PHẦN NĂM- XXXII -
Sau hơn ba tháng xảy ra hỏa hoạn, Amber trở lại Luân Đôn. Lúc đó vào khoảng trung tuần tháng chạp, phố xá hầu như đã biến mất. Mặt đất ngổn ngang gạch đá, sắt thép cong queo, chì chảy đã đóng cứng, nhiều căn hầm vẫn âm ỉ cháy, khói tỏa nghi ngút, những trận mưa tháng Mười như thác vẫn không dập tắt được. Phần lớn các phố bị tắc nghẽn do nhà sập, ở nhiều phố người ta phải ngăn lại do nguy hiểm đe dọa, một số lò sưởi và ít mảng tường vẫn đứng vững.
Những ngày mưa dầm kéo dài của tháng Chạp càng làm cho thành phố ảm đạm và buồn thảm. Bệnh dịch hoành hành đã cướp đi hàng trăm ngàn người. Chiến tranh, hỏa hoạn tàn phá và thiêu trụi thành phố. Những ngày vinh quang của nước Anh đã qua rồi chăng? Nền thương mại bị phá sản, công nợ chồng chất chưa từng thấy trong lịch sử đất nước này, dân chúng nghèo đói, nạn trộm cướp hoành hành…
Chưa bao giờ tương lại của nước Anh lại tuyệt vọng đến thế, và chưa bao giờ quần chúng lại bi quan, đầy thành kiến đến thế!
Nhưng rồi người ra bình tĩnh trở lại. Một thành phố nhỏ bé mọc lên ngay trên những đống đổ nát hoang tàn, đó là những căn lều nhỏ tồi tàn trên nền cũ của họ. Những hiệu buôn lại bắt đầu mở cửa. Người ta bắt tay xây dựng những công trình mới.
Vả lại, thành phố không phải đã bị thiêu hủy hoàn toàn. Sau những bức tường… phần ở phía đông cái Tháp và phía bắc Moor Fields còn nguyên vẹn. Học viện Luật ở phía Tây, xa hơn nữa là Drury Lane, Covent Garden, St. James vẫn còn, nơi mà giới quý tộc trở về ngày một đông. Khu bờ sông vẫn nguyên vẹn. Strand còn đó vẫn những căn nhà cổ đồ sộ, những khu vườn chạy dài tận mé sông Thames. Vậy là khu sang trọng của Luân Đôn lửa đã chừa ra…
Amber và John Lớn lập tức rời thành phố. Không tìm thấy ngựa, họ đã thuê ngựa khác đi thẳng về Lime Park.
Cô kể cho Jenny là khi mình tới nơi thì ngôi nhà đã bị cháy, không gặp được bá tước. Để ngụy trang cô cho mấy người tới Luân Đôn “tìm” bá tước. Họ trở về, báo tin có lẽ bá tước đã chết trong tòa nhà bị cháy!
Amber thật sự an tâm thấy mình không bị ai nghi ngờ. Cô bắt đầu để tang chồng và thấy không cần phải tỏ ra sầu não nhiều!
Sau hai ngày trở lại Luân Đôn, Shadrac Newbold báo cho Amber những tin vui mừng: số tiền của cô còn nguyên vẹn tuy chỉ còn lại hai mươi tám ngàn livrơ. Lúc này cô là một phụ nữ giàu nhất nước Anh. Lại còn món lãi suất. Cô còn một nguồn thu khác, đó là cho thuê Lime Park, bán những đồ đạc trong lâu đài… Tương lai mở ra trước mắt đầy hứa hẹn!
Nhưng hiện tại, hình ảnh của Radclyffe luôn rình rập, ám ảnh cô không sao rũ bỏ được. Đột nhiên hắn xuất hiện trong hành lang, đứng sau lưng lúc cô ăn, ban đầu hắn đứng ngay cạnh giường máu me đầm đìa, cô giật mình tỉnh dậy kêu thét lên…
Cô chỉ có một ham muốn là ra đi. Nhưng Nan mới sinh đẻ mà cô muốn chờ Nan bình phục để đủ sức cho cuộc hành trình.
Vậy là Amber ở lại vì tình nghĩa với Nan, hơn nữa lúc này nhà của Almsbury là nơi trú ngụ độc nhất của cô, và không thể đến đó sớm mà không làm anh nghi ngờ. Amber không muốn tâm sự điều bí mật của mình với bất kỳ ai, ngoài John Lớn và Nan.
Mẹ Jenny tới, nhưng bà về ngay khi đứa trẻ ra đời và Jenny bình phục. Amber cảm thấy mình có tội!
Ngày 1 tháng Mười, Amber đi đến Barberry Hill. Ở đó cô cảm thấy vững tâm hơn, chỉ một thời gian ngắn cô quên Radclyffe, Philip và tất cả những sự việc xảy ra. Cô có cảm giác hơi khó chịu là Almsbury vẻ nghi ngờ muốn biết nhiều hơn về cái chết của Radclyffe, điều mà cô không muốn nói. Rất ít khi cô nhắc đến hắn…
Một hôm đùa cô, Almsbury hỏi:
- Thế nào cưng ơi! Em sẽ lấy ai bây giờ? Người ta cho là Buckhurst sắp “xông” vào đấy… Cô lườm anh:
- Không, không! Almsbury! Hết chuyện lấy chồng rồi! Em không điên rồ nữa! Em giàu rồi, lại có tước vị, tội quái gì mà đi tìm một cái gậy để nó đánh cho? Không cái gì thê thảm hơn là một người đàn bà có chồng! Em đã thử ba lần, và…
- Ba lần kia à?
Anh hỏi đùa. Amber vô tình đỏ mặt, vì Luke là một bí mật không bao giờ cô tâm sự với ai, trừ Nan. Đó là một trong những điều rất hiếm cô phải xấu hổ.
- Hai lần, em muốn nói thế! Vậy tại sao anh cười? Dù sao thì anh cười mặc anh, còn em sẽ không bao giờ lại lấy chồng nữa, em có nhiều kế hoạch khác hay ho hơn, xin đảm bảo với anh như thế!
Chẳng bao lâu Amber đã trở nên sốt ruột. Tiền tài, tước vị, tuổi trẻ và sắc đẹp mà làm gì, nếu mình bị chôn sống ở nông thôn? Sáu tháng sau cô công nhận là, dù có vài giả thiết nảy sinh ra về cái chết đột ngột của Radclyffe, bây giờ không ai nghĩ đến vấn đề ấy nữa. Những tai tiếng trong triều tồn tại còn ngắn ngủi hơn nhiều những vụ âm mưu về tình ái, và cô rất muốn trở lại đấy. Cô van nài và phỉnh phờ vợ chồng Almsbury khéo đến nỗi thuyết phục được họ trở về Luân Đôn với cô vào mùa đông này. Như vậy là cô có nhà để ở và còn lợi dụng uy tín của hai gia đình Almsbury và Emily. Cô sẽ cần tới vào một thời gian nào đó.
Sự xuất hiện của cô ở Whitehall gây nên sự náo động lớn không ngờ. Cô ngạc nhiên nghe được tin về cái chết của cô, là cô bị ông chồng ghen tuông bỏ thuốc độc. Cô giả vờ nực cười về những dư luận như vậy.
- Điên rồ quá! Ở thời đại chúng ta, phải là người nạo ống khói mới chết mà người ta không nói vì bị thuốc độc!
Vả lại đó là sự thực, vì thuốc độc là thứ vũ khí thường được sử dụng trong giới quý tộc để trả thù nhau mà người ta luôn nghĩ đến. Những người đàn bà ngoại tình bị ốm, bao giờ cũng có câu nói đó ở cửa miệng. Năm ngoái, bà Chesterfield bị chết sau khi đã xúc phạm đến chồng qua vụ ngấm ngầm với quận công York. Một nhân tình khác của York, bà Denham, lúc này đang bị ốm, bà nói với các bạn là chồng bà đã bỏ thuốc độc cho bà, và chính quận công đích thân phụ trách việc này vì bị phiền nhiễu về những đòi hỏi không ngừng của bà.
Tất cả những người đàn ông đều nồng nhiệt đón tiếp Amber.
Ngay từ phút đầu tiên cô cảm nhận được hoàn cảnh thuận lợi của mình. Do có tước vị, cô có quyền ra vào triều đình; có thể tham gia các phòng khách của Hoàng Thượng, cùng đi với vua và Hoàng hậu vào nhà hát, tham dự tất cả những buổi khiêu vũ và yến tiệc chính thức. Nhưng, trừ phi có một bà bạn thân trong số các bà, cô không đến được những bữa tiếp khách riêng. Do đó mà cô có thể bị buộc phải đứng ngoài cuộc sống thân mật trong triều. Amber không muốn như vậy.
Thế là cô nghĩ ngay đến Frances Stewart, Amber đến bày tỏ với bà tình thân thiện và lòng ngưỡng mộ của mình, bà vẫn ngây thơ và tin tưởng sau bốn năm ở Whitehall, bà mời Amber đến dự bữa ăn thân mật ngay chiều hôm đó. Hoàng thượng có đến dự cùng với tất cả những vị quý tộc và các bà lớn. Đó là cái triều đình thu nhỏ chỉ huy tất cả Luân Đôn lịch sự. Trong bữa tiệc đó, Buckingham đã làm một trong những cuộc bắt chước thô lỗ và tàn bạo ngài thượng thư Clarendon. Vua Charles nhắc lại một lần nữa câu chuyện ly kỳ hấp dẫn mà nhiều vị khách đã thuộc lòng, đó là cuộc chạy trốn sang Pháp của Vua sau chiến trận Worcester. Thức ăn và rượu rất ngon, âm nhạc êm đềm, các mệnh phụ kiều diễm.
Amber rất xinh đẹp trong bộ áo nhung đen làm cho bà quận chúa Southesk phải thốt lên:
- Trời ơi! Thưa bà, sao bộ áo của bà đẹp thế! Nhưng xem nào, hình như tôi đã thấy một bộ giống như thế này ở đâu rồi thì phải!
Bà xem xét rất lâu cái áo như không nhìn người mặc nó, rồi nói tiếp:
- A! Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Nó giống như cái mà tôi đã mặc sau cái chết của người anh em họ ông nó nhà tôi. Bây giờ nó ra sao nhỉ? À phải! Tôi đã tặng nó cho bà phụ trách y phục của Nhà hát hoàng gia. Để tôi nghĩ xem, cách đây ba năm thì phải. Lúc đó bà đang là diễn viên có phải không thưa bà?
Quận chúa nhìn thẳng vào mặt Amber, ánh lên một nét tinh quái. Rồi bà khẽ kêu lên:
- Trời! Có phải là Winifred Wells mà tôi thấy ở đằng kia không?… Bà Castlemaine nói với tôi là bà về nhà quê để cho ra thai kia mà. Sao con người ta xấu bụng thế! Xin lỗi bà, tôi phải đến nói với bà ấy mấy câu mới được. Tội nghiệp!
Quận chúa khẽ nghiêng đầu, vội vã đi, không nhìn cô nữa.
Amber chau mày, nhưng ngước lên thấy Charles đã đứng bên cạnh, ngài nhún vai mỉm cười, khẽ nói:
- Nếu các bà chịu đựng được nhau một chút, thì sẽ hơn hẳn chúng tôi.
- Và bệ hạ có tin là các bà thành công không?
- Khó có thể lắm. Nhưng không nên vì thế mà thắc mắc, bà thân mến của tôi ạ! Bà có thể hoàn toàn bay bằng đôi cánh riêng của bà, tôi đảm bảo như thế!
Amber mỉm cười. Nhà vua, bằng một cử chỉ của đôi môi, phác một câu hỏi. Cô khẽ gật đầu đáp. Trở lại Whitehall, cô không thể có được điểm tốt lành!
Amber chưa thật tự tin ở mình, nên chưa thể bỏ rơi Frances Stewart được, cô làm tất cả để mọi người thấy hai người không thể rời nhau. Cô đến phòng riêng thăm Frances, đi dạo với bà trong các hành lang, vì trời xấu không thể ra ngoài và đôi khi ở lại đêm với bà những khi đường xấu hoặc đã khuya quá. Amber không bao giờ nói về mình, nhưng lại làm ra vẻ hết sức quan tâm đến những điều quận chúa nói, nghĩ hoặc làm; và Frances không thể cưỡng lại sự quyến rũ và xu nịnh đó, mà cảm thấy hoàn toàn tin tưởng ở Amber.
Quận công Richmond vừa mới đây gửi lời cầu hôn với bà, lần đầu tiên, điều này làm triều đình rất ngạc nhiên, vì Frances chỉ được coi như một của tư hữu của triều đình. Quận công là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, khá đẹp trai, họ hàng xa của Hoàng thượng, nhưng ngài bị coi như đần độn, nghiện rượu và nói chung nợ nần nhiều. Charles nhận tin đó thản nhiên như thường lệ và yêu cầu quận công trình lên quan thượng thư kế toán riêng của mình.
Một đêm, trong khi hai người cùng ngủ chung với nhau trong một buồng, Amber chợt hỏi Frances có ý định lấy quận công không. Câu trả lời của Frances làm cô ngạc nhiên:
- Lúc này, tôi không thể làm thế nào khác được. Nếu quận công không có thiện ý lấy tôi, không biết tôi sẽ ra sao.
- Bà sẽ ra sao à! Thế nào Frances, sao mà kỳ cục thế? Tất cả những người đàn ông trong triều đều mê bà, bà cũng biết rồi đấy.
- Có thể! Nhưng chưa một ai trong bọn họ có những đề nghị chính thức. Sự thực là tôi đã mang nhiều tai tiếng vì đã để cho nhà vua được nhiều tự do với tôi mà không để cho Người được hưởng thứ mà tôi có thể rút ra được nhiều lợi!
Mặc dù rất quan tâm đến vấn đề, Amber uể oải hỏi:
- Thế… bà đã không để cho Người làm gì nào? Không còn nghi ngờ gì nữa, bà rất có thể trở thành quận chúa mà không cần phải lấy chồng làm chi cho phiền, và hơn nữa lại rất giàu!
- Bà bảo sao? - Frances kêu lên. - Trở thành nhân tình của Vua ấy à? Ồ, không!… Tôi không! Tôi để vấn đề đó cho những kẻ khác. Một người đàn bà phải ngủ với chồng cũng đã là mệt nhọc lắm rồi, tôi thà chết còn hơn phải chung chăn gối với một người đàn ông không phải là chồng tôi! Trời ơi! Chỉ nghĩ đến đó tôi cũng đã đau đầu rồi!
Amber mỉm cười trong bóng đêm, thích thú và rất ngạc nhiên. Phải chăng đó là xuất phát điểm của cái đạo đức được ca ngợi của Frances! Đó không phải là luân thường đạo lý, mà là một sự ghê tởm. Đó không phải là trinh bạch mà là chán ngấy!
- Vậy là bà không yêu Vua à? Trong triều không có ai đẹp trai hơn, không phải chỉ vì Người là Vua nên tất cả đàn bà đều mê.
- Ồ, có chứ! Tôi yêu Người lắm. Nhưng tôi không thể chỉ là… tôi không thể… Ôi! Tại sao những người đàn ông bao giờ cũng nghĩ đến đó? Tôi biết rất rõ là một ngày kia tôi sẽ phải lấy chồng. Tôi mười chín tuổi và mẹ tôi nói rằng tôi là điều ô nhục cho gia đình. Nhưng lạy Chúa! Chỉ nghĩ đến nằm vào giường với một người đàn ông và để cho người đó… Ôi! Tôi sẽ chết mất, chắc chắn là thế! Nhưng tôi không thể chịu đựng được!
“Trời đất ơi!” Amber sửng sốt nghĩ “con bé này phát khùng mất rồi!” Tuy nhiên cô cũng cho rằng người phụ nữ ấy, đáng thương nhưng cũng đáng khinh tí chút. Vậy con người tội nghiệp này có ý nghĩ gì về cuộc sống?
Vả lại, tình thân thiện của hai người chẳng bao lâu thì chấm dứt. Frances cũng ghen tuông như một người vợ chính thức đối với những vấn đề tâm tình của Vua và Barbara để cho Frances biết những dư luận đang lan truyền là Vua có những cuộc tiếp xúc thầm kín với nữ bá tước Radclyffe tại lâu đài của Almsbury. Nhưng lúc này Amber coi vị trí của mình là vững chắc rồi và vui lòng không quan hệ với Frances nữa mà cô coi là buồn chán và điên rồ. Vua Charles, lúc nào cũng say mê cô với thủa ban đầu, không cho phép người ta thờ ơ với Amber. Theo yêu cầu của Người, Amber được khắp nơi mời mọc và được xử sự với cùng một lòng kính trọng như với Castlemaine trước đây và với Frances Stewart ngày nay. Bản thân các bà lớn cũng buộc phải thấy mình đã trở thành những mật thám của Amber, do đó cô tin tưởng là từ nay trở đi không còn ai trên mình nữa.
Chẳng bao lâu Amber lại nhận thấy mình có mang.
Thấy trước thân hình mình lại sắp sửa biến dạng, dù chỉ tạm thời, cô cảm thấy chán ngán. Nhưng cô tự nhủ, nếu mình không mang lại cho Vua một đứa con, cô không còn có gì để giữ Người lại khi sự kích thích về thể xác của cái mới đã mất rồi. Vì nếu Charles đi đến chán những người mẹ, thì Người vẫn cứ lưu luyến với những đứa con mà Người cho mình là bố chúng.
Vào cuối tháng Hai, khi cô cho Charles biết tin ấy, Người tỏ ra có cảm tình, dịu dàng và thỏa mãn, như thể đấy là lần đầu tiên Người được nghe tin mừng này. Và Amber tin là địa vị của mình trong triều ngày nay là bất di bất dịch như những ngôi sao trên trời.
Charles tước mất của cô cái mộng đẹp đẽ ấy. Hai ngày sau, Người chỉ cho cô một chàng thanh niên đang đứng trước mặt họ trong phòng khách và hỏi cô anh chàng ấy có thể là một người chồng được không?
- Một người chồng cho ai? - Amber hỏi.
- Ồ! Tất nhiên là cho em rồi chứ còn cho ai nữa em yêu ạ!
- Nhưng em không muốn lấy chồng!
- Tôi không thể nói với em là tôi không tán thành việc ấy, tuy nhiên, một đứa trẻ ra đời mà không có tên họ thì cũng hơi rầy rà đấy, em không thấy à?
Người có vẻ đùa cợt và một nụ cười nhẹ làm nhếch cái ria mép đen nhỏ lên. Amber tái người đi.
- Vậy là bệ hạ không tin nó là của bệ hạ sao?
- Không phải là tôi muốn nói thế, em thân mến ạ! Tôi nghĩ rằng rất có thể đó là con tôi. Tôi thấy hình như tôi có một tài năng đặc biệt để tạo ra những đứa con, ngoại trừ nơi nào mà tôi cần. Nhưng đứa trẻ ấy không thể tính vào người chồng cuối cùng của em được, trừ phi em lại mau mau tái hôn chính thức… tuy đó là điều bất lợi cho anh chàng thanh niên. Và để hoàn toàn thành khẩn với em, nếu em lại tái hôn, nó sẽ cắt đứt mọi bàn tán bên ngoài Whitehall trong mọi trường hợp. Chúng tôi đã phải trải qua nhiều thời gian thật là khó khăn kể từ khi tôi không có một biện pháp nào để cho hạm đội xuất phát, và mọi kêu gào hơn bao giờ hết về kết quả ít ỏi mà chúng ta thu lượm được. Em có hiểu không, em thân mến? Điều đó sẽ giúp tôi được việc lớn nếu…
Amber sẵn sàng hiểu được bất cứ điều gì. Cô vẫn luôn luôn cho là một vẻ buồn bực khó chịu thường xuyên và việc luôn luôn quấy nhiễu một người dễ tính đã làm thất bại Barbara Palmer, và cô không muốn đi theo con đường khốn khổ ấy. Vả lại Amber còn nghi ngờ một nguyên nhân khác, mà nhà vua im lặng bỏ qua: đó là Frances Stewart. Mỗi khi Vua có một nhân tình mới, Frances lại trở nên cau có, bực dọc và sắp đến lúc nản lòng khi niềm tin không còn nữa.
- Ôi! - Amber nói, - lòng ham muốn độc nhất của em là làm vui lòng bệ hạ. Vậy, em sẽ tái hôn nếu là ý muốn của bệ hạ… Nhưng, xin hãy tìm cho em một tấm chồng mà em có thể quên được!
Charles phá lên cười:
- Quên được người này không phải là vấn đề khó khăn đâu, bảo đảm với em như thế!
Người thanh niên đứng ở đầu bên kia phòng khách có vẻ như không hơn tuổi cô đến một ngày, và vẻ trẻ trung của cậu ta còn rõ nét hơn ở nước da tái và tay chân ẻo lả, thân hình mảnh khảnh, mặc một bộ quần áo loại rẻ tiền, kém lịch sự. Rõ ràng là cậu ta có vẻ khó chịu mặc dù cố gắng làm ra vẻ tươi vui. Cậu ta cười ầm ĩ và đưa mắt lo lắng nhìn ra khắp xung quanh. Amber không hề có một cử chỉ nào để ý đến cậu.
- Trời! - Amber kêu lên, - nom anh chàng có vẻ vênh váo và ngốc nghếch quá!
- Rất dễ bảo đấy! - Charles mỉm cười nói.
- Tước vị gì?
- Nam tước.
- Nam tước! - Amber hoảng hốt kêu lên. - Nhưng em là bá tước cơ mà?
Amber không thấy chướng, nếu Vua gợi ý cô lấy một anh bán hàng rong. Charles nhún vai nói:
- Này, cứ cho là tôi sẽ nâng hắn lên hàng bá tước thì sao? Gia đình hắn xứng đáng lắm. Vấn đề đó lẽ ra đã phải được tiến hành từ lâu rồi, nhưng xin thú thật là tôi chẳng bao giờ nghĩ đến!
- Tất nhiên là được như vậy thì mọi vấn đề đã dễ dàng - Amber nói với vẻ hoài nghi và liếc nhìn cậu thanh niên, cậu ta như cảm thấy bị nhìn, trở nên bồn chồn - Thế bệ hạ đã nói với anh ta chưa?
- Chưa. Nhưng tôi sẽ nói, và vấn đề sẽ được giải quyết nhanh gọn. Gia đình hắn đã mất mát nhiều trong cuộc nội chiến…
- Trời ơi! - Amber than thở. - Lại một kẻ nữa đến tiêu xài món tiền của tôi! Ôi! Nhưng lần này sẽ khác! Lần này chính ta sẽ cầm trịch!