Chương 3 (2)
Bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên của Đăng, tôi quay người bước trở lại văn phòng, với lấy chiếc áo vest ở ghế rồi bước ra cửa, gọi một chiếc taxi vừa tạt qua. Khi ngồi trên taxi, tôi lần mò trong chiếc ví lộn xộn rất nhiều card visit và các tờ ghi chép nhỏ, cuối cùng cũng tìm thấy mẩu giấy mà Bảo đã kẹp trong cuốn The Woman in Black năm năm về trước. Tôi rẽ vào Mockingbird Coffee Shop ngay khu trung tâm. Đây là một quán café phong cách vintage, trung thành với tông mầu nâu trầm cùng những bộ bàn ghế cũ kĩ được làm lại. Tôi chọn cho mình bàn cuối cùng trong góc, gọi một cốc double espresso và ngồi nhìn trừng trừng vào tờ giấy.
Sau mười phút như vậy mà không một ý tưởng gì gợi lên trong não, tôi bắt đầu nhận ra mình quá ngu ngốc: nếu năm năm trước tôi đã vật lộn với nó hàng tháng mà không tìm ra những điều mà Bảo muốn nhắn nhủ, thì điều gì khiến tôi có thể xuất sắc hơn ở thời điểm hiện tại? Nhưng đây là manh mối giá trị nhất mà tôi có thể dựa vào và tôi sẽ phải bám lấy nó bất kể thế nào. Người sắp chết đuối thì phải cố bám lấy chiếc phao cứu sinh ọp ẹp mà ai đó ném xuống, bất kể có biết bơi hay không. Tôi nhấc máy cho Quang, hi vọng tìm được một chút thông tin có ích từ cậu ta. Những tiếng chuông vang lên giục giã mà chẳng có ai bắt máy. Tôi đành lấy quyển số ghi chép trong túi ra, cố đẩy những kí hiệu đó trở thành thứ gì có nghĩa hơn.
“1601...EOEOZXEZX9EX9EXSIXZIX8EX9ZXEEXLIXZZX8EX9EX6”
Tôi cố gắng chia nó thành các phần khác nhau, kết hợp một cách ngẫu nhiên các kí tự, cộng trừ các con số theo nhiều kiểu. Một dãy mật mã phức tạp thế này dường như không hợp lắm với cô gái mà tôi biết, nhưng rõ ràng đây là chữ Bảo. Sau một hồi thử các phương pháp ghép cơ bản nhất cũng như vài chục loại phép tính, tôi trở lại với sự bất lực. Nhấp một ngụm café cho tỉnh táo, bây giờ tôi mới có thời gian để mắt quanh quán. Chiếc bảng ghi thực đơn và đồ uống trên tường được viết bằng phấn, đặt cạnh một tủ nhỏ chứa những cuốn sách gáy bọc gáy da cẩn thận. Một cặp đôi đứng cạnh chiếc cột làm bằng gạch thô, bàn luận chủ đề gì đó rất sôi nổi. Chàng trai thản nhiên vuốt tóc bạn gái rồi hôn một cái, dường như để bịt miệng vì cô ta nói nhiều quá.
Tôi chợt nhớ, mình chưa từng có động chạm cơ thể nào với Bảo, ngoài lần đầu tiên mà cô nắm cổ tay tôi và lôi xềnh xệch vào căng-tin. Tại sao chúng tôi lại không có nổi một cái ôm, tại sao chúng tôi lại không có nổi một nụ hôn, tại sao, tại sao? Có lẽ chẳng có câu trả lời cho điều đó. Trong suốt những ngày tháng ấy, biết đâu cô đã chờ tôi tỏ tình, đã chờ tôi nắm lấy tay cô và nói rằng tôi không muốn tuột mất cô. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được tại sao, chính bởi những điều mình chưa bao giờ thử.
“Cứ cầm sách lâu quá, là tôi bị tê tay. Cậu chạm vào mà xem này.” Giọng nói của Bảo chợt vang lên trong đầu tôi. Cô đã nói điều đó lúc nào nhỉ? Tôi không tài nào nhớ nổi, bởi các buổi café đọc sách đều man mác như nhau, hay bởi vì kí ức về Bảo đã quá nhạt nhòa. Tiếng nhạc jazz vang lên từ đâu đó trong quán, hòa vào mớ cảm xúc hỗn độn. Tôi thấy mình tự đưa tay lên, từng ngón di chuyển nhẹ nhàng chạm vào hơi ấm còn vương lại đâu đó giữa không gian đang dần bị đẩy lùi.
Điện thoại đổ chuông bất chợt. Là Quang. Tôi luôn có cảm giác tiếng chuông điện thoại của Quang khi gọi tôi bao giờ cũng rất chậm, như thể là đầu dây bên kia cậu ta đang nhởn nhơ ngồi gác đôi giày mũi nhọn lên mặt bàn, xoay xoay bút bi và huýt sáo trong tiếng gào thét của văn phòng làm việc đầy những người không thể nói nhỏ. Tiếng chuông của Trang thì gấp gáp hơn, giống như thúc giục người mà cô gọi hãy nhanh nhanh mà bắt máy đi nếu không muốn bị ăn món cơm trộn kinh hoàng do cô tự nấu. Tiếng chuông của Bảo thì tôi chẳng biết nghe sẽ thế nào, ngày đó tôi còn chưa dùng điện thoại, hiển nhiên là cô chưa thể gọi tôi dù muốn.
“Tôi nghe đây.” Tôi hình dung đầu dây bên kia, Quang đang nhăn răng cười, dù chẳng có lí do gì.
“Cậu gọi tôi lúc nãy à? Xin lỗi, tôi vừa giải quyết mấy việc lởm khởm.”
“Ờ… ừm, tôi định hỏi chiều nay tan làm cậu có rảnh không?”
“Tôi bận bỏ mẹ”, Quang ngập ngừng, như vừa nhấc tay lên xem đồng hồ. “Có vụ gì hót?”
“Có thể ngồi một chút chứ? Khoảng năm rưỡi gì đó.”
“À bia à? Thế thì tôi rất rảnh. Ok năm rưỡi.” Cậu ta đồng ý nhanh như thế chỉ chờ đợi điều đó, im lặng một chút trước khi nói thêm. “Mà hình như đây là lần đầu tiên cậu rủ tôi đi uống bia vào thứ Ba. Không phải một trò chơi khăm hay gì chứ?”
“Không. Lần này vì tôi đã quyết định thời gian, cậu hãy chọn địa điểm nhé.”
“Đồng ý.”
Sau khi dập máy, tôi nhận được cuộc gọi của Trang thông báo rằng cô đã sang tới nơi và đang trên đường về khách sạn. Tôi trả lời ngắn gọn và nói với cô rằng tôi đang gặp khách hàng, sẽ chủ động gọi cô khi xong việc. Trang dặn dò tôi không được uống nhiều vang với cái bụng rỗng, và đừng làm việc quá sức. Tôi nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại ngay khi có thể, tiếp tục nhìn vào những kí tự khó hiểu trên mảnh giấy của Bảo.
Cơn đau dữ dội nơi bán cầu não trái lại xuất hiện. Tôi thấy những bộ bàn ghế chao đảo trước mắt. Tôi hít một hơi thật sâu, cố lấy lại sự tập trung với mật mã trước mặt. Nhất định nó phải mang một ý nghĩa. Tôi đã để lạc mất một dữ kiện nào đó. Người phục vụ đảo mắt về phía tôi bằng ánh nhìn tò mò. Cô ta có mái tóc dài buộc gọn phía sau cùng một chiếc bờm loại rẻ tiền được đặt một cách thừa thãi trên đó. Dáng người có chút mất cân đối, đôi chân gần như cong thành hình tròn, chụm lại ở dưới theo một kiểu nửa bất cần nửa vô ý. Bảo cũng có một đôi chân quái gở như thế, thậm chí còn lệch nhau khi chụm vào. Nữ phục vụ chằm chằm nhìn tôi giống như đã bắt gặp tình yêu của đời mình. Tôi không biết một người ngồi ba tiếng đồng hồ để chơi trò ô chữ trên một tờ báo này trông sẽ ra sao, nhưng có lẽ cũng chỉ như tôi bây giờ là cùng. Giữa một quán café đẹp thế này, tôi không kì vọng nhận được ánh mắt soi mói đó. Nếu không phải Đăng tình cờ làm tôi nhớ ra mẩu giấy của Bảo, có lẽ tôi cũng sẽ chán nản mà nói với cậu ta rằng hãy đi mà sống cuộc đời của mình, trước khi nghĩ rằng có thể là đấng cứu thế giang tay che chở nhân loại. Tôi không phải mẫu người dễ ưa và tôi biết điều đó, nhưng những thói quen của việc muốn được riêng tư tuyệt đối đã ngâm sâu ngay từ khi còn đi học. Đến cả khi bắt buộc phải buông mình vào dòng chảy xã hội, tôi cũng cố gắng trở thành con cá yên tĩnh nhất.
Nữ phục vụ vẫn tiến về phía tôi rót thêm trà, đưa mắt liếc tôi khoảng hai giây. Tôi hỏi sau khi cô ta nhấc chiếc bình trên tay lên:
“Mặt tôi dính gì sao?”
“Không, thưa anh.” Cô ta trả lời nhanh, như thể đã định liệu rằng tôi sẽ hỏi như vậy.
“Vậy sao cô cứ nhìn tôi vậy?”
Cô ta đứng thẳng người, tay vẫn cầm bình trà, gương mặt chẳng có chút nào lúng túng, cũng tựa như không nghe thấy câu hỏi của tôi. Rồi cô ta đột nhiên cúi xuống, ghé sát vào tai tôi nói, gần như thì thầm:
“Bàn tay anh...”
Tôi cúi xuống, giật mình nhận ra bàn tay mình đầy máu, nhỏ thành giọt vào cốc trà trước mặt. Một ngón tay với phần móng hình oval nổi lên trong đó, động đậy như một sinh vật sống.
Tôi mở bừng mắt, thấy mình đã thiếp đi ngay giữa quán café từ lúc nào, lại một giấc mơ kì dị. Có vẻ như cơ thể tôi để chế độ tự động sập nguồn bất cứ khi nào nó muốn. Tôi đưa cốc espresso lên uống nốt, vừa gọi tính tiền vừa nhìn vào màn hình điện thoại đang nhấp nháy. Spy Bar là địa chỉ mà Quang vừa nhắn.
Khi đến nơi, tôi không mấy ngạc nhiên khi thấy lựa chọn của Quang là một quán bar nhỏ và yên tĩnh, thậm chí hơi tồi tàn hơn mức cho phép, giống như căn hộ nơi cậu ta ở. Những slogan vui mắt được treo ngay ở cửa quán, kích thích tính hài hước của những vị khách đã có chút men trong người. Quang ngồi ở một bàn gần lối đi với hai chiếc cốc nửa lít, một đĩa khoai tây khổng lồ cùng bát hạt trái cây xanh đỏ. Sau màn chào hỏi, chúng tôi cạn một cốc lớn trước khi bắt đầu trò chuyện.
“Vụ mất tích cậu kể hôm trước thế nào rồi?” Sau khi bình luận vài câu về thời tiết, về giá xăng dầu và về một vụ giải phóng mặt bằng đang nóng trên thời sự, tôi mới hỏi, cố ra vẻ tự nhiên nhất có thể.
“À đó, cũng đang định kể cho cậu”, Quang đưa cánh tay lên quẹt mồm, tạo thành một vết ố vàng nhem nhuốc trên chiếc áo trắng đã hơi ngả màu sẵn. “Từ hôm đó cô ta vẫn chưa trở về nhà. Sáng nay mình vừa qua nhà cô ta thu thập thêm một ít lời khai. Thằng chồng cô gái đó quả là một gã dễ sợ!”
“Là sao?” Tôi thấy tay mình hơi giật lên một chút, bèn ghìm nó lại, đưa một nắm hạt lên mồm nhai.
“Cũng không biết tả sao, chỉ là thằng đó trông rất kinh. Hồ sơ nói hắn ba mươi tuổi, nhưng trông thật không đoán nổi tuổi. Hắn cao có khi đến một mét chín, thân hình lừng lững. Nặng chắc cũng cỡ tôi, mà người chỉ toàn cơ thôi, cảm giác không có một chút mỡ thừa nào. Chắc hắn phải tập gym hai tiếng mỗi ngày là ít. Nói chung là trông rất ra gì.”
“Cậu cũng nên tập tành đi.” Tôi chêm vào cho đủ chuyện.
“Loại của nợ đó chỉ có uốn lượn các loại múi cho gái ngắm. Khi tôi đến, hắn đang mặc một bộ đồ pijama cùng chiếc boxer, còn chẳng thèm buộc dây, cơ bụng cứ gọi là cuồn cuộn. Nhưng mặt thì bơ phờ và mắt trừng trừng nhìn tôi. Trông như vừa phê thuốc.” Quang hơi nghếch mắt lên như thể cố nhớ lại một sự kiện đã trôi qua lâu lắm, bốc khoai tây cho vào mồm liên hồi. “Cậu biết không, hắn ngồi tiếp chuyện với tôi luôn bằng bộ đồ đó, thản nhiên như thể đang ngồi giữa bể bơi. Mà đúng là nhà hắn cũng có một cái bể bơi thật!”
“Ở khu nào?”
“Gần hồ. Cậu biết rồi đó, khu của mấy đứa nhà giàu và bọn Tây.” Cậu ta cười lớn sau một câu chẳng có gì thú vị, đúng cái kiểu tự tán thưởng nhạt nhẽo.
“Thú thật, tôi thấy phí hoài căn nhà, có lẽ một năm hắn cũng chẳng thèm ngắm sao một lần. Mà bầu trời ở đó thì rõ đẹp, đâu có như trong cái khu trung tâm đầy nhà cao tầng chắn ngang dọc này.”
“Hắn nói gì về vụ mất tích?” Tôi kéo Quang lại chủ đề chính, sợ rằng cậu ta sẽ ngãng đi khi nghĩ về mấy chòm sao đã chết hàng trăm năm trước.
“Ồ, hắn ta không để tâm lắm. Tôi không chắc là do IQ hắn quá thấp hay bị vợ bỏ mà sinh ra ngớ ngẩn, nhưng nói chung là trông thiểu năng lắm.” Quang trả lời, đưa cốc bia lên làm dấu hiệu cụng rồi nốc một ngụm. “Hắn nói rằng có thể cô ta lên cơn mất trí nhớ bỏ nhà đi vài ngày. Từ trước đó cô ta đã thường rất đãng trí, vừa cất cái gì ở đâu đó là có thể quên ngay. Nếu cô ta không ý thức được bản thân mà lạc đâu đó thì thật nguy hiểm. Hắn bảo chắc rồi cô ta sẽ lại về thôi, nhưng cứ thử tìm vài chỗ quen biết xem có ra gì không. Nói chung thằng rửng mỡ đó có vẻ không để tâm đến cô vợ mất tích cho lắm. Có khi hắn đã cầm trong tay một danh sách các ứng cử viên tiếp theo rồi ấy chứ.”
“Mồm miệng cậu cũng chua ngoa ra phết nhỉ?” Tôi buông ra một câu hỏi tu từ.
“Ăn thua gì. Dù sao tư cách con người cũng đâu có được đánh giá qua cửa miệng. Nếu thế thật thì lũ phát thanh viên và dẫn chương trình đã thành thánh sống cả rồi.”
Tôi cười trừ, nghĩ về lời gã chồng của Bảo nói về cô. Đó không phải Thụy Bảo mà tôi biết. Suốt một năm đi với tôi, cô không hề động vào giọt rượu nào, cũng là người có trí nhớ rất tốt - dù chỉ là vài dòng trong một cuốn tạp chí vớ vẩn đọc lướt qua, cô cũng nhớ như in.
“Tôi ghi chép những gì hắn nói vào hồ sơ, rồi đảo một vòng quanh nhà, tránh phải tiếp xúc bằng mắt với cái thằng đáng sợ đó. Hắn cứ đi theo tôi, như kiểu có thể xông vào bẻ cổ tôi đánh rắc một cái vậy.” Quang rùng mình, kiểu như đang tự tưởng tượng ra cảnh cái lưng của mình bị gẫy đôi. Châm một điếu thuốc, cậu ta nói tiếp, “ngôi nhà đó cũng không có gì đặc biệt, tương đối ngăn nắp, không có dấu hiệu đã xảy ra xô xát hay gì cả. Ngoài sân có một con chó Doberman to cứ gầm gừ trông phát khiếp. Vườn tược và bể bơi sạch sẽ chưa từng thấy, đúng loại nhà giàu có người lau dọn hàng ngày.”
“Có người giúp việc nữa hả?” Tự dưng mắt tôi giật lên một cách khó chịu, như vừa có một con côn trùng khổng lồ bay vào và chẳng chịu quay ra.
“Đương nhiên. Cậu nghĩ gì vậy Phong?! Có cả lái xe và đầu bếp riêng nữa ấy chứ!” Quang vỗ vào trán, giọng đầy uất ức “Mẹ kiếp! Sao trên đời có nhiều của cải vậy mà không thấy phần của chúng ta? Những thằng càng vô tích sự thì lại càng có số hưởng. Còn làm việc quần quật như tôi và cậu thì đổi được vào cốc bia nhạt...”
“Cậu đã thử hỏi họ chưa? Những người làm ở đó ấy.” Tôi tiếp tục phải kéo cậu ta về chủ để cần thiết.
“Chưa. Mà như thế cũng không đúng quy trình cho lắm. Đây là một vụ mất tích chứ không phải điều tra án mạng hay bắt cóc, nên cũng phải cho đủ thời gian.”
“Bao lâu thì gọi là đủ thời gian?” Tôi quay sang bên cạnh, ra vẻ lơ đãng, thực ra thở dài một cái não nề.
“Một tuần nếu không có liên lạc gì.” Quang châm tiếp một điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào cái vỏ bao ghi chữ Hút thuốc có thể dẫn đến cái chết từ từ và đau đớn. “Này, mẹ kiếp. Từ bao giờ chúng nó cứ in những thứ của khỉ này lên vỏ thuốc nhỉ. À đó, vấn đề là nếu bị bắt cóc thì hơi lạ, vì chưa có cú điện thoại tống tiền nào. Cũng không có dấu hiệu gì cho thấy gia đình cô ta có xích mích lớn với ai để nghi ngờ rằng đây là một vụ trả thù. Cô ta chỉ cứ thế đột nhiên biến mất.”
Về điều này thì tôi có thể hình dung ra được, ít nhất cũng đã trải qua một lần.
“Và sau đó thì bên cậu sẽ làm gì?”
“Sẽ tiếp tục thu nhận các thông tin cần thiết thôi, hỏi han dăm ba người nữa. Nhưng thường thì các vụ như thế này, nếu không có yếu tố gì đáng ngờ, cũng sẽ bị xếp vào loại nạn nhân tự bỏ đi, vì dù sao cô ta cũng đã lớn và có thể tự chủ. Nếu cô ta có quyết định bỏ đi thì cũng không ai làm gì được. Chưa kể còn trường hợp cô ta đã tự tử ở đâu đó nhảy xuống sông chẳng hạn, chục ngày nữa xác lại nổi lềnh bềnh... Nên là sẽ để gia đình tự tìm kiếm, có thể Đăng báo hay làm vài mục tìm kiếm người thân trên tivi, loại hay phát ngay giờ cơm tối ý, chắc cậu cũng xem qua rồi.”
Tôi gật đầu, uống hết cốc bia, cố không đấm vào mặt Quang một phát thật mạnh vì giả thiết đau khổ mà cậu vừa thản nhiên đưa ra. Quán bar lác đác, nhạc bật vừa đủ trong ánh đèn đỏ mờ mờ, những ánh nắng cuối cùng không thể lọt qua cánh cửa đã khép chặt. Vào gã choai choai đang hút thuốc, cười nói hô hố quầy bar, chúng bàn về một trận bóng đá nào đó đêm qua. Quang đứng lên, mặt nhăn nhó đi về phía đó, cậu ta dọa nạt mấy câu gì đó khiến gã kia mặt mày tái mét, dập vội điếu thuốc trên tay, cúi đầu dạ vâng. Quang trở lại bàn, ngồi phịch xuống nhe bộ răng vàng khè đặc trưng lên cười sảng khoái:
“Mấy thằng ranh tập tọe hút thuốc, tôi dọa cho vài câu đã tí thì ướt quần. Đấy, tôi vừa cứu chúng nó khỏi cái chết từ từ và đau đớn đó. Mà chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”
“À đến đoạn nếu không tìm được cô ta thì chắc bọn cậu cũng đành chịu.”
“Ừm, cũng không hẳn là đành chịu. Nhưng cùng lắm cũng chỉ đến mức lưu trữ hồ sơ vào mục người mất tích và bỏ đó. Với một gia đình thừa tiền như vậy, tôi nghĩ có khi họ đã thuê thám tử tư rồi cũng nên.” Quang nhếch mép. “Nói chung, nếu không có tống tiền hay đe doạ gì, thì cảnh sát cũng không thể vào cuộc được. Đến thế này cũng là quá lắm rồi.”
“Bà mẹ cô ta sốt ruột lắm hả?”
“Kiểu kiểu vậy. Tôi cũng chưa gặp bà ta. Bà ta đến chỗ tôi một lần, gặp thẳng sếp, rồi từ đó cũng chỉ điện thoại qua lại với lão. Tất nhiên lão sếp tôi cũng khó chịu bỏ mẹ, chỉ là vì bị đấm vào đít nên cũng đành ra vẻ nỗ lực thôi. Cuối cùng khổ nhất lại là lũ lon ton như tôi.”
“Tôi thích vụ này rồi đấy, hôm nào mang hồ sơ cho tôi xem thử.”
“Thật à?” Quang có vẻ ngạc nhiên. “Tôi không thấy cậu tò mò thứ gì bao giờ.”
“Cậu chưa thấy thôi.” Tôi cố nở ra một nụ cười.
“Cũng đúng. Thôi, chúng ta hãy uống bia và nói chuyện khác đi, tôi điên đầu từ sáng đến giờ rồi. Nhắc đến thằng chồng đó là tôi lại rùng cả mình.”
Chúng tôi cụng ly và uống một hơi hết sạch cốc bia. Ba gã choai choai lủi thủi đi ra cửa, liếc nhìn Quang vẻ sợ sệt khiến cậu ta càng khoái trá, cười ha hả. Trong cái xã hội này, khi không thể làm được điều gì đáng kể, ai cũng sẽ tìm một kẻ yếu hơn mình để xả nỗi bực tức trong lòng. Một gã trông xe, một bà bán trà đá, một đội tự vệ dân phố, hay một nhân viên y tế quèn... Tất cả đều sẽ hét vào mặt bạn bất cứ khi nào có thể, khiến cho bạn sun vòi lại trước khi nhận ra mình cũng chẳng làm gì sai. Sự đời vốn vẫn vậy, chuyện lá lành đùm lá rách thì ít, mà kẻ yếu bắt nạt kẻ yếu hơn thì rất nhiều.
Điện thoại Quang lại rung lên, hình như lần nào ngồi với tôi, cậu ta cũng có điện thoại. Hẳn cái sự bận bỏ mẹ của cậu ta là hoàn toàn có thật.
“Alo... Sao? Một vụ giết người?... Không phải tôi thực hiện đâu, tôi đang ngồi uống bia. Có cả người làm chứng.” Quang cười hề hề, quay qua tôi nháy mắt. “Được rồi... Được rồi tôi sẽ có mặt ở đó trong mười phút.”
Quang dập máy, tiếc rẻ.
“Tôi phải đi rồi. Có pha tai nạn giao thông, thằng tài xế quái vật quay lại cán tiếp lần nữa rồi bỏ chạy.”
“Nạn nhân?”
“Chết tại chỗ. Một bà lão di chuyển bằng gậy. Đời thật nhiều đứa khốn nạn.”
“Tóm nó đi”, tôi nhăn nhó. “Tôi ngồi lại uống thêm cốc nữa.”
Quang đưa ngón tay lên ra hiệu chào, bốc thêm mấy miếng khoai tây cho vào mồm nhai nhồm nhoàm rồi phủi tay xuống quần, bước ra ngoài. Trước khi mở cửa, cậu ta bỗng quay nửa người lại, nhíu mày như nhớ ra điều gì đó:
“À, có một điều này hơi lạ về cái vụ kia. Cặp vợ chồng đó chưa có con. Với một đôi đã cưới nhau bốn năm thì kể ra điều đó cũng hơi đặc biệt. Mà nhé, thằng chồng của cô ta ý... hắn không đeo nhẫn cưới.”