- XXXVII -
Amber rất thích được tham gia vào triều đình.
Sự quen biết thân tình mà cô có ngày nay không làm cho cô giác ngộ. Đối với cô triều đình còn tượng trưng cho thế giới bao la và tất cả những gì diễn ra ở đấy đều là những lợi ích mạnh mẽ nhất và mang một sắc thái quan trọng đặc biệt. Ngay cả bản thân Buckingham cũng không tin tưởng bằng cô vào sự gần như thánh của các triều thần. Và bây giờ cô tham gia vào đấy. Không một chút khó khăn nào cô tự để cho bị lôi cuốn vào dòng thác của cuộc sống trong triều và biến chuyển một cách mù quáng.
Cô dự các bữa tiệc, các buổi hát và khiêu vũ. Cô được khắp nơi mời mọc, và những buổi tiếp khách ở nhà cô cũng rất đông, vì làm mếch lòng một nhân tình của vua là một điều rất nguy hiểm. Phòng khách của cô thường đông người hơn của Hoàng hậu. Những người hành khất ngoài phố gọi cô bằng tên, đó là một bằng chứng chắc chắn về tiếng tăm của cô. Những văn sĩ, thi sĩ và các tác giả kịch bản lui tới thường xuyên nhà cô đều muốn đề tặng cô một kịch bản mới hoặc một tác phẩm mới. Một nhà văn trẻ tuổi được cô bảo trợ - được cô tặng năm mươi livrơ mà không thèm đọc tác phẩm trước - đã viết một bài trào phúng mãnh liệt về triều đình, về tất cả những ai tham gia trong đó, kể cả Amber.
Cô tiêu tiền như được thừa hưởng gia tài của kho bạc nhà nước, mặc dù Shadrac Newbold quản lý tài chính của cô, cô không bao giờ chú ý đến chi thu ra sao. Gia tài mà ông Samuel đã để lại cho cô, như không bao giờ cạn.
Vả lại có hàng nghìn cách kiếm tiền ở trong triều một khi có được ưu đãi của vua. Một hôm vua cho phép cô mở xổ số về những bát đĩa trang hoàng của hoàng gia. Vua cho cô thuê với giá rất hạ sáu trăm mẫu đất trong năm năm, và cô cho thuê lại ngay với giá đắt hơn nhiều. Vua cho phép cô thu thuế trong một năm, tất cả những tàu bè đến đậu ở cửa sông. Cô được thu lợi tức về việc bán các thứ gỗ trong một số rừng mới. Cô còn được tham gia vào những vụ đầu cơ có lợi của triều đình. Charles tặng cô những món quà từ một số thuế ở Ireland. Tất cả những sứ thần ngoại quốc đều biếu cô những món quà mà giá trị của chúng thay đổi tùy theo tầm quan trọng của ảnh hưởng mà họ nhận được của vua. Chỉ kể riêng những nguồn lợi đó cũng đã đủ làm cho cô sống huy hoàng!
Đúng trước lễ Nôen, Amber dự tính trang hoàng và sắm sửa lại mới những căn phòng của cô. Trong bốn tháng liền, nhà cô đầy những thợ sửa sang. Cô cho đem về tất cả những đồ dùng ở Lime Park và cô đã làm việc trong nhiều ngày để kiểm kê những của cải của Radclyffe mà cô đã lấy được do sự ủng hộ của vua.
Cô giữ lại các tấm rèm, những bức tranh và những đồ gỗ mà cô thích trang trí trong nhà, còn lại cô bán hết. Những chiếc bình quý và hiếm của Radclyffe, những sưu tầm của ông, tất cả lao động và tiêu phí của ông đều được đem bán cho những người mà trước kia ông khinh; hoặc được sử dụng như những thứ linh tinh như món đồ cũ của người phụ nữ. Thắng lợi của Amber - hoàn toàn và ghê gớm - chỉ là thắng thế của sự sống trên cái chết bất lực. Amber cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Charles và triều đình của ông đã mang từ Pháp về một thị hiếu mới khác hẳn về đồ đạc bày biện trong nhà. Nó nhã nhặn hơn và xa hoa hơn. Cây bồ đào thay vì những tấm gỗ lớn chạm trổ, và những tấm thảm Ba Tư đắt tiền được trải trên sàn, sàn không được phủ những chiếu cói để che bụi và chống lạnh. Không một thái quá nào trái với thẩm mỹ, các bà và các triều thần chống lại kẻ nào gây được ảnh hưởng đẹp mắt nhất. Amber không đồng ý để ai vượt được mình.
Cô cho hạ những bức tường và cho xây những bức khác để làm thay đổi sự cân xứng trong phòng, cô muốn tất cả phải vĩ đại. Ngay cả lối vào cũng có những kích thước to lớn, được trang bị những thứ cần thiết cho sự tiện lợi của những người chờ đợi, nó được treo những bức mành bằng lụa xanh và bố trí hai bức tượng Ý bằng đá đen và rất nhiều ghế mạ vàng.
Phòng khách trông ra sông dài bảy mươi lăm pi-ê và rộng hai mươi lăm. Những bức tường của nó được căng bằng lụa sọc đen và vàng, và lụa của các tấm rèm kéo xuống có thể che kín cửa sổ. Những tấm thảm, thêu những viên ngọc, rải rác trên mặt sàn. Những đồ gỗ chạm trổ một cách tao nhã, được phủ một lớp vàng dày và những tấm đệm của chúng được làm bằng nhung màu lục tươi. Charles thích một cái tủ buýp phê ở cạnh bàn ăn, có rất nhiều những cái giá để rải rác, Amber thường mời ăn trong phòng đó.
Bên trên lò sưởi treo một bức chân dung Amber tượng trưng cho thánh Catherine.
Tất cả các bà trong triều đều thích được vẽ với những nét của các thánh. Catherine đã là hoàng hậu, Amber mặc một cái áo dài tuyệt đẹp và đội vành hoa trên đầu, vẻ mặt trầm tư và hiền hậu.
Cái phòng ngoài nhỏ quét vôi trắng, một bức tượng Ý sạm đen của Radclyffe được đặt trên một cái bàn mạ vàng trước một gương, ngăn cách phòng khách với phòng ngủ, Amber đã phải chi số tiền lớn hơn phần còn lại trong nhà.
Căn phòng, từ trên xuống dưới, đều lát bằng gương nhập từ Venice về, sàn phủ đá đen của Genoa, được coi là đẹp nhất châu Âu. Trên trần, họa sĩ Streater vẽ bức tranh về cuộc tình ái của thần Jupiter, xung quanh là bầy phụ nữ.
Giường ngủ rộng thênh thang, bốn chân với một long đình kếch xù, được chạm trổ bằng bạc, rèm bằng nhung đỏ chói. Những đồ đạc còn lại trong phòng đều gắn bạc, từ chiếc ghế nhỏ nhất đến những chiếc ghế bành đặt trước lò sưởi, đều có đệm bọc nhung đỏ chói. Rèm cửa sổ bằng cùng một thứ vải thêu bạc. Trên lò sưởi, một bức chân dung nữa của Amber, do họa sĩ Peter Lely vẽ đặc trưng hơn, cô nằm dài trên một đống gối đen, lộ liễu, mỉm cười trong khóe mắt với tất cả mọi người.
Căn phòng đó biểu hiện cá tính của chủ nhân; mãnh liệt, điên cuồng gần như man rợ. Không một ai lại có gan làm như cô. Tuy nhiên nó cũng được những người trong triều thèm muốn, họ chưa từng thấy một điều kỳ cục đến vô lý như vậy! Tuy căn phòng không gây cho Amber một cảm xúc nào như cô thích vì tính ngạo mạn, sự khiêu khích ngoan cố, vẻ đẹp trơ trẽn và mãnh liệt của nó. Nó tiêu biểu cho cái nhìn của cô, những cái mà cô tưởng có thể đòi hỏi và đã đạt được trong cuộc sống. Nó tượng trưng cho sự thành công của cô.
Nhưng điều đó không đủ làm cho cô sung sướng. Vì mặc dù suốt thời gian dài liên tục bận rộn vào những câu chuyện không đâu, thử áo quần, bài bạc, xem hát, dạ hội, tiệc tùng, không bao giờ cô có thể quên được Bruce Carlton. Dù làm gì, kỷ niệm về chàng không rời bỏ cô.
Vào giữa tháng Ba, Almsbury đến Luân Đôn một mình để giải quyết vài công việc và thăm viếng bạn bè. Suốt từ tháng mười Amber không gặp anh, cô hỏi Almsbury có tin tức về Bruce Carlton không.
- Không, thế còn em?
- Em? Tất nhiên là không. Anh ấy không hề viết cho em một câu. Nhưng ít ra anh ấy cũng có thể cho anh biết tin tức chứ?
Almsbury nhún vai nói:
- Chừng nào anh không biết tin tức gì về anh ấy là mọi việc đều ổn. Nếu không, Bruce đã viết cho anh.
- Có chắc không?
Hai người đang ở trong phòng ngủ. Amber nằm dài trên ghế tràng kỷ, mắt lấm lét nhìn Almsbury bắt chéo hai cẳng chân thon đẹp vào nhau, Almsbury nhíu lông mày:
- Em nói thế là nghĩa thế nào? Nếu em hy vọng có vấn đề gì xảy ra cho Corinna, thì phải từ bỏ đi. Cầu cái chết cho một người khác, không bao giờ hay đâu, em cũng biết rõ như anh. Không bao giờ Bruce có ý định lấy em.
Đôi lúc thái độ của Almsbury biểu lộ bực tức thầm kín, tàn nhẫn đối với Amber. Nhưng cô rất mến và tin tưởng ở anh nên không thắc mắc gì cả. Tuy nhiên cô cũng thấy mình bị xúc phạm.
- Làm sao anh biết vấn đề đó? Trước kia thì có thể, nhưng bây giờ em đã là nữ bá tước rồi.
Nghĩ đến Corinna, mặt cô đanh lại, môi mím chặt vẻ bướng bỉnh, Almsbury nói với giọng dịu dàng đầy mến thương:
- Amber thân yêu! Chẳng việc gì phải lừa dối em, phải không nào? Anh ấy không lấy người phụ nữ ấy vì giàu có và tước vị. Càng rất có thể là không lấy nàng nếu nàng có của hoặc có tước vị - không một ai ở địa vị Bruce lại làm như vậy - Vì nếu Bruce chỉ nhằm như vậy thì đã lấy vợ từ lâu rồi. Không, em thân mến ạ! Nên thành thật với bản thân em. Anh ấy yêu nàng.
- Nhưng anh ấy cũng yêu em! - Amber tuyệt vọng kêu lên - Ôi! Almsbury! Anh ấy yêu em. Anh biết rõ là anh ấy yêu em mà! - Giọng nói và đôi mắt cô bỗng như van nài - Anh tin là anh ấy yêu em phải không?
Almsbury mỉm cười và nắm lấy tay cô:
- Tôi nghiệp em tôi! Phải, anh tin, và anh cũng tin là em đã yêu anh ấy nếu anh ấy lấy em!
- Lẽ tất nhiên là em phải yêu anh ấy, - cô kêu lên rồi như bị xấu hổ, - xin anh đừng chọc em nữa, anh Almsbury - cô quay mặt đi nóng nảy và cảm thấy mình lố bịch. - Ôi! Anh Almsbury, nghĩa là em yêu anh ấy. Anh không thể tưởng tượng được em yêu Bruce biết chừng nào! Em sẽ làm bất cứ điều gì trên thế gian này để có anh ấy. Và em sẽ yêu Bruce mãi mãi, ngay cả nếu em trông thấy anh ấy ngày nào, đêm nào cũng vậy trong hàng ngàn năm. Anh cũng biết đó là sự thật, Almsbury! Em chưa bao giờ yêu một người đàn ông nào khác, chưa bao giờ em có thể - thấy vẻ mặt lạ lùng của Almsbury cô sợ đã làm anh bị xúc phạm - Ôi! Anh Almsbury, lẽ tất nhiên là em cũng yêu anh, nhưng một cách khác, em…
- Thôi Amber, không cần phải giải thích cho anh nữa… về vấn đề đó anh hiểu rõ hơn em. Em yêu ba người: vua, Bruce, và anh. Và mỗi người trong chúng tôi, anh tin là đều yêu em. Nhưng không một ai có thể đem lại đại hạnh phúc cho em, vì em yêu cầu nhiều hơn khả năng của bọn anh. Không một ai trong bọn anh mà em có thể chiếm được như cái tên đại úy tội nghiệp - tên hắn là gì nhỉ? - hoặc như cái lão già chơi trống bỏi đã đi tặng cho em tiền của. Và em có muốn hiểu tại sao không? Anh sẽ nói em hay: nhà vua yêu em, nhưng không hơn gì hàng tá phụ nữ khác và sẽ còn yêu nhiều nữa. Không một người đàn bà nào trên thế gian này có thể làm cho vua đau khổ được vì Người chỉ phụ thuộc vào đàn bà qua cái thú xác thịt. Em gái của Người là người phụ nữ duy nhất được Người yêu thật sự, nhưng đó lại là vấn đề khác. Bruce yêu em, nhưng còn nhiều vấn đề khác mà anh ấy thích hơn em. Và bây giờ anh ấy có một người vợ mà anh ấy càng yêu hơn. Và cuối cùng, em thân mến ạ! Anh cũng yêu em. Nhưng anh không có một ảo tưởng gì về em cả, anh biết em là ai, điều đó anh không cần; vậy em cũng không thể làm anh đau khổ nhiều được…
- Trời ơi! Anh Almsbury! Tại sao em lại muốn làm cho anh hoặc người khác phải đau khổ? Quỷ sứ nào làm cho anh có cái ý nghĩ kỳ khôi ấy?
- Không một người đàn bà nào có thể thỏa mãn được khi người đó không biết rằng mình có thể làm đau khổ người đàn ông mình yêu. Thế nào, hãy thành khẩn đi, đúng như vậy phải không? Em vẫn cứ luôn luôn tưởng là em có thể làm cho anh phải đau khổ lúc nào tùy ý muốn của em phải không?
Almsbury nhìn Amber trừng trừng. Amber mỉm cười, nụ cười của một phụ nữ xinh đẹp biết rằng mình được chiêm ngưỡng; cuối cùng cô phải thú nhận:
- Có thể như vậy, nhưng anh có dám chắc là em không thể làm được vậy không?
Im lặng một lúc, đột nhiên anh đứng lên, nụ cười rạng rỡ làm lộ rõ cả hàm răng trắng của anh:
- Không, em yêu ạ, không! - Rồi anh nhìn cô, vẻ mặt trở lại nghiêm trang - Tuy nhiên anh muốn nói với em một điều, nếu trên đời này có một người đàn ông nào mà em có thể lấy làm chồng và người đó có thể đem lại hạnh phúc cho em, người đó chính là anh.
Amber quan sát Almsbury đầy ngạc nhiên, cười và đứng lên:
- Anh Almsbury, anh nói gì kỳ vậy? Theo em người đàn ông đó phải là Bruce, anh cũng biết rõ đấy!
- Lầm to rồi, em yêu ạ!
Thấy cô hé miệng định phản kháng, anh đi ra cửa, cô đi theo.
- Tối nay tôi sẽ gặp cô ở phòng khách, chúng ta sẽ chơi bài để tôi kiếm lại số tiền một trăm livrơ đã thua cô hôm qua!
Cô cười phá lên:
- Không được đâu, Almsbury! Sáng nay em đã tiêu hết rồi, đã mua một cái áo mới! - Thấy anh đã ra đến cửa phòng, cô lại phì cười - Không, nhưng anh cũng thấy là chúng em đã lấy nhau rồi?
Chính bá tước Rochester đã cho là ba công việc chính của thời đại được giải thích như sau: chính trị, đàn bà và rượu, dù sao thì hai thứ đầu không bao giờ tách rời nhau.
Charles ghê sợ thấy có một người đàn bà nhúng tay vào những công việc của Nhà nước, nhưng không sao tách ra được. Và theo thói quen, người chấp nhận không thể thay đổi được. Bởi vì, khi một người đàn bà đã được người chú ý, hoặc trở thành tình nhân, là người đó lập tức bị đột kích từ khắp mọi nơi, hơn cả hoàng hậu, bởi các đơn cầu cứu, các món tiền cúng biếu để nhờ một đặc ân, những đề nghị hợp tác với phe này hoặc phe kia trong triều. Amber đã tham gia vào hàng chục dự án khác nhau, ngay cả trước khi ở mười lăm ngày trong Whitehall. Dần dà theo ngày tháng trôi đi, càng ngày cô càng thấy mình sa vào cái đám mạng nhện ấy.
Từ ngày Amber được giới thiệu với triều đình, Buckingham tỏ ra thân thiện, và ít ra cũng đứng về phía cô chống lại Castlemaine. Tuy nhiên Amber lúc nào cũng cảnh giác và khinh ông, nhưng cô cũng thận trọng không để ông biết, vì từ một người bạn không tin cẩn, ông rất có thể trở nên một kẻ thù nguy hiểm và đáng sợ. Trong nhiều tháng liền như vậy, hai người dè dặt thận trọng nhau, không người nào tìm được cách thử thách lòng tốt của người kia.
Thế rồi một buổi sáng Buckingham đến thăm Amber bất ngờ. Amber ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào, thưa ngài, ngọn gió nào đưa ngài đến đây sớm thế?
Lúc đó vào khoảng chín giờ vì chẳng mấy khi Buckingham rời khỏi giường trước buổi trưa.
- Sớm à? Đối với tôi không phải là sớm; trái lại là muộn lắm rồi. Tôi còn chưa đi nằm! Bà có rượu Tây Ban Nha không? Tôi thấy cổ họng khô quá sức!
Amber sai người đi kiếm rượu và mấy con cá. Trong khi chờ đợi, ông quận công ngồi phịch xuống một cái ghế bành cạnh lò sưởi và bắt đầu nói chuyện:
- Tôi vừa đi Moor Fields về! Trời! Bà chưa được mục kích cảnh như vậy! Bọn trẻ tràn ngập vào hai ngôi nhà! Mẹ Cresswell kêu rống lên như một con điên, những đứa con gái lấy nước trong các xô đổ lên đầu bọn con trai! Chúng la lên là sẽ làm lộn tung ngôi nhà lớn và kín nhất ở Whitehall!
Amber cười và mời ngài uống rượu Tây Ban Nha. Quận công nói tiếp:
- Tôi tin rằng bọn chúng sẽ tìm thấy số gái điếm lớn hơn cả ở Moor Fields!
Buckingham lục túi áo, lấy ra một tờ giấy đã nhàu nát, chữ xấu xí, mực in vẫn còn tươi, rồi đưa cho Amber:
- Bà đã trông thấy cái này chưa?
Amber đọc nhanh tờ giấy có tiêu đề: “Đơn thỉnh cầu của những chị em triều thần nghèo gửi bà Castlemaine” và theo nội dung hài hước của nó, chắc chắn phải có bàn tay của kẻ sống đàng hoàng trong triều. Nói tóm lại, đó là một lời kêu gọi Barbara, hoàng hậu của triều thần Anh, để bà đến giúp đỡ những thành viên khốn khổ của cái nghề mà bà đã góp phần vào làm cho nó vẻ vang. Amber hiểu ngay đây là một trò xảo quyệt mới của quận công với mục đích chọc tức bà em họ, vì cô biết là hai người lại mới có xích mích với nhau. Cô lấy làm thích thú thấy Barbara bị nhục và mình thoát được lời phê phán. Cô mỉm cười đưa trả ngài quận công:
- Bà ấy đã được đọc chưa?
- Dù sao thì cũng sắp. Khắp Luân Đôn có đầy, trẻ bán báo phân phát chúng ở khắp các nẻo đường. Tôi đã trông thấy một người lợp mái nhà suýt ngã lăn xuống vì cười quá. Nhưng con quỷ nào đã dám chòng ghẹo đức bà quá đáng như vậy?
Amber nhìn quận công với vẻ hoàn toàn vô tội:
- Đúng thế! Tôi xin hỏi ngài quận công, ngài có ý kiến gì không?
Hai người im lặng nhìn nhau, rồi cả hai đều mỉm cười:
- Ồ! Chẳng cần thiết, vì sự việc đã xảy ra rồi! Tôi chắc bà đã nghe tin, hoàng thượng mới tặng cho bà ấy ngôi nhà Berkshire?
Amber chau cặp lông mày nâu lại:
- Vâng, tất nhiên là có. Bà ấy thu xếp để không ai là không biết. Và còn hơn thế nữa, bà khẳng định là chuẩn bị đón tước vị quận chúa nữa kia đấy!
- Như vậy bà có bực mình không?
- Tôi, bực mình? - Amber phản kháng, - Ồ, không! Tại sao tôi lại bực mình, xin ngài quận công cho biết?
- Không lý do, thưa bà, không một lý do nào!
Ông có vẻ hân hoan, vui thú với ngọn lửa ấm, với cốc rượu ngon và ve vuốt ý nghĩ thú vị nào đó.
- Tất nhiên là tôi muốn được Người tặng cho tôi khu Berkshire. Còn về tước vị quận chúa, trên đời này tôi còn ao ước gì hơn.
- Bà đừng lo! Một ngày kia bà sẽ có thôi! Khi mà Người muốn rũ bỏ bà đi!
Amber nhìn quận công, im lặng một lúc.
- Ngài quận công muốn nói thế là thế nào, là?…
- Hoàn toàn đúng! Bà ấy đã hết thời rồi, không còn là gì ở Whitehall nữa. Ảnh hưởng của bà ta trong triều sẽ không còn đáng giá một xu.
Tuy nhiên Amber vẫn giữ thái độ hoài nghi. Tám năm qua, Barbara đã thao túng luật pháp trong triều, mụ nhúng tay vào tất cả, khuyến khích các bạn bè, làm điêu đứng mọi kẻ thù, mụ có vẻ bền vững và không bị lay chuyển như những hòn đá tảng. Sau cùng Amber nói:
- Được! Tôi mong là ngài không lầm. Nhưng đêm vừa qua, tôi gặp bà ấy trong phòng khách, bà tuyên bố Berkshire là một bằng chứng hiển nhiên về mối tình của vua đối với bà.
Buckingham cười gằn:
- Mối tình của hoàng thượng! Người không còn thèm ngủ với bà ta nữa! Tất nhiên là bà ta cho rằng chúng ta nuốt chửng mọi câu chuyện của bà ta! Bởi vì, nếu tất cả mọi người đều tin là Vua còn yêu bà ta, dù có thật chăng nữa, làm gì được bà ấy? Nhưng tôi còn biết rõ nhiều việc khác nữa.
Amber phải nhận rằng quận công có rất nhiều biện pháp nắm chắc tình hình. Rất ít sự kiện, dù to hay nhỏ, thoát được mạng lưới gián điệp và thông tin của ngài.
Amber nói.
- Mặc dù ngài hiểu ra sao, tôi hy vọng đó là sự thật… Nhưng khó tin là Vua sẽ không trở lại với bà. Người vẫn thường làm thế. Vì sao Người lại cho bà ta ngôi nhà ấy, lại còn hứa tước vị quận chúa, một khi Người đã bỏ rơi bà? Dư luận đồn là Người còn phải đi vay tiền để tậu ngôi nhà đó.
- Thưa bà, tôi nói để bà hiểu! Bởi vì đức Vua có trái tim quá dịu hiền. Sau khi đã đạt được tất cả những gì Người muốn ở người đàn bà, Người không lỡ bỏ rơi. Ô, không! Người luôn luôn phải hành động đứng đắn, thừa nhận những đứa con rơi dù nó là của mình hay không, Người vẫn đắp vàng để chúng có thể sống được trong cái thế giới độc ác này. Thế nào, thưa bà? Tôi nghĩ rằng những tin tức này làm bà vui lòng chứ? Theo tôi biết thì bà và Barbara có thân thiết gì với nhau đâu?
- Tôi căm ghét nó! Nhưng sau những năm quyền thế này, tôi có thể tin được.
- Bà ấy cũng thế, chỉ ít lâu nữa bà ấy sẽ quen. Tôi đã chán ngấy những câu chuyện về Barbara và sẽ để từ bỏ con người đó. Có thể là bà ta sẽ cứ bám chặt lấy Whitehall này, trong vài năm nữa, nhưng chắc chắn không dám nhiều hơn đâu. Một khi lão già Rowley đã chán ai, dù đàn ông hay đàn bà, lão sẽ bỏ rơi ngay. Đó là thứ vũ khí tốt nhất để chống lại ngài tể tướng. Vậy thưa bà, tôi tự nghĩ rằng ở đó có một khoảng trống mở cho mọi người phụ nữ thông minh và…
Amber nhìn thẳng mắt quận công. Liên minh với Buckingham không phải là một điều nàng mong muốn. Quận công làm chính trị thuần túy chỉ để vui đùa cá nhân. Ông không có nguyên tắc, cũng chẳng có mục đích đứng đắn, mà chỉ theo ý tưởng ngông cuồng tức thời, chẳng một chút vì danh dự, vì hữu nghị, vì đạo đức. Ông chẳng liên kết với ai. Tuy nhiên tên tuổi ông khá lớn, có một gia tài kếch xù vào bậc nhất nước Anh và rất được lòng người trong giới các nhà buôn giàu có, trong Nghị viện và trong dân chúng thủ đô Luân Đôn. Hơn nữa, ông lại có một loại hằn thù tinh quái, tuy không dai dẳng nhưng có thể đột nhiên trở nên tai hại. Amber đã biết như vậy từ lâu. Cô nhẹ nhàng nói:
- Thế nếu có ai chiếm chỗ của Barbara?
- Tôi cam đoan với bà là chỗ đó sẽ bị chiếm. Lão già Rowley bị đàn bà xỏ mũi từ khi còn trong nôi. Và thưa bà, lúc này đây người phụ nữ đó phải là bà. Ở nước Anh này tôi thấy không có ai hơn. Tất cả các ông đang ve vãn bà quận chúa Richmond đều lao vào con đường sai lầm. Bà ấy không bao giờ làm vui lòng được hoàng thượng lâu, con ngỗng cái hay cằn nhằn ấy, tôi đánh cuộc với bà tất cả những gì bà thích! Tôi là con ngựa đã về già rồi, thưa bà, tôi không thạo các vấn đề đó lắm… Do đó tôi mới đến đây hầu bà!
- Đức ngài làm tôi vinh dự quá. Tôi không xứng đáng được như vậy!
Quận công trở nên cương quyết:
- Chúng ta “lễ phép” mãi với nhau thế này chỉ là vô ích. Bà cũng biết là nếu tôi muốn, tôi có thể giúp bà, ngược lại, bà có thể có ích cho tôi. Người em họ tôi đã mắc phải sai lầm tưởng rằng mọi công việc đều được giải quyết trên giường, còn duy trì nó không có gì là quan trọng. Đó là một lỗi lầm mà bây giờ bà ta mới nhận thấy, nếu bà ta có đủ thông minh. Nhưng đó là câu chuyện cũ không can gì đến chúng ta. Tôi xin thú thật với bà là, tôi đã nghiên cứu sâu sắc đặc tính hoàng thượng và tôi có thể tự hào là hiểu biết hơn ai hết về Người. Nếu bà nhận để tôi giúp đỡ, tôi tin là chúng ta có thể uốn nắn được nước Anh theo ý muốn của ta.
Amber không có ý muốn uốn nắn nước Anh. Chính sách đối nội, đối ngoại, cô không quan tâm đến, chừng nào mà nó không động đến đời sống của bản thân cô. Những diễn biến của nó không vượt quá những người mà cô biết và những sự kiện mà cô có thể theo dõi. Cô đồng ý với ý kiến của Charles, mong rằng ngài quận công có điều gì thất đảm trong óc, nhưng để làm cho ngài vui lòng, cô thấy không cần thiết phải làm trái ý ngài:
- Thưa đức ngài, không có gì làm tôi vui sướng hơn được kết bạn và chia sẻ vận may với ngài.
Nàng nâng cốc lên và hai người chạm ly.