← Quay lại trang sách

- XVII -

Đoạn kết thúc tình bạn giữa Jemima với bà mẹ ghẻ. Do một thứ linh tính không thể sai lầm, cô bé biết ngay ai là thủ phạm gây ra quyết định đột ngột của cha cô về đám cưới của cô với Joseph Cuttle. Vả lại lần đầu tiên Amber nhận được sự ủng hộ của toàn thể gia đình, vì mọi người đều lo lắng về hành vi của Jemima với một kị sỹ mặc dù họ cho là Amber chịu trách nhiệm. Họ không thể tưởng tượng được Jemima lại đi chiêm ngưỡng một người như vậy nếu không có tấm gương xấu của Amber. Tuy nhiên Bruce có vẻ hơi chướng khi chàng biết tin hôn lễ sẽ được cử hành ngày 30 tháng Tám, bốn mươi ngày sau khi ăn hỏi:

- Trời ơi! - Bruce nói. - Cái thằng vụng về, cẳng như cẳng gà lại lấy được con búp bê xinh đẹp Jemima!

- Thì việc gì đến anh, nó lấy ai kệ nó.

- Về nguyên tắc thì thế! Nhưng cô không thấy là cô nhúng tay quá sâu vào công việc gia đình Dangerfield đó sao?

- Không đâu. Dù sao thì Samuel cũng muốn nó lấy hắn. Em chỉ làm nhanh công việc, vì lợi ích của nó.

- Ồ! Nếu em có ý nghĩ là anh cám dỗ nó thì em lầm to. Anh đã đưa nó đi chơi vì nó yêu cầu, và nếu từ chối sẽ là một xúc phạm đối với cha nó. - chàng nheo mắt lại nhìn cô - Anh tự hỏi, không biết em có quen thuộc ông già sộp Samuel Dangerfield không? Xin em nói cho biết quỷ nào đã dẫn em đến lấy lão. Họ nhà Dangerfield không phải là hạng người lấy một đào hát về làm vợ!

Amber bật cười định nói: “Anh muốn biết lắm hả?” Nhưng rồi cô không nói.

Amber không chịu theo những lời khuyên phải cảnh giác của Bruce, mỗi tuần cô đến nhà Almsbury ba bốn lần vào buổi sáng. Samuel đi làm việc vào lúc bảy giờ và trở về lúc từ mười một giờ đến mười hai giờ trưa, cô lúc nào cũng có mặt ở nhà lúc ông về. Nếu chỉ có vậy thì cô không gặp gì khó khăn cả. Ông hoàn toàn tin tưởng ở cô, và nếu khi ông hỏi cô đi đâu về, không phải là vì hồ nghi mà chỉ để có chuyện nói và cũng bởi vì ông quan tâm đến từng chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của cô. Cô nói gì ông cũng tin.

Trong khi đó Jemima hờn dỗi và tính nết trở nên xấu. Cô bé từ chối không chịu quan tâm gì đến công việc chuẩn bị cho đám cưới, dù là việc nhỏ nhất. Những thợ may và thợ bách hóa suốt ngày tấp nập ra vào; cái áo cưới của cô phải được thêu bằng chỉ vàng, và cái nhẫn cưới phải được chạm ba mươi viên kim cương. Cái phòng khiêu vũ lớn, ở cánh nam ngôi nhà, trong đó sẽ tiếp khách và tổ chức khiêu vũ hóa trang, đã được biến thành một cánh rừng xuân thực sự, với cỏ mọc trên sân. Đám cưới sẽ có đến năm trăm khách mời và một ngàn vào những cuộc liên hoan mấy ngày sau. Năm mươi nhạc sĩ trứ danh của Luân Đôn được giữ trước cho ban nhạc, và một bếp trưởng người Pháp được mời từ Paris đến để tổ chức bữa ăn. Samuel muốn trước hết làm vui lòng con gái, sự hờn dỗi của cô làm ông khổ tâm.

Amber bênh vực Jemima một cách độ lượng:

- Samuel, anh việc gì phải buồn. Jemima cũng như tất cả các cô gái khác đến tuổi lấy chồng mà chưa lấy. Xanh xao và khó tính, chỉ có thế thôi! Chỉ đợi sau lễ cưới, nó sẽ trở lại, em bảo đảm với anh như vậy.

Samuel lắc đầu nói:

- Lạy Trời, anh mong như vậy! Thấy nó khốn khổ, anh khổ tâm lắm. Đôi khi anh tự hỏi, ép nó lấy Joseph Cuttle chúng ta có mắc sai lầm không? Dù sao thì khắp Luân Đôn này cũng chẳng tìm đâu ra một người chồng xứng đáng với nó nếu nó…

- Hão huyền cả thôi, anh Samuel. Đã bao giờ anh nghe thấy nói đến một cô gái tự lựa chồng cho mình không? Nó còn trẻ quá, làm sao mà chọn được người thích hợp. Joseph là một chàng trai ngoan, hắn sẽ làm cho vợ hắn được sung sướng.

Sự việc được giải quyết như vậy, Amber thầm khen mình đã hành động khéo léo. Bây giờ Jemima không làm phiền cô nữa. “Con nhỏ thật điên rồ! Amber nghĩ thầm nhạo báng. Nó phải biết không nên đấu gươm với ta thì hơn!”.

Sáu tuần lễ trôi qua sau khi Bruce trở về, Amber tuyên bố với chàng là cô lại có mang và giải thích với chàng cô tin chắc đứa con là của chàng. Cô nói:

- Em hi vọng sẽ là con gái. Con trai đã đẹp, vậy con gái sẽ là tuyệt diệu. Anh muốn đặt tên cho con là gì?

- Anh cho đó là nhiệm vụ của Samuel.

- Chao ôi! Thế tại sao nào? Dù sao thì lão cũng sẽ hỏi ý kiến em. Vậy anh muốn thế nào, Bruce? Xin anh cho em biết.

Chàng có vẻ suy nghĩ nghiêm chỉnh, nhưng một nụ cười nửa miệng ở góc môi chàng nghĩ gì, sau cùng nói:

- Susanna là một cái tên đẹp đấy chứ?

- Anh biết ai tên là Susanna vậy?

- Không. Tại em đã hỏi anh. Anh chỉ nói với em một cái tên mà anh thích, có thế thôi.

Cô liếc nhìn anh thật nhanh rồi chuyển sang vấn đề khác:

- Em đang tự hỏi, khi Susanna ra đời không biết anh ở đâu?

- Ở một nơi nào đó, chiến đấu ác liệt chống quân Hòa Lan, anh hi vọng vậy. Chúng ta sắp tuyên chiến với chúng, còn đợi Quốc hội thông qua ngân sách cần thiết.

Hai người nằm dài trên giường, chỉ mặc có cái quần cộc. Bruce đã bỏ bộ tóc giả ra và bộ tóc cắt ngắn của anh lật ra đằng sau. Amber cúi xuống và vớ một chùm nho chín mọng:

- Em cho thời gian đối với anh sẽ dài lê thê nếu không được đốt phá một thành phố hoặc được giết một số quân Hòa Lan!

Chàng cười và đớp lấy vài quả nho cô cầm.

- Em nói về anh như một tên khát máu!

Cô thở dài:

- Ôi Bruce! Nếu chỉ cần anh nghe em, - đột nhiên cô chồm lên, nằm lăn ra trước mặt chàng, quyết tâm phải được chàng nghe - Nếu cần, xin mời anh cứ ra trận đi, Bruce! Nhưng khi hết chiến tranh, xin anh bán hết tàu để ở lại Luân Đôn. Với một trăm ngàn của anh và sáu mươi sáu ngàn của em, chúng ta sẽ đủ giàu có để mua cả Mậu dịch chứng khoán như lâu đài Mùa hè, nếu chúng ta muốn. Chúng ta có thể có một tòa lâu đài đẹp nhất Luân Đôn, và tất cả những người sang trọng đều phải đến dự tiệc và khiêu vũ với chúng ta. Chúng ta sẽ có hàng tá cỗ xe, hàng ngàn đầy tớ và một cái thuyền buồm để ngao du sang Pháp nếu chúng ta muốn. Chúng ta sẽ vào triều đình. Anh sẽ là một nhân vật vĩ đại, tiến sĩ hoặc gì khác nếu anh thích, em sẽ là bà thị nữ. Trong khắp nước Anh này sẽ không còn có ai ở trên chúng ta! Ôi! Bruce! Anh yêu dấu! Anh không hiểu sao? Chúng ta sẽ là những người sung sướng nhất trần gian!

Cô quá say đến độ tưởng chàng cũng say sưa như mình. Không ngờ câu trả lời của chàng là một cái tát vào giữa mặt cô.

- Điều đó thật thú vị đối với một người đàn bà!

- Ồ! - Cô cáu kỉnh kêu lên.- Thế bọn đàn ông các anh còn muốn gì nữa?

- Amber, anh sẽ nói em rõ - ngồi lên, anh nhìn vào tận mặt cô - Anh muốn làm hơn thế là trong hai mươi lăm năm tới trèo lên một cái thang, bằng gấu quần của một người trong tay anh sẽ đập lên đầu kẻ khác ở bên dưới. Anh muốn làm một việc gì hơn là mưu mô tính toán với những tên nô lệ và điên rồ, để có được danh tiếng trong những kẻ mà anh khinh. Anh muốn cái gì hơn là đi coi hát rồi lại đến cuộc chọi gà, từ Hyde Park đến Pall Mall và lại bắt đầu như vậy ngày hôm sau. Chơi bài, ngắm váy phụ nữ, dùng làm patanh cho hoàng thượng - chàng có một cử chỉ khinh bỉ - và để kết thúc, chết vì đàn bà và vì rượu sao!

- Em nghĩ là anh cho rằng sống bên Mỹ anh sẽ không chết vì đàn bà và vì rượu sao?

- Có thể là không. Nhưng điều mà anh biết là khi anh chết sẽ không chết buồn.

- À ra vậy! Em hiểu rằng anh rất say mê được sống ở bên đó với bọn mọi đen, bọn kẻ cướp, với thú đi săn và giá treo cổ!

- Còn văn minh hơn nhiều so với em tưởng. Còn có cả một số lớn những người xuất thân trong những gia đình tốt đã rời nước Anh trong hồi dân quốc cộng hòa, xin em chớ quên. Một số nữa cũng ra đi như anh chẳng hạn. Không phải anh đến đấy vì anh thấy ở đó có những người đàn ông và đàn bà châu Mỹ khá hơn hoặc khác những người bên nước Anh, chẳng có gì khác nhau cả. Chính là bởi vì châu Mỹ còn là một nước rất trẻ và đầy hứa hẹn, như nước Anh cách đây hàng ngàn năm. Đó là một nước đang chờ đợi được giáo hóa bởi những người dám mạo hiểm, và anh đang chờ sang đó khi nào có thể. Trong cuộc nội chiến, cha anh đã mất hết những gì mà gia đình đã có từ bảy thế kỷ nay. Anh muốn rằng các con anh phải có cái gì mà chúng không thể mất được.

- Nếu vậy, tại sao anh lại chiến đấu cho một nước Anh mà anh yêu chẳng mấy tí?

- Amber, - chàng dịu dàng nói - anh mong là một ngày kia em sẽ được học rất nhiều vấn đề mà em còn chưa biết.

- Và em mong rằng một ngày kia anh sẽ chết chìm trong cái đại dương khốn kiếp của anh.

- Em khỏi lo, anh còn là một tên quá ư khốn nạn để được như vậy.

Bực mình, Amber nhảy ra khỏi giường, nhưng bỗng nhiên cô dừng phắt lại và nhìn chàng khi chàng quan sát cô, tỳ lên một khuỷu tay. Cô quay trở lại ngồi xuống cạnh chàng và đặt hai bàn tay lên bàn tay chàng:

- Ôi, Bruce! Anh cũng biết là em không nghĩ thế! Nhưng em quá yêu anh, em có thể chết về anh, thế mà anh có vẻ chẳng cần đến em chút nào, như em cần có anh. Em mới chỉ là tình nhân của anh, em muốn là vợ anh, vợ anh thực sự! Em muốn đi tới nơi anh đến, chia sẻ sự nghiệp và cả nỗi bất hạnh của anh, mang con của anh, em muốn được là một phần của anh. Ôi, anh yêu! Em van anh, mang em sang châu Mỹ với, không làm bận gì đến anh cả. Em xin thề với anh, điều đó không có nghĩa gì đối với em cả. Em sẽ sống bất cứ ở đâu, làm bất cứ việc gì. Em sẽ giúp anh hạ các cây cối, trồng thuốc lá. Em sẽ làm bếp cho anh. Ôi! anh Bruce, em sẽ làm tất cả, chỉ cần anh mang em đi theo!

Trong một lúc Bruce nhìn Amber không chớp mắt, nhưng đến lúc cô tưởng như đã thuyết phục được chàng, chàng lắc đầu và đứng lên đáp:

- Không thể được Amber ạ! Em không quen với lối sinh hoạt ấy, chỉ một vài tuần sau em sẽ chán ngay và sẽ trách anh là đã mang em đi theo.

Cô chạy theo chàng, đứng trước mặt chàng, tuyệt vọng tìm cách níu lấy hạnh phúc mà cô đã tưởng ở tầm tay, lại tuột đi mất:

- Anh Bruce, không bao giờ như vậy đâu, em xin thề! Với anh em sẽ yêu tất cả!

- Không thể được, Amber ạ! Thôi đừng nói đến đấy nữa.

- Vậy là anh còn một lý do khác. Có đúng không? Lý do nào?

Chàng bắt đầu sốt ruột:

- Vì tình yêu Chúa, Amber, chúng ta dừng lại ở đây thôi. Anh không thể làm thế được. Chỉ có vậy thôi.

Amber nhìn chàng rất lâu rồi cặp mắt cô hẹp lại:

- Em biết tại sao rồi. Tại sao anh không muốn mang em đi, không muốn lấy em. Bởi vì em là cháu một tá điền mà anh thì là quý tộc. Cha em chỉ là một sĩ quan bình thường, còn gia đình anh ngự trong Hạ Nghị viện, trước khi có một. Mẹ em là một người đàn bà bình thường, còn của anh là một Bruce, xuất thân từ chính Moses, không hơn không kém! Họ hàng em đều là tá điền, còn anh, chắc chắn là anh có dòng máu của Stuart!

Giọng cô châm biếm và cay đắng, miệng cô run run, nhăn nhúm, làm cho bộ mặt cô xấu xí.

Cô tức giận quay đi và bắt đầu mặc quần áo, trong khi chàng nhìn cô với một vẻ âu yếm. Hình như chàng muốn tìm một câu nói để làm dịu bớt cái mất thể diện của cô. Nhưng cô không để cho chàng có thời cơ. Chưa đầy hai phút cô đã xong và cầm lấy cái áo măng tô, cô còn kêu lên:

- Đúng là như thế, có phải không nào?

Bruce nhìn thẳng vào mặt cô nói:

- Ôi! Amber, tại sao em cứ làm phức tạp cuộc sống! Em cũng biết rõ như anh là anh không thể lấy em được, dù anh có muốn chăng nữa. Anh không phải chỉ có một mình trên đời, mà là lơ lửng như một hạt bụi trong không gian. Anh còn có họ hàng, rất đông, và anh còn có trách nhiệm đối với cha và mẹ anh đã chết. Họ nhà Bruce và họ nhà Carlton không tiêu biểu gì với em, và đúng thế, nhưng họ lại rất quan trọng về phương diện những người Bruce và Carlton!

- Cái trò chơi xảo trá ấy không có tác dụng gì với em cả. Anh không muốn lấy em, ngay cả nếu anh có thể! Có đúng không nào?

Trong một lúc hai cặp mắt nhìn nhau trừng trừng, rồi câu trả lời “phụt” ra như một phát súng:

- Phải!

Amber lặng đi một lúc, mặt đỏ bừng, những mạch máu xanh ở cổ cô phồng lên. Cô rên rỉ nửa điên rồ nửa buồn thảm:

- Ôi! Bruce Carlton, tôi căm thù anh! Căm thù anh! Tôi… - Cô lao ra khỏi phòng, đóng mạnh cánh cửa và nức nở xuống thang - tôi mong sẽ không còn bao giờ gặp anh nữa.

Cô tự hứa, thế là hết, lời thóa mạ cuối cùng của chàng với cô, là lần cuối cùng…

Amber lao nhanh ra khỏi nhà Almsbury và trèo vội lên xe, thét bảo Tempest:

- Về nhà, nhanh lên!

Cô ngửa người ra đằng sau, cắn chặt chiếc găng tay, nước mắt chảy dài xuống má.

Trong lúc bối rối cô không thấy một chiếc xe khác đợi ở trước hàng rào, cửa xe đóng kín và khi thấy cô xuất hiện nó cũng vội đi ngay. Trước khi về tới nhà Amber nhận thấy hai người hầu xe luôn luôn quay đầu lại, vẻ ngạc nhiên và thú vị. Đến lượt cô, cô nhìn qua cái cửa sổ nhỏ đằng sau, trông thấy cỗ xe đi theo mình, nhưng cô không lo ngại gì cả.

Khi xe cô quặt, qua hàng rào lớn phía nam ngôi nhà Dangerfield, chiếc xe thuê láo xược kia cũng làm như vậy. Amber xuống xe, mặt còn cau có thì vấp ngay phải Jemima cũng bước ra khỏi chiếc xe kia.

- Xin chào bà! - Jemima nói.

Amber cứ tiếp tục đi và làm ra vẻ thờ ơ, đáp:

- Chào Jemima!

Nhưng tim cô đập mạnh, và cảm thấy gần như tuyệt vọng. Cái con bé khốn kiếp ấy đã dò thám cô! Và tồi tệ hơn nữa là đã bắt gặp cô quả tang!

- Xin bà một lát, tôi muốn nói với bà một câu. Bà đã bằng lòng làm bạn tôi trước khi ngài Carlton…

Amber dừng lại và quay đầu để đối chọi với con gái chồng.

- Ngài Carlton có vấn đề gì ở đây?

- Ngài Carlton ở nhà Almsbury. Do đó bà đã đến đấy cả hôm qua nữa, và nhiều lần khác!

- Jemima, ai khiến cô can thiệp vào! Tôi không phải là tù nhân ở đây. Tôi muốn đi đâu mặc tôi. Bà Almsbury là bạn thân của tôi, tôi đến thăm bà.

- Trước khi ngài Carlton về đây, không thấy bà đến đấy.

- Hồi đó bà còn ở nông thôn, chưa về Luân Đôn. Và Jemima bây giờ hãy nghe đây. Tôi có cảm tưởng là cô đã theo dõi tôi, và tôi muốn nói điều đó với cha cô. Rồi cô sẽ biết…

- Bà nói với cha tôi? Và nếu tôi báo với cha tôi vài câu chuyện mà tôi biết về bà với ngài Carlton?…

- Cô không biết một tí gì cả. Và nếu cô không ghen tuông như một con điên thì cô sẽ không có những nghi ngờ như thế - mắt Amber đưa nhanh từ Jemima đến Carter là người hầu phòng của Jemima rồi nói tiếp - Ai mách láo với cô như vậy? Con mụ già này phải không?

Vẻ ngượng ngập của mụ Carter cho biết cô đã nói đúng, cô vênh vang ra vẻ đạo đức, kết thúc vấn đề bằng một lời cảnh cáo cuối cùng.

- Thôi, hãy chấm dứt cái trò đe dọa lố bịch này đi, hoặc là chúng ta sẽ xem cha cô nghe ai!

Jemima không dám liều, nhà Dangerfield vẫn sống yên tĩnh. Amber lấy cớ cảm sốt để không đến nhà Almsbury nữa. Ngày cưới của Jemima đã tới gần, mặc dù nó đã bị lùi lại mấy ngày theo lời đề nghị của cô dâu. Nhưng Amber muốn kết thúc cho nhanh.

Một tuần lễ sau khi cãi lộn với Bruce, Samuel kể cho cô nghe là ngài Carlton đã đến thăm ông ở phòng làm việc:

- Ngài sẽ căng buồm vào ngày mai nếu thuận gió. Sau khi ngài đi rồi, anh hi vọng Jemima sẽ…

Nhưng Amber không nghe nữa. Ngày mai! Cô nghĩ thầm. Trời ơi! Ngày mai chàng đã đi rồi! Ôi! Ta phải gặp chàng mới được, nhất thiết ta phải được gặp chàng một lần nữa…

Tàu của chàng thả neo ở cảng Botolph, Amber chờ trong xe khi Jemima đi tìm chàng. Cô rất lo lắng, sợ chàng giận, nhưng khi gặp cô, chàng mỉm cười.

Cô vội vàng cúi xuống nắm lấy tay chàng và dịu dàng nói:

- Bruce, trước khi anh đi, em cần phải được gặp anh.

- Bọn anh rất bận bốc hàng. Anh không thể vắng mặt được.

- Chúng ta không thể lên tàu được sao? Chỉ một phút thôi.

Lùi lại vài bước, chàng đưa tay ra đỡ cô xuống xe.

Khi hai người đi trên cảng, mọi cặp mắt đều nhìn theo. Trang phục, bộ tóc, đồ nữ trang của cô lóng lánh dưới ánh mặt trời, cô xinh đẹp và có dáng điệu khác thường ở nơi đây.

Trong khi đi trên cầu dẫn lên tàu, cô khẽ hỏi:

- Tại sao anh không đến thăm em?

Chàng thì thầm:

- Anh chỉ sợ không được hoan nghênh.

Nói xong chàng lại quay đi để ra vài cái lệnh.

Rồi chàng dẫn cô vào một cái cabin nhỏ, đầy đủ tiện nghi nếu không phải là sang trọng, gồm một cái giường nằm tốt, một cái bàn viết và ba cái ghế dựa. Những tấm bản đồ đóng đanh vào thành bằng gỗ sến và những quyển sách đóng bìa da chồng chất dưới sàn.

Vừa vào, Amber vội quay lại chàng:

- Bruce, em đến không phải để cãi nhau đâu. Em không có gì để nói với anh cả, chỉ xin anh hôn em.

Chàng vừa ôm ngang người cô thì một tiếng gõ cửa vang lên:

- Ngài Carlton, có một người đàn bà muốn gặp ngài.

Amber nhìn chàng vẻ trách móc, và vừa buông cô ra, chàng vừa thề trong kẽ răng. Nhưng trước khi mở cửa, chàng ra hiệu, cô vội vàng nhặt cái áo khoác lên và sang cabin bên cạnh. Rồi khi Bruce mở cửa kia, cô nghe thấy tiếng giày cao gót và giọng nói trẻ trung véo von của Jemima Dangerfield:

- Ngài Carlton! Nhờ trời, em lại gặp ngài! Em có một công việc của cha em gửi tới ngài…

Amber nghe tiếng Jemima bước vào trong cabin và cửa đóng lại. Cô nép người vào vách, dán tai vào lỗ chìa khóa, cô nghe ngóng, tim hồi hộp, phần vì ghen tuông, phần sợ bị lộ.

- Ôi! Bruce, em nghe tin ngày mai anh đi, em phải đến!

- Không nên thế, Jemima. Có thể có người trông thấy. Và tôi rất bận, không có được một phút nào. Tôi chỉ xuống tìm giấy tờ, chúng đây rồi. Nào, tôi đưa cô xuống xe.

- Ôi, anh Bruce! Ngày mai anh đi rồi! Em cần phải gặp anh! Gặp ở bất cứ chỗ nào cũng được. Tám giờ tối nay em sẽ đến khách sạn Vinh Quang, trong buồng của chúng ta.

- Jemima, tha lỗi cho tôi, tôi không thể đến được. Xin thề là tôi bận quá. Tôi phải vào Whitehall và chúng tôi sẽ nhổ neo sáng mai trước lúc bình minh.

- Ngay bây giờ vậy! Ôi Bruce! Em van anh đấy. Chỉ một lần nữa thôi…

- Thôi, Jemima! Sam và Robert có thể đến vào bất cứ lúc nào. Cô không sợ họ sẽ nói thế nào thấy cô một mình ở đây với tôi hay sao?

Im lặng một lúc, trong khi đó Amber nghe thấy chàng tiến ra cửa, mở ra rồi nói:

- Ôi, xin lỗi, tôi không trông thấy chiếc găng của cô bị rơi.

Jemima không trả lời và hai người đi ra.

Đợi chắc chắn là họ đã đi cả, Amber bước vào cabin. Mọi nỗi lo âu đã tàn, lòng ghen tuông và tức giận nổi lên. Vậy là chàng đã làm tình với nó, cái con khốn nạn ấy! Cái con đĩ Jemima ấy! Ôi, nó không đưa được chàng lên thiên đàng đâu!

Lúc Bruce trở vào thấy Amber ngồi trên bàn, hai chân để lên giường, hai nắm tay để trên đùi. Amber nhìn chàng, hi vọng thấy chàng đỏ mặt và lúng túng.

- Thế nào? - Amber hỏi.

Bruce nhún vai và đóng cửa cabin lại.

- … Đó là việc anh đã làm tuần lễ vừa qua phải không? - Cô đứng lên đi qua cabin, lưng quay lại chàng.

- … Vậy là anh không có ý định quyến rũ nó phải không?

- Không.

Cô quay lại:

- Không à? Nhưng nó nói…

- Anh đã không có ý định. Amber, nghe anh nói đây, anh không có thì giờ để mà cãi nhau. Cách đây khoảng mười lăm ngày, Jemima đến nhà Almsbury, xưng tên của em. Em nghĩ là anh đã phải tức giận mà đuổi nó ra khỏi buồng anh, nhưng anh đã không làm thế. Con bé nó rất khổ sở và đau lòng về việc sắp phải lấy Joseph Cuttle; và nó tưởng tượng phải lòng anh. Có thế thôi!

- Vậy câu chuyện về khách sạn Vinh Quang và buồng chúng ta là thế nào?

- Sau đó anh có gặp nó ba bốn lần nữa. Nếu em muốn biết rõ hơn thì em cứ việc hỏi nó. Anh không có thì giờ. Thôi, anh phải lên boong đây.

Thấy chàng sắp bỏ đi, cô chạy lại nắm lấy cánh tay chàng.

- Bruce! Anh yêu, em van anh, đừng bỏ đi trước khi nói câu từ biệt với em…

Nửa giờ sau, chàng tiễn cô ra xe. Cô hỏi:

- Bao giờ anh trở về Luân Đôn?

- Anh không biết được. Anh sẽ vắng trong vài tháng. Khi nào về anh sẽ đến tìm em.

- Bruce! Em sẽ chờ anh. Ôi! Anh yêu dấu! Hãy cẩn thận, anh nhé! Và đôi khi nên nghĩ đến em.

- Được.

Chàng lùi lại, đóng cửa xe và ra hiệu cho xe chạy. Cô cúi đầu ra ngoài cửa sổ:

- Và hãy dìm chết ít ra là một ngàn tên Hòa Lan, anh nhé!

Chàng cười trả lời:

- Anh sẽ cố!

Và sau khi giơ tay ra hiệu lần cuối cùng, chàng lên tàu và biến mất.

Amber về nhà, người còn đầy cảm khoái về những cái hôn nóng hổi của Bruce nên còn đâu nghĩ đến Jemima.

Cô lấy làm khó chịu chợt thấy Jemima đang chờ mình. Cô bé đang căng thẳng và kích động:

- Tôi có thể nói chuyện một mình với bà được không?

Amber cảm thấy mình hơn hẳn và đắc thắng:

- Tất nhiên là được, Jemima!

Nan đuổi tất cả bọn đầy tớ ra ngoài, chỉ còn lại Tansy đang ngồi dưới đất, say mê với cái trò chơi nát óc của Tàu mà Samuel đã cho nó tuần qua.

Amber quay lại phía con gái chồng, vừa chỉnh lại bộ tóc vừa nói với giọng thờ ơ:

- Thế nào?

Jemima đang bối rối, khổ sở và giận dữ quá, không còn khéo léo được nữa, hỏi liền:

- Bà ở đâu về?

Đó không phải là một câu hỏi mà là một lời buộc tội. Amber liền dướn lông mày lên:

- Việc gì đến cô?

- Có chứ, nên tôi biết rất rõ. Bà hãy nhìn đây này… của bà phải không? - Jemima giơ ra chiếc găng.

Amber nhìn nó, mắt nheo lại:

- Cô tìm thấy nó ở đâu?

- Bà biết quá đi rồi còn gì! Dưới sàn, trong cabin tàu của Carlton!

- Rồi sao nữa? Hình như tôi có thể đến thăm một người đàn ông trước khi người đó ra đi chiến đấu chống quân Hòa Lan chứ?

- Đến thăm! Thôi đừng có mà kể chuyện hão huyền với tôi nữa. Tôi biết loại đến thăm đó! Tôi biết bà là ai rồi! Một gái điếm, một con đĩ… và bà đã lừa dối cha tôi!

Amber liền đứng lên, nhìn thẳng vào Jemima và điềm tĩnh nói:

- Đồ khốn kiếp! Cô ghen với tôi phải không? Ghen vì tôi đã đạt được cái mà cô ao ước!

Amber liền bắt chước và dùng đúng những câu mà Jemima đã sử dụng cách đây chưa đầy một giờ, nhưng với một vẻ châm biếm và lố bịch:

… “Ngay bây giờ vậy! Ôi Bruce! Em van anh đấy, chỉ một lần nữa thôi…”

Amber cười sung sướng thấy vẻ kinh hoàng và nhục nhã hiện trên nét mặt Jemima.

- Ôi - Jemima khẽ nói - tôi không biết là bà lại như vậy…

- Vậy thì bây giờ cô biết rồi đó và cô cũng chẳng hơn gì thế.

Amber thô lỗ và đầy tự tin, cô nghĩ thầm phải kết thúc một lần cuối với Jemima, cô liền nói tiếp.

- … Bởi vì nếu cô nghĩ có thể kể với cha cô những điều cô biết về tôi, thì cô cũng nên nghĩ ông sẽ nói gì khi ông biết con gái ông đã trốn nhà đi gặp một người đàn ông trong một quán trọ.

- Làm sao bà biết?

- Ngài Carlton đã nói với tôi.

- Bà không có gì làm bằng chứng cả.

- Thật hả! Tôi có thể cho gọi một bà đỡ đến để khám cô, chớ quên điều ấy.

Amber tưởng đuổi được Jemima ra khỏi phòng một cách thắng lợi thì những lời nói sau đây bỗng vang lên như một tiếng sét giữa mùa hè.

- Bà muốn mời ai thì cứ việc! Tôi không cần nhưng tôi nói để bà biết, hoặc bà làm thế nào để cha tôi cắt đứt cuộc hôn nhân giữa tôi và Joseph hoặc tôi sẽ nói với cha tôi về quan hệ của bà với ngài Carlton

- Này, đừng có mà làm thế! Chỉ tổ giết chết cha cô thôi!

- Và bà lấy thế làm đau lòng phải không? Đó là điều mà bà ước ao. Bà nên nhớ cho. Ôi! Mọi người đều nói đúng cả, rằng tôi là một con ngốc nên mới không thấy. Bây giờ tôi biết bà là ai rồi, bà chỉ là một con đĩ!

- Và mày cũng thế. Điều khác nhau duy nhất giữa hai ta đó là tao đã đạt được ý muốn của tao, còn mày thì không.

Jemima hét lên, và thuận tay tát chéo một cái thật mạnh lên mặt Amber. Nhanh như cắt, Amber giáng trả lại, và bàn tay kia vớ lấy một nắm tóc. Jemima kêu thét lên hãi hùng, Amber tiện tay phũ phàng tát luôn cho cô ta một cái. Mất hết bình tĩnh, Amber không còn hiểu mình làm gì, Jemima cố sức gỡ ra, cô bé thật sự khiếp đảm và kêu cứu. Chính là Nan đã lao vào trong buồng can thiệp, tránh cho Jemima khỏi bị những đòn khác.

- Thưa bà! - Nan kêu - Vì tình yêu chúa! Bà mất lý trí rồi sao?

Amber buông tay ra, hất mạnh mớ tóc ra đằng sau:

- Bước ra khỏi đây ngay! Đừng có bao giờ vào đây mà quấy rầy tao nữa, nghe không?

Mấy câu cuối là một tiếng thét chứ không phải một lời cảnh cáo, nhưng Jemima đã chạy trốn, vừa chạy vừa nức nở khóc.

Không phải dễ dàng thuyết phục được Samuel cho chậm lại một lần nữa ngày cưới của Jemima. Nhưng Amber đã thành công, nói với ông là cần phải có thời gian để Jemima nghỉ ngơi hồi sức lại sau khi Carlton ra đi. Amber bực bội, lo lắng và cô đơn, vắng Bruce cô càng trở nên âm thầm hơn, cáu kỉnh hơn do mang thai. Nhưng cô cần phải che giấu nỗi bực dọc của mình trước mặt mọi người, trừ Nan, chị hầu phòng trung thành này luôn phải kiên nhẫn nghe và vui lòng hứng lấy những lời trách mắng của bà chủ.

Một buổi tối, sau một vòng đi thăm các bạn bè, Amber nói một cách mệt mỏi:

- Tao đến chán ngấy cái cảnh phải giữ đạo đức như thế này mãi rồi!

Cô đã dành rất nhiều thời gian để đi thăm các bạn của Samuel, nói chuyện về trẻ con, đầy tớ bệnh tật cho đến khi cô muốn kêu lên. Cô cố gắng đóng vai trò những bà đáng kính; không có ai, kể cả những người trong gia đình chồng, biết là cô đã có mang, trừ Samuel đã tỏ ra sung sướng một cách lạ kỳ.

Để làm phức tạp thêm vấn đề, bốn tuần sau khi Bruce ra đi, Samuel cương quyết ấn định ngày cưới là 15 tháng mười. Ông xác định không ai còn có thể thay đổi được nữa. Gia đình Cuttle sốt ruột, mọi người bắt đầu ngạc nhiên, đã đến lúc Jemima phải từ bỏ mọi ngông cuồng để xử sự với người lớn. Amber không biết nên thề nguyền với thánh nào, vì đã được Jemima báo cho biết nếu không tìm được cách ngăn cản vấn đề thì ông Samuel sẽ biết hết, dù ông có quẳng cả hai ra ngoài phố.

- Trời ơi! Nan ơi! chị đã làm tất cả để có được số tiền ấy. Chị phải mất nó như thế đó! Không bao giờ chị có được một đồng xu nữa? Ôi! Chị biết ngay là sẽ có vấn đề xảy ra! Không bao giờ chị có thể trở nên giàu có được!

- Thưa bà - Nan vui vẻ nói - Bà sẽ được cứu trợ, em tin là như thế! Số bà may mắn lắm!

- Trời ơi! Trời ơi! làm thế nào bây giờ?

Buổi sáng. Amber cứ đi đi lại lại như vậy trong phòng ngủ, thì bỗng nhiên Nan ập vào, hai má đỏ nhừ, cặp mắt sáng ngời đắc thắng:

- Thưa bà! Bà nghĩ thế nào! Em vừa gặp bà phục vụ cô Jemima, bà ta kể là cô chủ không được khỏe từ hai tuần nay, nhưng không ai được biết cả.

Amber ngơ ngác nhìn Nan rồi khẽ nói:

- Không thể thế được!

Cô chạy vọt ra ngoài, dọc theo hành lang dẫn đến cánh đối diện và đi vào phòng Jemima. Gian buồng đầy những thợ khâu, những hầu phòng, những người bán hàng tạp hóa. Amber đã cho bảo với Jemima nên làm như thể chấp thuận đám cưới, đến phút cuối cùng sẽ tìm cớ thoái thác. Jemima không phải vì muốn hàm ơn bà mẹ ghẻ, mà vì cô thấy quá chán nản nên đã nghe lời.

Những bộ áo được trải lên khắp các ghế, những mảnh gấm sa tanh, chảy như suối xuống sàn; xa hơn một chút, những tấm da thú chất thành đống mịn màng. Jemima đang đứng ở giữa cảnh náo động ấy lưng quay ra cửa, thử một chiếc áo cưới bằng vải vàng mà Carlton đã tặng. Amber vui vẻ bước vào reo lên:

- Ôi! Jemima, tuyệt quá! Tôi cũng thèm được như em, mặc chiếc áo cưới này!

Jemima liếc qua vai, một cái nhìn cảnh cáo. Nhưng Amber sung sướng thấy Jemima xanh xao và mệt mỏi. Jemima nói với một bà thợ may mồm đang ngậm đầy kim quỳ trước mặt cô, đính thận trọng từng nếp gấp.

- Sắp xong chưa hả bà?

- Xin bà chờ cho một lát nữa ạ!

Jemima thở dài:

- Cũng được, nhưng bà hãy làm nhanh lên cho.

Amber đứng trước Jemima, đầu hơi nghiêng về một bên, làm ra vẻ ngắm cái áo, nhưng cặp mắt châm biếm của cô không rời khỏi mặt con gái chồng. Cô thấy Jemima có dấu hiệu bực bội, trán lóng lánh mồ hôi. Bỗng nhiên cô thiếu nữ ngã lăn xuống sàn, cái đầu lắc lư, cặp mắt méo xệch. Mọi người kêu lên sợ hãi, tất cả đều nhốn nháo. Amber liền nắm lấy quyền chỉ huy:

- Nâng cô lên và đặt nằm trên giường. Carter đi lấy cho tôi một cốc nước lạnh, còn chị kia, rót cho tôi một ít rượu!

Có hai người hầu giúp, Amber cởi áo ngoài của Jemima, bỏ chiếc gối dưới đầu ra, và bắt đầu nới lỏng cái coócxê. Khi Carter mang nước lạnh đến, Amber đuổi mọi người ra ngoài, kể cả Carter là người không đồng ý để cô chủ mình dưới sự chăm sóc của bà mẹ ghẻ, và đắp một cái khăn mặt ướt lên trán Jemima.

Chẳng bao lâu Jemima tỉnh lại nhìn Amber đang cúi xuống người mình:

- Tôi làm sao thế này? - Jemima khẽ hỏi và đưa mắt ngơ ngác nhìn ra xung quanh căn phòng đã trống không.

- Em bị đau đấy. Hãy uống một ngụm rượu này, em sẽ thấy đỡ ngay.

Amber nâng đầu Jemima lên. Cả hai đều im lặng, Jemima nhăn mặt nuốt một ngụm rượu, rồi nói:

- Tôi đỡ rồi, bà có thể gọi những người khác vào.

Jemima toan đứng lên.

- Ồ không, Jemima! Chớ vội. Tôi cần nói với em một câu.

Jemima đề phòng, nhìn mẹ ghẻ một cái rất nhanh:

- Về việc gì vậy?

- Em cũng biết rõ rồi. Đừng vờ vĩnh nữa, vô ích. Em đã có mang rồi phải không?

- Không! Không thể thế được. Chỉ có… Vâng, tôi chỉ choáng váng một lúc thôi!

- Nếu em chỉ thấy choáng váng, tại sao không nói với ai? Đừng có tìm cách giấu tôi. Cứ nói thực đi, tôi có thể giúp được em, Jemima ạ!

- Giúp tôi? Làm sao mà bà giúp tôi được?

- Lần cuối cùng em thấy kinh nguyệt là vào ngày nào?

- Cách đây hai tháng. Nhưng điều đó có nghĩa lý gì? Ôi! Tôi biết là tôi chẳng có mang đâu! Không thể thế được! Thế thì tôi chết mất!

- Đừng có nói dại, Jemima! Lúc em ngủ với chàng em đã nghĩ đến gì? Rằng em có một phép thôi miên nó bảo vệ em? Em lầm rồi đó, và phải giải quyết việc này càng nhanh càng tốt cho em.

Jemima bắt đầu khóc, kinh hoàng và đau khổ, lúc này cô mới thấy mình đứng trước một sự thật mà cô không dám hình dung đến cách đây vài tuần lễ.

- Tôi không tin bà. Chỉ vài ngày nữa tôi sẽ khỏi. Tôi biết lắm. Bà chỉ muốn làm tôi sợ hãi, có thế thôi. Ôi! Xin mời bà ra cho và để cho tôi yên.

Amber lay người cô thật mạnh:

- Jemima, thôi đừng khóc nữa! Rất có thể là bọn đầy tớ chúng nghe lỏm ở ngoài cửa. Em có muốn cho mọi người biết sự việc này không? Nếu em biết giữ im lặng và biết điều hơn thì em còn có thể cứu vớt được gia đình em. Chớ nên quên điều sỉ nhục có thể đè nặng lên đầu mọi người…

- Ồ! Đó đúng là điều tôi sợ hãi nhất! Họ sẽ căm ghét tôi! Họ sẽ… Ôi! Tôi chỉ muốn chết thôi!

- Đừng có nói nhảm nữa! Nếu em chịu lấy Joseph Cuttle ngày 15…

Jemima giãy nảy, như bị giội một gáo nước lạnh!

- Lấy Joseph Cuttle! Thôi đi, tôi không lấy hắn! Và bà biết đấy, dù có các vàng…

- Em sẽ lấy hắn! Em không thể làm gì khác hơn. Đó là biện pháp duy nhất để tránh cho gia đình Dangerfield một điều nhục nhã.

- Tôi không cần! Mặc xác họ! Tôi không muốn lấy hắn! Tôi sẽ trốn khỏi nhà, đến ở bất cứ một nơi nào đợi ngài Carlton trở về. Và ngài sẽ lấy tôi khi ngài biết rõ sự tình.

Amber cười cộc lốc, tàn nhẫn:

- Ôi! Jemima! Sao mà em ngu ngốc và ngây ngô thế! Ngài Carlton lấy em! Em điên đấy à? Ngài sẽ không lấy em, mặc dù em có đẻ sinh đôi sinh ba chăng nữa. Nếu chàng phải lấy tất cả những người đàn bà mà chàng đã ngủ với, thì chàng sẽ có nhiều vợ chẳng kém gì vua Solomon. Hơn nữa, nếu em bỏ nhà trốn đi, em sẽ chẳng có của hồi môn để tặng chàng! Thôi lấy Joseph Cuttle là hơn cả khi còn kịp, đó là con đường thoát duy nhất của em.

Jemima im lặng một lúc lâu, mắt nhìn trừng trừng vào bà mẹ ghẻ, rồi khẽ nói:

- Vậy là cuối cùng bà đã thắng!

Đôi mắt Jemima sáng lên, nhưng cặp môi cô còn ấp úng được mấy câu sau cùng: “Ôi! Sao mà tôi khinh bà thế!”