← Quay lại trang sách

Chương 11 (2) -

Cơn bão đã tan đi từ khi nào. Những hàng cây trở về với vẻ xanh mướt quen thuộc. Những chiếc lá kiên cường đã chống chọi qua giông tố đang tận hưởng ánh nắng mới mẻ đầu ngày như một phần thưởng cho sự bền bỉ. Đám kiến nhỏ di chuyển thành hàng một cách kỉ luật trên các bờ tường mọc rêu xanh, chúng nhanh chóng tìm về mảng tổ thấp khi cơn mua đã tắt hẳn. Tôi nheo mắt nhìn về phía quả cầu rực lửa trên bầu trời xanh ngắt, dường như đã lâu không ghé thăm. Mùa Đông trôi qua một cách lặng lẽ.

Mockingbird Coffee Shop hiện ra ở góc đường, những tấm biển quảng cáo ở mặt đường vẫn chưa được đặt trở lại. Những đứa trẻ vừa tan học chạy qua lại nô đùa. Người hành khất mù ngồi vào vỉa hè mệt mỏi, trước mặt là chiếc mũ rách nát, mồm lẩm nhẩm những câu không rõ nghĩa, bên cạnh ông là chiếc radio phát ra âm thanh đùng đục của một bản nhạc đã lâu lắm rồi. Gã đàn ông với bộ vest công sở, trên tay cầm cốc café giấy loại lớn, vừa nói chuyện điện thoại vừa nhăn nhó chửi bới một cách bực dọc. Một người thợ điện trong bộ đồ da cam quen thuộc, treo mình trên chiếc thang sắt chông chênh ở cột điện gần đó, chăm chú nối mớ dây rơi xuống đường sau những cơn bão lớn. Cuộc sống tiếp diễn dù tôi có ở đó hay không.

Khi tôi bước vào quán, Kim đã ngồi điềm nhiên ở một góc, uống trà và chăm chú nhìn vào thực đơn. Cô mặc một chiếc áo len sợi to nhiều màu sắc cùng quần bò skinny, đeo một chiếc băng đô gọn gàng trên trán, trên thành ghế vắt chiếc áo da tán đinh. Đây là lần đầu tiên tôi gặp Kim ở một nơi không phải Ishida Sushi, cũng là lần đầu tiên tôi thấy cô trong một trang phục khác ngoài bộ đồ trắng cùng chiếc mũ đầu bếp quen thuộc.

“Xin lỗi đã để cô chờ. Tôi không nghĩ cô đến sớm vậy.”

Kim không nói gì, chỉ hơi gật đầu. Tôi ngồi xuống phía đối diện và gọi một cốc trà gừng.

“Tôi sẽ gọi thứ gì đó ăn thử. Anh không phiền chứ? Đến quán nào tôi cũng muốn thử hết menu.”

“Công việc của cô mà.” Tôi mỉm cười. “Có lẽ tôi cũng gọi gì đó.”

“Để chút nữa cũng được. Nghe nói anh phải nhập viện. Có nghiêm trọng không?”

“Không, tôi vẫn đếm được từ mười tới mười một.” Tôi chống tay bàn tay không đau lên cằm.

Khoé môi của Kim hơi nhếch lên trước câu đùa, nhưng cô không cười. Một chút, rồi cô nói:

“Tôi đã rất lo cho anh.” Bỏ qua sự bối rối của tôi, cô nói tiếp. “Nhưng tôi ghét bệnh viện, tôi chẳng muốn đến thăm ai ở đó.”

“Nói thật, tôi hôn mê vài ngày. Nhưng nếu có tỉnh táo, tôi cũng không muốn ai đến thăm mình.” Tôi chép miệng. “Tôi hỏi cô điều này nhé?”

Kim nhấp một ngụm trà, tựa lưng vào ghế rồi gật đầu.

“Cô có biết tôi trước khi những chuyện này xảy ra không?”

“Tôi biết anh. Mà cũng không biết anh. Tôi biết có một người như anh tồn tại trên đời, tất cả qua lời kể của Bảo. Nhưng tôi không biết anh chính là người đó, có ai tin nổi sự trùng hợp như thế chứ.”

“Cho đến ngày hôm nay?”

“Chính xác là cho đến cách đây vài tuần, sau khi nói chuyện với cảnh sát.” Tôi gật gù, ngẫm nghĩ một chút trong lúc nhân viên phục vụ đặt cốc trà gừng xuống. Tôi cảm ơn anh ta rồi quay lại phía Kim.

“Cô cũng biết về Đăng?”

“Có thể nói là như vậy. Bảo có kể cho tôi một chút. Trong lời kể của cô ấy thì hắn có một cái tên khác. Nhưng thôi, tôi nghĩ cứ gọi hắn là Đăng cũng được.”

“Họ đã gặp nhau như thế nào? Hắn nói với tôi rằng Bảo đã cứu sống hắn? Điều gì đã xảy ra?”

Kim nheo mắt, như cố nhớ lại. Cô nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống cốc trà. Sau một chút, cô nói.

Đó là một câu chuyện dài. Thực tâm tôi nghĩ, có những điều anh không nên nghe. Chúng ta không cần biết hết mọi chuyện trên đời. Tôi sẽ kể vài điều nên kể.”

“Cô cứ gạn lọc. Nếu Bảo đã có thể tin tưởng cô, tôi nghĩ không có lí do gì tôi không thể.”

“Tôi tưởng, anh đã nghĩ rằng tôi là kẻ giết người hàng loạt?”

Câu hỏi bất chợt khiến tôi có chút bối rối, nhưng rồi cũng nhoẻn miệng.

“Đó chính là điều tôi sẽ hối hận rất lâu sau này.”

“Tôi hiểu những lí do cho sự nghi ngờ đó. Không phải lỗi của anh.” Kim khoát tay. “Để tôi kể chuyện kia. Sau thời gian học với anh. Bảo bị ép vào cuộc hôn nhân trùng huyết, điều này chắc anh cũng đã biết. Đó là một cuộc hôn nhân vừa để che giấu cho căn bệnh của cô ấy, vừa để bảo vệ tài sản của gia đình đó. Cá nhân tôi cho rằng giờ thì họ đã phải trả giá cho những điều ngu xuẩn ấy.”

Tôi gật đầu, thật đúng như Gin nói, đây là một tin không vui mà cũng chẳng buồn.

“Không lâu sau khi về nhà Hải. Căn bệnh của Bảo phát triển tệ hơn. Cô ấy phải vào bệnh viện trị liệu một thời gian đài. Đó là lúc Bảo gặp... à, ừm, Đăng. Hắn ta ở cạnh phòng của cô ấy, cũng đang tiến hành các biện pháp vật lí trị liệu sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Cả người hắn chằng chịt những vết khâu vá…” Kim ngừng lại, nhấc lên nhấc xuống chén trà, tạo thành những vòng tròn nước nhỏ trên bàn. Một chút, rồi cô tiếp. “Khi đó Đăng thậm chí không thể cử động. Những bộ phận cơ thể hầu như mất cảm giác tiếp xúc. Hắn rất chán nản. Bảo kể rằng hắn đã hơn một lần phải rửa ruột do uống thuốc ngủ tự tử ở đó. Bảo nhìn thấy điều gì đó trong Đăng, và cô ấy đã không thể bỏ mặc. Mặc dù mang trong mình một căn bệnh sẽ chỉ ngày càng tệ hơn trong tương lai, cô ấy vẫn dành thời gian sang phòng bệnh của Đăng để an ủi hắn. Cô ấy đọc sách cho Đăng hàng ngày.”

Kim chợt ngừng lại, như để tự chia cắt những thông tin nên và không nên nói. Cô quay về phía cửa sổ, ánh mắt trở nên tư lự.

“Tôi nghĩ Đăng tìm thấy niềm tin từ sức mạnh tinh thần mà Bảo truyền cho hắn, hoặc điều gì tương tự như vậy, có lẽ chỉ bản thân hắn mới biết. Hắn ta trở lại với việc tập luyện. Và với những nỗ lực phi thường, hắn xuất viện vài tháng sau đó. Các bác sĩ trị liệu không thể tin nổi một trường hợp như hắn có thể hồi phục được, chứ đừng nói là nhanh đến vậy. Có lẽ điều này còn liên quan đến thể chất tương đối đặc biệt của Đăng. Bảo trở về nhà cùng lúc, nhưng với xác nhận của bác sĩ rằng căn bệnh của cô sẽ không thể chữa khỏi. Đăng vẫn qua lại với Bảo từ lúc ra viện. Khoảng một năm sau thì tôi vào gia đình cô ấy làm. Những điều tôi vừa nói với anh, tôi cũng chỉ là người nghe kể lại.”

“Cô đã từng gặp Đăng chưa?”

“Một vài lần. Có đôi lúc Bảo ra ngoài gặp hắn, tôi là người đưa cô ấy đi.”

“Cô có nghĩ... rằng Bảo bỏ đi theo Đăng không? Ý tôi là hiện tại. Đáng ra tôi không nên hỏi điều này, nhưng có lẽ cô rõ về mối quanh của họ hơn tôi. Tôi đã vào được hòm thư của cô ấy, đọc những lá thư trong đó, cả những lá thứ cô từng viết hộ Bảo. Nhưng cô ấy không nói gì nhiều về hắn.”

Không. Giữa họ nói chung là bình thường, Bảo chỉ coi hắn ta như một người bạn. Một người mà vô tình cuộc đời đã sắp xếp những hoạn nạn để họ phải dựa vào nhau. Cô ấy từ chối tình cảm của Đăng khá nhiều lần. Sau khi hắn hoàn toàn hồi phục, Bảo đã nói rằng cô không muốn gặp hắn nữa. Khi đó, tôi ở cạnh cô ấy, điều này tôi có thể xác nhận” Môi Kim hơi nhếch lên, nhưng cô không cười. “Sau đó thì gia đình cô ấy đổi đầu bếp, Hải không thích tôi. Anh biết đó. Gã ta dùng ma tuý đá, và thường xuyên ảo tưởng về đủ thứ.”

“Tôi hiểu...” Tôi nghĩ một chút về điều Kim vừa nói, trước khi hỏi tiếp. “Gin nói cô biết một số thông tin cá nhân của Đăng?”

Cũng chỉ là chuyện hắn từng nằm viện. Tôi đã nói với phía cảnh sát về khoảng thời gian và tên của bệnh viện đó. Nhưng có vẻ như hắn đã trở lại và lấy đi toàn bộ hồ sơ bệnh án cá nhân mà bệnh viện lưu trữ. Có vẻ như phía cảnh sát không tìm thấy gì ở nơi ấy.”

Tôi im lặng, thở dài nhìn vào cốc trà gừng đang toả chút hơi ấm nhỏ nhoi trước mặt. Một quãng im lặng trước khi Kim nói.

“Bảo thế nào rồi?”

“Cô ấy vẫn hôn mê sâu, các bác sĩ nói cô ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, và cũng có thế sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

“Còn anh?”

“Tôi?”

“Anh cảm thấy thế nào?” Kim liếc nhìn tôi.

“Tôi không biết nữa. Tôi thật sự thấy bối rối.” Tôi trầm ngâm. “Tôi cứ nghĩ khi tìm thấy Bảo, mọi thứ sẽ kết thúc. Nhưng, quá nhiều điều đã xảy ra... Tôi không thể dừng được suy nghĩ rằng phải tìm ra hắn.”

“Tôi nghĩ anh đang đuổi theo một bóng ma, cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Đăng là người hành động rất đặc biệt. Tôi cho rằng hắn thậm chí đã giết người trước cả khi quen biết với Bảo. Anh sẽ không dễ gì tìm được hắn đâu hoặc chỉ khi hắn muốn bị tìm thấy.” Kim cắn môi, suy nghĩ. “Ý tôi là, có vẻ hắn đã chuẩn bị rất lâu cho tất cả những điều này. Nhiều năm. Còn anh thì mới chỉ bị... lôi vào cách đây không lâu. Hắn nắm hoàn toàn thế chủ động và biết rõ những bước đi của bản thân cũng như của đối phương. Dù chỉ gặp Đăng vài lần, tôi thấy đó là một người đặc biệt nguy hiểm trong từng chi tiết dù nhỏ nhất. Hắn chắc chắn đã xoá sạch những dấu vết của cuộc đời mình trước khi bắt đầu tất cả chuyện này.”

“Dù hắn có ở đâu, tôi cũng sẽ phải tìm ra.” Tôi gằn giọng.

Kim nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi cô vẽ ngón tay thành một hình chữ nhật trước mặt.

“Anh nhớ lá bài tarot đã bốc hôm trước không?”

“Có. Công lí?”

“Đúng.” Kim gật đầu.

“Tôi không thấy công lý hay lẽ phải nào cả. Lẽ nào hắn ta có thể trốn thoát sau tất cả những gì đã làm.” Tôi nhăn trán, miết những ngón tay xuống bàn khiến cốc trà rung lên sóng sánh. “Đó không thể là cái kết cho một kẻ giết người. Đăng đã tước đoạt của tôi tất cả những gì quan trọng nhất.”

“Những gì từng là quan trọng nhất. Tôi hiểu anh không cảm thấy đã tìm thấy câu trả lời hợp lý cho bản thân. Nhưng biết đâu, đây thực sự là hời kết.” Kim dừng lại, nhấn mạnh giọng nói. “Điều tôi muốn nói là: nó có thể không phải cách khép lại câu chuyện mà anh cảm thấy hài lòng, nhưng nó vẫn là một cái kết. một dấu chấm hết, dù anh có chờ đợi điều gì.”

Tôi cảm thấy tim mình như ngừng lại trong vài giây, rồi toàn bộ hơi thở trở lại một cách dồn dập. Phần ngực trái đau nhói. Tôi nắm lấy tách trà dường như đã nguội ngắt trong tay, đổ nó xuống chiếc gạt tàn rỗng phía trước một cách vô thức, không ngừng lại ngay cả khi đã đầy tràn. Những vệt nước lại loang lổ kì dị trên mặt bàn, như cười nhạo vào kẻ đang soi mình lên chúng, giống như ngày tôi nhận được tin về cái chết của Trang. Bàn tay quấn băng của tôi rung lên bần bật. Kim nhìn tôi, rồi cô chạm vào những ngón tay tôi đang giữ tách trà, khiến chúng dừng lại hoảng hốt. Tôi đặt tách trà xuống, thở dài.

“Chỉ là, tôi thấy mình quá vô dụng.”

“Đừng nói thế. Anh đã tìm ra cô ấy. Đăng đã không thể làm được điều đó. Đó hẳn là một cú đánh thẳng vào sự cao ngạo của hắn.”

“Tôi chẳng biết mình nên làm gì. Tôi còn không biết Bảo đã để lại thứ gì cho tôi trong chiếc đồng hồ đó. Tôi không biết cô ấy muốn gì ở tôi...”

“Phong. Tôi không biết Đăng đã nói gì với anh. Tôi cũng không thể hiểu được cảm giác của anh. Điều đó là sự thật. Mỗi người chúng ta đều mang trong mình những nỗi niềm riêng không dễ chia sẻ. Tôi, anh, Bảo, và những người đang đi bộ trên phố kia nữa - tất cả đều có những câu chuyện của riêng mình. Chẳng ai có thể cho rằng mình hiểu người khác, chẳng ai biết người kia nên làm gì, phải làm gì...”

Kim rút lại bàn tay nhỏ nhắn của mình, xòe ra trước mặt tôi.

“Tôi không nên khuyên anh gì cả. Nhưng có điều này tôi muốn anh hiểu...” Kim nói chậm rãi. “Tôi yêu quý Bảo, nhưng khi rời khỏi căn nhà đó, tôi không cố gắng để đuổi theo một phần đã tách rời khỏi đời mình. Bởi từ lúc gặp Bảo, tôi thấy quý trọng cuộc sống của mình hơn. Tôi thấy giá trị mà tôi đã được ban tặng với đôi tay này. Tôi thấy từng phút mà tôi sống sau đó đều trở nên ý nghĩa. Tôi nghĩ đó cũng là điều cô ấy muốn ở tôi. Không phải đuổi theo quá khứ, mà là trân trọng những gì ở hiện tại.”

Ngoài khung rửa sổ, những chiếc xe chạy qua lại trên phố như những sinh vật vô nghĩa, tìm kiếm nơi trú ẩn trước ánh sáng trần trụi của sự thật.

“Có thể điều này sẽ khiến anh tổn thương, nhưng anh đã đánh mất quá nhiều, chỉ bởi anh không nắm lấy chính những gì trong tay mình. Đăng không chỉ là một kẻ giết người, hắn hơn thế rất nhiều. Anh có thể sẽ đánh đổi cuộc sống của mình để chạy theo những dấu vết mà hắn cố tình để lại.” Kim nhìn vào mắt tôi, xuyên thấu. “Nếu không dừng lại, anh sẽ không thấy lối để đi. Đừng để hắn làm điều đó với anh, Phong ạ.”

“Tôi không thể, tôi chỉ không thể...” Tôi thì thầm.

Kim im lặng nhìn tôi, rồi cô đứng lên, đeo chiếc kính râm bước về phía cửa. Khi đi ngang qua tôi, cô dừng lại nói.

“Hãy nhớ mục đích ban đầu của tất cả chuyện này: anh muốn tìm Bảo, chứ không phải Đăng. Quá nhiều chuyện đã xảy ra, và anh cần thời gian để suy nghĩ.” Giọng Kim nhỏ lại một chút. “Khi nào anh sẵn sàng, hãy gặp tôi. Tôi sẽ nấu món mà anh đã để lỡ lần trước: mì Ramen. Biết đâu, anh sẽ thích nó. Biết đâu, anh sẽ thích tôi.”

Tôi nhìn bóng dáng Kim khuất dần khi cô băng qua đường. Từ khung cửa sổ, ánh nắng chiếu vào gay gắt, khúc xạ qua chiếc tách sứ thành những vệt trắng trên chiếc khăn trải bàn phía trước. Dòng xe chạy vội vàng, bấm còi liên hồi, tìm một lối thoát cho riêng mình khỏi thực tại hỗn loạn. Những điều Kim nói rớt xuống tâm trí tôi đọng lại đậm đặc như giọt café chảy qua phin lọc. Tôi cầm tấm ảnh mà Quang đã đưa trên tay, nhìn chăm chăm vào đó. Tất cả nỗi căm giận dồn nén thành từng hơi thở khó nhọc. Trong bức ảnh, Đăng chỉ chừng mười tuổi, nhưng ánh mắt đã lạnh đẽo đầy chết chóc. Tôi đưa ánh mắt sang cậu bé bên cạnh mà hắn ta khoác vai. Mặc dù ngồi bệt xuống đất, cậu ta có vẻ cao hơn hẳn những người còn lại, mái tóc nâu xoăn dài. Trên ngực cậu ta có một vết sẹo lớn hình chữ thập. Tôi ngước mắt lên, thở dài. Tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó, một nơi nào đó, nhưng không sao nhớ ra nổi. Bàn tay quấn băng run lên đau đớn. Cảm giác bất lực khiến bức ảnh bỗng nặng trĩu, rớt xuống bàn câm lặng.

Tôi ngồi đó một mình, hoàn toàn bất động, thấy mình tan ra thành những bọt bong bóng nhỏ, bay lửng lờ trong không gian của buổi chiều tàn. Hình ảnh Bảo với chiếc sofa màu be và quyển sách gáy da như đang hiện hữu trước mặt tôi một lần nữa. Cô ngồi đó, chỉ cách tôi một chút. Vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên đó, miệng hé mở muốn nói lời gì đó. Nhưng chẳng có ngôn ngữ nào thốt ra. Tôi thấy trong miệng cô một thứ gì đó động đậy. Rồi một con bướm nhỏ màu xám bay ra, quanh quẩn va đập vào những bức hường vô lý cạnh nó. Con bưóm dừng hẳn lại, những chiếc cánh của nó bỗng rách dần, rách dần. Phần đầu nứt tóc một cách kì dị. Tôi thấy từ trong đó, một hình hài vươn ra chầm chậm, thoát thai khỏi thân xác con bướm máu. Khuôn mặt từ từ ngẩng lên, rõ nét hơn. Đó chính là tôi.

Tôi ở trong con bướm ấy.

Con bướm đó có phải là tôi, đang lặng lẽ hút lấy những tinh chất của Bảo chuyển hóa thành sự sống, để rồi bị nhốt lại trong ảo ảnh vật chủ của chính nó?

Tôi tự hỏi mình là ai trong thế giới rộng lớn này. Một đứa con bị bỏ rơi? Một kẻ vô hình? Một thân xác câm lặng di chuyển không phương hướng, thực hiện những mệnh lệnh vô nghĩa từ bộ não? Hay một người có lí do để tồn tại? Nếu không có Bảo, liệu sự xuất hiện của tôi trên cuộc đời này có mang một ý nghĩa nào chăng?

Chính xác hơn, có lẽ tôi nên tự đặt câu hỏi, rằng nếu Bảo sẽ mãi mãi không tỉnh lại, và nếu tôi không truy tìm Đăng, thì quãng ngày dài đằng đẵng của phía trước sự sống này có còn nghĩa lí gì không?

Nhưng thế giới này thật rộng lớn... Liệu tôi có đánh đổi cả cuộc đời như Kim đã nói, chỉ đuổi theo một giấc mơ dài, và một cơn ác mộng?

Từ trên chiếc thang chênh vênh, người thanh niên gạt mớ dây điện trước mặt, nhìn qua khung cửa sổ về phía Phong - đang lặng lẽ di tay trên những giọt trà đã tràn quanh gạt tàn. Hắn từ từ leo xuống, cởi bỏ bộ quần áo da cam trên người, vươn tay cử động những khớp vai. Những ngón tay gõ vào đùi theo một nhịp điệu thong thả. Hắn kéo mũ từ chiếc áo nỉ bên trong lên, che kín mái tóc vuốt ngược về phía sau cẩn thận. Khuôn mặt hắn có một vết bỏng lớn nơi má trái. Khi đi ngang qua người ăn mày đang ngồi buồn bã trên vỉa hè, hắn mỉm cười, ném một vật gì đó vào chiếc mũ rách nát. Hắn châm một điếu thuốc, liếc nhìn Phong trong giây lát, rồi vừa huýt sáo theo giai điệu từ bản nhạc phát trên radio, vừa hòa vào dòng người đang lướt qua nhau hờ hững trên phố, tiến dần về phía một quán bar nhỏ góc phố, nhấp nháy tấm biển hiệu cũ kĩ Legend of 1900.

Lão ăn mày sờ soạng tay trên vật mà kẻ lạ mặt vừa ném vào chiếc mũ. Một vật lạnh và nhẵn khiến những đầu ngón tay của kẻ hành khất thoáng giật lại. Lão tưởng đó là một con dao, nhưng không phải. Những ngón tay của lão lại lần mò trên vật đó, mồm run rẩy cảm ơn kẻ qua đường tốt bụng đã để nó lại.

Đó là một chiếc đồng hồ vàng, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Giọng hát của Gary Jules vang lên từ chiếc radio cũ của người hành khất, không làm những người qua đường bớt đi sự hối hả đan giữa những bước chân.

“…And I findt it kinda funny, I find it kinda sad. The dreams in which I'm dying are the best I’ve ever had. I find it hard to tell you, I find it hard to take. When people run in circles. It's a very, very mad world, mad world..”

HẾT