với bụi cây hai người đang nấp.

– Sắp rồi đấy!

Hiromasa nói.

– Ừm.

Seimei khẽ đáp rồi đưa mắt nhìn khu vườn đang tắm mình trong ánh trăng. Một làn gió mang đầy hơi nước trong không khí rít qua những rặng cây trong vườn kêu xào xạc.

– Ồ!

Seimei kêu lên vì khoang mũi như bắt được thứ gì trong làn gió.

– Làm sao thế?

Hiromasa cất tiếng.

– Ngọn gió này...

Seimei thì thầm.

– Ngọn gió này làm sao?

– Sắp vào mùa mưa phùn rồi.

Vừa lúc đó thì toàn thân Hiromasa như cứng lại khi đưa mắt nhìn về phía tăng phòng.

– Cửa mở rồi kìa!

– Ừm.

Seimei gật đầu. Cánh cửa tăng phòng đã mở rồi thầy Jusui bước ra.

– Bà ta kìa!

Seimei nói. Quả nhiên có một cái bóng đổ dài dưới hành lang. Đứng cạnh cái bóng là một người đàn bà như Seimei nói, trên làn da nõn nà là một tấm áo mỏng dính như họ đã nghe trong câu chuyện. Lúc này sư thầy Jusui đang hướng về phía bà ta.

– Đi thôi.

Seimei thì thầm rồi bước ra khỏi bụi cây tiến về phía hành lang. Theo sau là Hiromasa. Đến cạnh hành lang trong vườn thì Seimei dừng lại. Người phụ nữ để ý đến sự có mặt của Seimei, ngước mặt lên nhìn.

Quả nhiên là bà ta đang dùng một bên tay áo mà che mặt, đôi mắt đen huyền như muốn hút lấy đối phương vào đang chằm chằm nhìn Seimei. Seimei đưa tay vào túi lấy ra một tấm giấy. Dưới ánh trăng chỉ thấy rõ một con chứ được ghi trên tấm giấy đó.

Người đàn bà đưa mắt nhìn tấm giấy, ánh mắt bỗng láy lên một màu mừng rỡ. Rồi người đàn bà bỏ tay áo ra, quả nhiên là trên khuôn mặt kia không có miệng. Bà ta vừa nhìn Seimei vừa gật gật đầu.

– Bà muốn gì?

Seimei cất tiếng hỏi.

Người đàn bà chỉ lặng lẽ quay mặt về phía sau rồi vụt biến mất.

– Biến mất rồi, Seimei!

Hiromasa nói, giọng hưng phấn.

– Quan bác cho bà ta xem gì trên tờ giấy thế?

Hiromasa đưa mắt nhìn tờ giấy vẫn còn trên tay Seimei. Trên tờ giấy chỉ ghi mỗi một chữ Hán là "như".

– Bà ta biến mất rồi!

Sư thầy Jusui nói.

Seimei cất tiếng hỏi thầy Jusui, tay chỉ về hướng lúc vừa nãy người đàn bà quay mặt về.

– Đằng đó là gì thế?

– Là phòng riêng mà ban ngày bần tăng vẫn hay sao chép kinh sách mà.

Thầy Jusui đáp.

Năm

Sáng sớm hôm sau, ba người Hiromasa, Seimei và thầy tăng Jusui tề tựu tại căn phòng riêng của thầy. Ngay giữa căn phòng là một cái bàn đọc sách, bên trên có đặt một quyển "Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh".

– Ta xem được chăng?

Seimei hỏi.

– Chớ khách sáo!

Thầy Jusui gật đầu.

Seimei cầm lấy quyển kinh lật qua một loạt, mắt đảo từng trang rồi bổng cả tay và mắt đều dừng lại ở một chỗ trong kinh.

– Hóa ra là đây sao?

Seimei nói.

– Gì thế?

Hiromasa đưa mắt nhòm qua vai Seimei. Giữa hàng chữ trong quyển kinh có một chữ bị bẩn đi.

– Đây chính là thực thể của người đàn bà kia.

Seimei thì thầm.

Đoạn kinh viết bằng Hán tự rằng:

" Sắc tức thị không

Không tức thị sắc

Thụ, tưởng, hành, thức

Diệc phục nữ thị"

Chính là chữ "nữ" trong hàng này. Đáng lý ra câu này phải viết là " Diệc phục như thị" mới đúng. Bên phải của chữ nữ (3) có một vết mực đen làm bẩn đi.

– Tại sao đấy lại là thực thể của bà ta chứ?

Thầy Jusui hỏi.

– Vì đấy là do một chữ trong " Bát nhã tâm kinh" này hóa ra mà thành vậy.

Seimei nói.

– Đây có phải là do thầy làm bẩn không?

Seimei hoi Jusui, tay chỉ lên vết bẩn bên cạnh chữ "nữ".

– Vâng, đúng rồi. Trong lúc bàn tăng đang chép kinh thì có một giọt mức rơi xuống làm bẩn cả.

– Nếu thế thì xin thầy chuẩn bị cho ta bút mực và một ít keo dán.

Rồi thầy Jusui mang ra những thứ như được yêu cầu ra. Seimei cắt một miếng giấy nhỏ dán lên bên chỗ vết mực bẩn cạnh chữ "nữ". Đoạn dùng bút lông chấm vào mực rồi viết them một chữ "khẩu" (miệng) lên chỗ giấy vừa dán. Chữ "nữ" lúc nãy sau khi được viết them chữ "khẩu" bên cạnh đã thành chữ "như" đúng theo kinh văn.

– Hóa ra là như vậy sao, Seimei?

– Vì vậy mà người đàn bà đã không có miệng đấy!

Seimei không đáp, khẽ vỗ tay.

– Như thế này thì bà ta sẽ không xuất hiện nữa đâu.

Hiromasa trong long hết sức than phục, nhìn Seimei.

– Như trước đây ta có nói với quan bác rằng đồ vật cũng có linh đấy.

Hiromasa gật đầu như trong long đã hiểu ra điều gì sâu sắc.

Seimei quay lại nhìn Hiromasa rồi khẽ thúc chỏ vào sườn bạn.

– Thế nào hả? có đúng như ta nói không?

– Sao?

– Thì đã bắt đầu mưa phùn rồi!

Seimei nói.

Hiromasa đưa mắt nhìn ra ngoài thì thấy từng sợi mưa mỏng như kéo lụa đang âm thầm giăng kính mảnh vườn đang tràn ngậm trong màu xanh mơn mởn. Những lá cỏ bắt đầu trĩu xuống vì nước mưa.

Và từ đó người đàn bà nọ cũng không bao giờ xuất hiện nữa.

......................

Thị cố không trung

Vô sắc, vô thụ, tưởng, hành, thức

Vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý (4)

Vô sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp

.......................

__________________________________________

Chú thích:

(1) Kinh Bát Nhã: tên đầy đủ là Phật thuyết Ma ha Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh, gọi tắt là Bát Nhã Tâm Kinh (Hannya Singyou). Kinh do nhiều người dịch nhưng bản dịch của ngài Huyền Trang Tam Tạng là nổi tiếng hơn cả. Đây là một trong những kinh điển ngắn nhất của Phật giáo và được nhiều người thuộc lòng nhất. Bản dịch của ngài Huyền Trang chiếm một ví trí quan trọng trong Phật giáo Nhật Bản cũng như ảnh hưởng rất lớn đến nền văn hóa của đất nước này. Những câu như "sắc tức thị không, không tức thị sắc" trong kinh được rất nhiều người biết đến.

(2) Kokinshu: gọi tắt của Kokin waka shu, một tập thơ cổ gồm 20 quyển được Thiên Hoàng Godai ra lệnh cho các thi nhân trong cung như Kino Tsurayuki tuyển chọn các bài thơ hay năm Engi thứ 5 (905) và được hoàn thành năm thứ 13 cùng niên hiệu. Tập thơ gồm hơn 1000 bài, phong nhã không thua kém gì tập Manyoushu thời Nara.

(3) Trong Hán tự, chữ "như" gồm có chữ "nữ" đứng bên trái và chữ "khẩu" đứng bên phải. Cả hai chữ "nữ" và "như" đều được phát âm là "nyo" trong tiếng Nhật.

(4) Một đoạn trong "Bát Nhã Tâm Kinh". Nguyên nghĩa: các pháp (hiện tượng) đều ở trong cái không mà chẳng có mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý.....

HẾT