← Quay lại trang sách

- XLI -

Lâu đài Arlington ở phía Tây cung điện trước đây là lâu đài Goring do Bennet đã mua năm 1663. Nam tước và phu nhân đã tổ chức ở đấy những bữa tiệc lớn nhất, sang trọng và được mong đợi nhất ở Luân Đôn, không gì có thể so sánh được. Các quan khách được mời là những vị có danh tiếng nhất. Những người bình thường không bao giờ được dự tiệc ở đây.

Nam tước được nổi tiếng là người chủ nhà rộng lượng và lịch sự nhất. Ông phục vụ một bữa tiệc tuyệt diệu do mười hai người đầu bếp Pháp nấu, những thứ rượu đầy đủ và chọn lọc. Tất cả các phòng đều có âm nhạc, bàn chơi bạc đầy đủ những đống tiền vàng. Những ngọn nến có thể đếm được tới hàng ngàn. Các phòng khách đầy những quận công, bá tước, hiệp sĩ, quận chúa, nữ bá tước và những bà lớn, đối với con mắt phàm tục, tất cả đều có vẻ huy hoàng và đầy nghi thức. Những người phụ nữ xinh đẹp mặc áo satanh đứng bái cháo và trao đổi những nụ cười sau những cái quạt, những bậc quý phái mặc gấm vóc cúi mình thật thấp, quét cái mũ xuống tận đất.

Những tiếng nói đều kín đáo và những mẩu chuyện đều lịch thiệp, bề ngoài.

Có cả những tiếng nói thô bỉ xen vào phá những nghi thức ấy. Vài người đàn ông quan sát một người phụ nữ đẹp, khoe khoang là đã được ngủ với người đó, tranh luận những khuyết điểm về xác thịt và những kinh nghiệm. Hầu hết khắp nơi trong nhà đều có những phòng ngủ mờ tối có thể chứa chấp những cặp tìm chỗ trú ẩn tạm thời. Trong một góc tối, một bà thị nữ vén váy lên để người tình so sánh bộ đùi của mình với kẻ khác, thốt lên tiếng kêu và tiếng cười nhỏ khi một bàn tay táo bạo sờ vào. Một trong bọn công tử bột đã lén lút đưa vào một gái điếm vừa biểu diễn trước một số khán giả sau một cánh cửa đóng kín.

Không bao giờ Arlington tham gia vào các trò chơi của khách mà để mặc họ chơi vui thỏa thích.

Lúc bảy giờ, buổi tối đã đến sớm, phần lớn những khách mời còn chưa ăn, tất cả mọi người đều tập trung trong phòng khách lớn để được chứng kiến những người mới đến. Người ta chờ đón hai nhân vật chưa thấy xuất hiện: quận chúa Ravenspur (tức Amber) và Carlton phu nhân. Bà này, theo như người ta nói và chưa từng ai được gặp, rất có nhan sắc, mặc dù sở thích của mọi người về mặt đó đều khác nhau. Rất nhiều bà đã sẵn sàng tuyên bố là phu nhân không đẹp như người ta đồn. Và quận chúa Ravenspur, sợ bị người ta cho ra rìa, chắc sẽ phải xuất hiện một cách đặc biệt.

- Tôi sợ cho bà Carlton như một xúi quẩy. - Một chàng trai gầy gò vừa thì thầm vừa phe phẩy cái quạt đàn bà, - nhưng tôi sẽ quỳ xuống chân bà nếu bà ăn đứt quận chúa. Từ khi được Hoàng thượng ban cho công tước, bà này trở nên không thể chịu được. Xưa kia, khi còn là một đào hát bần tiện, tôi còn buộc cái nịt vú cho, thế mà ngày nay gặp tôi cứ lờ đi như không hề quen biết.

- Nó xuất thân từ hạ tầng. Anh còn mong gì hơn ở con mụ ấy kia chứ!

Một giọng trầm lớn tiếng tuyên bố:

- Đức bà Quận chúa Ravenspur!

Tất cả mọi cặp mắt đều hướng ra phía cửa, nhưng chỉ mới thấy có người môn lại. Người ta đợi một hai phút nữa. Đầu ngẩng cao, vẻ kiêu hãnh và thách thức, quận chúa xuất hiện và từ từ tiến vào trong phòng, tiếng xì xào kinh ngạc, bực tức nổi lên. Những cái đầu vươn lên, những cặp mắt mở to, và bản thân vua Charles cũng quay lại nhìn.

Amber tiến vào thản nhiên như không, mặc dù trong thâm tâm có run. Cô nghe thấy tiếng của một vài bà đứng tuổi, thấy họ mím môi bàng hoàng nhìn cô với cặp mắt chê bai. Cô nhận thấy có những tiếng huýt dài trong bọn đàn ông, những cái đầu vươn lên, ngẩng cao, cái nọ trên cái kia. Những thiếu phụ tức tối và căm giận nhìn cô.

Bỗng cảm thấy khoan khoái, tin chắc vào thắng lợi, cô mong là có Bruce và Corinna ở đâu đó trong phòng, để chứng kiến trước vinh quang của cô.

Đột nhiên cô nhận ra Almsbury bên cạnh, anh quay lại nhìn cô với một nụ cười góc môi. Nhưng điều mà cô đọc thấy trong cặp mắt anh làm cô hoảng hồn: Gì vậy? Phải chăng là anh không đồng tình? Thương hại? Cả hai chăng? Thật lố bịch! Cô hiểu ra.

Almsbury nhìn cô từ đầu đến chân và thì thào:

- Trời ơi! Amber!

- Anh không thích à?

Cặp mắt anh đanh lại lúc cô nhìn anh, và giọng anh (ngay cả với lỗ tai anh) đượm một vẻ ngạo mạn:

- Tất nhiên là có chứ! Em lộng lẫy lắm…!!!

- Nhưng bà không thấy lạnh à?

Một giọng phụ nữ ngắt lời anh, Amber lại quay lại nhận ra bà Boynton đang nhìn vào mặt cô vẻ hỗn xược nham hiểm.

Lại một câu nói nữa, lần này là của đàn ông từ phía bên kia:

- Mẹ kiếp! Thưa bà, đây là một cảnh tuyệt diệu nhất mà tôi được ngắm nghía kể từ khi tôi thôi bú!

Đó là vua, uể oải, cười tủm và rõ ràng là thú vị.

Amber cảm thấy bị thương tổn. Cô kinh hoàng và chán nản: “Ta đã làm gì? Trời ơi! Tại sao ta lại ở đây gần như trần truồng như thế này?”

Đưa mắt nhìn quanh phòng chỗ nào cô cũng thấy những nụ cười chế nhạo như nhau. Như một người nằm mơ thấy mình đi ra ngoài hoàn toàn trần truồng và đột nhiên nhận ra mình sai lầm, cô mong được quay trở về nhà, tránh xa cặp mắt mọi người; nhưng than ôi! Lần này cô bị mắc đúng vào cái bẫy của chính mình không sao tỉnh dậy được khỏi cơn ảo mộng ấy.

Cô thất vọng nghĩ thầm: “Ta phải làm gì bây giờ. Làm sao ra khỏi đây?”. Trong cơn hãi hùng, cô quên khuấy mất Bruce Carlton và phu nhân.

Một giọng nói to rành mạch làm cô giật nảy mình và như tỉnh hẳn:

- Ngài Carlton và phu nhân!

Cô không nhận ra là mình đã nắm lấy bàn tay Almsbury, Amber quay ra phía cửa. Khi nhìn thấy hai người đi vào, mọi màu sắc đã biến hết trên mặt, cô cũng chẳng thấy cái liếc của Almsbury vào mình, nhưng cảm thấy bàn tay chắc nịch và nóng hổi của Almsbury.

Bruce trông vẫn giống như hai năm trước đây. Chàng đã ba mươi tám tuổi, có thể là hơi nặng cân hơn lần trước, nhưng chàng vẫn đẹp, sạm nắng, mạnh mẽ, ít thay đổi với thời gian. Amber chỉ liếc nhìn chàng, còn tập trung tất cả chú ý vào người đi bên cạnh, mà bàn tay để lên cánh tay chàng.

Phu nhân có vẻ cao mảnh và duyên dáng, cặp mắt xanh trong, nước da màu nâu. Mọi đường nét rất thanh nhã, khuôn mặt thanh tú. Ngắm nhìn nàng gợi lên cho người ta một thứ xúc cảm không tự nhiên, như một đồ sứ có nét vẽ tuyệt diệu. Nàng mặc một bộ áo dạ bạc phủ đăng ten đen, một cái khăn trùm đầu cùng một thứ đăng ten. Ở cổ sáng loáng một cái vòng bằng ngọc nạm kim cương của mẹ Bruce mà Amber vẫn ao ước một ngày kia sẽ có.

Vua Charles, không kể gì đến nghi thức, tiến lên, theo sau có nam tước Arlington và phu nhân để đón chào hai vợ chồng Carlton; và trong khi họ trao đổi với nhau những lời chúc tụng, căn phòng trở lại ồn ào.

- Trời ơi! Một con người thật tuyệt!

- Tôi biết là bộ áo đó là từ Paris, bà bạn thân mến ạ! Nó không thể là của đây…

- Ở Jamaica có những người phụ nữ như vậy không?

- Về dòng dõi và về dáng điệu, tôi không khâm phục gì hơn ở một người phụ nữ.

Amber như phát sốt. Bàn tay cô ẩm ướt, tứ chi nhức nhối; cô nghĩ thầm một cách cuống cuồng: “Ta phải đi ra thôi, trước khi gặp nhau”. Nhưng cô vừa mới có một cử chỉ để chuồn, bàn tay Almsbury lại xiết chặt lấy cô hơn, anh khẽ đánh vào cô. Ngạc nhiên cô ngước nhìn anh và trở lại bình tĩnh.

Charles, không đếm xỉa gì đến nghi thức, đã đề nghị với Carlton phu nhân ra nhảy với Người, âm nhạc nổi lên một hành khúc. Những cặp khác theo sau. Amber nghe thấy Almsbury mời mình. Anh nhắc lại to hơn. Cô chán ngán:

- Em thấy không thích nhảy! Em không có ý định ở lại đây! Em thấy… váng đầu lắm, em về đây!

Cô xốc váy lên và bước một bước, nhưng Almsbury đã nắm lấy cổ tay cô và đập cho cô một cái mạnh vào người làm cho bộ tóc cô rung lên.

- Thôi, đừng có mà hành động như một con ngốc ấy, không tôi tát cho một cái bây giờ. Mỉm cười với tôi đi, nhanh lên! Mọi người đang nhìn kia kìa!

Qua cặp lông mi hé mở, Amber nhìn ra xung quanh. Cô muốn hét lên, muốn ném bất cứ thứ gì vào mặt mọi người, vào tất cả những bộ mặt mãn nguyện và nhạo báng khác. Nhưng cô tạm ngước mắt lên nhìn Almsbury và mỉm cười cố hết sức vui vẻ, tìm cách ngăn không để cho mép mình ran lên. Đặt một bàn tay lên cánh tay anh đưa ra, cô bước vào khiêu vũ. Cô thì thầm vào tai anh trong tiếng nhạc:

- Em cần phải ra khỏi nơi đây, em không thể ở lại được.

Almsbury không thay đổi vẻ mặt:

- Em không được ra khỏi đây, nếu không anh sẽ buộc em lại. Nếu như em đã có can đảm khoác bộ giẻ rách này, thì phải có can đảm ở lại!

Amber tức giận, nghiến răng lại, vừa tiếp tục theo những bước nhảy vừa tìm cách chuồn, nếu anh bỏ cô ra cô sẽ chạy trốn bằng cái cửa nách. Cô nghĩ thầm: “Quỷ nó tha anh ấy đi, cứ làm như là mẹ già người ta ấy! Anh ấy làm được cái thá gì nếu ta ở hay ta…”

Và bất ngờ, cô thấy Bruce cách mình có vài bước. Corinna mỉm cười với Almsbury, nhưng khẽ thốt lên kêu kinh ngạc khi trông thấy người phụ nữ nhảy với anh. Mắt Amber tóe lửa và lập tức Corinna quay đi, rõ ràng là bị bối rối.

Amber nghĩ thầm: “Ôi! Mụ đàn bà này, ta căm ghét nó, căm ghét nó! Nhìn kìa, nó làm bộ õng ẹo, mỉm cười và đi những bước nhỏ! Nhưng này! Đừng có mà vênh váo! Ta muốn trần truồng, hoàn toàn trần truồng để cho nó phát bệnh lên. Ta sẽ làm cho nó phải trả giá đắt! Nó sẽ phải hối hận về cái tội đã nhìn ta như vậy. Cứ đợi đấy…”

Nhưng đột nhiên, như một quả bóng xì hơi, mệt mỏi rã rời, cô tự nhủ một cách thảm hại: “Ôi! Ta đến chết mất, không thể nào sống nổi. Bây giờ đời ta không còn ra gì nữa! Trời! Nếu ta có thể chết được ngay tại đây, ngay lúc này! Ta không thể đi thêm được một bước nào nữa!”

Chỉ có cánh tay của Almsbury giữ không để cô khụy xuống. Điệu vũ đã xong, các cặp ngừng lại và tập hợp lại từng nhóm. Amber, vẫn luôn bị Almsbury kèm chặt, làm ra vẻ không trông thấy ai: “Ta đi đây! - Cô tự nhủ. - Gã bướng bỉnh này sẽ không thể ngăn cản ta được nữa”.

Nhưng khi cô vừa bước ra phía cửa, anh đã giữ cô lại:

- Bây giờ ta lại đây, anh sẽ giới thiệu em với Carlton phu nhân.

Amber lùi lại:

- Em cần gì biết?

- Trời ơi! Amber! - Giọng anh rất nhỏ nhưng thôi thúc, - hãy nhìn xung quanh mà xem, em không hiểu mọi người nghĩ thế nào à?

Amber nhìn ra xung quanh, nhiều cặp mắt nhìn mình, quay ngay đi tức khắc, trong khi những cái miệng cười mỉm thú vị và khinh miệt. Người ta quan sát và chờ đợi.

Amber hít một hơi dài, đặt bàn tay lên cánh tay Almsbury rồi cả hai tiến đến nhóm gồm vợ chồng Carlton, Vua, Buckingham, bà Shrewsbury, bà Falmouth, Buckhurst, Sedley và Rochester. Khi hai người tiến đến nơi, mọi câu chuyện ngừng bặt và một sự chờ đợi… Almsbury giới thiệu. Carlton phu nhân, và quận chúa Ravenspur trao đổi với nhau bằng một nụ cười kính cẩn và hơi bái chào nhau. Carlton phu nhân thân mật và dễ thương, rõ ràng không biết chồng mình quen biết với nhân vật hào nhoáng và nửa trần truồng này.

Nhưng Amber chỉ chú ý đến Bruce.

Trong một lúc, vẻ mặt của ngài Carlton như muốn phản lại ngài, nhưng không ai nhìn ngài cả, lập tức ngài trấn tĩnh lại, nghiêng mình như đứng trước một mối quan hệ bình thường, khi cặp mắt hai người gặp nhau. Amber cảm thấy như mặt đất sụt xuống dưới chân. Câu chuyện lại tiếp tục, phải mất đến vài giây cô mới hòa vào được. Charles và Bruce thảo luận với nhau về vấn đề châu Mỹ, về canh tác thuốc lá, về sự bực mình do bọn thực dân gây ra trong các luật lệ hàng hải. Corinna nói ít nhưng đều được Charles chăm chú nghe, không giấu giếm lòng thán phục của Người. Giọng nói của phu nhân dịu dàng và trong sáng, hoàn toàn nữ tính, những cái liếc nhìn Bruce của nàng gây nên một hiện tượng chưa từng có ở Luân Đôn: một người vợ say mê sâu sắc chồng mình.

Amber muốn cho phu nhân một cái tát, muốn dùng móng tay mình cào nát bộ mặt duyên dáng và trầm tĩnh kia.

Khi âm nhạc lại nổi lên, Amber bái chào hết sức nhạt nhẽo, xa vời và hỗn xược một cách tế nhị với Corinna, lơ mơ chào Bruce và từ biệt họ. Sau đó, muốn chứng tỏ một cách thách thức với mọi người là cô rất thú vị và không ngượng ngùng chút nào về sự trần truồng của mình, cô ngồi ăn, có đến một chục người ve vãn phục vụ, cô uống rất nhiều rượu sâm banh, không bỏ một điệu vũ nào. Nhưng buổi tối kéo dài, chậm chạp như không bao giờ hết. Vào khoảng một giờ, sau các cặp nhảy tản mác vào các phòng phía sau, trong đó đã bày những bàn bài bạc, Amber, mệt mỏi, tuyệt vọng chân tay đau nhức, cáo lỗi và trốn vào trong phòng vệ sinh dành riêng cho các bà.

Trừ có vài chị hầu phòng, căn phòng trống rỗng, Amber ngồi bệt xuống một lúc, buông thõng mình, hai vai cong lại, đầu vùi vào hai lòng bàn tay. Nhưng chỉ một thoáng sau cô đã nghe thấy có tiếng bước chân đằng sau lưng và tiếng bà Boynton vui vẻ reo lên:

- Thế nào, thưa bà quận chúa? Bà váng đầu à?

Amber khinh bỉ, cúi xuống để chỉnh lại bít tất và nịt. Boynton buông mình xuống đi văng và thở dài nhẹ nhõm đồng thời liếc nhìn Amber:

- Quận chúa thấy Carlton phu nhân thế nào?

Amber nhún vai:

- Cũng không đến nỗi tồi, tôi thấy thế thì phải.

Bà ta phá lên cười:

- Không đến nỗi tồi! Và tất cả bọn đàn ông đều nhận thấy là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong buổi dạ hội, nếu không phải là người xuềnh xoàng nhất.

- Ồ! Cái cột nhà! - Amber làu bàu và quay lưng lại soi mình trong gương.

Cô thật sự mệt mỏi, hay chỉ vì mặt cô quá bóng? Cô đề nghị một chị hầu phòng mang lại cho mình một ít phấn.

Ngay lúc đó Carlton phu nhân xuất hiện trên ngưỡng cửa:

- Tôi có vào được không? - Corinna hỏi.

- Tất nhiên là được ạ, thưa phu nhân!

Bà Boynton kêu lên và liếc nhìn Amber một cách thách thức và ranh mãnh, tiếp:

- Đúng lúc chúng tôi đang nói, kể từ khi quận chúa Richmond bị bệnh đậu, phu nhân là người đẹp nhất xuất hiện trong triều.

Corinna mỉm cười dịu dàng:

- Xin cám ơn! Bà tốt quá!

Phu nhân quan sát Amber, và lưỡng lự như muốn nói gì với cô mà chưa biết bắt đầu thế nào. Phu nhân muốn xin lỗi về sự vụng về của mình lúc đầu dạ hội, và tự nhủ: “Luân Đôn không phải là Mỹ, và chắc chắn ở đây một bà lớn có danh tiếng được phép ăn mặc gần như trần truồng để xuất hiện trong một dạ hội”. Sau cùng phu nhân bắt đầu:

- Quận chúa không giận tôi chứ; nếu tôi nói là tôi thán phục biết chừng nào bộ trang phục của quận chúa?

Amber vẫn tiếp tục đánh phấn không thèm nhìn lại, đột nhiên cô trả lời:

- Không ạ, nếu quả bà có ý nghĩ ấy.

Corinna nhìn cô, ngạc nhiên và bị xúc phạm về lời nói bốp chát ấy, tự hỏi không biết nên trả lời thế nào. Nhưng lập tức bà Boynton can thiệp vào:

- Nhưng thưa phu nhân, chính trang phục của phu nhân mới là một sự thành công! Làm sao bà có thể có được những thứ đẹp đẽ như vậy bên châu Mỹ? Cái dạ bạc này, cái đăng ten này, quả là tuyệt diệu…

- Thưa bà, tôi xin cảm ơn bà. Thợ may của tôi là người Pháp, đã đem vật liệu từ Pháp sang, - bà khẽ mỉm cười nói thêm - nhưng ở châu Mỹ chúng tôi đâu có man rợ đến như vậy. Mọi người ở đây đều ngạc nhiên thấy tôi không mặc một cái áo da hoặc lông thú.

Amber cầm cái quạt và đôi găng tay lên, quay lại nhìn vào tận mặt Corinna nói:

- Thưa bà, về vấn đề đó, bà có thể nghĩ chúng tôi mới là những người man rợ!

Nói xong cô đi ra khỏi phòng, thoáng nghe thấy bà Boynton cười nói:

- Thưa phu nhân, xin phu nhân tha lỗi cho quận chúa, đêm nay quận chúa đã bị một vố đau!

Amber biết là tất cả mọi người đều cho cô là ghen với những chú ý của Charles đối với Carlton phu nhân.

- Ôi! - Giọng dễ thương của Corinna thì thào - Tôi lấy làm tiếc…

Amber tìm thấy Bruce ở một bàn chơi bạc, vì chàng không bao giờ ở lâu trong một phòng khiêu vũ lúc đã có những bàn chơi bạc xúc xắc đã được bày ra; chàng mải mê đến nỗi không nhận thấy sự có mặt của Amber trong một lúc lâu. Cô đã cố ý lấy lại vẻ mặt kiều diễm nhất của mình, cái môi dưới hơi làm nũng, cặp lông mày nhô lên, cặp mắt hé mở.

Chàng vừa nhìn cô, cô cảm thấy và mở nhanh mắt mỉm cười với chàng. Nhưng chàng không đáp lại lời kêu gọi ấy, cặp mắt chàng nghiêm trang nhìn cô một lúc, rồi ánh lên ngạo nghễ nhìn cô từ trên xuống dưới với một thứ hỗn xược chán nản. Chàng hơi nhếch một bên lông mày. Lập tức cô cảm thấy mình bị đẩy xuống hạng cuối của bọn gái điếm, hiến thân cho bất kỳ người đàn ông nào, và ghê tởm thay! lại còn bị xua đuổi.

Amber suýt bật lên tiếng khóc vì tức giận và nhục nhã, cô vội vàng quay ra và đi thẳng.

Amber chạm trán với ngài Buckhurst, ngài gợi ý là họ có thể tìm được một phòng riêng, kín đáo, cô đi theo ngay, để chạy trốn hơn là vì bất kỳ lý do nào khác. Cô ở lại hơn hai giờ với ông ta, một thứ cảm giác khoái lạc bệnh hoạn nếu được Bruce cũng biết việc cô đang làm!

Họ trở lại phòng khách lúc mười một giờ, những người đàn bà vẫn mải miết, một nhóm đứng xung quanh vua và nam tước. James chơi ghita, Charles hát, giọng trầm tuyệt vời, một bài ca kỵ binh. Người đầu tiên cô trông thấy là Almsbury, anh chạy ngay đến vẻ lo âu. Nhưng anh im lặng, chỉ chào Buckhurst. Sau đó Buckhurst bỏ đi để mặc hai người.

- Trời ơi, Amber! Anh tìm em khắp nơi! Tưởng em về rồi…

Amber chỉ một chút nữa là òa lên khóc:

- Almsbury! Xin anh hãy đưa em về nhà! Em ở đây như thế là lâu lắm rồi phải không?

Họ đi ra và lên xe. Trong xe, Amber mới nức nở. Cứ như thế khá lâu cô không nói, mãi cô mới rên rỉ một cách thảm thiết.

- Ôi! Anh Almsbury, chàng cũng chẳng thèm mỉm cười với em nữa! Chàng chỉ nhìn em như… như… Trời ơi! Em chỉ muốn chết thôi!

Almsbury dịu dàng ôm lấy cô và hôn lên má cô:

- Em yêu ạ! Chàng còn làm thế nào hơn được trước mặt vợ!

- Vậy thì đã sao nào? Tại sao chàng lại đúng là người đàn ông độc nhất ở Luân Đôn này chỉ nghĩ đến vợ? Ôi! Chàng ghét em! Em biết chàng ghét em! Và em cũng vậy, em ghét chàng lắm! - Cô xì mũi - Ôi! Sao mà em có thể ghét được chàng!

Hôm sau cô thấy vợ chồng Carlton cưỡi ngựa đi một vòng chào mọi người, Amber biết là chàng không ưa gì kiểu đi chơi ấy, nhưng tất nhiên là vì Corinna. Hôm sau nữa lại thấy hai vợ chồng ngồi trong lô bên cạnh tại nhà hát của quận công, và hôm sau nữa, trong nhà thờ Whitehall. Đó là lần đầu tiên cô thấy chàng đi nhà thờ, và mỗi lần Carlton và phu nhân lại chào và mỉm cười với cô, hình như Bruce có vẻ không quen biết gì cô hơn vợ.

Amber trù trừ giữa tức giận và thất vọng. Cô tự hỏi:

“Làm sao mà chàng có thể quên được ta? làm như chưa hề gặp ta. Không, không đúng! Không một người đàn ông nào chưa hề biết ta cũng không nhìn ta như chàng nhìn. Nếu vợ chàng có một chút thông minh nào, sẽ nghi ngờ là chàng đã biết ta quá rõ. Nhưng nó chẳng thấy gì hết, đúng là một con ngốc!”

Mặc dù bề ngoài có vẻ thờ ơ, cô không tin là chàng đã quên cô cùng với tất cả những tình cảm vui buồn từ chín năm nay, ở Marygreen, những ngày hạnh phúc ở Luân Đôn, buổi sáng hãi hùng mà đại úy Morgan bị giết, bệnh dịch hạch… Chàng không thể quên những niềm sung sướng đã cùng chia sẻ, hai đứa con của chàng, những trận cười, những cuộc cãi vã, nỗi thống khổ và cơn khoái lạc của tình yêu. Không, không một người đàn bà nào đã cư xử với chàng như cô… “Ôi! - cô tự nhủ thầm - chàng không thể nào quên được! Không thể được! Chàng sẽ tới thăm ta lúc nào chàng thấy cần. Ta biết lắm. Tối nay chàng sẽ đến!”

Năm ngày sau buổi dạ hội ở nhà Arlington, chàng đến nhà cô lúc đã xế chiều, có Almsbury cùng đi. Cô đang sửa soạn ăn bữa tối. Đúng lúc cô đang nghĩ đến chàng, vừa lo lắng, vừa bực tức, cầu khẩn chàng đến. Amber rất ngạc nhiên thấy chàng đến cùng với Almsbury.

- Sao, thưa các ngài?

Hai người đàn ông nghiêng mình.

- Xin chào bà!

Amber định thần lại, cho những người hầu rút lui, nhưng cô không lao đến chàng, như đã tâm niệm sẽ làm.

Cô đứng lặng im, không biết nói gì và cũng không biết làm gì… đợi chờ…

- Tôi có thể thăm Susanna được không?

Câu hỏi của chàng làm cô giật mình.

- Có chứ, tất nhiên là có!

Cô trả lời như máy rồi tiến ra phía cửa, ra một lệnh, rồi quay lại phía chàng:

- Susanna đã lớn lắm, như tất cả. Bé… bé lớn hơn nhiều lúc ông từ giã nó…

Cô không biết rõ mình nói những gì. Cô mơ màng nghĩ thầm:

“Ôi, anh yêu! Anh chỉ yêu cầu có thế thôi sao, sau hai năm xa cách? Anh đứng đó nhìn em như người không quen biết!”

Cánh cửa mở, Susanna bước vào, mặc một bộ áo như người lớn tí hon bằng vải mỏng màu xanh, cái váy nhỏ viền lên trên cái váy trong màu hồng, bộ tóc vàng của bé buộc sang một bên với cái nơ hồng. Em nhìn mẹ, vẻ hơi sợ hãi thấy hai người đàn ông, như tự hỏi người ta định làm gì mình.

- Con có nhớ ba con không? - Amber hỏi.

Susanna nhìn họ với con mắt không tin.

- Nhưng con chỉ có một ba thôi! - Bé lễ phép phản kháng.

Một hôm bé phàn nàn không có ba, Charles nói Người sẽ làm ba em. Và từ đó bé coi Charles như ba, vì bé gặp Người luôn và Người rất quan tâm đến bé vì bé xinh đẹp và cũng vì Người rất thích trẻ con.

Bruce cười, tiến lên ôm con vào trong hai cánh tay mình:

- Này, thưa cô, cô không được đuổi tôi đi bằng những câu chuyện như thế đâu nhé! Có thể là cô đã có một người cha mới, nhưng tôi là người thứ nhất và mới đáng kể. Nào, lại đây hôn tôi đi, nếu ngoan tôi sẽ có quà tặng cô.

- Quà tặng à?

Cặp mắt của Susanna mở rộng và liếc nhìn mẹ, được mẹ đồng tình bằng một nụ cười. Không còn lưỡng lự, bé quàng hai cánh tay vào cổ Bruce và hôn một cái rõ kêu.

Almsbury cười khẩy:

- Đúng là con gái của mẹ nó. Cũng ngày càng rõ!

Amber nheo mắt với anh, nhưng vô cùng sung sướng. Bruce bế Susanna ra đến tận cửa, cầm lấy một cái gói, đặt con gái xuống đất và ngồi xổm xuống bên cạnh con:

- Đây, con mở nó ra để xem trong có gì.

Amber và Almsbury lại gần, Susanna, điệu bộ rất trịnh trọng, nhấc cái nắp hộp lên. Em thấy trong đó một con búp bê tuyệt đẹp, cao một piê rưỡi, những mớ tóc hung, đội cái mũ mốt mới nhất và mặc một bộ áo lịch sự theo kiểu Pháp. Bên cạnh búp bê còn có một tủ áo gồm nhiều bộ, váy và sơ mi cộc tay, những đôi giày, đôi găng tay, những mặt nạ và quạt, tất cả những gì một bà quý phái cần phải có. Susanna, sung sướng quá, ôm hôn nó hàng nghìn lần. Rồi cẩn thận nâng vật báu của mình lên, nhìn mẹ:

- Mẹ ơi! Con muốn để nó vào bức chân dung của con, được không mẹ? (hình Susanna ngồi cho một họa sĩ vẽ).

- Tất nhiên là được con ạ!

Amber nhìn Bruce, chàng đang ngắm hai mẹ con với vẻ trầm ngâm, mặc dù trên môi chớm một nụ cười. Cô dịu dàng nói:

- Anh nghĩ đến con như vậy thật là tốt!

Nửa giờ sau, Amber nhìn đồng hồ:

- Đã đến giờ con đi ăn rồi, con yêu của mẹ ạ! Nếu không con sẽ đến chậm đấy!

- Nhưng con muốn ở lại đây với ba mới của con! Con không thấy đói.

Và em chạy lại nép mình vào cánh tay cha.

- Ba sẽ đến thăm con ngay, con yêu quý ạ. Nào con đi đi! Ba hứa với con thế.

Chàng hôn con, buộc lòng Susanna phải bái chào mẹ và Almsbury. Làm các điệu bộ, em đi ra đến tận cửa, và khi người vú mở cửa trước mặt em, em còn quay lại nói thêm:

- Bây giờ đã đến lúc mẹ đi ngủ với ba mới của con rồi đấy!

Người vú vội để tay lên miệng em và kéo đi, trong khi hai người đàn ông phá lên cười. Amber nhún vai hài hước. Chắc chắn là Susanna đã nhiều lần bị đuổi về với sự cáo lỗi là để bố mẹ đi ngủ. Bruce đứng lên.

Amber nhìn chàng dò hỏi và van nài. Almsbury vội vàng rút đồng hồ ra:

- Trời ơi, quỷ nó bắt tôi! Chậm mất rồi! Xin hai bạn tha lỗi cho tôi nhé!

Anh chuẩn bị ra về. Bruce vội vàng đi theo anh:

- Tôi cùng đi với anh!

- Bruce!

Amber khẽ kêu lên một tiếng hãi hùng và chạy đến chàng:

- Bây giờ anh không thể đi được! Hãy ở lại một lát nói chuyện đã…

Thấy chàng nhìn cô phân vân, Almsbury đi ra và khẽ đóng cửa lại. Nghe thấy tiếng động, Bruce đưa mắt nhìn qua vai; lưỡng lự một lát rồi ném mũ lên một cái ghế.