← Quay lại trang sách

- XXVIII -

Hai người đàn bà, một tóc hung và cặp mắt tím, một tóc vàng chẳng khác gì một con báo, cả hai đều mặc áo đen, quan sát nhau qua cái bàn đánh bạc.

Tất cả triều đình đều để tang một người đàn bà mà chẳng ai biết cả: Hoàng hậu Bồ Đào Nha. Nhưng, dù mới chết, các căn phòng của Catherine chật cứng những triều thần và các mệnh phụ, các bàn chơi bạc đầy ắp những đồng tiền vàng: một danh ca người Pháp đi lại qua các nhóm người vừa gảy đàn ghi ta vừa hát những bài tình ca xứ Normandy. Một đám người vui thích xúm quanh cái bàn, có nữ bá tước Castlemaine và nữ bá tước Radclyffe, hai người đang hầm hè nhau như hai com mèo cái giận dữ.

Vua dừng lại ngay sau lưng Amber và khước từ cái ghế mà Buckingham đặt bên cạnh cô. Bên trái Amber, Sedley đi vẩn vơ, nắm hai tay lên háng. Barbara được các vệ tinh trung thành bao quanh: Henry Jermyn, Bab May, Henry Brouncker, họ vẫn giữ trung thành với mụ ngay cả khi gió đe dọa đổi hướng vì họ phụ thuộc vào mụ. Ở đầu phía bên kia phòng, một câu chuyện về vườn tược mập mờ nổi lên, cùng đối thoại với một người đã đứng tuổi là bá tước Radclyffe. Tất cả mọi người, kể cả vợ ông, hình như quên mất sự có mặt của ông.

Amber biết rõ là chồng mình đang tìm cách cho cô phải chú ý tới để lôi cô về nhà, nên cô cố tránh. Một tuần trôi qua kể từ khi nhà vua lại mời họ vào triều một lần nữa, trong những khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lòng tin của Amber về tương lai càng tăng thêm, cũng như lòng khinh bỉ đối với chồng. Sự chiêm ngưỡng thực sự của Charles, lòng ghen tuông của Barbara, sự khúm núm của các triều thần - những dấu hiệu tiên tri - đang bốc cao trong đầu cô. Barbara vừa đẩy một chồng tiền qua bàn vừa chua chát nói với cô:

- Tối nay bà may mắn lắm đấy! Rất nhiều nữa!

Amber mỉm cười khinh miệt, bề trên, cái môi hơi cong lên và cặp mắt nheo lại. Cô biết là Charles đang nhìn mình và tất cả, hoặc hầu hết, các khán giả đều nhìn. Sự chú ý đó làm cô ngây ngất, tràn ngập ý thức rằng mình quan trọng.

- Bà nói thế nghĩa là thế nào?

- Bà biết rõ lắm rồi còn gì? - Barbara làu bàu.

Mặt mụ đỏ lên, kích động, tìm mọi cách để tự chủ, sợ trở thành lố bịch. Mụ khổ tâm thấy Charles chẳng giấu giếm gì ý muốn ngủ với con đào hát bần tiện kia. Và cái kết thúc làm hỏng tất cả là Buckingham cũng có ý định bao che cho nó chăng… “Ôi! Ta nguyền rủa Buckingham! Ta muốn nhổ bật tóc cái con đĩ ấy lên! Dù sao thì rồi nó cũng biết tay ta!”

- Nào! Tôi chơi tất cả! - Barbara kêu.

Amber duyên dáng nhếch cặp lông mày. Barbara càng khích động bao nhiêu, cô càng trở nên bình tĩnh bấy nhiêu. Ngước lên, cô trao đổi một nụ cười với Charles, nụ cười làm cho Vua phải vào khuôn phép, như một tù binh tự nguyện…

Amber thản nhiên nhún vai nói:

- Tại sao không? Xin mời bà chơi trước!

Barbara nghiến răng lại và ném cho Charles một cái nhìn nảy lửa làm cho Vua phải giữ thế thủ. Barbara nhặt những con xúc xắc bỏ vào trong cái sừng, trong khi đó các câu chuyện đều ngừng bặt và các khán giả tiến lại gần để nhìn cho rõ hơn. Barbara lắc cái sừng vẻ thách thức, rồi với một động tác bi tráng, mụ ném những con xúc xắc lăn long lóc trên mặt bàn. Hai sáu và một bốn.

Có tiếng huýt nhẹ, tiếng xì xào lan khắp trong các hàng khán giả. Barbara vênh váo ngẩng đầu lên, mắt sáng quắc:

- Xin mời bà. Xem bà có thể làm hơn được không.

Trò chơi là làm cho cả ba con số giống nhau, nếu không, ai đạt được gần như vậy sẽ thắng cuộc. Amber buộc lòng phải công nhận là vận may của mình rất mỏng manh.

Cô tìm cách thoát thân: Ta cần phải làm cái gì, không thể bị bại trước mặt mọi người! Ta cần phải tìm thấy cái gì, cái gì… cái gì…

Đột nhiên cô cảm thấy Buckingham dận lên chân và để một vật gì lên đầu gối mình. Lập tức cô nhận thức được ngay sự thật và niềm tin của cô lại trở lại… Bằng một cử chỉ vô tình, một tay cô cầm lấy cái sừng bò và tay kia các con xúc xắc. Nhanh như chớp không ai thấy được, cô làm rơi cái sừng xuống đầu gối và cầm lên cái mà Buckingham đã để vào đấy. Không cần nhìn, cô cũng biết, đó là một cái sừng bịp bợm, bề ngoài giống hệt cái thật, cô tung các con xúc xắc ra. Cô đã từng ở trường Whitefriars, cô nhớ lại những con xúc xắc như người đầy tớ trung thành làm nhiệm vụ của mình: một con năm, một con năm và con thứ ba cũng là năm! Mọi người đồng thanh kêu lên, Amber làm ra vẻ kinh ngạc và tự khen sự may mắn của mình. Brouncker áp cái mặt đỏ gay vào tai Barbara, mụ liền chồm lên:

- Bà khôn khéo lắm! Nhưng người ta không bịp được tôi dễ dàng thế đâu! Có một mánh khóe gì đây, tôi xin thề là như vậy!

Mụ vừa nói vừa phân bua với các khán giả và đặc biệt với Vua.

Amber bắt đầu nổi nóng, quận công đã lấy lại cái sừng của ông, cái cô cầm ở tay lúc nãy là của Barbara. Nhưng cô không chịu lùi trước cái trò bịp ấy:

- Vậy là không ai có quyền thắng được bà, nếu không bằng một trò bịp?

Câu trả lời đó làm nổi lên một chuỗi cười, Amber cảm thấy dễ chịu hơn, cô uể oải ném cái sừng lên mặt bàn.

Tuy nhiên kết tội kẻ khác bịp bợm là một vấn đề nghiêm trọng mặc dù không có ai mắc lỗi: đúng như một số các bà cho là mình đạo đức chứ không thoa phấn bôi son, ai cũng cho là mình chơi thật thà. Bị bắt quả tang và kết tội là bịp bợm trước tất cả triều đình, đối với Amber là một điều ghê tởm, thà chết ngay tại chỗ còn hơn.

Barbara cho là mình đã dồn ép được con mồi, mụ lao theo:

- Chỉ một cái sừng bịp mới đem lại được con số đó! Một phần nghìn vận may cũng không thể xảy ra được nếu chơi thật thà.

Amber thấy như muốn sụp xuống, phải mất mấy giây cô mới tìm được câu trả lời. Khi nói, cô cố gắng làm cho lý của mình vững chắc và đượm màu hài hước để không ai còn nghi ngờ thiện ý của cô.

- Đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng ván bài của bà quá ư là tốt để không có thể thực được!…

- Tôi sẽ cho bà biết. - Barbara kêu lên, - tôi có phải là con bịp không. Đây là cái sừng tôi đã dùng. Xin mời mọi người xét…

Mụ vồ lấy nó và đột nhiên đưa cho Vua, nói tiếp:

- Bệ hạ đã chứng kiến ván bài! Bệ hạ nghĩ thế nào? Xin bệ hạ cho biết ai là kẻ bịp lần này?

Charles cầm lấy cái sừng và xem xét nó rất kỹ bên trong và bên ngoài vẻ trang trọng. Vua nói:

- Theo nhận xét của tôi thì cái sừng này không có gì là đặc biệt cả.

Amber ngồi thẳng người và im lặng, tim đập mạnh tưởng chừng như muốn xỉu. Thế là hết, hết tất cả, còn sống mà làm gì nữa!

Barbara reo lên giọng đắc thắng làm rung chuyển một cách đau đớn gân cốt của Amber:

- A! A! Đúng là tôi nghĩ thế!…

- Nhưng, - Charles ngắt lời giọng kéo dài. - Hai bà cùng sử dụng chung một cái sừng, quả thật là tôi không rõ nguyên nhân lời đồn đại này.

Amber nhẹ hẳn cả người đến nỗi cô phải nắm lấy cái bàn để khỏi ngã. Barbara kêu lên bực tức:

- Sao? Nhưng không đúng thế! Bà ấy đã đổi nó rồi! Bà…

- Thưa bà, xin lỗi bà, nhưng, như bà đã nói, tôi đã chứng kiến từ đầu đến đuôi, và theo ý tôi, hai bà đều chơi thật thà như nhau.

- Nhưng…

- Đã khuya lắm rồi, - Charles nói tiếp một cách thản nhiên và đưa mắt nhìn quanh bàn. - Mọi người đều muốn lên giường cả rồi phải không?

Tiếng cười đồng thanh tán thành lời đề nghị và các khán giả đều thấy là màn kịch đã diễn xong, và bắt đầu giải tán.

Amber mệt nhoài và bối rối, nhìn Vua với cặp mắt biết ơn. Vua nhẹ nhàng cầm cánh tay cô và giúp cô đứng lên.

- Cám ơn bệ hạ! - Cô nói rất nhỏ vì tất nhiên là Vua đã trông thấy sự bịp bợm của mình. - Nếu không có bệ hạ, tôi sẽ bị nhục suốt đời!

- Bị nhục! Ở đây, trong triều đình này! Không thể thế đâu em thân yêu ạ! Đã bao giờ em nghe thấy nói có kẻ bị nhục dưới địa ngục chưa?

Amber lấy lại được lòng tin và sự can đảm. Cô liếc nhìn Buckingham đang đứng cạnh đấy. Cô mỉm cười trơ trẽn, mặc dù biết rất rõ là chính ngài quận công đã luồn cho cô cái sừng giả để làm nhục cô em họ ngài chứ không phải là để giúp cô.

- Cám ơn ngài quận công!

Buckingham nheo mắt một cách hài hước:

- Tôi kháng nghị, thưa bà. Tôi xin cam đoan với bà, tôi không có tác động gì đến vận may của bà. Chắc chắn là không! Mọi người ai cũng đều biết tôi là một chàng trai lương thiện!

Cả ba đều cười. Amber bỗng nhận thấy tất cả các cặp mắt đều chĩa về mình từ tất cả các góc phòng, cô hoàn toàn hiểu mọi người đã nghĩ gì. Nhà Vua tối nay đã khiêu khích và làm cho Barbara phải lúng túng giữa công chúng, điều đó chỉ có thể có một ý nghĩa. Nữ bá tước Radclyffe sắp sửa trở thành một biệt đãi trong triều. Amber nghĩ như thế.

Lúc hai người nhìn vào mặt nhau, nụ cười dần dần biến mất. Buckingham từ biệt họ, họ có vẻ như không thấy. Amber cảm thấy say mê Charles, hơn tất cả mọi người đàn ông khác, trừ Bruce Carlton. Cặp mắt đen của Vua làm trỗi dậy trong cô một ham muốn mà Radclyffe đã nhen nhóm nhưng không bao giờ làm cô thỏa mãn, và người cô run lên khao khát được ôm trong cánh tay Người. Cô đã hoàn toàn quên Radclyffe, có lẽ ông ta đang đứng ở gần đâu đây, quan sát họ, sự thờ ơ của ông làm cho Amber chẳng có gì phải lo lắng. Charles thì thầm:

- Bao giờ em thoát được cái thằng già kia?

- Bao giờ bệ hạ muốn.

- Sáng mai mười giờ được không?

- Được.

- Tôi sẽ đặt một gác ở cửa Holbein để đưa em vào phía đó. - Vua khẽ mỉm cười nói tiếp - Chồng em kia rồi. Hình như những cái sừng trên trán lão ta đang trồi ra đau lắm!

Amber có cảm giác khó chịu với câu “chồng em”. Cô bực mình vì hắn đã trơ trẽn có mặt trong cuộc sống, bây giờ hắn không còn ích lợi gì cho cô nữa; và cô tin rằng chẳng bao lâu hắn sẽ phải biến mất trong cuộc sống như một bóng ma. Nhưng hắn tiến lại gần, đứng cạnh cô, và Charles đón tiếp hắn với một nụ cười thân ái. Rồi Vua ra đi và Radclyffe chìa tay cho cô. Sau khi hơi lưỡng lự, cô đặt các ngón tay lên cánh tay chồng và hai người đi ra.

Amber phải gắng sức rất nhiều mới hồi tỉnh. Cô thấy như có một áp lực rất lớn đè lên đầu, hai thái dương đập dữ dội. Khi cô khẽ cử động và hơi rên rỉ, một cơn co rút đau đớn xuất phát từ gáy lan xuống hai vai và dọc sống lưng. Cô lờ mờ nhận thấy đầu óc mình chao đảo, quay cuồng làm cho cô buồn nôn. Cô gắng sức nặng nhọc mở mắt, xem mình ở đâu và việc gì đã xảy ra.

Trước hết cô thấy một bàn tay đàn ông nhỏ nhắn có những gân máu nổi lên, đang nắm lấy một cái gậy để giữa hai đầu gối. Cô từ từ ngước mắt lên nhận ra bộ mặt lạnh lùng của Radclyffe. Sau đó cô hiểu được là một phần khó chịu của mình là do hai chân bị trói, ở đùi và ở dưới đầu gối. Hai người đang ở trong cỗ xe của Radclyffe và chỉ có bầu trời xám và những cánh đồng xanh loáng thoáng có những cây cối trơ trụi xuất hiện qua cửa xe. Cô muốn nói, muốn hỏi đây là đâu, nhưng cái áp lực đè lên đầu không sao chịu nổi cho đến khi cô lại hôn mê.

Không còn biết gì nữa cho đến khi cô đột nhiên mở mắt ra, cỗ xe đã dừng lại và có những cánh tay xốc mình lên. Cô cảm thấy không khí mát dịu của buổi chiều phả vào mặt, cô thở sâu, nghe tiếng Radclyffe nói:

- Đừng để cho bà tỉnh dậy. Khi bà lên cơn chớ có làm phiền bà.

Amber tức giận, hắn dám nói những câu dối trá như vậy, nhưng cô không có khả năng phản kháng.

Người hầu xe xốc cô về phía một cái quán mà có người đã mở cửa. Cô mặc cái áo măng tô và một cái áo dài viền lông thú. Căn phòng ấm áp, có mùi thơm của bánh chín và mùi thịt quay vàng trong lò sưởi. Những con chó vẫy đuôi trong nhà, nhiều trẻ con xuất hiện, những chàng trai tíu tít ra tháo ngựa và một bà chủ quán tươi cười ra đón họ. Trông thấy Amber mắt nhắm nghiền, nằm trong tay người đầy tớ, bà khẽ kêu lên một tiếng đầy thiện cảm và vội hỏi:

- Ô, bà lớn ốm đấy à?

Radclyffe đẩy bà ta ra lạnh lùng nói:

- Bà nhà tôi ốm đấy, không có gì trầm trọng đâu, tự tay tôi chăm sóc bà. Cho chúng tôi một cái phòng và cho ăn.

Bà chủ quán vội đưa họ lên cầu thang và mở cửa căn phòng xinh xắn sáng sủa và dậy mùi oải hương. Mỗi khi thấy Radclyffe không nhìn mình, bà ta đưa mắt nhìn Amber. Bà châm những ngọn đèn nến và một lúc sau lửa cháy trong lò sưởi. Rồi trước lúc đi ra, bà lưỡng lự một lát, lo lắng nhìn Amber nằm xoài trên giường nguyên như khi người đầy tớ đặt lên.

- Vợ tôi không cần đến sự chăm sóc của bà, - Radclyffe nói giọng gay gắt, làm cho bà ta giật mình và vội vàng đi ra.

Radclyffe cẩn thận đóng cửa lại, nghe ngóng một lúc, rồi yên tâm thấy bà ta đã đi xuống, lại ngồi gần giường.

Amber đã hoàn toàn tỉnh táo, cô thấy nặng nề, khó chịu, và bực tức. Đầu đau, tay chân cứng ngắc. Cô thở dài não ruột. Cả hai đều im lặng một lúc lâu; cuối cùng Amber nhìn chồng với vẻ ảm đạm và nói:

- Tại sao ông không thả tôi ra? Lúc này tôi làm sao mà chạy trốn được!

- Bà cần phải biết rằng, bà quỷ quái lắm!

Cô nhận ra rằng hắn chỉ để thỏa mãn cưỡng dâm, vì bị uống quá nhiều thuốc, cô không thể nào cựa quậy được.

Hắn nhún vai khẽ mỉm cười, rõ ràng là tự bằng lòng mình.

- Tôi không làm hóa học để mà bỏ đi đâu! Tất nhiên là vào trong rượu của bà. Bà không biết có nó bằng ngửi và bằng nếm phải không?

- Dễ ông tưởng rằng nếu tôi biết được, tôi cứ uống sao? Yêu cầu ông cởi trói cho tôi, chân tay tôi tê dại cả rồi!

Cô quằn quại tìm một tư thế dễ chịu hơn. Radclyffe có vẻ như không nghe thấy đề nghị của cô, hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh như đang chăm nom người ốm mà hắn chẳng chút xót thương.

- Thật tiếc quá, bà đã không thực hiện được cuộc hò hẹn! Tôi mong rằng người ta cũng chả đợi lâu.

Amber đưa mắt nhìn nhanh hắn. Chậm rãi, cô mỉm cười một cách láu lỉnh và độc ác:

- Sẽ lại có cơ hội khác. Ông sẽ không thể trói tôi vĩnh viễn được.

- Tôi không có ý định ấy. Bà có thể trở về Luân Đôn và Whitehall để mà làm cái trò chó má gì thì làm, nhưng trong trường hợp đó tôi sẽ thu xếp để giữ lại toàn bộ gia sản của bà. Tôi tin rằng việc đó không có khó khăn gì đối với tôi. Có thể là nhà vua muốn ngủ với bà, nhưng bà còn phải đi một con đường dài trước khi Người lo việc cho bà. Một gái giang hồ giữa đường gặp một nhân tình thực thụ không giống nhau, mặc dù có thể là bà chưa biết được sự khác nhau đó.

- Tôi biết rõ lắm chứ! Phụ nữ không dốt nát như ông tưởng đâu! Tôi còn biết rất nhiều vấn đề mà ông chưa biết.

- Thật chứ!

Hắn nói vẻ miệt thị nhạo báng mà hắn vẫn thường dùng với cô từ khi hai người lấy nhau.

- Ông chỉ mong muốn số tiền của tôi, nhưng tôi còn biết nó hơn ông! Ông trở thành điên rồ với ý nghĩ là kẻ khác có thể làm được điều mà chính bản thân ông không có khả năng. Đó là vì sao ông đã bắt cóc tôi. Và đó là vì sao ông nói tôi sẽ mất hết gia tài nếu tôi trở về Luân Đôn. Đồ thằng già lẩm cẩm khốn nạn! Ông là…

- Này bà!

- Tôi không có sợ ông! Ông đã ghen tuông với tất cả những người đàn ông xứng với danh từ đó, và ông đã hận thù tôi vì ông không thể…

Hắn đấm cô một cái thật mạnh vào giữa mặt làm đầu cô ngoẹo sang một bên và máu chảy ra. Mặt hắn lạnh như tiền:

- Tôi không tán thành một người đàn ông đánh một người đàn bà, chưa từng bao giờ xảy ra như thế đối với tôi. Nhưng tôi là chồng bà, và tôi muốn rằng người ta phải kính nể tôi.

Amber khạc nhổ như con mèo giận dữ. Cô thở hổn hển, mắt sáng quắc. Cô vừa nói vừa thè lè cái môi như một con thú độc:

- Ôi! Sao mà tôi căm ghét ông thế! Một ngày kia ông sẽ phải trả giá cho tôi tất cả sự việc này, tôi xin thề là một ngày kia tôi sẽ giết ông…

Hắn nhìn cô khinh bỉ và chán ghét:

- Một người đàn bà đe dọa làm cho người ta nghĩ đến một con chó sủa, tôi kính trọng cả hai như nhau.

Có tiếng gõ cửa và sau một chút lưỡng lự, Radclyffe quay lại nói:

- Cứ vào!

Đó là bà chủ quán, hồng hào và tươi cười, mang vào một cái khay, vài cái khăn và một ít bát đĩa. Đằng sau bà một bé gái mười ba tuổi đi theo bưng một cái mâm đầy những thức ăn ngon. Một bé trai đi theo cô chị mang hai chai rượu và hai cái ly bóng loáng. Bà chủ quán liếc nhanh nhìn Amber, vẫn đang nằm, tỳ lên một khuỷu tay và mặc cái áo khoác. Bà vui vẻ nói:

- Bà nhà đỡ rồi chứ? Tôi mừng lắm! Đây là một bữa ăn ngon, tôi dám nói vậy, mong rằng ông bà sẽ hài lòng.

Bà mỉm cười thân thiện với Amber, giữa đàn bà với nhau và rõ ràng là bà thông hiểu một thiếu phụ mới có mang lần đầu nên đi đến đâu. Amber, mặt sưng vù vì quả đấm vừa rồi, cố gượng trả lời bà.