← Quay lại trang sách

PHẦN SÁU- XL -

Mùa xuân năm ấy khô ráo và bụi bặm. Trời ít mưa. Tuy nhiên đến tháng Năm, trên các cánh đồng xung quanh Luân Đôn phủ đầy những tấm thảm đỏ chói của cây chĩa ba, hoa mào gà lớn, những đàn ong vo ve, những cánh đồng lúa xanh rì. Ngoài phố lại vang lên tiếng rao:

- Trái anh đào chín đỏ đây! Hoa tường vi đây! Ai muốn mua hoa oải hương của tôi nào!

Khu Mậu dịch lóng lánh những bộ áo mùa hè, vải ga mỏng, vải có vân sóng, đủ màu sắc: vàng lưu hoàng, mận, Thổ Nhĩ Kỳ, hồng tươi. Thời tiết nắng đẹp, gió mát thổi tới.

Trong suốt năm, không có tin tức nào làm người ta sôi sục và tức giận bằng tin đồn là York đã cải hóa sang Công giáo. Không ai có thể chứng minh được việc đó; quận công từ chối không chấp nhận, trừ Charles lẽ ra phải biết rõ thì chỉ nhún vai, từ chối không để liên lụy đến mình. Tất cả những kẻ thù của quận công mưu mô với nhau chặt chẽ hơn; trong lúc đó người ta nhận thấy quận công York và Arlington bỗng trở nên rất thân với nhau. Điều đó càng có ảnh hưởng đến tin đồn một cuộc liên minh Pháp - Anh, vì Arlington đã từ lâu có thiên vị với Hòa Lan, bị nghi ngờ bản thân ông là công giáo, hoặc dù sao thì cũng có cảm tình với công giáo.

Những lời đồn đại đó lan truyền nhanh chóng trong thành phố, Charles khó che giấu được nỗi bất bình của mình và có mấy lời nhận xét về sự không kín đáo của dân tộc Anh. Tại sao họ không bằng lòng được cai trị bởi những người làm nghề đó? Mẹ kiếp! Làm vua cũng chẳng hay gì hơn một anh làm bánh hoặc anh thợ lợp nhà. Có lẽ ông học một nghề còn tốt hơn!

Không còn nghi ngờ gì nữa; nếu vua không kết hôn một lần nữa, York chỉ cần sống lâu, sẽ nối nghiệp vua Charles. Hoàng hậu đã lại sẩy thai lần thứ tư vào cuối tháng Năm. Một con cáo đói đã liếm mặt trong khi bà đang ngủ, làm bà hoảng sợ và mấy giờ sau bà mất đứa con!

Buckingham đã thuê các thầy thuốc khẳng định là hoàng hậu không bao giờ có con được nữa, nhưng Charles không muốn nghe. Vua và hoàng hậu, cả hai đều sầu não, Catherine không còn chút nghi ngờ gì nữa, mình là người bất hạnh nhất trong tất cả các người đàn bà: một hoàng hậu tuyệt sản. Nhưng Charles vẫn tiếp tục cả quyết chống lại mọi góp ý làm Người phải xa vợ. Lòng trung thực hay nỗi thờ ơ, người ta không sao hiểu được!

Ở trong triều có nhiều thiếu phụ mà những cuộc tranh luận về một hoàng hậu mới hướng vào đấy, gây ra những mối lo ngại. Dù sao thì Barbara Palmer cũng nghe với một nụ cười thích thú và ranh mãnh. Bởi vì, không còn là nhân tình của vua, vị trí của bà không còn may rủi nữa. Dần dần mối quan hệ của bà với Charles dịu đi. Họ giống như cặp vợ chồng, thờ ơ lẫn nhau, tổ chức một cuộc sống yên lành, không cãi cọ, ghen tuông, không giận hờn, vui sướng. Họ tìm thấy ở những đứa con của họ một lợi ích chung; và bây giờ giữa hai người xuất hiện một thứ tình bạn mà họ không thấy vào thời họ yêu nhau. Bà không còn ghen tuông với các nhân tình của Người, và Người thì vui lòng hả dạ thấy đã thoát được những cơn thay đổi tính nết đột ngột của bà. Charles vui thích đứng xa quan sát tính thất thường và nỗi yếu đuối của Barbara.

Amber thấy sốt ruột, cô tống cho Almsbury rất nhiều thư hỏi xem anh có nghe nói gì về Carlton không. Mỗi lần cô đều nhận được trả lời với cùng một ý. Almsbury không còn biết gì hơn, người ta đợi Bruce vào tháng Tám hoặc tháng Chín, làm sao mà có thể cụ thể hơn được với cuộc hành trình trên mặt biển?

Amber không sao có thể nghĩ đến việc khác. Lại một lần nữa, nỗi khát vọng cũ đau đớn và say mê lại trào dâng trong lòng cô.

Tuy nhiên cô quyết định là lần này phải có thái độ đàng hoàng và đúng nghi thức. Cô sẽ đứng hơi xa để nhường cho chàng đi những bước đầu. Đó là cách tốt nhất để giữ một người đàn ông. Cô tự trách mình: “Ta cứ luôn luôn như là một người hầu hèn mọn của chàng: nhưng lần này sẽ khác hẳn. Dù sao thì bây giờ ta cũng đã là một bà lớn rồi, một bà quận chúa, và chàng mới chỉ là nam tước. Bất kể thế nào, cũng phải để chàng bắt đầu trước!”

Cô biết là vợ chàng sẽ đi theo chàng, nhưng cô không lo lắng đến việc ấy. Bởi vì nhất định Bruce Carlton không phải là người đàn ông phô trương một tình yêu thái quá đối với vợ. Điều đó chỉ đúng với bọn trưởng giả vô học thức, còn đối với một người quý phái có kể chi đến vợ mà không dám đi ra ngoài không gươm!

Hai vợ chồng Almsbury trở lại Luân Đôn hồi tháng Bảy để thu dọn nhà cửa, thuê một số người hầu mới và chuẩn bị đón những người khách quý đang sốt ruột chờ mong.

Almsbury đến thăm Amber, cô quyết định giữ thái độ thản nhiên, nói huyên thuyên về nhiều vấn đề tước vị của cô, tòa nhà lớn cô đang xây, những vị khách cô sẽ mời chủ nhật tới. Almsbury mỉm cười nghe cô nói và gật đầu tán thưởng, không hề đả động đến Bruce.

Câu chuyện của Amber chậm dần lại. Cô có vẻ phân vân, rồi cuối cùng biết là anh trêu mình, cô cảm thấy bực, bèn hỏi:

- Thế nào, có tin tức gì không?

- Tin tức à? Để tôi suy nghĩ đã, con ngựa cái đen của tôi, mà em vẫn cưỡi đấy, mới đẻ một chú ngựa con tuần trước và…

- Quỷ nó bắt anh đi! Tại sao anh cứ để em phải chết dần thế này? Hãy nói em nghe, anh biết những gì? Khi nào anh ấy tới? Nàng cũng đi theo chứ?

- Tôi không biết gì hơn những điều đã viết cho em, vào khoảng tháng Tám hoặc tháng Chín. Phải, nàng cũng sẽ tới. Tại sao? Em không sợ nàng à?

Amber liếc cặp mắt dữ tợn nhìn anh; cô khinh khỉnh nhại lại:

- Sợ nàng? Almsbury, anh tò mò thật! Đề nghị anh cho biết vì sao tôi lại sợ nàng? - Cô ngừng lại rồi hùng hổ nói tiếp - Vả lại tôi đã hình dung được rất rõ ả rồi, ả Corinna ấy!

- Thật hả? - Almsbury lễ phép nói.

- Vâng! Tôi thấy rất rõ ả rồi. Một nhân vật tầm thường và vô nghĩa, mặc bộ quần áo ít ra đã được năm năm rồi, chỉ biết giữ nhà và cho con bú! - (đó là hình ảnh khá trung thành về vợ của Almsbury) - A! Ả sẽ thấy tác dụng ở cái đất Luân Đôn này!

- Có thể em nói có lý đấy! - Almsbury nhân nhượng.

- Có thể? - Amber tức giận kêu lên. - Ả còn có thể làm gì khác được, lớn lên trong cảnh cô đơn giữa một bầy mọi rợ?

Vừa lúc đó một giọng nói lạ kỳ kêu lên:

- Kẻ cắp! Bắt lấy nó! Kẻ cắp!

Amber và Almsbury cùng đứng bật lên, Amber kêu lên:

- Con vẹt của tôi đấy! Có ai vào!

Cô lao về phía phòng khách, theo sau là Almsbury và con chó đang sủa dữ dội. Họ ập vào trong phòng, thấy vua vào mà không báo, đang cầm một quả cam lấy trong một sọt hoa quả: Người cười hể hả nhìn con vẹt đang xù lông đứng trên giá đậu. Đây không phải lần đầu tiên con chim được dạy tốt để chống lại những kẻ đột nhập, đã lầm như vậy. Almsbury từ biệt hai người ra về. Mấy ngày sau anh đi săn ở Backery, còn Emily ở lại thành phố để sẵn sàng chuẩn bị đón khách, trường hợp họ tới bất thình lình.

Vậy là Amber không còn cơ hội để thảo luận về Corinna với Almsbury nữa.

Mỗi tuần ba bốn lần, Amber lại thăm công việc xây dựng ngôi nhà mới của mình, lâu đài Ravenspur.

Kiến trúc theo kiểu mới, không có quá nhiều sân phía bên trong tường. Đó là một tòa nhà vuông lớn, hoàn toàn cân xứng, cao bốn tầng, không kể tầng thượng, các cửa sổ đều là những hình vuông nhỏ.

Cả kiến trúc sư lẫn chủ nhà đều quan tâm đến việc kiến trúc tòa nhà thật hiện đại và lộng lẫy. Những tấm ván lát tường sơn vẽ không còn hợp thời nữa được thay thế bằng những tấm họa lớn với những hình biểu tượng thường là mượn trong thần thoại Hy Lạp hoặc La Mã. Các rầm nhà sàn ván đều bằng đồ khảm. Những chùm đèn lớn bằng pha lê treo lủng lẳng như những hoa tai khổng lồ bằng kim cương. Những cái khác, kể cả đèn treo áp vách, đều bằng bạc. Một phòng tường ghép bằng những gỗ đào hoa tâm thơm, màu vàng nhạt. Những chữ C đan vào những vòng hoa và Thần Ái tình chỗ nào cũng được dùng làm đồ trang trí, đối với Amber chữ C đó hiểu ngầm là Carlton, cũng như là Charles!

Tất cả những thiếu sót trong phòng ngủ tại Whitehall, cô muốn phải được đầy đủ ở đây. Cái giường ngủ khổng lồ, lớn nhất nước Anh, phải được căng nhiều tấm gấm vàng có những dây và những vạch bằng vàng. Mỗi cái cột, bên trên để một chùm lông đà điểu đen và xanh ngọc bích, xung quanh điểm những con cò trắng. Trần nhà chỉ là một tấm gương của các bức tường đều được lát gấm vàng xen kẽ với những tấm gương lớn. Tất cả các đồ đạc đều mạ vàng; các gối, những ghế bành và ghế dài đều được phủ nhung hoặc sa tanh xanh ngọc bích. Những tấm thảm Ba Tư, những miếng dạ vàng rải rác những viên ngọc, được để tản mác trên sân. Đồ đạc trong các phòng khác cũng lộng lẫy như vậy.

Vào một buổi trưa nóng bức cuối tháng Tám, Amber đang ở lâu đài Ravenspur, nói chuyện với kiến trúc sư và xem xét ngôi nhà vì cô muốn đến ở đấy ngay để đốc thúc công việc.

Lúc đang nói, cô chú ý đến Susanna, em đang cười và chạy vì vừa mới thoát được tay người vú. Bây giờ em đã lên năm, đến tuổi mặc những chiếc áo của người lớn rất đẹp, những chiếc áo nhiều vô kể bằng một thứ vải mỏng hoặc bằng lụa, cho đến những đôi giày và găng tay tí hon. Ngài quận công tương lai Charles Stanhope, mặc dù mới có hai tuổi, hứa hẹn cũng sẽ cao to như cha và cũng như vua, cậu bé đã có vẻ oai nghiêm đáng buồn cười.

Amber bực mình giậm chân xuống đất hét:

- Susanna! Không được đùa nữa, mẹ đánh cho đấy!

Vừa lúc đó có tiếng cười lớn sau lưng, cô quay lại thấy Almsbury đang xuống xe tiến lại phía cô.

- Hãy đợi cho nó lớn đã! - Anh gào lên - Đợi đấy chục năm nữa, nó sẽ cho ta tất cả màu sắc, bảo đảm như vậy!

- A! Anh Almsbury.

Amber bĩu môi giống như một đứa con bé gái, cô nói tiếp:

- Mười năm nữa ai biết sẽ ra sao! - Năm tháng trôi đi, Amber càng sợ không dám nói tới - Em mong là thời gian đó sẽ không bao giờ đến!

- Thế mà nó sẽ đến đấy! - Almsbury vui vẻ xác nhận. - Tất cả đều sẽ đến miễn là người ta có lòng kiên nhẫn chờ đợi.

- Thật thế không? - Amber chua chát nói. - Thế mà em đã chờ đợi từ lâu lắm rồi, điều mà em mong vẫn chưa thấy đến!

Cô sắp sửa quay đi để tiếp tục câu chuyện với kiến trúc sư, thì ánh mắt Almsbury làm cô phải chú ý. Anh mỉm cười với cô, rõ ràng là hân hoan với bản thân. Cổ họng bỗng khô và se lại, cô từ tốn hỏi:

- Almsbury, tại sao anh đến đây?

Anh đến sát gần cô, nhìn vào tận mắt cô:

- Em thân mến, để báo cho em biết họ đã tới đây tối hôm qua.

Cô choáng váng như bị một đòn vào giữa mặt, đứng im lặng một lúc như bị tê liệt:

- Anh ấy ở đâu?

Cặp môi cô hình thành những câu nói nhưng không sao phát ra tiếng được.

- Ở nhà anh. Vợ anh ấy cũng đến như em đã biết.

Amber định thần ngay lại. Những xúc động và mơ màng đã qua đi, cô cảm thấy nhanh nhẹn và khiêu khích:

- Vợ anh ấy thế nào?

Almsbury trả lời rất dịu dàng như sợ xúc phạm Amber:

- Rất đẹp!

- Không thể thế được!

Amber quan sát, con mắt như bất động, cặp lông mày đen nhíu lại, bộ mặt cô đầy vẻ lo lắng thảm hại. Cô nhắc lại:

- Không thể thế được!

Rồi cô nhìn anh như xấu hổ với bản thân. Trên đời này cô chưa từng sợ một người đàn bà nào. Mặc dù Corinna đẹp đến thế nào, không có lý gì để cô phải sợ. Cô nói tiếp:

- Khi nào… - nhưng cô chợt nhớ có kiến trúc sư đứng cạnh nên cô chuyển sang ý khác - Chiều nay em có mở tiệc, tại sao anh không đến cùng với ngài Carlton và cả phu nhân nữa nếu phu nhân muốn?

- Tôi không tin là hai ông bà ấy có thể ra ngoài được trong vài ngày nữa, cuộc hành trình đã kéo dài hơn dự tính nên họ rất mệt.

- Thật đáng tiếc, - Amber chua chát nói, - cả ông ấy nữa cũng mệt quá không ra ngoài được sao?

- Tôi không tin là ông ấy sẽ đi không có bà.

- Trời ơi! Tôi không ngờ là ngài Carlton lại là một người theo đuôi vợ đến thế sao!

Almsbury không muốn trả lời, nhưng rồi cũng nói:

- Hai ông bà sẽ đến thăm nam tước Arlington tối thứ Năm này, em đến được chứ?

- Tất nhiên, nhưng thứ Năm… - Cô lại chợt nhớ có mặt kiến trúc sư - Hôm nay ông ấy có ra bến không?

- Có. Nhưng nhiều việc phải làm lắm. Tôi khuyên em nên để đến thứ Năm…

Amber đưa mắt dữ tợn nhìn anh, buộc anh phải im. Anh bỡn cợt giật mình như bị sợ hãi, cung kính cúi đầu rồi quay ra xe. Amber đưa mắt nhìn theo, định chạy theo anh để xin lỗi, nhưng cô cứ đứng trơ ra như phỗng. Cỗ xe của anh chưa biến vào góc phố, Amber chẳng còn thiết gì đến việc hoàn thành ngôi nhà, cô vội nói với kiến trúc sư:

- Thưa ông, tôi cần phải đi đây. Công việc chúng ta sẽ bàn sau. Chào ông!

Amber chạy vội ra xe, theo sau là các vú em và hai đứa con, cô bảo người đánh xe:

- Đi xuống bến cảng, nhanh lên!

Nhưng chàng không có ở đấy. Người hầu xe đi hỏi dò tin tức, được biết: các tàu đã bỏ neo cả, buổi sáng chàng có mặt ở bến cảng, nhưng đã về lúc buổi trưa và chắc chắn sẽ không trở lại. Cô chờ một giờ nữa, nhưng bọn trẻ con buồn chán, đành phải trở về.

Vừa về đến cung điện, cô viết thư ngay cho chàng để chàng đến thăm, nhưng cô không nhận được thư trả lời trước buổi sáng ngày hôm sau mà chỉ là mấy hàng chữ vạch vội vàng trên một mẩu giấy: “Không thể đến thăm bà được. Nếu thứ Năm này bà có mặt ở nhà Arlington, xin hầu bà một điệu vũ. Carlton.”

Amber xé nhỏ mẩu giấy ra và gieo mình xuống giường, khóc nức nở. Nhưng rồi bất đắc dĩ cô cũng phải có một vài suy nghĩ.

“Nếu Carlton phu nhân quả là đẹp thì thứ Năm này ta cần phải làm sao xuất hiện choáng ngợp hơn bao giờ hết.” Bây giờ triều đình đã quá quen với ta rồi. Nếu Carlton phu nhân chỉ gọi là trông được, ta phải lôi cuốn được mọi chú ý, phải nổi bật, phải gây được những lời bình phẩm, dù tốt hay xấu. Trừ phi, trừ phi ta phải ăn mặc làm sao gây được một chấn động, cách này hoặc cách khác!”

Sau mấy giờ liền trong một cơn cuồng loạn, lo âu, do dự, phân vân, cô cho đi gọi bà Rouvière. Giải pháp độc nhất là may một bộ trang phục mới, nhưng phải là khác hẳn những thứ cô đã mặc, một bộ mà không một người đàn bà nào dám trưng diện.

Amber bảo với bà Rouvière:

- Tôi cần có một bộ trang phục mà người ta không thể không chú ý đến, dù cho tôi có phải trần truồng đi nữa, trên đầu chỉ có mỗi bộ tóc!…

Bà Rouvière cười nói:

- Như thế có thể là rất hay cho lúc đi vào, nhưng chỉ một thời gian sau là mọi người sẽ chán và quay lại với các bà ăn mặc tốt hơn. Đối với bà cần phải có thứ gì kín đáo, quần áo vừa đủ để mọi người còn thèm thuồng muốn biết nhiều hơn. Tất nhiên là màu đen, có thể là ga đen, với chút gì bóng loáng.

Bà ta vừa tiếp tục nói, vừa dùng tay phác lên hình cái áo. Amber nghe say sưa và chăm chú, mắt sáng ngời.

Tội nghiệp Carlton phu nhân, chẳng biết rồi sẽ ra sao!

Hai ngày tiếp đó, Amber không bước ra khỏi nhà. Từ sáng đến tối cô bận bịu với bà Rouvière và các thợ may, họ cười, nói tiếng Pháp xen những tiếng kéo lích kích và tiếng kim sột soạt trên vải. Amber dũng cảm đứng làm hình nhân trong nhiều giờ liền vì cái áo phải đúng vào thân hình cô. Cô cấm không ai được vào, và điều bí mật đó làm nảy nở biết bao lời đồn làm Amber thấy thú vị…

… Bà quận chúa phải tượng trưng cho thần Vệ Nữ từ dưới lớp sóng đi lên, chỉ mặc có mỗi một cái vỏ xà cừ. Bà sẽ đi vào bằng cầu thang lớn, ngồi trên một cỗ xe mạ vàng có bốn ngựa kéo. Bộ trang phục của bà làm bằng những hạt kim cương thật, chúng dần dần rơi xuống cho đến khi trên người bà không còn gì… Nói tóm lại người ta không từ một giả thuyết nào, vì không ai còn nghi ngờ sự táo bạo của bà…

Ngày thứ Năm những lời đồn đó vẫn cứ lan truyền.

Bộ tóc của Amber đã gội và sấy khô, được làm trơn láng bằng bạc trước khi đến lượt người làm đầu. Tay, chân cô được cẩn thận nhổ hết lông và là bằng đá bột. Cô xoa trát đến hàng chục lần bộ mặt với kem Pháp và chải răng đến đau cả tay. Cô tắm bằng sữa và xức nước hoa nhài. Sau đó đánh phấn.

Đến sáu giờ chiều bộ áo đã xong và bà Rouvière phô bày nó trên đầu cánh tay.

Amber bỏ rơi chiếc khăn tắm xuống và trên người chỉ còn có đôi bít tất dài với đôi nịt có đính hạt ngọc, cô giơ hai cánh tay lên quá đầu để chui vào bộ áo kỳ diệu. Thân trên là một mảng đăng ten lớn đính những hạt huyền, cổ để hở đến mức tối đa. Cái váy, một thứ bao ống, hoàn toàn phủ bằng những hạt huyền, bó lấy hai cái háng và cho ta cảm giác khó tả vừa đen đen vừa ẩm ướt, bóng loáng và kết thúc bằng một cái đuôi gợn sóng. Hai cái tay áo kếch xù bằng ga đen, và một thứ vạt áo, xếp nếp hai bên sườn trùm xuống cái đuôi áo như hơi sương mù màu đen, kết thúc toàn bộ y phục.

Mọi người xung quanh nhìn cô thán phục, miệng há hốc. Amber ngắm mình trước những tấm gương trong phòng, với vẻ đắc thắng. Cô đứng thẳng lên và uỡn ngực ra.

“Trông thấy ta chàng sẽ chết mất!” Cô nhủ thầm với niềm tin tưởng cực độ. Corinna sẽ không còn làm chàng sợ nữa!

Bà Rouvière đội cho cô cái mũ, nó là một cái mũ rất nhỏ được trang điểm một chùm lông đà điểu to tướng màu đen. Có người đưa cho cô đôi găng tay màu đen dài đến tận khuỷu tay. Cô cầm một cái quạt đen, và người ta đặt lên vai cô một cái áo khoác bằng nhung đen, viền da cáo đen. Tất cả màu đen đó tương phản với thể chất màu hung của cô, vẻ mắt, đường cong của miệng, tất cả đều quy tụ đem lại cho cô diện mạo một nàng tiên yêu quái, vừa trong sáng, vừa xinh đẹp, vừa trác táng và hung dữ.

Amber quay lại trao đổi với bà Rouvière. Cái nhìn của hai kẻ đồng lõa mãn nguyện. Bà để một ngón tay lên môi làm ra vẻ hôn cô, và lại gần Amber thì thầm vào tai:

- Người ta không còn thèm nhìn bà kia nữa!

Amber liền tặng cho bà một lời “trách mắng thân thiết” kèm theo một nụ cười. Sau đó cô cúi xuống ôm hôn Susanna đang đến với mẹ một cách cung kính, như sợ hãi khi chạm vào mẹ.

Amber ra khỏi buồng riêng, đeo mặt nạ và đi theo một cái hành lang hẹp dần đến chỗ cỗ xe đang đợi. Kể từ buổi tối hôm cô được giới thiệu với triều đình, chưa bao giờ cô cảm thấy háo hức, lo âu và đầy hoang mang vơ vẩn như lúc này.