Chương 10 (2) -
Với chiếc nhẫn kim cương nhuốm máu trên đó, tôi có thể đoán được đây là tay của bà Minh. Tôi hơi cựa quậy duỗi những khớp chân tê mỏi. Phần gáy vẫn nhói lên nhức buột. Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt những ngón tay, cố lần đầu của nút thắt phía sau một cách vô vọng.
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?” Đăng nhíu mày.
“Tất cả chuyện này.” Cơn đau nửa đầu lại ập đến, hoàn toàn không đúng lúc. Tôi biết lần này tôi sẽ phải chống chọi với nó mà không có một loại thuốc an thần nào. Con dao sáng loáng trên tay Đăng dừng hẳn lại sau khi nghe tôi nói. Hắn nhún vai, cười thành một tiếng lớn vang khắp căn phòng.
Nếu như tao bỏ đi bây giờ, thì sẽ thật thú vị. Mày sẽ không có được lời giải đáp cho những câu hỏi của mình đến tận cuối đời. Có lẽ tao nên làm thế chăng?” Nụ cười vẫn không ngừng trên khóe môi Đăng, gần như một sự trêu chọc.
Tôi im lặng. Cơn bão lớn vẫn vần vũ ngoài khung cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng những cơn gió hắt nước đập vào cửa sổ như tiếng gõ cửa của kẻ lạ. Nhưng Đăng chẳng mảy may quan tâm tới điều đó, hắn biết sẽ chẳng có ai cắt ngang cuộc trò chuyện này.
“Mà cũng có thể rồi mày sẽ tự tìm ra được hết, mày vốn là người thông minh. Nhưng chính vì sự thông minh đó, tao mới dễ dàng nắm bắt được cách mà mày suy nghĩ.” Đăng đặt con dao lên tủ bếp, bóp hai bàn tay vào nhau răng rắc, rồi lại bật cười. “Tao đùa đấy, tao sẽ trả lời cho mày mọi thứ. Dù sao tao cũng đến đây vì điều đó.”
“Tại sao mày không giết tao đi...” Tôi gầm gừ, sự tức giận đã lấn át lí trí.
“Tao được lợi gì khi giết mày hả Phong? Giết mày rồi tao sẽ làm gì tiếp? Mày là một kẻ thú vị. Nếu không có mày có lẽ tao sẽ buồn lắm. Vì chẳng biết tiêu khiển với ai.”
“Bảo còn sống không?” Tôi nghiến răng, sự đau đớn ập đến cả trong trí óc và cơ thể.
“Mày không nghĩ rằng quá sớm cho câu hỏi đó sao? Mày không cho rằng chúng ta nên tìm hiểu nhau kỹ hơn chút nữa sao?”
“Mày có quan hệ như thế nào với cô ấy?” Tôi hít một hơi thật sâu, không biết để lấy lại bình tĩnh với những gì trước mắt, hay để chuẩn bị tinh thần với những điều sẽ nghe.
“Hừm”, Đăng hắng giọng, “có thể nói, Bảo là ân nhân của tao. Nếu không có cô ấy, có lẽ tao đã chết từ rất lâu rồi. Tao yêu cô ấy, thật sự rất yêu cô ấy.” Đăng tắt nụ cười trên miệng, bàn tay hắn lại buông thõng xuống, cảm giác chết chóc gợi lên từ sự hờ hững ấy. “Rất tiếc, cô ấy không thể quên được mày. Chưa bao giờ và có lẽ sẽ không bao giờ.”
Những ngón tay của hắn gõ lên thành ghế ngày một nhanh hơn, giọng nói chua chát.
“Mày chỉ là một thằng khốn nạn không hiểu được giá trị của Bảo. Mày đã thờ ơ bỏ mặc Bảo trong nỗi cô đơn suốt những năm đó. Những gì Bảo đã phải trải qua... Ôi… Có lẽ mày sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng chẳng sao, vì tao đã làm cho mày cũng không thể quên được nó.”
“Vì tình yêu? Vì tình yêu mà mày làm như thế này ư? Vì tình yêu mà mày giết những người vô tội ư?”
“Câu hỏi sai.” Đăng đứng bật dậy, cầm lấy con dao bước về phía tôi. Hắn đâm xuyên qua bàn tay tôi rồi rút ra một cách nhanh chóng.
Trong vài giây, tôi thấy tim mình ngừng đập. Máu túa ra khỏi bàn tay không ngừng. Sự đau đớn buốt lên tận óc. Não tôi nhanh chóng tiết ra adrenaline, sự kích thích khiến các phản xạ cơ thể tiếp nhận trở lại. Tôi hít thở dồn dập, cố không bật ra thành tiếng kêu - điều đó chỉ làm thoả mãn kẻ sát nhân khát máu.
“Nếu mày còn tiếp tục hỏi sai, thì tao chưa chắc về việc sẽ để mày sống.”
Đăng ngồi lại xuống ghế, gằn giọng.
“Tất cả những người xung quanh Bảo đều chỉ là một lũ dửng dưng. Mày, thằng chồng cô ấy, hai kẻ được gọi là bố mẹ của Bảo... Những kẻ tàn nhẫn. Tao không giết Hải, cũng chẳng làm gì hơn với hắn, bởi hắn chỉ là một thằng nghiện vô dụng, một con rối vô nghĩa. Sinh mạng của nó chẳng có ý nghĩa gì với Bảo. Nhưng mày thì có.”
Tôi im lặng, cố gắng hít thở. Tấm vải trói cánh tay đã ướt sũng bởi máu của tôi. Con bướm xám lởn vởn trước mặt như ảo ảnh của một bóng ma, nhưng dường như cảm nhận được sự nguy hiểm từ tôi, nó không bay lại gần, mà đậu xuống thành ghế của Đăng. Hắn nhìn con bướm một chút, rồi dịu giọng lại.
“Tao đã chuẩn bị tất cả cho điều này, từ rất lâu rồi. Mày thấy đó, tao trở thành một đồng nghiệp hòa nhã của mày. Lòng tin là thứ dễ đạt được, bởi ai cũng cần nó mà sống phải không Phong? Mà nhé, cái bằng luật lấy chẳng khó chút nào. Xã hội này dường như đã đơn giản hóa mọi thứ về thành những con số.” Đăng bật lên một tiếng cười đáng sợ. “Lúc ban đầu, sự thật là tao cũng muốn giết mày. Nhưng như thế thì dễ đàng quá. Và thế là tao đổi ý, giết đi người mà mày yêu. Như thế thì mày sẽ đau đớn hơn nhiều. Liệu tao có đúng không?”
Tôi nắm chặt tay, run rẩy cố lần mò tháo tấm vải phía sau. Ánh sáng của con dao trên tay Đăng lại lướt qua mắt tôi. Không, mình không thể làm gì ngay lúc này. Đăng quan sát những cử động khổ sở của tôi một cách thích thú, nói tiếp.
“Mà mày cũng đừng nên tiếc thương con bé đó. Nó chỉ là một con đĩ quen buông những lời giả dối. Tao đoán chắc thằng chồng Bảo cũng đã nói với mày rồi.”
Đăng đứng lên, cắm con dao vào bàn tay bà Minh, vẫn đang đung đưa phía sau. Hắn vuốt lại mái tóc, bước lại sát phía tôi, gõ gõ những ngón tay đầy máu lên gương mặt phờ phạc của tôi.
“Mày từ bỏ Bảo để yêu một con điếm như thế ư?”
“Tao không bỏ Bảo...”
“Câm mồm! Mày không bỏ cô ấy. Nhưng sự vô tâm của mày còn đáng sợ hơn thế nhiều. Suốt thời gian tao ở cạnh Bảo, cô ấy chỉ nhắc về mày. Sau ngần ấy năm đã trôi qua, cô ấy chưa hề nghĩ tới bất cứ một ai khác. Còn mày, hãy nhìn lại mày xem? Mày tìm cô ấy được bao lâu trước khi quên đi hình ảnh của Bảo. Cô ấy đã để lại cho mày những dấu hiệu, nhưng mày cũng chẳng thèm bận tâm.” Đăng nhếch mép. “Tao thậm chí đã cho mày một cơ hội, đưa cho mày những chỉ dẫn. Nhưng rồi mày cũng chẳng giải được mật mã ấy, hoặc mày chẳng quan tâm. Tao tự hỏi, nếu tao không giết Trang, thì sau bao lâu mày sẽ bỏ cuộc với sự mất tích của Bảo? Vài ngày? Vài tuần? Hay vài tháng? Năm năm trước mày cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.”
Tôi im lặng một chút, cân bằng những cú nhói đau từ não trái, nhận thấy hơi thở của mình ngày càng trở nên gấp gáp. Sự dằn vặt đã lấn át nốt phần lí trí mỏng manh còn sót lại, những cố gắng đấu tranh thể chất gần như đã buông xuôi. Tôi muốn phản bác lại những điều Đăng nói, nhưng ngay cả việc mở miệng cũng khó khăn.
“Bảo là ánh sáng duy nhất mà tao từng thấy trong cuộc đời buồn chán này. Tao gặp cô ấy khi cuộc hôn nhân khốn nạn đó đã bắt đầu, dù cho tâm hồn cô ấy chưa bao giờ ở căn nhà đó. Tao yêu Bảo và sẵn sàng dành cô ấy mọi thứ. Nhưng Bảo chưa bao giờ để tâm. Với cô ấy, tao chỉ là một người bạn, một người để cô ấy có thể kể về mày. Mày hiểu cảm giác đó thế nào không?” Đăng quay lưng lại, che giấu những cảm xúc trên gương mặt hắn, những cánh tay đầy hình xăm ở sát mắt tôi. Tôi thấy được những hình xăm đó là nhiều vết sẹo ngang dọc. “Tao đã âm thầm tìm mày. Cũng chẳng khó lắm nếu thật sự bỏ công sức để tìm kiếm một người. Mày thấy sự khác biệt giữa tao và mày rồi chứ?”
Mắt tôi đau nhói, chỉ chực chờ một dòng nước mắt buông xuống. Nhưng tôi không thể, bàn tay vẫn không ngừng chảy máu bị trói ngước phía sau sẽ chẳng thể lau được những giọt nước vô nghĩa ấy. Chợt tôi thấy một cử động nhỏ từ bóng tối phía sau Đăng. Là A.K, nó đã tỉnh lại, hướng ánh mắt về phía tôi, rồi nhìn Đăng, mồm nó hơi nhếch lên, lộ hàm răng sắc nhọn dữ tợn. Tôi ho húng hắng, hơi lắc nhẹ đầu rồi nghiêng về một bên. Nhanh chóng nắm bắt được những gì tôi muốn truyền tải, A.K gục đầu lại xuống nền nhà, hấp háy mắt chờ đợi.
“Bảo đang ở đâu?” Tôi hỏi, phá tan im lặng.
“Lại một câu hỏi sai.”
Bằng một động tác rất nhanh, Đăng quay người lại vung tay đấm thẳng vào mặt tôi khiến chiếc ghế bật ngửa ra phía sau. Phản xạ của tôi không theo kịp tốc độ quá nhanh của kẻ sát nhân trước mặt. Đăng đã nói dối rất nhiều điều, trừ việc hắn thật sẽ có thể làm người khác phải đau đớn mà không cần vũ khí. Hắn ta bình thản chỉnh lại tay áo vest, rồi kéo tôi lên đặt lại chỗ cũ. Vị mặn chát của máu vương lên trong miệng, mắt tôi mờ lại. Đăng di chuyển thành một hình ảnh chậm rãi trước mặt tôi. Hắn bước lại tủ bếp, rót một cốc rượu, nhấm nháp một chút trong miệng trước khi hất phần còn lại vào mặt tôi. Mùi whiskey nồng nặc nhanh chóng khiến tôi tỉnh táo. Tôi chớp mắt, đưa lưỡi liếm những giọt máu trong miệng. Phần vải buộc đôi tay phía sau của tôi đã hơi lỏng ra...
“Mày được phép hỏi lại câu khác.” Đăng châm một điếu thuốc ánh sáng từ ngọn lửa lóe lên trong phòng tối tăm như con đom đóm mê hoặc, rồi biến mất.
Tôi nhắm mắt, dư vị của máu vẫn luẩn quẩn trong miệng.
“Tại sao mày lại đổ mọi chuyện lên đầu Kim?”
“Tao chẳng đổ cho ai. Tao chỉ không ưa nó. Khi còn làm việc tại nhà Bảo, nó là người bạn duy nhất của cô ấy, ngoài tao. Nhưng con bé đó chẳng khuyên nhủ gì Bảo, để mặc cho cô ấy chông chênh với kí ức về mày, như là ủng hộ thứ tình cảm chẳng đi đến đâu đó. Nên tao đã định cho nó vướng vào vụ này ít lâu. Cảnh sát sẽ tìm thấy rất nhiều nấm độc trong khu bếp của nhà hàng đó.” Đăng nhả khói thành một đường thẳng vào mặt tôi. Tuy nhiên, sự tình cờ của ngày hôm nay đã khiến cho kế hoạch của tao có chút thay đổi. Tao không nghĩ mày lại nhận ra ý nghĩa của những cuốn từ điển sớm như vậy. Cuối cùng thì đầu óc mày cũng có ích. Giỏi lắm. Nếu cảnh sát nhanh chân một chút, có khi đã bắt gặp tao đang cứa cổ bà ta ở đó.”
“Mày giả chết vì mày sợ tao sẽ nghi ngờ ư?”
“Sợ?” Đăng cười lớn. “Mày nghĩ có thể bắt được tao, nếu tao không muốn ư? Tao chỉ chết vì vốn tao chưa bao giờ sống. Mày cho rằng Đăng là tên thật của tao? Tao chỉ đang đùa nghịch với mày thôi. Nếu tao thật sự muốn, thì chúng mày sẽ bắt Kim với đầy đủ chứng cứ mà không chút nghi ngờ nào. Cô ta sẽ chẳng thể chối tội.”
“Còn Hiếu? Vì sao cậu ta phải chết?”
“Hừm...” Đăng ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân dụi dụi. “Tao đến căn nhà đó để lấy một thứ... Một thứ Bảo đã để lại cho mày. Cô ấy giấu ở một chỗ mà khi giải được mật mã kia, mày sẽ tìm được. Nhưng giờ không quan trọng nữa rồi. Tao đến đó... Nó thấy mặt tao, và tao phải giết nó. Bởi khi đó tao được mặc định là đã không còn sống nữa rồi. Tao biết chắc chắn rồi Gin hoặc mày sẽ quay lại căn nhà đó.”
“Mày giết một người chỉ vì đã thấy mặt mày...”
“Tao có thể giết bất cứ ai tao muốn. Nhân tiện, nó sống ở căn nhà Bảo từng sống, chạm vào những thứ cô ấy từng chạm vào, bản thân điều đó đã đáng chết rồi.” Khi nói câu đó, mặt Đăng lộ vẻ khinh miệt rõ rệt. “Có điều này mày nên biết, Bảo từng trở lại căn nhà đó một lần, cô ta cố gắng để lại cho mày một thứ đồ trong chiếc đồng hồ đó. Tao đã tự tìm ra chuyện đó. Tự điều tra chuyện đó. Cô ấy hỏi xin thằng chó đó một cốc nước. Khi nó vào bếp thì Bảo mở đồng hồ ra để giấu món đồ cho mày. Điều cô ấy không ngờ là thằng chó kia đã pha thuốc ngủ vào cốc nước mà hắn mang ra sau đó.”
Tôi lặng thinh, bàng hoàng.
“Mày nghĩ rằng mày biết hết mọi thứ? Nhưng mày thật sự biết gì hả Đăng?” Đăng gằn giọng. “Thằng khốn đó đã làm nhục Bảo ngay trong căn nhà đó. Tao đã bắt nó khai tất cả, trước khi thiến nó, rồi mới tự tay bóp cổ nó tới chết. Mà mày biết không, tao đã bỏ đi rồi, mà nghĩ thế vẫn là quá nhẹ nhàng cho thằng ngu đó, nên đã quay lại rạch nát xác nó ra và lục tung căn nhà đó. Đúng như tao nghĩ, thằng khốn đó đã quay lại cả cảnh nó làm nhục Bảo, và vài cô gái xấu số khác. Tao đã tìm thấy một tá đĩa ghi hình như vậy dưới gầm giường nhà nó và mang đi.”
Tôi im lặng bất lực, cảm thấy lợm giọng muốn nôn ra tất cả những gì trong cơ thể. Đăng nhíu mày nhìn tôi, chỉ vào con bướm vẫn đang đậu ở thành ghế của hắn.
“Mày biết giống bướm này không? Đây là một con bướm hút máu. Một giống loài mới chưa từng xuất hiện. Nó tiến hóa từ loại bướm ăn trái cây. Từ một sinh vật vô hại, trở thành một biến thể của động vật săn máu người. Tao bắt gặp chúng hồi còn ở Nga, và mang về đây nhân giống. Tao gọi nó là Sắc Tử Điệp. Cái tên hay chứ? Mày thấy đó sinh vật nào rồi cũng sẽ tiến hóa. Trừ Bảo ra, còn lại trong mắt tao, tất cả chúng mày chỉ là sâu bọ mà thôi.”
“Tiến hóa ư? Mày chỉ tiến hóa thành một kẻ giết người bệnh hoạn mà thôi.”
“Đừng thách thức tao.” Đăng bật cười. “Tao hoàn toàn không suy nghĩ theo cách mà chúng mày có thể hiểu được. Cả mày và Gin, những kẻ tự cho mình là xuất sắc hơn lũ cảnh sát thối tha, cũng bị dắt mũi theo những gì mà tao chỉ dẫn.”
“Rồi mày cũng sẽ chết thôi, Đăng ạ.”
“Chết ư? Rồi ai mà chẳng chết! Mày có thể sáng tạo hơn được không?” Đăng nhếch mép. “Vui lòng nói điều gì tao chưa biết đi. Thật đó!”
Đăng châm một điếu thuốc khác. Hắn nhìn theo làn khói quanh quẩn cạnh đó, ánh mắt chợt long lên.
“Tao cho mày một câu đố. Nếu mày giải được, thì tao sẽ để con bé kia sống.”
Tôi im lặng, liếc mắt nhìn Gin. Cô nằm úp mặt xuống sàn như một cái xác không hồn. Sẽ chẳng thể thay đổi được kẻ cuồng loạn trước mặt, tôi thở dài, bàn tay vẫn lần mò tìm cách mở tấm vải đang buộc chặt phía sau. Đăng rít một hơi thuốc, nhún vai.
“Tao sẽ coi như mày đồng ý. Vì dù sao thì mày cũng không được quyền quyết định. Dữ kiện tao cho rất đơn giản: việc mày sống ở đây và Kim làm ở quán ăn đó - hai nơi rất gần nhau - không phải một sự tình cờ. Câu hỏi là: tao đã sắp xếp như thế nào? A, tao đã tìm cách cho Kim làm ở đó. B, tao đã tìm cách cho mày thuê căn nhà này. Và C tao đã làm cả hai điều trên. Mày có hơn ba mươi ba phần trăm cơ hội để cứu sống con bé kia. Hãy chọn đi.”
“Mày đã làm cả hai điều đó.” Tôi trả lời ngay lập tức, đó bản chất không phải một câu hỏi, hắn đang chơi đùa với tôi. Quang nói đúng, chúng tôi chỉ là một phần trong kế hoạch của kẻ khác. Những tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ. Tiếng sấm lớn vang lên sau đó, cùng lúc tôi giằng được một bàn tay thoát qua tấm vải sũng máu.
“Đúng rồi đó.” Đăng cười to, vỗ tay khoái trá trước khi đưa tay chỉ vào thái dương. “Mày thấy không, chúng mày là những kẻ rất dễ sắp xếp. Tao biết cách chúng mày suy nghĩ, biết trước những điều chúng mày sẽ hành động. Tao biết chúng mày sẽ gặp nhau. Mày quá dễ đoán, Phong ạ. Mà này, cảm giác cứu sống một người như thế nào?”
“Đừng ảo tưởng về bản thân.” Tôi nghiến răng, bàn tay còn lại cũng đã thoát ra khỏi được tấm vải. Tôi giữ nó trên tay, chờ cơ hội.
“Ồ, xem kìa. Hãy tự nhìn vào sự thảm hại của bản thân mày. Mày đang tự nhủ với bản thân rằng mình là một kẻ tốt đẹp. Tràn đầy lòng cao thượng và danh dự phải không? Để tao nói cho mày điều này.” Đăng nhếch mép, điếu thuốc vẫn ngậm trên mồm. “Tao đổi ý rồi, tao sẽ giết mày. Ngay bây giờ.”
Đăng mở cánh tủ bếp dưới chân, lấy ra trong đó một can nhựa lớn. Không khó để nhận ra một can nhựa như thế sẽ chứa gì bên trong.Tôi ngạc nhiên, hắn đã bỏ thứ đó vào nhà tôi từ lúc nào? Có lẽ là từ khi hắn mang tôi về nhà lần trước. Đăng mở nắp, tưới xăng vòng quanh căn hộ một cách đủng đỉnh. Mùi xăng nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ không gian, khiến A.K khịt mũi. Nó vẫn hấp háy mắt nhìn tôi, vừa cố gắng không để Đăng nhận ra rằng nó đã tỉnh dậy, vừa chờ đợi hiệu lệnh từ chủ nhân.
“Tất cả chúng ta đều sinh ra để làm một việc gì đó. Trong những thứ sẽ xảy đến trong cuộc đời mày, rồi có lúc mày sẽ nhận ra mình giỏi trong một điều hơn phần còn lại. Mày sẽ làm điều đó thật sự tốt mà chẳng cần cố gắng.” Đăng vừa đổ xăng lên những cuốn sách trên giá, vừa nói. “Đó gọi là bản năng, những người sớm tìm thấy bản năng của riêng mình thì sẽ trở thành thiên tài trong lĩnh vực đó. Tao đã làm rất nhiều thứ, và mày biết tao làm gì giỏi nhất không? Giết người. Giết những đứa tự cho mình là thông minh như mày. Mày hãy thừa nhận đi, ai mà chẳng muốn được làm thứ mà mình giỏi nhất. Bởi khi đó, nó sẽ cho chúng ta cảm giác của kẻ chiến thắng.”
“Mày chỉ là một thằng thú vật nhẫn tâm. Vì tình cảm mù quáng với Bảo, mày đã giết ba người chỉ để thỏa mãn cảm giác...”
“Ai nói với mày rằng ba?” Đăng ngắt lời tôi, bước tới chầm chậm. Hắn dốc phần còn lại của can xăng lên người tôi. Khi thấy khoảng cách đã vừa đủ, tôi bật đứng dậy, dồn hết sức lực lên cú đấm bất ngờ vào mặt Đăng. Hắn né sang một bên sau thoáng ngạc nhiên. Cú đấm của tôi chới với vào khoảng không phía sau. Đăng đưa tay lên giữ lấy cổ áo tôi, cười khẩy.
“Đó là tất cả những gì mày có thể làm sao?”
“Không. Đó chưa phải tất cả.”
Câu nói của tôi vừa kết thúc cũng là lúc A.K bất ngờ bật dậy từ mặt đất, lao thẳng về phía Đăng. Bộ hàm chắc khỏe của nó ngoạm vào bắp chân Đăng khiến cho hắn kêu lên đau đớn, bàn tay buông khỏi cổ áo tôi. Điếu thuốc trên miệng Đăng rơi xuống, nhanh chóng làm bùng lên ngọn lửa từ căn phòng đang nồng nặc mùi xăng. Tôi vươn người nắm lấy chai rượu trên kệ bếp, đập thẳng vào gáy Đăng. Hắn ngã xuống sàn, bất động. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp căn hộ nhiều vật dụng dễ cháy, bóng của chúng loang lổ trên các bức tường như gã tử thần vô hình nhảy múa. Tôi với lấy con dao của Đăng, cắt phần dây trói ở chân. tôi chạy về phía Gin, bế bổng thân xác mềm nhũn của cô lên, đạp cánh cửa chính bước ra ngoài. Khi đặt Gin xuống cũng là lúc tôi nhận ra ngọn lửa đã bắt vào phần xăng mà Đăng tưới lên người tôi. Cảm giác hoảng loạn ngập tràn những tế bào não trong vài phần trăm giây trước khi tôi nhớ lại chính điều kẻ sát nhân kia đã từng nói về cách dập lửa. Tôi lăn tròn người dưới nền xi măng sũng nước mưa, vừa kịp dập được ngọn lửa trên chiếc áo đã cháy xém. Căn hộ đỏ rực lên trước mắt tôi, ngọn lửa mạnh mẽ tung hoành một cách nhạo báng. Đột nhiên, tôi thấy mình gục xuống, lượng adrenaline tiết ra dường như đã cạn, cảm giác đau đớn từ bàn tay đã trở lại. Tôi đã mất quá nhiều máu, đủ để khiến não choáng váng và chọn cách dừng hoạt động.
“Giờ thì mày đã im lặng. Điều đó thật dễ chịu.” Tôi tưởng tượng ra giọng Đăng đang vang lên, không rõ từ phía nó, chỉ còn là một dòng dịch chuyển mơ hồ giữa không gian. “Tất cả những người tao giết. Khi tao đã đưa lưỡi dao qua cổ chúng, tất cả đều không thể cất thành lời. Chúng chỉ gục xuống đó, như những sinh vật ngoan ngoãn và vô hại. Rồi chúng nằm yên đó, mắt mở trừng trừng và buông những hơi thở cuối cùng. Đó là lúc tao tận hưởng cái chết của chúng nhất: sự im lặng.”
Phần hình ảnh trước mắt tối sầm lại, chúng chia cắt và đứt đoạn như từng mảnh của một ly rượu vang đang vỡ vụn. Phần gáy hơi buốt lên, nhưng tôi hoàn toàn không thấy đau đớn. Cảm giác ấm áp xuất hiện vô thức. Tôi nhận ra nó đến từ đâu đó rất gần. Là A.K, nó đang liếm láp gương mặt tôi, vừa mừng rỡ vừa lo sợ. Một dòng máu nhỏ chảy ngang qua mặt tôi, thấm vào môi nhớp nháp dậy lên hương vị của cái chết. Con bướm xám xịt cuối cùng cũng rời khỏi chiếc ghế, né tránh ngọn lửa quằn quại bay lòng vòng quanh những bàn tay người treo lơ lửng rồi đậu xuống những tinh thể đỏ quạnh trước mặt tôi. Nó vươn ra chiếc vòi kinh tởm với những chiếc gai nhọn hoắt, bắt đầu hút lấy từng giọt máu tươi trên sàn. Tôi gần như có thể thấy được đôi mắt trong suốt của con bướm nhìn thẳng vào mình, động đến những phần yếu đuối cuối cùng mà tôi cố cất giữ trong tâm trí. Đôi cánh của nó bỗng trở nên to hơn rồi to hơn nữa, nhanh chóng che lấp đi tất cả khung hình phía trước tôi. Tôi nhìn thấy trên đó đoạn băng ghi lại những năm tháng của cuộc đời mình, chạy dọc ngang thành những mảng kí ức vằn vện. Tôi có thể cảm thấy được từng phần sinh lực yếu ớt của mình chạy qua trung khu thần kinh não xuống ngực, rồi bụng, lan qua trái phải trên những mạch máu đang hằn lên. Một phần ý thức của tôi lịm đi, rồi lại trỗi dậy.
Chết là như thế này sao? Tôi sẽ rời bỏ cuộc sống ở đây sao? Bài hát mà Gin từng ngân nga đột nhiên vang lên trong đầu tôi.
“Death is so strange,
The past no one can change.
What you can't predict
Is how long you’ll exist...”
Tôi chớp mắt. Những đường gân trên đôi cánh của con bướm hút máu bỗng biến đổi, vươn thành những ống nhỏ tinh khiết, tôi đi sâu vào trong những ảo ảnh của nó giống như một thấu kính bất tận. Ở cuối của đường hầm ánh sáng, tôi thấy Bảo nằm trên một bộ sofa màu be, những ngón tay với phần móng oval tuyệt đẹp của cô đang nắm lấy cuốn sách gáy da phía trước. Chúng hoàn toàn tách rời khỏi cơ thể cô. Tôi chăm chú nhìn đôi tay đã đứt lìa, lơ lửng cùng cuốn sách như những vật thể siêu thực. Cô dường như còn gầy hơn cả hình ảnh cuối cùng mà tôi còn ghi nhớ. Mái tóc cũng đã dài ra đôi chút loà xoà xuống khuôn mặt tĩnh lặng. Chiếc đồng quả lắc khổng lồ lưu giữ toàn bộ thời gian của quá khứ và tương lai nằm im lìm phía sau chiếc sofa. Dường như chẳng có ai lên dây cót, khiến nó đã dừng lại từ khi nào. Quang cảnh giống như một buổi chiều kéo dài bất tận mà tôi vẫn thường mơ tới. Bảo bất giấc ngẩng lên, nhìn tôi mỉm cười:
“Cuối cùng thì cậu đã tìm thấy tôi rồi sao?”