← Quay lại trang sách

Chương 4 Cái Đầu Của Ganesha

Đó là một buổi chiều bắt đầu bằng những đám mây u ám. Tôi và Bảo nằm dài ở thư viện trường, cùng xem Schindler's List - một bộ phim cũ nói về thế chiến thứ hai và cuộc tàn sát người Do Thái của Đức Quốc xã. Đó là một bộ phim dài với nhịp rất chậm. Trong khi Bảo gần như ngủ gật suốt ba tiếng chiếu phim thì tôi lại dán mắt vào từng phân cảnh, hồi hộp theo dõi diễn biến của cuộc đối đầu giữa hai nhân vật chính. Hôm đó là một chiều thứ Bảy, thư viện gần như chẳng có ai. Vài sinh viên cận lồi mắt cắm mặt vào những cuốn giáo trình dày hơn sử thi Mahabharata. Nói chung, khi đó chỉ có tôi và Bong một góc của thư viện. Khi cảnh quay cuối cùng của Liam Neeson kết thúc, tôi cúi xuống, thấy Bảo đã tỉnh dậy từ lúc nào, cô nằm cách đùi tôi một chút, đang nhìn chăm chăm lên trần nhà. Tôi ngước mặt nhìn theo, chẳng thấy gì ngoài một mảng tường đã bong vôi, loang lố ẩm thấp sau những cơn mưa kéo dài.

“Cậu có bao giờ nghĩ về chuyện cứu ai khác mà sẽ hi sinh thân mình không, như Oskar Schindler ý?” Bảo vẫn nhìn lên trần nhà, hỏi.

“Tôi tưởng chị ngủ suốt phim?” Tôi ngạc nhiên.

“Đúng, tôi ngủ suốt.” Cô không rời mắt khỏi đó. “Tôi xem phim này bốn lần rồi.”

“Ái chà. Chị thực sự đã dành mười hai tiếng không-thể-lấy lại của cuộc đời để xem đi xem lại nó?”

“Sao, cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ?”

“Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó.”

Bảo vuốt vuốt phần váy phía dưới, đung đưa chân, rồi nói.

“Thực ra tôi chẳng quan tâm đến sự cao cả cứu rỗi hàng nghìn người Do Thái của Schindler lắm, mà tôi thích cách vợ chồng ông ấy yêu nhau.” Bảo ngốc bật dậy, vuốt mái tóc rối hàng của mình, mắt cô như chứa cả một biển hồ đầy nước. “Họ thật sự không cần những từ ngữ ngọt ngào để an ủi tâm hồn nhau, chỉ có tình yêu chân thành và sự tin tưởng. Rồi sau này, chúng ta có tìm thấy một người như thế đi cạnh cuộc đời của mình không, Phong nhỉ?”

“Có lẽ có, có lẽ khó.” Tôi nhau mày. “Chị muốn đi ăn kem không?”

“Kem que?”

“Ừm.”

“Tôi có ý này. Chúng ta mua kem que, xong mang lên tàu trượt siêu tốc ăn. Mấy đoạn lộn ngược người lại thì sẽ hay phải biết.”

“Ý tưởng được đấy! Nhưng sẽ phải giấu bảo vệ! Đi thôi.”

Thế là chúng tôi xách túi lên, rời khỏi thư viện và thực hiện ngay kế hoạch tuyệt vời vừa nghĩ ra.

Tôi và Bảo từng có những kỉ niệm như vậy. Đôi lúc khi nó trở lại rành mạch, tôi thấy giống như chỉ mới ngày hôm qua. Những câu chuyện tào lao, những hành động ngốc nghếch, tất cả để sau này tôi nhận ra phần lớn những kí ức đẹp nhất của mình đều đến từ những khoảnh khắc điên rồ như thế.

Cuộc gặp với Quang chiều qua cũng khiến tôi suy nghĩ đôi chút. Thực ra việc một gã đàn ông không đeo nhẫn cưới cũng chẳng có gì quá khó hiểu, có hàng chục lí do có thể kể ngay lập tức cho điều đó. Hắn có thể đơn giản là không muốn đeo, ngón tay hắn đã trở nên múp míp hơn so với lúc cưới, hắn chẳng thiết tha gì cô vợ nữa, hắn cảm thấy cái nhẫn quá xấu, hắn có thể đã ném vào hàng cầm đồ hoặc tệ hơn nữa là hắn đã làm mất nó ở đâu đó trong một cơn say xỉn. Tôi thấy ít nhất quá nửa đàn ông bỏ nhẫn cưới ra - một thứ xích nhỏ nhưng vô cùng uy lực - ngay khi vừa rời khỏi nhà, gương mặt thanh thản như vừa trút được của nợ. Tất nhiên tôi chịu không thể biết được chính xác lí do của hắn là gì, tôi vẫn còn đang rối bời trong mớ kí tự mà Bảo đã để lại. Tối qua khi về nhà, tôi vừa ăn mì trộn vừa gọi điện cho Trang. Không có vẻ gì quan tâm đến sự tư lự trong giọng nói của tôi, cô hào hứng kể về Bangkok và những khu mua sắm giá rẻ ở đó. Tôi nghe câu được câu mất trước khi dập máy, ngủ một giấc thẳng đến sáng ngay trên sofa. Khi tỉnh dậy lúc trời vẫn còn tờ mờ và thấy đầu đau như búa bổ, tôi thấy con cú mèo đang nhìn thẳng vào tôi xét đoán. Trông nó có vẻ nhạo báng. Mày nhìn cái gì? Tôi lẩm bẩm. Trông tao có vẻ đáng thương lắm ư?

A.K cọ cọ vào chân tôi, hơi vẫy chiếc đuôi theo một nhịp điệu hài hoà, gợi nhắc cho tôi rằng tôi có thể nói chuyện với nó chứ không cần tâm sự với một bức tranh trên tường. Tôi vào toilet, cạo sạch râu ria đã lởm chởm từ khi nào, vừa đánh răng vừa nhìn vết hằn trên trán – có lẽ do thành sofa tì vào. Khi bước ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt tôi là vết ố trên tấm thảm do rượu whiskey đổ hôm trước, đã biến thành một màu vàng đục chướng mắt. Tôi pha một bình café đầy để trấn áp những đợt nhói lên liên tục ở thái dương, cho thức ăn khô vào đĩa cho A.K rồi bước ra lan can, vừa uống café ngắm nhìn thành phố đang tỉnh dậy. Con đường phía dưới vẫn ẩm ướt. Những vũng nước to đọng lại, có lẽ đêm qua đã có một cơn mưa. Quả bóng bay của đứa trẻ nào đó tuột tay nằm kẹt ở gờ lan can nhà đối diện. Nó đung đưa một cách hờ hững, nửa như muốn bay lên, nửa lại muốn chỉ ở nguyên đó và trở thành một vật trang trí cho những thanh sắt gỉ ngoèn. Căn hộ của đôi vợ chồng trẻ phía trong cũng đã bắt đầu sáng đèn, tất cả dường như thức giấc cùng lúc, những câu quát tháo chói tai và tiếng khóc của những đứa trẻ vang lên ngột ngạt. Một bản nhạc chillstep vang lên từ nhà kế bên. Mùi bánh mì nướng từ đâu đó xộc vào mũi tôi. Tôi tận hưởng nó cùng ly café đen đặc, nhìn ngắm những biển hiệu của dãy cửa hàng đối diện vẫn chưa được thắp sáng. A.K đã ăn xong từ lúc nào, đứng cạnh tôi một cách tò mò.

Tôi rót thêm một cốc café đầy nữa rồi chống tay xuống thành lan can, chăm chú nhìn theo những cử động của người đi bộ trên phố một cách rảnh rỗi, dù sao thì tôi cũng chẳng có gì khác để làm. Một cô gái trẻ với chiếc ô cầm tay màu đỏ lướt những bước nhanh dưới mặt đường, như sợ trễ chuyến xe bus sớm. Một người đàn ông đứng nhắn tin ở vỉa hè gần đó thoáng nhìn theo những bước đi của cô gái trẻ vội vã, rồi lại cắm mặt xuống màn hình điện thoại, dáng vẻ ung dung. Hút hết điếu thuốc trên tay, ông ta ném xuống đất, lấy chân dụi dụi rồi rứt chìa khóa trong túi mở cánh cửa cuốn của sau lưng. Ông ta có vẻ là chủ của cửa hàng thời trang nhỏ đó. Những hình nộm mannequins với thân hình mảnh mai và khuôn mặt nhợt nhạt như cũng bừng tỉnh, liếc theo những bước chân của người chủ nó. Một con bướm đêm với đôi cánh tán sắc bay lượn trước mặt tôi, trước khi đậu xuống một nhánh cây phía trước, hòa vào đám lá tránh ánh sáng của ngày mới. Nó mệt mỏi buông đôi cánh xuống một cách im lặng, như muốn kết thúc cuộc hành trình dài đêm trước đó A.K chợt sủa inh ỏi bên cạnh tôi.

“Suỵt. Mày vừa ăn xong đó.”

Không có vẻ gì quan tâm tới lời tôi vừa nói, nó tiếp tục sủa vang lên thành những tiếng đứt quãng. Tôi trừng mắt với con chó, ra hiệu rằng nếu nó còn tiếp tục làm phiền một buổi sáng yên tĩnh thì hình phạt sẽ không hề nhẹ A.K nằm phục xuống, rên ư ử, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa hàng thời trang vừa mở cửa đối diện. Tôi uống một ngụm café, hướng theo ánh mắt của nó. Cửa hàng đã sáng đèn lên trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời cũng vừa ló rạng. Tôi lau chiếc kính đã bụi mờ từ khi nào, hơi nheo mắt đọc những dòng chữ trên đó, đơn thuần vì tò mò: Secret Boutique. Address: 123 L.N. Website: secretsh....123.com.

Một luồng điện chạy dọc qua sống lưng tôi, như truyền dẫn một loại thuốc bổ thẳng lên não. Mẩu giấy, tôi cần tìm mẩu giấy. Tôi bước thật nhanh vào nhà và lôi nó ra từ trong chiếc ví đặt trên mặt bàn. A.K vẫy đuôi háo hức, như đã làm được một việc có ích và đang chờ được thưởng. Tôi xoa đầu nó:

“Ngoan. Ngoan lắm.”

Tôi ngồi vào chiếc ghế sofa vẫn còn ấm, gác chân lên chiếc gối xốp dưới sàn, đặt mẩu giấy xuống mặt bàn trước mặt.

“1601… - - - … EOEOZXEZX9EX9EX5IXZIX8EX9ZXEEXLIXZZX8EX9EX6.”

Có khi nào đoạn kí hiệu này không phải một lời nhắn nhủ của Bảo, mà là một địa chỉ cô để lại cho tôi. Nhưng phải dịch nó như thế nào lại là điều tôi không biết. Tôi mở máy tính, nhanh chóng nhận ra không có con đường nào trong thành phố này có đến 1601 số nhà. Dãy số l601 chỉ hiển thị các kết quả về một thứ công văn khỉ gió nào đó của Cục Hàng hải. Tôi thử với nhà số một ngõ mười sáu, tìm ra vài kết quả có vẻ không mấy khả quan. Dù sao cũng đáng thử, tôi tự nhủ, ghi chép những kết quả ra giấy và thay đồ.

Những ngôi nhà tôi tìm đến đều nhanh chóng cho thấy đó không phải địa chỉ mà tôi cần tìm, những người chủ lắc đầu khi tôi hỏi về tên cô. Chợt nhớ ra, tôi quay trở lại căn nhà nơi Bảo từng thuê hồi học đại học. Tôi bấm chuông cửa một lần, quan sát căn nhà từ phía ngoài trong lúc chờ đợi. Nó gần như không thay đổi mấy, ngoại trừ cánh cửa gỗ đã được thay bằng loại có mắt thần, và lắp thêm một khung cửa sắt cỡ lớn bên ngoài. Sơn tường vẫn được giữ nguyên màu trắng giống như khi Bảo còn ở đây. Người thuê nhà mới là một chàng trai trẻ cao ráo. Anh ta có mái tóc màu nâu nhạt vuốt chéo sang một bên, để lộ vầng trán rộng rất hợp với chiếc mũi thẳng và thanh thoát. Đôi mắt nhỏ màu xám, dường như là tác dụng của kính áp tròng, nằm dưới hàng lông mày rậm thẳng ngang rất ưa nhìn. Chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh cổ vịt buông khuy cổ, được xắn lên đều đặn thành những nếp gấp đều nhau, cho thấy tính cách cẩn thận và tỉ mỉ.

“Tôi có thể giúp gì được anh?” Anh ta có ánh nhìn trực diện nhưng không hề gây cảm giác khó chịu cho tôi.

“Rất xin lỗi đã làm phiền anh. Cho hỏi có phải anh thuê ngôi nhà này không?”

“Ồ, đúng”, anh ta gật đầu.

“Tôi có việc cần liên lạc với chủ căn hộ này. Anh có thể vui lòng cho tôi số điện thoại hay địa chỉ được không?”

“Anh là?”

“Tôi là bạn của một người từng thuê nhà ở đây. Có một số việc tôi cần hỏi lại người chủ. Nếu không phiền tôi xin phép được lấy số của người chủ căn nhà để trao đổi cụ thể hơn.”

“Vậy anh chờ một chút.”

Anh ta hơi khép hờ cánh cửa, trước khi quay người vào trong và tìm một tập danh thiếp để trên tủ gỗ, nơi đặt một chiếc tivi nhỏ loại đuôi dài mà đã lâu lắm tôi không nhìn thấy. Một lúc sau anh ta trở lại với một tấm giấy nhỏ có ghi số điện thoại trên đó.

“Là số này.” Anh ta đưa tôi tờ card cứng có số điện thoại được viết bằng bút bi mực đỏ.

“Cảm ơn anh. Để tôi lưu lại.”

“Không cần đâu, tôi nhớ mình có ghi lại vào đâu đó nữa rồi. Anh cứ giữ đi.” Anh ta hơi mỉm cười, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào tôi.

“Vậy cảm ơn anh lần nữa. Làm phiền anh quá.”

Anh ta gật đầu một cái, tựa như muốn nói rất vui lòng có thể giúp được tôi, rồi với bàn tay to và rắn chắc đóng cảnh cửa sắt lại. Tôi bước trở lại xe và nhấc máy điện thoại bấm số bà chủ nhà. Cánh cửa gỗ từ từ khép lại, ánh sáng tán sắc qua khe mắt thần thành một đường thẳng đa mầu. Căn nhà nhìn từ xa trông có vẻ ảm đạm hơn rất nhiều so với trước kia, nó đã mất đi sự sống, hay tôi đang tự ám thị mình rằng mọi thứ chỉ có ý nghĩa khi được Bảo chạm vào?

“Alo.” Một giọng nói không mấy thiện chí vang lên từ phía bên kia, tôi có thể ngay lập tức nhớ ra mái tóc ngắn xoăn tít như bị điện giật của bà chủ căn hộ mà tôi từng có dịp tiếp chuyện cách đây năm năm.

“Chào bà. Có phải bà là chủ căn hộ số 125 đường L.?”

“Đúng vậy. Cậu cần thuê nhà hả, đã có người thuê mất rồi.” Giọng bà ta như thể đang vừa nhai một đống lạo xạo trong miệng vừa nói chuyện.

“Không, thưa bà. Tôi là cảnh sát hình sự thành phố”, tôi nuốt nước bọt, nói trôi chảy những thứ đã lập trình sẵn trong đầu trước khi bấm máy, bởi tôi biết bà ta sẽ không bao giờ nói nửa câu nếu biết tôi thực sự là ai. “Chúng tôi đang tiến hành điều tra một vụ án. Mong bà sẽ hợp tác cung cấp một số thông tin về một người khách từng thuê nhà của bà.”

“Ôi, cậu hỏi ai? Khách của tôi toàn người đàng hoàng thôi.” Tôi có thể cảm thấy bà ta đã nhả đống cơm trong miệng thẳng vào phần mic của điện thoại, tạo thành một tiếng sột soạt kinh tởm.

“Tôi muốn hỏi về một cô gái từng thuê nhà của bà cách đây khoảng năm năm.”

“Tôi lớn tuổi rồi và cũng từng có nhiều khách, làm sao tôi có thể nhớ nổi ai đã thuê nhà của mình cách đây những năm năm chứ.” Bà ta càu nhàu.

“Đó là một cô gái cao, gầy, có mái tóc ngắn. Cô ấy học trường Luật ngay gần khu vực nhà bác. Tên là Thụy Bảo.”

“Ừm...à... tôi nhớ rồi, cái cô gái có mái tóc cụt ngủn đúng không?” Bà ta bỗng nói vống lên, làm ra một tiếng động giống như vừa vỗ đùi đét một cái.

“Tôi vẫn giữ hợp đồng thuê nhà lúc đó. Nhưng theo tôi nhớ thì cô ta không để lại thông tin liên lạc cá nhân nào đâu.”

“Cũng không cần thiết. Chúng tôi chỉ hỏi vài điều ngắn gọn, sẽ không làm mất thời gian của bà. Cụ thể, cô ta thuê nhà trong thời gian bao lâu, bà còn nhớ không?”

“Ừm...” Bà ta im lặng, như thể vận dụng mớ trí nhớ thảm hại đã lâu không sử dụng. “Khoảng một năm gì đó.”

Tôi làm một phép tính đơn giản trong đầu để hình dung ra khoảng thời gian Bảo bắt đầu thuê nhà.

“Sau đó khi kết thúc hợp đồng, cô ấy có trở lại đó lần nào không?”

“Có một lần”, bà ta lại ngẫm nghĩ một chút rồi mới trả lời. “Sau đó khoảng một hai tháng gì đó, cô ta có gọi điện cho tôi nhờ mở cửa để vào đó một lúc có việc. Tôi nói là hãy cứ đến đó gõ cửa, người thuê mới ở đó sẽ mở cửa cho cô ta... Tôi nhớ mang máng như vậy.”

“Bà có biết cô ta vào nhà để làm gì không?”

“Tôi chịu, cậu hỏi Hiếu xem. Cái cậu thuê nhà từ hồi đó đến giờ ý.” Bà ta nói nhanh và nhấn mạnh mấy chữ cuối tựa như sợ sẽ bị khép vào thứ tội gì đó mình không phạm phải.

“Rồi sau đó?”

“Sau đó cô ta bỏ đi ngay. Từ đó tôi không gặp lại lần nào nữa.”

“Bà có nói rằng cô ta gọi cho bà, vậy bà còn giữ số điện thoại của cô ấy không?”

“Đã năm năm rồi cậu có biết không? Nếu cô ta dán số điện thoại khắp nơi như lũ khoan cắt bê tông thì may ra tôi còn nhớ. Cậu biết bọn đó rối đấy, cứ hở ra là chúng dán khắp cửa nhà.” Bà ta bắt đầu nói lảm nhảm những điều không liên quan. “Mà tôi có thể hỏi cô ta đã làm gì mà bị cảnh sát điều tra không?”

“Không, bà không thể hỏi. Cảm ơn sự hợp tác của bà.”

Tôi thở dài dập máy, suy nghĩ một lát về những điều bà ta vừa nói. Những thông tin này không có ích gì ngoài việc cho tôi biết rằng sau khi biến mất Bảo vẫn ổn, việc thay số điện thoại 1à chủ ý của cô. Nếu cô đã cố tình cắt liên lạc với tôi như vậy, thì những dãy kí hiệu kia có thật sự là một điều gì đó mà Bảo muốn tôi tìm?

Tôi bước trở lại căn nhà, bấm chuông và chờ đợi. Chàng trai tên Hiếu mở cửa ra lần nữa, khuôn mặt ngạc nhiên.

“Có việc gì nữa sao?” Anh ta hỏi, lần này có vẻ khó chịu hơn.

“Rất xin lỗi anh, tôi cần hỏi một điều nữa. Vào thời điểm anh mới thuê nhà, có một cô gái là người thuê căn hộ này trước anh có đến đây phải không?”

Anh ta nghĩ một chút, trước khi gật đầu.

“Đúng, cô ta có đến lấy mấy cuốn sách.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi.” Anh ta nhắc lại, nhướn mày. “Cô ấy nói rằng đó là mấy cuốn sách quan trọng. Có vấn đề gì với chuyện đó vậy?”

“Không có gì, một việc cá nhân. Cảm ơn anh, và thật lòng rất xin lỗi đã làm phiền anh thế này.”

Anh ta gật đầu ra hiệu không có gì, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

Vậy là Bảo đã trở lại căn nhà để lấy những cuốn sách tôi đưa cô đọc trước đó. Nếu vậy, dường như Bảo hoàn toàn chủ động về thời gian, cô có vẻ đã sắp đặt thứ gọi là biến mất đó.

Tôi trở lại công ti vào buổi chiều hôm đó, dù chỉ để có mặt. Mẩu giấy vẫn nằm trước mặt tôi, nếu có xăm nó lên tay luôn để khỏi phải mang theo bên người, chắc tôi cũng làm. Càng cố tách những kí hiệu mơ hồ đó ra, tôi càng thấy chúng dính vào nhau thành những kí hiệu lờ mờ vô nghĩa. Là địa chỉ, là số điện thoại, hay là thứ gì khác? Tôi ngả người vào ghế, nhớ lại lần cuối cùng những điều cuối cùng chúng tôi đã nói với nhau. Liệu cô có để lại một dấu hiệu nào khác mà tôi chưa từng chú ý đến? Đúng lúc tôi đang tập trung cao độ, thì cú đập vai của Đăng khiến tôi giật nảy mình.

“Hey! Cậu vừa đến à?” Cậu ta xuất hiện bằng cái cách khiến một con thỏ có thể đau tim mà lăn đùng ra chết. Tôi đọc đâu đó rằng lũ thỏ có thể lên những cơn đau tim như vậy bất cứ lúc nào. Tất nhiên tôi không phải là chúng, nhưngkhông ai thích bị đập vào vai bất ngờ cả.

Tôi im lặng không trả lời, trợn mắt nhìn Đăng. Cậu ta hơi hoang hồn, lùi lại mấy bước.

“Tôi làm cậu giật mình à? Tôi không cố ý!”

“Anh có việc gì không?” Tôi hỏi, giữ ánh mắt đe dọa về phía cậu ta.

“Không, tôi chỉ vừa thấy cậu nên ra chào thôi. Cậu... khỏe chứ?”

“Tôi khỏe. Cảm ơn.” Tôi trả lời ngắn gọn, quay về hướng ngược lại, mong kết thúc cuộc hội thoại càng nhanh càng tốt. Nếu bạn hỏi ai đó về sức khỏe của họ, và họ không hỏi lại bạn điều đó, có nghĩa là họ chẳng ưa gì bạn. Nhưng Đăng không có vẻ gì quan tâm tới điều đó.

“Làm điếu thuốc chứ?”

“Tôi không hút thuốc.”

“Oh come on! Chưa từng hút thuốc?” Cậu ta nhìn tôi trăn trối. Tôi từng gặp ánh nhìn đó khi nói câu này với bất cứ đồng nghiệp nào. Tất cả cái văn phòng luật sư này đều coi việc dùng nicotine để xả stress cho mớ công việc chất đống là lẽ đương nhiên. Tôi thì lại cho rằng việc họ hút mấy tờ giấy tẩm chất hóa học có vị thuốc lá và ngồi chơi cả ngày thì chẳng liên quan quái gì đến nhau.

“Chưa từng.” Tôi ngán ngẩm, nói ngắn gọn. Khi trả lời câu này, tôi nhớ đến bố tôi - người đã chết vì ung thư phổi. Căn bệnh được báo trước này không làm giảm độ cuồng nhiệt của các tín đồ thuốc lá, tôi nghĩ vậy. Bản thân họ không bao giờ sợ những đỉều chưa xảy ra ngay lập tức.

“Mẹ, ghê thật. Thế là phải bản lĩnh ghê gớm lắm! Không có thứ này sao làm việc nổi chứ! Vậy hay làm cốc café?”

“Tôi vừa uống một bình đầy ở nhà lúc sáng.”

“Chà, rủ cậu khó thật. Mà cậu đang nghiên cứu thứ gì đấy?” Đăng tiến về phía tôi một bước, nhìn vào mẩu giấy trên bàn.

“Liệu tôi có thể có một chút riêng tư không?” Tôi nhăn trán, gập tờ giấy cho vào túi áo.

Không hề để ý sự khó chịu đã lộ rõ của tôi, Đăng hơi nhíu mày, vuốt mái tóc bóng lộn ngược về phía sau.

“Trông nó giống như là...”

“Là gì?” Tôi giật mình lần thứ hai trong vòng một phút.

“Đây là mật mã cậu đang giải à?” Đăng nhếch mép. “Cậu uống café chứ? Rồi tôi sẽ nói cho!”

Không thể bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để tìm lời giải đáp cho điều đã đeo đuổi trí óc suốt mấy hôm nay, tôi đành bước ra sân sau cùng cậu ta. Đăng châm một điếu thuốc trong lúc chờ máy pha café nhả ra hai cốc màu nâu nhạt toẹt.

“Cậu đưa tôi xem lại cái đó nào.” Đăng nhả khói thành một đường dài lên trên.

“Có cần thiết không?”

“Có, tôi chỉ mới nhìn lướt qua nó. Nhớ làm sao nổi.”

Tôi móc mẩu giấy từ trong túi áo ra, đưa cậu ta kèm theo một ánh mắt rằng hãy cẩn trọng với thứ vô giá mà cậu đang cầm trên tay. Đăng nhìn ngó nó một lúc, xoay ngang xoay dọc, rồi nói:

“Của một người đưa cho cậu à?”

“Kiểu kiểu như vậy. Nó là gì?”

Đăng không trả lời. Cậu ta chăm chăm nhìn vào mẩu giấy một phút, rồi rít một hơi thuốc nữa, thong thả nói:

“Trông giống như một địa chỉ email.”

“Email?” Trời ơi, sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này! “Tại sao anh lại nghĩ thế?”

“Tất nhiên tôi cũng không chắc lắm”, Đăng nhăn nhó, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta có khuôn mặt hơi khó coi. “Nhưng cái đoạn đầu tiên này là một mật khẩu.” Đăng chỉ tay vào mẩu giấy ở đoạn giữa chữ “y” và số sáu.

“Sao anh lại tách nó ra ở đó?” Tôi thành thật, bởi chính tôi đã không biết tách đoạn mật mã dài ngoằng đó ra ở chỗ nào thì hợp lí.

“Cứ từ tốn”, Đăng ra hiệu tôi ngồi xuống, cậu ta đặt tờ giấy ở giữa, rồi chỉ vào nó. “Đây nhé. Đoạn mã này có thể chia làm ba phần. Phần đầu tiên là << 1601 >>. Phần thứ hai là <<... - - -... >> và phần thứ ba là dãy còn lại. Lí do tôi đoán nó là đây là một email, chính vì phần “l601... - ” này rất có thể là một mật khẩu. Còn phần tương đối giống nhau phía sau có lẽ là địa chỉ email, tất nhiên đã được mã hóa nốt.”

Tôi nheo mắt nhìn vào nó, thở dài vì những điều mình chưa bao giờ nghĩ tới.

“Vì sao?”

“Bởi tôi từng đặt những mật khẩu tương tự như thế này cho các tài khoản quan trọng. Phần lớn tất cả mọi người đều đặt một mật khẩu theo dạng abcde, hoặc abcde123, tức là một dãy chữ theo sau bởi một dãy số. Nhưng đó là dạng mật khẩu dễ bị bẻ khóa nhất.”

Tôi hơi hạ cằm xuống, ra hiệu vẫn đang theo kịp. Đăng dụi điếu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn, đưa tay gạt những lọn tóc qua tai.

“Cách đặt mật khẩu an toàn hơn là đảo ngược nó lại. Số trước rồi chữ sau. Thêm vào một số kí tự viết hoa ngẫu nhiên. Đó là hình thức mật khẩu khó bị hack hơn. Chính vì thế nên khi mới lướt qua mẩu giấy này, tôi đã nghĩ ngay đoạn đầu đó là một mật khẩu. Tôi không nghĩ nó có ẩn ý gì khác, ngoài việc đơn giản là mật khẩu cho một hòm thư. 1601 thì có thể là ngày sinh.”

“Thú thật tôi cũng không biết ngày sinh của người đã viết mảnh giấy này.”

“Cũng không quan trọng.” Cậu ta nhếch mép cười. “Đoạn mã đằng sau là tín hiệu morse chơ chữ S.O.S. Chắc cậu cũng biết nghĩa của nó rồi.”

“Ra là vậy.” Tôi gật gù. “Tôi mù tịt về mã morse.”

“Hồi đi học tôi và mấy gã bạn hay nghịch mã morse. Đó chắc chắn là mã hóa của một thứ phổ biến nhất trong mã morse: S.O.S - biểu tượng của sự cấp cứu khẩn cấp như cậu đã biết. Nếu đúng như vậy, tổng thể cái mật khẩu đó sẽ là l601S.O.S.”

“Vậy theo anh, địa chỉ của email là gì? Không thể có một địa chỉ email dài như thế này được.” Giờ thì tôi đã có thể hình dung được vì sao anh ta luôn gõ gõ những ngón tay một cách vô thức.

“Đúng, vì thế theo tôi nó là một đoạn chữ đã được giấu đi. Cậu đã thử tách nó ra thành từng khung nhỏ cách nhau bởi chữ x chưa? Có thể chữ x giống như dấu cách của từng từ riêng biệt vậy.”

“Tôi đã thử, và không tìm thấy gì đặc biệt.”

“Hiện giờ thì tôi cũng chưa hiểu nó có nghĩa gì. Dù sao thì tôi cũng chỉ mới ngó vào nó mười phút. Nhưng cậu cứ thử tìm theo hướng đó xem.” Đăng nói, rút một điếu thuốc nữa lên châm.

“Dù sao cũng cảm ơn anh. Tôi quả thật chưa suy nghĩ nó theo cách này.” Tôi hít một hơi dài.

“Trông cậu không được khỏe. Trước hết, cậu cần thư giãn đi đã. Bất kể cậu đang làm gì, nếu không có đủ thể lực và tỉnh táo, cậu sẽ không tìm ra những thứ dù chỉ ngay trước mắt.” Đăng nháy mắt. “Cậu không tin nổi tôi điều độ thế nào đâu. Tất nhiên tôi chưa bỏ được thuốc lá, do công việc quái quỷ này, nhưng còn lại thì ổn. Tôi chạy bộ, ăn ngủ đúng giờ, thậm chí mỗi ngày khi tỉnh dậy tôi đều uống một cốc mật ong pha loãng với nước lọc. Thứ đó cực tốt để thanh lọc cơ thể. Mà trông cậu có vẻ đã lâu rồi không có một bữa ăn ngon?”

“Tôi vốn không phải người quan tâm tới ẩm thực lắm.” Tôi gật đầu, thực ra trả lời cậu ta xong thì nhớ đến Kim và những món ăn của cô. “Đại loại thông thường chỉ gọi là đút gì đó vào bụng cho xong bữa.”

“Thế không được! Hôm nào tôi sẽ mời cậu đi ăn một quán mới mở, đồ được lắm, mà giá cả cũng phải chăng.” Cậu ta hơi đung đưa ghế như một đứa trẻ đang chơi xích đu. “Này, nếu cậu dính vào một đám cháy, áo của cậu đã bắt lửa và xung quanh không có nước, cậu sẽ làm gì?”

“Tôi không hiểu câu hỏi lắm, ý cậu là tôi sẽ làm gì để dập tắt chiếc áo đang bắt lửa?”

“Đúng vậy.”

“Cởi nó ra, chắc vậy.”

“Có thể không dễ dàng vậy, hãy giả dụ là tay cậu đang bị thương chẳng hạn.”

“Thế thì không biết nữa.”

“Câu trả lời đơn giản lắm, cậu chỉ việc nằm xuống đất và lăn tròn. Lửa sẽ tự tắt.”

“Chuyện này có liên quan gì?”

“Cũng không liên quan gì lắm. Tôi chỉ nghĩ, khi lửa cháy chúng ta nên làm gì đó. Nếu không muôn tiêu đời.”

Tôi bật cười, láng máng hiểu ngụ ý về câu mà Đăng vừa nói.

“Thứ này quan trọng với cậu lắm à?” Cậu ta chỉ vào tờ mật mã.

“Đúng, nó rất quan trọng với tôi.”

“Một cô gái?” Những ngón tay của Đăng lại gõ gõ lên đùi, khiến mắt tôi cứ dán vào đó.

“Tại sao cậu nghĩ thế?”

“Chỉ có phụ nữ mới khiến chúng ta lao tâm khổ tứ thế này, không phải sao?”

Tôi im lặng một chút rồi gật đầu, không biết nói thêm gì khác. Bản thân câu hỏi của Đăng đã không giống như một câu hỏi, nó chỉ giống như một sự xác nhận lại những điều cậu ta đã biết.

“Thật ra, tôi rất tò mò.” Đăng liếm mép một cái, tựa như con mãnh thú đang chuẩn bị cho cuộc đi săn hàng sáng. “Đó có phải một câu chuyện có thể kể ra được không?”

“Cũng còn tùy cậu tin nó đến đâu.” Tôi ngần ngại một chút. Liệu có nên cho một người thứ hai biết câu chuyện này không?