Sáu
Abe no Seimei tay mang bình rượu lủng lẳng đi trong cơn mưa phùn lạnh ngắt của buổi đêm, thỉnh thoảng lại đưa bình rượu lên môi nốc từng ngụm. Hình như là rất khoan khoái với tiếng đàn Tỳ Bà và tình cảnh đêm nay.
- Hiromasa, quan bác làm một ngụm đi!
Seimei nói.
- Không cần.
- Sợ uống say rồi bắn tên không trúng hả?
Ban đầu Hiromasa cũng từ chối nhưng chặp sau cũng bắt đầu uống theo lời chọc ghẹo của Seimei.
Tiếng đàn vẫn cứ vang lên thống thiết, não nùng. Lão Semimaru tự nãy giờ vẫn cứ lặng thinh, vừa đi vừa lắng nghe tiếng đàn.
- Khúc đàn này lần đầu lão nghe được nhưng quả thật là thống thiết lắm!
Lão thì thầm.
- Thật là âm điệu làm não lòng người.
Hiromasa vừa nói vừa vác cánh cung lên vai.
- Chắc là âm luật của nước lạ.
Seimei vừa nói vừa đưa bình rượu lên môi.
Cây cỏ trong đêm âm thầm tỏa hương.
Đi một chặp cả bọn đã đến dưới cổng thành Rajoumon, cả bốn người lặng người dõi tai nghe từng tiếng đàn vọng từ trên cổng xuống. Đang mải lắng nghe thì đột nhiên khúc đàn biến hóa bất thường. Một chặp sau mới thấy lão Semimaru thì thầm
- Khúc nhạc này lão có biết qua.
- Tiền bối nói sao?
Hiromasa nhìn lão Semimaru.
- Trước đây khi lão còn trong triều, có vị quan nọ gảy một khúc nhạc không biết tên, và lão nghĩ rằng đó chính là khúc nhạc này.
Lão Semimaru nói rồi tháo chiếc đàn Tỳ Bà trên vai, ôm ngang tay rồi bắt đầu gảy.
Tưng.
Lão Semimaru tay bấm dây cho hợp với âm thanh vọng từ trên cổng xuống.
Tăn, tăn.
Âm sắc của hai chiếc đàn bắt đầu quấn quýt lấy nhau. Lúc đầu tiếng đàn của lão nghe còn rời rạc, nhưng khi âm thanh vang lên cổng thành thì từ bên trên tiếng Tỳ Bà vọng xuống lặp lại. Và mỗi lần lặp lại thì tiếng đàn bên dưới càng lúc càng bớt rời rạc hơn. Đến mấy làn sau thì tiếng đàn trên cổng thành và tiếng đàn bên dưới đã hòa thành một. Âm sắc của hai cây đàn giờ đây đã hợp nhất hài hòa, tan chảy vào nhau, vang vọng trong màn đêm.
Lão Semimaru nhắm nghiền đôi mắt mù lòa, dường như đang say sưa theo đuổi cảm xúc đang trào dâng trong lòng theo từng tiếng đàn. Khuôn mặt lão lộ rõ một niềm hoan hỷ tột cùng.
- Ta thật là kẻ hạnh phúc, Seimei ạ!
Hiromasa thì thầm, mắt long lanh hai hàng lệ.
- Là thân phận con người mà được nghe tiếng Tỳ Bà thế này thì thật chẳng còn điều gì để mong ước cả.
Tăn, tăn.
Tiếng đàn bay vút lên tận trời đêm.
Rồi lại có tiếng dã thú ban đầu hòa lẫn với tiếng đàn, nhưng dần dần lại tách bạch rõ ràng, lớn hẳn lên. Tiếng dã thú vọng từ trên cổng thành xuống. Kẻ ngồi trên cổng thành vừa gảy đàn vừa gầm rống. Rồi chẳng biết tự bao giờ mà âm thanh của hai cây đàn bỗng im bặt, chỉ còn tiếng gầm rú vang vọng trong đêm tối.
Trên khuôn mặt lão Semimaru lúc này vẫn còn biểu lộ niềm hân hoan lúc nãy như đang mải đuổi theo dư âm của tiếng đàn. Lão ngước cặp mắt mù lòa lên trời. Trong tiếng gầm rống đã bắt đầu nghe rõ lời nói của một con người. Rõ ràng là tiếng của một nước lạ.
- Không phải là ngôn ngữ của người Trung Thổ.
Seimei nói. Rồi một chặp sau khi lắng tai nghe kỹ lại thêm rằng:
- Là tiếng Thiên Trúc.
Thiên Trúc tức là nước Ấn Độ ngày xưa.
- Quan bác biết thứ tiếng đấy à?
Hiromasa hỏi.
- Ừ thì chỉ một chút.
Seimei nói thêm rằng vì quen biết nhiều thầy tăng nên cũng học được từ họ một ít.
- Nó nói gì thế?
Seimei lại dõi theo tiếng nói trên không rồi đáp.
- Nó nói là buồn quá, đau khổ quá. Rồi lại nói rằng vui quá. Rồi hình như có nhắc đến tên một người phụ nữ nào đó thì phải.
Tiếng Thiên Trúc tức là tiếng Ấn Độ cổ hay còn gọi là tiếng Phạn. Kinh điển Phật giáo nguyên thủy được viết bằng tiếng Phạn này nhưng những kinh điển được sinh ra ở Trung Quốc sau này phần nhiều được dịch lại sang âm Hán. Thời Heian ở Nhật cũng có mấy người nói được tiếng Phạn và thực tế là người Thiên Trúc cũng có đến sống ở Nhật thời kỳ này.
- Tên một người phụ nữ ư?
- Hình như là Surya hay Suria gì đấy.
Seimei ngước gương mặt lạnh lùng nhìn lên cổng thành Rajoumon. Ánh đèn chỉ chiếu đến một phần cổng thành, phía trên nữa vẫn còn chìm trong bóng tối.
Seimei cất tiếng nói vọng lên tầng hai của cổng thành đang bị bóng tối vây quanh. Seimei dùng thứ tiếng lạ kia, tức thì tiếng rên rỉ nín thinh.
- Quan bác nói gì với nó thế?
- Ta nói rằng tiếng đàn hay lắm!
Chẳng lâu sau có tiếng nói từ trên vọng xuống.
- Hỡi những người đã chơi âm nhạc của nước tôi, nói tiếng nói của chúng tôi, các vị là ai?
Giọng nói có phần nhài nhại nhưng rõ ràng là tiếng Nhật không lẫn vào đâu được.
- Chúng tôi là những người phục vụ trong Hoàng cung tại nơi kinh thành này.
Seimei nói.
- Tên là gì?
Giọng nói bên trên vọng xuống.
- Minamoto no Hiromasa.
Hiromasa đáp.
- Minamoto no Hiromasa là người đã đến đây hai đêm liền? Giọng nói lại vọng xuống.
- Đúng thế!
Hiromasa đáp.
- Lão là Semimaru.
Lão Semimaru nói.
- Semimaru, lão là người gảy đàn Tỳ Bà phải chăng?
Giọng nói vừa dứt thì Semimaru gảy một tiếng đàn thay cho lời đáp.
- Còn ta là Masanari.
Seimei vừa dứt lời thì Hiromasa đã đưa mắt nhìn đầy vẻ nghi ngờ. Ánh mắt như muốn hỏi tại sao Seimei lại nói dối tên mình chứ?!
Seimei ngước khuôn mặt bình thản như không nhìn lên cổng thành.
- Còn một người nữa là…
Giọng nói còn chưa dứt thì bổng đổi điệu như chợt nhận ra điều gì.
- Chẳng phải là con người nhỉ?
- Đúng thế!
Seimei đáp.
- Là tinh linh à?
Seimei gật đầu.
Dường như kẻ ngồi trên cổng thành đã thấy rõ hết mọi sự bên dưới.
- Thế người có tên không?
Seimei cất tiếng hỏi.
- Kandata.
Kẻ bên trên đáp, giọng líu ríu.
- Tên người nước ngoài à?
- Đúng thế. Tôi sinh ra ở nơi mà các vị gọi là nước Thiên Trúc.
- Ngươi chẳng còn là người trên đời này phải không?
- Vâng.
Kandata đáp.
- Thế thân phận ra sao?
- Tôi vốn là một nhạc sư lang thang, con trai của một tỳ thiếp của quốc vương một đất nước nhỏ. Một lần đất nước tôi bại trận trong cuộc chiến với nước láng giềng, thế là tôi lang thang từ đó. Từ nhỏ tôi đã say mê với âm nhạc dơn việc học võ nghệ, đến năm mười tuổi thì thông thạo hết mọi loại nhạc khí, Thứ tôi chơi giỏi nhất chính là nguyệt cầm năm dây.
Trong giọng nói có chút âm hưởng của sự nuối tiếc.
- Thế là tôi chỉ cắp mỗi chiếc đàn nguyệt cầm, lang thang mãi rồi đến Trung Thổ. Tôi trải qua thời gian dài nhất đời mình ở đó. Tôi đến đất nước này một trăm năm mươi năm trước theo thuyền của hòa thượng Kukai (23).
- Ra là thế!
- Tôi chết cách đây một trăm mười tám năm. Lúc đó tôi làm đàn Tỳ Bà ở gần chùa Pháp Hoa nơi kinh đô Heijou (24). Một đêm nọ, có kẻ trộm lẩn vào nhà rồi hắn chặt mất đầu tôi.
- Thế thì tại sao lại ra nông nỗi này?
- Tôi luôn mong ước trước khi chết được tận mắt nhìn thấy quê hương mình lần nữa. Là kẻ bị đuổi khỏi đất nước mình, lưu lạc đến xứ lạ nên thường than khóc. Chính vì chấp niệm như vậy nên linh hồn chẳng được siêu thoát.
- Hóa ra là vậy.
Seimei gật gù, rồi lại cất tiếng.
- Nhưng này, Kandata.
- Vâng?
- Tại sao ngươi lại lấy trộm cây đàn Huyền Tượng?
- Thực ra cây đàn này là do chính tay tôi làm ra khi còn ở Trung Thổ.
Kẻ trên cổng thành đáp, giọng buồn rầu. Vừa nghe, Seimei thở dài.
- Thật vậy sao?
- Thật là duyên nghiệp lạ lùng phải không ngài Masanari?
Kandata nói. Hắn đã gọi cái tên giả lúc nãy Seimei xưng. Nhưng không có tiếng đáp lại.
- Ngài Masanari?
Giọng nói hỏi lại. Hiromasa liếc mắt nhìn Seimei. Seimei chỉ tủm tỉm cười rồi nhìn lên cánh cổng tối đen.
- Cây đàn Huyền Tượng này có thể trước đây là vật của ngươi nhưng giờ đây nó là vât của chúng ta. Người có thể trả lại cho chúng ta chăng?
Hiromasa ngước mắt nhìn lên, hỏi như chợt nhớ ra điều gì.
- Trả lại không phải là việc khó nhưng…
Giọng nói nhỏ nhẹ rồi trầm mặc một lúc rồi tiếp.
- Nhưng ngược lại ta có điều muốn thỉnh cầu các vị.
- Là điều gì?
- Nói ra thật xấu hổ nhưng một lần nọ lẻn vào trong cung, tôi đã thương thầm nhớ trộm một nữ quan…
- Nghĩa là sao?
- Nữ quan đó trông hệt như người vợ thương yêu tôi lấy năm mười sáu tuổi.
-…
- Thực ra là vì thương nhớ, muốn gặp ngươi nữ quan đó nên đêm nào cũng lẻn vào trong cung, thế rồi phát hiện cây đàn Huyền Tượng này.
Không có tiếng đáp lại.
- Tôi có đủ sức mạnh để chiếm lấy nữ quan đó cho riêng mình nhưng lại không thể làm thế. Vì vậy mà tôi trộm lấy cây đàn này, đương đêm vừa tưởng nhớ đến người vợ Surriya của mình vừa gảy đàn để xoa dịu nỗi lòng.
- Thế thì…
- Xin các ngài hãy lựa lời khuyên giải cô nương ấy mà đến chỗ tôi. Chỉ một đêm thôi là đủ. Xin các ngài cho phép tôi giao tình với cô nương ấy chỉ có một đêm thôi. Nếu được như thế thì sáng hôm sau tôi sẽ trả cô nương ấy về rồi tôi lập tức rời khỏi chốn này…
Vừa dứt lời thì dường như chủ nhân của giọng nói nọ vỡ òa ra khóc.
- Chúng ta hiểu rồi.
Hiromasa đáp.
- Chúng ta sẽ trở về bẩm chuyện này lên Thiên Hoàng. Nếu ước nguyện của ngươi được chấp thuận thì đêm mai cũng vào giờ này sẽ mang cô nương ấy đến đây.
- Xin đa tạ các vị.
- Thế cô nương ấy có đặc điểm gì?
- Đó là nữ quan xinh đẹp tên là Tamakusa, người trắng trẻo, giữa trán có nốt ruồi đen.
- Nếu ước nguyện của ngươi được chấp thuận thì trưa ngày mai ta sẽ bắn mũi tên này vào chỗ ngươi. Còn nếu không được chấp thuận thì ta sẽ sơn đen mà bắn vào.
- Xin đa tạ các ngài.
Giọng nói đáp lại.
- Mà, này!!
Seimei tự nãy giờ vẫn im lặng bất chợt lên tiếng.
- Ngươi có thể gảy lại khúc đàn lúc nãy được không?
- Chơi lại?
- Ừm.
- Như thế không có gì khó cả. Đáng lý ra tôi phải xuống dưới đất mà gảy nhưng vì hình dung dữ tợn sợ làm kinh động đến các ngài mà ngồi trên thành vậy.
Giọng nói đáp lại rồi tiếng đàn lại vang lên. Dư âm của tiếng đàn không tan biến đi mà giăng trong không khí như tơ nhện. So với âm sắc lúc nãy thì tiếng đàn lúc này có phần tinh tế vi diệu hơn.
Mitsumushi tự nãy giờ vẫn đứng yên bỗng nhiên cúi xuống đặt chiếc đèn xuống đất rồi nhẹ nhàng giơ cánh tay trắng ngần lên không trung. Cánh tay xoay chuyển thanh thoát, Mitsumushi đứng dậy bắt đầu múa theo tiếng đàn.
- Ồ…
Hiromasa không khỏi trầm trồ, say sưa.
Tiếng đàn đã im bặt và vũ điệu cũng đã chấm dứt. Tức thì giọng nói lại từ trên vọng xuống.
- Thật là một vũ điệu tuyệt vời. Đêm nay xin được cho các ngài thấy năng lực của tôi, đề phòng vạn nhất…
- Vạn nhất điều gì?
- Vạn nhất ngày mai các ngài có biểu hiện bất thường..
Giọng nói còn chưa dứt thì một đốm sáng xanh từ trên cổng Rajoumon nhẹ nhàng đáp xuống người Mitsumushi. Vừa bị đốm sáng vây lấy, trong chốc lát khuôn mặt Mitsumushi đã lộ vẻ đau đớn tột độ, mồm há hốc lộ cả hàm răng trắng rồi biến mất cùng đốm sáng.
Từ trong ngọn đèn đặt trên đất như có vật gì nhẹ nhàng bay lên không rồi lại đáp xuống đất. Seimei tiến tới nhặt lên xem thì là một cánh hoa Fuji đã nhạt màu.
- Xin các vị bảo trọng.
Giọng nói trên cao như trút xuống, rồi lại im bặt trong màn đêm. Trong bóng tối lúc này chỉ còn lại dư âm của im lặng và những sợi sương mỏng như lụa giăng ngang.
Seimei tay phải kẹp lay xánh hoa Fuji áp vào đôi môi đỏ như son. Trên đôi môi ấy bỗng nở một nụ cười bí ẩn.