- XXXIV -
Nắng nhẹ của mặt trời tháng Tư xuyên qua các cửa sổ đóng kín làm thành những vệt sáng trên sân nhà để trần. Nó lóe sáng trên những cái đinh thúc ngựa của đôi ghệt đàn ông, và đùa trên những cái lông đà điểu màu xanh tái trên vành rộng của một cái mũ, nó lóng lánh trên một đốc gươm nạm vàng và bạc… tất cả những vật đó đều chồng chất bên cạnh một cái giường lớn có trướng treo. Amber nằm trong đó trên một cái đệm lông, vẫn còn nửa mê, nửa tỉnh. Cô từ từ giang thẳng cánh tay trên cái giường trống, vẻ phân vân lo lắng hiện trên nét mặt. Cô mở mắt, thấy chỉ có một mình liền vù dậy, kêu lên thảng thốt:
- Bruce!
Chàng vén rèm lên, mỉm cười trước mặt cô. Chàng mặc quần nhưng không mặc sơmi, không mang tóc giả và có lẽ vừa mới cạo râu xong vì đang lau mặt.
- Gì thế, em yêu?
- Ôi! Cám ơn Chúa! Em sợ rằng anh đã đi rồi, em như mơ thấy anh về đây. Nhưng chính là anh, có phải không? Ôi, Bruce! Được anh trở về, sao mà tuyệt thế!
Cô giơ hai cánh tay ra cho chàng với nụ cười tươi tắn và cặp mắt long lanh:
- Lại đây anh yêu, em muốn sờ thấy anh…
Chàng ngồi xuống cạnh cô, Amber đưa những ngón tay lên mặt chàng như không tin vào sự có mặt của chàng, thì thầm:
- Sao anh đẹp thế! Đẹp hơn bao giờ hết!
Hai bàn tay cô lướt xuống đôi vai vạm vỡ, bộ ngực nở nang, ấn mạnh lên làn da ấm áp và rám nắng. Mắt cô gặp mắt chàng đang chăm chú nhìn cô, chàng âu yếm:
- Amber…
- Dạ?
Đôi môi họ gặp nhau cuồng nhiệt, đột ngột và xoắn xít. Bỗng nhiên cô khóc nức nở, bám siết vào chàng trong một cơn ham muốn tột độ. Chàng đẩy cô xuống giường, hai tay Amber vẫn quấn chặt lấy cổ chàng. Khi sóng đê mê đã dịu, chàng nằm dài bên cạnh cô, đầu gối lên ngực cô. Cả hai đều lặng lẽ, khuây khỏa, thỏa mãn. Những ngón tay của Amber nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dày và đen. Cuối cùng chàng nhổm dậy và đứng lên. Amber hé mắt, mỉm cười, thiu thiu ngủ:
- Lại đây anh yêu! Nằm xuống đây cạnh em đi!
Chàng cúi xuống hôn lên môi cô:
- Không thể được. Almsbury đang đợi anh!
- Bao giờ thế? Cứ mặc cho anh ấy đợi.
Chàng lắc đầu:
- Bọn anh phải đến Whitehall ngay. Hoàng thượng muốn gặp anh. Có thể là lát nữa anh lại gặp em…
Chàng lại nhìn cô, nụ cười tinh nghịch trên góc môi:
- Nghĩa là bây giờ em đã là bá tước phu nhân rồi phải không? Và lại tái hôn nữa!
Amber vội vàng quay lại vẻ ngạc nhiên thật sự. Cô tự nhủ thầm: “Trời ơi! Tái hôn à! Tuy nhiên đó là sự thực!” Khi Gerald không có ở đấy, cô hoàn toàn quên mất gã.
Bruce mỉm cười:
- Gì thế, em yêu? Em quên mất ai rồi à? Almsbury bảo rằng với Stanhope. Anh thấy có lẽ đúng đấy! Và hắn dòng dõi…
- Ôi, anh Bruce! Xin anh đừng nhạo báng em. Nếu biết anh về thì không đời nào em lấy hắn. Em ghét hắn quá chừng! Một thằng vụng về, kỳ cục và ngốc nghếch. Em lấy hắn độc nhất chỉ vì - cô ngừng lại rồi nói luôn - Em không hiểu tại sao em lại lấy hắn! Em không hiểu tại sao em lại lấy chồng! Em không bao giờ muốn lấy ai ngoài anh. Bruce! Ôi! Anh yêu dấu! Chúng ta với nhau sẽ hạnh phúc biết bao! Nếu anh chỉ…
Cô thấy vẻ mặt chàng thay đổi, như muốn nhắc cô phải coi chừng, phải im đi. Cô nhìn chàng, trở lại mối lo sợ cũ, và sau cùng cô hỏi chàng rất dịu dàng:
- Anh đã lấy vợ phải không?
- Phải, anh đã lấy vợ!
Đúng là điều đó! Cuối cùng rồi cô cũng được nghe, câu mà cô lo ngại từ bấy năm nay. Bây giờ điều đó đối với cô hình như là vấn đề không thể tránh được giữa hai người, như cái chết. Yếu đuối và dày vò, cô chỉ còn có thể nhìn chàng. Chàng ngồi xuống một cái ghế và bắt đầu buộc dây giày. Rồi chàng im lặng, khuỷu tay để lên đầu gối, hai bàn tay để thõng giữa hai chân. Sau cùng chàng nhìn cô dịu dàng nói:
- Amber, anh rất lấy làm buồn.
- Buồn vì đã lấy vợ?
- Buồn vì đã làm em đau lòng.
- Anh lấy vợ bao giờ? Em nghĩ là…
- Cách đây một năm vào tháng Hai, đúng vào lúc anh trở lại Jamaica.
- Vậy là khi anh từ giã em, anh biết là anh sẽ đi lấy vợ! Anh…
- Không, lúc đó anh chưa biết. Anh đã gặp cô ta ngày anh đến Jamaica. Một tháng sau thì cưới.
- Một tháng sau! - Amber thì thầm và như muốn quỳ xuống. - Trời ơi!
- Amber thân mến! Đề nghị em… Anh không hề bao giờ nói dối em. Ngay từ đầu, anh đã nói với em là một ngày kia anh sẽ lấy vợ…
- Ồ! Nhưng sao lại nhanh thế?
Amber kháng nghị mà không có một lôgic rõ ràng nào, giọng cô than vãn và mù mờ. Cô ngẩng đầu lên nhìn chàng, với ánh mắt tinh quái:
- Ai đấy? Một người đẹp da đen chắc.
Mặt của Bruce rắn đanh lại:
- Một thiếu nữ người Anh. Cha cô là bá tước, đến Jamaica sau cuộc nội chiến, ở đấy ngài có một đồn điền trồng mía.
Nói xong Bruce đứng lên mặc nốt quần áo.
- Cô ta giàu lắm, chắc thế?
- Phải, cũng khá.
- Và đẹp nữa chứ?
- Phải, anh thấy thế.
Amber im lặng một lúc:
- Anh có yêu không?
Chàng quay lại, hai mắt ti hí, nhìn cô một cách kỳ lạ. Lúc đầu chàng không trả lời, cuối cùng mới dịu dàng nói:
- Có, anh yêu nàng.
Amber lấy cái áo ngủ mặc vào người, nhảy ra khỏi giường và nói những câu mà mọi người đàn bà trong triều gặp phải tình trạng đó đều nói:
- Ôi! Quỷ nó tha anh đi, Bruce Carlton! Tại sao phải là anh, người đàn ông độc nhất trên nước Anh này lấy vợ vì tình!
Nhưng cái lớp vécni hào nhoáng quá mỏng manh, dưới một áp lực nhỏ bị vỡ tung. Bỗng nhiên cô giận dữ:
- Tôi ghét con mẹ ấy lắm! Tôi khinh nó! Nó ở đâu?
Chàng nhẹ nhàng đáp:
- Ở Jamaica. Nàng đã sinh cháu vào tháng Mười Một và không muốn đi.
- Bà ấy phải là yêu ông lắm?
Bruce không trả lời câu hỏi chua chát ấy, cô nói tiếp:
- Vậy là ông đã lấy một bà lớn, và đã có người xứng đáng để nuôi dạy các con ông mà tổ tiên của chúng đã trải qua hai ngàn năm ở địa vị các ngài nghị sĩ! Ngài Carlton, xin có lời chúc mừng! Thật là một tai họa nếu ông phải giao phó việc dạy bảo các con ông cho một nhân vật bình thường!
Chàng nhìn cô vẻ lo lắng đượm một tình thương nào đó, cầm lấy mũ và nói:
- Bây giờ tôi phải đi đây, đã chậm mất nửa giờ rồi.
Cô đưa mắt lườm chàng rồi quay đầu đi như muốn chờ đợi vài lời xin lỗi. Bất đắc dĩ cô nhìn chàng đi qua phòng, dáng đi quen thuộc, chứa đựng tất cả những gì mà cô yêu quý. Cô bỗng kêu lên:
- Bruce!
Chàng dừng chân từ từ quay người lại.
- Mặc cho ông đã lấy vợ, tôi không bao giờ từ bỏ ông chừng nào tôi còn sống, ông đã nghe thấy chưa! Ông thuộc về tôi cũng như về nó! Không bao giờ nó có thể có được ông hoàn toàn.
Cô đi về phía chàng; nhưng chàng đã đi tiếp ra ngoài đóng cửa buồng lại. Amber đứng sững lại, giơ một bàn tay ra, còn bàn tay kia đưa lên cổ họng như để nén một tiếng nấc:
- Bruce!
Cô lại kêu lên. Rồi cô mệt mỏi quay lại gần giường, ngắm nghía nó một lúc rồi quỳ xuống vục đầu vào trong đống chăn, miệng lẩm bẩm: “Chàng đi rồi… Đi rồi… Thế là ta mất chàng!…”
Hai tuần lễ đầu tiên sau khi Bruce trở về, Amber có gặp chàng, nhưng rất hiếm. Chàng bận công việc ở cảng; tại đây chàng có những cuộc hẹn hò với những lái buôn để tiêu thụ thuốc lá mà chàng đã mang về và ký những hợp đồng mới; chàng mua sắm những thứ cần dùng cho bản thân và cho những người trồng trọt khác. Đến Whitehall là để gặp nhà vua, vì chàng muốn đề nghị một ân hưởng khác, là được khai thác thêm hai mươi ngàn acrơ nữa để tròn là ba mươi ngàn. Chàng không tham gia vào các phòng khách, các tiệc tùng cũng như không vào các nhà hát.
Theo gợi ý của Amber, Almsbury phu nhân đã dành cho Bruce những căn phòng kề bên của cô và mặc dù chàng không dặn là sẽ gặp cô đêm hôm sau, nghĩ là chồng cô có ở đó, cô cứ tới gõ cửa buồng chàng mỗi khi cô nghe thấy chàng về. Sau đó đêm nào họ cũng gặp nhau. Chắc chắn chàng biết rõ cô thường hay về rất khuya, vì cô đã ở lại với Vua, nhưng không bao giờ chàng ám chỉ đến việc đó. Những cuộc gặp gỡ của cô với chồng thường chỉ là ngẫu nhiên, có vẻ làm chàng vui thích, nhưng cũng không bao giờ hỏi.
Tuy nhiên bà mẹ Gerald không nghĩ như vậy.
Trong mười lăm ngày đó, Amber chỉ gặp bà ta có một hai lần, ở Whitehall, cô đã vội vã chuyển hướng đi khác để tránh phải gặp. Bà Stanhope có vẻ rất bận, Nan cho là bà ta thường xuyên tranh luận với những người thợ cạo, những người làm đồ trang sức, thợ giặt và thợ may, cũng như với hàng tá những người bán đủ các loại, đến nỗi trong phòng bà đầy những satanh, gấm vóc, lụa là, ruy băng, đăng ten.
Amber nghĩ thầm: “Mụ ta làm cái quỷ gì vậy? Nó không có lấy một đồng xu!” Cô suy nghĩ và biết rất rõ: mụ ta tiêu tiền của mình! Nếu cô không phải lo nghĩ về Bruce và về việc bảo vệ những quyền lợi cá nhân ở trong triều, cô đã không cho phép bà ta được quẳng tiền của mình qua cửa sổ như vậy. Nhưng trong tình thế hiện nay, cô cứ để mặc cho bà ta để mình được yên thân. “Một ngày kia”, cô tự hứa, “ta sẽ cho con mụ biết tay”. Nhưng bà Stanhope đã đi trước cô.
Amber không bao giờ dậy trước chín giờ sáng, vì cô ở cung điện về chậm, Bruce lúc nào cũng ra đi vào giờ đó. Cô uống một ly sôcôla buổi sớm, khoác vào người chiếc áo ngủ và đi thăm các con. Từ mười giờ đến trưa, cô mặc quần áo, cần phải có cả thời gian đó, đánh phấn, làm đầu, mặc quần áo là những vấn đề phức tạp, và cô còn phải tiếp nhiều người buôn tơ lụa, đồ nữ trang và nước hoa, họ thường lui tới những nhà giàu và quý tộc. Đối với họ cô luôn mở rộng cửa.
Cô yêu thích tiếng ồn ào náo nhiệt đó, thích cái cảm giác thấy mình là quan trọng nên mới được cầu khẩn như vậy. Cô cũng thích được mua sắm. Nếu là vải đẹp, bao giờ cô cũng đặt may một cái áo mới; nếu kiếm được một cái gọng đặc biệt hoặc kỳ lạ, bao giờ cô cũng dùng ngay làm ngay một cái vòng mới đeo tay hoặc đeo cổ. Nếu nó từ phương xa đến, người ta nói nó là của hiếm hoặc đơn giản chỉ vì thói ngông, cô không khi nào từ chối một cái bình, một cái bàn, một cái gương viền vàng. Tính hoang phí của cô được các nhà buôn biết tiếng. Trước buổi trưa, các gian phòng của cô đầy những người, chẳng khác gì sân của thị trường chứng khoán.
Một đêm, Bruce cùng Amber từ Whitehall trở về. Sau khi đã hoàn thành xong phần quan trọng nhất của công việc, tối nào Bruce cũng đến Whitehall để chơi và nói chuyện. Lên cầu thang, hai người vừa cười vừa nói chuyện đang đồn đại về Buckingham, ngài bị bắt trong một vụ lộn xộn ban đêm, bị giam rồi được thả ra mà không ai nhận ra ngài. Đến trước cửa phòng họ chia tay nhau, Amber còn thì thào:
- Đến nhanh nhé, anh yêu!
Cô mỉm cười, vào phòng khách của mình, nhưng thấy Gerald và mẹ gã đang ngồi trước lò sưởi, mặt cô đổi sắc.
- Thế nào?
Cô đóng ngay cửa lại. Gerald đứng lên vẻ khổ sở. Amber hiểu ngay, ý định đến đây không phải là của gã. Mẹ gã mắt lừ đừ nhìn cô qua cái vai để trần rồi đứng lên khẽ chào. Amber không đáp lại mà bước vào phòng, lần lượt nhìn hai mẹ con. Cô nói với Gerald, gã ho hắng và luồn một ngón tay vào dưới cái cavát:
- Tôi không ngờ lại gặp ông ở đây!
Gã cố gắng mỉm cười, nhưng bộ mặt méo xệch bởi tật co giật. Mẹ gã vội vã nói:
- Tôi chỉ đến để nói chuyện với Gerald trong khi nó chờ bà về. Bây giờ tôi đi đây và để hai người với nhau, tuổi trẻ mà! Thôi xin chào các con!
Vừa hôn con trai, người mẹ vừa vỗ nhẹ vào vai con để động viên. Với một nụ cười đắc thắng, bà Stanhope ra khỏi buồng. Amber không quan tâm đến người mẹ mà nhìn trừng trừng Gerald. Cô lại gần lò sưởi hơ tay, cô dõng dạc nhắc lại:
- Thế nào?
- Thế là, thưa bà, tôi đây. - Gã đứng lên quay về phía Amber - Dù sao thì tôi cũng là chồng bà, tại sao tôi không ở đây được?
Gã nhắc lại bài học của mình. Amber ra vẻ nhượng bộ:
- Tất nhiên rồi, tại sao không?
Rồi bỗng nhiên cô đưa tay lên ngực và ngồi phệt xuống một cái ghế. Gerald vội chạy đến:
- Trời ơi! Bà làm sao? Bà bệnh à? - Gã quay đi như sẵn sàng chạy trốn - Để tôi đi tìm người nào đó.
Amber ngăn gã lại:
- Gerald, không sao đâu. Chỉ là vì tôi sắp có con, chưa muốn nói với ông trước khi được chắc chắn…
Gã có vẻ hoan hỷ, ngạc nhiên, như thể điều đó từng xảy ra với người đàn ông nào trước gã.
- Rồi kia à? Trời ơi! Tôi không thể nào tin được. Nhưng lạy Chúa! Tôi mong rằng đó là sự thực!
Sự ngạc nhiên đã làm cho gã mất hết mọi vẻ giả tạo, hắn chỉ còn là một thanh niên Anh bằng lòng và kinh hãi. Amber rất thích thú khi thấy gã đúng là một thằng ngốc.
- Tôi cũng mong thế, thưa ngài. Nhưng ngài cũng biết cho là trong hoàn cảnh này người đàn bà muốn gì.
- Không, tôi có biết gì đâu! Tôi còn chưa bao giờ nghĩ tới việc ấy. Bà đã thấy đỡ chưa? Bà có cần tôi phải giúp gì cho bà không? Một cái gối để bà gối đầu nhé?
- Không, cám ơn Gerald. Tôi chỉ cần được ở một mình. Thành thật mà nói, tôi… tôi muốn ngủ một mình, nếu ông không thấy có gì trở ngại…
- Ồ! Thưa bà, tất nhiên thôi! Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ hiểu thế cả. Tôi ân hận quá!
Gã chuẩn bị đi ra, rồi lại nói thêm:
- Bà có cần gì không, tôi có thể giúp được bà?
- Cám ơn Gerald, tôi sẽ báo tin.
- Và, thưa bà… đôi khi tôi có thể đến được không? Chỉ để biết tin về bà thôi!
- Tất nhiên là được, tùy ông muốn, lúc nào cũng được. Thôi xin chào!
- Chào bà!
Gã lưỡng lự, muốn nói một câu thích hợp, nhưng không tìm được, đành lúng túng nhắc lại câu điệp khúc:
- Xin chúc bà ngủ ngon!
Amber lúc lắc cái đầu, nheo mắt rồi đứng lên đi vào phòng ngủ. Nan phác một cử chỉ dò hỏi được Amber trả lời bằng một điệu bộ làm cho cả hai phá lên cười. Chỉ có hai người phụ nữ trong buồng, cười cười, nói nói. Amber mặc sơmi, coócxê và váy đăng ten lúc Bruce gõ cửa bước vào.
Chàng đã bỏ bộ tóc giả, măng tô, áo chẽn và thanh kiếm, sơmi để hở. Chàng mỉm cười, nói:
- Còn chưa cởi quần áo à?
- Em đã phải viết hai bức thư.
Chàng dừng lại ở trước cái bàn, rót một cốc rượu lớn pha vào nước lọc.
- Anh vẫn cứ nói là người đàn bà sẽ sống thêm được năm năm nữa nếu y phục của họ đỡ phức tạp hơn.
Nan cởi bộ tóc cho Amber rồi rời khỏi buồng cùng với Tansy và con chó. Amber đang ngồi ở bàn trang điểm, tháo các vòng cổ thì khuôn mặt của Bruce xuất hiện trong gương. Cặp mắt xanh của chàng quan sát cô một lúc, rồi cúi xuống rẽ đám tóc ở gáy và đặt một cái hôn. Amber cảm thấy rùng mình, cô thở dài rồi nhắm mắt lại.
Bruce đặt cái cốc lên mặt bàn, cầm lấy cánh tay cô và xoay người cô lại. Amber khẽ kêu lên:
- Ôi! Bruce… anh yêu dấu!
Chàng ôm cô trong vòng tay siết chặt. Bỗng dưng cô thấy môi của Bruce rời môi cô, chàng nhìn vào cuối phòng. Chàng từ từ buông lỏng cô ra, cô quay lại. Gerald đứng trên ngưỡng cửa buồng, mặt tái xám, há hốc mồm. Amber kêu lên:
- Ôi! - Mắt cô ánh lên giận dữ đột ngột - Tại sao ông dám vào đây? Để do thám tôi! Đồ hỗn láo! Con chó!
Đột nhiên cô vớ lấy một cái hộp đựng nốt ruồi giả bằng bạc để trên bàn trang điểm ném vào chồng, trượt nhưng trúng vào cái khung cửa. Gerald vội nhảy sang một bên. Bruce chỉ đứng nhìn gã lúc đầu vẻ ngạc nhiên, sau thương hại vì thấy gã sợ hãi thảm hại.
Amber lao lại phía chồng, thét lên điên cuồng và giơ nắm tay đe dọa:
- Tại sao ông dám vào buồng tôi như vậy! Tôi sẽ cho biết tay!
Gã lùi lại, cú đòn đánh trúng vào vai. Mặt gã tái mét, vẻ thất vọng, lúng túng:
- Lạy Chúa! Thưa bà, tôi không ngờ. Tôi không biết là…
- Đừng có nói dối, đồ mất dạy! Tôi sẽ cho…
Bruce vội can thiệp:
- Amber, không nên thế! Tại sao không để cho người ta giải thích đã? Tất nhiên đây là một vụ lầm lẫn thôi.
Gerald liếc nhìn chàng với vẻ hàm ơn, nhưng rõ ràng là gã hoảng sợ người phụ nữ đang giận dữ điên cuồng đứng trước gã.
- Mẹ tôi vẫn còn đứng đợi ngoài hành lang, khi thấy tôi đi ra đã bảo tôi phải quay lại…
Amber mở miệng, nhưng cô quay lại nhìn Bruce xem thái độ chàng ra sao. Chàng có vẻ rất nghiêm chỉnh nhưng cặp mắt ánh lên nét thú vị, mặc dù chàng cảm thấy có cảm tình rõ rệt với anh chồng trẻ này, mà nhiệm vụ của anh ta là phải thách mình đấu gươm. Vì danh dự, Gerald không thể có thái độ nào khác. Tuy nhiên thật là buồn cười khi hình dung thấy Gerald gầy gò bé nhỏ chỉ có được lòng can đảm của một cô gái nhỏ, đấu gươm với một người đàn ông cao hơn gã những ba mươi centimet mà lại còn là một tay gươm ngoại hạng.
Bruce tiến lên, cúi đầu trước gã một cách thoải mái và nói:
- Thưa ông, tôi rất lấy làm tiếc là ông đã có đủ lý do để nghi ngờ thái độ của tôi đối với vợ ông. Tôi thành khẩn xin lỗi ông và mong ông sẽ không xét đoán tôi quá nghiêm khắc.
Gerald nhẹ hẳn người, như một phạm nhân đang bị cái thòng lọng tròng vào cổ thì nhận được lệnh án treo, gã cũng nghiêng đầu nói:
- Thưa ông, tôi xin đảm bảo với ông, là tôi có đủ lịch thiệp để hiểu được là bề ngoài nhiều khi là giả dối. Tôi xin chấp nhận những lời xin lỗi của ông, và tôi mong là chúng ta sẽ còn được gặp nhau trong những trường hợp vui vẻ hơn. Và bây giờ, thưa bà, nếu bà chỉ cho biết cầu thang xép ở chỗ nào, tôi sẽ xin ra ngay.
Amber sững sờ nhìn chồng. Cái thằng ngu ngốc khốn kiếp ấy không dám nghĩ đến đấu kiếm nữa! Và gã lại còn sắp ra đi để vợ lại với nhân tình! Lòng tức giận chuyển thành khinh bỉ. Cô xốc váy lên chào chồng:
- Xin mời ông đi đường này!
Cô đi qua buồng mở cái cửa trông xuống một cái cầu thang xép. Trước khi bước đi, Gerald còn cúi chào rất lịch sự, trước tiên là Amber, rồi đến Bruce, nhưng Amber nhận thấy cặp môi gã run lên vì bị kích động. Đóng cửa lại sau lưng chồng, cô quay lại nhìn Bruce, mong sẽ thấy trên môi chàng vẻ khinh bỉ.
Bruce cười thực sự, nhưng với một ánh kỳ lạ trong đáy mắt. Cái gì vậy? Không tán thành cô chăng, thương hại người chồng vừa mới ra đi, hay nhạo báng cả hai người? Cảm tưởng một điềm báo trước, cô cảm thấy mất hết, chỉ còn lẻ loi và giá lạnh.
Amber nhìn nét mặt của Bruce thay đổi, chàng giơ một bàn tay, nhún hai vai và tiến lại phía cô:
- Thôi! Hắn mang một đôi sừng cũng lịch sự như bất cứ ai trong thế gian này!