- XXIX -
Lime Park có từ hơn một trăm năm nay, được xây dựng từ trước khi nhà thờ Công giáo bị sụp đổ, vào thời mà những người Mortimer hãnh diện với tuyệt đỉnh của quyền thế, vẻ đẹp trang nghiêm và lịch sự của nó nói lên sức mạnh và quyền tự hào đó. Đá màu xám nhạt và gạch màu đỏ tươi được sử dụng hài hòa trong công cuộc xây dựng ngôi nhà đó, hoàn toàn đối xứng những cửa sổ lớn có những mặt kính vuông nhỏ. Nhà gồm bốn tầng, ba cái cửa trên mái nhà ngói đỏ, rất nhiều lò sưởi, và những cái lỗ cửa lớn vuông hoặc tròn xếp thành ba hàng dài trên bề mặt. Một cái sân thượng lát gạch, dài hơn hai trăm pi-ê, bao trùm lên những cái vườn kiểu Ý thành từng nấc đi xuống phía dưới. Trái với ngôi nhà ngoài tỉnh, Lime Park được chăm sóc cẩn thận; mỗi gốc cây, máy nước, một bình bằng đá đều hoàn hảo.
Đẩy xe ngựa quanh trước bề mặt cách hàng trăm mét và đi vào sân sau trong đó lóng lánh hàng nghìn tia nước đang phun. Xa hơn một chút, về phía tây, là một chuồng bồ câu lớn và một cái ao; phía bắc là những chuồng ngựa và kho tàng, nhiều căn nhà đẹp bằng gạch hoặc bằng gỗ sến. Một cầu thang kép dẫn lên bậc thềm tầng hai. Cỗ xe đi đầu đến đó dừng lại.
Bá tước Radclyffe bước ra và lịch sự chìa tay ra cho vợ. Amber đã được cởi trói và tỉnh lại sau tác động của liều thuốc mạnh, bước xuống xe. Mặt cô khó đăm đăm và làm như không biết có Radclyffe, mắt cô nhìn ngôi nhà vừa thán phục vừa thiện cảm. Vừa đúng lúc đó một thiếu phụ chạy ra và lao đến. Bẽn lẽn và vụng nhìn trộm Amber, thiếu phụ cung kính bái chào Radclyffe rồi reo lên:
- Ôi! Kính thưa bá tước! Thật là bất ngờ với chúng con. Anh Philip đã cưỡi ngựa đi săn cùng với ngài Robert. Con không biết bao giờ anh trở về.
Amber biết ngay, đó là Jenny, người con dâu mười sáu tuổi của Radclyffe, mặc dù hắn chưa bao giờ nói với cô. Người mỏng manh, bộ mặt tầm thường, tóc hung nhạt đã bắt đầu sẫm lại từng vạch và rõ ràng là chị rất xúc động về hai vị khách danh giá đó. Amber bực bội nghĩ thầm: “Trời! Phải chăng đây là kết quả của một cuộc sống ở nông thôn!” Cô quên là mình đã từng trải qua cuộc sống đó hồi niên thiếu.
Radclyffe tỏ ra dễ thương và lịch sự:
- Con ạ, không nên thắc mắc về vấn đề đó. Bố mẹ đã bất ngờ về đây không báo trước… - rồi quay lại Amber - đây là con dâu tôi, Jenny mà tôi đã nói với bà. Jenny, bố xin giới thiệu Bá tước phu nhân.
Jenny lại nhìn trộm Amber và bái chào. Hai người đàn bà ôm hôn nhau theo nghi thức. Amber thấy hai bàn tay người thiếu phụ lạnh và run rẩy. Radclyffe liền nói:
- Phu nhân không được khỏe lắm trong cuộc hành trình - Amber bực mình nhìn chồng - Bố chắc là phu nhân muốn đi nằm. Các phòng của bố đã sẵn sàng chưa?
- Dạ! Thưa lúc nào cũng sẵn sàng ạ!
Amber chưa muốn đi nghỉ; trái lại cô muốn đi dạo một lượt khắp ngôi nhà, xem các vườn tược và chuồng ngựa, thăm vườn cam, nhưng cô đi theo bá tước lên căn phòng tạo thành một dãy trông xuống đầu bắc ngôi nhà.
- Tôi chẳng mệt mỏi chút nào! - Cô lên tiếng và nhìn hắn vẻ thách thức. - Tôi phải nhốt ở đây trong bao lâu?
- Đến chừng nào mà bà không còn giận dỗi nữa. Tôi không quan tâm đến ý kiến của bà về tôi, nhưng tôi không chấp nhận để con trai tôi hoặc các đầy tớ của tôi thấy tư cách của vợ tôi như một phụ nữ độc ác và mất dạy. Tùy bà lựa chọn.
Amber thở dài nói:
- Thôi được. Tôi không tin là tôi có thể thuyết phục được người ta cho là tôi yêu ông, nhưng tôi cố gắng chịu đựng ông với thái độ dễ chịu nhất có thể.
Philip về lúc bữa ăn chiều, Amber được làm quen với y. Đó là một thanh niên rất bình thường, quãng hai mươi bốn tuổi, khỏe mạnh, sung sướng, không rắc rối. Y ăn mặc không trau chuốt, cử chỉ thô lỗ và suốt ngày chỉ bận tâm vào việc chăn nuôi ngựa và huấn luyện gà chọi. Cám ơn Chúa! Amber nghĩ bụng, thoạt nhìn hắn không giống cha hắn. Nhưng cô ngạc nhiên thấy Radclyffe thành thật và sâu sắc thương mến đứa con trai khác hẳn hắn ấy, đó là một đức tính mà cô không ngờ có ở lão già lạnh lùng, kiêu ngạo và cô đơn ấy.
Amber dành nhiều thời gian khám phá Lime Park. Tòa lâu đài gồm nhiều phòng. Các phòng đều đầy tranh và những bình cổ từ khắp các nơi trên thế giới, nhờ có tài đặc biệt của Radclyffe, chúng được bố trí rất hài hòa. Những vườn kiểu Ý rộng mênh mông, trải thành từng mảng lớn bao quanh phía bắc và đông của ngôi nhà được nối với nhau bởi các cầu thang bằng đá và lối đi lát sỏi. Nhiều con đường dài rợp bóng cây trắc bá và thủy tùng hoặc liễu hai bên xanh rờn. Các cầu thang và bao lơn được trang trí bằng các chậu đá hoa. Hàng rào được gọt tỉa cẩn thận và không một cây cỏ dại. Các chuồng ngựa cũng rất sạch sẽ được quét vôi trắng bên trong. Một vườn cam, nhiều nhà kính trồng cây và một cái chòi mùa hè xinh xắn. Cô nghĩ thầm:
“Hắn nợ như chúa Chổm, chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng lúc này hắn đã dùng tiền làm gì?” Cô cảm thấy đỡ bực dọc và nhìn nhận mọi khía cạnh với con mắt phê phán và tán thành. Cô không bỏ qua một vật gì, nên giữ lại hoặc bán đi khi thời cơ đến. Những đồ nghệ thuật này không thể bị chôn vùi ở nông thôn. Chúng phải được đặt tại Luân Đôn, tại Whitehall; hoặc ở một ngôi nhà lớn mới xây lại St. James Square hay ở Piccadilly.
Lúc đầu Jenny rất bẽn lẽn. Nhưng vì không có việc gì làm khác và Amber cũng thương hại Jenny đôi chút, nên làm thân với chị. Chị ta đáp lại với một lòng biết ơn nồng nhiệt, vì chị ta sống trong một gia đình đông con, cảm thấy cô đơn, lâu đài đồ sộ với hơn hai trăm người đầy tớ, mà vẫn trống rỗng và lạnh lẽo.
Trời vào cuối tháng Tư, thời tiết dễ chịu. Bầy họa mi bay tới, hàng cây đào, mận nở hoa, trong vườn ngào ngạt mùi hương thơm của hoa. Amber khoác tay Jenny đi dạo, vui cười trên các thảm cỏ xanh rờn; gió thổi phồng những tà áo của họ, họ ngắm nhìn những bầy công có bộ đuôi sặc sỡ, chẳng bao lâu họ trở thành đôi bạn.
Như một người con gái si tình, Amber suốt ngày kể về Luân Đôn mà Jenny chưa hề biết. Cô thao thao bất tuyệt về nhà hát, khách sạn, Hyde Park, Pall Mall, những lần chơi bạc trong dinh hoàng hậu, những buổi khiêu vũ và đi săn bằng chim ưng. Cô reo lên thích thú:
- Ôi! Không có gì đẹp bằng, những cỗ xe ngựa của triều đình lượn vòng quanh dinh thự. Mọi người đều chào, và mỉm cười với nhau, Hoàng thượng ngả mũ trước các bà; đôi khi Người vời một trong các bà lại. Ôi! Jenny, em cần phải biết Luân Đôn!
Jenny chăm chú nghe và đặt rất nhiều câu hỏi:
- Tất cả những gì người ta kể về triều đình có đúng thật không?
- Em nói thế là nghĩa thế nào?
- Ôi! Bà cũng biết đấy! Nhiều chuyện khủng khiếp lắm! Rằng tất cả mọi người đều uống rượu và thề nguyền, rằng Hoàng thượng đánh bạc cả vào ngày chủ nhật, rằng Người chẳng gặp Hoàng hậu nhiều tuần liền vì còn đam mê với những bà khác!
- Bịa! Người gặp Hoàng hậu hàng ngày và rất yêu mến Hoàng hậu. Người nói Hoàng hậu là một phụ nữ đẹp nhất thế giới.
Jenny có vẻ hả dạ:
- Vậy có đúng là Hoàng thượng không trung thành với Hoàng hậu không?
- Có chứ! Đúng như vậy. Mọi người đàn ông đều không trung thành với vợ, có đúng không nào? Nếu có dịp nào đó?
Thấy Jenny có vẻ kinh hãi, Amber liền thân mật vỗ vào vai chị nói tiếp:
- … Trừ những người sống ở nông thôn, tất nhiên như vậy, những người đó khác hẳn.
Lúc đầu Amber có cảm giác như Philip là khác. Khi y gặp cô lần đầu, mắt y sáng lên vẻ thán phục, nhưng cha y ở đó nên tia sáng liền biến mất. Rồi sau đó cô ít khi gặp y, chỉ trong những bữa ăn, y đối với Amber như với một người đàn bà hơn mình đến hai mươi tuổi, y cố coi cô như người cùng tuổi với cha chứ không phải với mình. Cuối cùng Amber phải tự nghĩ có lẽ là y sợ cô.
Nỗi buồn chán, tính khôn ngoan và ranh mãnh, ý thức báo thù Radclyffe, Amber nảy ra ý định chinh phục Philip. Nhưng cô hiểu rất rõ Radclyffe, cần phải hành động rất thận trọng, tuyệt đối giữ kín ý định là chính con trai hắn cắm sừng cho hắn. Nếu khi hắn nghi ngờ hoặc đoán biết thì hắn sẵn sàng làm mọi điều tàn bạo. Vả lại Philip cũng là một thanh niên trẻ, khỏe, ở ngay Lime Park. Riêng Amber không thể sống thiếu được người đàn ông vuốt ve âu yếm.
Vào một buổi sáng trời mưa, cô gặp y trong hành lang và hai người đứng nói chuyện với nhau một lúc về thời tiết. Y định đi ngay, nhưng cô gợi ý chơi một ván bài, y chưa kịp cáo lỗi, thì cô đã kéo y đến bàn chơi bài. Sau đó nhiều lần họ chơi tiếp, dần dà đi đến chuồng ngựa, Jenny vợ y có mang nên không cưỡi ngựa được.
Philip vẫn coi Amber là bà mẹ ghẻ, tỏ ra câu nệ, kính trọng, đó là thứ tình cảm mà cô không muốn thấy ở một người đàn ông dù tuổi tác nào. “Đúng là y đã quên hết những gì đã học được trong thời gian y đi du lịch ở châu Âu”. Cô nghĩ thầm.
Ở Lime Park cũng như ở Luân Đôn, cô ít khi thấy mặt Radclyffe. Hắn quan tâm đến tất cả chi tiết trong nhà mà người quản gia nhãng ý (hắn không thích dùng một người đàn bà phụ trách công việc nội trợ), chỉ đạo tu bổ các vườn, ngồi lì nhiều giờ liền trong thư viện hoặc trong phòng thí nghiệm. Chưa bao giờ thấy hắn cưỡi ngựa, chơi bài, chơi âm nhạc. Khi đi ra ngoài, bao giờ hắn cũng có một mục đích cụ thể, sau khi xong việc thì trở về nhà ngay. Hắn viết không ngừng. Amber có hỏi, hắn giải thích. Hắn viết lịch sử đầy đủ về những vật đã sưu tầm được, để gia đình biết rõ các thứ trong nhà, hắn còn làm thơ, nhưng không bao giờ đọc cho cô nghe; thực ra cô cũng không yêu cầu.
Khi tranh luận với hắn, việc trở lại Luân Đôn, hắn trả lời là ở đó cô đã có những hành vi của một người mất trí, và cô không thể sống ở một nơi dễ bị cám dỗ như vậy. Hắn nói thêm nếu cô muốn trở lại đó một mình, thì cô cứ việc nhưng phải trả giá bằng cả gia tài của cô, trừ mười lăm ngàn livrơ. Thế là cô nổi giận và để hắn biết rằng không bao giờ hắn có được món tiền ấy, dù cô phải sống suốt đời ở nông thôn.
Amber tự xác định được là mình còn phải ở lại Lime Park một thời gian nữa, nên cho gọi Nan, Susanna và John Lớn đến. Nan đã một lần bị sẩy thai, bây giờ lại đang có mang năm tháng. Amber dặn nếu có gì nguy hiểm dọc đường thì Nan có thể ở lại, nhưng chị đã đến vào ngày mười lăm.
Xưa nay, hai người phụ nữ có rất nhiều tâm tình trao đổi, vì họ cùng quan tâm đến những vấn đề như nhau, cả những điều sâu kín nhất, không một chút do dự và bẽn lẽn. Tính ngây thơ và thiếu kinh nghiệm của Jenny làm Amber chán ngấy, cô muốn có một người hiểu biết rất rõ về mình mà không mảy may thắc mắc. Khi Amber cho Nan biết ý định của mình chài người con trai chồng, Nan cười và tuyên bố là chị không thể hiểu được nỗi thất vọng của một người đàn bà bị phát vãng về nông thôn sẽ đi tới đâu. Tất nhiên Philip không thể nào so được với Charles II hoặc Bruce Carlton.
Mãi đến giữa tháng Năm, Philip mới bắt đầu thực sự tìm đến Amber.
Vào một buổi sáng, cô muốn con ngựa cái xinh đẹp của mình được đóng yên cương, bỗng nhiên có tiếng đàn ông nói sau lưng:
- Ôi! Xin chào bà! Bà cưỡi ngựa đi đâu sớm thế?
Y làm ra vẻ bất ngờ, nhưng cô biết Philip có ý định tìm cô.
- Chào Philip! Phải, tôi muốn đi tắm nắng đây! Như thế rất tốt cho nước da của tôi.
Philip đỏ mặt, gượng mỉm cười và ngượng ngập quay cái vành mũ trên ngón tay.
- Chắc chắn là bà chẳng cần phải như thế!
- Việc gì mà phải nịnh thần thế Philip?
Dưới cái vành mũ rộng, cô nhìn y khẽ mỉm cười và nghĩ thầm: “Hắn tự vệ, nhưng dù sao hắn cũng đã mê ta rồi!”
Người ta mang con ngựa ra với một bộ yên cương bằng nhung xanh lộng lẫy. Amber cho nó một viên đường. Philip tiến tới để giúp cô lên ngựa; cô nhảy lên, động tác mềm mại đáng yêu. Cô gợi ý:
- Nếu anh không bận, chúng ta có thể cùng đi chơi?
Y làm ra vẻ bị bất ngờ về sự mời mọc đó:
- Ồ, không đâu! Tôi cũng có ý định đi chơi một mình! Cám ơn lòng tốt của bà. Cám ơn bà vô cùng!
Họ vượt qua cánh đồng đầy cây ba lá, chẳng bao lâu đã mất hút. Cô bị ướt, một đàn súc vật đang gặm cỏ ở xa. Lúc đầu họ chẳng tìm ra câu nào để nói với nhau, rồi cuối cùng Philip reo lên:
- Buổi sáng thật tuyệt! Làm sao người ta có thể sống được ở tỉnh thành khi có nông thôn nhỉ?…
- Tại sao sống được ở nông thôn khi có thành thị?
Y ngạc nhiên nhìn cô, nụ cười rộng lượng lộ bộ răng trắng:
- Thưa bà, bà không nghĩ đến câu bà nói, hoặc bà không thích ở Lime Park.
- Có phải tôi muốn về Lime Park đâu. Chính bá tước đấy chứ!
Cô nói với giọng thản nhiên, vẻ mặt hơi để lộ lòng khinh miệt Radclyffe. Philip vội nói ngay:
- Cha tôi thích Lime Park lắm, bao giờ ông cũng yêu nó. Chúng tôi chưa từng sống ở Luân Đôn. Hoàng thượng Charles I có đến đây một lần và nói rằng không có nơi nào trên đất nước Anh này đẹp bằng Lime Park.
- Phải, tất nhiên đây là nơi ở rất đẹp.
Amber chịu nhún vì biết là mình đã xúc phạm đến hoàng gia của y. Điều đó không xảy ra vấn đề gì quan trọng, và hai người lặng lẽ cưỡi ngựa.
Bỗng nhiên Amber nói:
- Chúng ta nên dừng lại một lát ở đây.
Không đợi trả lời, cô ghì cương ngựa. Nhưng Philip cứ tiếp tục đi vài trăm mét nữa, rồi từ từ quay lại chỗ cô:
- Không nên dừng lại ở đây vì không có ai cùng đi với chúng ta cả.
- Như thế có nghĩa lý gì? - Amber vẻ đùa nghịch và cũng hơi sốt ruột.
- Thưa bà, vì bá tước không muốn người ta đặt chân xuống đất khi đi chơi bằng ngựa. Nếu kẻ nào trông thấy, có thể hiểu lầm chúng ta. Những người nông dân hay bép xép lắm.
- Ở đâu chả thế! Tùy anh muốn làm gì thì làm. Còn tôi, tôi xuống ngựa đây.
Nói xong cô nhảy xuống đất, bỏ cái mũ mà cô đã cắm hai ba bông hồng lên, lúc lắc mái tóc. Philip nhìn cô, môi mím lại rồi cũng đặt chân xuống đất. Theo lời khuyên của y, hai người đi về phía một con suối nhỏ cách đấy không xa. Nước ồn ào từ trên cao tưới cho những cây cối xanh tốt mọc ven bờ, hàng dương liễu cành lá thướt tha trên mặt nước. Những tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá như ánh sáng trong một nhà thờ, đùa giỡn trên mặt Amber. Cô cảm thấy Philip đang nhìn trộm mình. Đột nhiên cô quay đầu lại, bắt gặp cặp mắt y.
Cô chậm rãi mỉm cười, mắt hơi nhắm, nhìn hắn một cách ngạo nghễ:
- Bá tước phu nhân thứ nhất người thế nào? Bà có xinh không?
- Cũng khá, tôi cho là thế. Chân dung của bà dù sao cũng đẹp, nhưng bà đã mất lúc tôi lên chín, nên tôi không nhớ rõ lắm.
Y có vẻ lúng túng trong cuộc gặp gỡ tay đôi này, mặt y ảm đạm, đôi mắt không che giấu được những ý nghĩ thực trong óc y.
- Bà có nhiều con không?
- Hai. Đều chết lúc còn bé do thủy đậu. Tôi cũng mắc… - y nuốt nước bọt và thở một cái thật sâu - nhưng tôi sống sót được.
- Tôi sung sướng lắm! - Amber dịu dàng nói.
Cô mỉm cười với y, hơi châm biếm, nhưng với cặp mắt đầy hấp dẫn. Từ một tháng nay cô chưa lúc nào được vui như thế này.
Rõ ràng Philip bị dằn vặt khốn khổ: một mặt là lòng ham muốn cao độ, mặt kia là lòng hiếu thảo đối với cha…
Y chuyển hướng, nói rất nhanh:
- Bây giờ triều đình như thế nào? Người ta nói lộng lẫy hơn bao giờ hết, những người ngoại quốc cũng phải kinh ngạc về lối sống của Hoàng thượng có phải không?
- Đúng đấy. Tuyệt lắm! Tôi không tin là ở một nơi nào trên thế giới có những người đàn ông và đàn bà lịch sự như thế. Anh ở đó lần cuối cùng là vào bao giờ?
- Cách đây hai năm. Sau khi đi du lịch về, tôi đã ở lại Luân Đôn hai tháng.
Y nói nhưng tâm trí vẫn để đâu đâu, cặp mắt y nóng bỏng và thèm muốn. Amber nhìn theo chuyển động lên xuống của yết hầu y, trong cái cổ lực lưỡng… Đột nhiên y nói:
- Tôi cho là bây giờ ta nên về đi thì hơn. Trời… đã… muộn rồi!
Amber nhún vai, nâng váy lên và bước đi trong đám cỏ rậm.
Hôm sau không gặp y, cô lấy cớ nhức đầu và dọn bữa ăn vào trong buồng để đùa cợt y. Y cho mang đến phòng cô một bó hoa hồng với một hàng chữ nhỏ rất công thức, “chúc bà chóng bình phục”.
Buổi sáng hôm sau lúc đi ra, cô mong gặp y ngoài chuồng ngựa, sốt ruột như một cậu học sinh nấp ở một góc phố để nhìn người đẹp đi qua, cô không thấy và hơi thất vọng đã tưởng y đã mê mình lắm, cô không đi theo hướng họ đã đi hai ngày trước đây. Trong một lúc cô hoàn toàn lãng quên Philip và cha y, và chìm ngập vào những kỷ niệm về Bruce Carlton.
Chàng ra đi đã sáu tháng, những ký ức của cô lại mờ nhạt, như một giấc mộng đẹp lúc ẩn lúc hiện trong cân não cô: màu xanh kỳ lạ của đôi mắt chàng, nếp gấp trên miệng chàng, nói rõ lên những ý nghĩ của chàng về cô, về những việc cô đã làm, sự bình thản của chàng chứa đựng sức mạnh tiềm tàng. Cô nhớ đến lần cuối cùng chàng vuốt ve âu yếm cô làm cô ngây ngất. Cô nuối tiếc những cái hôn, vuốt ve mơn trớn dịu dàng của đôi bàn tay chàng. Vậy mà đối với cô chàng chỉ là một giấc mộng không hơn không kém. Những kỷ niệm không sao an ủi được cô. Cả Susanna đứa con thứ hai của chàng và cô, vẫn không sao làm cho Bruce gần cô hơn. Chàng vẫn xa vời… Cô không có cách nào với tới.
Amber mải mê suy nghĩ đến lúc con ngựa đứng sững lại làm cô giật mình bối rối phải bám chặt lấy dây cương. Philip xuất hiện, mặt đỏ gay mắt nảy lửa, đang trên lưng ngựa, bên ba cây bạch dương chơ vơ giữa cánh đồng như ba tên lính gác thực thụ. Y xin lỗi đã làm cô sợ:
- Xin bà tha lỗi cho! Tôi không dám làm bà phải hoảng sợ. Tôi chỉ dừng lại đây một lát để thưởng thức một buổi sáng đẹp thì trông thấy bà và đứng đợi bà.
Y trình bày lời giải thích đó một cách rất nghiêm chỉnh, làm cô hiểu ngay là y nói dối: y không muốn cha y trông thấy hai người cùng cưỡi ngựa ra đi.
Amber yên tâm, cười thoải mái:
- Ôi! Philip, anh đấy à! Tôi đang nghĩ đến anh.
Mắt anh chàng rực lên, nhưng cô vội ngăn lại câu nhận xét tầm thường mà anh toan nói:
- Lại đây, chúng ta đến chơi tận con suối kia.
Philip đến vừa đúng trước cô. Lúc cô nhảy xuống đất y theo ngay sát không chút e dè. Amber kêu lên:
- Vào tháng Năm, nước Anh sao mà đẹp thế! Anh có biết rằng người ta thích châu Mỹ hơn không?
- Không! - Y sợ hãi nói. - Tôi không biết nó.
- Tôi muốn ngồi xuống đây, anh làm ơn trải cho tôi cái áo khoác của anh để khỏi bẩn áo dài của tôi.
Cô nhìn ra xung quanh tìm chỗ thuận lợi nhất.
- Kia! Để sát vào gốc cây.
Rất lịch sự, Philip cởi áo khoác ra và trải nó lên cỏ ẩm. Amber ngồi xuống, dựa lưng vào gốc cây nhỏ, hai chân duỗi ra và ném cái mũ ra xa.
- Thế nào Philip? Anh cứ đứng chôn chân ở đấy mãi à? Ngồi xuống đây chứ!
Cô chỉ cho y chỗ ngồi bên cạnh. Y do dự nói:
- Sao?… Ơ!… - rồi đột nhiên y quyết định, lắp bắp - Cám ơn bà - và ngồi xuống cạnh Amber, hai tay nắm lấy đầu gối.
Đáng lẽ nhìn cô, y lại ngắm con ong đang bay lượn từ hoa này sang hoa khác. Amber hái những nụ hoa nhỏ mọc đầy trong cỏ và để lên đầu gối chơi.
- Bà biết không! Cuối cùng Philip nói và lúc này đã nhìn cô. - Quả thực bà không có vẻ mẹ ghẻ tôi một chút nào! Tôi không thể tưởng tượng được dù có hết sức cố gắng! Tôi tự hỏi tại sao?
- Có thể lắm! Nhưng anh nghĩ đến đó làm gì cho mệt.
Cô bắt đầu tết một vành hoa để cài lên mái tóc, dùng móng tay cắt những cành nhỏ và gài chúng rất khéo.
Philip mơ màng rồi đột ngột hỏi:
- Làm sao mà bà lại lấy cha tôi?
Amber mặt cúi xuống như say mê việc làm, trả lời với một cái nhún vai nhẹ:
- Ông muốn có tiền của tôi, còn tôi muốn tước vị của ông - ngẩng đầu lên cô thấy y chau mày có vẻ thắc mắc, liền hỏi tiếp - Anh thắc mắc điều gì, Philip? Tất cả những cuộc hôn nhân đều không phải là thị trường sao? Tôi chìa cái này, anh thò cái kia, thế là chúng ta lấy nhau! Anh lấy Jenny cũng như vậy phải không?
- Ồ, phải! Lẽ tự nhiên thôi. Nhưng cha tôi rất lịch sự! Bà cũng biết đấy.
Y có vẻ tìm cách thuyết phục mình chứ không phải Amber, rồi nhìn cô chằm chằm. Cô chua chát đáp:
- Ô! Tất nhiên rồi!
- Ông cũng yêu bà nhiều lắm.
Đến đó cô phá lên cười, một cái cười nhạo báng:
- Quỷ nào làm cho anh tin là thế?
- Cha tôi nói với tôi!
- Và cũng dặn anh phải xa tôi phải không?
- Nhưng tôi đoán thế và biết thế. Lẽ ra tôi không nên đến đây!
Y nói và quay mặt đi. Bỗng nhiên y làm ra vẻ muốn đứng lên. Amber liền nắm lấy cổ tay y và dịu dàng kéo y về phía mình. Cô thì thầm:
- Philip, tại sao anh cứ phải xa cách tôi?
Y lại nhìn cô trừng trừng, nửa quỳ, hơi thở ngắn:
- Bởi vì tôi… bởi vì tôi có nhiệm vụ phải như vậy! Bây giờ tôi nên về thì hơn, trước khi…
- Trước khi sao?
Những tia nắng mặt trời xuyên qua lùm lá cây, làm thành những đốm sáng và tối trên khuôn mặt và trên cổ y. Cặp môi ướt át y hé mở và hàm răng trắng y bóng lên. Đôi mắt lốm đốm của Amber nhìn y mãnh liệt:
- Philip, anh sợ gì? Anh muốn hôn tôi… tại sao không thực hiện đi?