- XXXVIII -
Charles và quận công Buckingham ngồi đối diện nhau bên một cái bàn, nghiên cứu một mẫu chiến hạm mới thu nhỏ. Cả hai đều chăm chú và thảo luận sôi nổi. Vua Charles xưa nay vẫn yếu về mặt biển và hải quân. Về mặt kỹ thuật, Người cho là không thích hợp với một ông vua. Các chiến thuyền của Người vẫn là niềm tự hào, vậy mà Người cảm thấy nhục nhã khi các chiến thuyền Hòa Lan tiến vào vùng biển nước Anh, cướp phá và đánh chìm các chiến thuyền của hải quân Anh. Charles quyết chí một ngày kia sẽ báo thù sự láo xược đó. Người xây dựng một hạm đội hùng hậu, hy vọng làm chủ được biển cả, đó là tương lai vĩ đại của vương quốc Anh nhỏ bé.
Cuối cùng Charles đứng lên:
- Thôi, ta tạm dừng việc nghiên cứu cái mô hình này, vì tôi đã hẹn với Rupert chơi một ván quần vợt.
Người cầm bộ tóc giả treo ở lưng ghế, đội lên đầu, sau khi đã nhìn vào gương, Buckingham tay cầm mũ đi theo.
- Tôi bái phục sự hoạt động của bệ hạ, trời nóng thế này.
Hai người đi ra, Charles đóng cửa lại, bỏ chìa khóa vào túi. Qua nhiều phòng, họ lên một cái cầu thang nhỏ, đến hành lang lớn, gặp Frances Stewart đi qua, theo sau là một thị tỳ và một chú mọi con nâng cái đuôi áo. Frances ra hiệu và lại gần hai người.
Buckingham nghiêng mình, Charles mỉm cười và hôn nhẹ lên má Frances. Ánh mắt Frances nhìn vua vẻ lo lắng xúc động, ý nghĩ về nhan sắc của mình đã tàn phai luôn đè nặng tâm khảm bà. Chính vì vậy mà thái độ của bà thay đổi như để bù đắp cho cái gì đã mất. Bà nhanh nhẹn, kích động và trầm tư.
- Ôi, tâu bệ hạ! Em sung sướng được gặp bệ hạ! Đã hơn một tuần nay chưa được gặp Người…
- Tôi cũng ân hận lắm! Nhưng bận quá, nào là hội nghị, nào là tiếp các đại sứ…
Bao lần bà đã được nghe lời tương tự ấy với nhiều người đàn bà khác. Nhưng lúc này bà chỉ còn biết đùa nghịch với Người và mỉm cười vui vẻ:
- Vậy mong tối nay bệ hạ đến dự tiệc với em nhé! Em đã mời nhiều khách lắm…
- Cám ơn Frances, nhưng tối nay tôi bận rồi, đã từ lâu tôi không dám sai hẹn - thấy bộ mặt thất vọng của Frances, vua nói thêm - Hay là ngày mai vậy, được tự do, tôi có thể đến nếu em vui lòng.
- Ồ! Thật nhé - mặt bà sáng lên - Em sẽ cho làm những món ăn bệ hạ thích, em cũng sẽ yêu cầu Moll đến nhảy! - Bà quay lại phía Buckingham nói tiếp - Tôi sẽ rất sung sướng được đức ngài hạ cố đến, tất nhiên là cả bà Shrewsbury nữa.
- Cám ơn bà. Nếu có thể, nhất định tôi sẽ đến.
Frances bái chào, hai người đàn ông nghiêng mình, đi tiếp. Charles im lặng một lúc rồi nói:
- Tội nghiệp Frances. Trông thấy bà, tim tôi thắt lại.
- Sức khỏe bị tàn phá. - Buckingham công nhận. - Ít ra bà cũng đã mất đi cái tiếng cười duyên dáng và ác liệt ấy. Đã từ hai tháng nay tôi không nghe thấy tiếng bà quang quác nữa - rồi ra vẻ uể oải ông nói thêm - À, Lauderdale có kể cho tôi nghe về vụ đức hoàng hậu trốn cung đình ra ngoài chơi tối hôm trước.
Charles cười:
- Tôi tin là chẳng còn ai không biết việc đó nữa. Tôi không tin là bà ấy lại can đảm đến thế! Catherine, mặc quần áo cải trang, đã rời cung điện đi theo bà Boynton ra ngoài thành phố dự một đám cưới, tất nhiên là không được mời. Đeo mặt nạ và đội bộ tóc giả, bà can đảm hòa mình vào trong đám thực khách, thế rồi hoàng hậu bị đám đông chen lấn làm lạc mất bà thị nữ, đến nỗi phải thuê xe ngựa ra về một mình. Những người trong triều đã quen với loại đi chơi ấy, hoàng hậu thì chưa bao giờ dám, cho nên cả cung đình sục sôi lên, vừa thấy chướng vừa vui thích biết tin bà hoàng hậu chuột nhắt của họ bị ném vào thế giới bao la, thoát ra khỏi bức tường bảo vệ.
- Người ta nói là lúc về bà run như dẽ - Charles nói tiếp - nhưng chỉ vài phút sau bà đã bắt đầu cười vì cuộc vui chơi ấy thật ngộ nghĩnh. Nhưng người đưa bà về là đàn ông rắn rỏi, và người đánh xe ngựa thuê, chếnh choáng hơi men, bà sợ cỗ xe lật nhào. - Vua có vẻ vui thích nói thêm - và tất cả những người đó cằn nhằn là tôi trị vì nước như thế đến hỏng mất! Hoàng hậu sẽ là một người nắm tin tức rất tốt, ông có tin thế không? Tôi muốn thỉnh thoảng lại cho bà ra ngoài.
Buckingham làm ra vẻ không đồng tình:
- Thưa hoàng thượng, như vậy không được đâu, mà còn có thể nguy hiểm nữa!
Hai người đi qua vườn, tiến về phía sân quần vợt, trên đường gặp nhiều nhóm đàn ông, đàn bà đi dạo. Vua mỉm cười, giơ tay chào. Đôi khi người dừng lại để trao đổi vài câu. Buckingham không thích kiểu ngắt quãng ấy. Charles nói tiếp:
- Theo tôi thì chẳng có gì nguy hiểm cả. Dù sao thì hoàng hậu cũng đã trở về được bình an!
- Nhưng lần khác có thể Người không trở về được thì sao?
Charles phá lên cười:
- Nghĩa là quận công nghĩ: người ta cho tôi giàu có lắm nên mới bắt cóc vợ tôi?
- Tôi không nghĩ đến món tiền chuộc. Bệ hạ không bao giờ nghĩ đến lệnh bà có thể bị bắt cóc để đưa đến một hòn đảo hoang, từ đó không bao giờ người ta còn nghe nói đến lệnh bà nữa sao?
- Xin thú thật là chưa bao giờ và cái gì làm tôi nghĩ tới.
Charles ra dấu hiệu thân mật bằng tay với một nhóm phụ nữ xinh đẹp ngồi trên bãi cỏ. Buckingham nói tiếp:
- Có những hòn đảo như vậy ở đâu về phía Đông Ấn. Tôi không thấy tại sao một trong những hòn đảo đó lại không có thể được bố trí những trang bị cần thiết cho một cuộc sống dễ chịu. Một người đàn bà có thể ở đó một cách sung sướng trong những chuỗi ngày còn lại.
Charles cau mày nhìn quận công đầy nghi hoặc:
- Hay là tôi hiểu lầm ông chăng, hả quận công, hoặc ông gợi cho tôi ý kiến cho bắt cóc vợ tôi để rũ bỏ bà?
- Ý nghĩ đó không có gì là không thực hiện được, tâu bệ hạ. Tôi đã nghĩ đến nó từ lâu trước khi hoàng hậu thích cái thú tiêu khiển hóa trang, và đã phát hiện được một hòn đảo trên bản đồ.
Charles thốt lên ghê tởm:
- Ông là đồ súc sinh. Tôi rất muốn có một đứa con để nối dõi tông đường, nhưng không bao giờ với cái giá như vậy. Và xin nói thêm: nếu chẳng may hoàng hậu bị ngược đãi, hoặc bị mất tích, tôi sẽ biết thủ phạm là ai. Và cái đầu của ông không còn trên cổ nữa, ông hãy xem chừng! Xin chào!
Người ném một cái nhìn căm giận vào Buckingham rồi biến vào trong lầu xây quanh sân quần vợt. Quận công quay về phía đối diện, vừa đi vừa cằn nhằn.
Đấy không phải là lần đầu cũng không phải là lần cuối cùng những gợi ý cho Charles từ bỏ hoàng hậu để lấy vợ khác để có một đứa con nối nghiệp. Hơn nữa bọn triều thần mưu mô việc đó. Chỉ vài người có thế lực không muốn Catherine bị phế truất là quận công York, Anne Hyde, và nhân tình của vua.
Bất hòa với vua, Buckingham tránh Whitehall trong mấy ngày, đến ở nhà những người giàu có mà ông quen biết trong thành. Nhưng chẳng bao lâu ông thấy chán, vì đó là bản chất thứ hai của ông ta, lại tiến hành một âm mưu mới.
Từ mấy năm nay quận công đã thuê nhiều chỗ ở khác nhau, hầu như khắp nơi trong thành phố, từ nơi này đến nơi khác theo sở thích của ông. Để tiến hành những âm mưu chính trị và bảo đảm bí mật, quận công đã chuẩn bị hàng loạt những đồ ngụy trang và hàng chục nơi ở khác nhau.
Quận công mặc bộ đồ ngủ Thổ Nhĩ Kỳ, đầu đội khăn và chân đi giày vải, đang ở một trong những ngôi nhà đó, nằm ngủ trên cái ghế bành lớn cạnh một cái lò sưởi trong đó ngọn lửa than đang tàn. Căn phòng tối thiếu không khí.
Có tiếng gõ cửa, rồi lại gõ tiếp, tiếng ngáy của Buckingham vẫn vang lên trong phòng. Đến lần thứ tư, ông bật dậy, mắt đỏ mọng vì ngái ngủ. Ông hỏi, trước khi mở chốt.
Một thầy tu béo lùn, hai má đỏ hây, mặc áo dài đi dép, đứng ở lối đi, đầu đội cái mũ trùm, tay cầm một quyển sách kinh.
- Chào cha Scroope.
- Chào ông!
Nhà tu hành như đứt hơi vì ông vừa chạy lên cầu thang.
- Tôi phải đến đây thật nhanh, vừa làm xong lễ xưng tội của hoàng hậu, thì nhận được thư của ông.
Thầy tu đưa mắt nhìn khắp căn phòng tranh tối tranh sáng:
- Bệnh nhân đâu? Tôi bận lắm…
Buckingham bình tĩnh đóng cửa lại sau lưng thầy tu rồi bỏ chìa khóa vào túi:
- Thưa cha Scroope, làm gì có bệnh nhân!
Cha ngạc nhiên quay lại:
- Không có bệnh nhân? Nhưng người ta nói, liên lạc viên nói có một người sắp chết…
Ông ngồi xuống một cái ghế có lưng tựa cao, trong khi quận công rót hai cốc rượu, đưa một cốc cho khách và ngồi xuống trước mặt ông.
- Tôi muốn được gặp cha càng sớm càng tốt, vì thế mới nói là có người ốm. Cha không nhận ra tôi hay sao?
Cha Scroope đã uống cạn cốc rượu, vẫn cầm cái ly trong hai bàn tay béo múp hồng hào, chăm chú nhìn kẻ đối diện và nhận ra Buckingham:
- Sao? Đức ngài đấy à?
- Đích thân tôi.
- Thưa ngài, xin thứ lỗi cho tôi! Nhưng bộ quần áo ngủ này đã làm ngài thay đổi hẳn đến nỗi tôi không nhận ra, buồng lại tối nữa…
Buckingham mỉm cười, cầm lấy cái chai và lại rót đầy rượu:
- Cha nói là cha mới thăm Hoàng hậu rồi tới đây?
- Thưa ngài vâng, Hoàng hậu có rất nhiều cách thức mới, Người không bao giờ lui về hậu cung mà chưa cầu kinh buổi tối, cầu Chúa phù hộ!
- Cha đồng thời cũng nghe Hoàng hậu xưng tội, nếu tôi không lầm?
- Đôi khi, vâng, thưa đức ngài!
Buckingham cười cộc lốc:
- Tôi tự hỏi hoàng hậu còn có thể thú tội gì nữa! Những tội lỗi của Người phải chăng là khao khát một cái áo mới hoặc đi chơi ngày chủ nhật? Hoặc rất có thể, cầu mong có một đứa con của Hoàng thượng trong bụng mình, chứ không trong bụng một người đàn bà khác.
- Thưa đức ngài!… Tội nghiệp cho bà! Điều đó chỉ là một lỗi vặt. Và tôi e rằng mọi người chúng ta đều có thể mắc như người.
Cha Scroope lại uống cạn ly rượu, và quận công lại rót đầy ngay.
- Cầu mong chẳng có ích lợi gì. Thực tế là hoàng hậu đã tuyệt sản rồi, và sẽ cứ như thế mãi.
- Lệnh bà trước đây đã có mang, tôi tin là như thế. Nhưng có vấn đề gì ngăn cản không cho người được như thế nữa.
- Và nó sẽ ngăn cản bà mãi mãi. Không bao giờ Hoàng thượng có được một nối dõi chính thức từ hoàng hậu Catherine. Và nếu ngai vàng chuyển sang tay York thì đất nước lâm nguy!
Cha Scroope kinh ngạc trợn tròn đôi mắt khi nghe câu nói nghiêm trọng đó, bởi vì mối thiện cảm của quận công York đối với Nhà thờ công giáo rất được biết đến; còn Buckingham chỉ mang đến mối hận thù nổi tiếng không kém. Nhưng Buckingham không để cho Scroope kịp suy nghĩ, ông tiếp:
- Thưa cha, không phải vì tôn giáo đâu, mà còn vấn đề khác quan trọng hơn. Hoàng thân không có khả năng cai trị đất nước. Nếu ngài lên ngôi thì chỉ sáu tháng sau là có nội chiến!
Bộ mặt của quận công biểu hiện vẻ nghiêm trọng đặc biệt. Ông cúi người về phía trước, một bàn tay tỳ lên đầu gối cầm ly rượu, còn bàn tay kia chỉ ngón tay trỏ oai nghiêm vào khuôn mặt tròn và khiếp sợ của cha Scroope:
- Này cha, nếu cha yêu nước Anh và họ nhà Stewart, nhiệm vụ của cha là phải hết lòng giúp tôi trong sự việc mà tôi sắp yêu cầu cha. Tôi cũng thành khẩn nói với cha là Hoàng thượng cũng tán thành, nhưng vì những lý do rất dễ hiểu, Người muốn đứng ngoài cuộc.
- Thưa đức ngài, ngài lầm rồi! Tôi không thể tiến hành một công việc nào chống lại đức Hoàng hậu, mặc dù ý đồ đó từ ai đến.
Cha Scroope rất lo sợ, cặp má rung lên, ông định đứng lên nhưng Buckingham đưa bàn tay dịu dàng nhưng có tính thuyết phục, giữ ông ngồi lại trên ghế.
- Hãy từ từ đã nào, thưa cha. Trước tiên nghe tôi nói đã. Và cha phải nên nhớ điều này: Trước hết cha phải chấp hành lệnh vua!
Buckingham nói lời đó với vẻ của những người yêu nước vô tư nhất, và cha Scroope rất xúc cảm, lại ngồi xuống.
- Chúng ta không có ý định hãm hại Hoàng hậu, xin cha tuyệt đối an tâm về mặt đó. Nhưng để cứu nước Anh, Hoàng thượng và tôi đã xây dựng một kế hoạch cho phép vua được lấy một người vợ khác, và chỉ trong một năm là sẽ có người nối nghiệp. Chỉ cần Hoàng hậu trở lại cuộc sống mà Người đã rất luyến tiếc: trong nhà tu kín.
- Tôi chưa hiểu rõ ý định của ngài…
- Được lắm! Là như thế này: cha là người nhận xưng tội của hoàng hậu. Cha sẽ thân mật nói với bà. Nếu cha có thể thuyết phục được bà tự nguyện rút lui khỏi trần thế để vào nhà tu kín, là vua sẽ được tự do lấy vợ khác. Và nếu cha thành công - quận công vội nói tiếp khi thấy cha Scroope mở miệng định nói - Hoàng thượng sẽ biếu cha một gia sản đủ để cha sống sung túc trong cuộc đời còn lại của cha… Vả lại, để bắt đầu…
Buckingham đứng lên, cầm một cái túi bằng da để trên mặt lò sưởi và đưa cho nhà tu hành, nói tiếp:
- Cha sẽ thấy trong này có một ngàn livrơ, và đó chỉ là món đặt trước.
Cha Scroope cầm lấy, xem thử nặng nhẹ, nhưng kính cẩn không dám mở ra.
- Thế nào cha? Ý kiến của cha thế nào?
Nhà tu hành lưỡng lự, suy nghĩ, bối rối, không biết quyết định ra sao; sau mới nói vẻ không tin:
- Hoàng thượng muốn như vậy?
- Tất nhiên. Cha cũng không tin cả việc tôi đã đưa trước như thế này mà không có lệnh của Vua sao?
- Thưa đức ngài, tôi đâu dám!
Cha Scroope đứng lên, đặt chiếc ly xuống bàn nhỏ:
- Thôi được! Tôi sẽ thử xem ảnh hưởng của tôi được đến đâu, thưa đức ngài! - cha chau mày lại, liếc nhìn quận công - Nhưng nếu tôi thất bại thì sao? Đàn bà là dịu dàng đáng yêu, nhưng đôi khi cũng bướng bỉnh lắm.
Buckingham mỉm cười:
- Cha sẽ không thất bại đâu. Bởi vì, trong trường hợp đó cha sẽ phải trả lại chúng tôi thứ mà cha vừa mới nhận được. Cũng không cần phải nói là nếu câu chuyện bị lan ra ngoài cha sẽ phải gánh lấy những hậu quả nghiêm trọng.
Ánh mắt của quận công nói nhiều hơn là lời nói.
- Ồ, tôi rất kín đáo! Ngài có thể tin ở tôi.
- Tốt lắm! Vậy cha có thể về được rồi. Và nếu cha có tin tức gì cần báo cho tôi biết, cha cứ việc giao cho một thằng nhóc ngoài đường mà cha gặp trước tiên. Cha viết là cái áo mới của tôi bằng da bạc đã xong và ký tên… để tôi nghĩ xem đã… - quận công dừng lại vuốt ria mép, cuối cùng mỉm cười nói tiếp - cha ký tên là: Israel chủ nhà điếm.
- Israel chủ nhà điếm! Trí óc quận công quay cuồng rồi!
Quận công đưa cha ra đến cửa, liền nói:
- Ồ! Lão già quỷ quyệt này! Đừng có mà nói như vậy. Tôi thường được nghe người ta nói đến lão và các tì thiếp của lão!
Nhưng cha Scroope không đánh giá câu nói đùa ấy, mà chỉ tỏ vẻ tức và bối rối:
- Tôi phản đối đấy! Đó chỉ là những lời vu khống, vu khống bỉ ổi! Nếu chẳng may những câu chuyện đó có thật thì tôi còn gì là tôi nữa! Hoàng hậu sẽ chẳng thèm gặp tôi nữa!
- Thôi được! - Quận công kéo dài giọng. - Nếu ông muốn, cứ việc mà giữ lấy sự trinh bạch của ông. Nhưng không được làm hỏng việc này. Tôi đợi tin ông một tuần nữa.
- Xin đức ngài gia hạn thêm.
- Mười ngày vậy!
Quận công đóng cửa lại sau lưng cha Scroope và cài chốt.
Amber nghe cha Scroope nói. Với một số tiền là một ngàn năm trăm livrơ, cha đã bán cho cô vụ âm mưu của Buckingham chống lại hoàng hậu. Vì vua có nhúng tay vào hay không, ông ta cũng không có ý định mất chỗ làm việc tốt và chắc chắn trong triều đình. Nếu hoàng hậu rút vào nhà tu kín thì ông ta sẽ ở lại một mình, không người che chở, trong một nước Anh thù địch với tôn giáo. Sự thực là đã nhiều lần Charles tìm cách có được một khoan dung đối với tất cả các đạo giáo, nhưng Quốc hội không tán thành chính sách đó.
Amber khiếp sợ, khẽ nói:
- Trời ơi! Con quỷ ấy nó làm hại tất cả chúng ta. Cha đã nói với Hoàng hậu chưa?
Cha Scroope cắn chặt cặp môi dày của ông, hai tay úp vào bụng từ từ lắc đầu:
- Chưa một lời nào, thưa bà. Chưa một lời phản động nào. Và trong buổi xưng tội hôm nay, chỉ có một mình hoàng hậu với tôi.
- Tốt hơn hết là cha giữ im lặng. Cha cũng biết là điều gì sẽ đến với cha nếu chẳng may Hoàng thượng rời bỏ đất nước này! Ôi! Sao dịch hạch không bắt con người đó đi! Tôi chỉ mong có kẻ nào vặn cổ nó xuống.
- Thế bà sẽ tâu với hoàng hậu chứ?
- Có chứ, tất nhiên tôi sẽ nói! Rất có thể hắn đã thuê tiền một kẻ nào khác để lung lạc Người.
- Thưa bà, tôi không nghĩ thế. Nhưng chắc chắn ông ta sẽ làm khi nghe tin tôi đã thất bại.
Lúc đó Nan rón rén đi vào ra hiệu cho Amber, cô đứng dậy và nói với nhà tu hành:
- Xin mời cha lại đây, đường đã được tự do rồi, cha có thể ra về.
Nhưng cha Scroope vừa bước chân ra ngoài thì đã nghe thấy có tiếng người ngã, rất gần, như ngay trước phòng, tiếng vật nhau và tiếng đàn ông thề thốt. Nhanh như một con mèo, cha trở lại buồng. Amber nắm lấy cánh tay Nan:
- Gì thế?
- Có lẽ John đã bắt được một người, Nan thầm thì - Cô nói to hơn một chút nữa để bên ngoài có thể nghe thấy - John hả?
Anh trả lời cùng một giọng thận trọng và dè dặt:
- Tôi đây… tóm được một tên nấp rất gần đây. Nó có một mình!
Amber nói thầm vào tai cha Scroope: “Cha đi đi!” Nhà tu hành biến ngay tức khắc; rồi Amber bảo John:
- Đem nó vào đây!
Lập tức John Lớn bước vào, tay nắm gáy một người gầy gò, hắn tìm cách đấm, đạp, mặc dù John thỉnh thoảng đấm hắn một chập, làm hắn phải yên. Cả hai đều lấm bùn. John đẩy hắn vào một xó, hắn đứng lên chỉnh đốn lại quần áo, như không cần quan tâm đến những ai ở trong buồng. Amber hỏi:
- Anh làm gì ở cạnh nhà tôi?
Hắn như không nghe thấy. Cô nhắc lại câu hỏi, chỉ nhận được một cái nhìn âm thầm, trong khi hắn vuốt lại hai cánh tay áo.
- Đồ vô lại láo xược! Tao có cách làm cho mày phải nói.
Cô ra hiệu cho John Lớn, anh mở một cái ngăn kéo và lấy ra một cái roi cán ngắn có nhiều sợi dây da.
- Bây giờ mày có trả lời không? - Amber thét lên.
Thấy hắn vẫn im, John giơ roi lên quất xuống hai vai hắn; một sợi dây trúng vào má làm bật máu. Trong khi Amber và Nan lạnh lùng nhìn, John cứ quất không thương xót, mặc cho hắn giãy giụa, cố lấy bàn tay che mặt. Cuối cùng hắn rên rỉ:
- Thôi đừng đánh nữa, tôi xin nói.
John Lớn bỏ roi xuống lùi lại một bước; những giọt máu rỏ xuống từ các dây roi. Amber nói:
- Anh là một thằng ngốc! Làm như vậy có ích lợi gì cho anh không? Bây giờ hãy nói cho tôi biết anh đến đây làm gì. Ai sai đến?
- Tâu đức bà, tôi không dám nói ạ! - Giọng hắn cầu xin thảm thiết - Xin đức bà đừng buộc tôi phải nói. Nếu không chủ tôi giết tôi chết.
- Và nếu không sẽ là ta!
Amber thét lên, nháy mắt ra hiệu cho John Lớn đang chống hai tay lên háng, đứng nhìn cảnh đó.
Gã đàn ông đưa mắt nhìn ra xung quanh, chau mày lại, thốt lên một tiếng thở dài:
- Tôi được đức ngài quận công Buckingham phái đến.
Đúng như Amber nghĩ. Cô biết là Buckingham giám sát cô rất chặt, nhưng đây là lần đầu tiên cô bắt được quả tang gián điệp của ông ta, mặc dù cô đã phải thải hồi bốn người hầu gái ăn lương của ông ta.
- Để làm gì?
- Tôi phải giám sát mọi hành động của cha Scroope ở bất cứ đâu và báo về cho quận công.
- Và anh thấy tối nay đức cha ở đâu?
Cặp mắt của Amber hé mở, sáng chói, rắn đanh và tàn nhẫn, không rời khỏi mặt của gã đàn ông.
- Thưa… thưa… đức cha không rời khỏi nhà của cha ạ!
- Được. Nhưng anh phải nên nhớ là bận sau người nhà tôi sẽ không còn tử tế như thế với anh nữa đâu nhé! Mang hắn đi John!