← Quay lại trang sách

Chương 2 (2)

Trang qua nhà tôi vào một ngày nhất định, thường là cùng dắt A.K đi dạo và rồi đến Ishida ăn tôi. Tôi bảo cô đừng bao giờ dọn dẹp đồ trong nhà, điều đó không cần thiết. Phần vì tôi có tuơng đối ít đồ, có thể tự giải quyết được, phần vì đống giấy tờ vứt lộn xộn khắp nơi có thể sẽ quan trọng cho những trường hợp tư vấn luật đang giải quyết, tôi sẽ không thể tìm được nếu có ai đó thay đổi vị trí của chúng. Đôi khi Trang đến đúng lúc tôi đang bù đầu vào một trong số chúng, cô sẽ lấy sổ ra và bắt đầu phác họa đủ thứ xung quanh. Hết năm đầu tiên yêu nhau, quyển kí họa của cô đã vẽ không thiếu thứ gì trong nhà tôi, nhiều nhất là A.K. Thân hình gọn gàng và cái đuôi ngắn luốn vểnh lên kiêu hãnh, khuôn mặt điềm tĩnh với chiếc mõm dài luôn ngậm chặt một cách kiên nhẫn. Riêng số tranh vẽ nó đã đủ để thực hiện một buổi triển lãm nhỏ. Thực ra, Trang vẽ không đẹp, chỉ là cô dễ dàng bắt được linh hồn của một thứ gì đó, dù là vô tri. Cô từng nói với tôi rằng cô cũng biết điều đó, và cũng không có ý định theo nghiệp vẽ. Cô chỉ thích được cầm bút lên và phác họa mọi thứ xuất hiện trước mắt. Trong đời ai chẳng muốn được làm những gì mình thích, cho dù họ có làm tốt nó hay không.

Chúng tôi ngồi trên quán café của một trung tâm mua sắm, nói với nhau về một chiếc Boeing 777 nào đó vừa rơi xuống Ấn Độ Dương, về tình trạng nóng lên toàn cầu, khiến cho băng tan ở Bắc Cực và các cô gái ngày càng cởi đồ nhiều hơn, việc cả hai đứa cùng ghét muỗi và đều hi vọng chúng sẽ là loải tiếp theo bị tuyệt chủng chứ không phải cáo tai to châu Phi.

“Bao giờ anh mới tập sự xong?” Trang hỏi tôi khi đã cạn hết các chủ đề vĩ mô.

“Tháng Tám. Nếu không có gi thay đổi thì là vậy.”

“Sau đó anh có tư vấn luật cho một công ti nước ngoài nào không? Em nghe nói làm mấy công việc đó lương cao ngất.”

“Em không hài lòng với lương anh bây giờ ư?”

“Thực ra em chả quan tâm”, cô ngả đầu vào vai tôi, dụi dụi. “Em chỉ hỏi vậy thôi. Em kiếm được một mớ từ tiền boa của những gã Tây giàu sụ, lại chẳng có nhu cầu tiêu vào việc gì, thì sao lại có ý nghĩ sẽ tiêu tiền của anh? Chỉ là hỏi thế để biết anh sẽ thế nào trong tương lai xa.”

“Anh còn chẳng biết anh sẽ thế nào, ngay cả trong tương lai gần.”

“Này, anh biết con ngựa một sừng chứ?” Trang đột nhiên chuyển chủ đề, như thể chúng tôi đang trong một bộ phim hài đen trắng.

“Con kì lân ý hả? Anh biết, tất nhiên.” Tôi gật đầu.

“Ừ đúng rồi con kì lân. Có lần, em đọc cái truyện cười đâu đó về việc con tê giác tập chạy bộ để thân hình thon thả lại, nó hi vọng nó có thể trở thành con kì lân. Đọc chuyện đó xong em cứ cười như nắc nẻ cả ngày, nghĩ về việc nếu mình cứ chạy bộ thì có nhỏ lại giống hồi mười lăm tuổi không nhỉ?”

“Có thể không xinh đẹp trẻ trung lại đến cả chục năm, nhưng cũng tốt cho sức khỏe, chắc cũng là việc nên làm.”

“Anh là một người rất bình tĩnh”, vừa nói Trang vừa áp tai vào ngực tôi, nheo mắt. “Em thậm chí còn có cảm giác tim anh chẳng bao giờ đập quá tám mươi nhịp một phút. Nó cứ đều đều, không nhanh không chậm. Dường như không điều gì có thể khiến anh hưng phấn quá hoặc buồn bã quá.”

“Như thế không tốt sao?”

“Không có gì là tốt hay không tốt hoàn toàn, em nghĩ thế. Chỉ là, em thấy hình như anh luôn thận trọng với mọi điều”, Trang bật cười, “chắc chắn em sẽ không bao giờ muốn đón thời khắc năm mới với một người ít cảm xúc như anh.”

Tôi rất muốn nói với cô rằng mỗi khi có một ai đó bước vào cuộc đời tôi, tôi lại sợ họ sẽ biến mất, như điều Bảo đã làm với tôi. Trang không phải mẫu người sẽ đùng một cái bỏ tôi mà đi, tôi biết điều đó. Nhưng tôi không thể thay đổi những gì mình cảm nhận. Thật tâm, cô là một cô gái tốt, sống đơn giản và yêu tôi chân thành. Nhưng giữa chúng tôi thiếu một sự kết nối không tên, một sợi chỉ mỏng manh đủ để đưa đường giữa hai trái tim. Chúng tôi dù đang nghe cùng một bản nhạc, lại không thể nhảy cùng một điệu. Mỗi người cứ mê mải với những bước chân của riêng mình, để rồi khi bản nhạc kết thúc, họ thấy người còn lại ở đầu bên kia của căn phòng, xa lạ. Sự lệch tông đó thường cũng không gây ra điều gi to lớn trong mối quan hệ, chỉ cần tránh nó ra. Như là đừng bật nhạc chẳng hạn.

Khi tôi đang suy nghĩ về điều đó, một con chim đậu xuống lan can trước mặt. Trông nó nửa hốt hoảng nửa đe dọa, giống như đang lạc mất đường bay. Con chim có phần lưng màu xám, đầu đen và nhạt dần xuống dưới. Dải lông mày hẹp màu vàng của nó trông rất kì dị, như thể lông mày của con người. Đôi mắt nâu thẫm ở trên phần mỏ màu lục. Trông nó giống như một con chim ưng cỡ nhỏ mà tôi thường xem trên các chương trình động vật. Loại chim này không thể nào lại ở trong thành phố. Tôi chắc bản thân nó cũng nhận ra điều đó, loay hoay nhìn trái phải như đang muốn tìm phương hướng mà mình đã lạc mất trong cuộc di cư trú đông. Con chim quay về phía tôi, đôi mắt với những viền vàng của nó cứ chăm chú không chớp, ánh lên sự chia sẻ. Tôi nghĩ mình bị điên khi tìm sự cảm thông từ một con chim xa lạ, nhưng đôi mắt ấy nhìn tôi giống như muốn thông báo một điều vĩ đại gì đó mà nó vừa tình cờ nhìn thấy.

Một thoáng, con chim hơi bập chiếc mỏ lại, rũ đôi cánh rồi bay vụt lên về phía Nam. Chiếc bóng nhanh chóng nhỏ dần, nhỏ dần vào khoảng không rộng lớn, để lại trong tôi sự tiếc nuối sâu sắc. Tôi nghĩ về ánh mắt con chim xám ấy suốt quãng đường về nhà, trong đó hàm chứa một sự kết nối vô hình, thứ mà tôi đã cảm thấy Trang không có. Đêm đó, tôi lại mơ mình được làm phi công, ngồi với những nút bấm điện tử trong căn phòng nhỏ, bay giữa bầu trời không một gợn mây.

Chủ nhật, tôi nằm dài trên băng ghế sofa. Cơn mưa lớn ngoài cửa sổ đã ngăn kế hoạch ra ngoài của tôi và Trang. Sau khi giải quyết những giấy tờ tư vấn cho một vụ kiện từng liên quan đến bản quyền sở hữu trí tuệ của mấy gã chủ café, tôi tự thưởng cho mình một cốc café không pha, đọc lại cuốn thần thoại Bắc Âu đã đóng bụi trên giá. Trang qua nhà tôi chiều hôm đó, tự mở cửa bằng chìa khóa mà tôi đánh cho cô, mang theo một món cơm Nhật cô tự làm. Tôi cố nhét vào mồm thứ thức ăn dở tệ, định bụng lần sau sẽ khuyên cô tốt nhất đừng nấu nướng gì hết. Trang rất giỏi pha đồ uống, nhưng nấu ăn thì còn kém hơn một gã sinh viên năm nhất vừa chuyển vào kí túc xá. Tôi thậm chí còn có thể tự làm một vài món hoàn hảo và ăn chúng ngày này tháng khác, nhưng tôi chưa tìm cảm thấy bất cứ thứ gì Trang làm có thể đạt qua mức trung bình. Nỗ lực cố gắng đã được ghi nhận, nhưng cùng đầu độc lẫn nhau khi muốn biểu lộ sự quan tâm thì không phải ý kiến hay.

“Anh đọc gì từ sáng?” Trang xúc cơm ăn ngon lành, không hề đến ý tới khuôn mặt đau khổ của tôi.

“Thần thoại Bắc Âu.” Tôi liếc nhìn cuốn sách đang đặt trên bàn, lâu lắm rồi tôi mới sờ đến nó.

“Có gì thú vị không?”

“Cũng không nhiều điều hấp dẫn lắm. Các vị thần thường tẻ nhạt.” Tôi vừa nói vừa đẩy đĩa cơm sang một bên.

“Anh ăn ít vậy thôi sao?”

“Tự dưng anh hơi đau bụng.”

Tôi định nói rằng tôi không thể nuốt nổi nữa, nhưng rồi đổi ý. Không phải dễ dàng để có thể nói một câu gây tổn thương cho người mà ta yêu quý. Trang rửa bát ngay sau khi ăn, mặc cho tôi nói cô hãy cứ để đó. Cô nói rằng cô không chịu được việc nhìn thấy đống bát đĩa bẩn, dù ở bất cứ đâu. Tôi ngồi ở sofa, uống nốt lon bia loại nửa lít và ngắm cô từ phía sau. Tôi không chắc Trang rồi sẽ là một người vợ tốt hay không, nhưng ở cô có những yếu tố ngăn nắp và ngay ngắn cả trong tính cách và cuộc sống, khiến cho bất cứ gã trai nào cũng muốn vác về nhà khoe mẹ. Tất nhiên, phần lớn sẽ phải giấu tiệt chi tiết về công việc cô đang làm.

Cô về ngay sau đó, không làm phiền công cuộc đọc sách của tôi. Sự thật, tôi không giữ được cuốn sách trên tay quá năm phút. Tôi pha một bình café nhỏ, vừa uống vừa đi bộ loanh quanh trong căn hộ. A.K ngủ gục trên băng ghế, cánh mũi nó phập phồng một cách từ tốn. Tôi tựa người vào cánh cửa dẫn ra lan can ngắm nó bằng một vẻ khoan khoái. Đột nhiên tôi nhìn thấy nó đang nằm đè lên một thứ gì đó. Tôi nheo mắt, nhìn thật kĩ vào vật thò ra dưới bụng của A.K.

Đó là những ngón tay người trắng nhởn co quắp.

Tôi giật mình kêu lên một tiếng. Ly café sóng sánh trên tay. Tôi đặt nó ra thành lan can, từ từ tiến về phía con chó. Nghe thấy kêu hốt hoảng của tôi, A.K mở mắt, nó vừa nhìn tôi ngạc nhiên vừa đứng đậy duỗi người răng rắc. Khi A.K đã bước hẳn sang một bên, tôi mới nhận ra vật dưới bụng nó chỉ là chiếc găng tay cao su loại dùng để rửa bát. Có lẽ tôi đã làm rơi xuống đất tối qua và A.K đã tha chiếc găng ra đây. Tôi nhặt nó lên đặt trên kệ bếp, thấy tim mình vẫn đập thình thịch. Tôi nhắm mắt và hít sâu, cố điều hòa hơi thở. Hình ảnh về con chim xám ngay lập tức trở lại trong đầu, vương vất như một cây tầm gửi đáng ghét. Khi một suy nghĩ đã được gieo vào trí não, nó sẽ không dễ dàng rời đi, mà thản nhiên chiếm một gian trong căn phòng trí óc, ngủ yên đợi thời cơ nổi dậy. Tôi lắc mạnh đầu, cố gạt việc nghĩ những thứ không cần thiết sang một bên, gọi điện cho Quang - cậu bạn bên cảnh sát hình sự.

Quang là một người sống nguyên tắc. Từ khi bắt đầu lên chức, cậu ta thậm chí chưa nghỉ một ngày nào. Dù ốm đau hay mưa gió thế nào, Quang cũng lết bằng được đến cơ quan, đôi khi chỉ là để ngồi thừ ra ngay khi chưa ai có mặt tại đó, hoặc chỉ để sau đó ra ngoài uống cả ngày. Cậu ta dường như coi đó là một niềm tự hào, không phải công việc làm cảnh sát, cũng không phải chuyện chức vụ, mà là cách giữ những nguyên tắc của chính bản thân mình. Cậu ta không có bạn gái, sống một mình trong khu tập thể cũ kĩ trung tâm thành phố - loại sắp bị ủi sập để xây những tòa nhà cao tầng. Tôi chưa bao giờ nghe cậu ta nhắc đến gia đình hay bạn bè. Tôi hình dung cậu ta đi làm tám tiếng mỗi ngày, về nhà bật chương trình thể thao với âm lượng lớn, nấu mì không người lái mỗi tối và ngồi ăn giữa mớ đầu lọc thuốc lá vương vãi cùng dăm ba tạp chí người mẫu khỏa thân vứt dưới sàn. Lần đầu tiên khi vào nhà Quang chơi, tôi thấy trí tưởng tượng của mình đúng gần hết.

“Tôi nghe.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng trả lời cùng giọng ho húng hắng.

“Cậu ổn chứ? Rảnh không?”

“Ổn... Có.” Cậu ta trả lời ngắt quãng, như thể vừa ném một mớ khăn giấy vào thùng rác.

“Làm vài cốc bia không?”

“Được, bây giờ luôn?” tôi có thể hình dung Quang đã bắt đầu mặc đồ.

“Tùy cậu, tôi hoàn toàn rảnh rỗi hôm nay.”

“Vậy thì bây giờ luôn. Cậu chọn chỗ nhé.”

“Ừ.”

“Không có việc gì hệ trọng đấy chứ?”

“Không, tán phét thôi.”

“Ok, nhắn tôi địa chỉ.” Quang nói rồi dập máy.

Tôi chọn quán bar nhỏ nơi đám Tây balô thường qua lại ở gần khu vực nhà Quang, có cái tên kì dị: Legend of 1900. Đây là tên của một bộ phim nổi tiếng thế kỉ trước, nhưng cũng không nhiều người biết, hẳn chủ quán phải là một gã nghiện ngập phim ảnh. Khi đã đến và ngồi một chỗ vô thưởng vô phạt giữa quầy bar vắng tanh, tôi vừa nhắn tin cho Quang địa chỉ vừa gọi một cốc Carlsberg. Lần đầu tiên tôi gặp Quang là trong một vụ việc liên quan tới hai người hàng xóm choảng nhau sứt đầu mẻ trán, tình cờ ngay trong khu nhà cậu ta. Thân chủ của tôi một mực yêu cầu kiện gã kia ra tòa vì tội hành hung, tôi thì cho rằng nếu có thể giải quyết êm thấm là cách tốt nhất. Hai ngày sau, tôi khá ngạc nhiên khi ông ta chủ động rút đơn kiện, mà sau này tôi mới biết là do Quang đã hòa giải hai gã điên trong khu tập thể đó. Tôi quen cậu ta sau đó khi qua nhà thân chủ giải quyết nốt mấy giấy tờ. Mối quan hệ sau đó trở nên nhập nhằng, tôi hỗ trợ tư vấn cho cậu ta trong vài vụ án hiểm hóc, điều này biến tôi trở nên giống một thám tử hơn là luật sư. Đổi lại, thi thoảng Quang cũng giúp tôi vài vấn đề khi các thân chủ của tôi vướng vào luật pháp. Nhưng chủ yếu, chúng tôi là bạn uống bia, đó mới là điều dễ chịu nhất.

Quang là phó phòng cảnh sát hình sự trẻ nhất thành phố, mặc dù cậu ta chẳng phải con ông cháu cha gì. Thi thoảng những trường hợp như thế thường xảy ra. Mặc dù hơn tôi tới năm tuổi, cậu ta thích xưng hô như bạn bè hơn. Quang nói rằng cậu ta tôn trọng tôi, và không cảm thấy tuổi tác có gì liên hệ gì trong mối quan hệ này. Quang là một người khá đối nghịch với tôi về dáng vẻ. Cậu chỉ cao chừng một mét bảy, hơi quá cân so với tiêu chuẩn. Nước da rám nắng và mái tóc cứng như rễ tre được cắt một cách cẩu thả - kiểu của những người từ lâu đã không còn quan tâm hình dáng của mình trước gương. Quang có giọng nói vang và ồm ồm, kết quả của việc thường xuyên phải gào lên trong một văn phòng hỗn loạn cả cảnh sát và tội phạm. Cậu ta chỉ có một kiểu thời trang duy nhất khi ra ngoài: quần âu đen với những nếp nhăn nhúm và sơ mi trắng thả cúc cổ, tay áo xắn lên đến tận bắp. Ngoài bộ đồng phục cảnh sát thì đó là thứ duy nhất tôi thấy Quang thường mặc. Mặc dù hơi cộc lốc trong cách ăn nói, ruột để ngoài da và là người tương đối nhạt nhẽo, tôi lại thích cách mà cậu ta thẳng thắn trong mọi chuyện. Quang cũng không tọc mạch chuyện người khác, khá chu đáo và đặc biệt đúng giờ. Tôi thì chỉ có nhu cầu tìm một đối tác uống bia như thế mà thôi. Cậu ta đến ngay sau khi tôi vừa nốc cạn cốc đầu tiên.

“Ngồi ngay chỗ bỏ mẹ này à?”

“Tiện cho cậu.”

“Tôi đâu ngại di chuyển.” - Cậu ta cười vang. Quang thuộc mẫu người thích cười vào những chuyện không có gì xuất sắc. Dường như đó là một kiểu cảm xúc mà cậu ta có thể thực hiện bất cứ lúc nào muốn, không hề có chút gượng gạo.

Người bartender quen mang cho chúng tôi hai shot tequila chanh muối theo yêu cầu của Quang. Chúng tôi làm động tác cụng ly, dốc cạn chúng trước khi trở lại với bia tươi.

“Tuần vừa rồi cậu có gì hấp dẫn không?”

“Không, mốc mồm.” Quang vừa trả lời vừa châm một điếu thuốc. “Và hi vọng tuần sau cũng thế. Chừng nào chúng tôi còn chết đói thì tức là thiên hạ vẫn thái bình.”

“Trông cậu không có vẻ chết đói cho lắm.” Tôi ngắm nhìn cái bụng đang căng ra dưới lớp áo sơ mi của cậu ta, ước chừng lượng mỡ dư cũng đủ để ngủ hết một mùa Đông.

“Một cách châm biếm thì trong kiểu công việc của tôi: nhàn rỗi là chấp nhận được. Điều đó có nghĩa là xã hội vẫn tốt.”

“Xã hội không bao giờ tốt.” Tôi nhoẻn miệng, yêu cầu người bartender bật một đĩa nhạc khác. Khi ngồi ở quán quen vắng khách, đó là đặc quyền của bạn.

Quang lại cười phá lên, lộ bộ răng vàng ố ám khói. Cậu ta kể cho tôi nghe về lão sếp mới thuyên chuyển công tác về, muốn thể hiện phong độ nhưng lại không hoạnh họe được gì, bèn bắt tất cả nhân viên phải đi loại giầy mũi nhọn và đánh bóng chúng mỗi ngày.

“Tôi chả có đôi giày mũi nhọn nào. Thế là đành mượn của một thằng đồng nghiệp. Sau ba ngày thì nó quyết định bán cho tôi với giá một trăm năm mươi nghìn.” Quang vừa nói vừa vỗ vào cái bụng bia to đùng của mình sảng khoái. “Cậu nghe không? Chó chết! Một trăm năm mươi nghìn! Tôi sẽ để khoản đó vào công tác phí cuối tháng này.”

“Sáng dậy súc miệng rồi phải không?” Tôi cười.

“Cảm ơn lời động viên đầy tính khích lệ. Mà cậu và cô bé người yêu không đi chơi hôm nay à?”

“Mưa thế kia thì đi đâu. Mà cũng lạ, cuối cùng thì Trang mò đến nhà tôi. Còn tôi thì mò ra đây với cậu. Cả hai vẫn vác xác ra đường mà lại không đi với nhau.”

“Vậy là bọn cậu đã có vấn đề. Chính xác hơn là cậu đã có vấn đề. Có vẻ cậu đã chán con bé.”

“Vì sao?” Tôi giật mình như một con nai đang ăn cỏ thong dong thì nghe thấy tiếng đạn xé gió bay ngang tai.

“Vì khi người ta tìm một lý do để không đi với nhau, tức là người ta đã chán nhau.” Quang chẳng rào đón gì, nói tuột những thứ cậu nghĩ.

“Tôi không tìm lí do, trời mưa thật mà.” Tôi vừa đẩy chiếc gạt tàn đang để hơi xa cậu ta lại, vừa thanh minh.

“Cậu hiểu rõ bản thân nhất mà. Một mối quan hệ dựa trên nền tảng của việc dành thời gian rảnh cho nhau thì sẽ không tồn tại được lâu đâu. Phải dành toàn bộ thời gian cho nhau. Lúc rảnh thì làm việc khác.”

“Có thật là cuộc đời tôi đã đi đến đoạn phải nhận lời khuyên từ cậu trong lĩnh vực tình cảm không? Lần gần nhất cậu có bạn gái, à không, lần gần nhất cậu chạm vào tay con gái là khi nào?” Tôi bật cười.

“Tuần nào tôi chả còng tay vài ả. Mới lại...”

Trước khi Quang kịp nói thêm gì đó thì điện thoại đổ chuông. Cậu ta rút máy ra khỏi túi quần một cách khó khăn, tránh né lớp mỡ bụng đang biểu tình. Hơi nhăn mặt khi nhìn vào điện thoại, cậu ta ra hiệu xin lỗi rồi bước ra cửa nghe máy. Tôi ngồi lại một mình, quan sát tủ rượu trước mặt. Người bartender đứng một góc, kiên nhẫn dùng vải lau một chiếc ly loại cao chuyên dùng để pha Long Island cocktail. Anh ta có mái tóc nâu xoăn và dài buộc túm lại như phụ nữ. Tuy vậy chiếc áo sơ mi phanh những chiếc cúc trên khiến cho bộ dạng người bartender trở nên phong trần, lộ ra thân hình rám nắng với những cơ bắp rắn chắc. Gần cổ áo anh ta hiện lên một vết sẹo hình chữ thập sâu keo dài từ xương đòn lên quá đột sống ngực. Vết sẹo này làm tôi nhớ đến những trò nghịch dại với pháo hồi nhỏ, cũng để lại ở cổ tay tôi một vết bỏng dài kì quặc. Hình như đứa trẻ nào cũng phải có dăm ba vệt như vậy để đánh dấu tuổi thơ dữ dội của mình. Trông anh ta có vẻ tư lự về vệt mờ ở đáy cốc, hơi hướng nó về phía đèn để nhìn cho kĩ hơn, rồi lại xoay xoay chiếc khăn vải vào đó hi vọng có thể lau sạch.

Khi anh ta lau được ba chiếc cốc như vậy thì Quang bước vào. Cậu ta ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu nữa, bóp bẹp bao thuốc đã hết trước khi gọi thêm một bao khác y hệt. Trông mặt Quang có vẻ gì đó nửa bực bội, nửa nghĩ ngợi. Tôi quan sát thấy điều đó nhưng cũng không hỏi, tôi không thường có thói quen hỏi chuyện của người khác, nếu điều đó không liên quan tới mình.

“Cậu có tin được không? Tôi vừa bị gã sếp giầy mũi nhọn đó gọi điện. Lão ta có chút khái niệm nào về thời gian không vậy. Hôm nay là Chủ nhật!”

“Có việc gấp ư?”

“Không”, cậu ta trả lời, rồi như nhớ ra điều gì đó, hơi bĩu môi lên bằng một vẻ kì quặc. “Mà cũng không hẳn. Lão ta gọi để hỏi tôi về một vụ mất tích. Bên tôi mới nhận được hồ sơ đó vào thứ Sáu. Sau đó lại là ngày nghỉ, và thường thì các vụ mất tích cũng phải chờ vài ngày trước khi điều tra. Cậu biết đấy, đôi khi người ta chỉ quá chén rồi say ngất ở đâu đó, trước khi trở về nhà với bộ quần áo nồng nặc mùi rượu. Mất tích cái mẹ gì chứ.”

Khi Quang nói đến đây, tôi hình dung ngay ra lần đầu gặp Trang, chỉ khác là mặc dù say gần chết, tôi vẫn có người đưa về nhà.

“Vậy tại sao ông ta lại sốt sắng vậy?”

“Tôi cũng không rõ, tôi chưa nghiên cứu kĩ hồ sơ lắm. Nhưng nghe nói bà của cô gái đó là một nhân vật cũng có tiếng tăm sàn chứng khoán. Bố chồng của cô ta thì cũng là một gã máu mặt trong giới bất động sản. Danh gia vọng tộc lắm. Nói chung chắc láo sếp của tôi bị vặn nên cũng đang sốt ruột.” Quang vừa nói vừa rít một hơi thuốc, phả ra đằng mũi. Trông cậu ta hệt như một con hà mã đang thư giãn tại spa. “Ông ta dặn tôi thứ hai hãy bắt tay ngay vào xem xét hồ sơ. Tôi thì nghĩ rằng rất có thể tối nay cô ta sẽ mò về nhà với bộ dạng say xỉn nát bét. Quá nửa những vụ kiểu này là như thế.”

“Nửa còn lại sẽ là?” Tôi cũng chẳng có chủ đề nào khá hơn để nói, đành tiếp tức sa đà vào câu chuyện vô bổ này.

“Thua bạc trốn nợ, chuyện tình với bồ nhí đi quá xa, cãi nhau với chồng, mất trí nhớ bỏ nhà ra đi, tai nạn giao thông chưa nhận dạng được xác... Nói chung đủ kiểu. Cậu không tin được đâu, có những bà vợ nợ đến cả tỉ rồi mà chồng cũng không biết. Rồi đùng một ngày bỏ nhà trốn biệt tăm không ai tìm thấy. Tất nhiên, với một gia đình khá giả thế này thì khả năng đó hơi khó, nhưng không phải không thể xảy ra. Dù sao cũng chỉ có một phần một nghìn những vụ thế này là bị bắt cóc.”

“Cuộc đời này cũng phức tạp đấy chứ.”

Chúng tôi đồng ý với nhau điều đó, cụng ly, uống cạn phần bia và gọi thêm hai cốc Carlsberg nữa. Quang phủi tàn thuốc trên chiếc quần âu nhàu nhỉ, nói thêm:

“Tôi chưa xem kĩ hồ sơ vụ đó, nhưng thực ra cũng có ngó qua ảnh, chủ yếu vì tò mò.”

“Cô ta trông có giống kiểu dễ bị bắt cóc không?”

“Không, dù gì cô ta cũng có phải đứa trẻ lên ba đâu.” Quang rít một hơi thuốc rồi nhả khói thành những vòng tròn phía trước, trán cậu ta nhăn lại thành những đường đài, thoáng nhìn sẽ nghĩ đó là những đụn cát giữa sa mạc. “Mới lại cô ta cũng chả đẹp. Đó không phải dạng sẽ trở thành mục tiêu của mấy thằng hám gái. Thậm chí còn có một vẻ rất lạ.”

“Rất lạ?” Tôi nhắc lại.

“Đúng, có thứ gì đó rất đặc biệt. Nhìn một lần sẽ nhớ ngay, nhưng không phải vì sắc đẹp. Đó là loại phụ nữ nếu ngồi một mình trong quán bar thế này thì có cơ may sẽ vừa mắt một gã say lòi, chứ nếu bước đi trên đường thì sẽ chẳng ai ngoái nhìn. Trông cô ta giống như một con gà mái không đẻ được trứng vậy: có gì đó khó chịu và bất cần.”

Tôi im lặng, cố hình dung xem một con gà mái không đẻ được trứng ngồi uống bia ở quán bar thì trông sẽ thế nào. Quang nheo mắt, nói tiếp:

“Được cái cô ta có một chiếc mũi khá đẹp, thẳng băng. Dáng người cũng cao ráo tay là hơi thô, chắc vì đôi vai cô ta rộng khiến phần đầu trở nên quá nhỏ. Trông giống một nhân vật hoạt hình được dựng một cách cẩu thả. À cô ta còn trắng, rất trắng. Không phải kiểu trắng hồng như quảng cáo, mà giống bị bạch tạng vậy.”

Tôi giật mình, trong đầu tôi chỉ có một hình ảnh hiện lên rõ ràng nhất. Tôi quay nhanh người về phía Quang, tay hơi chạm vào cốc bia trước mặt khiến nó hơi sóng sánh, đổ ra ngoài thành một vệt nhỏ trên mặt bàn. Tôi chắc chắn rằng điều Trang nói về nhịp tim của tôi là không đúng, bởi nó đang đập nhanh hẳn lên, khiến máu dồn lên não gấp gáp. Tôi hít một hơi, cố kiềm chế bản thân.

“Cậu nhớ tên cô ấy không?”

“Gì nhỉ? Đó là một cái tên lạ lắm”, Quang vỗ vỗ trán, vẻ mặt đau khổ “Oh, cô ta tên là Bảo. Lâm Thụy Bảo.”