← Quay lại trang sách

- VI -

Amber và Luke Channell cưới nhau vào giữa tháng Mười, ba tuần lễ sau buổi gặp gỡ đầu tiên, trong nhà thờ cổ của giáo khu trong đó có khách sạn Hoa Hồng. Theo phong tục, Amber sắm nhẫn cưới, chọn một cái thật đẹp, có những viên đá kim cương và bảo với thợ kim hoàn gửi hóa đơn tới. Từ ít lâu nay cô thường làm như vậy, không hiểu biết về giá trị của những đồng tiền đôi khi gây cho cô những khó khăn.

Amber lấy Luke chẳng sung sướng gì. Cô coi gã như một trong những người kém hấp dẫn nhất mà cô biết, chỉ vì tình cảnh của cô đã dẫn cô đến phải coi gã như chồng. Theo cô, thì đức tính chủ yếu của gã là mê cô như điếu đổ.

Nhưng ngay sau hôm cưới, cô đã biết là cô bị lừa. Những cử chỉ khúm núm và dịu dàng của gã biến ngay tức khắc; gã trở nên láo xược, cục cằn và độc đoán. Thái độ hèn hạ của gã làm cô chướng mắt và ghê tởm, nhưng hắn không để cho cô được đóng cửa một mình, hắn đột nhập vào buồng cô bất cứ lúc nào, giờ nào, ngày hoặc đêm. Từ sáng sớm gã ra đi hầu hết thời gian, gã uống rượu không ngừng, đòi cô phải chi tiền cho hắn bất cứ trong trường hợp nào, với một thái độ khả ố.

Những công việc của Luke Channell tiếp tục không được giải quyết, bộ mặt của gã cũng thiểu não như của bà cô gã, mặc dù hai người đàn bà xin lỗi nhau rối rít mỗi khi hạn kỳ mới kết thúc.

Ngay sau hôm cưới căn phòng đã nhập lại làm một và mụ Goodman bắt đầu mượn những cái quạt, những đôi găng tay và những đồ nữ trang của Amber, lại còn mặc thử cả quần áo của Amber trông không vừa. Amber bắt đầu nhận thấy mình bị sa vào cạm bẫy của hai cô cháu mà chưa hiểu sự việc sẽ ra sao!

Chị hầu gái Honour vẫn giữ thái độ điềm đạm và khuất phục như trước đây, nhưng có chểnh mảng hơn. Amber vẫn thường xuyên nhắc chị ta phải đi giày và không được đeo cái tạp dề bẩn khi ở trong nhà. Khi có Luke ở nhà, chị ta không rời mắt nhìn gã với một sự sùng bái ngốc nghếch làm cho Amber phát điên lên. Khi hắn về nhà say mèm, chị ta đỡ đầu gã, lau chùi quần áo cho gã, cởi quần áo và cho gã đi ngủ. Những công việc đó là thường lệ đối với những người đầy tớ, nhưng Honour thực hiện tận tình gần như vợ chồng. Luke để tùy ý, kêu gọi ả, cũng xô đẩy ả khi gã cáu kỉnh, cư xử với ả một cách thân mật ngay cả trước mặt Amber.

Hai người cưới nhau chưa được hai tuần lễ, thì một hôm Amber bất thần trở về nhà, cô bắt gặp Honour và Luke, hai người nằm với nhau trên giường. Kinh ngạc và ghê tởm, cô đứng lặng đi một lúc, mồm há hốc, mắt mở to, rồi đóng sầm cửa lại. Luke chồm ra khỏi giường, Honour kêu lên một tiếng khiếp sợ rồi chạy vào buồng mụ Goodman, rên ư ử.

Luke nhìn vợ hỏi:

- Cô về làm quỷ gì thế?

Nước mắt chạy quanh, không phải vì điều đó làm cô đau lòng, mà vì cô cảm thấy bực mình và ghê tởm.

- Làm sao mà tôi có thể biết được?

Không trả lời, gã mặc áo chẽn, cài thanh kiếm, chụp sâu cái mũ lên đầu ra khỏi phòng, đóng cửa thật mạnh. Amber đưa mắt nhìn theo gã một lúc rồi đi tìm Honour. Ả đang ở trong buồng mụ Goodman, đầu chúi vào một xó, khóc nức nở, hai tay ôm lấy đầu như để bảo vệ. Thời đó, người chủ có quyền đánh đầy tớ không trung thành, và rõ ràng là ả đang chờ đón sự trừng phạt.

- Câm mồm lại! - Amber quát lên, - tao không muốn đánh mày đâu. Đây này cầm lấy - cô ném vào ả một đồng tiền - tao sẽ cho mày như vậy mỗi khi mày ngủ với hắn. Có như thế tao mới được yên thân.

Nói xong Amber thu váy lại, đi ra. Nhưng nỗi chán chường không phải cô chỉ có đối với chồng. Cả hai, cô gã và gã, đều tiêu xài rất nhiều tiền, hầu như hàng ngày, không người này thì người kia đều mang về những gói đồ, nhưng chẳng thanh toán tiền bao giờ. Amber đã đề cập đến vấn đề, một hôm cô đi ra ngoài mua sắm với mụ Goodman:

- Khi nào thì Luke nhận được tiền nhà gửi đến? Mỗi một khi anh ấy muốn đến ăn tiệm hoặc muốn đi xem hát, đều hỏi tiền của cháu.

Mụ Goodman cười, phe phẩy cái quạt và nhìn vào đám đông:

- Này cháu thân mến! Cháu có trông thấy cái áo bằng sa-tanh ở chỗ kia không? Cô muốn đặt một cái như vậy. Cháu nói gì thế nhỉ? À phải, tiền của Luke! Thế này nhé, để nói hết sự thật với cháu, cô không muốn nói đâu, nhưng vì cháu cứ nhấn mạnh: ông bố của Luke đã nổi giận khi biết con trai lấy vợ không được phép của mình. Tội nghiệp cho Luke! Nó lấy vợ vì tình và bây giờ bị cúp hết nguồn sống! Nhưng cháu ạ, với của cải của cháu, hai cháu có thể tự giải quyết với nhau được, phải không?

Mụ mỉm cười với Amber, nụ cười quyến rũ, nhưng cặp mắt mụ khắc nghiệt và dò xét.

Amber sững sờ nhìn mụ. Luke không có tiền, và cả hai đều trông vào số tiền năm trăm đồng livrơ! Cô bắt đầu nhận thấy số tiền đó không phải là một tài sản vô tận như lúc đầu cô tưởng, nhất là với nhịp độ tiêu pha hiện nay.

- Nhưng tại sao ông cụ lại từ chối không cung cấp cho nữa?

Câu hỏi được đặt ra như một lời thách thức, vì mụ Goodman và Amber không còn đối xử lễ phép với nhau nữa, đã mấy lần hai người suýt cãi nhau. Amber nói tiếp:

- Hay cụ thấy tôi không xứng với anh ấy?

- Ôi! Không cháu ạ! Cô đâu có nói thế! Nhưng ông cụ đã nghĩ đến một người nào khác. Hãy đợi để cụ nhìn thấy cháu, cụ sẽ thay đổi ý kiến ngay đấy thôi mà! Còn bây giờ, cháu thân mến ạ! Món tiền một nghìn livrơ mà cháu đã hỏi xin bà cô, sao mà đến chậm thế?

Giọng nói của mụ cũng nhày nhụa như khi mụ bảo với Luke nên bình tĩnh lại, không nên xé lá bài sau một ván xấu, hoặc là đối xử với Honour dịu dàng hơn.

Nhưng Amber bĩu môi, quay mặt đi và trả lời một cách hờn dỗi:

- Có lẽ bà cô tôi chẳng gửi cho nữa đâu sau khi biết tôi đã lấy chồng.

Dần dà số tiền để dành của cô tan ra mây khói. Tiền túi cho Luke, tiền trả những thứ ngông cuồng của mụ Goodman mà lúc nào mụ cũng hứa sẽ hoàn lại khi nào chồng mụ về.

“Ta làm thế nào khi mà ta không còn gì?” Amber thất vọng tự hỏi. Lòng nặng trĩu nỗi sợ hãi và những linh cảm đen tối, cô khóc lên. Cô đã khóc nhiều hơn từ khi Bruce ra đi và trong suốt cuộc đời còn lại của cô. Nếu Luke nổi giận, nếu người thợ giặt không đem trả đúng thời hạn những chiếc áo sơmi, một sự xung khắc nhỏ, một trở ngại nhẹ nhàng, cũng trở thành những lý do để cô khóc. Đôi khi cô khóc nhẹ nhàng rầu rĩ, có khi nước mắt tuôn ra như một trận mưa rào mùa xuân. Đời không còn gì là vui và hấp dẫn nữa, mà là trống rỗng và vô vọng.

Cô không còn lại gì nữa: đứa bé sẽ ra đời; và tiếp theo những năm sau còn nhiều đứa khác. Không một đồng xu, nặng gánh gia đình, với một người chồng tàn nhẫn, và rất nhiều việc phải làm, sắc đẹp của cô sẽ tàn lụi một cách mau chóng, những tháng năm sẽ đến.

Đôi khi ban đêm cô tỉnh dậy, vùng vẫy như bị mắc vào những mắt lưới. Thế là cô ngồi lên trên giường ngủ, khiếp đảm, hơi thở đứt quãng. Rồi cô chợt nhận ra Luke nằm thẳng cẳng bên cạnh cô, chiếm mất ba phần tư chỗ, căm hờn bừng dậy trong lòng làm cho cô muốn tự tay bóp chết gã. Cô ngắm gã, nghĩ đến niềm sung sướng được đâm cho gã một nhát dao, được thấy gã nằm liệt trên giường đầm đìa máu tươi. Cô tự hỏi có đủ can đảm để chuốc cho hắn một liều thuốc độc không, nhưng cô lại sợ bị bắt giam. Và một người phạm tội giết chồng sẽ bị thiêu sống.

Cho đến lúc này, hình như chưa ai nhận thấy cô có mang, mặc dù đã đến tháng thứ năm. Những cái váy ngắn chồng chất lên, những chiếc váy dài gấp nếp lại đã giúp cô che giấu được buổi ban ngày. Cô tự mặc quần áo một mình hoặc quay lưng lại. Ban đêm tắt hết đèn nến vì có Honour ngủ cùng một phòng trên một cái giường nhỏ ban ngày đẩy xuống dưới cái lớn. Nhưng chẳng bao lâu nữa người ta cũng sẽ nhận thấy, cô biết rằng chẳng thể nào thuyết phục được người ta công nhận là đứa con của Luke. Vậy làm thế nào được? Cô không có cách nào cả.

Thỉnh thoảng Amber lại phải thay đổi chỗ giấu tiền. Chỉ để vài đồng bạc ở nơi có thể đoán được, và cô tự khen phương pháp đó là tuyệt diệu. Một hôm cô tới chỗ giấu tiền thì túi tiền đã biến mất!

Cô đã treo cái túi vào một cái đinh đóng đằng sau cái tủ bằng gỗ sến rất nặng áp vào tường không ai động đến làm gì. Amber hoảng hốt khẽ kêu lên rồi bò ra sàn để kiếm xem cái túi có rơi xuống không. Nhưng không thấy, cô bàng hoàng, quay lại gọi Honour lúc đó đang ở buồng bên cạnh, ả vội chạy đến và đứng sững lại thấy Amber đang lục lọi dưới gầm tủ.

- Thưa bà gọi tôi?

- Chị có xê dịch cái tủ này không?

- Dạ! Thưa bà không ạ!

Amber có cảm giác là ả nói dối, nhưng rồi lại tự nhủ thầm có lẽ ả chỉ vâng theo lệnh của Luke mà thôi. Cô đứng lên một cách khó nhọc, đi ra phía cửa có ông thợ may tay cầm hóa đơn thanh toán đang chờ. Ông ta vẫn tỏ ra lễ phép khi cô bảo là lúc này ở nhà không sẵn tiền, và hẹn sẽ trở lại.

Mãi rất khuya Luke mới về, hắn quá say, vì thế Amber không còn cách nào khác là đợi đến ngày mai. Khi cô trở dậy, buồng đã rỗng không và cái cửa đi sang buồng mụ Goodman thì đóng kín, cô nghe thấy tiếng thì thầm ở bên trong. Cô bước ra khỏi giường và choàng một cái áo sơ mi vào người thì Luke đột nhiên bước vào. Cô vội vàng cầm lấy cái váy, nhưng gã soài hai bước chân lao qua buồng, nắm lấy tay cô và ném cái váy ra xa.

- Chớ có nhanh thế! Một người chồng có quyền thỉnh thoảng đến thăm vợ, có phải không nào?

Gã ngắm nghía cái bụng tròn tròn rồi từ từ mỉa mai nói tiếp:

- Sao mà kín đáo thế, cô mình! Một con chó cái có chửa ba tháng vào lúc cưới nó!

Amber trừng mắt nhìn lại gã không nao núng. Cặp mắt lạnh lùng và rắn đanh. Mọi lo ngại và chần chừ đều biến mất trong tâm trí cô. Cô chỉ còn thấy căm hờn và khinh bỉ mạnh đến nỗi át hết mọi cảm giác khác.

- … Thì ra vì thế mà mày lấy tao, phải không con đĩ kia? Để có một cái tên cho đứa con hoang của mày!

Ráng hết sức, Amber tát cho gã một cái. Bất thình lình gã nắm lấy tóc cô, còn tay kia gã đấm cho cô một cái vào quai hàm. Đọc được trong tia mắt gã có thể giết người, Amber kinh hoàng thét lên; mụ Goodman từ trong buồng vội lao ra can cháu:

- Luke! Luke! Đồ ngốc, cháu làm công việc hỏng bét cả! Thôi đi!

Mụ xông vào cứu Amber lúc đó đang ngồi xổm xuống không dám chống cự, sợ tổn thương đến cái thai. Nhưng gã vẫn đấm cô túi bụi, miệng chửi rủa. Cuối cùng mụ Goodman cũng đẩy được gã ra, để Amber nằm thẳng cẳng dưới đất, rên rỉ và nôn mửa, lên cơn thần kinh. Cô nghe thấy mụ Goodman kêu lên:

- Luke! Quỷ tha ma bắt mày đi! Cái tính nết khốn kiếp của mày làm chúng ta phá sản hết rồi!

Không nghe lời mụ, gã gầm lên:

- Lần này mà mày còn không chịu chi cho sòng phẳng, con dâm đãng kia, tao sẽ bẻ gãy cổ mày ra, nghe chưa?

Gã còn phóng cho cô một cái đá nữa, hai tay cô ôm lấy bụng, hai mắt nhắm lại miệng rên la. Gã rời khỏi buồng và đóng sầm cửa lại.

Hai người đàn bà vội lao ngay đến Amber, khiêng cô lên và đặt nằm vào giường. Cô còn nức nở vài phút nữa, toàn thân run rẩy, vì căm hờn và nhục nhã hơn là vì đau đớn.

Ngồi trên mép giường, mụ Goodman vuốt ve bàn tay Amber, miệng an ủi cô, trong khi Honour nhìn cô lo lắng và thiện cảm.

Amber dần dà định thần lại, cô cảm thấy trong người có những cử động nhẹ, cô đưa hai tay lên bụng và hiểu là cái thai nhúc nhích. Cô giận dữ kêu lên:

- Ôi! Tao mà mất đứa con, xin thề là tao sẽ trông thấy cái thằng khốn kiếp ấy lủng lẳng trên giá treo cổ ở trên đồi Tyburn.

Mặc dù cô vẫn thường ước ao xảy ra tai nạn, nhưng cô thấy quý đứa con này biết chừng nào, vì đó là tất cả những gì còn lại của Bruce Carlton. Mụ Goodman kêu lên:

- Lạy Chúa tôi! Bà nói gì vậy?

Tuy nhiên mụ cũng sai Honour sang hiệu thuốc mua thứ chống sẩy thai; mụ pha chế một hỗn hợp các thứ cỏ mà Honour mang về. Amber nhăn mặt nhăn mũi mới nuốt được thứ thuốc đó. Ban ngày trôi đi không xảy ra triệu chứng gì đáng ngại, Amber bắt đầu cảm thấy dễ chịu. Mặc dù trong người có nhiều vết bầm tím đau đớn tuy không bị thương trầm trọng, cô quyết định sau khi lấy lại được tiền, sẽ từ bỏ gã, sẽ rời bỏ Luân Đôn đến một tỉnh nào đó để náu mình. Trong nhiều giờ liền cô nằm dài như vậy, mắt nhắm nghiền, trong óc dự tính kế hoạch.

Mụ Goodman tỏ vẻ ân cần chăm sóc cô hơn bao giờ hết và ngay cả khi Amber như đang ngủ, mụ cũng hỏi han, mang lại cho cô thức ăn và khuyên cô nên cố gắng ngồi lên sẽ dễ chịu hơn. Sau cùng rồi Amber cũng phải nhượng bộ và cả hai lại trò chuyện, chơi bài.

- Tội nghiệp cho thằng Luke - Goodman nói sau vài phút yên lặng. - Tôi e rằng thằng bé đã bị gia truyền những cơn giận dữ của cha nó. Đúng vậy, tôi đã từng trông thấy Walter Channell miệng sùi bọt mép đứng sững sờ trong vài phút. Nhưng một khi dứt cơn, lại là một chàng trai đáng yêu tuyệt trần, đúng như Luke.

Amber hoài nghi nhìn Goodman, ném con bài đầm xuống và thắng điểm; cô nhại lại:

- Đúng như Luke. Tôi thương hại cho bà Channell.

Goodman mím môi lại nói:

- Quỷ ơi! Vậy là bà còn muốn rằng một thằng đàn ông phải hân hoan khi thấy vợ nó có chửa với một người khác à? - Mụ ném một con bài xuống, nhặt một con khác lên rồi nhìn vào tận mặt Amber nói tiếp: - Có vẻ gần như chắc chắn bà đã biết, trước khi thành hôn, tình hình bà ra sao rồi.

Amber cười một cách láu lỉnh:

- Ô! Thật à? - Cô kêu lên, cặp mắt lóe sáng - Vậy còn một lý do nào khác làm tôi phải lấy cái thằng đê tiện có bộ răng bẩn thỉu ấy?

Mụ Goodman nhìn cô, thốt ra một tiếng thở dài và nhặt con bài lên. Cả hai lặng im một lúc, rồi đột nhiên Amber nói:

- Tôi vừa mất cái túi trong đựng một số tiền rất lớn. Tôi treo nó ở một cái đinh đằng sau cái tủ kia; có kẻ đã trộm nó.

- Ăn trộm! Ở đây có những quân ăn trộm! Trời đất ơi!

- Tôi nghĩ chính Luke là thủ phạm.

- Luke! Một tên ăn trộm! Bà nói gì vậy? Trong khắp cả cái đất Luân Đôn này, không có một ai thật thà như thằng Luke cháu tôi. Nhưng bà thân mến ạ! Làm sao mà nó lại có thể ăn trộm của bà được! Tiền của vợ là của chồng. Tôi lấy làm ngạc nhiên quá, phải nói là bà đã giấu đi vài đồng bạc còm!

- Còm à! Đâu phải là mấy đồng bạc còm! Đó là tất cả của cải của tôi!

- Tất cả của cải của bà à? Thế còn món tiền thừa kế của bà? Năm nghìn livrơ ấy?

Mụ nhìn cô bằng cặp mắt cục cằn, mọi thiện cảm đều biến hết trên mặt mụ.

- Thế còn của thừa kế của hắn đâu?

Mụ Goodman giữ vẻ bình tĩnh:

- Bà thân mến ạ, tôi đã giải thích cho bà cả rồi. Và theo như tôi hiểu thì bà đã lừa dối cháu trai tôi, làm cho nó tưởng bà giàu có lắm, vậy là tất cả gia tài của bà chỉ gồm có năm trăm livrơ thôi sao?

Amber ném tung cỗ bài ra giữa buồng và hất lộn nhào cái khay:

- Bà muốn hiểu thế nào thì mặc bà, tôi không cần! Thằng khốn kiếp ấy đã ăn cắp của tôi, nó sẽ phải trả lời trước cảnh sát.

Mụ Goodman đứng lên, bị cô cháu dâu xúc phạm lặng lẽ lui vào phòng riêng, ở lì trong đó suốt cả ngày. Honour ở lại với chủ. Ả thực hiện công việc hàng ngày bình thản, mang thức ăn cho Amber trên một cái khay, chải đầu cho chủ và đưa một cái chậu nước vào giường để cô đánh răng và rửa tay. Ả lắng nghe, không tranh luận, những lời than phiền của Amber về chồng và chủ của hắn, không tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào khi được chủ cho biết ý định sẽ bỏ đi sau khi lấy lại được tiền.

Amber ngủ đi lúc nào không biết trước khi Luke về. Vào nửa đêm cô tỉnh dậy, nhận thấy có tiếng nói trong phòng bên của mụ Goodman, nhưng mặc dù cô chờ đợi trong cơn giận dữ, cánh cửa vẫn đóng kín. Tiếng nói lặng dần và cô ngủ lại.

Buổi sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, cô thấy lửa cháy to trong lò sưởi, căn phòng có một vẻ thân mật một cách lạ lùng. Mụ Goodman đang ngân nga một bài hát và sửa lại những cành lá xanh trong một cái chậu. Honour đang phủi bụi bàn ghế hăng hái hơn thường lệ. Luke đang thắt ca-vát và soi gương ngắm mình vẻ thỏa mãn.

Amber vừa vén màn lên; mụ Goodman đã trông thấy, mụ liền kêu lên thân mật:

- Xin chào cháu dâu thân yêu! - Thấy bộ mặt cau có của Amber. mụ vội chạy đến ôm hôn cô - Cô hi vọng cháu đã ngủ ngon chứ? Thằng Luke nó đã nằm trong buồng cô trên chiếc ghế gập để khỏi làm phiền cháu đấy.

Chưa bao giờ mụ tỏ ra thân mật đến như vậy; mụ quay về phía cháu trai với nụ cười rạng rỡ, nói tiếp: “Phải không Luke?”

Luke trả lời bằng một cái cười khẩy vẻ cởi mở, đúng như trong thời kỳ đính hôn của hai người. Amber tỳ lên một khuỷu tay, quan sát gã với vẻ ngang ngạnh. Cô quyết phải đòi lại tiền, nhưng mới chỉ trông thấy hắn, cô đã căm giận đến mức mất hết cam đảm. Gã lại gần cô, vẫn cái cười khẩy ấy, trong khi cô nhìn gã đầy nỗi chán chường, ủ ê.

- Thử đoán xem anh có gì tặng em nào?

Gã đã cầm một vật gì ở trong túi áo khoác và giấu bàn tay ra sau lưng. Lúc gã cúi xuống định hôn, cô kêu lên:

- Tôi không biết! Tôi không cần! Hãy cút ngay đi!

Nói xong cô vùi đầu vào trong chăn. Mắt gã ánh lên nét dữ tợn, nhưng mụ Goodman khẽ huých khuỷu tay vào hắn tỏ vẻ cảnh cáo. Gã bèn ngồi xuống giường và mon men lại gần:

- Nào, con gà bé nhỏ của anh, hãy nhìn món quà có đẹp không này! Thế nào người đẹp của anh! Đừng có làm mình làm mẩy với thằng Luke tội nghiệp này nữa?

Nghe thấy tiếng hắn mở một cái hộp rút ra một vật gì nghe như một thứ đồ nữ trang. Tò mò cô hé một mắt ra dưới chăn. Với vẻ quyến rũ, gã giơ ra một cái vòng tay có đính nhiều hạt kim cương, hồng ngọc. Gã tiếp tục giọng dụ dỗ, trong khi Amber nhìn món nữ trang:

- Xin em hãy tin anh, anh rất ân hận về sự việc đã xảy ra ngày hôm qua. Quả thật là anh không thể nào tự chủ được. Người cha tội nghiệp của anh cũng bị lên cơn như vậy. Nào, đưa tay đây anh đeo cho nào!

Cái vòng rất đẹp, cuối cùng Amber phải nhận. Cô biết cứ để hắn tưởng là cô yêu hắn, như vậy tốt hơn, nếu không sẽ chẳng bao giờ cô lấy lại được tiền. Do đó cô để cho gã ôm hôn và còn làm cho hắn thấy cô nở một nụ cười thỏa mãn. Cô khinh bỉ gã đến độ không thể để hắn bịp được nữa. Cuối cùng cô đứng lên mặc quần áo và hai người uống chung với nhau một bình sữa chua. Luke gợi ý một cuộc đi chơi đến Pancras, và một bữa ăn trưa tại một quán xinh xinh mà gã biết. Tưởng gã đã ăn năn và vẫn còn mê cô, Amber nhận lời, choàng áo khoác vào và theo lời khuyên của gã, để cái vòng ở nhà, sợ bị cướp đường, hai người ra đi.

Pancras, một cái làng nhỏ ở về phía tây bắc, cách khách sạn Hoa Hồng chừng hai mươi dặm, nghĩa là vào khoảng ba giờ xe ngựa. Nhưng hai người vừa mới tới Holborn thì trời đã bắt đầu mưa, chỉ mười lăm phút sau đường đã trở nên lầy lội. Hai ba lần bánh xe bị sa lầy; người đánh xe và người hầu xe phải dùng cái đòn sắt có sẵn trong xe để bẩy xe lên.

Amber bị lắc và xóc trong cái xe không lò xo ấy, cô thấy chuyến đi dài vô tận và lấy làm tiếc là đã nhận lời. Trái lại Luke rất vui vẻ, cười nói huyên thuyên; cô phải cố gắng lắm để có vẻ hòa vui với gã.

Quán trọ xấu xí và bẩn thỉu, cái buồng mà họ thuê có mùi mốc và lạnh lẽo. Chủ quán nhóm lửa, Luke tự mình xuống bếp để đặt các món ăn, trong khi Amber ngồi bên cửa sổ nhìn mưa rơi.

Bữa ăn rất tồi, canh thịt bò hâm lại, củ cải luộc và mỡ lợn đun sôi. Amber chán ngán, không nuốt nổi một miếng; còn Luke thì ăn ngấu nghiến, hai dòng suối mỡ chảy hai bên mép. Gã ăn uống ầm ĩ, xỉa răng bằng các móng tay và nhổ xuống đất, làm cho Amber buồn nôn.

Sau khi vừa ăn xong, gã bám lấy cô, tìm cách cởi quần áo cô. Bỗng có tiếng gõ cửa và có tiếng chủ quán gọi. Không một lời, gã bỏ cô lại và đi ra.

Amber được một lúc khuây khỏa. Bỗng nhiên nước mắt cô trào ra, những giọt nước mắt tức giận, lẻ loi và chán chường. “Ta không muốn hắn lại gần!” Cô nghĩ thầm. “Không! Dù hắn có giết ta!” Cô quay sang một bên khác, cảm thấy tủi hổ cay đắng trong khi chờ hắn trở lại.

Amber chờ rất lâu, cô đứng lên, rửa mặt bằng nước lã và đội lại mũ. Cô tự hỏi không biết gã đi đâu mà lâu thế! Nhưng cũng ít quan tâm, vì khi gã trở lại, hai người sẽ trở về nhà và trong suốt buổi chiều còn lại cô sẽ phải tiếp chuyện với mụ Goodman, hoặc, nếu Luke ở lại nhà, họ sẽ chơi bài và chắc chắn cô sẽ bị thua vì bọn chúng bịp bài rất tài, không hiểu sẽ ra sao.

Chờ quá lâu, cô đâm ra lo lắng và bắt đầu có cảm giác nghi ngờ. Hay gã đã lấy xe để mặc cô muốn về bằng cách nào thì về? Cái trò trả thù ấy, có thể lắm. Không một đồng xu dính túi cô cầm lấy quạt, cái bao tay và mặt nạ, khoác áo măng tô bằng nhung đen rồi đi xuống dưới nhà hàng. Chủ quán đang ngồi ở quầy, nói chuyện với một người lạ; cả hai uống sữa chua và hút thuốc lá. Đứng giữa cầu thang cô hỏi vọng xuống:

- Chồng tôi đâu, hả ông chủ!

- Chồng bà?

- Vâng, người cùng đi với tôi đến đây ấy mà? Ông ấy đâu? - Amber sốt ruột bước xuống dưới nhà.

- À, ông ấy đi rồi. Ông ấy bảo là bà đang tìm cách đi trốn cùng với ông ấy và nhờ tôi gọi bà vào lúc một giờ rưỡi. Ông ấy lên xe đi ngay và còn nói là bà sẽ thanh toán mọi khoản.

Amber kinh hãi nhìn chủ quán rồi lao ra cửa. Đúng như thế, cỗ xe đã biến mất. Cô quay lại, tức giận và chán ngán:

- Tôi phải về ngay Luân Đôn. Làm thế nào được? Ở đây có xe trạm không?

- Thưa bà không. Người ở lại đây hiếm lắm. Bữa ăn hết mười silinh, tiền phòng cũng vậy. Thưa bà tất cả là một livrơ. - Nói xong ông ta chìa tay ra.

- Một livrơ? Nghĩa là tôi làm gì có. Một xu tôi cũng chẳng có. Ôi, thằng khốn nạn!

Cô thấy hình như không có ai bất hạnh và khốn khổ như mình, khốn khổ nhất kể từ khi tới Luân Đôn. Cô hãi hùng hỏi lại một lần nữa:

- Làm sao tôi có thể về được bây giờ?

Quả thật cô không thể nào bằng đôi chân về được dưới trời mưa và trên con đường bùn lầy như thế này.

Chủ quán im lặng quan sát cô, cuối cùng bằng lòng giúp vì thấy cô có cái áo đẹp:

- Thôi được, tôi thấy bà cũng ra vẻ khá giả. Tôi có một con ngựa và thằng con trai có thể đưa bà đi, nếu như bà chịu trả tiền chuyến đi và thanh toán tiền ăn trọ lúc về tới nhà.

Amber thỏa thuận và ra về với con trai người chủ quán, một cậu bé mười bốn tuổi, hai người cưỡi trên hai con la con rất bướng bỉnh. Họ lặng lẽ đi. Amber nghiến răng lại, rất khó chịu vì cái bụng và bộ quần áo bị thấm nước mưa dán vào người. Cô bị ám ảnh bởi ý nghĩ về Luke Channell. Thời gian đi càng lâu, bụng cô càng trở nên đau đớn; người càng bị thấm nước bao nhiêu cô càng căm thù gã bấy nhiêu. Cô thề là sẽ giết chết gã dù có bị thiêu sống.

Khi đến tỉnh, các phố xá hầu như vắng ngắt. Những người đi đường đều choàng kín trong áo măng tô, mũ sụp xuống đến tai để chống lại mưa gió. Có những con chó ướt khốn khổ, những con mèo tội nghiệp nép sát vào nhau dưới những cái cổng và những suối nước mưa chảy giữa đường.

Cậu con trai giúp Amber xuống và đi theo; cô chạy nhanh vào nhà, quần áo dán vào người, tóc xõa dài xuống hai bên vai. Trông như con yêu tinh ác độc, cô chạy nhanh qua cái phòng lớn chẳng cần để ý đến những cặp mắt nhìn theo, cô lên cầu thang rồi lao mạnh vào trong phòng mình thét lên ghê rợn:

- Luke!

Không có tiếng trả lời. Căn phòng trống không, giường còn nguyên, chỗ nào cũng thấy dấu hiệu của một cuộc ra đi vội vã. Các tủ đều bị mở toang và rỗng tuếch, ngăn quần áo bị cướp đi hết; những cái gương cô đã mua không còn treo trên tường. Đôi đèn nến bằng bạc đã biến mất. Chỉ có mình con vẹt trong cái lồng mạ vàng nhìn cô bằng đôi mắt trợn tròn, cô trông thấy đôi hoa tai của Bruce đã mua cho mình vứt ở dưới đất như bị khinh rẻ.

Amber nhìn cảnh hoang tàn, lòng kinh hoàng và chán ngán, tuy nhiên dần dà cảm giác nhẹ nhõm vì thoát nợ, cô sung sướng vì cuối cùng đã rũ bỏ được bộ ba ấy: Luke, Goodman và ả Honour. Cô từ từ đưa tay lên đầu, rút ra cái trâm cài tóc mạ vàng có đính vài hạt kim cương nhỏ, cô đưa nó cho cậu bé và mệt nhọc nói:

- Đây em cầm lấy cái này. Tất cả tiền của chị đều đã bị mất hết rồi.

Cậu bé lưỡng lự nhìn Amber một lát rồi chấp nhận. Amber nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng cậu bé rồi đứng tựa lưng vào. Cô chỉ có một mong muốn: đi nằm và quên hết, quên cả cuộc sống.