← Quay lại trang sách

PHẦN BỐN- XX -

Bến cảng ồn ào, nhộn nhịp khác thường.

Nhiều con tàu, vỏ màu vàng, cánh buồm đã bị lột trơ trọi đang bỏ neo. Một số là những tàu chiến trở về sau khi đã giao chiến với tàu Hòa Lan, cần phải được lau rửa và sửa chữa. Các lỗ thủng được bịt kín bằng nhựa thông nóng chảy, các dây rợ được sửa lại bằng những vải dầu. Thủy thủ và phu khuân vác mỗi lúc một đông thêm, bốc dỡ những chiến lợi phẩm đã chiếm được. Nhiều thương, phế binh, nằm hoặc ngồi chìa tay xin của bố thí, nhưng chẳng ai để ý đến họ. Hạm đội chưa được trả lương, nhiều thủy thủ thực sự bị chết đói.

Amber xuống xe, đi vào trong bến, Jeremiah và Tempest đi hai bên, cô lấy tay che ánh nắng mặt trời chói chang và nóng bỏng. Những người ăn mày tìm cách chạy lại phía cô, vài thủy thủ huýt sáo và tung ra những lời bình luận… Nhưng cô mải miết tìm Bruce nên hình như không nghe thấy.

- Chàng đây rồi!

Cô liền chạy tới, tiếng gót giày cao làm chàng quay lại.

- Anh Bruce!

Cô đến bên chàng, tươi cười, thở hổn hển và đợi chờ nụ hôn. Nhưng chàng chau mày nhìn cô, vẻ rất mệt mỏi, trán đẫm mồ hôi.

- Cô làm cái quái gì ở đây thế?

Vừa nói Bruce vừa giận dữ đưa mắt nhìn những người đàn ông đang nhìn Amber, vì áo khoác của cô mở rộng, để lộ bộ quần áo bằng sa tanh đen rất lịch sự, những viên kim cương lóng lánh ở tai và ở ngón tay. Thất vọng và bị xúc phạm vì cái thái độ lạ lùng ấy, cô muốn nổi nóng. Nhưng thấy chàng thật sự mỏi mệt, cô lại nhìn chàng âu yếm như người mẹ hiền. Cô chưa bao giờ thấy chàng mệt mỏi như vậy nên rất muốn được ôm chàng vào lòng để xóa hết những nếp nhăn trên trán và nỗi mệt nhọc in trên khuôn mặt chàng bằng những cái hôn nồng thắm. Tình yêu của cô với chàng lại nổi lên như một làn sóng phập phồng và đớn đau. Cô dịu dàng trả lời:

- Em đến đây để thăm anh. Anh không bằng lòng sao?

Chàng mỉm cười yếu ớt như xấu hổ vì thái độ của mình, dùng mu bàn tay chùi mồ hôi trên trán:

- Có chứ, anh vui lòng lắm! - chàng nhìn cô từ đầu xuống chân rồi hỏi tiếp - Em sinh rồi chứ?

- Vâng, con gái. Em đặt tên con là Susanna… Ôi! - Cô bỗng nhiên nói, vẻ ân hận - Samuel chết rồi.

- Anh biết. Người ta đã nói cho anh sáng nay. Tại sao em vẫn còn ở trong thành phố?

- Em đợi anh mà!

- Em không nên thế. Luân Đôn không lành mạnh đâu. Con đang ở đâu?

- Em đã cho con tản cư về nông thôn cùng với Nan và Tansy. Chúng ta chỉ có việc đi theo chúng, anh đồng ý chứ?

Cô nhìn chàng vẻ dò hỏi, chỉ sợ chàng lại có dự tính khác. Bruce nắm lấy cánh tay cô và hai người quay về chỗ để xe. Vừa đi chàng vừa nói nhỏ:

- Amber, em nên đi khỏi nơi đây ngay. Lẽ ra em không nên ra cảng mới phải. Tàu bè mang bệnh dịch đến, em biết không?

- Ồ! Em không sợ! Em đã có sừng kỳ lân.

Chàng cười không vui:

- Một cái sừng kỳ lân. Chúa ơi! Một cái sừng con vật bị bệnh cũng có hiệu quả đúng như vậy!

Ra tới xe, chàng đỡ cô lên. Rồi một chân để trên bậc xe, chàng để bàn tay lên đầu gối và, khi cúi xuống để nói, giọng của chàng chỉ còn là tiếng thì thầm:

- Em phải trốn khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Đoàn của anh đã có người bị bệnh rồi đấy.

Amber kêu lên sợ hãi, nhưng chàng đã vội trả lời bằng cái lắc đầu.

- Nhưng anh Bruce, anh cũng có thể mắc bệnh!

- Chỉ mới có ba trường hợp. Bệnh dịch hạch hoành hành trên một chiếc tàu Hòa Lan; khi phát hiện thấy thế, anh đã cho lệnh đánh đắm chiếc tàu đó cùng với tất cả người… Nhưng ba người trong bọn anh đã bị bệnh từ đó. Họ đã rời khỏi từ đêm trước và ngày hôm nay chưa có ca nào xảy ra.

- Ôi, anh Bruce! Anh không thể ở lại đây được! Anh phải đi ngay. Ôi! Anh yêu, em sợ lắm! Ít ra anh cũng phải có một cái bùa hoặc một thứ gì để nó bảo vệ anh chứ?

Chàng bực mình nhìn cô, không để ý đến câu hỏi cuối cùng:

- Anh không thể đi được lúc này, trước khi mọi thứ được dỡ xuống cho vào kho. Nhưng em đi ngay đi! Amber, xin em hãy nghe anh. Anh nghe nói người ta sẽ đóng hàng rào và cấm mọi người đi ra khỏi thành phố. Đi ngay đi còn kịp.

Amber trả lời bướng bỉnh:

- Em không đi nếu không có anh.

- Lạy đức mẹ đồng trinh! Amber, đừng có ngu ngốc như vậy! Sau này anh sẽ tìm em.

- Em không sợ bệnh, em không thể mắc bệnh được. Khi nào anh bốc dỡ xong?

- Không thể trước đêm nay.

- Nếu vậy, lúc mặt trời lặn em sẽ đến tìm anh. Nan và con đang ở Dunstable, chúng ta sẽ đi tìm. Em không ở nhà Dangerfield nữa, em đã thuê một căn nhà ở đường St. Martin.

- Vậy em hãy về đấy đi và chờ anh. Đừng có ra phố và không nói chuyện với ai cả.

Chàng quay lại; thấy cô lo lắng nhìn theo mình, chàng mỉm cười và khẽ giơ tay ra hiệu, rồi biến mất trong đám đông.

Amber không ở trong nhà như chàng đã dặn. Cô biết rằng nhiều tín ngưỡng làm chàng hoài nghi, như tác dụng của một cái sừng kỳ lân chẳng hạn. Cái vật đó khâu trong lần áo sơ mi, cô cảm thấy hoàn toàn yên tâm và đi ra ngoài để chuẩn bị bữa ăn tối, vì cô không nghĩ sẽ đi sáng hôm sau. Cô đặt bữa ăn ở quán “Chuông xanh”, một quán Pháp nổi tiếng, và trở về nhà đích thân sửa soạn bữa ăn. Tất cả các thứ bằng bạc đã đem ký gửi ở tiệm Shadrac Newbold, nhưng trong nhà vẫn còn khá đủ đồ bằng thiếc để bày biện một bữa ăn lịch sự, cô đã dành một giờ để gập các khăn ăn thành những con chim kỳ dị, xuống sân hái một bó hồng vàng mọc dọc theo những bức tường, và bày lên bàn ăn trong một cái bình thiếc.

Cô cẩn thận từng chi tiết nhỏ, hi vọng làm chàng vui lòng. Bệnh dịch bắt đầu đem đến cho cô một ân huệ, vì nhờ có nó, cô sắp được sum họp với chàng trong nhiều tuần lễ, cũng có thể trong nhiều tháng. Cô tự nhủ thầm, chưa bao giờ cô được sung sướng và hạnh phúc như vậy.

Cô dành giờ cuối cùng để chải tóc, đánh móng tay và son phấn. Ôi! Chỉ nhẹ nhàng thôi, vì cô không muốn chàng nhìn cô với nụ cười đặc biệt làm cô cảm thấy vừa lỗi lầm vừa ấu trĩ. Đứng trước cửa sổ, đang đeo một cái vòng thì một đám ma quành góc phố. Cô vội quay đi, bực mình vì cái chết dám xen lẫn vào hạnh phúc của mình, cô vội cầm lấy cái áo khoác đi xuống.

Bến cảng hầu như vắng ngắt, tiếng bánh xe vang lên khác thường. Bruce đang nói chuyện với hai người đàn ông khác, mặc dù chàng có giơ tay ra với cô tỏ dấu thân ái, nhưng không mỉm cười, cô thấy chàng mệt mỏi hơn trước. Vài phút sau, cả ba trèo lên một chiếc tàu và biến mất.

Mười lăm phút trôi qua, Amber sốt ruột. “Chàng còn có thể làm gì nữa? Đã mười tháng nay chàng chưa gặp ta, chàng làm gì?… Lên cái tàu đáng nguyền rủa đó để uống rượu chăng?” Cô bực bội đập chân xuống đất, tay phe phẩy cái quạt. Thỉnh thoảng cô lại thở dài, chau mày, rồi lại lặng im. Mặt trời lặn nhuốm đỏ mặt biển, một luồng gió nhẹ mát nổi lên sau cái nóng bức ban ngày.

Sau nửa giờ chàng mới trở lại leo lên xe, nặng nề ngồi xuống. Amber bực bội lườm chàng và chua chát nói:

- Thế nào ngài Carlton! Bây giờ ngài đây rồi! Xin chớ có bận bịu vì tôi…!

Xe chuyển bánh.

- Amber, anh rất lấy làm tiếc, anh bận quá. Anh…

Cô trở lại bình tĩnh và xấu hổ vì thấy mình nhỏ nhen, mắt chàng đỏ ngầu, những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán dù trời đã mát, cô đáp:

- Chính em mới đau lòng, anh yêu ạ! Em biết là anh để em phải chờ không phải vì thú vui. Nhưng anh bận gì mà bận lắm thế? Những người của anh hẳn không quá ngu xuẩn để không thể bốc dỡ tàu một mình!

Chưa bao giờ thấy anh mệt nhọc như vậy, cô âu yếm đặt bàn tay lên tay chàng. Chàng mỉm cười, vuốt nhẹ tay cô:

- Tất nhiên là họ có đủ khả năng để bốc dỡ một mình. Nhưng chiến lợi phẩm đó thuộc về đức Vua, và Trời biết người cần dùng làm gì. Những người thủy thủ chưa được trả tiền và mọi người từ chối không chịu làm việc; các nhà buôn không chịu cung cấp hàng hóa chưa được thanh toán, họ biết như vậy. Và cũng cần phải nói để em biết ngay là ba người bị bệnh hôm qua đã chết, và lại có bốn trường hợp nữa mới bị.

Amber hoảng hốt nhìn chàng:

- Thế anh giải quyết ra sao?

- Đưa họ vào trong bệnh xá. Người ta đã nói với anh là các cửa đã bị đóng và không một người nào được ra khỏi thành phố lúc này mà không có giấy chứng nhận sức khỏe. Có đúng không?

- Vâng. Nhưng anh đừng lo. Em đã có một cái cho anh rồi. Em đã cho mua cùng với cái của em, của Nan và của mọi người. Cả Susanna nữa, cũng đã có một cái. Chuyện thật là kỳ! Phố xá xung quanh tòa thị chính chật ních những người. Em tưởng như cả thành phố đã bỏ đi.

- Nếu người ta cho như vậy mà không xét người thì còn giá trị gì nữa.

- Có tiền, họ sẵn sàng cấp giấy chứng nhận sống hay chết. Em đã biếu họ năm mươi livrơ, họ chẳng hỏi một câu. - Cô ngừng lại một lát rồi tiếp - bây giờ em giàu lắm, anh biết không?

Người Bruce như sụp đổ, các bắp thịt đều mỏi rã rời, chàng cố phác một nụ cười:

- Thật à! Thế có thú vị như em tưởng không?

- Ồ, còn hơn thế nữa! Nhưng tất cả mọi người đều muốn lấy em. Buckhurst và Talbot, em không còn biết bao nhiêu người khác nữa. - Cô cười, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh - Em nói thật đấy, giàu có thú vị biết chừng nào!

- Phải, có thể lắm!

Cả hai im lặng một lúc, rồi Bruce nói:

- Anh tự hỏi không biết bệnh dịch này còn kéo dài đến bao giờ.

- Để làm gì?

- Anh muốn trong vòng một tháng nữa lại đi biển, nhưng thủy thủ họ không muốn ký bản giao kèo. Vả lại, đó là một sự điên rồ, vì người ta đã tìm thấy những tàu Hòa Lan trong đó toàn bộ thủy thủ đoàn đều chết hết!

Amber không trả lời, nhưng nghĩ rằng nếu bệnh dịch còn là cơ hội tốt nhất cho cô.

Khi về đến nhà, chạy trước lên cầu thang, cô rất khích động, và được bù đắp lại bao ngày cô đơn. Hạnh phúc như thế gần như đau đớn, nỗi vui sướng hành hạ làm kiệt sức cô, cảm giác lạ lùng. Ôi! Tình yêu sao mà sâu nặng đến thế. Đó là phần thưởng cho sự cô đơn, bị bỏ rơi, là kết quả của những tháng xa nhau vô tận.

Cầm chìa khóa mở rộng cửa, cô quay nhanh lại nhìn chàng. Cô thấy chàng mới tới nửa cầu thang, đi lên một cách nặng nề, chậm chạp khác hẳn thường lệ. Lên hết thang chàng dừng lại một lát, giơ tay ra như để nắm lấy cô, nhưng rồi lại thôi và bước vào phòng khách. Amber đứng đấy thất vọng, cảm thấy người chàng rung lên. Rồi cô từ từ quay lại thấy chàng nặng nề rơi xuống cái ghế bành, lập tức sự giận hờn ích kỷ của cô nhường chỗ cho cảm giác hãi hùng.

Chàng mắc bệnh rồi!

Nhưng, với nỗi lo sợ mê tín, cô tức thì gạt bỏ ý nghĩ đó, bực mình vì nó đã dám đi vào ý nghĩ của cô. “Không!”

Cô tự nhủ để gạt bỏ ý nghĩ của mình “chàng không mắc bệnh! Chàng chỉ mệt và đói thôi! Nghỉ ngơi và ăn uống xong, chàng sẽ lại sức ngay”.

Không để chàng nghi ngờ nỗi lo sợ ấy, cô mỉm cười tiến lại gần chàng, cởi áo khoác của chàng ra ném xuống ghế. Chàng ngước mắt lên, đáp lại nụ cười của cô, nhưng vô tình thốt lên một tiếng thở dài, cô nói:

- Thế nào? Anh cũng không thèm nói là anh thích căn hộ của em sao? Tất cả đều hiện đại và không có một tí gì là Anh cả!

Cô hơi nhăn mặt làm duyên, nhưng vừa nói vừa lo lắng quan sát chàng.

- Đẹp lắm, Amber ạ! Tha lỗi cho anh đã mất dạy như vậy! Thú thật với em là anh kiệt sức quá rồi, sáu đêm không được nằm.

Amber có vẻ yên tâm hơn. “Phải đứng suốt đêm! Ai mà không mệt mỏi! Vậy là chàng không bị bệnh đâu! Cám ơn Chúa! Ôi! Cám ơn Chúa!” Cô tự an ủi.

- Em có đủ tất cả để anh phục hồi sức. Vào đây, anh yêu dấu! Cởi áo và gươm ra, anh sẽ thấy dễ chịu hơn.

Cô toan cúi xuống để giúp chàng cởi thắt lưng, nhưng chàng đã lấy trước và đưa nó ra. Để tất cả xuống một cái ghế bên cạnh, cô đi kiếm chiếc khay đựng hai cái bình, một đựng rượu, một đựng nước. Với nụ cười biết ơn, chàng tự làm lấy trong lúc cô mang đồ của chàng vào phòng ngủ.

- Em sẽ trở ra ngay, và chúng ta sẽ ăn, không phải chờ đợi gì cả, tất cả đã sẵn sàng rồi!

Cô chạy vào phòng ngủ, trông ngay ra phòng khách, vừa thay áo vừa cởi bộ tóc, vừa nói chuyện với chàng, vẫn hi vọng là chàng không đến nỗi quá mệt mỏi, và chàng sẽ đứng lên đi vào với cô. Nhưng chàng vẫn không cử động, chỉ nhấp chút rượu và nói rất ít.

- Em đã chọn tất cả những thức ăn mà anh ưa thích: giămbông này, vịt quay này, bánh tráng hạnh nhân này, và rượu sâmbanh nữa. Kiếm được rượu Pháp lúc này là rất khó khăn, từ khi có chiến tranh đến nay. Trời ơi! Chúng ta sẽ ra sao nếu tuyên chiến với Pháp? Anh có cho là sẽ xảy ra như vậy không? Buckhurst, Sedley và những người khác nói rằng có thể lắm…

Amber nói một cách say sưa để khỏi phải nghĩ ngợi. Biến đi một lúc rồi cô lại xuất hiện trong một bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, đôi chân nhỏ nhắn trong đôi giày muyn bạc.

Cô từ từ tiến lại gần chàng, cặp mắt xanh của Bruce cứ thâm dần như hồ nước sâu thẳm. Uống nốt chỗ còn lại trong bình, chàng đứng lên, và mặc dù hai người mặt đối mặt, chàng cũng không có một cử chỉ nào để âu yếm cô. Amber chờ đợi, hơi thở đứt quãng, nhưng thấy chàng quay mặt đi và chau mày, cô dịu dàng nói:

- Để em đi lấy thức ăn.

Qua phòng ăn, Amber đi vào bếp, nhà hàng đã cho người mang thức ăn vào đó, món canh đang sôi nhè nhẹ trên bếp than. Sau khi cô đã bày biện, hai người ngồi xuống, mặc dù cả hai đều cố gắng nói chuyện với nhau, nhưng nó chậm chạp và gượng gạo làm sao!

Bruce tuyên bố là thức ăn tuyệt lắm, nhưng chàng ăn rất chậm, rõ ràng chàng ăn không ngon miệng. Cuối cùng chàng bỏ phốc sết xuống:

- Amber, anh lấy làm tiếc, anh không sao ăn được, vì không thấy đói!

Amber đứng lên lại gần chàng càng lo lắng thêm. Không, chàng không có vẻ mệt mỏi, đúng là chàng mắc bệnh rồi:

- Vậy, anh yêu dấu, anh đi nằm nghỉ nhé! Sau khi đã phải đứng suốt đêm… Anh…

- Ôi, Amber! Đừng nói giấu nhau vô ích nữa. Anh mắc bệnh dịch rồi. Lúc đầu anh cứ tưởng là do thiếu ngủ. Nhưng anh đã có những triệu chứng đúng như những người kia, không thấy đói, nhức đầu, chóng mặt, đổ mồ hôi, và bắt đầu buồn nôn.

Chàng quẳng cái khăn ăn, đẩy lùi ghế bành và khó nhọc đứng lên:

- Amber, anh lo là em sẽ phải ra đi một mình.

Cô nhìn chàng cả quyết:

- Bruce, em sẽ không đi nếu không có anh, anh biết đấy! Nhưng em tin chắc không phải là bệnh dịch. Không thể thế được. Anh có sức và khỏe mạnh. Sau một đêm ngủ tốt, là anh sẽ lại sức ngay đấy mà!

Bruce mỉm cười yếu ớt lắc đầu:

- Không, anh e rằng em lầm đấy. Anh chỉ cầu Chúa sao cho em không bị lây bệnh. Chính vì thế mà anh đã không dám hôn em. Anh sợ là… - chàng đưa mắt nhìn quanh - áo và mũ của anh đâu?

- Anh không thể ra khỏi đây được… Anh sẽ ở lại với em. Trời! Đã biết bao lần em cảm thấy không được như anh lúc này! Thế mà hôm sau tỉnh dậy, em lại tỉnh táo như thường. Nhức đầu không có nghĩa là mắc bệnh dịch hạch! Nếu anh cảm thấy dễ chịu hơn, sáng mai chúng ta sẽ ra đi, và… nếu anh ốm, em sẽ săn sóc anh.

- Ôi, Amber! Cám ơn em… Anh không đồng ý thế đâu! Anh có thể chết trong…

- Bruce, xin anh im đi! Nếu quả đó là bệnh dịch, em sẽ chăm sóc anh và sẽ chữa cho anh khỏi. Cô Sarah của em đã dạy em cách chăm sóc người ốm như thế nào rồi.

- Nhưng đó là một bệnh lây, em cũng có thể mắc. Và thông thường là nhất định chết người. Không, em yêu! Anh đi đây. Đưa cho anh cái áo khoác và mũ…

Bruce quay mặt đi và vẻ giận dữ lo âu mà chàng đã tìm cách giấu giếm, hiện rõ trên nét mặt. Mặt đẫm mồ hôi, chảy thành giọt xuống má, chàng bước đi như người say rượu. Các bắp thịt không tuân theo chàng nữa, đầu nhức nhối từng chặp buộc chàng phải nhắm mắt lại và cảm thấy đau nhói hai bên thắt lưng và dưới hai chân. Chàng rùng mình và buồn nôn.

Amber ôm lấy chàng, quyết định giữ chàng lại, dù có cần phải đấm cho chàng một cái để chàng phải ngất đi.

Vì cô biết là nếu chàng đi ra ngoài chàng sẽ bị giữ lại vì bị nghi là say rượu, thông thường là bị khinh miệt như thế, nếu không thì cũng bị đem vào bệnh viện lây. Nếu quả thật chàng mắc bệnh, cô nhất quyết chăm sóc chàng.

- Anh nằm xuống chiếc ghế dài này nghỉ ngơi một lát bên cạnh ngọn lửa, em pha thuốc cho anh. Trong tình trạng này anh không thể đi được một bước. Em bảo đảm với anh là thuốc sẽ pha xong trong một phút thôi, sau đó anh sẽ thấy dễ chịu ngay.

Cô nắm lấy cánh tay chàng. Được cô dìu, Bruce đi qua phòng đến bên lò sưởi. Rõ ràng chàng sợ không dám ở lại, nhưng cứ mỗi một lúc lại không tự quyết được nữa, cảm thấy mung lung, yếu ớt hơn. Chàng thở dài, gieo mình xuống ghế, mắt nhắm lại, rùng mình, mồ hôi ướt đẫm ra cả áo ngoài. Amber để chàng đó chạy vào trong buồng lấy ra một cái chăn bằng lông chim biển ném lên người chàng.

Chắc chắn là chàng không thể ra đi được nữa và sẽ ngủ, cô vội vào bếp, lục trong đám cỏ do Nan lấy về tích trữ, lấy mỗi thứ một nắm cho vào nồi nước đun sôi lên. Mỗi thứ đó đều được hái theo luật chiêm tinh, dưới ảnh hưởng của vũ trụ phù hợp, và cô rất tin tưởng vào sự công hiệu của nó.

Cô đổ nước nóng vào ấm và treo lên bếp lò, lúc này ngọn lửa đã tắt. Cô lấy vài thanh củi, than trong xô và quỳ xuống thổi lửa. Một lát sau ngọn lửa bốc lên cao và sáng; cô lập tức chạy ra phòng khách để xem chàng ra sao vì không nghe thấy động tĩnh.

Chàng nằm thẳng, tấm chăn lông chim để rơi xuống sàn. Mắt nhắm, mặt méo mó, cựa quậy không ngừng. Lúc cô cúi xuống người chàng để đắp lại chăn, chàng nhìn cô và đột nhiên nắm chặt lấy tay cô:

- Em làm gì thế?

Giọng chàng khản đặc, câu nọ chen lẫn câu kia. Đồng tử xam xám của mắt chàng bóng loáng, nhưng vòm mắt đỏ ngầu, chàng nói tiếp:

- Anh đã bảo em đi rồi mà! Đi đi!

Câu cuối cùng gần như thét lên, chàng lay cánh tay cô một cách giận dữ. Amber kinh hoàng, tưởng chàng mất trí, cô trả lời một cách từ tốn thận trọng:

- Em đã đun nước xông cho anh, sắp xong rồi. Sau đó anh có thể ra đi được. Nhưng lúc này anh phải yên tĩnh và nghỉ ngơi đã.

Chàng có vẻ như tỉnh lại:

- Amber, anh van em! Anh van em! Em đi đi, để anh ở lại một mình! Có thể ngày mai anh sẽ chết, nếu em ở lại, em sẽ lây bệnh mất thôi!

Bruce như muốn đứng lên, nhưng cô đẩy chàng nằm xuống, và chàng gần như mê man trên gối. “Dù sao thì ta cũng còn khỏe hơn chàng”, cô nghĩ thầm. “Chàng không thể đi được”.

Cô chờ một lát, lo lắng nhìn chàng, nhưng chàng hoàn toàn yên lặng. Cô vội rón rén trên đầu ngón chân đi nhanh ra khỏi phòng, hấp tấp đến nỗi tay chân run lên. Cầm lấy một cái xô thiếc, cô đánh rơi xuống sàn gây nên một tiếng động. Nhưng lúc cúi xuống nhặt, cô nghe thấy một tiếng động ở phòng bên. Cô vội thu váy và chạy sang thì thấy Bruce đang đứng giữa phòng, đưa mắt ngơ ngác và giận dữ nhìn khắp nơi. Cô kêu lên và chạy lại phía chàng:

- Bruce, anh làm gì thế này?

Chàng giận dữ nhìn cô, một cái nhìn hồ nghi rồi giơ cánh tay lên đẩy cô ra, miệng lẩm bẩm chửi. Cô bám chặt vào người chàng, nhưng chàng đánh cô một cái làm cô lảo đảo. Vừa lùi ra, cô vừa ghì chặt lấy chàng kéo chàng về phía mình. Chàng lảo đảo, cố gắng giữ thăng bằng rồi cả hai đều ngã lăn xuống sàn, cô gần như bất tỉnh nằm bên cạnh chàng. Cứ như thế chàng nằm sóng soài, không cử động, miệng và mắt mở to, hoàn toàn bất tỉnh. Amber nằm một lúc, đầu óc choáng váng rồi cô khẽ nhích ra và đứng dậy. Cúi xuống người chàng, cô luồn tay vào nách định kéo chàng về phòng ngủ, nhưng chàng nặng hơn cô bốn mươi livrơ[16], không thể nào chuyển nổi. Cô lôi, đẩy với một nghị lực tuyệt vọng, nước mắt trào ra, khi cô nhớ ra là Jeremiah và Tempest đang có trên kia, trên tầng năm. Cô vội xoay người và lao lên cầu thang rồi đột ngột vào phòng họ không gõ cửa. Hai người đàn ông đang tì khuỷu tay lên thành cửa sổ hút thuốc lá. Họ kinh ngạc nhìn cô. Cô kêu lên:

- Jeremiah, Tempest! Các anh lại đây với tôi!

Cô đi ra cũng hấp tấp như lúc vào. Hai người đầy tớ vứt thuốc đi theo cô vào phòng khách, họ thấy Bruce đã đứng lên, hai chân dạng ra để giữ thăng bằng, hai vai hơi lảo đảo. Amber chạy lại đứng trước mặt chàng, theo sau là hai người đầy tớ lúc này đứng cách xa một chút, do dự nhìn chàng. Bruce tiến lên một bước, vẻ đe dọa, như để mở một lối đi. Chàng có vẻ như một người say rượu đến độ muốn ngã lăn ra đất.

Amber nhìn chàng như bị thôi miên, khi chàng đi qua gần, vô tình cô né ra nhường lối đi và giơ tay ra vẻ lưỡng lự, vì chàng có vẻ sắp ngã đến nơi. Nhưng cô không sờ vào chàng. Vượt qua cửa, chàng đi qua phòng ngoài, ra đến đầu cầu thang, rồi dừng lại một lát, như người khổng lồ đang nhìn vào khoảng không. Chàng bước xuống một bậc, rồi một bậc nữa, đột nhiên chàng làu bàu và loạng choạng, tìm cách bám vào thành cầu thang. Amber kêu lên, hai người đầy tớ kịp lao tới giữ lấy Bruce, ngăn chàng khỏi lăn xuống dưới. Được hai người đỡ, chàng để cho họ dẫn vào trong phòng, đầu gục xuống ngực, trong tình trạng hôn mê.

Amber dẫn họ vào trong phòng ngủ, trải giường và ra hiệu cho họ đặt chàng nằm lên trên những tấm lụa trắng. Cô tháo giày và cởi bít tất chàng ra, cô nhận thấy nó đã ngả sang màu vàng lạ lùng, mồ hôi bốc lên một mùi rất khó chịu. Cô bắt đầu cởi dải băng, áo của chàng ra thì chợt nhớ đến Jeremiah và Tempest. Cô quay lại thấy họ đang nhìn mình, mặt họ tái nhợt, mắt mở to vì sợ hãi. Họ vừa nhận ra người mà họ vừa dìu vào không phải là người say rượu mà là một người mắc bệnh dịch hạch. Thấy họ hoảng hốt, cô bực tức rít qua kẽ răng:

- Cút ra khỏi nơi đây ngay!

Hai người đầy tớ mồm há hốc, khiếp sợ lao ra ngoài và đóng sầm cửa lại. Áo sơ mi của Bruce ướt đẫm, dính bết vào da. Amber bèn nhặt áo sơ mi của mình rơi dưới sàn để lau khô cho chàng.

Khi đã cởi hết quần áo của chàng, cô lấy chăn đắp và bỏ cái gối dưới đầu chàng, vì cô biết chàng không bao giờ dùng đến nó. Lúc này chàng đã bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng lầu bầu đôi câu khó hiểu.

Để chàng nằm đó một mình, cô chạy vào bếp. Nước trong ấm chưa sôi hẳn, trong khi chờ đợi, cô kiểm tra tủ xem có thức ăn nào tin được. Vì cô thường xuyên đặt thức ăn ở ngoài mang đến, chỉ có vài cái bánh ngọt, một bát trái anh đào, vài ba chai rượu. Trong khi lẩm bẩm xem thiếu những gì, cô vẫn coi ấm nước và lắng nghe động tĩnh. Cuối cùng cô nhấc cái ấm ra và đổ vào một cái bô thiếc. Nước sắc bốc lên mùi buồn nôn, cô bọc một cái khăn vào tay cầm, xách vào phòng ngủ.

Bruce vẫn nằm trên giường. Tỳ lên một khuỷu tay chàng vừa nôn ra sàn nhìn cô bước vào. Chàng có vẻ khiêm nhường và ăn năn như một đứa trẻ vừa làm bậy. Chàng như xấu hổ, có vẻ như muốn nói điều gì mà không được rồi kiệt sức rơi xuống giường. Amber đã từng được nghe nói đến những người buổi sáng còn hoàn toàn khỏe mạnh mà đến đêm đã chết vì bệnh dịch hạch; nhưng cho đến lúc này cô vẫn chưa tin là thứ bệnh này lại có khả năng phát triển nhanh đến thế được.

Cảm giác bất lực làm cho cô thất vọng. Cô Sarah đã dạy cô nhiều lần cách chăm sóc một người lên cơn sốt, hoặc bị bệnh đậu mùa, cách chữa một người bị bỏng hoặc khó tiêu, nhưng bệnh dịch hạch là một bệnh bí hiểm, lạ lùng và nguy hại. Một số người cho là bệnh đó từ dưới đất chui lên như một sự bốc hơi độc, chui vào tất cả các lỗ chân lông, và vì thế lan truyền do tiếp xúc trực tiếp. Nhưng chưa ai biết hoặc cho là mình biết nguồn gốc thật sự, tại sao nó lại biến thành bệnh dịch lớn, và cách chữa nó như thế nào. Tuy nhiên Amber cảm thấy cần phải giúp đỡ chàng, khuyên nhủ chàng.

Cô quỳ xuống lau chùi sàn nhà bằng cái áo sơ mi của Bruce. Cô tự nhủ thầm phải cho Jeremiah đi mời một bác sĩ, người đó bao giờ cũng biết nhiều hơn mình!

Lúc cô tìm cách làm sao cho chàng uống được thuốc đã sắc, chàng đẩy tay cô ra lẩm bẩm một câu giọng khàn đặc:

- Nước… Khát lắm!… khát!

Chàng đưa lưỡi liếm môi như để làm ướt nó, Amber trông thấy lưỡi chàng đỏ hỏn và sưng lên. Cô vào trong bếp lấy ra một bình nước lạnh, chàng uống liền một lúc ba cốc đầy. Rồi, sau một tiếng thở dài não nuột, chàng để rơi mình xuống giường và nằm yên. Thấy thế Amber lại trèo lên gác một lần nữa và gõ cửa buồng những người đầy tớ, không có tiếng trả lời, cô đẩy cửa bước vào. Chẳng có ai cả. Vài bộ quần áo bẩn vứt dưới đất, cánh cửa tủ mở toang, bên trong rỗng không. Họ đã chuồn cả rồi. Cô lẩm bẩm: “Quân khốn nạn, vong ân bội nghĩa!”. Nhưng cô không dám dừng lại đấy lâu hơn và chạy vội xuống nhà, cô sợ để Bruce có một mình, dù chỉ là trong một phút.

Lúc đó đã gần mười giờ đêm, phố xá im lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng bánh xe lăn hoặc tiếng hát của một trẻ em cầm đuốc. Một lát sau cô nghe tiếng người đi tuần, vừa gõ chuông vừa rao:

- Đã quá mười giờ rồi, một đêm hè đẹp đẽ, tất cả tốt lành.

Hai ba lần Bruce buồn nôn và cô vội lao đến đưa cho chàng cái chậu và giúp chàng ngồi lên, đắp lên ngực chàng một cái khăn trắng. Cuối cùng chàng nôn dữ dội. Chàng muốn đứng lên, nhưng cô buộc chàng phải ở lại và mang đến cho chàng cái bô đi tiểu. Thế là cô trông thấy một cục đỏ hỏn xuất hiện ở bẹn bên phải: hạch bắt đầu nổi. Mọi hi vọng đều tan vỡ trong cô.