← Quay lại trang sách

- V -

Sau khi Bruce Carlton ra đi được một ngày, Amber chuyển đi cách xa được một dặm, đến khách sạn Hoa Hồng ở Fetter Lane. Cô không thể chịu được khi phải nhìn thấy căn phòng, đồ vật mà hai người đã sống chung, thấy cái bàn mà họ đã cùng ăn trên đó; thấy cái giường mà hai người đã ngủ. Nhìn thấy ông Gumble quan sát cô đầy thiện cảm nhưng trống rỗng, chị hầu phòng và đàn chó con đen trắng, làm cho cảnh cô đơn của cô càng thêm đau lòng. Cô muốn đi cho khuất mắt, cũng như cô muốn tránh không gặp mặt Almsbury và những người bạn khác của Bruce. Lời hứa hữu nghị và giúp đỡ của bá tước Almsbury mỗi khi cô cần đến, đối với cô chỉ có nghĩa là trác táng và bần cùng. Cô chỉ muốn được một mình.

Trong nhiều ngày liền, cô tự giam mình trong căn buồng mới thuê, cho rằng cuộc đời của mình thế là hết, không có và không còn hy vọng. Không bao giờ cô còn có thể vui vẻ trẻ trung, tất cả là do chàng gây nên.

Tuy nhiên, bất chấp cả bản thân, thời gian trôi đi, Bruce Carlton mất đi cái vẻ quý phái của chàng. Vì cô vẫn cứ mê chàng, cảm thấy đối với chàng một niềm thương nhớ còn mạnh hơn lòng ham muốn. Một cảm giác xuất phát từ kính trọng, từ mến phục, từ say mê.

Dần dần cô lại thấy yêu cuộc sống, ăn đã thấy ngon miệng. Ở Luân Đôn có rất nhiều món ăn mới: bánh hạnh nhân[3], quả ôliu nhập cảng từ lục địa, phô mát Parmesan, mỡ heo Bayonne. Dần dần cô quan tâm đến sự thay đổi bí mật của thân thể mình đang nảy mầm, cô bắt đầu chăm sóc đến vẻ ngoài của mình. Có một lần vì chểnh mảng son phấn cặp má, cô mở hết các chai lọ tự tô điểm, hài lòng về kết quả.

Cô tự cảm thấy mình quá xinh đẹp, không được để bỏ phí mất quãng đời còn lại.

Cửa sổ buồng Amber trông xuống phố, khu đó khá lịch sự, cô ngồi ở đó ngắm cảnh ngày càng lâu hơn. Cô thấy một bà xinh đẹp ăn mặc rất sang trọng vừa trong xe bước ra, xung quanh có bốn chàng hào hoa, cái anh chàng trẻ và đẹp kia làm gì mà cứ ngước mắt lên nhìn mình? Luân Đôn vẫn cứ kích thích như thời gian qua.

“Nhưng ta sắp có một đứa con!”

Tất cả mọi sự khác biệt đều nằm trong câu nói giản đơn ấy, hơn cả cuộc ra đi của Bruce Carlton.

Tuy vậy cô không thể tự giam mình trong bốn bức tường! Một ngày đẹp trời, chừng mười lăm ngày sau khi Bruce ra đi, Amber mặc quần áo đẹp đi dạo không có một mục đích cụ thể nào cả, mà đơn giản chỉ để ra khỏi nhà, đi lang thang trong các phố trên cỗ xe ngựa, để cảm thấy phần nào đó, mình là thành viên của cái xã hội này.

Người đánh xe do Bruce mướn đã bị mắc bệnh đậu mùa ba ngày sau khi chàng ra đi. Amber đã trả cho hắn tiền lương cả năm và vì sợ bị lây bệnh, cô đã cho hắn thôi việc, cũng như cả người hầu xe. Ông chủ khách sạn Hoa Hồng đã mướn cho cô hai người đầy tớ khác. Và lúc cô đứng đợi xe ở trước cửa khách sạn, cô không thể kìm được một nụ cười thoải mái thấy hai người trai trẻ, quần áo lịch sự, đã đi qua còn quay đầu lại để ngắm cô kỹ càng hơn. Chắc chắn họ đã cho cô là một bà danh giá. Bỗng nhiên cô giật mình kinh ngạc thấy có tiếng người gọi tên mình ở phía sau. Vội quay lại, cô thấy một người đàn bà có vẻ ngộ nghĩnh đứng sau mình.

- Xin kính chào bà St. Clare. Ôi! Xin bà tha lỗi cho, tôi không dám làm bà phải sợ hãi, tôi chỉ muốn biết tin tức về bà. Tôi ở phòng bên cạnh bà và ông chủ khách sạn cho tôi biết bà bị lên cơn sốt. Tôi có một môn thuốc rất hiệu nghiệm trong trường hợp đó.

Bà ta mỉm cười tươi tắn nhìn Amber như chiêm ngưỡng sắc đẹp và quần áo của cô. Biết ơn về sự chú ý đó, vì đang rất thích có người để nói chuyện, Amber sẽ nghiêng mình chào lại:

- Rất cám ơn bà. Nhưng tôi cho là cơn bệnh đã qua rồi.

Vừa lúc đó cỗ xe của cô đã đánh tới, dừng lại trước cổng, người hầu xe mở cửa ra, hạ cái bệ xuống trực sẵn để giúp bà chủ lên xe. Amber lưỡng lự một giây, hai tuần lễ tự nhốt mình trong phòng, lòng tự ái, đã làm cho cô hơi e lệ. Nhưng cô cảm thấy cô đơn một cách tuyệt vọng, người đàn bà này có vẻ tốt và dễ thương, không có gì đáng chê. Cô có thể nghi ngờ bất kỳ một thiếu phụ nào hào nhoáng cùng tuổi với cô, có giọng nói the thé, mà cô đã từng chiêm ngưỡng và bắt chước. Nhưng không tìm thấy gì để nói cả, cô chỉ còn biết khẽ chào và đi về phía xe.

- Thưa bà - Người đàn bà lạ kêu lên - Đây có phải là huy hiệu của gia đình ta không ạ?

Bà ta chỉ vào cái huy chương của Bruce dán ở cửa kính xe của Amber chưa cho bóc đi.

- Vâng! - Amber nói không một chút lưỡng lự.

Cô mong rằng người đàn bà không biết gì về việc riêng tư của mình. Dưới mắt mình, cô thấy tất cả các huy chương đều giống nhau với những con sư tử đầu chó kỳ quặc, những đồng tiền và những ngôi sao của chúng.

- Ồ! Vậy thì tôi biết ông thân sinh ra bà! Ngôi nhà nông thôn của tôi ở gần Pickering, trong Yorkshire.

- Thưa bà, tôi ở Essex gần Heathstone.

Cô mừng thầm thấy mình đã không nói dối, vì cô chỉ sợ phạm phải hớ hênh.

- Vâng, thưa bà St. Clare, đúng là như thế! Sao tôi ngốc thế! Nhưng những huy chương của bà sao mà giống của hàng xóm nhà tôi thế… nhưng nhìn gần, tôi mới thấy là có khác nhau. Xin phép bà cho tôi được tự giới thiệu: tôi là bà Goodman!

- Rất hân hạnh được làm quen với bà.

Amber cúi đầu và tự nhủ thầm là mình đã tự xử sự như một bà lớn, theo như những bài dạy của thầy giáo tiếng Pháp.

- Tôi có thể chở bà đến đâu được không?

- Sao! Thưa bà thân mến, tôi không dám làm phiền bà. Tôi chỉ đi dạo một vòng đến ngân hàng hối đoái.

“Đến ngân hàng hối đoái”, Amber biết đó là một cuộc đi chơi rất lịch sự, một nơi hẹn hò của các bà xinh đẹp với các nhân tình, đó cũng là mục đích đi chơi của mình.

- Thưa bà, chính tôi cũng định đến đấy. Mời bà lên xe đi cùng với tôi.

Bà Goodman không để phải mời tới lần thứ hai, cả hai lên xe ngồi, váy trải dài, tay phe phẩy cái quạt, họ trao đổi với nhau những mẩu chuyện vô vị về khí hậu nóng bức trong tháng Chín ấy. Trong khi cỗ xe lăn đều, Amber nói chuyện huyên thuyên quên hẳn mình là một người đàn bà bị bỏ rơi, mang trong bụng một cái thai hoang.

Bà Goodman người mập mạp, với hai cánh tay to đỏ hồng và bộ ngực đồ sộ. Dù đã 39 tuổi nhưng bà ta giả bộ mình trẻ hơn khi nhận rằng mới 28[4]. Bộ áo quần bà ta có vẻ lịch sự bề ngoài, những người sành sỏi nhận thấy ngay chúng được may bằng loại vải thứ phẩm bởi một thợ may rẻ tiền, đó cũng là nhận xét đối với tác phong của bà. Tuy nhiên bà ta cũng có được một sự thân mật đôn hậu làm cho Amber thấy ấm lòng và yên tâm.

Bà Goodman có vẻ là một người có tư cách, thoải mái, đã ở lâu tại Luân Đôn trong khi chồng bà đi công tác nước ngoài. Chắc chắn là bà đã đánh giá Amber qua giọng nói, quần áo và cỗ xe của cô, là một người đã được thừa hưởng gia tài đến thăm Luân Đôn. Amber thỏa mãn với sự hiểu lầm đó, không một lời cải chính. Bà Goodman nói:

- Trời ơi! Bà thân mến! Có thật là bà chỉ có độc một mình không? Một người xinh đẹp sao! Ở Luân Đôn này có hàng tá bọn con trai xấu, chúng chỉ chờ đợi cơ hội này.

Amber phải lấy làm ngạc nhiên về câu trả lời mau lẹ của mình:

- Tôi đến đây ở nhà bà cô tôi, chừng nào bà về tôi sẽ ra đi. Bà đến làm việc trong hoàng cung nước Pháp.

- Vâng, vâng! Chắc chắn là như thế! Chồng tôi cũng ở đó trong một thời gian. Nhưng Hoàng thượng muốn ông về đây để tổ chức công việc. Bà cô bà ở đâu, thưa bà?

- Trên đường Strand. Ôi! Trong một ngôi nhà rất xinh!

Almsbury đã có lần đưa cô đi chơi về phía ấy, ở đó có ngôi nhà của anh chưa lấy lại được.

- Tôi mong rằng bà cô của bà sẽ mau chóng trở về. Gia đình nhà ta chắc cũng không được vui lòng khi thấy bà có một mình trong một thời gian khá lâu. Bà chưa kết hôn chứ, tôi đoán vậy?

- Chưa ạ, nhưng cũng sắp rồi. Bà cô đã chọn được một người cho tôi, hình như là một bá tước. Lúc này anh ấy còn đang đi du lịch, nhưng sẽ trở về cùng với bà cô tôi.

Nhớ đến câu chuyện mà Bruce đã kể về cha mẹ chàng, cô nói tiếp:

- Cha mẹ tôi đều đã mất. Cha tôi bị giết ở Marston Moor và mẹ tôi bị chết ở Paris, cách đây mươi năm.

- Ôi! Tội nghiệp bà quá! Bà không có một người giám hộ nào để chăm sóc cho bà à?

- Bà cô tôi trông nom tôi khi bà ở đây. Khi bà ra đi, tôi đến ở tại nhà một bà cô khác.

Bà Goodman lắc đầu và nồng nhiệt nắm tay Amber, cô rất cảm động mối thông cảm đó, nhưng vẫn luôn cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng mỗi khi cô chỉ có một mình.

Ngân hàng hoàng gia ở đường tiếp giáp giữa Corn Hill và phố Threadneedle, ngay bên cạnh khách sạn Hoàng Mạch. Đó là một ngôi nhà hình tứ giác rộng lớn bao quanh một cái sân, các dãy hành lang của nó chia thành những cái tiệm tí hon do các cô thiếu nữ xinh đẹp bán hàng, không ngớt chào mời:

- Thưa quý ông, quý bà, các ngài cần gì nào? Găng tay, ruybăng, nước hoa phải không?

Những người trẻ trung lịch sự lượn quanh đó, tán tỉnh các cô bán hàng, hững hờ quan sát những người qua lại, và kêu gọi họ một cách táo bạo. Chính cái sân cũng đầy những người bán hàng, quần áo giản dị, tích cực làm việc, nói về những món tín dụng, những món gán nợ bằng bất động sản và cả đến những câu chuyện phiêu lưu trên biển.

Khi hai người bước lên thềm để vào bên trong, Amber buộc phải bắt chước bà Goodman, lấy một cái mặt nạ che mặt. Cô tự nhủ, có một bộ mặt đẹp để mà làm gì nếu không ai có quyền nhìn thấy nó? Cô bèn cởi bỏ cái áo khoác để ít ra cũng phô được cái thân hình đẹp của mình. Tuy nhiên, dù đã che mặt, thế mà cũng nhiều người để ý đến cô. Trong khi hai người cùng tiến bước, thỉnh thoảng dừng lại để xem xét đôi găng tay, vài cái ruybăng thêu, một ít đăng-ten, nhiều lời bình phẩm nhiệt tình lúc cô đi qua:

- Sao mà nàng đẹp thế? Có lẽ nàng đẹp lắm. Tôi tin là như thế!

- Ôi! Cặp mắt giết người!

- Khó mà có thể tìm được một thiếu nữ đẹp như vậy!

Amber bắt đầu cảm thấy sung sướng và kích động. Cô liếc nhìn sang bên cạnh để xem có bao nhiêu người đàn ông chiêm ngưỡng mình và họ là những người như thế nào. Trái lại, bà Goodman lại có thái độ khác hẳn. Bà tặc lưỡi lắc đầu nói:

- Trời ơi! Ngày nay sao mà bọn thanh niên thô lỗ đến thế!

Hơi phật lòng, Amber quay đầu đi và nhíu đôi lông mày tỏ ra không đồng tình. Nhưng thái độ đó không giữ được lâu vì còn mải quan tâm đến những gì cô trông thấy.

Cô muốn mua tất cả. Không cần phải bình luận, bản năng làm chủ của cô cũng khá mạnh, tự cảm thấy mình giàu nên cô không thấy có lý do gì phải hạn chế mua sắm. Cuối cùng, cô dừng lại trước cửa hiệu của một thiếu phụ béo tròn có cặp mắt đen, xung quanh chất đầy lồng, trong mỗi cái nhốt một con chim rất đẹp miền nhiệt đới: vẹt, kim tước, bạch yến, do công ty Đông Ấn[5]. hay một số chủ thuyền nào mang về.

Trong lúc cô đang chọn, chưa quyết định nên lấy con nào, thì nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông:

- Trời ơi! Sao mà nàng tuyệt thế! Không hiểu ai vậy?

Amber đưa mắt nhìn xem ai nói về mình như vậy, thì một tiếng khác đáp lại:

- Tôi chưa gặp nàng ở trong triều bao giờ. Có lẽ là một người thừa tự nào ở tỉnh. Tôi nhất định phải làm quen mới được, phải liều mạng!

Nói xong anh ta tiến lên, ngả mũ và nghiêng đầu nói:

- Thưa bà, xin phép bà cho tôi được tặng bà con chim này, tôi dám nói là nó không được rực rỡ bằng bà đâu!

Sung sướng, Amber mỉm cười tươi tắn, định nghiêng mình đáp lễ, thì giọng nói the thé và chát chúa của bà Goodman thốt lên:

- Người gì mà lại dám quấy rầy một bà quý phái như thế này? Xin mời ông đi cho, nếu không tôi gọi cảnh binh đến bây giờ!

Anh chàng hào hoa kinh ngạc, dướn cặp lông mày và lưỡng lự một phút. Nhưng bà Goodman nhìn gã với vẻ hách dịch làm cho gã phải lễ phép nghiêng mình trước Amber rồi đi về phía bạn. Amber bị chưng hửng, lúc họ bước đi, cô còn nghe thấy một câu nói mỉa mai:

- Đúng như tôi đã nghĩ. Đó là một mụ bảo vệ người đẹp. Có vẻ để giữ gìn cho một lão quận công dê cụ nào đó thôi!

Đến lúc đó Amber mới hiểu rằng mình đã tỏ ra dễ dàng quá, cô phe phẩy quạt và nói giọng rời rạc:

- Trời ơi! Hình như có lần tôi đã gặp người này ở nhà bà cô tôi.

Sửa lại những nếp gấp của cái áo khoác xung quanh người, cô lại vùi đầu vào việc lựa chọn chim, không quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh tiệm nữa.

Trả tiền một con vẹt mái với cái lồng mạ vàng, cô lấy ra một đồng mà tình cờ thấy trong bao tay. Lúc cô lấy lại tiền thừa, bà Goodman lại một lần nữa can thiệp vào:

- Xin bà chú ý! Tôi thấy hình như bà lấy lại tiền còn thiếu một silinh nữa?

Ngay lập tức người bán hàng xin lỗi, cười ngượng ngập. Bà Goodman nghiêm khắc nhìn người đó rồi đi theo Amber ra xe.

Trên đường về, bà Goodman lưu ý Amber đến những mối nguy hiểm mà một thiếu phụ xinh đẹp chưa quen thuộc với sinh hoạt của thủ đô có thể gặp phải. Bà nói thêm: thời đại bây giờ khó khăn lắm, một thiếu phụ có đức độ phải bảo vệ không những lòng trung thực của mình mà còn cả bề ngoài nữa. Amber nghiêm khắc tán thành, cảm thấy mình có lỗi và tự hỏi không biết mình có làm chướng tai gai mắt bà Goodman nghiêm khắc kia không. Bỗng nhiên cỗ xe dừng lại, cô cúi đầu ra ngoài cửa sổ, kêu lên một tiếng khiếp đảm. Trước mặt cô, một người phụ nữ cởi trần đến thắt lưng, đầu tóc rối bù, kêu van mỗi khi một người đàn ông đi theo sau quất cho một roi. Đám người khá đông đi theo cảnh tượng bi thảm ấy, trẻ con ngoài đường phố, nam nữ thanh niên tất cả đều nhạo báng và khinh miệt.

- Bà nhìn người đàn bà kia! Sao họ đánh người ta dã man thế?

- Xin bà chớ có hoài công thương hại cái con mụ khốn nạn ấy! Có lẽ là nó đã cho ra đời một đứa con hoang. Đó là một sự trừng phạt theo phong tục và rất xứng đáng với bọn đàn bà khốn kiếp ấy!

Amber sững sờ không thể rời mắt được cảnh tượng ấy. Lưng người đàn bà khốn khổ bị hằn lên những vạch rớm máu. Nhắm mắt lại, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu gần như muốn ngất. Chỉ sợ bà Goodman nhận thấy sự thực vấn đề đang làm cô mủi lòng. Hơn bao giờ hết cô thấy được tội lỗi của mình, tội lỗi đáng trừng trị.

“Ôi! Lạy Chúa!” Cô thất vọng suy nghĩ. “Đó chính là ta! Ta cũng sẽ như vậy!”

Sáng hôm sau, Amber mặc áo ngủ, nuốt một đĩa nước đông của trái phúc tử bồn, theo như người ta nói để bớt buồn nôn, bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa, và tiếng gọi vui vẻ của bà Goodman vang lên. Lập tức cô đẩy đĩa nước quả vào gầm giường rồi chạy ra mở cửa.

- Tôi đang chải đầu…

Bà Goodman vào trước bàn trang điểm:

- Bà xinh đẹp của tôi ơi, để tôi giúp cho. Chị hầu phòng của bà đâu rồi?

- Tôi cho nghỉ việc rồi. Chị ta sắp đẻ!

Bà Goodman lắc đầu nói:

- Thời kỳ khốn khổ quá! Nhưng, Trời ơi! Không có người hầu, làm sao mà bà chịu đựng được?

- Tôi cũng chẳng biết nữa, - Amber chau mày đáp. - Bà cô tôi có đến hàng tá!

- Tất nhiên là thế! Nhưng cho đến khi bà cô trở về… Trời ơi! Một bà quý phái làm sao mà bỏ qua một người hầu được!

- Không đâu, tôi biết vậy. Nhưng tìm đâu cho ra? Tôi chưa bao giờ ở Luân Đôn; và một người phụ nữ phải thận trọng đối với một người lạ…

- Đúng như thế, thưa bà, biết được điều đó là bà đã sáng suốt lắm đấy! Nhưng có thể là tôi sẽ giúp được bà. Một bà bạn rất thân của tôi vừa trở về đồn điền, có thải hồi một số hầu gái. Trong số đó tôi chú ý nhất đến một đứa vừa nhã nhặn vừa khuôn phép. Nếu nó chưa tìm được việc làm, tôi có thể giới thiệu nó với bà.

Amber nhận lời, chưa đến một giờ sau người hầu gái đó đã đến trình diện, dáng người bé nhỏ nét mặt tầm thường, mặc chiếc áo dài màu xanh thẫm, với cái tạp dề sáng chói, hai cái măng sét tay áo to và trắng, cái mũ nhỏ bọc lấy bộ tóc búi tó trên gáy. Cặp mắt hơi cúi xuống, chị ta nghiêng mình chào, giọng nói dịu dàng. Tên chị là Honour Mills. Amber chấp nhận ngay với thù lao là hai livrơ một năm, kể cả ăn, mặc và ở.

Cô cảm thấy mình đã là một bà lớn lịch sự, có người chải tóc, chăm sóc trang điểm, đi theo sau từng bước mỗi khi ra ngoài. Sự có mặt của người thiếu nữ đó cũng làm cho Amber vui lòng. Honour là một thiếu nữ điềm đạm; có đức độ, lúc nào cũng rõ ràng và cẩn thận, vui vẻ, một người bạn gái hoàn hảo đối với cô chủ mà chị ta thán phục một cách thành thật.

Tuy nhiên Amber cũng nghĩ tới những điều dặn dò của Bruce: “cất tiền cho cẩn thận, và không thổ lộ tâm tư với ai cả”. Cô chưa mang gửi món tiền năm trăm livrơ tại nhà kim hoàn, vì trước đây cô chưa bao giờ nghe thấy nói đến hiệu kim hoàn, và cô không thích trao gia tài của mình vào tay những người xa lạ. Cô tự cho là mình có đủ khả năng để quản lý được nó. Nếu không thật bị bắt buộc, cô cũng không đi khám sản khoa mà Bruce cũng đã có nói đến.

Amber và bà Goodman trở nên thân thiết. Hai người cùng ăn điểm tâm với nhau tại buồng người này hay người kia, đi dạo với nhau một vòng đến Hyde Park hoặc đến Mall, nhưng không rời xe xuống đất, mua sắm một ít hàng vặt tại Ngân hàng hoàng gia hoặc tại khu Đông Ấn. Một lần Amber đề nghị đi xem hát, nhưng bà Goodman nghiêm khắc nói đến những tai tiếng không tốt về những nơi ấy, làm cho Amber không dám nài thêm.

Hai người đã biết nhau chừng mười lăm ngày, thì bà Goodman nói chuyện đến người cháu trai của mình. Một buổi sáng chủ nhật đi nhà thờ về, hai người ở trong phòng của Amber, đang nhấm nháp những con cua tưới rượu trong một cái đĩa. Người hầu gái Honour đang đốt lửa vì thời tiết bỗng trở nên gay gắt và sương mù dày phủ lên thành phố.

Bà Goodman chăm chú vào món ăn, không ngẩng đầu lên, nói:

- Tối hôm vừa rồi mà được nghe cháu trai của tôi nó tán dương về bà, xin thú thật là đã quá! Nó thề với tất cả các thần linh, bà là người phụ nữ đẹp nhất trong tất cả các phụ nữ mà nó đã được gặp.

Amber vừa nhá một con cua vừa liếc nhanh nhìn bà:

- Anh ấy gặp tôi bao giờ?

Cô chưa quen biết một người thanh niên nào mặc dù có rất nhiều cơ hội thuận tiện. Cô đã khẳng định là không bao giờ còn có tin yêu ai được nữa, tuy nhiên cũng thích có một số bạn trai, còn hơn là với những người đàn bà này nhạt nhẽo và vô vị.

- Hôm qua, lúc bà vừa bước xuống xe, tôi đã tưởng là thằng ngốc ấy sẽ ngã lộn cổ xuống dưới sân vì quá cúi mình ra ngoài cửa sổ. Nhưng tôi bảo với nó là bà đã hứa hôn với một vị bá tước rồi.

Nụ cười của Amber tắt ngấm:

- Ôi! Bà không nên nói thế thì hơn.

- Tại sao không? - Bà Goodman tấn công đến miếng bánh ngọt Pháp ướp lạnh, rưới nước hoa hồng và đầy những hạnh nhân - Đó là sự thực có phải không?

- À, vâng! Nhưng đó là cháu trai của bà. Bà đã đối với tôi rất tốt, và nếu cháu bà muốn làm quen với tôi, tôi thấy cũng không có gì đáng ngại ngùng cả.

Đúng buổi tối hôm đó Luke Channell đến thăm bà cô và bà Goodman hứa là sẽ dẫn anh ta tới. Bà giải thích, anh ta vừa đi xa về, và đến vùng Devonshire. Amber rất háo hức vội đi thay quần áo, sửa lại đầu tóc. Cô không mong gặp được một người cỡ như Bruce Carlton, vì ở Luân Đôn làm gì có người như thế, nhưng viễn cảnh có được một chàng thanh niên, có thể ve vãn nhau một chút, được đọc một chút chiêm ngưỡng trong cặp mắt người đó, có tác động như một chất men mạnh mẽ.

Luke Channell làm cô ngã lòng hết sức.

Gã lớn hơn cô một chút, người thô, khuôn mặt dẹt và rộng, cái mũi ngắn và tẹt, hai cái răng cửa bị gãy, còn răng nanh đọng lại một chất màu xanh. Dù sao gã ăn mặc cũng sang trọng, với những làn sóng ruy băng trên vai, xung quanh háng và đầu gối, thái độ của gã lịch sự, và gã có vẻ ngây ngất vì bà chủ nhà. Gã không ngừng cười khẩy, không rời mắt khỏi cô, hình như bị mê hoặc, đôi khi gã thường bị đứt quãng trong những bài diễn thuyết của mình.

Cũng như nhiều thanh niên khác, gã mang từ những chuyến đi xa về một tràng những lời nguyền rủa của Pháp. Gã kể là điện Louvre lớn hơn điện Whitehall rất nhiều, rằng ở Venice bọn gái điếm đi trong phố với bộ ngực để trần, rằng người Đức uống rượu nhiều hơn người Anh. Trước khi rút lui, gã mời Amber và bà cô gã hôm sau tới ăn tối tại vườn Mulberry.

Hai cô cháu vừa đóng cửa ra về, Honour đã vội hỏi Amber:

- Bà thấy thế nào, thưa bà? Rất lịch sự, có phải không?

Nhưng Amber cảm thấy chán nản, không hào hứng, cô nhún vai đáp:

- Ôi! Chẳng có gì làm cho người ta phải điên đầu!

Tâm hồn cô lại chìm ngập sự chán nản, nỗi cô đơn, lòng ao ước mạnh mẽ được gặp Bruce, tình trạng tuyệt vọng cô đang trải qua. Ném mình xuống giường, nước mắt cô chảy giàn giụa. Cảm thấy tất cả trọng lực của cái thai đè nặng lên mình cô thấy như bị giam cầm trong một ngục tối không lối thoát, cô kinh hoàng như bị một con quái vật đe dọa.

“Ôi! Làm sao bây giờ? Ta biết làm sao bây giờ? Nó lớn lên, lớn lên không ngừng trong lòng ta! Ta không thể ngăn nó lại được! Và càng ngày càng to lớn hơn, cho đến lúc ta phềnh lên như một con ếch ngậm hơi và tất cả mọi người đều trông thấy… Ôi! Ta muốn chết đi cho rảnh!”