← Quay lại trang sách

Chương 1 (2)

“Vậy tại sao chị lại đi đến quyết định tôi không phải kẻ sát nhân hàng loạt nữa?” Tôi hỏi sau đó, khi thấy Bảo chăm chú với ly café đen trước mặt.

“Không, tôi không chắc. Tôi chỉ nghĩ chắc mình đọc quá nhiều sách.” Cô hơi nhếch mép lên, trông cũng giống như là cười “Quá nhiều sách kinh dị.”

“Như là The Woman in Black?”

“Sao cậu biết?” Cô ngạc nhiên.

“Tôi từng thấy chị cầm cuốn đó trong thư viện.” Tôi trả lời tất nhiên sẽ không kể thêm về chi tiết mình là kẻ thất bại trong cuộc chạy đua vô hình.

“Vậy sao, hình như tôi vẫn chưa trả lại cuốn đó thì phải.” Bảo nhíu cặp lông mày vốn đã cong lên sẵn.

“Chị thích đọc mấy quyển kiểu đó ư?”

“Tôi đọc đủ loại sách. Tùy tâm trạng. Còn cậu?”

“Tôi chỉ thích đọc những câu chuyện hư cấu.” Tôi đưa tay đẩy gọng kính lên, tự thấy mình có chút hâm dở trong câu trả lời.

“Là sao?”

“À, đó là cách nói ngắn của việc tôi không bao giờ đọc hồi kí, nhật kí, hay bất cứ tác phẩm nào dựa trên việc thật người thật.”

“Không lịch sử, không dã sử, không luôn cả sách về các nhân vật huyền thoại hay những người nổi tiếng?”

“Đúng. Tất nhiên là không cả các sách dạy chúng ta sống tốt, dạy làm giàu, dạy làm bánh, dạy làm sao ngủ trong mười phút, dạy tập cơ bụng bảy múi, dạy xếp quần áo vào vali sao cho đẹp và dạy đủ thứ hầm bà lằng trên đời khác. Nói chung tôi chỉ thích đọc mấy thứ người ta bịa ra.”

Bảo gật gù, lấy tay vén tóc qua tai, uống một ngụm hết sạch cốc café. Khuôn mặt cô tư lự, giống như lục lại trong trí nhớ xem đã tốn bao nhiêu thời gian trong cuộc đời để đọc những cuốn sách thuộc loại tôi vừa nói, những ngón tay cô đan vào nhau ngay ngắn.

“Cậu đưa máy đây. Tôi lưu số của tôi vào cho.” Bảo đưa tay về phía tôi.

“Tôi không dùng điện thoại.” Tôi lắc đầu, trong thâm tâm cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Vậy sao? Hay thật.” Bảo hơi há miệng ra, nhưng nhìn cô cũng không kinh ngạc lắm. “Thế thôi vậy. Tôi phải về lớp đây. Hẹn cậu hôm khác.”

Nói rồi cô đứng lên, quay người bước ra khỏi căng-tin, để lại tôi ngồi chưng hửng nhìn theo chiếc váy trắng dài có những bông hoa to màu xanh, nhung nhớ mấy cái móng tay oval.

Những dãy ghế đá trống trơn, dường như đó là ngày Chủ nhật, chẳng có sinh viên nào lang thang quanh khuôn viên trường như thường lệ. Tôi băng qua sảnh, bước vào giảng đường lớn. Thụy Bảo ngồi đó, cô đang chăm chú ghi chép trên một tờ giấy nham nhở - trông như vừa được xé ra từ một quyển sổ cũ. Tôi bước lại gần, ho một tiếng để báo hiệu sự có mặt của mình, nhưng Bảo có vẻ không để tâm tới điều đó, cô tiếp tục ghi thành những hàng dài các kí tự khó hiểu quanh tờ giấy. Không muốn làm phiền cô, tôi đứng im lặng quan sát xung quanh. Qua những khung cửa sổ lớn, tôi có thể thấy tìm mảng mây xám ngắt đang lặng lẽ di chuyển chậm chạp. Một tia nắng xen qua giữa chúng, chiếu thành vạt dài trên bức tuồng cũ kĩ. Khi tôi quay lại chỗ Bảo ngồi, cô đã đột ngột biến mất. Mẩu giấy nằm đó chỏng chơ. Tôi ngạc nhiên định đưa tay cầm nó lên thì một cơn gió đột nhiên ập đến. Tờ giấy lay động rồi rơi xuống hàng ghế dưới. Tôi nhìn quanh, Bảo như chưa từng có mặt trong giảng đường, không cả một chút hơi ấm trên chiếc ghế cô vừa ngồi. Tôi trèo qua hàng ghế, cúi xuống dưới chân tìm tờ giấy, nó nằm dưới chân bàn, cách tôi chừng một sải tay. Tôi nghiêng đầu, với tay về phía tờ giấy, đột nhiên thấy mình chạm vào một vật ẩm ướt. Tôi giật mình quay đầu lại, thấy ở nơi đáng ra là tờ giấy lại là Bảo. Cô ngồi bó gối dưới gầm bàn, ánh mắt thất thần, dùng những ngón tay nhỏ nhắn cào trên mặt đất thành tiếng rít ghê rợn. Máu nhỏ thành giọt từ cổ tay rách nát, nham nhở như chính trang giấy mà cô ngồi viết khi nãy.

Tôi thét lên một tiếng kinh hoàng, giảng đường vọng ngược lai những âm thanh lạo xạo như hàng vạn con bướm đang cùng đập cánh. Tôi bừng tỉnh, mồ hôi túa ướt trán.

Đó là giấc mơ đầu tiên của tôi về Thụy Bảo, chỉ ngay sau lần đầu tiên gặp cô.

Chúng tôi trở thành những người bạn sau đó, hoặc tôi chưa có định nghĩa nào khác cho điều ấy khi đó. Mặc dù toát lên một vẻ đặc biệt khó gần, con người Bảo lại rất dễ chịu, thậm chí là đặc biệt hợp với tôi. Giống như một trang sách với phần bìa nhợt nhạt nhưng nội dung sống động, Bảo tràn ngập những điều khiến cho một người không quen cô sẽ phải ngạc nhiên. Không bận tâm tới việc những đứa cùng khóa xì xào về chuyện tôi đang lái máy bay trong viện bảo tàng, tôi và Bảo có những buổi café đều đặn, mà thực tế là tôi uống nước chanh, vừa đọc sách vừa liếc vào đôi tay của cô. Chúng tôi trùng gu nghe nhạc, thường chia tai nghe bật một album của Eagles hoặc Pink Floyd, đôi khi là nhạc giao hưởng của Vivaldi rồi giữ im lặng đọc những thứ mình muốn. Đúng như đã tự sự, Bảo đọc đủ thứ sách trên đời. Ngay khi vừa gập cuốn sách viết từ hai tram năm trước lại, cô có thể ngay lập tức đọc một tác phẩm mới xuất bản năm ngoái mà không hề cảm thấy có chút gượng gạo nào. Tôi lại không thể làm như vậy, mỗi cuốn sách đều để lại cho tôi một dư âm nhất định, việc thay đổi quá gấp thường khiến tôi có cảm giác mình là người du hành xuyên thời gian.

Chúng tôi chia sẻ những cuốn sách với nhau, tất nhiên tôi giữ nguyên tắc của mình trong vấn đề chọn lựa những gì sẽ dung nạp vào não. Bảo thích đọc các tác phẩm của những nhà văn Pháp vào các thế kỉ trước, hoặc trong đống sách tạp nham mà cô đọc, đó là thứ gây ấn tượng khá nhất cho tôi. Vài tháng đi cùng với cô, tôi thấy Bảo đọc đến ba cuốn sách của Hector Malot, lại còn không phải những cuốn nổi tiếng của ông. Nhà văn Pháp đương đại duy nhất mà tôi đọc là Fred Vargas, mà theo tôi thì bà giống một nhà khảo cổ hơn là một nhà văn. Vì thế tôi cũng chẳng có tư cách gì mà bình luận về những chọn lựa của Bảo, tôi có biết các khỉ gì đâu mà đưa ra ý kiến. Chúng tôi đến tất cả những hội chợ sách trong thành phố, đi tìm những quán café sách ngõ ngách nhất có thể và tiêu tốn thời gian cả ngày cho những việc không tên. Đến khi chiều tàn, tôi đi bộ đưa cô về nhà. Càng dành thời gian nhiều cho cô, tôi càng bị ám ảnh bởi cảm giác rằng nếu trong cuốc sống này bạn không tìm được một người để đọc sách cùng, có nghĩa là bạn chẳng thật sự có người bạn nào cả.

Bảo là một người cực đoan trong mọi chuyện. Từ khi bắt đầu biết cô, tôi chưa từng bao giờ thấy Bảo cười, đôi môi hơi nhếch về hai phía là thứ duy nhất gần giống như thế. Cô chẳng chơi với ai khác, không cả một sự liên lạc, theo đúng nghĩa đen. Bảo dường như đẩy mọi thứ đến giới hạn cao nhất của nó.

Trong đầu cô gần như đã phân loại thành một danh sách gạch đầu dòng chia làm hai cột yêu ghét rất rành mạch. Tôi có thể nhận thấy điều đó qua việc dù lê lết khắp nơi với cô, tôi chưa từng thấy Bảo mặc quần một lần nào. Khi nói quần, ý tôi là thứ thực sự được coi là quần, như kiểu quần bò, quần ka ki, quần short hay gì đó tương tự. Cô luôn luôn mặc váy, dù là đi bất cứ đâu, từ trường học cho đến nhà thờ, từ một quán nước vỉa hè cho đến một quán café sang trọng. Cô chính là một tín đồ trung thành của chủ nghĩa váy bướm.

Bảo đặc biệt không thích những người ăn xin. Cô còn từng nói với tôi trong một lần cả hai đang đi bộ cạnh một khách sạn trung tâm:

“Tôi chúa ghét ăn xin, nhất là những người có thể lao động được. Tôi sẽ không bao giờ cho dù chỉ một nghìn khi gặp họ. Muốn có tiền thì phải lao động, tôi cũng thế, họ cũng vậy, ai cũng như nhau. Nếu tất cả xã hội này ngửa tay xin tiền người khác, thì rồi nhân loại sẽ đi về đâu?”

Khi nói điều đó, cô làm một vẻ mặt giống như vừa uống phải nước tẩy móng tay, mũi nhăn lại và mồm há ra như sắp nôn ọe. Tôi biết cảm giác đó bởi đã một lần uống nhầm nó khi mẹ tôi để vào tủ lạnh, trông chẳng khác gì một chai nước khoáng. Tất nhiên tôi đếch quan tâm nhân loại rồi sẽ đi về đâu, nó có đi về đâu thi mặc nó, nhưng vẻ mặt khinh bỉ đó của Bảo khiến tôi rùng mình. Phụ nữ luôn trở nên nguy hiểm hơn khi nói về những thứ mà họ ghét. Tuy thế, tôi nhiều lần thấy Bảo cho tiền những người chơi đàn hoặc hát trên phố, cô trả tiền cho họ bằng một vẻ trân trọng giống như một khán giả đáng kính vừa được thưởng thức một bản giao hưởng hay. Cô coi đó là một việc bình thường, nhưng với tôi thì không, bởi Bảo thường cho họ khá nhiều tiền. Chị đơn giản là tính cô rộng rãi, hay cô có gia đình khá giả, tôi thật sự không biết.

Một hôm khi vừa ra về từ một hiệu sách cũ ngoại ô thành phố, Bảo hỏi tôi:

“Cậu định sau này sẽ làm gì?”

“Tôi không biết. Giờ tôi chẳng nghĩ gì về chuyện đó.”

“Thế hồi bé cậu muốn khi lớn lên sẽ làm gì?”

“Lái máy bay.” Tôi thành thật, rồi chợt nghĩ đến việc không hiểu chuyện bám dính lấy một cô gái học khóa trên thế này thì có được tính là lái máy bay không.

“Và chuyện gì đã xảy ra với ước mơ đó?”

“Như chị thấy, tôi quá gầy. Không đủ thể lực để lái dù là một chiếc xe tải.”

“Cậu có thể thay đổi chế độ ăn, tăng cân và tập tành” Bảo vừa nói vừa lấy ngón tay chọc chọc vào người tôi, như để kiểm tra xem chỗ xương này nếu ninh sẽ cần bao nhiêu thời gian.

“Đã thử, không mấy hiệu quả với tôi.”

“Cậu chưa thử đủ, hoặc chưa đúng cách.” Bảo khoát tay, lúc này trông cô thật sự ra dáng một đàn chị.

“Mắt tôi còn cận nữa.” Tôi chỉ vào cặp kính trên mắt giống như nó là một phản đồ đáng nguyền rửa.

“Cậu có thể mổ mắt chung, khi thật sự thích điều gì đó hay ai đó, người ta sẽ tìm ra cách để đến với nó.” Bảo nghiêng môi sang một bên, trông như người bị méo miệng, đầy xét đoán. “Còn nếu ngược lại, thì chỉ là đang tự bào chữa mà thôi. Có lẽ đó không phải ước mơ của cậu, hoặc không còn là như thế nữa...”

Tôi im lặng nhìn Bảo, cô có vẻ rất nghiêm túc trong chủ đề đang nói. Cô hít hà những hơi dài, giống như một người bị hen suyễn.

“Chị sao vậy?”

“Tôi không sao, thi thoảng bị như vậy. Chuyện vặt. Trở lại cái tôi đang nói... Cậu không biết đấy thôi, trước kia tôi bị chứng khó đọc. Tức là tôi đọc rất chậm. Tôi tiêu tốn gấp đôi thời gian người bình thường để đọc cùng một trang sách. Mỗi lần nhìn thấy một trang đặc chữ, thì với tôi chúng như dính lại với nhau hoặc tự biến đổi thành những hình thù kì dị.” Bảo chẹp miệng. “Một con sâu hoặc một con bướm, đôi khi là một con nhện với những cái chân tua tủa toàn lông là lông. Ảo giác đó từng khiến tôi sợ hãi và tôi đã phải mất vài năm luyện tập mới có thể đọc được như người bình thường. Chuyện đó xảy ra từ khi tôi còn bé tí.”

Cũng đúng. Tôi chẳng biết mình có thực sự thích điều gì ngoài sách không. Đáng lẽ, tôi nên trở thành nhà văn hoặc dịch giả, biên tập viên cho một nhà sách, hoặc bán báo vỉa hè. Tất cả ít nhất đều thoả mãn đam mê được đọc của tôi.

“Vậy giờ chị có ước mơ gì?”

“Tôi ư? Tôi muốn mở một hiệu sách nhỏ.” Bảo nói một điều gần trùng với thứ tôi vừa nghĩ.

“Thế, chuyện gì đã xảy ra với điều đó?” Tôi hỏi lại, giọng không khỏi ẩn chứa chút châm chọc.

“Chẳng có chuyện gì xảy ra với nó cả”, cô nhoẻn miệng lên, trông giống như đang cười, nhưng nhất định không phải, “Tôi chỉ chưa có đủ điều kiện để thực hiện điều đó một cách trọn vẹn thôi. Tôi chưa từ bỏ điều đó. Rồi sẽ có lúc tôi thực hiện nó.”

“Vấn đề tài chính ư?”

“Không, tôi chưa bao giờ phải nghĩ về vấn đề tài chính.”

“Vậy thì là chuyện gì?” Đúng như tôi đoán, cô không phải kiểu người phải bận tâm về chuyện tiền bạc.

Bảo không trả lời câu hỏi của tôi. Cô buông nó trôi ở đó, lững lờ như một phi hành gia đang trôi vô định trong không gian tối đen như mực. Chúng tôi băng qua vạch đi đường dành cho người đi bộ, tiến về phía khu phố bán đồ lưu niệm.

“Còn bây giờ, chị muốn gì?”

Bảo ngẫm nghĩ một lúc, phủi lại nếp nhăn trên chiếc váy tím than, trả lời:

“Tôi ước mình nhỏ đi một tuổi.”

Tôi thấy tim mình hơi nhói lên khi nghe điều Bảo nói. Trong không gian tĩnh lặng của buổi chiều, đường phố vắng tanh. Những tán lá đung đưa trong cơn gió nhẹ của mùa Xuân.

“Cậu đưa tôi về nhé?”

“Đương nhiên.” Tôi mỉm cười. “Đây là khoảng thời gian vui nhất trong ngày của tôi, được đưa chị về.”

“Còn đây là lúc tôi buồn nhất trong ngày. Không được ở cạnh cậu nữa.”

Tôi nhìn Bảo, nhưng cô né ánh mắt của tôi, bước về phía trước. Tôi không biết khi mười tuổi hay mười sáu tuổi thì Bảo đang làm gì, ở đâu, với ai... Nếu quen cô khi đó, chắc tôi sẽ không cảm thấy đơn độc cho đến tận bây giờ. Những năm tháng tuổi trẻ của tôi chưa trôi qua hết, nhưng có điều gì đó đã lặng lẽ đến và lấp đầy nó, như thế ngày mai khi mở mắt ra tôi đã ba mươi tuổi. Có lẽ lắm, tôi cũng muốn Bảo đừng già đi một năm, chỉ để tôi có thể bắt kịp cô.

Chúng tôi cứ đi cạnh nhau như thế, hết buổi chiều này đến buổi chiều khác. Sáng thì đôi khi, chứ tôi chưa bao giờ gặp Bảo vào buổi tối. Cô luôn bận rộn với việc gì đó, hoặc đơn giản chỉ là cô không thích gặp ai sau khi mặt trời lặn. Tôi đã từng nghĩ biết đâu khi đêm xuống thì cô lại cầm một chiếc rìu bạc và đi săn ma cà rồng, như một bộ phim tôi đã tìm xem. Hoặc Bảo chính là ma cà rồng và đi uống máu người khác. Cả hai giả thuyết này đều có vẻ hợp lí với dáng vẻ bề ngoài của cô. Tôi tưởng tượng ra rằng mình sẽ không có chút ngạc nhiên nào nếu một ngày Bảo đến và nói rằng: “E hèm, hôm nay tôi không tìm ra ai đế hút máu, cậu có thể cho tôi mượn cổ của cậu một lát được không?”

Thật lòng, dù cô có là người ngoài trái đất hay lật đật biết đi, có lẽ tôi vẫn bị sức hút vô hình đó kéo vào. Tôi không thể dừng lại việc tỉnh giấc và nghĩ ngay tới cô. Khi ở cạnh Bảo, tôi như đang nghe một bản du ca không có kết thúc. Những giai điệu tuy đơn giản nhưng lại không hề tẻ nhạt, cứ ngân mãi, ngân mãi trên một thảo nguyên xanh và dài bất tận.

“Cậu học chuyên ngành gì nhỉ? Tôi chưa bao giờ biết thì phải.” Một hôm, Bảo hỏi tôi khi vừa gọi cốc café thứ hai tại quán café nhỏ gần hồ nước trung tâm thành phố.

“Luật dân sự.” Tôi ngước mắt lên trời, hôm đó thời tiết u ám và ẩm ướt như thể đã có một con mực khổng lồ xịt thứ dịch đen kịt của nó lên những đám mây. Bảo không biết cũng phải thôi, bởi chúng tôi chẳng bao giờ nói về chuyện trên trường.

“Tức là cậu sẽ chuyên tư vấn những vụ tranh chấp tài sản, li dị, đòi tiền thừa kế và một mớ những thứ lởm khởm như vậy?!”

“Biết làm sao, cũng phải có người lo mấy chuyện đó chứ.” Tôi nói thản nhiên, gỡ tai nghe của mình ra, khi thấy cô có vẻ muốn tiếp tục với chủ đề này.

“Tại sao cậu chọn học Luật?” Bảo vuốt mái tóc giống như đám lông lởm chởm của một con kiến trúc. Đó là giống kiến quái gở có làn da đen trắng lẫn lộn như gấu panda mà tôi từng xem trên tạp chí. Tất nhiên bạn không thể kiếm được loại đó dễ dàng.

“Chẳng vì sao...” Tôi hơi ngúc ngắc đầu, cử động những khớp cổ đã tê lại vì cúi xuống quá lâu, cố hồi tưởng lại quãng thời gian đã trôi qua. “À, trước kia tôi có một ông chú làm luật sư, có lẽ từ lúc đó, tôi nhận thấy lĩnh vực này cũng có gì đó cuốn hút và thú vị.”

“Giờ thì sao?”

“Tất nhiên là chán ngắt, thế nên tôi mới dành phần lớn thời gian để đọc những thứ không có thật này.”

“Để quên đi thực tại thảm thương của những con người không ngừng phá hoại cuộc đời nhau?”

“Chắc chưa đến nỗi bi kịch như vậy. Nếu phá hoại quá thì lại thành luật hình sự rồi. Mà này, chị có cách nói chuyện giống như một người bị chấn động mạnh về tâm lý, chị biết điều đó không?”

“Tôi ư? Còn đi nhằng nhẵng theo người khác hai tuần liền thì được coi là bình thường về đầu óc?”