Bảy
Đêm hôm sau, bốn người tập trung dưới cổng Rajoumon trong cơn mưa nhẹ như màn tơ của buổi đêm. Abe no Seimei, Hiromasa và một nam tử hán, một nữ nhân khác đứng dưới mưa. Trang nam tử nọ tên là Kashima no Takatsugu, vốn là võ sĩ trong triều, hông đeo kiếm dài, tay trái mang cung, tay phải nắm chặt mấy mũi tên. Takatsugu chính là người đã dùng tên bắn chết yêu tinh mèo xuất hiện trong cung hai năm trước.
Nữ quan Tamakusa tuổi chừng mười tám, mười chín, nhan sắc xinh đẹp hơn người. Mắt to, mũi thẳng cao, làn da mịn như tuyết.
Seimei đêm nay không mang rượu nhưng phục trang chẳng khác đêm trước.
Hiromasa đêm nay không mang cung tên nhưng ăn vận chẳng khác hôm trước.
Cả bốn người đều im lặng dõi theo tiếng đàn từ trên vọng xuống. Một chặp sau, tiếng đàn im bặt.
- Đã chờ các vị lâu quá!
Giọng nói từ trên cổng thành đáp xuống. Cũng là giọng nói ấy, giống như đêm hôm trước nhưng lần này nó còn mang âm hương vui mừng không sao giấu được.
- Bọn ta đến như đã hứa đây.
Hiromasa cất tiếng.
- Nhưng có một người lạ lẫn vào.
- Lão Semimaru không đến. Bọn ta tuy giữ lời hứa nhưng không biết ngươi có giữ lời hay không nên đã mời người khác đến đây.
- Hóa ra là vậy.
- Nào, trả lại bọn ta cây đàn rồi sẽ giao cô nương này cho ngươi.
- Không, giao cô nương ấy ra trước.
Giọng nói vừa dứt thì một sợi dây thoăn thoắt thòng từ trên xuống.
- Xin hãy buộc cô nương ấy vào đi. Tôi sẽ kéo lên xác nhận xem có đúng người không rồi sẽ thả cây đàn xuống ngay.
- Được rồi.
Hiromasa cùng với Tamakusa tiến ra phía trước.
Tamakusa vừa được vuộc vào một đầu dây thì sợi dây đã được kéo lên nhanh chóng rồi bóng người mất hút trên cổng thành. Chẳng bao lâu sau giọng nói bên trên lại thất thanh:
- Ôi!! Surriya!!
Giọng nói lúc này đã lẫn cả sự hoan hỷ và run rẩy thấy rõ. Rồi một chặp sau, một vật đen sì buộc vào một đầu dây được đưa xuống.
- Chính xác là người này rồi.
Hiromasa lần tháo đầu dây ra.
- Quả đúng là Huyền Tượng.
Hiromasa tay cắp cây đàn làm bằng gỗ chỉ đàn quay trở lại chỗ hai người, đưa cho Seimei xem. Cũng vừa lúc đó trên cổng thành lại nổi lên tiếng la thét ghê rợn đáng sợ. Đó là tiếng gầm rống của dã thú chứa chất sự thù hận và đau khổ.
- Các ngươi lừa ta!
Rồi trong nháy mắt nghe có tiếng va chạm nhau, tiếp theo sau là tiếng phụ nữ la thét rợn người rồi tắt lịm. Có tiếng tí tách như nước đổ ra từ cái gàu, nhỏ từng giọt xuống mặt đất ẩm thấp. Từng giọt, từng giọt đang nhỏ xuống kia tỏa cái mùi tanh tưởi âm ấm đi khắp màn đêm.
- Tamakusa!!
Seimei, Hiromasa và Tamakusa đồng thời thét to, vội chạy đến dưới cổng thành, chỉ thấy một vũng đen trên mặt đất. Rọi đèn soi rõ thì ra là một vũng máu tươi còn ấm mùi.
Nhồm nhoàm. Ngồm ngoàm.
Có âm thanh làm sởn cả gai ốc từ trên đầu vọng xuống.
Bịch, tiếng vật nặng từ trên rơi xuống. Đó là hai cánh tay đẫm máu của cô gái vẫn còn dính liền với cổ tay.
- Thôi chết rồi!
Takatsugu thét lên.
- Làm sao thế?
Hiromasa nắm vai Takatsugu.
- Tamakusa chết rồi!
- Sao?
- Tamakusa định dùng thanh đoản đao mà nhà sư trên núi Hiei chú nguyện linh khí vào để chém đầu yêu vật nhưng đã thất bại rồi.
Vừa nói, Takatsugu vừa lắp tên vào cung.
- Tamakusa là tiểu muội ta. Bây giờ chuyện này chỉ do chúng ta làm thôi. Tiểu muội ta dù lòng đã quyết nhưng bị yêu vật xâm hại thì thật là vết nhơ muôn đời.
- Sao?
Hiromasa vừa dứt lời thì một đốm sáng xanh từ cổng Rajoumon nhẹ nhàng nổi lên trong màn đêm. Takatsugu giương cung, hướng vào trung tâm đốm sáng rồi buông tên.
Gào, có tiếng chó vang lên rồi đốm sáng đáp xuống đất. Từ chỗ đó, một thân xác đàn ông dị hình dị tướng trần truồng đứng lên. Trên lồng ngực gầy còm còn thấy nổi rõ mấy chiếc xương. Cặp mắt sáng quắc như hai hong lửa nọ liếc nhìn ba người. Từ hai bên khóe môi của hắn lộ ra hai cặp răng nanh nhọn hoắt. Máu me be bét quanh cái mồm còn đang ngoạm một cổ tay trắng nõn. Thân thể hắn từ phần dưới trở xuống thấy rõ lông thú mọc ra, bên dưới nữa rõ ràng là một cặp chân thú. Từ trong đám lông thú, nam căn chĩa thẳng lên trời. Từ giữa trán trông rõ một mũi tên cắm sâu vào như chiếc sừng. Con quỷ hình dung dữ tợn chảy hai hàng nước mắt đỏ như máu rồi đánh ực một cái, nuốt trọn cổ tay đang ngoạm trên mồm. Con quỷ nhìn ba người bằng ánh mắt bi thống mà cũng đầy sự căm phẫn. Takatsugu lại giương cung, mũi tên lại cắm vào trán con quỷ.
- Không được!
Seimei vừa thét thì con quỷ đã chạy mất.
Takatsugu toan bắn mũi tên tiếp theo thì yêu vật đã nhảy xổ vào dùng nanh cắn xé cổ họng. Takatsugu dổ vật ra, mũi tên bắn lên trời. Nó lại nhing hai kẻ còn lại với ánh mắt bi thương. Hiromasa vội rút thái đao đeo bên hông.
- Đứng im, Hiromasa!
Con quỷ hô lớn.
- Đứng im, Masanari!
Nó lại quay sang Seimei hô lớn.
Hiromasa toan cử động nhưng không sao động đậy được, toàn thân cứng đơ ở tư thế rút kiếm.
- Thật là đáng buồn.
Con quỷ thì thầm, giọng buồn rầu.
Vụt, một lưỡi lửa xanh lục từ trong mồm con quỷ bay ra.
- Thật đáng buồn, thật đáng buồn.
Mỗi lần yêu vật thì thầm là một lười lửa trong mồm nó phóng ra, nhảy múa lan rộng trong màn đêm.
Mồ hôi đã rịn ra trên trán Hiromasa. Tay phải vẫn nắm thái đao, tay trái cắp cây đàn Huyền Tượng nhưng không sao cử động được nữa.
- Để ta nướng thịt bọn bây, ta không còn cần Huyền Tượng nữa rồi…
Con quỷ vừa nói thì
- Thịt không nướng được đâu!
Seimei cất tiếng, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng. Seimei cứ dấn tới rồi đoạt lấy thanh gươm từ tay Hiromasa.
- Ngươi lừa ta, Masanari!
Con quỷ thét lớn.
Seimei chỉ mỉm cười không đáp. Bởi vì cho dù có bị gọi bằng cái tên giả nhưng nếu đáp lại thì cũng trúng thuật của nó ngay. Đêm qua Hiromasa đã cho nó biết tên thật của mình. Khi bị nó gọi thì đáp lại nên đã trúng thuật mất rồi. Còn cái tên mà Seimei cho hay chỉ là tên giả. Con quỷ dựng ngược lông tóc lên.
- Đứng im, Kandata!
Seimei hô, con quỷ tức thì đứng im như trời trông, lông tóc hãy còn đang dựng ngược lên.
Seimei nắm thái đao đâm thẳng vào bụng Kandata, ngoáy mạnh, máu tuôn ra xối xả.
Seimei đưa tay vào bụng Kandata lấy ra một vật nhuốm đầy máu. Một cái đầu chó sống. Đầu chó nghiến nanh ken két toan đớp lấy Seimei.
- Quả nhiên là chó!
Seimei thì thầm.
- Đây chính là thực thể của con quỷ. Chắc là con quỷ của Kandata đã tìm thấy xác con chó chét dở ở đâu đó rồi nhập vào nó.
Seimei còn chưa nói xong thì cơ thể Kandata đang bất động bỗng bất ngờ biến hóa. Khuôn mặt dần thay đối, lông mọc ra. Chỗ khuôn mặt trước đây là mông chó, trên mông vẫn còn cắm hai mũi tên.
Hiromasa bất chợt như lấy lại được quyền làm chủ cơ thế.
- Seimei!
Hiromasa cất tiếng gọi, giọng run rẩy.
Thân thể con chó lúc này đã khô đét ra, đổ sập xuống chỗ Kandata đứng lúc nãy, chỉ còn lại mỗi cái đầu chó đẫm máu trong tay Seimei là còn đang cựa quậy.
- Mang cây đàn lại đây!
Seimei vừa nói là Hiromasa đã cắp cây đàn Tỳ Bà đến.
- Lần này thì cho mi nhập vào cây đàn vô hồn này.
Seimei tay phải cắp đầu chó, tay trái dứ ra trước mặt nó.
Phập, đầu chó ngoạm chặt vào tay Seimei. Trong sát na, Seimei buông tay phải rồi bịt chặt hai mắt nó. Nhưng đầu chó đã cắn phập vào tay trái Seimei vẫn không rơi xuống.
- Hãy đặt cây đàn xuống đất cho ta.
Seimei nói.
Hiromasa đặt Huyền Tượng xuống đất. Seimei cúi người, đặt đàu chó đang ngoạm lấy tay trái của mình lên cây đàn. Máu từ bàn tay chảy ra ròng ròng. Seimei lẳng lặng nhìn đầu chó.
- Này, này.
Seimei nhẹ nhàng nói với đầu chó.
- Âm sắc của cây đàn ấy hay lắm!
Seimei thì thầm rồi từ từ bỏ bàn tay phải đang che mắt chó ra. Cặp mắt nó vẫn nhắm nghiền. Seimei nhẹ nhàng rút tay trái ra khỏi miệng chó, máu vẫn chảy ròng ròng.
- Seimei…
Hiromasa nói.
- Kandata đã nhập vào Huyền Tượng rồi.
- Đã chú thuật nó rồi sao?
- Ừm.
Seimei thì thầm.
- Bằng lời nói lúc nãy ư?
- Này, Hiromasa, quan bác không biết sao, trên đời này chẳng có thứ bùa chú nào linh nghiệm bằng lời nói dịu dàng cả. Nhất là nếu kẻ đọc chú là nữ nhân mỹ miều thì sẽ càng linh nghiệm.
Đôi môi vừa nở một nụ cười, Seimei vừa nói. Khuôn mặt đó nhìn Hiromasa chằm chằm.
- Quan bác đúng là người kỳ lạ!
Hiromasa nói.
Chẳng biết tự lúc nào, cái đầu chó trên cây đàn Tỳ Bà đã hóa ra bạch cốt. Một cái đầu lâu chó cũ kỹ và vàng vọt.
Sách “Konjaku monogatari” quyển thứ hai mươi bốn, hồi thứ hai mươi bốn, “Truyện quỷ trộm Tỳ Bà” viết rằng
“ Cây đàn Huyền Tượng này có linh như người sống. Phàm người nào vụng đàn, gảy không hay thì nó sẽ bực mình mà không kêu thành tiếng, Hoặc giả có kẻ không tinh sạch, chẳng năng tắm gội thì nó cũng bực mình mà gảy không kêu. Mọi phản ứng của nó đều lộ rõ cả ra ngoài. Lại một lần nọ cả khu nội lý bị thiêu rụi và không ai mang ra nhưng cây đàn Huyền Tượng lại tự dưng xuất hiện trong vườn. Những sự kỳ quái này nhiều không sao kể xiết”.
HẾT