← Quay lại trang sách

Chương 8 Phần Tối Trong Mỗi Con Người-

Khi tôi quay trở lại ngôi nhà nơi Bảo từng ở, những chiếc xe nhấp nháy đèn xanh đỏ đã đỗ ngập khu phố, cảnh sát liên tục ra hiệu cho những người đang hiếu kì ngó nghiêng mau chóng giải tán. Bà chủ nhà với mái tóc ngắn và xoăn y hệt giống chó Poodle đang đứng nhăn nhó tường trình điều gì đó với một điều tra viên. Anh ta hí hoáy ghi chép, thi thoảng ra dấu cho bà ta nói chậm lại.

Những phóng viên kền kền đã đứng đó từ khi nào, hoặc gọi điện hoặc chụp ảnh liên hồi. Tôi nhìn thấy dáng vẻ bệ vệ của Quang trước cửa căn nhà, đang vung tay chỉ trỏ cho đám nhân viên thực thi nhiệm vụ. Tôi bước về phía Gin, lúc này đang ngồi ở vỉa hè bên đường, xoay xoay trong tay một điếu thuốc bạc hà, gương mặt cô vẫn thản nhiên như thường lệ. Tôi ngồi xuống cạnh cô.

“Hey.” Không biết mở đầu thế nào khác, tôi đành nói một từ vô nghĩa.

“Hey.” Gin đưa điếu thuốc lên môi, ngậm lấy nó và lấy trong túi ra mấy tấm ảnh polaroid. “Đây là ảnh bên trong, tôi đã chụp lại trước khi cảnh sát đến.”

“Cảm ơn, thực ra tôi có người bạn đang làm việc trong kia, chút nữa có lẽ tôi cũng có thể vào trong.”

Tôi liếc mắt qua những tấm ảnh. Sau khi bấm chuông một lúc lâu mà không có tiếng trả lời, Gin đã xoay thử nắm đấm cửa. Nó mở bật ra không chút khó khăn. Không gian bên trong tối tăm và sặc mùi tử khí. Màn hình ti vi vẫn sáng, chạy ngang dọc những hình ảnh của một ban nhạc nữ đang nhún nhảy. Bước qua mớ bề bộn đồ đạc vứt ngổn ngang trên sàn nhà, Gin nhanh chóng nhận ra phía trong chiếc đồng hồ cổ to nằm ở góc nhà là xác chết của người thanh niên. Cuốn tự điển Oxford đẫm máu được kẹp trong đó, nửa trêu chọc nửa thách thức. Trên cái xác trần truồng là bộ phận sinh dục bị cắt đứt. Khuôn mặt anh ta đờ đẫn, phần cổ tím ngắt lại với những vết hằn thô bạo. Trên cơ thể đầy những vết rạch ngang dọc, trông hệt như một con lợn bị mổ một cách cẩu thả. Ánh mắt vô hồn của anh ta nhìn qua lớp kính nơi đúng ra là con lắc đồng hồ. Gin chụp lại vài tấm ảnh hiện trường trước khi gọi điện báo cảnh sát. Bức ảnh cuối cùng chụp phần tự điển chứa con bướm hút máu, giống y hệt thứ tìm được cạnh xác của Trang và bàn tay Đăng.

“Bàn tay anh ta cũng bị chặt đứt...” Gin nói sau khi thấy tôi rời mắt khỏi những bức ảnh.

“Vẫn một kẻ đó. Chúng ta bị đi trước một bước rồi.”

“Nhiều bước. Tôi nghĩ thế. Chuyện khi nãy anh định nói với tôi qua điện thoại là gì nhỉ?”

“À, sau khi rời khỏi chỗ này, Đăng đã đến gặp Việt Hải.”

“Vậy sao? Nếu vậy có lẽ... thằng cha chết ở đây... hắn có liên quan gì đó đến Hải?”

“Hoặc Bảo.”

“Thế cuộc viếng thăm chồng của người yêu cũ có mang lại ý tưởng gì mới cho anh không?”

“Cũng không có gì đặc biệt. Tôi cảm thấy hắn che giấu gì đó, nhưng tôi không thể bẻ được mảnh manh mối nào. Anh ta có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm ảnh của Trang. Không biết là tôi có để lộ...”

Đang nói, tôi chợt ngừng lại, giật mình nhận ra một chi tiết vô cùng quan trọng mà trong lúc rối trí đã bỏ qua. Ẩn sâu trong lớp cỏ dại, một mảnh thủy tinh phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Nó đã ở đó, từ rất lâu rồi.

Tôi chưa từng nói với Việt Hải rằng hung thủ đã chặt đứt tay của Trang. Vụ án đang trong thời gian điều tra, cảnh sát hoàn toàn không để lộ thông tin này với cánh báo chí. Những bài báo mà tôi đọc sau đó cũng chỉ đơn thuần nhắc đến cái chết của Trang như một vụ giết người cướp của thông thường. Chính Gin cũng từng nói bạn của cô ta không sao chụp được ảnh của nạn nhân.

Nếu như vậy, không có lí do gì anh ta có thể biết bàn tay của Trang đã biến mất khi vụ án xảy ra. Cụm từ “Tên sát nhân chặt tay man rợ” mà Hải vô tình nói ra đã phản lại anh ta.

“Cô hãy tìm gặp bà Minh đi. Càng sớm càng tốt. Với câu chuyện về quá khứ không còn che giấu được đó, tôi tin rằng bà ta sẽ phải hé môi thêm cho chúng ta những ẩn khuất khác.” Tôi quay sang Gin. “Tôi có một chuyện quan trọng bây giờ. Nhắn tin cho nhau sau.”

Gin gật đầu, lẳng lặng bước đi. Khi thấy chiếc taxi cô ta bước lên đã rẽ ở ngã tư cuối đường, tôi chạy về phía căn nhà, vẫy tay lúc Quang quay ra.

“Sao cậu cũng ở đây?” Quang ngạc nhiên đi về phía tôi.

“Bạn tôi là người phát hiện ra xác chết trong căn nhà này.”

“Khỉ thật, cậu không có họ hàng gì với thám tử Mori đấy chứ?”

“Ám quá phải không?”

“Còn hơn cả thế. Ở đâu có cậu ở đó có xác chết. Cái cô trông kì kì đó là bạn cậu hả?”

“Cô ta là nhà báo đó.”

“Tôi biết. Chúng tôi đã thẩm vấn chán chê trước khi cậu tới rồi. Cô ta có chứng cứ ngoại phạm đàng hoàng. Mà chó chết thật, hôm trước thì tôi mất một tập hồ sơ quan trọng ở cơ quan. Hôm nay thì vụ này nữa. Cái đợt này hãm thật.”

“Chúng ta có gì nữa không?” Tôi ngắt lời, cố không để cậu ta nghĩ về tập hồ sơ.

“Nạn nhân tên là Hiếu. Chúng tôi chưa có thông tin gì đặc biệt khác. Cậu ta là nhân viên công sở. Mọi thứ trong căn nhà xáo trộn một cách bất thường. Nếu không phải vì bàn tay bị chặt đứt, hẳn tôi sẽ nghĩ đây là một vụ cướp của giết người.”

“Hiện trường?”

“Không một dấu giày nào. Một kẻ sát nhân cẩn thận đến bệnh hoạn.”

“Dấu vân tay trên cổ? Ít nhất kẻ có năng tấn công mạnh mẽ đến vậy cũng phải là đàn ông.”

“Không có dấu vân tay nào cả.” Quang lắc đầu. “Và cảnh sát tìm thấy một vết chích nhỏ ngay trên cổ anh ta. Có khả năng là đã bị đánh gục bằng thuốc mê rồi mới bị bóp cổ.”

“Có nhất thiết phải bóp cổ một người đã không còn khả năng phản kháng?”

“Câu này thì tạm thời chúng ta chưa trả lời được rồi.” Quang thở dài, “Có cái này khá đặc biệt, xét nghiệm nhiệt độ và mạch máu chúng tôi xác định anh ta đã chết chừng ba ngày. Với trường hợp bình thường, xác sẽ cứng lại sau khoảng năm mươi tiếng. Với trường hợp chết ngạt thì hiện tượng cứng lại còn xảy ra nhanh hơn, chỉ trong vòng vài tiếng. Thế nhưng xác của anh ta lại không cứng lại.”

“Mẹ kiếp, có trò đang xảy ra?”

“Trong ngành pháp ý bọn nó gọi là phá cứng. Có nghĩa là xác đã bị động vào sau khi giết từ một đến hai lần. Có thể là hắn đã làm giả hiện trường hay gì đó tương tự.”

“Để làm gì?”

“Cái này thì bố tôi cũng chả biết được.” Quang nhún vai.

“Cậu còn nhớ cô gái mất tích mà chúng ta từng nói đến lúc hôm trước chứ? Lâm Thụy Bảo.” Tôi bắt buộc phải nói chuyện không muốn nói, trước khi có những người khác phải chết. “Đây chính là căn nhà mà Thụy Bảo từng thuê hồi còn học đại học. Cậu có thể tin hoặc không tin chuyện tôi sắp kể, nhưng toàn bộ những thứ cậu sắp nghe là sự thật.”

Chúng tôi bước sang một góc khuất vỉa hè đối diện, tôi kể vắn tắt cho Quang toàn bộ mọi chuyện, từ mối quan hệ của tôi với Thụy Bảo, đến những phức tạp sau đó trong gia đình cô, cú điện thoại cũng như bóng người đã theo dõi tôi vào ngày mưa tầm tã đó, việc Đăng biến mất và cả cuộc nói chuyện với Hải...

Quang lắng nghe tất cả với vẻ mặt kinh ngạc, đôi môi cậu ta mở to và ánh mắt trừng trừng lên như nhìn thấy xác chết, mà sự thực thì đúng là cậu ta vừa nhìn thấy một xác chết theo nghĩa đen.

“Nghe xong câu chuyện của cậu, tôi cảm giác như lâu lắm rồi mình không sử dụng đến não. Với ngần đấy thứ trong đầu, cậu thực sự có thể ngủ buổi đêm sao?” Quang nhăn nhó hỏi.

“Tôi không nói là tôi có những giấc mơ đẹp.”

“Hẳn là tôi không nghi ngờ gì điều đó tại sao đến tận bây giờ cậu mới kể cho tôi những chuyện này?”

“Có nhiều nguyên nhân. Trước hết là vì mối quan hệ của tôi và Bảo không phải thứ có thể dễ kể ra. Thứ hai là vì tôi không ngờ mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng này. Và cuối cùng, thú thật tôi không biết phải tin ai. Cậu phải nhớ lúc đó chính cậu là người đã đóng hồ sơ của Thụy Bảo lại. Xin lỗi, nhưng tôi còn từng nghi vớ vẩn cậu lại có điều gì mờ ám phía sau.”

“Vậy vì điều gì mà bây giờ cậu lại thay đổi cái suy nghĩ đáng yêu ấy?”

“Vì tôi phát hiện ra một điều bất thường. Và tôi cần sự giúp đỡ của cậu.”

“Chứ không phải vì cậu tin tôi?” Quang ném điếu thuốc trên tay xuống đất, lấy chân dụi nó thành một hình tròn của tàn tro.

“Tôi tin vào tất cả mọi người. Tôi chỉ không tin phần tối trong họ mà thôi.”

Quang chống tay vào cằm, có vẻ rất tâm đắc điều mà tôi vừa nói.

“Có thể xin lệnh khám nhà hắn không?” Tôi hỏi.

“Để tôi gọi điện rủ Bộ trưởng Bộ Công an đi uống bia nhé? Cậu hỏi câu hay thật. Kể cả tôi có cúi xuống đánh giày cho ông ta thì câu trả lời cũng chắc chắn là không.” Quang cau mày. “Phải là Chủ tịch Ủy ban nhân dân quận trở lên kí. Rồi lại còn phải bắt quả tang hành vi phạm tội hoặc có người làm chứng. Cả hai thứ đó chúng ta đều không có.”

“Tôi là luật sư, tôi biết trình tự của việc đó thế nào. Ý tôi là có cách nào để lách sang một bên và kiếm cái giấy đó không?”

“Cậu đừng đùa. Việc cậu giả danh cảnh sát đã là quá lắm rồi. Tốt nhất là đừng để ai biết. Còn khám nhà thì không thể đâu. Một là gia đình hắn máu mặt như vậy, sờ vào là chạm ngay lông nhím. Hai là xin cái giấy đó vốn đã khó bỏ mẹ.”

Tôi thở dài. Phải có một điểm khác lạ ở đâu đó. Điều gì không đúng, nhưng tôi không thể tách bạch được... Trong bất cứ bức tranh nào, nếu có thể quan sát toàn cảnh, đều sẽ tìm thấy điểm không hợp lí nếu có. Tôi có đang quan sát được hết nó không?

Tôi nhắm mắt lại, cố tái diễn khung cảnh căn biệt thự của Hải. Mọi thứ trở về như một đoạn phim âm bản. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng. Sự im lặng của chết chóc chứ không phải của bình yên. Tôi có thể cảm thấy được sự bất thường ẩn giấu trong nó. Là ở đâu? Phần nào là lắp ghép sau khi bức tranh đã hoàn chỉnh?

Một âm thanh inh ỏi vang lên cắt ngang sự yên tĩnh vô hình mà tôi vừa tự tạo ra. Tôi bừng tỉnh, quay sang Quang:

“Nếu tìm được tang chứng khi đang điều tra, thì không cần lệnh khám nhà đúng không?”

“Ý cậu là sao?”

“Nếu chúng ta qua đó dưới hình thức là điều tra về sự mất tích của Bảo, rồi ‘tình cờ’ tìm thấy thứ gì đó, thì không sai luật chứ?”

“Cũng còn tùy thứ tìm được là gì, và còn tùy vào cách tìm. Hey... cậu không thể lục tung gầm giường két sắt của hắn lên rồi gọi đó là tình cờ được.”

“Không cần. Tôi biết chỗ hắn giấu vật chứng rồi.”

Hoàng hôn đã buông xuống khi tôi trở lại nhà Hải lần thứ hai trong một ngày. Anh ta có vẻ ngạc nhiên khi cảnh sát tiếp tục quấy rầy, nhưng cũng đành mở cửa với sự miễn cưỡng. Hải ngồi bồn chồn ở phòng khách tiếp chuyện một nhân viên điều tra với bộ đồ nhàu nhĩ, liên tục nhấp môi vào ly rượu trên tay. Quang đã gài để cấp dưới của cậu ta hỏi vòng vo càng lâu càng tốt, trong khi chúng tôi đứng ngoài sân với điếu thuốc trên tay, ra vẻ chỉ đang chờ đồng nghiệp xong việc.

“Ngoài này ư?” Quang liếc vào Hải vẫn đang nhăn nhó trong phòng khách, hỏi tôi.

“Chúng ta hãy kiểm tra cái chuồng chó kia. Đào cả phần đất xung quanh nó lên nữa.” Tôi gật đầu.

“Tôi chẳng muốn động đến cái con thổ tả đó tí nào? Cậu chắc không?”

“Không.” Tôi nhíu mày. “Thế cậu có giúp một tay không hay định đứng đó ngắm sao?”

Quang nhìn tôi một chút vẻ ngạc nhiên, nhưng dường như đã bắt đầu tin vào những sự bất thường mà câu chuyện của tôi mang lại, bèn tiến lại gần phía đó. Con chó khổng lồ được gầm gừ những tiếng ghê rợn, đột nhiên cúp đuôi lại khi Quang bước gần tới và trừng mắt. Cậu ta xích nó sang một bên, cười hề hề với tôi:

“Nghiệp vụ cả đấy! Tôi sát chó cực.”

Tôi vớ một cái bay làm vườn ở gốc cây gần đó, chọn những phần đất có dấu hiệu không bằng phẳng cạnh đó để đào. Quang kiểm tra bên trong chuồng chó một lúc trước khi lắc đầu bước trở lại về phía cửa chính canh Hải và người làm.

Tôi nhìn đống lổn ngổn đất xung quanh, hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm rằng nếu điều này công cốc thì quả là tôi đã gây phiền phức lớn cho Quang. Thế nhưng chỉ vài phút sau, chiếc bay của tôi chạm phải một vật thể trong lòng chiếc hố vừa đào. Đó là một bọc kín được quấn băng dính đen kĩ càng. Tôi đưa tay ra hiệu cho Quang. Cậu ta vứt điếu thuốc trên tay chai, liếc nhìn tôi trước khi mở lớp băng dính chắc chắn. Con chó ngừng sủa, trừng trừng mắt nhìn vào vật thể trên tay Quang.

Một bàn tay nhỏ nhắn nằm im lắng trong chiếc túi nilon, như chờ đợi được tìm thấy đã từ rất lâu. Chiếc nhẫn vàng với mặt hình chiếc lá lấp lánh trong ánh sáng ảm đạm của những chiếc đèn vườn. Là bàn tay đã bị chặt đứt của Trang.

Quang bước vào phòng khách, giơ bọc giấy vừa tầm thấy lên trước mặt Việt Hải, đang ngồi với ánh mắt thất thần:

“Tôi nghĩ cuối cùng thì anh cũng nên thay một bộ đồ khác, và đi cùng chúng tôi. Lâm Việt Hải, anh bị bắt vì tình nghi liên quan đến một vụ giết người.”

Tôi đứng phía ngoài căn phòng thẩm vấn cùng Quang, nghe đoạn hội thoại giữa Việt Hải và hai nhân viên cảnh sát. Khác với suy nghĩ của tôi, Việt Hải không gọi một cú điện nào cho gia đình. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, Gin cũng không có liên lạc nào. Hẳn là hiện giờ cô đang nói chuyện với bà Minh, người vẫn chưa biết con trai mình đã bị tạm giam để điều tra. Hải một mực phủ nhận rằng mình không liên quan tới cái chết của Trang, nhưng anh ta giữ im lặng khi các nhân viên điều tra hỏi về lí do bàn tay của Trang được chôn trong vườn của anh ta. Quang chống cằm suy tư, khuôn mặt cậu ta có vẻ gì đó nửa thỏa mãn nửa bực bội. Tôi có thể đoán được sự thỏa mãn đến từ việc chứng minh được với lão sếp bụng phệ rằng đáng ra không nên dừng việc điều tra vụ mất tích của Bảo. Phần bực bội còn lại có lẽ đến từ sự cứng đầu của nghi phạm phía sau lớp kính.

Tôi nhắm mắt lại, thấy mình ở trong một căn phòng trống, chiếc cửa sổ duy nhất đung đưa bóng tán lá của những chiếc cây bên ngoài. Trước mặt tôi là một tấm màn che lớn bằng vải nhung, phía sau lóe lên ánh sáng nhợt nhạt của đèn neon. Tôi dò dẫm bước tới, đưa tay kéo tấm màn nhung xuống, một chiếc bàn giấy hiện ra trước mặt. Tôi đã thấy chiếc bàn này ở đâu đó, nhưng không sao nhớ ra. Phía bên kia chiếc bàn, một bóng người ngồi im lặng, hai tay chống cằm. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn đang nhấp nháy phía trên khiến cho khuôn mặt đó trở nên méo mó. Tôi dụi mắt, cố nhìn thật kĩ nhưng mọi thứ càng trở nên nhòe nhoẹt. Một tiếng sấm lớn vang lên từ phía cửa sổ khiến tôi giật mình. Khi quay lại, bóng người đã biến mất. Chiếc ghế trơ trọi ở đó im lìm. Trên chiếc bàn là một bàn tay người đặt ngay ngắn. Gió lạnh lẽo thổi qua cửa sổ cùng cơn mưa lớn vừa đổ ập xuống.

Tôi mở mắt, Việt Hải vẫn đang phân trần điều gì đó với nhân viên điều tra. Bóng đen mà tôi đã thấy trong tiềm thức không phải hắn ta. Tôi không biết vì sao, chỉ là điều đó hiện lên rõ rệt.

Quang lật tập hồ sơ trên tay, ngán ngẩm lắc đầu:

“Đã có xét nghiệm của bác sĩ, thằng này dương tính với ma túy đá. Tôi đã đoán ngay được điều này từ cái lần đầu tiên gặp hắn rồi mà.” Giọng Quang đầy tự hào về một chuyện không đâu. “Tôi đã biết. Mẹ, tôi biết là thế mà...”

“Đó có lẽ là lí do hắn không dám gọi xin trợ giúp của gia đình.” Tôi lẩm bẩm, ngắt đoạn độc thoại của Quang.

Phía trong cửa kính, những giọt mồ hôi tiếp tục tứa ra trên trán Hải khiến mái tóc bết lại. Cùng vẻ mặt bối rối, Hải liên tục liếm mép, trả lời những câu hỏi của điều tra viên với bàn tay run lẩy bẩy đặc trưng. Một lúc lâu, tôi nói với Quang, mắt vẫn nhìn vào Việt Hải:

“Hắn ta không nói dối đâu. Hải không phải là người giết Trang.”

“Điều gì khiến cậu nghĩ thế?” Quang rút một điếu thuốc từ trong bao ra, dường như đó đã trở thành một thói quen khi cậu ta muốn tư duy bất kì điều gì.

“Trực giác.” Không thể nói thành lời cho Quang những gì tôi đã thấy trong ảo ảnh, tôi trả lời ngắn gọn.

“Trực giác là dành cho đàn bà. Chúng ta làm việc bằng bằng chứng. Nếu Việt Hải không chứng minh được lí do vì sao bàn tay của Trang nằm trong vườn nhà cậu ta, tôi không nghĩ ra được nghi phạm nào lớn hơn.”

Tôi im lặng. Trong thâm tâm, tôi biết Việt Hải không giết Trang. Bất kể cậu ta đang che giấu điều gì, thì đây không phải kẻ tôi đang muốn tìm. Tôi không có sự thương hại nào cho con người trước mặt, tôi chỉ không thể kết tội hắn ta. Đây chính là chồng của Thụy Bảo, người con gái lâu nay tôi vẫn kiếm tìm. Một phần nào đó trong tôi muốn chồm dậy, đập vỡ tấm kính trước mặt, nhặt lấy một mảnh và đâm vào người hắn. Nhưng phần lí trí lớn hơn lại ngăn cản điều đó, tôi sẽ đánh mất hung thủ thật sự, nếu tin rằng Hải làm tất cả những điều này.

Một trong hai nhân viên đột nhiên quay ra nhìn chúng tôi vẻ khó hiểu, anh ta mở cửa phòng thẩm vấn, thì thầm gì đó với Quang. Quang nhíu mày nhìn tôi một chút khi nghe nhân viên dưới quyền nói, rồi bước lại phía tôi:

“Hải yêu cầu được nói chuyện riêng với cậu. Hắn ta nói sẽ đồng ý khai, nhưng chỉ với cậu thôi. Hắn ta cũng yêu cầu tắt băng ghi âm.”

“Tôi ư? Vì sao?”

“Để tôi gọi điện hỏi tổng đài nhé?”

“Phải có một lí do gì đó.”

“Chúng ta sẽ phải thử thôi. Còn hơn luật sư của gã này đến. Sẽ mất một mớ thời gian với bọn đó.”

“Nếu hắn ta khai với tôi rằng đã giết Trang thì có được tính là nhận tội không?”

“Không. Và thêm nữa, hắn có thể lật lại lời khai bất cứ lúc nào. Tuy thế, tôi nghĩ hẳn cậu sẽ tìm được câu trả lời trong đó. Và chắc tôi không cần nhắc cậu rằng cậu không phải cảnh sát, nhưng cứ để cho hắn tin điều đó cũng được. Thằng cha này sắp đái ra quần rồi.”

Tôi ngẫm nghĩ một chút trước khi gật đầu. Hai nhân viên điều tra bước ra, nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngại và dò xét. Quang với tay tắt thu âm, ra hiệu tôi có thể vào. Khi cánh cửa phòng thẩm vấn khép lại, sự im im bao trùm lấy bốn bức tường. Tôi kéo ghế, ngồi xuống đối diện Hải. Hắn ta hơi ngả người về phía sau, biểu lộ một sự dè dặt nhiều hơn là thoải mái.

“Anh nói rằng muốn gặp tôi?”

“Đúng, tôi có vài điều muốn nói với anh.”

Tôi im lặng, chờ đợi Hải nói điều gì đó, nhưng anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm, thi thoảng chớp mắt một cách chậm rãi. Tôi lên tiếng, phá tan sự yên lắng:

“Tôi đang nghe đây.”

“Tôi thật sự không giết Trang.” Hải nói chậm rãi.

“Anh có bằng chứng nào cho điều đó không? Bởi một phần thi thể của cô ấy đã được tìm thấy trong vườn của anh.”

“Có kẻ đã gửi cho tôi bàn tay của cô ấy.”

Tôi kinh ngạc. Vậy là linh cảm của tôi đã đúng, có một kẻ khác đứng sau sắp xếp tất cả chuyện này.

“Cứ cho là tôi tin điều anh vừa nói, thì ai là người đã gửi cho anh?”

“Tôi không biết”, Hải lúng túng hơi giật người lại, khiến chiếc ghế tạo nên tiếng rít chói tai dưới sàn nhà. “Một gói bưu phẩm được đặt trước cửa nhà tôi vài ngày trước trong đó có bàn tay của Trang.”

“Anh có cách nào để chứng minh điều đó không?”

“Người giúp việc của tôi đã nhìn thấy nó và mang vào.” Hải suy nghĩ một chút trước khi trả lời.

“Điều đó không khẳng định được rằng kẻ đã đặt gói bưu phẩm đó trước cửa không phải là chính anh.”

“Tôi không giết cô ấy. Sự thật là vậy.” Hải vò đầu bứt tai, lúng túng.

“Vậy tại sao anh phải giấu nó? Sao anh không mang nó tới cảnh sát trình báo?”

“Đó cũng chính là lí do tôi muốn gặp anh.”

Tôi nhíu mày, cảm giác như có một buồng gió vô hình nào đó đang luẩn quẩn trong căn phòng thẩm vấn bức bí.

“Anh có thể nói rõ hơn được không?”

“Tôi biết anh... là người yêu của Trang.” Hải nói ngắt quãng, ngập ngừng chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận. “Chúng tôi đã qua lại với nhau sau lưng anh được một thời gian.”

Tôi cảm thấy như một bao tải cát vừa đổ ụp xuống người mình. Những bức tường xung quanh bỗng dưng co lại gần hơn, ép chặt lấy tôi vào giữa. Tôi nghe rõ tiếng hít thở gấp gáp của mình. Hai bàn tay tôi nắm chặt vào thành ghế, nổi lên nhưng đường gân xanh lét, mắt nhìn chăm chăm xuống mặt bàn sáng bóng phía trước. Những đoạn hình ảnh về Trang chạy dọc lại trong tâm trí đang khuấy động của tôi, thành lớp sóng nước mơ hồ vang vọng âm thanh kì quái.

Dường như chờ một chút để tôi trấn tĩnh, Hải nói tiếp:

“Tôi biết mặt anh, nhưng chưa từng biết anh là cảnh sát.” Anh ta dừng lại, như suy nghĩ điều gì đó. Tôi hơi liếc về phía cửa kính, từ phía ngoài sẽ chẳng nhìn thấy gì. Tôi không chắc Quang có bật lại máy thu âm không, với cá tính của cậu ta, có lẽ sẽ không có chuyện đó. Việt Hải không biết chuyện tôi đã dùng giấy tờ giả, và hắn ta không nghi ngờ gì điều này.

Sau một chút tư lự, Hải hắng giọng.

“Mối quan hệ của tôi và vợ không được tốt, thậm chí chúng tôi còn chưa từng ngủ chung một giường... Thi thoảng tôi có qua lại với những người phụ nữ khác. Trang là một trong số đó. Vì vấn đề gia đình cũng như yêu cầu của Trang, chúng tôi đều đồng ý giữ kín mối quan hệ.” Sự hoảng hốt lại bỗng hiện ra trên gương mặt hắn, không biết là do tác dụng của ma túy hay hắn thật sự bị ám ảnh bởi cái chết của Trang. Nhưng, tôi không phải kẻ giết cô ấy. Tôi chỉ quá hoảng sợ khi nhìn thấy bàn tay của Trang trong gói bưu phẩm đó, và vì không biết làm gì khác, tôi đã chôn nó xuống vườn.”

“Tôi muốn hỏi anh một điều. Có ai biết mối quan hệ đó không, ngoài anh và Trang?” Tôi nén cảm giác đau đớn bên trong lại, hỏi.

Hải ngẫm nghĩ một lúc, trả lời:

“Tôi nghĩ là có, chính là kẻ đã gửi bàn tay đó đến cho tôi. Chỉ có điều tôi không biết đó là ai.” Hắn ta liếc mắt nhìn tôi, một chút tội lỗi ánh lên trong đó.

“Tôi không đến quán nơi Trang làm việc bao giờ, cũng không bao giờ đón cô ấy ở nhà. Nhưng Trang từng đến nhà tôi hai hoặc ba lần. Nếu có một kẻ nào đó chủ tâm theo dõi cô ấy, thì không khó để phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi.”

Tôi im lặng cắn mạnh môi, cảm giác được vị mặn của máu ngấm vào đầu lưỡi nhức nhối. Nếu thật sự có một thứ giống như duyên nợ, chắc hẳn kiếp trước tôi đã từng làm gì có lỗi với kẻ ngồi trước mặt mình lắm, để phải trả giá như thế này. Nhưng đó không phải vấn đề hiện tại. Hung thủ không muốn đổ tội cho Hải, nếu như thế có lẽ hắn đã thực hiện bằng một cách tinh xảo hơn nhiều. Hắn chỉ muốn Hải phải chịu nhục nhã mà thôi.

“Trang nói với anh về tôi ư?”

“Một vài lần. Tôi nhìn thấy anh lần đầu tiên ở sân bay...” Hải tránh ánh mắt của tôi, nói nhỏ. “Tôi đã bay sang Thái cùng Trang lần đó.”

“Tại sao anh nói tất cả những điều này với tôi? Tại sao anh không trình bày nó với các điều tra viên?” Tôi thở dài.

“Bởi tôi biết chỉ có anh sẽ tin những điều tôi vừa nói.”

“Vì tôi là người yêu của Trang ư? Điều này chẳng hợp lí chút nào.”

“Không. Bởi vì anh cũng từng nhận được một bàn tay như thế.”

“Tại sao anh lại biết điều đó?” Tôi kinh ngạc, vô thức đưa mắt một lần nữa về tấm kính, nơi Quang đang đứng phía ngoài. Chỉ có tôi và Gin biết điều này, nếu không tính hung thủ.

“Tôi có thể hút thuốc được không?” Hải lặp lại câu đã hỏi tôi lần trước.

Tôi im lặng đẩy gạt tàn về phía hắn ta. Hải châm một điếu thuốc bàn tay vẫn run lẩy bẩy, quay người về phía sau nhả khói, rồi nói:

“Ngay sau khi anh rời khỏi nhà tôi. Tôi đã nhận được một cú điện thoại. Tôi đoán rằng đó chính là kẻ đã gửi những bàn tay cho cả hai chúng ta.”

“Hắn nói gì?” Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực, quả đúng như Quang đã nói, tôi có quá nhiều điều nên nghe khi bước vào căn phòng này.

“Hắn nói rằng tôi sẽ sớm bị bắt. Và khi đó anh sẽ là người duy nhất tin vào những điều tôi nói. Khi bị bắt hãy tìm gặp anh, hắn cũng từng gửi cho anh một bàn tay, vì thế anh sẽ là người tin những điều tôi vừa nói.”

“Anh có thể miêu tả giọng nói được không?” Mồm buông ra câu hỏi, nhưng đầu óc tôi chỉ nghĩ đến cảnh Hải và Trang đang lên giường với nhau.

“Đó là một loại giọng đã được làm méo. Tôi thậm chí không thể nhận ra được là nam hay nữ. Có thật là anh cũng nhận được một bàn tay như thế không? Thân hình Hải run lên lập cập, những ngón tay đan vào nhau bối rối, mồ hôi toát ra đầm đìa. Anh có câu trả lời cho chuyện này chứ? Kẻ nào đã giết Trang? Anh sẽ bắt hắn chứ? Tôi sợ, tôi thật sự sợ!”

“Câm mồm!” Tôi bật dậy đập bàn. “Mày không được quyền hỏi bất cứ điều gì ở đây cả! Nếu mày không ngậm miệng lại thì tao sẽ khiến cho mày hối tiếc đó.”

Quang đẩy cửa bước vào, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Mọi thứ ổn cả. Cậu cứ ra ngoài trước đi.” Tôi nhìn vào mắt Quang.

Cậu ta gật đầu một cách nghi ngại, đóng cánh cửa phòng thẩm vấn. Căn phòng trở lại yên tĩnh. Việt Hải lần đầu tiên chứng kiến sự tức giận của tôi, co rúm lại trong chiếc ghế thẩm vấn, hai tay hắn nắm chặt lại đặt ngoan ngoãn trên bàn. Điếu thuốc đã tuột khỏi ngón tay xuống bàn, nhả những sợi khói mỏng giữa tôi và hắn, như một màn sương dày thách đố. Tôi ngồi lại xuống ghế, dụi nó vào gạt tàn, nhắm mắt, nghĩ về bàn tay của Đăng giờ đang nằm trong ngăn đá tủ lạnh ở nhà. Nếu cái chết của Đăng thật sự không phải bởi Việt Hải gây ra, thì hung thủ phải là kẻ sau đó mà cậu ta đã gặp. Nhưng sau khi đến căn biệt thự của Hảo, Đăng đã đi đâu? Đó là câu hỏi mà tôi chưa có lời giải đáp.

“Nhân viên cảnh sát đã đến nhà anh trước hôm tôi đến, cậu còn nhớ chứ? Đăng, đó là tên cậu ta.” Tôi đã bình tĩnh lại đợi chút, cố chỉnh lại ngữ giọng bình thường. Khiến Hải kích động hơn không phải điều tôi muốn.

“Cậu ta có để lại ấn tượng gì với anh không? Trước khi rời đi, cậu ta đã hỏi

những gì?”

“Cũng chỉ vài điều tương tự như anh thôi.”

Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi đứng lên.

“Nếu không còn gì khác, tôi cần trao đổi với các điều tra viên một chút.”

Khi tôi vừa đặt tay vào nắm cửa, Hải nói, như vừa chợt nhớ ra:

“Anh ta đặc biệt quan tâm tới danh sách những người làm trong gia đình

tôi.”

“Có điều gì lạ trong đó sao?” tôi nheo mắt.

“Với tôi thì không. Trừ đầu bếp ra, còn lại đều là những người đã làm trong nhà tôi một thời gian dài. Cảnh sát cũng đã thẩm vấn từng người trong số họ. Nhưng anh ta vẫn rất để tâm tới điều đó.”

“Anh mới thay đầu bếp ư?”

“Không mới lắm. Cũng đã một năm. Hôm trước anh ta cũng hỏi tôi y hệt câu này, và yêu cầu tôi cho một bản sao hồ sơ xin việc của người đầu bếp cũ. Tôi có in thừa một bản, nếu anh muốn tôi có thể bảo người làm chuyển cho anh.” Hải liếc nhìn tôi, khuôn mặt vẫn trắng bệch.

“Anh vui lòng.” Tôi gật đầu.

Khi đã mở chiếc cửa, luồng không khí thoáng đãng phía ngoài ập vào gương mặt tôi. Chiếc đèn neon trên trần đột nhiên chớp sáng. Tôi hít một hơi, lóe lên suy nghĩ kì lạ trong não. Tôi quay người lại, hỏi:

“Tên người đầu bếp cũ của anh là gì?”

“Kim.” Hải đưa một điều thuốc khác lên mồm bằng bàn tay run rẩy, trả lời.

“Hồi còn làm ở nhà tôi, cô ta là người duy nhất mà vợ tôi thường trò chuyện. Tôi cũng đã nói điều này với nhân viên cảnh sát kia.”

Những sợi tơ nhện bỗng từ đâu đó buông xuống, kết vào với nhau thành một chiếc lưới chắc chắn trước mặt tôi, chờ đợi một con mồi đi qua và vướng vào đó. Tôi thấy trong dòng chảy tâm trí của mình xuất hiện một khoảng nước đục ngầu, như chảy ra từ một giếng dầu ở đâu đó. Những con cá hồi nhảy lên tanh tách bơi ngược về phía đầu nguồn. Khi nhìn thấy tôi ở cạnh đó, một con cá quay người, vươn lên khỏi mặt nước nhảy thẳng vào phía tôi. Tôi gạt nó ra sợ hãi. Con cá vùng vẫy trên bụng tôi, những chiếc vây của nó bỗng biến đổi, thành một thứ như tay người, bám chặt vào da tôi, từ từ bò lăn trên...

Tôi mở mắt thấy vị đắng như mật cá vướng trong cổ họng, cảm thấy có thể nôn chúng ra ngay lập tức nếu mở miệng.