← Quay lại trang sách

Chương 11 Hồi Kết Của Những Giấc Mơ-

Khi còn sống, bố tôi không có niềm đam mê nào mãnh liệt trong cuộc đời. Ông không muốn giàu hơn, không cần ngôi nhà to hơn không có nhu cầu đổi chiếc xe đẹp hơn. Sự thật, ông không màng đến chuyện đó. Có lẽ đó chính là lí do khiến mẹ tôi không còn yêu ông nữa. Mặc dù chẳng bao giờ tôi thấy họ cãi nhau, nhưng như hai chiếc nam châm trái chiều, họ cũng chẳng bao giờ thiết tha ở cạnh nhau. Trong mắt mẹ tôi đó có vẻ là dấu hiệu của sự trì trệ, bà cho rằng ông không có tham vọng.

Đúng, bố tôi chẳng có ham muốn nào đủ lớn trong cuộc đời. Sau khi rời bỏ công việc kinh doanh, ông chỉ còn thích một thứ duy nhất: câu cá. Đôi khi vào những ngày trời nắng đẹp, ông cũng cho tôi đi cùng, với một điều kiện là tôi phải tuyệt đối yên lặng. Chúng tôi ngồi hàng giờ bên hồ câu, hoàn toàn không trao đổi bất cứ một đoạn hội thoại nào. Ông ngồi tĩnh lặng với chiếc mũ bê-rê đen quen thuộc và chiếc cần câu tĩnh lặng trên tay. Mắt ông chăm chăm nhìn xuống hồ nước. Cử động duy nhất của ông chỉ là châm một điếu thuốc mới mỗi khi điếu cũ đã tàn. Tôi ngồi cạnh bố, sốt ruột nhìn xuống mặt nước, hi vọng một con cá nào đó sẽ ngu xuẩn cắn vào lưới câu và trở thành bữa tối tuyệt hảo. Thi thoảng điều đó cũng xảy ra ngay sau khi tôi vừa nghĩ, nhưng thường thì mất hàng tiếng đồng hồ để nó thành hiện thực.

Suốt những ngày tháng đó, tôi nhận ra bố tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác với phần còn lại của thế giới. Và điều đó ảnh hưởng rất mạnh tới con người mà tôi hình thành sau này. Tôi mang sách theo ngồi cạnh ông và đọc một cách kiên nhẫn, không còn hào hứng với việc có con cá nào cắn câu hay không. Khi rời mắt khỏi những trang giấy, trước mặt tôi là một không gian thoáng đãng, yên ả. Tôi thường nhìn ngắm bầu trời xanh ngắt ở hồ câu, và như thường lệ, tưởng tượng mình được bay lượn trên khoảng không bất tận ấy. Mặt nước thi thoảng gợn lên những đợt sóng nhỏ. Cha tôi ngồi đó, như một pho tượng đồng uy nghiêm và siêu thực.

Sự im lặng chiếm hữu tất cả, nhưng trong đó hàm chứa tình yêu, sự tôn trọng, cảm giác thanh thản và bình yên, những gì mà một con người sẽ kiếm tìm cả đời. Đó cũng chính là điều tôi và Bảo đã đạt được với nhau sau này. Tôi mất rất nhiều thời gian để có thể nhận ra điều đó nhận ra cô quan trọng với tôi như thế nào, cũng như hàng chục năm sau khi bố mất, tôi mới hiểu được ông đã dạy tôi những bài học lớn nhất của cuộc đời một cách lặng lẽ.

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt là bình truyền nước, nhắc nhở rằng tôi đang ở một nơi chẳng ai muốn đến. Hai chiếc đèn neon chói mắt ngay bức tường trước mặt, tiếng máy điều hòa chạy ro ro. Tôi cử động những ngón tay một cách khó khăn, vươn người ngồi dậy.

“Đừng cử động mạnh.”

Tôi quay sang nơi giọng nói phát ra. Gin ngồi đó, trên tay cô là một quyển tạp chí dày cộp.

“Tôi ở đây bao lâu rồi?” Tôi nhìn xuống bàn tay trái nơi con dao của Đăng đã đâm xuyên qua, giờ đã được băng kín lại. Xung quanh cơ thể tôi không có vết băng bó nào khác. Đầu hơi nhức nhưng có vẻ cũng không phải khâu vá gì.

“Ba ngày.” Gin đỡ tôi tựa vào thành giường. “Những kết quả xét nghiệm và chụp C.T của anh không cho thấy dấu hiệu nào bất thường. Không xuất huyết trong, không có phát hiện tổn thương thần kinh. Các bác sĩ cũng không hiểu vì sao anh hôn mê.”

“Có lẽ tôi đã có một giấc mơ dài.” Tôi nhìn quanh căn phòng, hít một hơi thật sâu cho không khí tràn vào đầy phổi, cố gắng tìm lại những cảm giác trên cơ thể. “Cô ổn chứ?”

“Tôi hoàn toàn bình thường. Hắn không làm gì tôi.” Gin nhoẻn miệng.

“Đúng lúc tôi mở tủ lạnh và thì hắn lừ lừ xuất hiện từ phía sau. Tôi ngất đi sau một cú đánh. Lúc tỉnh dậy thì anh đang nằm trên sàn với vũng máu. Mà đúng ra, tôi mới phải là người hỏi câu đó. Anh cảm thấy ổn chứ?”

“Có lẽ vậy. Chỉ hơi nhức đầu.” Tôi lắc lắc bàn tay băng bó. “Thật ngạc nhiên, tôi cứ nghĩ mình sẽ chết cơ đấy.”

“Không sớm thế.” Gin mỉm cười.

“A.K?”

“Nó đang ở nhà tôi. Còn nhớ khi anh định đi Đà Nẵng chứ? Anh đã định gửi nó cho tôi. Giờ thì điều đó đã thành sự thật. Đó là một chú chó rất ngoan.”

“Thật sai lầm quá. Đáng nhẽ, khi nhìn thấy bàn tay của Hiếu mà hắn treo ở lan can, tôi đã phải nhận ra rằng thủ phạm phải là một người bạn, thì A.K mới cho hắn vào nhà dễ dàng như vậy. Nó là một chú chó trông nhà rất tốt.” Tôi trầm ngâm.

Gin im lặng nhìn tôi, vẻ mặt suy tư. Cô rót một cốc nước lọc, đưa cho tôi và nói.

“Tạm thời đừng nghĩ nhiều về điều đó.” Gin nheo mắt. “Tôi sẽ cập nhật vài thứ xảy ra trong ba ngày ngủ gật của anh. Như thường lệ, tin xấu trước nhé?”

“Ít ra cảm giác của tôi sẽ khá lên dần.” Tôi gật đầu.

“Đăng, cứ gọi thế vì tôi cũng chả biết hắn có những cái tên nào khác, đã thoát ra khỏi căn nhà đó từ cửa sổ. Khi cảnh sát ập đến, hắn đã hoàn toàn biến mất. Quang đang rất bối rối trước chuyện này. Toàn bộ thông tin mà hắn dùng để xin vào công ti anh là giả.” Gin ngập ngừng. “Kim cung cấp một số thông tin khác về hắn. Nhưng những hồ sơ đó cũng đã bốc hơi. Tôi nghĩ có lẽ hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyện này rồi.”

“Hồ sơ nào?”

“Chuyện đó Kim sẽ nói rõ cho anh hơn sau. Tin thứ hai, vô thưởng vô phạt, là cảnh sát đã tìm thấy rất nhiều giấy tờ tại nhà riêng của ông Minh cho thấy việc gian lận cổ phiếu giữa các công ti con của hai người bọn họ. Hiện giờ toàn bộ tài sản của họ đã bị phong tỏa. Hải thì đã bị tống giam, một lượng lớn ma túy đá được tìm thấy trong két sắt tại biệt thự của hắn. Bảo vẫn mất tích. Nói chung là ngọc nát đá tan, không còn gì nguyên vẹn.”

“Tôi nghĩ Đăng không biết Bảo ở đâu, tôi có cảm giác đó sau khi nói chuyện với hắn.”

“Có vụ đó sao? Anh bất tĩnh suốt tôi chẳng hỏi được những gì đã diễn ra khi đó. Hắn đã nói gì với anh?”

“Tôi sẽ kể sau. Tin vui là?”

“Tôi đã giải được mật mã mà Bảo để lại cho anh rồi.”

“Sao cô biết về nó?” Tôi kinh ngạc.

“Đăng từng nói về tôi về mật mã đó, từ khi hắn chưa mất tích. Lúc đó tôi không để tâm lắm, cho rằng nó không có gì quan trọng. Giờ nghĩ lại mới thấy có lẽ rằng mọi việc cứ như là bị sắp đặt vậy. Hắn đã cho chúng ta hết những mảnh ghép.” Gin thở dài. “Đáng ra anh nên đưa nó cho tôi từ đầu. Tôi chỉ nhìn qua một lúc là giải được...”

“Xin lỗi, Gin. Tôi không chờ được nữa đâu.” Tôi ngắt lời.

Gin gật đầu, mở ngăn kéo rút ra tờ giấy, đưa cho tôi. Tôi nhìn vào nó, không biết lần thứ bao nhiêu trong suốt những năm tháng từ khi Bảo biến mất.

“160l ..._ _ _ … EOEOZxEZx9Ex9ExSIxZIx8Ex9ZxEExLIxZZx8Ex9Ex6”

“Xin lỗi anh là tôi vào luôn email rồi. Vì không có cách nào khác để kiểm tra xem lời giải của tôi có đúng không. Nhưng tôi chưa đọc gì cả.”

“Không sao, cô cứ nói đi.”

“Những kí tự đầu tiên, bắt đầu từ l60l đến...”

“À, đoạn này hắn ta đã giải cho tôi rồi.”

“Thật ư?”, Gin ngạc nhiên. “Hắn nói với anh là gì?”

“1601S.O.S. Nói thật càng nghĩ tôi càng thấy mình kém cỏi, hắn chỉ nhìn một lần đã hiểu ngay. Còn tôi mò cả năm chẳng ra gì.”

“Anh nghĩ nhiều quá đấy.” Gin xua tay. “Hắn nói đúng, nó là 1601S.O.S.

Chính xác hơn thì là 1601SaveOurSoul. Đó là mật khẩu của email này.”

“Save our souls...” Tôi lẩm bẩm đọc theo.

“Phần còn lại là địa chỉ email. Anh hãy lật ngược tờ giấy lại.”

Tôi làm theo lời Gin.

Anh sẽ thấy rằng nó không phải là một dãy chữ EOEO khỉ mẹ gì đó. Chính xác thì nó là một loạt các con số. Anh nhìn xem nhé.”

Gin chép lại ra giấy thành một dòng những con số dường như rất hợp lí:

9x36x38x22x17x33x26x38x12x15x36x36x23x20303.

“Đến đây thì tôi vẫn hiểu. Tiếp đi.”

“Sau đó tách ra thành từng cặp thế này: 9x3, 6x3, 8x2, 2x1, 7x3, 3x2, 6x3, 8x1, 2x1, 5x3, 6x3, 6x3, 6x2, 3x2, và 0303.”

“Hoặc tôi quá ngu, hoặc cú đập của tên khốn kia đã khiến tôi bị chấn thương sọ não thật. Não tôi lại dừng rồi.”

“Chỉ đơn giản vì anh không để ý đến công nghệ.” Gin hơi nhoẻn miệng, an ủi. “Đó cũng chắc là ý của Bảo khi cô ta viết mật mã này. Anh hãy lấy điện thoại ra và bấm theo những con số này. Ví dụ 9x3 thì bấm số chín ba lần, và anh sẽ nhận được chữ ‘y’. 6x3 thì bấm số sáu ba lần anh sẽ nhận được chữ ‘o’... Cứ như vậy, anh sẽ có một dòng chữ có nghĩa.”

Tôi vớ lấy chiếc điện thoại mà Gin đưa bấm trên bàn phím của nó theo chỉ dẫn, nhanh chóng nhìn thấy dòng chữ “youarenotalone” xuất hiện trên màn hình. Đơn giản đến không ngờ.

“Vậy là email này là youarenotalone0303?”

“Gmail.com.” Gin gật đầu. “Trong các đuôi hòm thư tôi thử thử đó là cái duy nhất vào được.”

Tôi chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại trên tay, thở dài:

“Tôi hiểu vì sao Bảo lại để lại mật mã kiểu này rồi. Hồi còn đại học, tôi còn chẳng dùng điện thoại. Có lẽ Bảo không muốn tôi tìm thấy cô ấy khi đó. Mà là sau này, là bây giờ.”

Gin liếm môi, nhún vai.

“Hoặc có lẽ đơn giản là cô ấy không bao giờ muốn anh tìm ra. Cô ấy chỉ muốn một nơi để chia sẻ, và hy vọng sẽ có lúc anh đọc được nó. Anh sẽ tự tìm được câu trả lời khi đọc những lá thư trong đó.”

“Sao cô tìm ra được lời giải chỉ trong vài ngày?”

“Tôi cũng chẳng biết. Tôi cũng phải có ích trong việc gì đó chứ.” Gin nhếch mép. “Thôi, tôi đi nói chuyện với bác sĩ chút. Laptop ngay kia, anh cứ tự nhiên.”

Cô ta cho quyển tạp chí vào túi, đứng lên, tư lự một chút trước khi nói:

“Định sẽ bảo với anh sau, nhưng thôi nói luôn... Phong này, chắc tôi sẽ không viết câu chuyện của anh ra nữa đâu. Tôi không cảm thấy nó là một thứ nhiều người nên đọc.”

Trong vài giây, chúng tôi trao đổi một ánh mắt chứa nhiều thấu hiểu. Gin đứng lên đi về phía cửa phòng. Tôi gọi theo:

“Gin.”

“Anh nói đi.” Cô ta quay lại, nhìn tôi.

“Cảm ơn cô rất nhiều.” Tôi nói, thành thật.

Gin không trả lời, chỉ gật đầu mỉm cười. Sau khi cô đã khép cánh cửa lại, tôi với lấy chiếc laptop. Lúc gõ xong tên truy cập và mật khẩu, ngón tay tôi dừng lại trên phím enter một chút. Tôi không biết mình ngập ngừng vì điều gì. Vì tôi đã tiến gần hơn một chút về phía Bảo, hay vì tôi không biết mình đang ở đâu trong thế giới này? Nếu Bảo đã dẫn tôi đến nơi này, chắc hẳn cô muốn nói một điều gì đó. Tôi hít một hơi thật sâu, dồn lòng can đảm và nỗi nhớ xuống đầu ngón tay, nhấn enter.

Đó giống như một quyển nhật kí online hơn là một hòm thư. Hoàn toàn không có liên lạc với bất cứ ai khác, chỉ có những lá thư Bảo gửi cho chính cô. Chính xác hơn là gửi cho tôi. Ba trăm ba mươi ba email. Tôi nhắm mắt lại tưởng tượng về những gì cô đã trải qua, những gì đã xảy ra trong suốt những năm tháng chúng tôi rời tay khỏi nhau.

“Phong,

Tôi không biết đến khi nào cậu sẽ đọc được những thứ này. Điều đó có lẽ cũng không còn quan trọng. Tôi có một con đường phải đi, và cậu cũng có một cuộc đời phải sống. Tôi đã quyết định cách nói lời tạm biệt tốt nhất: đó là không nói lời tạm biệt. Như thế, nếu tình cờ tôi và cậu gặp nhau trên một con phố, tôi có thể vẫy tay và nói: ‘Hey Phong, kiếm một quán café và cùng đọc sách chứ?’ như mới chỉ ngày hôm qua.

Tôi để lại một thứ cho cậu. Nó nằm trong chiếc đồng hồ cổ ở căn hộ tôi từng thuê, đằng sau lớp gỗ cạnh dây cót. Sẽ chẳng ai tình cờ tìm ra cả. Hãy lấy nó khi đọc những dòng này nhé!

Tôi đã phải mất rất nhiều công sức để đặt nó vào đó đấy! Có rất nhiều điều về tôi mà cậu chưa biết, và cậu cũng không khi nào hỏi. Tôi tiếc vì điều đó, tiếc vì đã không gặp cậu sớm hơn, không có nhiều thời gian hơn để nói cho cậu về những gì tôi đã và sẽ trải qua. Nhưng cậu biết không, đó có khi lại là điều tuyệt vời nhất của cậu: cậu không tò mò về thế giới quanh mình, kể cả thế giới nội tâm của những người cậu yêu thương. Cậu không bị cám dỗ bởi vẻ ngoài phù hoa của những siêu lân tinh lướt qua cuộc đời mình. Tôi thích điều đó ở cậu.

Thực ra tôi vừa nói dối, tôi thích mọi thứ ở cậu. Như thế có quá đáng không?

Tôi cho là không.

Ai chẳng phải yêu một người hết mình trong cuộc đời này, dù có thờ ơ đến mấy. Tiếc thay, không phải khi nào chúng ta cũng được đáp lại bằng một tình cảm tương tự.

Phong nhỉ?”

Một giọt nước rơi xuống bàn phím laptop từ khi nào, tựa như một câu trả lời cho thắc mắc năm năm trước của Thụy Bảo. Tôi không cảm thấy mình khóc, chỉ là nước mắt cứ chảy xuống như vậy suốt những email sau, tôi vừa lau chúng vừa đọc, những ngón tay bấm vào đầu gối đau buốt. Nhưng sao có thể đau bằng những gì Bảo đã trải qua.

Cô mắc chứng bệnh Guiliain Barre. Đó là một hội chứng rối loạn do hệ thống miễn dịch của cơ thể tấn công các dây thần kinh ngoại biên. Căn bệnh cực hiếm này vẫn là một bài toán khó với y học, khi mà người ta không thể giải thích được chính xác nguyên nhân của nó, hay điều gì phát triển khả năng gây bệnh tại người này, mà lại suy yếu virus người kia. Guiliain Barre dần dẫn đến liệt tay, chân và toàn bộ cơ thể. Căn bệnh hiểm ác còn khiến cho nhịp tim của người bệnh trở nên chậm hơn, huyết áp thấp và gặp khó khăn khi thở. Với hầu hết các bệnh nhân, một số phương pháp điều trị đơn giản có thể dễ dàng hồi phục các chức năng. Nhưng trường hợp của Bảo rất đặc biệt và không thể chữa trị được. Bảo đã sống và chấp nhận căn bệnh đó từ khi còn trung học, chỉ không biết khi nào nó sẽ bắt đầu tác động lên cơ thể. Khi những dấu hiệu đầu tiên của nó bắt đầu tấn công, khiến bàn tay cô không còn cầm nổi một cuốn sách, Bảo đã quyết định rời khỏi tôi. Cô không muốn tôi nhìn thấy hình ảnh bệnh tật của mình, không muốn tôi mất đi những cảm xúc đẹp đẽ cuối cùng đọng lại về cô.

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Đăng lấy đi bàn tay của mỗi người mà hắn giết. Hắn muốn tất cả thấu hiểu cảm giác mà Bảo đã trải qua.

Chiếc máy tính rung lên bần bật, tôi cắn bật máu ở môi, không để cổ họng phát ra thứ âm thanh yếu đuối. Bảo kể về những quyển sách cô đọc, những bài hát cô nghe, những giấc mơ mỗi đêm... Cô rất ít nhắc đến bất cứ ai khác, chỉ nói về cuộc sống của chỉnh mình sau khi rời khỏi tôi - một góc nhỏ của riêng cô cùng những hình ảnh hỗn loạn giữa thế giới của từng nhân vật trong tiểu thuyết lẫn lộn với đời thực. Tôi chạy đuổi theo một tâm hồn vừa mạnh mẽ, vừa ủy mị mà Bảo bộc lộ trong hơn ba trăm email. Thi thoảng cô nhắc đến Kim bằng như một niềm vui nho nhỏ chói sáng. Bảo nói Kim là người duy nhất coi cô như một người bạn, như một người bình thường.

“Phong,

Nếu gặp lại nhau, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu. Chắc rồi cậu sẽ thích cô ấy. Cô ấy giống cậu lắm, cả ngày chẳng nói nửa câu, chỉ chú tâm vào làm những việc mình thích. Cô ấy không đọc sách nhiều, nhưng lại là một đầu bếp tuyệt vời. Biết đâu lại gieo được vào cậu tình yêu ẩm thực, cải thiện thân hình mà cậu chưa bao giờ hài lòng. Khi đó, cậu sẽ có cơ hội trở thành phi công đó! Cậu sẽ có thể lái những chiếc máy bay thật sự, thả mình trên bầu trời rộng lớn. Có lần tôi đã định thử cảm giác đó - cảm giác buông mình rơi giữa không trung. Chắc sẽ thích lắm, mọi thứ sẽ vụt qua như những hạt mưa trên khung cửa sổ ngoài kia. Nhưng tôi không làm được.

Tự tử không phải điều tôi muốn làm.

Bởi tôi nghĩ: còn sống thì còn hi vọng, còn thiết tha nhau thì sẽ còn có lúc hội ngộ.

Không, không phải tôi nghĩ thế. Tôi biết điều đó là có thật. Tôi biết vậy mà.

Tôi lại lạc đề mất rồi. Cô ấy tên là Kim. Xinh đẹp hơn tôi một vạn lần, lại có bàn tay khéo léo nữa. Có thể làm ra những thứ tuyệt đẹp chỉ trong chốc lát. Đôi tay tôi giờ vô dụng rồi, Phong ạ. Nó chẳng làm được gì nữa. Kim phải gõ những dòng này cho tôi đó. Nhưng cô ấy là người rất đáng tin cậy, chẳng hé nửa lời cho ai. Nếu cô ấy là em gái của tôi thì tốt biết bao.

Tôi còn phải mượn tay của cô ấy để lật từng trang sách. Tôi chưa từng bao giờ nhờ cậu lật sách nhỉ? Có ai lại làm thế! Phải kiên nhẫn lắm mới có thể ngồi hàng giờ để lật sách cho người khác đọc phải yêu lắm mới làm được điều đó. Cậu sẽ tự hỏi tại sao tôi không nhờ cô ấy đọc. Bởi tôi thích hoá thân thành những nhân vật trong từng trang giấy ấy, chỉ khi đọc thầm từng câu chữ trong đầu, tôi mới làm được điều đó. Sống một đời sống khác, một đời sống có thể tự do làm những điều mình muốn.

Tự do giữa bầu trời.

Nếu một lần nữa tôi muốn biến mất, cậu biết phải tìm tôi ở đâu giữa bầu trời đó không? Nơi những cơn gió dừng chân, Phong ạ.”

Những lá thư kết thúc vào một ngày tháng Mười năm ngoái. Tôi không biết vì Bảo đã không muốn viết nữa, hay bởi Kim phải rời khỏi căn nhà đó, và chẳng còn ai gõ email cho Bảo nữa. Những lá thư không cho tôi lời giải đáp về sự mất tích lần thứ hai của Bảo. Chứng bệnh chưa ảnh hưởng đến chân, cô vẫn có thể tự đi lại. Nhưng nếu khi ấy chính là thời điểm cô nhận ra mình sắp mất cả khả năng đó, liệu Bảo có muốn biến mất, để không cho ai thấy điều đó không, như cô đã từng làm với tôi? Hay Đăng là người đã làm điều đó? Tôi không có câu trả lời khi màn hình laptop đóng xuống.

Quang mở cửa phòng một lúc sau đó, khi tôi đang đứng cạnh cửa sổ và nhìn xuống phố.

“Tôi nên nói gì đó.” Quang lên tiếng. “Nhưng tôi tại chẳng biết nói gì. Cậu trông có vẻ buồn.”

“Tôi cảm thấy lạc lối. Tôi không biết phải tìm Bảo ở đâu” Tôi thở dài. “Tôi biết mình sẽ không bao giờ còn cảm thấy như thế một lần thứ hai, với bất cứ cô gái nào khác.”

“Cái mà cậu nói rằng không thể cảm thấy lần thứ hai, nó còn chẳng xảy ra với tôi dù chỉ một lần.” Quang nheo mắt. “Nghe không giống an ủi lắm nhưng sự thật là như vậy”

“Không có manh moi nào ư?” Tôi quay lại, khép cửa sổ.

“Tuyệt nhiên không.” Quang phủi phủi đôi giày vuông dưới chân, hình như cậu ta đã không còn phải đi giày mũi nhọn nữa. “Như thể hắn chưa từng tồn tại vậy. Khuôn mặt của hắn không có trong dữ liệu tội phạm. Có lẽ hắn hoàn toàn sạch sẽ trước vụ này.”

“Hoặc hắn đã luôn dùng thông tin cá nhân giả, trong bất cứ trường hợp nào.”

“Có thể lắm.” Quang gật gù.

“Lúc ở nhà tôi hắn đã động vào khá nhiều đồ đạc...”

“Chắc đó là lý do hắn đốt sạch nhà cậu, không để lại bất cứ dấu vân tay nào. Thằng khốn nạn làm gì cũng có tính toán cả.”

Tôi kể cho cậu ta nghe về lí do mà Đăng giết Hiếu, ngay cả khi chỉ tường thuật lại những gì đã xảy ra, tôi cũng cảm thấy mình có chút buồn nôn. Quang gật gù khi nghe xong:

“Ra vậy, hắn đã trở lại để rạch cái xác thêm lần nữa. Đó là lí do nó đã không cứng lại. Nhưng tại sao những cô gái bị hãm hiếp đó, bao gồm cả Thụy Bảo, lại không thông báo cho người khác sau khi sự việc xảy ra?”

“Tên dâm đãng đó giữ những đoạn phim quay lại cảnh đó. Có thể hắn đã dọa nạt gì đó những nạn nhân. Khi nào tôi có thể ra viện?” Tôi đã mệt mỏi với chủ đề về những cái chết và những vụ hiếp dâm.

“Bất cứ khi nào cậu muốn. Các xét nghiệm của cậu không có vấn đề gì, tôi đã xem rất kĩ chúng. Các bác sĩ chỉ khuyên cậu nên cẩn trọng với sức khỏe của mình và tránh stress.”

“Tốt quá, tôi đang muốn đi gặp một người.”

“Kim phải không?”

“Đúng cô ấy là người biết những điều tôi cần.” Tôi nói rồi quay lại giường sắp xếp vài đồ đạc vào túi.

“Phong này”, Quang ngậm một điếu thuốc lên miệng, nhưng không châm. “Tôi luôn tự hỏi cảm giác nào sẽ tệ hơn: nói ra một điều, và ước gì mình chưa từng nói nó; hay không nói một điều, và nuối tiếc vì giá như mình đã làm?”

Tôi im lặng một chút, trước khi trả lời:

“Tôi nghĩ rằng cả hai đều tệ như nhau. Nhưng ở Vegas người ta có một câu thế này: Go big or go home. Tôi sẽ không hối tiếc vì những chuyện mình đã làm, những điều đã xảy ra. Và tôi chắc chắn hắn cũng thế.”

“Nếu mất tất cả những người quanh mình, chỉ để có lại Bảo, cậu cũng chấp nhận ư?”

“Chuyện này không còn là giữa tôi và cô ấy. Nếu cậu bị một kẻ nào đó cướp đi hết những gì quý giá, cậu có tha cho hắn ta không?”

“Tôi không biết, tôi vốn chẳng bao giờ có gì quý giá.” Quang bật một nụ cười buồn. “Nhưng chúng ta chẳng phải đều đang giống nhau sao. Tôi, cậu, và hắn. Không ai còn gì để mất.”

Tôi im lặng. Quang ngồi xuống cạnh tôi, cậu ta chìa về phía tôi một tấm ảnh: “Tôi thật sự không biết mình có nên đưa cho cậu thứ này không nữa... Trực giác mách bảo tôi rằng đây là một sai lầm. Tôi cho rằng hắn đã cố tình để lại thứ này, bởi tôi không tin một kẻ như thế lại phạm một lỗi sơ đẳng đến vậy. Nhưng cậu biết đấy, tôi đếch tin vào cảm giác. Và tôi biết mình sẽ không thể nhìn mặt cậu nữa nếu giấu nó đi.”

Tôi nhìn vào thứ Quang đưa, trông nó giống như bức ảnh chụp một đám học sinh. Các cậu bé xếp thành hai hàng, cởi trần và khoác vai nhau. Những nụ cười vô tư rạng rỡ.

“Đây là gì?” Tôi nheo mắt.

“Tôi tìm được ở nhà thằng khốn ấy khi lục soát. Tôi đã cất riêng nó đi, vì định sẽ đưa cho cậu. Nó có lẽ được chụp tại một trại trẻ mồ côi nào đó, có thể nhìn thấy những bà sơ đứng phía sau.” Quang chỉ tay vào một góc bức ảnh.

“Hắn ta ngồi dưới cùng bên phải.”

Tôi nhìn chăm chú vào tấm ảnh trên tay. Có thứ gì đó kì lạ gờn gợn trong máu khiến cơ thể tôi bỗng gai lên. Quang nhìn quanh căn phòng, thở dài:

“Cậu có thể ở với tôi trước khi tìm được một căn hộ khác. Mà, cuối cùng thì hắn đang giấu Bảo ở đâu chứ?”

“Có thể hắn chưa từng biết Bảo ở đâu. Dường như đó cũng là lí do thật sự khiến hắn lên cơn cuồng sát. Nếu có thể tự tìm thấy cô ấy, tôi tin rằng hắn sẽ không làm như vậy. Có lẽ lần đầu tiên, hắn đã cảm giác bất lực trước sự biến mất của Bảo và hắn muốn đổ xuống đầu tất cả mọi người, khiến mọi người trở thành nguyên nhân của tội lỗi ấy.”

“Cậu đã bắt đầu hiểu kẻ thù của mình rồi đó.” Quang ngạc nhiên.

“Có lẽ bởi hắn đã từng là bạn của tôi.” Tôi cười chua chát.

“Mọi thứ không như vẻ ngoài của nó.” Quang đột nhiên buông ra một câu suy tư, rồi nhìn ra khung cửa sổ, nơi những tán lá rung lên trước cơn gió lớn.

Tôi nhìn theo ánh mắt của Quang, một suy nghĩ chợt thoáng qua. Đúng, chính là nó!

“Tôi biết Bảo ở đâu rồi!” Tôi chạy lại phía chiếc laptop, mở lại một trong những lá thư mà Bảo đã viết.

“Thật ư?” Quang trợn tròn mắt.

“Tôi không chắc, nhưng có lẽ là như vậy.” Tôi xoay chiếc máy tính về phía Quang. “Nơi những cơn gió dừng chân! Có nghĩa là Hội Vũ. Một con phố yên tĩnh và ít bị dòm ngó. Đó là con phố chắc chắn Bảo sẽ chọn để ở!”

“Địa chỉ?” Quang nhấc điện thoại lên, vừa bấm máy vừa sốt sắng hỏi.

“Ba mươi ba. Chắc vậy. Đó là hai con số cuối trong mật mã mà Bảo đã để lại cho tôi. Tôi chưa hiểu nó có ý nghĩa gì, có lẽ đây chính là câu trả lời.”

“Đi thôi, tôi sẽ điều một đội đến đó.”

Cánh cửa không khóa khi đội cảnh sát đầu tiên có mặt. Ánh sáng mờ mờ của chiếc ti vi nhỏ treo trên tường, đang chiếu một chương trình ca nhạc vô nghĩa. Những hộp thuốc và vỏ chai vứt lăn lóc ở chiếc bàn gỗ ngoài phòng khách. Thụy Bảo nằm bất tĩnh trên giường, xanh xao và im lìm. Ngực cô phập phồng trên chiếc giường với bộ ga màu xanh lá. Ít nhất cô vẫn còn sống, đó là điều duy nhất hiện lên trong đầu tôi. Bảo hôn mê sâu và được đưa tới bệnh viện ngay sau đó. Các triệu chứng cho thấy Bảo ngộ độc Lithium, một loại thuốc chứa hợp chất ổn định thần kinh của những bệnh nhân bị rối loạn lưỡng cực. Các bác sĩ nhanh chóng rửa dạ dày và chuyển cô tới khoa huyết học. Cùng chiếc ống thở che kín nửa khuôn mặt, Bảo nằm bất động trên chiếc xe, mặc cho những y tá đẩy cô qua những dãy hành lang đầy ánh sáng. Người chủ nhà của căn hộ nói rằng Thụy Bảo đã trả tiền nhà từ hàng năm trước dù chẳng đến đó ở, điều này nghe rất giống với kiểu của cô gái mà tôi vẫn biết. Có vẻ như cô đã dự định điều này từ rất lâu trước.

Mười ngày sau khi phát hiện Thụy Bảo tại căn hộ đó, cô vẫn không tỉnh lại. Thần kinh của cô đã chịu những ảnh hưởng do tác động của Lithium, khiến chúng rơi vào trạng thái thực vật tạm thời. Tất cả những xét nghiệm cần thiết đã được thực hiện, nhưng không có nguyên nhân nào thật sự rõ ràng cho việc Bảo không tỉnh lại, giống như những gì đã xảy ra với tôi. Cô chỉ nằm nguyên ở đó, bất động với mọi ảnh hưởng từ bên ngoài.

Cô đã tự uống những viên thuốc đó hay bị ép uống bởi một kẻ khác. Không có câu trả lời nào được đưa ra cho đến khi Bảo tỉnh lại. Nhưng có vẻ đó sẽ chẳng phải điều sớm xảy ra.

Tôi ngồi cạnh Bảo, nắm lấy tay cô. Mọi thứ xung quanh dừng hẳn lại, tất cả mọi người trên thế gian dường như đã biến mất. Cô nằm đó, yên ả như trong một giấc ngủ ngon, giống như một người đã trải qua một ngày dài mệt mỏi. Hơi thở của Bảo đều đặn qua máy lọc, đều đặn từng nhịp báo hiệu một thực thể vẫn tồn tại. Cặp lông mày thường ngày vẫn nhướn lên, giờ đây đã ngoan ngoãn xếp bằng lại. Mái tóc của Bảo đã dài hơn so với lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, dài hơn cả trong những giấc mơ của tôi. Chúng được chải gọn ghẽ sang một bên, lộ ra vầng trán cao. Ngay cả khi đang hôn mê sâu, sự cương nghị đến kì lạ của Bảo vẫn toát ra trong không gian xung quanh cô. Bảo chỉ như vừa thiếp đi đôi chút, có thể sẽ bật dậy và vớ lấy cuốn tiểu thuyết dầy cộp bên cạnh đọc ngấu nghiến bất cứ khi nào, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhìn vào đôi tay gầy guộc của Bảo, từng đường gân nổi lên xanh xao. Đôi tay tội nghiệp đó sẽ không thể cử động cho dù Bảo có tỉnh lại. Có lẽ, cô cũng sẽ không cảm nhận được khi tôi chạm vào. Những chiếc móng oval xinh đẹp vẫn ở đó. Tôi khẽ vuốt lên chúng, nhớ lại lần đầu tiên ngắm nhìn những chiếc móng ấy từ phía sau Bảo trên giảng đường. Trông chúng nhợt nhạt hơn một chút nhưng vẫn đẹp tuyệt vời. Chính điều kì diệu này đã mang tôi đến với Bảo. Và cũng chính từ đó, cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi, tất cả chỉ bắt đầu bằng bộ móng tay oval lạ thường.

Tôi không biết mình buồn hay vui khi nghĩ đến điều đó. Tôi cũng không biết nếu Bảo đột nhiên tỉnh lại, tôi sẽ nói điều gì với cô đầu tiên. Tôi đã chờ đợi giây phút tìm thấy cô suốt nhiều năm, nhưng tôi không biết mình sẽ làm gì với nó. Có thể lắm, tôi sẽ chỉ ôm lấy cô và nói: Đừng bỏ đi lần nữa. Sẽ chỉ thế mà thôi. Tôi không thể nói với cô rằng mọi thứ sẽ ổn, tôi ghét phải nói những từ giả dối đó. Nhưng tôi biết rằng dù điều tệ hại nhất xảy ra, tôi cũng sẽ không để tuột cô lần nữa. Không một lần nào nữa.

Tôi sẽ làm điều tôi chưa từng làm cho Bảo, đó có lẽ cũng là điều duy nhất tôi có thể làm cho cô bây giờ. Tôi với cuốn sách trên bàn, nhìn nó một chút trước khi lật phần bìa thô ráp lên, hít một hơi, và đọc chậm rãi: “It was nine thirty on Christmas Eve. As I crossed the long entrance half of Monk’s Piece on my way from the dining room, where we had just enjoyed the first of the happy, festive meals, towards the drawing room and the fire around which my family were now assembled. I paused and then, as I often do in the course of an evening, went to the front door, opened it and stepped outside...”