← Quay lại trang sách

- XVI -

Buổi tối, lúc Amber thay quần áo để ra dự bữa ăn tối, Jemima chạy tọt vào phòng vui vẻ reo lên:

- Ôi, Amber! Amber! Em cám ơn bà vô cùng.

Amber quay lại, bực mình trông thấy Jemima mặc một cái áo sa tanh màu xanh da trời mà gấu được viền bằng những hoa hồng giả, tóc gài những bông hồng thật, trông xinh đẹp hơn bao giờ hết.

- Cám ơn về vấn đề gì?

- Đã mời ngài Carlton đến ăn bữa tối! Cha đã nói với em là ngài đã về và bà đã mời ngài tới.

- Có cả Joseph Cuttle nữa đấy nhé! Nếu em không tỏ ra ngoan ngoãn với hắn thì cha em giận đó!

- Ôi! Joseph Cuttle. Ai thèm chú ý đến hắn kia chứ! Ôi! Bà Amber, em hồi hộp quá! Em phải làm gì? Nói gì? Ôi! Em phải để lại cho chàng một cảm tưởng mạnh mẽ mới được! Xin bà hãy nói lên cho em biết… Bà biết nhiều lắm!

- Em cần phải giữ bình tĩnh và nhã nhặn, - Amber nói hơi tàn nhẫn. - Em nên nhớ rằng bọn đàn ông chúa là ghét những con đàn bà mạnh dạn.

Tức thì Jemima nguôi dạ và cố làm ra vẻ thản nhiên:

- Em hiểu rồi! Em cần phải uể oải và khác người! Miễn sao em đạt được mục đích! Nhưng ôi! Em thấy là em tồi lắm trước mắt chàng! Xin bà hãy nói cho em biết, trông em ra sao?

- Ôi! Trông em rất xinh đẹp, - Amber xác định và đứng lên mặc áo.

Cô cảm thấy lo lắng và khốn khổ, cực kỳ ghen tuông và thất vọng với cô gái con chồng. Amber và Bruce đã qua một buổi trưa với nhau, ánh rực rỡ của những giờ phút đó còn bừng lên trong cô. Thế mà bây giờ đã nổi lên một Jemima trẻ đẹp liều lĩnh, nó xuất hiện đột nhiên như một tình địch nguy hiểm. Vì, do thành hôn với một nhà buôn giàu có, đã có được một sự kính trọng giả tạo mà cô cảm thấy nó làm cho mình kém hấp dẫn. Cô đã có chồng còn Jemima thì chưa; mặc dù Samuel đã khẳng định là không đời nào Carlton lại lấy một con gái nhà buôn. Amber vẫn lo sợ.

Cô mặc áo vào và không để ý tới Jemima, nhưng cô cảm thấy cặp mắt của cô thiếu nữ chĩa thẳng vào mình, cô lại thấy tự tin. Quần áo cô mặc, bằng đăng ten sămpanhơ, dưới lót sa tanh đồng màu có điểm những ngôi sao bằng vàng nhỏ. Vẫn cứ tránh cặp mắt của Jemima, Amber tiến tới chỗ để mũ để lấy những hòn ngọc.

Jemima kêu lên:

- Ôi! Trông bà sao mà đẹp thế! Chàng chẳng thèm để ý đến em đâu!

Amber mơ màng nhìn vào trong gương nhẹ nhàng nói:

- Tất nhiên là có chứ! Chưa bao giờ em đẹp như bây giờ.

Vừa lúc đó, người hầu phòng của Jemima thò đầu vào cửa phòng khẽ nói với Jemima:

- Cô Jemima, ngài vừa mới đến và đang đi vào.

Trái tim Amber nhảy lên đập liên hồi, nhưng cô cũng không quay đầu trở lại. Trái lại Jemima có vẻ xúc động như một nạn nhân trẻ tuổi sắp đến giờ phải hành hình. Cô bé thì thầm:

- Chàng đến rồi. Lạy chúa tôi!

Điều đó biểu lộ sự bối rối đến tột cùng của cô bé, vì trong nhà Dangerfield, dùng đến tên chúa không phải là hão huyền!

Cô bé nâng váy lên chạy biến.

Năm phút sau, Amber cũng đã sửa soạn xong. Cô nóng ruột muốn biết chàng đối với Jemima ra sao, nghĩ gì về nó; nhưng trước hết là cô muốn được thấy chàng, được nghe giọng nói của chàng, ngắm nhìn bộ mặt chàng, được ở cùng một phòng với chàng.

- Xin bà hãy cẩn thận! - Nan đưa cho chủ cái quạt và góp ý.

Vừa bước vào phòng, Amber đã nhìn thấy chàng ngay. Chàng ở ngay trước mặt cô, đang nói chuyện với Samuel và hai người khác. Jemima đã lẻn đến bên cạnh chàng, ngắm nhìn chàng như một bông hoa quay về phía mặt trời. Amber tiến lại phía họ, nhưng phải dừng lại không biết bao nhiêu lần để đáp những lời chào của những người khách khác, mà phần đông cô đã quen từ năm tháng nay.

Họ là những nhà buôn, những nhà luật pháp, những chủ kim hoàn, tất cả lập nên nòng cốt của giới quý tộc vững chắc, nó nhanh chóng trở thành lực lượng lớn nhất nước Anh. Nó kiểm soát mỗi ngày một nhiều đường lối chính sách đối nội và đối ngoại của Chính phủ, vì nó nằm trong nguồn tài chính lớn nhất trong nước.

Chính những nhà buôn đã kiên quyết yêu cầu chiến tranh với Hòa Lan, mà họ cho là cần thiết để bảo vệ nền nội thương và ngoại thương của nước Anh chống lại kẻ thù lớn nhất của họ. Và ngài Carlton, một tên tàu ô đã đánh chìm nhiều tàu và bắt giữ nhiều hàng hóa của Hòa Lan, có quyền được họ thán phục và kính trọng.

Cuối cùng rồi Amber cũng tới được chỗ nhóm người đang nổi bật lên trên nền một tấm thảm bằng dạ, bằng nhung thêu vàng mà cô đã cho treo ở trong phòng khách. Cô bái chào rất sâu, Bruce nghiêng mình đáp lễ, Jemima quan sát hai người.

- Thưa ngài Carlton, tôi rất sung sướng được ngài chiếu cố đến đây!

Cô cảm thấy mình có thể bình tĩnh nhìn chàng, mặc dù trong thâm tâm rất xúc động.

- Tôi rất sung sướng được đến đây! Thưa bà!

Ai có thể đoán được là ba giờ trước đây họ đã ngủ với nhau!

Họ có vẻ hai người xa lạ, lạnh lùng và lịch sự.

Bữa ăn đã được báo và các vị khách đi sang phòng ăn, ở đấy các món ăn được sắp xếp theo kiểu Pháp dưới hình thức tự chọn[14].

Amber và Bruce lập tức xa nhau ra vì cô còn đi làm nhiệm vụ bà chủ nhà, còn chàng thì bị lũng đoạn bởi một nhóm nhà buôn muốn biết bao giờ thì chiến tranh nổ ra, bao nhiêu tàu chàng đã bắt giữ được, có đúng là bên Hòa Lan hiện đang bị một bệnh dịch hoành hành? Họ hỏi chàng tại sao Hoàng Thượng không chịu tu chỉnh lại, sự lười biếng và sự trác táng còn kéo dài bao lâu nữa trong triều đình, cho Hoàng Thượng vay tiền có đảm bảo không? “Những tàu thuyền của chúng ta”, “Thương nghiệp của chúng ta”, “Biển cả của chúng ta”, đó là những từ đan chéo nhau. Các bà, họp thành một nhóm, nói chuyện với nhau về con cái, về sinh đẻ, về đầy tớ. Hầu như không một người nào, trong bất cứ lúc nào, không có nhận xét là nước Anh sung sướng hơn nhiều dưới thời đại của lão Oliver[15], họ quên mất hẳn là họ đã từng cằn nhằn dưới cái ách của chính lão Oliver đó.

Ra khỏi phòng ăn, họ sang phòng khách, ngồi trong những ghế bành, ghế dài và ghế đẩu quanh những cái bàn nhỏ. Amber, mắt không rời khỏi Bruce, mặc dù bị thu hút, cô tức giận thấy Jemima đã lôi được chàng ra khỏi đám đông tíu tít hỏi chàng, đưa chàng vào một góc phòng. Cả hai ngồi nói chuyện với nhau, có một cái đĩa để trên đầu gối họ.

Jemima ba hoa và mỉm cười luôn miệng, mắt sáng ngời sung sướng và đầy say mê thán phục. Bruce quan sát cô bé, thỉnh thoảng mới nói một câu, dù thấy chàng chỉ có vẻ đùa chơi, Amber cũng run lên vì lo lắng và ghen tuông.

Đã nhiều lần cô định lại chỗ họ, nhưng lần nào cũng vậy, dọc đường cô dừng lại. Một bà quả phụ quý tộc, người dẹt như một tấm bánh tráng, bộ mặt chó xù hỗn xược, ghé vào tai cô thì thầm:

- Jemima có vẻ hợp khẩu vị với ngài Carlton lắm. Suốt buổi tối mắt cô bé cứ liếc nhìn ngài hoài. Thưa bà Dangerfield, cho phép tôi nói, nếu Jemima là con gái tôi, tôi sẽ tìm được cách lánh xa nó ra. Tôi rất phục những chiến công của ngài, nhưng tai tiếng đối với phụ nữ không được tốt lắm đâu. Xin bà hãy tin tôi.

Amber làm ra vẻ sợ hãi:

- Trời ơi! Xin cảm ơn bà Humpage. Tôi xin đi lo liệu ngay bây giờ.

Không chậm trễ, cô tiến đến góc có Joseph Cuttle ngồi đang nói chuyện với Henry, cậu làm ra vẻ như không biết có Jemima ở đây với một người đàn ông, không những có danh tiếng mà còn là một vị anh hùng. Amber kêu lên:

- Thế nào Joseph! Tối nay ông vừa ở đâu thế? Tôi đoán là ông chưa nói được tới hai câu với Jemima?

Joseph mặt đỏ bừng vụng về đung đưa chân bên này sang bên kia, còn Henry thì nhìn sâu vào cái cổ áo hở hang của mẹ ghẻ.

- Thưa bà, tôi thấy tối nay vui lắm, Jemima còn đang bận.

- Ngớ ngẩn quá! Jemima sẽ không tha thứ tội thờ ơ đó đâu!

Amber nắm lấy cổ tay anh ta lôi đi:

- Ông không thể minh oan được, nếu ông cứ ngồi mãi ở đây. Thôi lại đây!

Hai người mở đường xuyên qua phòng. Amber vẫn nắm tay Joseph sợ hắn bỏ chạy mất. Cứ thể cô đưa hắn đến gần Bruce, và làm ra vẻ không nhận thấy cái nhìn đầy trách móc của Jemima, giới thiệu hắn với Bruce:

- Jemima, tôi đến đề nghị cô mở đầu cuộc khiêu vũ với ông Joseph.

Jemima đứng dậy dáng điệu rất khó chịu, nhưng khi quay lại nhìn Carlton thì mặt cô sáng lên:

- Xin ngài tha lỗi cho!

Bruce nghiêng mình:

- Vâng, xin mời bà. Và cám ơn bà đã tiếp tôi trong bữa ăn.

Jemima gửi cho chàng một nụ cười dài, chẳng hề quan tâm đến kẻ khốn khổ đang tái mặt đi bên cạnh cô. Rồi cô khẽ bái chào Amber và tiến ra phòng khiêu vũ; nhưng cô không nắm tay Joseph và cũng không nhận thấy sự có mặt của anh ta.

Amber đợi cho hai người đi khỏi tầm họ có thể nghe được mới quay lại Bruce đang nhìn cô mỉm cười. Chàng có vẻ như hiểu rất rõ cô đang nghĩ gì.

- Thế nào? - Amber hỏi - anh vừa qua một tối vui chứ?

- Tuyệt. Cám ơn em đã mời anh. Và bây giờ (anh nhìn lên chiếc đồng hồ) anh phải đi đây.

- Thật sao! - Amber gượng cười châm biếm. - Em vừa mới đến là anh đã phải đi ngay!

- Anh có công việc trong Whitehall!

- Em hình dung được loại việc gì rồi!

- Mỉm cười lên một chút em - Chàng khẽ nói. - Một số khách của em đã bắt đầu thắc mắc về sự thân mật của chúng ta rồi đấy. Không bao giờ một người phụ nữ lại cãi nhau với một người đàn ông không thân lắm.

Giọng chế giễu đó làm cô điên tiết, nhưng điều chàng nói làm cô run sợ. Cô buộc phải mỉm cười, liếc nhanh nhìn ra xung quanh để xem hai người có bị để ý không. Cô tự nhủ thầm: “Ta phải hết sức thận trọng: nếu có kẻ đoán biết. Trời! Nếu như người ta biết!”.

Cô mỉm cười, cất cao giọng:

- Thưa ngài Carlton, tôi rất sung sướng được ngài hạ cố tới thăm tối nay. Chúng tôi ít khi có diễm phúc được đón tiếp một người có nhiều công lao với nước Anh.

Bruce nghiêng mình một cách duyên dáng, vô tư và nhẹ nhàng vốn có của chàng.

- Xin cảm ơn bà và xin chào bà!

Từ biệt Amber, Bruce đi tìm Samuel. Đột nhiên Amber đang nói chuyện với một ông già, liền bỏ ông, chỉ nói khẽ vài câu là đi bảo đầy tớ mang rượu lên. Trong hành lang, cô nâng váy lên chạy hết sức nhanh ra sân đằng trước để gặp Bruce lúc đó đang bước lên xe. Cô gọi như gào giữa những tiếng lích kích do gót giày cao nện trên sân:

- Ngài Carlton!

Bruce quay lại:

- Bà gọi tôi, thưa bà Dangerfield?

- Tôi có một công việc cần nói với ngài do chồng tôi bảo!

Nói xong cô trèo vào trong xe và ra hiệu cho chàng theo vào:

- Bruce, khi nào em lại được gặp anh?

- Amber, em điên sao đấy? Em nghĩ thế nào?

Bruce nói vẻ sốt ruột, mắt ánh lên bực tức, chàng nói tiếp:

- Lần này em cần phải biết điều hơn một chút chứ!

Amber hơi nhíu lông mày nhìn ra ngoài cửa xe; nếu tên hầu khốn kiếp kia đi đi cho, cùng với bó đuốc soi sáng cả hai người!

- Ôi! Em sẽ thận trọng. Nhưng Bruce, em cần phải được gặp anh. Bao giờ? Em có thể đến được vào bất cứ giờ nào.

- Vậy thì sáng mai cô sẽ đến tàu. Chúng tôi đang bốc dỡ hàng, không ai phải ngạc nhiên thấy cô đến.

- Vậy sáng mai em sẽ đến.

- Amber!

Buộc lòng cô phải ra khỏi xe và chạy vào trong nhà. Cô hoảng hốt thấy phòng khách đang náo động, lúc cô đi ra mọi người còn đang khiêu vũ và ca hát. Vội vớ lấy người đầu tiên cô gặp và hỏi:

- Làm sao thế thưa ông?

- Ông nhà ta đấy. Ông Dangerfield lên cơn đau!

- Ông nhà tôi đau!

Một ý nghĩ thoáng qua trong óc cô. Ông ta đã đoán biết mối quan hệ giữa cô và Bruce chăng? Phải chăng cú đòn đó làm ông quỵ? Lo lắng cho bản thân mình nhiều hơn cho ông, cô chạy vội lên cầu thang.

Phòng ngoài đầy những người đủ các loại, đầy tớ và những người trong gia đình, không hỏi họ, cô đi thẳng vào buồng ngủ. Samuel đang nằm thẳng trên giường. Lettice đang quỳ bên cạnh ông và bốn người con trai lo lắng nhìn cha. Không ai để ý đến cô. Bác sĩ Forest, người thầy thuốc của gia đình tối hôm ấy cũng đến dự, đang bắt mạch cho ông.

Amber hạ thấp giọng thì thầm:

- Việc gì xảy ra thế? Tôi đang đi gọi lấy rượu, lúc trở về thấy người ta nói ông bị lên cơn đau có phải không?

- Đúng thế! - Sam trả lời cộc lốc.

Amber lại gần giường, phía đối diện với Lettice. Cô không dám nhìn Lettice, và cả những người khác, nhưng cô có cảm giác là chẳng một ai chú ý đến cô, họ chỉ nghĩ đến cha họ. Cô cảm thấy thời gian như dài vô tận, tuy chỉ mới được vài phút trước khi Samuel mở mắt. Cặp mắt ông trước tiên nhìn vào Lettice, rồi lại quay tìm Amber. Lúc nhìn thấy cô ông mỉm cười. Cô quan sát ông, lòng hồi hộp, chỉ sợ ông nói lên một tiếng kết tội cô.

Cô cúi xuống nhẹ nhàng hôn ông:

- Samuel, anh ở đây cùng với cả nhà. Không việc gì phải lo lắng.

- Anh không hiểu mình làm sao… có lẽ…

- Thưa ông, - bác sĩ nói, - ông bị lên cơn đau.

Lettice khóc, rất nhẹ nhàng để không làm phiền đến ai, người anh cả lại gần đỡ chị lên. Theo yêu cầu của bác sĩ, mọi người đều ra khỏi phòng, trừ có Amber. Thế là bác sĩ nghiêm trang nói với hai người, nhấn mạnh sự cần thiết phải làm thế nào để Samuel có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hoàn toàn trong vài ba ngày. Không được có một sự cố gắng nào, đặc biệt ông dặn dò Amber đang trịnh trọng nhìn ông và gật đầu tán thành.

- Thưa bà Dangerfield, bà cần phải giúp đỡ ông nhà mới được. - Rồi lúc cô tiễn ra cửa bác sĩ còn dặn thêm - Tình trạng ông nhà như ngàn cân treo trên sợi tóc, nếu bà không cẩn thận… bà hiểu tôi chứ?

Amber đáp:

- Có chứ ạ! Tôi sẽ chăm sóc.

Khi cô quay trở lại, Samuel cầm tay cô và mỉm cười:

- Bác sĩ Forest đầy thành kiến. Chúng ta không nên nghe lời ông ta, phải không?

- Có chứ Samuel ạ! Mọi người phải vâng lời ông ta. Ông ta nói là vì lợi ích của anh, và phải như vậy. Samuel, xin anh hứa với em là anh sẽ làm như vậy.

Samuel tỏ ra bối rối, nhưng Amber cương quyết. Cô không cho phép ông được làm gì cả, ngay cả việc nhỏ nhất có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của ông. Đúng là họ được sung sướng như trước đây, khi ông không nghĩ rằng cô còn có một điều quan trọng khác. Ngoài sức khỏe của ông, cô không còn quan tâm đến việc khác. Samuel cảm động sâu sắc về bằng chứng của tình thương đó và không kìm được những giọt nước mắt. Amber vừa nói vừa vuốt ve mái đầu ông, cô nghĩ là nếu lúc này mình có mang, đứa con là của Carlton, và Samuel sẽ chấp nhận là con của ông.

Buổi sáng hôm sau ông cảm thấy đỡ, Amber vẫn yêu cầu ông phải nằm nghỉ như bác sĩ đã dặn, mặc dù ông phản đối, cô vẫn ở bên cạnh ông. Vào lúc một giờ trưa, Jemima vào với hai người anh để báo tin họ sẽ ra cảng trông nom việc bốc hàng lên tàu của ngài Carlton. Samuel liền hỏi Amber.

- Em yêu, tại sao em không cùng đi với các con? Em cứ tự giam hãm với anh thế này mãi sao?

Jemima lo lắng nhìn Amber với hi vọng là bà mẹ ghẻ sẽ từ chối. Phải được nài thêm, sau cùng Amber mới chịu khuất phục. Nhưng chuyến đi này cô hoàn toàn thất vọng: hai người không trao đổi riêng với nhau được một câu nào, Bruce bận đến nỗi hình như càng không nhận thấy sự có mặt của cô. Niềm an ủi độc nhất của cô là Jemima cũng bị thất vọng như vậy và không giấu được như cô.

Tất nhiên là chàng có tặng cho cả hai người những món quà rất đẹp. Cho Jemima một tấm vải tuyệt diệu, một tấm lụa trên đó hình như vàng kim được rải thành những hình vẽ nhẹ đến nỗi người ta tưởng vẽ bằng ngòi bút. Amber nhận được một cái vòng đeo cổ chạm trổ bằng vàng và ngọc thạch. Hai vật đó đã lấy ở một chiếc tàu Hòa Lan từ Đông Ấn trở về.

Nhưng buổi sáng sớm hôm sau, Amber đã chuồn ra khỏi nhà choàng trong một chiếc áo măng tô màu sẫm và che mặt cẩn thận. Cô thuê một chiếc xe ngựa đi đến nhà Almsbury, và cùng với hai vợ chồng anh đến nhà trẻ chơi với con nửa giờ, rồi quay sang phòng của Bruce. Chàng hỏi:

- Thế nếu cô bị lộ thì sao?

Amber đầy tin tưởng đáp:

- Không thể thế được. Samuel còn đang ngủ và Nan chỉ việc nói với lão là em ra ngoài thử cái áo; do đó em rất an tâm. - Cô mỉm cười hỏi tiếp - Ồ! Em là một người vợ rất tận tâm. Anh khỏi lo.

- Em là một cô gái đa tình nhưng lại không có tâm hồn. Tội nghiệp cho những kẻ nào yêu em!

Cô quá sung sướng không thể giận trước ánh lóng lánh trong cặp mắt xanh đang nhìn cô, đủ làm cho cô tha thứ hết mọi lỗi. Ngồi trên đầu gối chàng, choàng hai cánh tay lên cổ và đặt môi lên má chàng vừa mới cạo, cô thì thầm:

- Nhưng anh yêu em, anh Bruce, có bao giờ em làm anh phải đau khổ đâu! Em tin rằng không đời nào em làm như vậy được, dù có muốn đi chăng nữa! (cô nói thêm, bĩu môi dài…)

Chàng dướn một bên lông mày lên và mỉm cười. Chưa bao giờ chàng chạy theo những lời ngợi khen theo mốt, đôi khi cô tự hỏi, với lòng ghen tuông, không biết chàng có làm như vậy với những phụ nữ khác không, với Jemima chẳng hạn!

- Anh nghĩ thế nào về Jemima? - Cô đột nhiên hỏi.

- Cô bé xinh lắm, và ngây thơ hơn cả một cô thị nữ ở trong triều tuần lễ đầu.

- Con bé nó mê anh đến điên cuồng!

- Anh đã nhận thấy một trăm nghìn livrơ làm cho một người đàn ông hấp dẫn hơn anh ta tưởng.

- Trăm ngàn! Trời ơi! Bruce! Biết bao là tiền! Khi nào Samuel chết đi em sẽ có sáu mươi sáu ngàn! Anh nghĩ xem, một gia sản lớn biết chừng nào, nếu chúng ta hợp nhất chúng lại. Chúng ta sẽ là những người giàu có nhất nước Anh!

Đột nhiên chàng đứng lên, bịt miệng cô lại bằng một cái hôn. Amber ra đi hoàn toàn ngất ngây, những lý lẽ của cô bị ngừng lại. Nhưng tất nhiên là chưa hết được! Vì bây giờ cô đã có được một thứ có giá trị đối với Bruce: tiền, cô hi vọng dùng nó làm mồi nhử. Chỉ cần chàng đồng ý lấy cô làm vợ, cô có thể đảm bảo được đến suốt đời. Thực ra đó là vấn đề duy nhất mà cô đeo đẳng. Tất cả những tham vọng lớn lao khác đều tan trước vấn đề đó như bọt xà phòng.

Hai ngày tiếp theo cô không đến nhà Almsbury, vì Bruce đã bảo cô biết, phải cẩn thận nếu không muốn bị lộ. Chàng nói: “Nếu cô cứ đi lại bằng lý do giả hiệu như thế mãi tránh sao khỏi bị nghi ngờ. Và nếu như họ bắt được quả tang thì coi như bảy mươi nghìn livrơ tan ra mây khói”.

Đúng, cô biết vậy, nên quyết định thận trọng.

Nhưng khi Jemima hỏi ý kiến cô về ngài Carlton, môi cô đỏ bừng vì máu ghen bốc lên, cô vội cúi xuống để buộc lại cái nịt tất:

- Thì… tất nhiên là một người rất đẹp trai!

- Em nghĩ là ngài yêu em lắm phải không?

- Vì sao mà em nghĩ như vậy? - giọng chua chát mặc dù không muốn vậy nên cô liền đổi giọng - không nên liều lĩnh như vậy Jemima ạ! Tôi tin là tất cả mọi người đều cho rằng em có tình ý với chàng, và bọn triều thần đều giống nhau cả.

- Giống nhau? Về vấn đề gì?

Khó chịu và buồn bực về cái vẻ liều lĩnh của Jemima, Amber liền kết thúc một cách nghiêm khắc:

- Em nên nhớ lấy vấn đề này, hãy cẩn thận không để chàng làm khổ mình.

- Làm khổ, chà…! - Jemima nhạo báng. - Một khi mà em yêu chàng, chàng làm khổ gì được em?

Amber cố nén cơn giận muốn đánh, giật tóc cô bé, nhưng rồi cô định thần được. Hành động đó không phù hợp với tính chất mà cô đã tự tạo cho mình qua bao cố gắng và hi sinh, nó sẽ làm hỏng tất cả chỉ vì một con bé điên dại không nghĩa lý gì với cô. Tuy nhiên từ lúc đó mối quan hệ giữa hai người lạnh dần. Jemima không hiểu sự thay đổi đó, lại bắt đầu gọi Amber bằng bà như trước.

Buổi trưa hôm sau, vừa đi thăm một trong những họ hàng đông đúc của Samuel về, Amber thấy Jemima đang đứng đợi ở ngoài hành lang cùng với Carlton, cả hai đều mặc quần áo đi chơi. Jemima đánh phấn thoa son, bôi nước hoa, xoăn tóc và cái cổ áo để hở quá rộng làm cho người ta như sắp trông thấy xuất hiện cặp vú nhỏ của cô bé. Cô còn gài cả những bông hồng vàng lên tóc và hời hợt khoác một cái áo măng tô nhung đen vạch vàng trên vai, để cho thân hình ít bị che phủ nhất. Bất kỳ ai cũng có thể cho Jemima là một người đẹp trong triều hoặc một gái giang hồ hợp thị hiếu. Amber ngắm nhìn con gái chồng với vẻ ngạc nhiên không giấu giếm:

- Lạy Chúa tôi! Jemima! Em đi đâu mà ăn mặc như thế?

Mắt Jemima sáng lên, giọng gần như đắc thắng và khiêu khích, cô bé đáp:

- Ngài Carlton vừa nói mời em đi dạo chơi trong công viên Hyde Park!

- Theo yêu cầu của em có phải không?

- Ồ! Cũng có thể như vậy! Không phải cứ ngồi đấy mà được hưởng điều mong ước!

Trước đây Amber đã từng nói đại loại như thế và Jemima đã dùng nó làm câu của mình mà không rõ nguồn gốc ở đâu. Amber đã ma quái kích động tinh thần trỗi dậy ở Jemima, hậu quả những lời khuyên ấy lại quật chính mình. Ba tháng trước đây con bé không bao giờ dám đề nghị một người đàn ông cho mình đi xe cùng.

- Jemima, sao em lố bịch thế! Em không biết ngài Carlton là hạng người thế nào à?

Jemima vểnh cằm lên đáp:

- Em xin lỗi bà, nhưng em biết chàng rất rõ. Chàng đẹp trai, hấp dẫn, một người quý phái mà em yêu!

Amber nhếch môi khinh khỉnh và nhại lại một cách tàn nhẫn:

- Chàng đẹp trai, hấp dẫn, một người quý phái mà em yêu! Chao ôi! Nếu em không cẩn thận em sẽ nhận ra sự trong trắng của em…

- Em không tin bà. Vả lại có Carter đi theo em.

- Như thế là hơn cả. Phải làm sao để hai chị em không rời được nhau đấy!

Amber tức giận đến nỗi nếu không có những dấu hiệu của Nan thì cô còn nói thậm tệ hơn nữa, nhưng chuông cửa đã kêu và người hầu dẫn Bruce vào. Chàng chào hai người phụ nữ; một cảnh đùa nghịch xuất hiện trong mắt chàng khi chàng trông thấy Amber và con gái chồng có vẻ đang cãi vã. Amber nghĩ thầm: “Quỷ nó tha chàng đi! Bọn đàn ông bao giờ cũng tự cho mình là trên tất cả”.

- Thưa bà Dangerfield, - Bruce nói. - Thật là một sự bất ngờ lý thú. Tôi không dám hi vọng được cùng đi với bà.

- Ồ! Bà không đi đâu, - Jemima vội nói. - Bà vừa đi về đấy!

- Thật vậy ư! - Bruce nhẹ nhàng nói. - Thưa bà Dangerfield, tôi rất lấy làm tiếc! Được đi với bà thì còn gì hay bằng!

Amber trừng trừng nhìn chàng, lóe lên vẻ giận dữ, ánh mắt long lanh, xiên lệch như một con mèo:

- Ngài cho là thế à, ngài Carlton?

Cô quay đi đột ngột lên cầu thang, nhưng khi nghe tiếng cửa đóng, cô dừng lại trên ban công, tìm cách nhìn theo họ. Họ đã đi cả rồi. Cô giơ một cánh tay lên, ném mạnh cái quạt xuống đất. Cô tưởng là chỉ có một mình, nhưng vừa lúc đó một người hầu phòng xuất hiện ngạc nhiên nhìn bà chủ. Cặp mắt hai người gặp nhau trong giây phút nặng nề, cô bỏ chạy lên buồng mình.

Cô còn đang trong cơn chấn động thì Samuel ở phòng làm việc về, ông đã ở đấy vài ba giờ. Tuy nhiên cô cũng âu yếm hôn ông, đặt ông ngồi rồi lấy một cái ghế khác mang đến ngồi xuống bên cạnh và đặt tay mình vào tay ông. Hai người nói chuyện với nhau về nhiều việc, cô chau mày lại và có vẻ nghĩ ngợi.

Ông vuốt ve mái tóc mượt mà của vợ rồi hỏi:

- Em sao thế? Có vấn đề gì không ổn chăng?

- Không, Samuel, không có vấn đề gì cả. Ôi! Samuel, dù sao thì em cũng cần phải nói với anh. Về vấn đề Jemima đấy mà, em buồn quá!

- Em muốn nói đến Carlton phải không?

- Vâng, cách đây một giờ em vừa mới gặp con bé ngoài hành lang. Nó đã yêu cầu với ngài đem nó đi chơi công viên.

Samuel thở dài mệt mỏi:

- Anh không tài nào hiểu được nó. Nó đã được giáo dục chu đáo. Anh vẫn thường tự bảo, ngày nay bọn thanh niên thở ra toàn những điều hư hỏng. Anh cũng không tin là ngài quan tâm đến nó; Jemima không phải là loại phụ nữ thuộc khẩu vị của ngài. Nếu nó để ngài yên, thì không bao giờ người ta động đến nó.

- Tất nhiên không rồi! - Amber xác nhận một cách cả quyết.

- Anh không biết làm thế nào cả…

- Em, em biết. Ta phải cho nó thành hôn với Joseph Cuttle càng nhanh càng tốt. Trước khi điều xấu nhất xảy đến.