← Quay lại trang sách

Chương 9 Chỉ Có Một Sự Thật Rằng Trên Đời Này Chẳng Có Điều Gì Là Sự Thật-

Tôi thấy Bảo ngồi ở ghế đá trong khuôn viên trường, tập trung đọc một cuốn sách mỏng bọc bìa đỏ. Ánh nắng chiếu qua những tán cây thành những vệt đứt quãng xung quanh cô. Tôi bước về phía Bảo, đột nhiên những ngón tay oval của cô khua lên trước mặt tôi: “Không được. Hôm nay là sinh nhật tôi đó. Cậu phải có quà cho tôi.”

“Tôi không chuẩn bị gì cả.” Tôi bối rối.

“Cũng không sao. Cậu hãy đi bắt một con wrappi về đây cho tôi. Khi đó tôi sẽ để cậu lại gần và chúng ta cùng đọc sách.”

“Nhưng wrappi là con gì?” Tôi chớp mắt, suy nghĩ nhưng không sao hiểu nổi.

“Tôi không biết. Cậu không nhớ sinh nhật tôi. Tôi giận cậu. Tôi muốn một con wrappi. Cậu hãy đi bắt nó về đây. Nếu không chúng ta sẽ không gặp nhau nữa.”

Bảo nói xong cúi mặt xuống cuốn sách, chăm chú đọc tiếp. Một bàn tay của cô vẫn đung đưa, chặn lối dẫn tôi đến với cô. Tôi quay đầu, vừa đi về phía cổng trường vừa suy nghĩ. Nhưng tất nhiên tôi chẳng hiểu wrappi là con gì, và cũng không biết phải bắt nó ở đâu. Trong từ điển làm gì có một từ như thế? Bỗng tôi nhìn thấy một con tinh tinh nhỏ đang cúi xuống uống nước từ một cái bể cá cạnh đó. Tôi gõ vào vai nó: “Này, cậu có biết wrappi là con gì không?”

Con tinh tinh quay ra nhìn tôi, lấy tay gạt phần nước đang chảy trên miệng, hỏi ngược lại: “Cô ấy bảo cậu đi bắt thứ đó về à?”

“Đúng. Đúng.” Tôi sung sướng gật đầu, nghĩ về việc sẽ làm cho Bảo vui lòng.

“Wrappi là một con rái cá được bọc trong giấy gói quà.” Con tinh tinh trả lời.

“Vì sao cậu lại biết như vậy?” Tôi ngạc nhiên.

“Tôi cũng không rõ. Tôi tự nhiên biết vậy thôi. Tại sao cậu lại không biết.”

“Tại sao lại thế? Từ đó không có nghĩa gì!” Tôi thốt lên.

“Wrappi? Sao lại là một con rái cá bọc trong giấy gói quà?!”

“Chẳng cần phải có ý nghĩa gì cả. Cậu cũng không cần phải hiểu nó.” Con tinh tinh đưa tay xuống, khoắng khoắng bể cá phía sau. “Có vô số thứ trên đời này, đâu mang một ý nghĩa gì.”

Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, thấy cơ thể đầm đìa mồ hôi, khóe miệng co giật vô thức. Tấm chăn đã rơi xuống đất từ khi nào, tôi kéo nó lên trùm kín lấy cơ thể, cố nhắm mắt lại.

Dự báo thời tiết nói rằng một cơn bão lớn sẽ đổ bộ vào thành phố trong vài ngày tới. Toàn bộ không gian bỗng trở nên đặc quánh và hỗn loạn, trở thành một mớ chất lỏng được thả vào máy xay sinh tố quay ở cường độ cao nhất.

Những cơn ác mộng vẫn bám lấy tôi dai dẳng, như con đỉa kiên nhẫn hút từng chút máu của chủ thể, lặng lẽ và nhức nhối. Chúng ta sẽ chỉ cảm nhận được nỗi đau thật sự khi nó dừng lại. Tôi không có cách bước ra khỏi đoạn đường hầm tối tăm, nhưng cũng sẽ chẳng có ai châm lên ngọn đuốc nào ở đó. Hoặc tôi phải bước tiếp, hoặc sẽ gục xuống và chết trong một nơi không ánh mặt trời. Bóng tối thật chẳng dễ chịu gì, nhất là khi bạn phải ở trong nó đến vô tận.

Kim chính là kẻ đã làm nên tất cả chuyện này, tôi chỉ không biết vì sao và như thế nào, nhưng một phần mãnh lực lớn lao nào đó trong tôi đã dần hợp lí hóa câu chuyện đó. Sau khi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi chỉ nói cho Quang về chuyện bàn tay của Trang đã được gửi đến. Mặc dù không có bằng chứng rõ rệt về điều đó, cảnh sát cũng không tìm ra lí do nào khác để kết tội Việt Hải, không có nhân chứng nào, và Hải cũng có bằng chứng ngoại phạm khá hợp lí vào ngày Trang chết. Trước khi lớp vỏ cuối cùng được bóc ra, thứ phía trong hộp quà nhuốm máu vẫn là điều bí mật. Tôi không liên lạc được với Gin kể từ lúc rời khỏi sở cảnh sát. Tôi định bụng sẽ qua nhà cô vào buổi chiều nếu không có thông tin gì sau bữa trưa. Quang gọi điện cho tôi vào giữa lúc đó, khi ngoài trời đang vần vũ những đám mây méo mó.

“Người thanh niên sống ở căn hộ mà Bảo từng thuê ý. Cậu ta chết vì mất máu. Hồ sơ hoàn chỉnh về cậu ta đang để ở văn phòng tôi, cậu có thể xem nếu muốn. Sau khi đánh thuốc mê nạn nhân, hung thủ đã trói cậu ta lại, cắt bộ phận sinh dục và cắt đi bàn tay rồi để mặc cậu ta chảy máu cho đến chết trong chiếc đồng hồ cổ đó. Quả là một cái chết không êm ái gì lắm.”

“Tại sao cậu lại nói vậy?”

“Bởi tôi nghĩ hắn đã dùng một lượng thuốc mê vừa đủ để cậu ta tỉnh dậy giữa chừng nhưng không thể vùng vẫy.”

“Tức là tỉnh táo nhận sự đau đớn và biết mình sẽ chết một cách từ từ.”

“Chỉ nghĩ thôi là tôi đã rùng mình.” Tôi nghe thấy tiếng bàn tay đập vào nhau, hoặc Quang vừa phủi tàn thuốc hoặc cậu ta vừa ăn thứ gì đó vương vãi.

“Có tìm được gì khác ở căn hộ của anh ta không, ngoài cuốn từ điển?”

“Cậu chờ đợi gì?”

“Một mối liên hệ. Điều gì khiến anh ta phải chết?”

“Nếu là mối liên hệ với cậu hay Bảo thì câu trả lời là không. Ngoài việc tình cờ thuê đúng căn nhà mà cô ta từng ở, thì tôi không tìm thấy điều gì khác dẫn tới Bảo.”

“Thế thì lạ thật.” Tôi thở dài. “Thực ra, tôi cảm thấy mọi thứ đang xoay quanh mình nhiều hơn là Bảo. Hắn có vẻ vẫn chưa dừng lại.”

“Tệ nhỉ?”

“Tệ? Cái đó có phải ngược lại với ổn không?” Tôi ngán ngẩm.

“Nói cho cậu hay điều này, trong vài năm làm ở cái phòng này, tôi nhìn thấy số án mạng nhiều hơn cậu nhìn thấy trong cả một đời. Không có gì có thể làm cho tôi ngạc nhiên nữa.” Tôi cảm thấy như ở đầu dây bên kia cậu ta đang nhai thứ gì đó trong miệng. “Tuy nhiên, như tôi đã nói, gần như điều gì cũng phải xuất phát từ một động cơ. Và ở đây tôi chưa tìm thấy động cơ. Tôi thật sự không muốn bắt đầu bằng suy nghĩ rằng chúng ta đang đối mặt với một kẻ giết người hàng loạt không cần lí do.”

“Giết bao nhiêu người thì bị coi là hàng loạt?”

“Tôi nghĩ cậu nên đổi nơi ở trước khi trở thành người tiếp theo trong danh sách đó.”

“Tôi không nằm trong danh sách đó, hoặc bất cứ danh sách nào khác của kẻ mà chúng ta đang tìm.”

“Vì sao cậu chắc chắn điều đó?” Tôi nghe thấy tiếng lách cách của bật lửa lẫn trong câu hỏi của Quang.

“Tôi hỏi cậu nhé. Bị bắn một phát vào đầu chết ngay tại chỗ với ăn năm nhát chém vào ngực rồi bò giãy giụa một lúc trước khi cũng ngỏm nốt, cái nào thảm hại hơn?”

“Như đã nói lúc nãy, chết từ từ trong đau đớn quả không phải cách tôi ưa thích.”

“Cậu có câu trả lời rồi đó. Hắn không cho tôi lựa chọn êm ái đâu. Bắn một phát vào đầu tôi có vẻ quá nhẹ nhàng với hắn.”

Sau khi dập máy, tôi liếc nhìn đống hồ. Đã gần một giờ. Tôi cảm thấy bụng cồn cào, một sự hòa trộn giữa cảm giác đói và sự sốt ruột. Tiếng chuông điện thoại vang lên sau đó khi tôi đang phết pate vào bánh mì một cách cẩu thả.

“Tôi đây. Xin lỗi vì hôm qua không liên lạc.” Giọng Gin nhựa nhựa qua điện thoại, vẫn kiểu ngắt quãng. “Tôi mệt quá. Về nhà buông mình là đắm luôn. Giờ mới tỉnh.”

“Không muốn nói gì gở. Nhưng cô làm tôi nóng ruột kinh khủng.”

“Tôi hiểu vì sao.” Cô ta ho một tiếng lớn qua điện thoại. “Anh đang ăn đấy à?”

“Sao cô biết?” Tôi giật mình nhìn phần bánh mì kẹp nham nhở trong tay, vô thức nhìn quanh. “Tôi đang ăn một thứ hổ lốn trông chẳng ra sao.”

“Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn.” Cô ta nói thản nhiên như đó không phải một câu đùa. “Ném thứ đó đi. Ra cafe. Chúng ta ăn trưa và bàn bạc. Tôi có mấy tin chắc anh muốn nghe.”

Tôi cho A.K ăn rồi khoác chiếc áo da vắt ở thành sofa, vừa xỏ giày vừa ngắm nhìn bộ râu đã mọc tua tủa một cách lộn xộn của mình trong gương. Thực ra trông chúng rất hài hòa với bộ mặt mệt mỏi và mớ tóc rối bù của tôi. Dẫu tôi có cạo sạch sẽ phần râu đó, cả thế giới vẫn nhìn ra sự mất mát trong đôi mắt trên khuôn mặt ấy. Một ý nghĩ thoáng qua rằng nếu mẹ tôi có đi ngang qua trên đường, có lẽ bà cũng chẳng nhận ra tôi, hoặc không quan tâm. Có ích gì khi vẻ ngoài của bạn vô nghĩa với phần còn lại của thế giới.

Khi ngồi ở Mockingbird coffee Shop một lát sau đó và nhìn Gin cắt miếng thịt bò bít tết thành từng phần nhỏ tôi nhận ra trời đã đổ một cơn mưa lớn. Những hạt mưa va đập vào khung cửa kính bên cạnh như âm thanh lục cục phát ra từ miệng của một con chó già nua không thể ho thành tiếng. Gin vừa nhai miếng súp lơ vừa nói khi tôi đang gõ gõ lên thành cửa sổ:

“Bà ta phủ nhận hoàn toàn những gì tôi đưa ra, cho đến khi tôi đẩy máy ghi âm chứa đoạn hội thoại với mụ y tá cũ. Điều ngoài dự tính đó khiến bà Minh gục hoàn toàn.”

“Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt đó biết bao.” Tôi nói thành thực.

“Cũng không có gì thú vị hơn cảnh Caledon phát hiện ra Rose ngoại tình.”

“Đó là ai?”

“Caledon Hockley. Trong Titanic đó. Đoạn hắn phát hiện ra Rose và Jack đã ngủ với nhau. Anh về xem lại đi. Khuôn mặt lúc đó của hắn buồn cười lắm. Thộn ra và điên lên cùng lúc.”

“Rồi sao nữa?” Tôi biết mình cần ngắt lời Gin lúc nào.

“Sau một lúc đứng hình bà ta hỏi tôi muốn gì.” Ánh mắt Gin có vẻ rất thích thú khi nhớ lại chuyện đó.

“Thế cô muốn gì?”

“Một căn biệt thự ở Beverly Hills và năm triệu đô trong tài khoản? Giờ tôi ước lúc đó mình đã nói vậy.”

Gin đưa một miếng thịt bò lên miệng, vừa nhai vừa nhìn ra cửa sổ. Khuôn mặt phấn chấn của cô khiến tôi nghĩ có lẽ Gin đang tưởng tượng về căn biệt thự nào đó thật. “Bà ta cứ tưởng tôi tống tiền. Nhưng tôi nói tôi chỉ cần thông tin. Rằng tại sao bà ta lại yêu cầu dừng việc tìm kiếm Thụy Bảo lại.”

“Đừng nói điều tôi không muốn nghe đấy.”

“Không. Cô ấy chưa chết. Hoặc đó là điều mà chúng ta bắt buộc phải tin.”

Gin đẩy chiếc đĩa vẫn còn phân nửa đồ ăn sang một bên, lau miệng. “Vào ngày thứ ba sau khi Thụy Bảo mất tích, bà Minh đã nhận được một cú điện thoại. Bà ta nói rằng giọng nói qua điện thoại đã được xử lí, chói và vang, như kiểu tiếng chipmunk. Kẻ gọi điện đã nói rằng hắn biết toàn bộ chuyện về quá khứ của Thụy Bảo, cũng tức là câu chuyện về bà Minh và ông Long. Nếu không dừng việc tìm kiếm lại thì hắn sẽ công khai chuyện đó cho báo chí. Hắn cũng nói rằng hắn chính là người đã bắt cóc Bảo.”

“Và từ đầu chúng ta biết rằng cô ấy còn sống?” Tôi thắc mắc.

“Hắn cho bà ta nghe một đoạn băng có giọng của Thụy Bảo, trong đó cô ấy nói rằng mình vẫn ổn.”

“Bà ta có thu lại cuộc điện thoại không?” Tôi thật sự muốn nghe giọng của Bảo sau đã quá nhiều năm.

“Không.” Gin lắc đầu. “Thực ra có một điểm rất bất thường ở đây. Thời điểm mà bà ta nhận được cuộc gọi đó là trước khi chúng ta bắt đầu tìm ra quá khứ mà họ muốn che giấu. Nhưng khi tôi bay vào Đà Nẵng, thì bà y tá già kia lại không hề nhắc đến chuyện đã từng có ai đó tìm bà ta.”

“Có vẻ như tôi không theo kịp.”

“Nếu không tìm gặp bà y tá đó thì làm cách nào mà hung thủ biết được quá khứ của bà Minh?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc về tình tiết mà Gin vừa nói, trước khi trả lời.

“Vậy có lẽ Thụy Bảo đã biết về điều đó. Cô ấy biết rằng mình chính là con của ông Long. Là em cùng cha khác mẹ của Hải.”

“Cũng có nghĩa là cô ấy và hung thủ quen nhau. Cô ấy đã kể chuyện đó cho hắn. Giờ thì cái tên duy nhất hiện lên trong đầu tôi không ai khác là Lâm Việt Hải.”

“Hải không phải thủ phạm.” Tôi lắc đầu. “Mặc dù anh ta có liên quan không hề nhỏ tới những gì đang diễn ra. Nhưng rất tiếc, hắn không phải kẻ sát nhân máu lạnh đó. Hắn thậm chí cũng không biết về lai lịch của Bảo.” Tôi nghĩ lại về lúc Hải nói hắn và Bảo chưa từng ngủ cùng nhau, khi nói điều đó, tôi tin Hải không biết lí do của tất cả mọi chuyện.

“Anh có vẻ rất chắc chắn. Tôi đã bỏ qua gì trong show diễn hôm qua vậy?” Tôi thở dài, kể cho Gin về những gì đã xảy ra tại nhà Hải và câu chuyện trong phòng thẩm vấn, mối quan hệ trong bóng tối của Trang và Hải, cũng như bàn tay của cô mà hắn đã nhận được trước khi chôn xuống vườn.

“Vậy thì hắn không phải thủ phạm.” Gin gật gù. “Thật tiếc là tôi đã không có mặt ở đó để tát vào mặt hắn một phát thật đau.”

“Chắc cô cũng không muốn tát hắn hơn tôi là mấy đâu. Tin tôi đi, tôi gần như có thể tẩm xăng và châm lửa đốt sống hắn nếu có thể.”

“Đừng chọn xăng. Thứ đó vừa đắt vừa bất tiện. Anh nên kiếm nấm độc, ít để lại dấu vết hơn. Mà đó nhắc đến nấm... Nếu theo những điều anh vừa kể, thì cô bạn đầu bếp của anh đã trở thành cái tên đáng chú ý nhất của tuần.”

“Nói thật, tôi vẫn đang chưa biết bước tiếp theo phải nhấc chân nào lên trước.”

“Nhục thật.” Gin nhăn nhó, cô gãi mái tóc lộn xộn của mình trước khi cho cả hai chân lên ghế. “Mọi thứ y hệt như một mớ bòng bong. Để tôi gỡ lại từ đầu nhé. Bảo có thể còn sống, hoặc đã chết. Đăng coi như là đã tiêu. Điểm cuối cùng mà anh ta đến rất có thể là quán sushi nơi Kim làm việc. Sau khi phát hiện ra rằng Đăng có thể là mối nguy hiểm, Kim đã đầu độc anh ta bằng thứ nấm gì đó. Cô ta trở lại căn nhà nơi Bảo từng ở, giết nốt Hiếu.”

“Nhưng vì sao Hiếu lại phải chết thì tôi chưa hiểu.” Tôi gật đầu đồng ý với những gì Gin vừa nói trước đó.

“Tạm thời gạt điều ấy sang một bên.” Gin xua tay. “Kim giết Trang trước đó, gửi bàn tay cho Hải. Sau khi giết Đăng, cô ta gửi bàn tay cho anh.”

“Không sai.”

“Vậy bàn tay của Hiếu, cô ta gửi nó cho ai?”

“Có khi nào cô ta trang trọng cho vào một chiếc hộp kính và đặt trong tủ làm đồ lưu niệm không?”

“Không logic. Tôi có linh cảm rằng mỗi hành động của cô ta đều có chú ý. Nếu muốn đánh mẻ cá này, chúng ta cần một cái lưới đủ lớn. Không chừng lại vớt lên cả quái thú.”

“Nhưng sự thật thì tất cả những điều chúng ta vừa nói chỉ là suy đoán không căn cứ.”

“Sự thật ư? Chỉ có một sự thật rằng trên đời này rất khó để biết điều gì là sự thật. Tuy có điều anh nói đúng, chúng ta không có một gạch đầu dòng đủ tin cậy. Tôi tự hỏi anh sẽ lí giải thế nào với Quang về tất cả điều này.” Gin xoay xoay một miếng khoai tây, nheo mắt. “Không có bằng chứng, không có lí lẽ, chưa rõ động cơ, về mặt lí thuyết điều đó đã không dễ ăn chút nào, chứ chưa nói đến thực tế. Ý tôi là, come on! Một nữ đầu bếp trẻ ư?”

“Chuyện này không phải khó tin hơn với tôi sao? Nếu tôi có thể tin nó, vì lí do gì cô lại không thể?”

Gin gật gù, cô ta nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ một chút, rồi hỏi: “Anh có nghe Death Metal bao giờ không?”

“Không.” Tôi lắc đầu, ngạc nhiên. “Thực ra nói là chưa nghe bao giờ thì không đúng, nhưng tôi thật sự không hứng thú với thứ đó.”

“Mỗi dòng nhạc đều phù hợp với từng giai đoạn, hoàn cảnh nhất định trong cuộc sống, hoặc tôi tin vậy. Hồi sinh viên tôi hay nghe một band Death Metal của Florida, cũng tên là Death luôn. Họ có một bản tương đối nổi tên là Open Casket. Trong đó có đoạn lời thế này...”

Nói rồi Gin ngân nga bằng một giọng gần như là rên lên từ cổ họng, giống hệt một con mèo bị viêm phế quản:

“Death is so strange,

The past no one can change.

What you can't predict

Is how long you’ll exist…”

Cô ngừng lại, uống một ngụm café mà người phục vụ vừa mang ra, rồi nói:

“Anh thấy có đúng với hoàn cảnh bây giờ không? Đúng là chẳng biết chúng ta sống đến lúc nào. Trong lúc tôi và anh đang bàn mưu tính kế và ngắm mưa một cách thư thái thế này, có khi cô ta đã tẩm độc vào cốc café tôi vừa uống rồi cũng nên. Chút nữa tôi sẽ lăn đùng ra, sùi bọt mép và giãy giãy.”

“Nghe có vẻ không đẹp mắt lắm.”

“Tôi hứa sẽ quằn quại bằng một dáng sexy nhất có thể.”

Tôi nhìn ra cửa kính, cơn bão dường như đổ vào thành phố sớm hơn hẳn so với dự báo. Cũng chẳng quan trọng khi mà tôi đã mất niềm tin vào trung tâm khí tượng quốc gia từ lâu lắm rồi. Chợt những điều Gin vừa nói lơ lửng giữa không trung như quân bài của vị ảo thuật gia vô hình. Tôi nhìn chúng bay qua bay lại, tráo đổi vị trí một cách mơ hồ, tìm kiếm vị trí của riêng mình. Một tiếng sấm lớn vang lên khiến tất cả chúng lảo đảo rồi tan biến. Tôi đập tay xuống bàn.

“Có khi nào... Khỉ thật. Có khi nào chúng ta được báo trước, mà không hề hay biết? Mọi thứ này đã được sắp đặt một cách thứ tự!”

“Xin lỗi. Đến lượt tôi không theo kịp. Anh vừa nói cái quái gì vậy?”

“Ý tôi là, có khi nào hung thủ báo trước cho chúng ta rằng hắn sẽ giết ai tiếp theo, nhưng chúng ta lại không để ý tới?”

“Tiếp tục đi.”

“Những cuốn từ điển. Tôi vừa chợt nhớ ra. Lần đầu tiên tôi nhận được cuốn từ điển chứa con bướm trong hộp bưu phẩm gửi tới nhà, là trước khi Trang chết. Giờ thì tôi nhớ ra rồi, con bướm đó được kẹp ngay vào phần bắt đầu của chữ T, gần cuối cuốn từ điển. Trang! Tôi đã chưa bao giờ chú ý tới chi tiết đó.” Tôi ôm đầu. “Nếu tôi không nhầm thì trong cuốn đặt cùng bàn tay của Đăng, con bướm đã được kẹp ở trang bắt đầu với chữ H. Hiếu.”

Gin mấp máy môi định nói gì đó, tôi ra hiệu cho cô im lặng, bấm máy gọi cho Quang. Cậu ta nghe điện với giọng uể oải:

“Tôi nghe đây.”

“Cậu có đang ở sở không?”

“Còn chỗ nào khác nữa, tôi chết dí ở đây. Việt Hải được thả rồi. Ông già hắn ta đến tận nơi bảo lãnh, chúng tôi không có cách nào khác là phải thả. Lão ta cáu điên lên...”

“Hắn không còn quan trọng nữa. Tôi cần cậu giúp việc này. Cậu tìm lại trong phòng tang chứng, kiểm tra lại một thứ trong cuốn từ điển đặt cạnh xác chết của Trang.”

“Tôi đang đến ngay trước mặt đây.” Giọng Quang có vẻ ngạc nhiên.

“Cậu lật hộ tôi đến phần chứa con bướm hút máu.”

“Đã xong.”

“Có phải... đó là trang bắt đầu cho chữ D không?” Tôi hỏi.

“Sao cậu biết???” Quang gần như thốt lên qua điện thoại. “Hôm đó cậu đâu có mở ra?”

Tôi liếc mắt sang Gin, gật đầu, thì thầm “Đúng là D. Khi giết Trang, hắn đã báo trước cho chúng ta rằng Đăng sẽ là nạn nhân tiếp theo.” Điều này dường như hoàn toàn có lí.

“Hắn đã báo trước cho chúng ta tất cả những nạn nhân tiếp theo.” Gin vỗ tay vào trán, lặp lại câu của tôi. “Như vậy là sẽ còn có người phải chết nữa.”

“Cô mang tấm ảnh chụp ở hiện trường căn hộ cũ của Bảo chứ? Chữ cái trong đó sẽ là mở đầu cho tên người tiếp theo phải chết.”

Gin lục túi, tìm trong mớ ảnh polaroid lộn xộn kẹp khắp nơi, rút ra tập ảnh chụp tại hiện trường vụ án của Hiếu. Chúng tôi cùng nhìn vào đó, rồi ngước mắt lên nhìn nhau.

Con bướm hút máu được đặt ở trang từ điển bắt đầu cho phần chữ M.

“Hey Sherlock, cậu có thể nói cho tôi đây là chuyện quái gì không?” Giọng Quang sốt sắng qua điện thoại.

“Bà Minh?” Quang há hốc mồm sau khi nghe hết lập luận mà tôi đưa ra. Gin đứng cạnh đó, cô ta chăm chú đọc một thông báo truy nã gì đó đang dán trên bức tường chi chít giấy tờ đính lộn xộn.

“Cậu đã nghe rõ rồi đó.” Tôi gật đầu, nhìn quanh phòng làm việc của Quang.

“Ai chà chà.” Quang xoa xoa bộ cằm râu ria lởm chởm. “Cậu còn gì chưa nói với tôi nữa không vậy? Cứ mỗi lúc cậu lại thở thêm ra một mớ những chuyện thật sự rất khó tin!”

“Bản thân tôi cũng đâu khá gì hơn cậu. Chuyện về Kim mà thì tôi cũng chỉ vừa biết. Tôi thật sự còn chẳng muốn tin nó chút nào. Những mảnh vỡ này rất khó để ghép lại. Tôi không muốn đánh rắn động cỏ.”

“Sau chuyện ở nhà Hải. Tôi nghĩ mình có thể tin những gì cậu nói. Có vẻ cậu là người duy nhất hiểu những gì đang diễn ra. Nhưng một lần nữa, chúng ta chẳng có gì trong tay. Không bằng chứng nào thật sự đáng tin cậy. Giờ theo cậu, chúng ta nên làm gì?”

“Gin.” Tôi vẫy Gin, cô ta vẫn đang cắm đầu vào bảng thông báo, rồi quay lại phía Quang. “Có một kế hoạch...”

“Cô này là ai?” Quang trợn tròn mắt nhìn Gin. “Là cái cô bạn nhà báo của cậu đã phát hiện ra xác của Hiếu ý hả?”

“Tôi là người sẽ nói cho anh biết làm thế nào để bắt kẻ giết người hàng loạt này, anh chàng cảnh sát vô dụng ạ.” Gin đặt tay xuống bàn, trông cô chẳng có vẻ gì là đang nói đùa.

Một tiếng trước khi gặp Quang.

Gin giật di động của tôi, nhấn phím kết thúc cuộc gọi.

“Chúng ta hãy bàn bạc với nhau trước đã. Tôi không đưa người khác một bài viết chưa được biên tập đầy đủ.” Gin đẩy về phía tôi chiếc điện thoại đã tắt nguồn. “Chút nữa gọi lại cho anh ta, cứ nói là máy bị sụt pin hay gì đó.”

“Được thôi.” Tôi tưởng tượng khuôn mặt ngẩn ngơ và tức điên lên của Quang ở sở cảnh sát.

“Trước khi bắt đầu bàn bạc làm thế nào để đưa cô ta vào tròng, tôi cần anh trả lời một điều.” Gin thủng thẳng nói, cô đã dẹp chiếc đĩa đồ ăn sang một bên.

“Anh có tin Kim là hung thủ không?”

“Tôi chẳng biết bây giờ mình nên tin vào điều gì nữa.”

“Thì chỉ cần tin vào những gì anh cảm thấy thôi.”

“Vấn đề chính ở chỗ đó, tôi đang chẳng cảm thấy gì. Trực giác của tôi bị đánh bả rồi. Nhưng chính Quang từng nói với tôi rằng trực giác chỉ dành cho đàn bà. Thế nên với những gì trước mắt...” Tôi hít một hơi. “Tôi nghĩ rằng Kim chính là kẻ chúng ta cần tìm.”

“Tốt rồi đấy. Bởi nếu anh không tin điều đó, thì chuyện này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. Như đã nói, tất cả những điều cô ta làm là nhắm vào anh. Tạm thời chưa quan tâm đến lí do, cái đó có thể làm rõ sau, nhưng nếu thật sự anh là trung tâm của toàn bộ vụ này, thì cũng chỉ anh có thể giải quyết nó mà thôi.”

“Hãy cụ thể hơn. Từ lúc những chứng cớ nói lên rằng Kim là thủ phạm, não tôi đã tạm thời dừng hoạt động.”

“Chúng ta có một điểm mù đây. Đó là chưa biết được Kim sẽ giết bà Minh bằng cách nào và ở đâu, phải không?”

“Đúng.”

“Thay vì ngồi chờ đợi và mất đi thế chủ động, tốt hơn hết chúng ta nên giăng bẫy. Anh ăn đi đã. Anh có nhớ nổi lần cuối mình ăn là khi nào không vậy?” Gin đột nhiên ngừng lại, chỉ vào chiếc đĩa trước mặt tôi.

Tôi nhìn vào phần cơm rang đã nguội ngắt trước mặt, chẳng nhớ nổi vì sao mình đã gọi nó. Tôi xúc một thìa vô vị lên mồm, cảm thấy như đang nhai một mớ trứng khủng long hóa thạch đập nhuyễn ra rồi nhào với xi măng. Khi thấy tôi đã chịu ăn một chút, Gin hỏi vu vơ:

“Anh đã bao giờ rửa bát chưa, ý tôi là rửa một cách chuyên nghiệp?”

“Rửa bát cũng có chuyên nghiệp với a-ma-tơ nữa sao?” Tôi tiếp tục nín thở nuốt trứng khủng long hóa thạch.

“À, ý tôi là làm công việc rửa bát ý. Tức là nhận được tiền chỉ để làm mỗi việc rửa bát.”

“Chưa.” Đã không còn ngạc nhiên với những cách vào đề vòng vo của Gin, tôi uống một chút nước lọc, chờ cô ta nói tiếp.

“Gia đình tôi không khá giả gì cho lắm, hồi còn học trung học tôi trải qua đủ nghề làm thêm. Nào là rao tờ rơi, phục vụ bàn, trông trẻ, trực điện thoại... Nói chung là trên trời dưới biển đủ cả. Trong các thứ từng làm, tôi kinh nhất là rửa bát.”

“Ai mà chả ghét cái công việc đó. Rửa bát và phơi quần áo.”

“Chắc vậy. Nhưng anh biết điều kinh khủng nhất trong công việc đó là gì không?”

“Tôi nghĩ chắc là nhìn một mớ bẩn thỉu ngồn ngộn trước mắt?”

“Không. Đó chỉ là thực tế. Thực tế rất dễ vượt qua. Chỉ cần giả vờ như mình là Lọ Lem. Và trấn an rằng xong mớ đó sẽ được đi dự tiệc. Lùa một lúc sẽ sạch bong.” Gin giơ một ngón tay lên, khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc. “Thứ đáng sợ là cảm giác. Cảm giác là thứ không thể vượt qua nổi. Cụ thể hơn, điều kinh khủng nhất của công việc đó là: Đôi lúc, khi chỉ còn một mình trong bếp giữa ngổn ngang tàn tích xung quanh, tôi muốn tự hỏi: “Mình đang làm cái mẹ gì với cuộc đời này vậy? Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại xuống dốc đến mức này?” Luôn là những câu hỏi đó lặp đi lặp lại trong suốt quãng thời gian ấy.”

Gin ngừng lại, cô nheo mắt nhìn vào đôi tay mình, khụt khịt mũi như thể nhớ lại mùi nước rửa bát vẫn phảng phất đâu đó.

Tất nhiên tôi chẳng bao giờ có được câu trả lời. Bản chất nó không phải một câu hỏi có thể trả lời. Nhưng tôi tin bất kì ai cũng có một lúc nào đó như vậy, ngồi thần ra và tự hỏi điều mẹ kiếp gì đang diễn ra, vì sao và như thế nào mà cuộc đời mình lại thảm hại như vậy?”

Tôi ngồi im nghe Gin nói, toàn bộ không gian và thời gian như đóng băng tại đó. Đúng, tôi đã hơn một lần tự hỏi mình câu ấy. Vì sao dòng chảy cuộc đời tôi lại trôi đến đây và đọng lại ở cái vũng bùn chết tiệt này? Tại sao tôi lại đi theo Bảo vào ngày hôm đó, tại sao tôi lại để tuột mất cô, tại sao khi tôi bắt đầu tiến gần hơn đến cô thì lại có quá nhiều rắc rối như thế này? Sau một lúc, tôi thở dài.

“Có lẽ vì sự đời nó phải như vậy. Nếu không có những lúc đó, có thể chúng ta sẽ không trở thành người như ngày hôm nay. Tôi nghĩ nếu không gặp quái vật trên đường thì việc cứu công chúa sẽ chẳng còn ý nghĩa gì với Mario.”

“Anh nhầm rồi. Đó chỉ là sự ngụy biện của những kẻ thất bại.” Gin nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cơn mưa vẫn rơi không ngừng. “Vì bất cứ lí do gì, điều đó đã xảy ra. Chúng ta không thể thay đổi và cũng đếch cần tìm câu trả lời chó chết nào cả. Chỉ là, đừng bao giờ cho phép mình thảm hại như thế một lần nữa. Không bao giờ.”

Gin ngừng lại một chút, nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt cô lóe lên điều gì đó vừa buồn bã vừa lạnh lẽo.

“Kim sẽ phải trả giá cho những gì cô ta đã làm với Đăng. Tôi sẽ không cho cô ta một cơ hội nào để bào chữa. Giờ thì anh nghe thử kế hoạch này nhé.”

“Tôi không đồng ý. Như thế có thể làm nguy hiểm đến tính mạng của một người nữa.” Quang nhíu mày.

“Nếu chúng ta không làm như thế, tính mạng của bà ta vẫn sẽ bị nguy hiểm. Hoặc chủ động dàn xếp, hoặc bị động chờ xem điều gì sẽ đến, không lẽ anh lại chọn điều thứ hai?” Gin cau có.

“Chúng ta có thể đơn giản là âm thầm bảo vệ bà Minh, cùng lúc đó cử người theo dõi Kim. Như thế không phải sẽ an toàn hơn sao?”

“Không có mồi mà anh lại muốn đi câu? Nếu Kim nhận thấy động thái bất thường, nếu cô ta phát hiện ra bà Minh đã được bảo vệ, thì có thể cô ta sẽ biến mất và xóa sạch dấu vết. Khi đó chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa. Chúng ta sẽ để tuột mất một kẻ giết người hàng loạt. Anh có chắc mình sẽ không hối hận khi đó không?”

“Xem nào, những gì cô vừa nói là thế này: chúng ta sẽ nói với bà Minh rằng bà ta đang gặp nguy hiểm. Sắp xếp để tối nay bà ta gọi một cuộc điện thoại yêu cầu Kim phục vụ đồ ăn tại công ti sau giờ làm?”

“Phải.” Gin gật đầu. “Phong nói cô ta thường nhận những order kiểu như vậy. Giờ tôi còn đang nghĩ không biết cô ta đã giết bao nhiêu người rồi đây...”

“Và cô tin rằng Kim sẽ giết bà ta vào lúc đó?”

“Không còn cơ hội nào tốt hơn, công ti khi đó hoàn toàn vắng người. Chắc chắn Kim cũng biết điều đó. Cô ta không đời nào bỏ qua một miếng thịt đã dâng tận tay như vậy.”

“Cô vừa gọi bà Minh là miếng thịt?” Quang trợn tròn mắt.

“Tôi có thể gọi bà ta là cái quái gì cũng được. Sự thật là bà ta chẳng đáng cho sự bảo vệ này, sau những gì đã tự gây ra. Chỉ là, tôi không thể để tuột mất hung thủ. Sau vụ này tôi cũng sẽ cho bà ta không còn mặt mũi nào xuất hiện trên báo chí.”

Quang nheo mắt, châm một điếu thuốc và kéo lon bia rỗng bẹp dí trước mặt lại làm gạt tàn. Sau một chút suy nghĩ, Quang quay sang tôi:

“Cậu nghĩ sao về ý tưởng này?”

“Có hai thực tế trong chuyện này: một, mọi thứ trôi chảy như dự định. Chúng ta cài người ở công ti của bà Minh. Hoặc cô ta sẽ dùng dao, hoặc sẽ tẩm độc vào đồ ăn. Cả hai thứ đó đều có thể bắt tại trận. Như thế thì lại quá hoàn hảo.” Tôi ngước lên trần nhà một cách vô thức. “Hai, cô ta có thể nhận ra đây là cái lưới chúng ta đã giăng ra. Cùng thời điểm khi cô ta bắt đầu rời khỏi quán sushi để đến công ti bà Minh, chúng ta sẽ khám xét cả quán ăn cũng như căn hộ nơi cô ta ở. Nếu chúng ta không bắt được Kim cố giết bà Minh tại công ti, thì cũng có thể tìm được những chứng cứ ở một trong hai nơi đó. Cả hai tình huống đều có thể khiến cô ta sa lưới.”

“Làm sao để đảm bảo rằng cô ta sẽ rời khỏi quán mà không nghi ngờ gì? Thậm chí ngay khi nhận được cuộc gọi của bà Minh, cô ta có thể đã nhận ra sự bất thường, và xóa sạch dấu vết ở quán ăn cũng như nhà riêng.”

“Tôi sẽ có mặt ở đó vào thời điểm cú điện thoại được gọi đến. Tôi thường ăn ở đó, nên có lẽ sẽ không gây ra nghi ngờ nào đặc biệt. Nếu cô ta có phản ứng nào không đúng theo kế hoạch, tôi sẽ thông báo cho cậu ngay lập tức. Và chúng ta sẽ phải tùy cơ ứng biến thôi.”

Quang im lặng, cậu ta rít một hơi thuốc dài trước khi dập nửa điếu còn lại vào lon bia, bóp bóp nó trong tay một cách tư lự.

“Vậy là cậu hoàn toàn đồng tình với kế hoạch này?”

“Tôi thấy như vậy tốt hơn là ngồi chờ xem Kim sẽ làm gì. Điều đó còn nguy hiểm hơn.” Tôi nuốt nước bọt, không muốn tưởng tượng về những điều có thể xảy ra. “Cậu đừng quên rằng nếu chúng ta chỉ tập trung bảo vệ bà Minh, Kim nhận ra điều đó và bỏ trốn, thì vẫn còn một người có thể chết.”

“Mẹ kiếp! Còn ai nữa?

“Thụy Bảo. Nếu tất cả điều này là đúng, thì tôi tin rằng Thụy Bảo vẫn chưa chết. Hay nói cách khác, cô ấy đang ở trong tay của Kim.”