- XLIII -
Vào một đêm nóng nực, đầu tháng Mười Một, có một dạ hội trên sông Thames. Đó là một trong những cuộc liên hoan được vua ưa thích, cả một đám người đã tập trung trong cung điện để xem quang cảnh từ trên bao lơn nhìn xuống. Các thuyền bè, hai bên bờ sông đều được trang trí những cờ xí nhiều màu sắc và được chiếu sáng bởi không biết bao nhiêu đèn đuốc. Phía bên kia bờ sông phát ra những pháo sáng rít lên rơi xuống sông. Từ những chiếc tàu vang lên tiếng nhạc, tiếng đàn viôlông của vua chơi trong một góc phòng.
Giữa tiếng nhạc, tiếng pháo sáng, tiếng cười nói, bà Southesk nói với Amber:
- Bà có biết cuộc chinh phục mới của Castlemaine không?
Amber chẳng quan tâm gì đến câu hỏi vì còn mải quan sát Bruce và Corinna, cô chỉ nhún vai đáp:
- Làm sao mà tôi biết được? Ai đấy? Claude du Vall chăng?
Claude du Vall là một tên cướp rất nổi tiếng, huênh hoang là đã từng được ngủ với ít nhất là một bà lớn.
- Không! Thử đoán xem! Một người bạn rất thân của bà!
Biết rõ Southesk, Amber nhìn mụ bằng con mắt sắc sảo:
- Ai?
Southesk nhìn về phía Carlton rồi dướn lông mày lên đầy ý nghĩa, mỉm cười quan sát bộ mặt Amber.
- Không đúng! - Mặt Amber tái đi trả lời.
Southesk nhún vai, uể oải phe phẩy cái quạt:
- Tin tôi hay không tin, đúng là như vậy. Ông ta đã ở đêm trước, tôi biết do nguồn tin đáng tin cậy nhất. Trời ơi! Quận chúa! - mụ kêu lên với vẻ lo ngại châm biếm - cẩn thận không bà làm hỏng mất đăng ten bây giờ!
- Đồ đĩ bẩn thỉu! - Amber tức giận lẩm bẩm. - Mụ sẽ gieo tai tiếng như miệng một cái hố xí!
Southesk nhìn cô như kẻ vô tội bị xúc phạm, lúc lắc những mớ tóc rồi bỏ đi. Một lúc sau mụ thì thầm vào tai một anh chàng nào đó, vừa cười bí hiểm, vừa lén lút chỉ Amber. Cô cố gắng ra vẻ thản nhiên, tiến lại phía Almsbury, anh vui vẻ chào cô. Cô cố gắng đáp lại anh, nhưng vẻ mặt cô đã phản lại cô.
- Gì thế? - Almsbury khẽ hỏi.
- Bruce đâu, em cần phải gặp anh ấy ngay bây giờ.
- Để lát nữa em ạ!
- Anh có biết anh ấy đã làm gì không? Đã ngủ với Barbara Palmer! Ôi! Em có thể giết chết anh ấy!
Vì đang bị giám sát bởi hàng chục cặp mắt đã được báo động, Almsbury thận trọng khẽ nói:
- Chà!!! Rồi sau sao nữa? Trước đây anh ấy đã làm thế rồi!
- Nhưng mụ Southesk đi kể cho khắp mọi người nghe, họ chế nhạo em. Ôi! Bệnh dịch hạch bắt anh ấy đi!
- Thế em có nghĩ rằng mọi người cũng sẽ chế nhạo vợ anh ấy không?
- Em cần quái gì! Ngược lại, em lại mong thế lắm! Nhưng dù sao thì bà ta cũng không biết, còn em, em biết…
Gặp lại Bruce, cô cố gắng làm cho chàng phải hứa là sẽ không bao giờ gặp Barbara nữa và, tuy không nhận được sự giao kết tuyệt đối, cô cũng hiểu rõ chàng sẽ không trở lại đó. Cô không còn nghe thấy nói đến Barbara, và lấy thế làm tự hào. Ngược lại, âm mưu của cô với Bruce lại làm cho mọi người phải chú ý, khó mà tin được. Chắc chắn Corinna là người độc nhất không biết gì. Amber tự nhủ: “Corinna ngu đần đến nỗi bắt gặp hai người ngủ với nhau trên giường cũng không cho đó là nhân tình!”
Cô lầm.
Lần đầu tiên Corinna trông thấy Amber trong đêm hôm dạ hội tại lâu đài Arlington, thấy chướng về trang phục của cô và sau đó đã ân hận là đã không khéo bày tỏ sự kinh ngạc của mình. Nàng đã cho sự kiện đó là nguyên nhân gây nên thái độ lạnh lùng bất bình của quận chúa đối với mình và đã thành thật sung sướng thấy quận chúa lại thăm, cho là mọi việc đã quên. Nhưng ngay cả trước lúc đó Corinna đã cảm thấy Amber có vấn đề gì với chồng mình.
Lấy chồng đã từ bốn năm nay, Corinna đã gặp nhiều phụ nữ, từ những thiếu nữ da đen trong đồn điền đến những bà cô danh tiếng ở Port Royal, muốn ve vãn Bruce. Nàng hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu của chồng, không bao giờ thắc mắc, ghen tuông, mà lại còn thấy thích và tự hào. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, nàng hiểu là quận chúa Ravenspur là người phụ nữ mờ ám. Dĩ nhiên quận chúa rất hấp dẫn với cặp mắt khiêu dâm, tóc màu mật, bộ mặt khiêu khích và nhất là bà ta có một sự hấp dẫn mãnh liệt và nồng cháy đối với đàn ông, giống như Bruce đối với phụ nữ. Bà ta là một loại đàn bà mà không một người vợ nào muốn thấy bên cạnh chồng mình.
Từ khi lấy chồng, đây là lần đầu tiên Corinna thấy sợ.
Ít lâu sau, các bà khác bắt đầu có những lời ám chỉ lờ mờ, trong những bữa ăn hoặc trong những cuộc viếng thăm. Một cái liếc, một dấu hiệu biểu lộ cách mà quận chúa cúi xuống người ngài Carlton ở bàn đánh bạc, mặt sát mặt. Bà Southesk và bà Middleton mời Corinna cùng đến thăm quận chúa và Corinna gặp Bruce trong nhà đi ra.
Nhưng Corinna không tin vào sự thể mà các bà kia cố tình muốn cho mình nhìn thấy. Nàng tự nhủ là những con người ăn không ngồi rồi ấy chỉ thích làm vẩn đục cuộc sống hạnh phúc của kẻ khác, và cố gắng giữ lòng tin đối với Bruce, quyết không để cho cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng bị lung lay bởi sự ngông cuồng của một người đàn bà say mê chồng mình. Tuy nhiên, Corinna cảm thấy trong lòng dần dần dâng lên nỗi bất bình và ghen tuông đối với quận chúa Ravenspur. Khi trông thấy quận chúa nhìn nhìn Bruce, nói chuyện với chàng hoặc chỉ khẽ đập cái quạt vào vai lúc chàng đi qua, Corinna cảm thấy run lên vì lo ngại vẩn vơ.
Cuối cùng nàng phải tự thú với bản thân: là căm ghét người phụ nữ đó, và lấy thế làm xấu hổ.
Tuy nhiên Corinna không biết làm thế nào để chấm dứt tình trạng đang càng ngày càng phát triển, và lo sợ là sắp trở thành một vụ dan díu tai tiếng. Bruce không phải là một đứa trẻ dễ sai khiến, lôi về nhà hoặc cấm chỉ không được quan hệ nữa với một người đàn bà quá đẹp. Quả vậy, trong thái độ của chàng không có gì đáng phải nghi ngờ. Ngày mà Corinna gặp chàng trong nhà quận chúa đi ra, chàng hoàn toàn tự nhiên, không chút bối rối khi thấy vợ. Chàng vẫn quan tâm ân cần và hiền dịu như thường lệ, và Corinna tưởng tượng gần như biết được công việc hàng ngày của chàng.
Nàng tự nhủ: “Có lẽ ta nhầm. Ta chưa bao giờ được sống trong một tòa lâu đài cũng như một thành phố lớn, có thể ta đã tưởng tượng ra hàng loạt vấn đề không có thật. Nếu với một người phụ nữ khác, có lẽ ta yên tâm.”
Để tự thứ lỗi vì đã nghi ngờ, Corinna tỏ ra vui vẻ và duyên dáng hơn bao giờ hết. Nàng rất lo sợ Bruce thấy được sự thay đổi nào đó trong cách cư xử mà không đoán được nguyên nhân. Chàng nghĩ gì về Corinna nếu biết vợ mình hẹp hòi và ghen tuông? Và nếu nàng nhầm, sẽ làm Bruce mất lòng tin? Cuộc hôn nhân của họ là một thứ gì rất hoàn hảo, rất đầy đủ, nàng phải hoảng sợ làm hỏng nó vì lỗi của mình gây nên.
Một buổi tối, Corinna ngạc nhiên thấy chồng hỏi mình với giọng đùa:
- Hoàng thượng không đề nghị với em một cuộc hội kiến à?
Hai vợ chồng vừa mới ở cung điện về và đang thay quần áo.
Corinna kinh ngạc nhìn chồng:
- Sao, ai bảo anh thế?
- Thì, nhà vua thán phục em! Rõ ràng như vậy mà.
- Vua đối với em rất tốt, nhưng anh là bạn thân với Người. Dù sao thì anh cũng phải thấy là người ta có thể phản bạn được lắm chứ!
Bruce mỉm cười:
- Em yêu ạ! Trước hết, thông thường là người ta bị bạn lừa. Lý do rất đơn giản, bạn là nơi gửi gắm tốt nhất.
Corinna nhìn chồng trừng trừng, rồi dịu dàng nói:
- Anh Bruce! Đôi khi anh kỳ quái quá! Anh thấy không, điều đó có vẻ độc ác và tàn nhẫn quá!
Bruce quẳng cái áo sơ mi ra xa, và lại ôm lấy vợ, mỉm cười dịu dàng:
- Anh ân hận quá, em yêu quý. Nhưng có rất nhiều vấn đề về anh mà em chưa biết. Trước em, anh đã sống biết bao năm trời mà anh không thể chia sẻ với em được. Ngay cả trước khi em sinh ra, anh đã là người lớn rồi, anh đã trông thấy cha anh chết, tổ quốc anh đổ nát và anh đã chiến đấu trong quân đội. Thời kỳ anh sinh hoạt trong những tàu ô của Rupert, em chưa được sáu tháng. Ôi! Anh biết, tất cả cái đó bây giờ đối với ta không tác dụng gì. Tuy nhiên, em đã được nuôi dạy và lớn lên trong một thế giới khác hẳn của anh. Chúng không phải như bề ngoài của chúng ta.
- Nhưng Bruce! - Corinna phản kháng, - anh không như những người trong triều đình!
- Ôi! Anh không có những cái lố lăng hời hợt của họ. Anh không làm lông mày, không chải bộ tóc giả trước công chúng và anh không nghịch với cái quạt của các bà. Nhưng… nói thật ra, thời đại đang lâm bệnh, và chúng ta sống trong đó cũng bị mắc bệnh lây.
- Nhưng em, em cũng sống trong đó!
- Không! - Bruce buông vợ ra - Em không là thành viên trong cái thế giới bẩn thỉu này! Cám ơn Chúa!
- Cám ơn Chúa, tại sao? Anh không ưa tất cả những người đó à? Em tưởng đó là những người bạn thân của anh? Và em lại ước ao được như họ, em muốn nói những người phụ nữ.
Corinna nghĩ đến quận chúa Ravenspur. Miệng chàng có vẻ chua chát:
- Corinna thân yêu, ý nghĩ gì mà điên rồ thế? Nhất là chớ có nghĩ như thế nữa. Ôi, Corinna! Em không thể hiểu được là anh sung sướng biết bao đã gặp được em ở Port Royal.
Tất cả mọi lo sợ và ghen tuông đều đột nhiên biến hết. Niềm nguôi khuây to lớn tràn ngập lòng Corinna, quét sạch mọi hận thù và thiếu tin tưởng đã đầu độc tâm can nàng.
- Anh yêu, anh có thật sự được sung sướng không? Ôi! Em còn nhớ rõ lắm!
- Anh cũng vậy! Em đã đến nhà thờ, và em đã mặc một cái áo có đăng ten đen, với một cái khăn đen trùm lên tóc đính bằng những bông hoa hồng. Anh đã tưởng em là người Tây Ban Nha.
- Và cha em đã tuyên bố anh là một tên cướp biển!
Corinna cười lên vui vẻ và sung sướng được nhắc lại những ngày hạnh phúc, trong đó không có người đàn bà trẻ có cặp mắt xếch dài với tước vị là quận chúa, để tranh giành chồng mình.
- Suýt nữa thì cha em thách đấu với anh!
- Không có gì lạ cả. Anh phải có một bộ mặt chết treo! Bọn anh vừa mới đổ bộ được chừng nửa giờ. Em có nhớ không, anh đã theo em đến nhà thờ…
- Và anh đã không rời mắt khỏi em trong suốt buổi lễ. Ôi! Cha em phát điên lên! Nhưng em chẳng cần mấy, em đã yêu anh rồi!
- Bẩn thỉu với bộ râu năm ngày chưa cạo?
- Bẩn thỉu với bộ râu năm ngày chưa cạo, và tất cả! Nhưng đến buổi tối hôm anh đến nhà em. Ôi! Bruce, anh có tưởng tượng được, trông anh như thế nào không? Một hoàng tử trong các câu chuyện thần tiên.
Corinna nhìn chồng mắt sáng ngời. Bỗng nhiên Bruce nhắm mắt lại, như để khỏi nhìn thấy vật gì làm chàng phải bối rối, nhưng đồng thời chàng ôm siết và hôn vợ.
“Ôi!” Corinna nghĩ thầm, “ta thật ngốc quá! Chắc chắn là chàng yêu ta và trung thành với ta! Nếu không ta đã biết khi chàng nhìn ta và ta sẽ cảm thấy khi chàng sờ vào ta”.
Thế mà, khi Corinna lại nhìn thấy quận chúa Ravenspur, nàng lại bực mình hơn bao giờ hết. Vì nàng biết là người đàn bà đó nhìn mình với một thứ khinh bỉ, mỉa mai, tuy nhiên quận chúa vẫn tỏ ra thắm thiết như lúc đầu và vẫn nói chuyện thân thiện với Corinna.
Nhưng Corinna cảm thấy không thể chịu đựng lâu hơn nữa mối ngờ vực đó. Và cuối cùng, như để trừ tà, Corinna quyết định nói chuyện về quận chúa với Bruce, cố gắng một cách đơn giản, mặc dù chỉ nói đến tên người đàn bà đó cũng đã làm nàng rợn người. Hai vợ chồng vừa mới ở cung điện về, Corinna cố gắng mở đầu câu chuyện.
Từ lâu Corinna đã muốn nói và vẫn nhắc đi nhắc lại những câu nói đối với nàng trở nên trống rỗng và bóng bẩy.
- Tối hôm nay sao nom bà quận chúa Ravenspur xinh đẹp thế! Em thấy bà ta còn hơn bà Castlemaine nhiều, còn anh?
Tim Corinna đập mạnh đến nỗi không nghe thấy cả giọng nói của mình, hai bàn tay xoắn chặt lấy nhau trong cái bao tay, giá lạnh và ẩm ướt. Thấy chàng hình như lưỡng lự trước khi trả lời, vài giây đó đối với Corinna là cả một cuộc tra tấn. “Ta nên không bao giờ nói ra”, Corinna tự nhủ một cách thảm hại. “Chỉ một cái tên đó đã gợi lên cho chàng biết bao kỷ niệm, những kỷ niệm mà ta không nên biết. Ôi! Giá mà ta im lặng.”
Và đột nhiên Corinna nghe thấy chàng nói, với rất ít cảm xúc mà chàng có thể:
- Phải! Anh cũng thấy thế!
Corinna cảm thấy nhẹ lòng khôn tả và vui vẻ nói tiếp:
- Bà ấy ve vãn anh khiếp lắm, làm em phát ghen!
Bruce nhìn vợ, khẽ mỉm cười, nhưng không trả lời. Lúc này sự thể đã bắt đầu rồi, Corinna nhất quyết đi đến cùng:
- Có phải trước kia bà ấy là một đào hát? Hoặc là một gái điếm? Các bà khác, không ai có vẻ mến bà. Họ nói những chuyện khủng khiếp về bà, tất nhiên có thể là vì ghen tị (Corinna nói thêm thật nhanh).
- Em có thấy những người đàn bà yêu mến nhau bao giờ chưa? Anh thấy hiếm lắm. Nhưng đúng là cách đây mấy năm bà ấy là một đào hát.
- Vậy bà ấy không phải là dòng dõi?
- Không. Bố mẹ là những người tá điền.
- Nhưng làm sao mà bà ấy lại có được gia sản và tước vị ấy?
- Bằng những biện pháp độc nhất mà Trời phú cho người đàn bà để chiếm được những thứ mà cha sinh mẹ đẻ ra không có. Bà ta đã thu xếp để lấy được một ông chồng lái buôn giàu có đã để lại cho bà ta một phần ba gia tài lúc ông chết. Với cái đó bà ta mua một tước vị, một ông già khác. Ông ta cũng đã chết rồi!
- Vậy là bây giờ bà ấy cũng có chồng phải không? Chồng bà ấy đâu? Em không trông thấy bao giờ?
- Ông ta đôi khi có vào trong triều. Anh thấy là họ không biết nhau nhiều.
- Không biết nhau? Giữa chồng và vợ? - Corinna thật sự kinh ngạc, quên mất cả nỗi bực bội của mình - Vậy tại sao bà ấy lấy người chồng đó?
- Anh nghĩ là để có một tên họ cho đứa con hoang của bà với vua.
- Trời ơi! Em có cảm tưởng là đang ở một thế giới khác! Tất cả đều lộn nhào!
- Phải, tất cả đều lộn nhào, nếu em không làm như những người khác. Em sẽ rất vui lòng được trở về bên Mỹ có phải không?
- À, vâng! - Rồi cô hối tiếc là đã tỏ ra quá nhiệt tình - Chính vì em nhớ ngôi nhà, và tất cả những gì là của chúng ta.
Corinna ngẩng đầu lên, cặp môi họ giao nhau.
Mấy ngày sau, Corinna cùng với người hầu phòng, đi mua sắm một ít thứ ở khu Mậu dịch. Trèo lên cầu thang, đi thăm các gian hàng. Cuối cùng Corinna dừng lại trước gian hàng của một thiếu phụ xinh đẹp, bà Sheldon, trước đây đã là nhân tình tạm thời của nhiều ông lớn, nhưng lúc này không có việc.
- Xin chào Carlton phu nhân! - Bà Sheldon vui vẻ reo lên. - Tôi không biết là buổi sáng nay phu nhân đi với chúa công…
- Ồ! Chồng tôi có ở đây à?
Corinna quay lại nhìn ra xung quanh, và như biết chắc tìm thấy chồng ở đâu, nàng nhìn vào trong gian hàng trước mặt và trông thấy chồng quay lưng lại, tất nhiên là đang nói chuyện với một người mà chàng che hết do thân hình to lớn của chàng. Sự thúc đẩy đầu tiên là đến làm cho chồng phải bất ngờ, nhưng cùng lúc ấy chàng đứng nhích sang bên nhường lối đi cho người đó. Corinna trông thấy chồng mình đang nói chuyện với quận chúa Ravenspur.
Kinh hoàng, Corinna đứng dừng lại.
Ngẫu nhiên mà chàng gặp quận chúa chăng. Chắc chắn là thế! Thâm tâm Corinna mong mỏi đó là sự thật. Nhưng sau tất cả mọi nghi ngờ, những điều ám chỉ mấy tuần trước đây, thực mắt trông thấy cả hai đi bên nhau, đều mang một chiều hướng có ý nghĩa. Corinna lùi lại tìm cách che giấu nỗi bối rối của mình. Bà Sheldon có vẻ kinh hoàng như vừa mới phát giác được một bí mật quốc gia.
“Chàng nói chuyện với một người bạn”, Corinna lẩm bẩm, không hiểu mình nói gì, “ta làm việc của ta xong sẽ đến gặp chàng trong xe”.
- Phu nhân có muốn xem những tấm ruy băng thêu của tôi không? Những thứ mà tôi đã nói với phu nhân tuần trước. Chúng vừa từ Pháp sang…
Corinna cảm thấy tai mình ù, mắt hoa lên, nhưng cũng dịu dàng trả lời:
- Vâng, tôi lấy ba mét thứ này và mười mét thứ kia…
Ngài Carlton và quận chúa lang thang tiến đến phía Corinna, vừa đi vừa mải miết nói chuyện với nhau. Chị hầu phòng của Corinna vội vàng đứng ra trước mặt chủ để che. Và bà Sheldon cứ tiếp tục léo nhéo không ngừng để lôi kéo sự chú ý của bà khách.
Nhưng tai Corinna rất thính, nàng nghe rõ tiếng nói nóng hổi của quận chúa lúc đi qua:
- Anh Bruce, anh nghĩ một chút, chúng ta sẽ có…
Corinna bám vào quầy hàng, cảm thấy rất khó chịu.
“Miễn là ta đừng có ngất!” Corinna hoảng hốt nghĩ. Rồi bỗng nhiên nàng hoàn toàn tự chủ được.
- Tôi lấy thêm mười hai mét ruy băng bạc này, bà Sheldon, thế là đủ cho ngày hôm nay.
Ngay cả trước khi chị hầu gái thanh toán tiền, Corinna đã đi theo phía ngược lại, chỉ mong sao được ẩn nấp vào trong xe.
Đêm hôm đó, bản thân Corinna cũng ngạc nhiên, thấy mình hỏi chồng với một giọng nói là lạ, nhưng vẫn lễ độ:
- Anh yêu, buổi sáng nay anh làm gì? Anh chơi quần vợt với hoàng thượng phải không?
Hai vợ chồng đang ở trong phòng ngủ. Bruce đang viết thơ cho người quản lý, còn Corinna đang chải tóc cho con gái ba tuổi. Bruce ngừng viết, giơ ngọn bút lên đáp:
- Phải, có chơi một chút. Sau đó anh đến Nghị viện khoảng hai hoặc ba giờ.
Chàng lại tiếp tục viết và Corinna tiếp tục chải tóc cho con như cái máy… Nàng không thể nào tin được chồng đã nói dối mình như vậy! Bé gái Melinda, một hình tượng nhỏ xíu của người mẹ, ngước cặp mắt to và đoan trang nhìn mẹ rồi lại cúi xuống mỗi khi chải. Sau cùng Corinna cúi xuống hôn con và một giọt nước mắt rơi lên tóc con. Corinna vội vàng chùi bằng mu bàn tay, sợ con biết mình khóc.
Nàng cảm thấy đời mình thế là hết.
Bây giờ chỉ cần trông thấy quận chúa nhìn Bruce sẽ biết chồng mình là tình nhân của quận chúa. Làm sao nàng đã ngây thơ để không hiểu từ lâu? Bởi vì, bây giờ nàng không còn nghi ngờ gì nữa, âm mưu của họ đã bắt đầu từ khi hai vợ chồng về đến nước Anh, có thể là còn trước nữa nhiều? Chàng có thể đã gặp quận chúa lúc chàng trở về một mình, vào năm 67, vì nàng biết là quận chúa đã đến triều đình vào thời kỳ đó và người ta còn cẩn thận cho nàng biết bà ấy ngụ tại nhà Almsbury.
Trong mấy ngày liền, Corinna không biết làm cách nào, trở nên thụ động. Lên án chồng ư? Chàng thú thật hay chối cãi có ích lợi gì, vì sự việc đã rồi? Chàng ba mươi tám tuổi và vẫn cứ làm tùy theo ý thích, không phải là bây giờ chàng mới thay đổi. Vả lại Corinna không muốn thế vì yêu chồng. Nàng cảm thấy cô đơn và chán ngán một cách kỳ lạ trong cái xứ sở kỳ cục này, với những phong cách và hành vi đặc biệt. Corinna biết rõ những người đàn bà ở đây đều ít nhiều ở cùng trong một tình trạng, và họ đã giải tỏa nó bằng một nụ cười và một câu nói vui, để rồi lại tiếp tục đi vui chơi ở chỗ khác. Chưa bao giờ nàng dám nghĩ tới mức độ đó, điều mà Bruce vẫn luôn luôn dặn dò; Corinna tham gia vào thế giới đó thật là ít ỏi. Trong thâm tâm, tất cả đều phẫn nộ và ghê tởm.
Khi được chồng ôm hôn, Corinna không thể nào đuổi ra khỏi tâm trí mình hình ảnh của người đàn bà ấy. Vừa tự khinh mình, nàng vừa tự nhủ khi chồng ôm hôn quận chúa lần cuối cùng, chàng đã thì thào vào tai người đàn bà ấy những lời yêu đương nồng cháy như với mình. “Tại sao chàng không thú thật với mình? - Nàng thất vọng tự hỏi. - Tại sao cứ lừa dối mình? Không tốt đâu!” Nhưng nàng căm giận quận chúa chứ không phải Bruce.
Thế rồi, vào một ngày đẹp trời, Castlemaine đến thăm.
Vua Charles vừa mới tặng quận chúa Ravenspur một món quà bằng bạc trị giá hai chục ngàn livrơ, Barbara tức tối và định tìm cách bôi xấu tình địch. Bà ta thấy là một người đàn bà đẹp như Corinna, mặc dù là vợ, không thể không có một ảnh hưởng đáng kể đối với một người đàn ông và hy vọng sẽ làm lung lạc cuộc dan díu của quận chúa với Carlton. Thi sĩ Rochester cũng vừa viết một vần thơ trào phúng thô tục, lần này về quận chúa Ravenspur với tình nhân.
Trong những phút đầu tiên của cuộc viếng thăm, Barbara tiến hành cuộc nói chuyện vui vẻ và thân mật, những mốt mới của Pháp, vở kịch tối hôm qua ở nhà hát của quận công York, buổi dạ hội lớn sắp tới tổ chức tại phòng khánh tiết vào tuần sau. Từ đó bà tiến sang những vụ dan díu về tình và những chuyện ba láp. Corinna hiểu bà ta muốn đi đến đâu và cảm thấy tim mình đập mạnh. Barbara nhẹ nhàng nói tiếp:
- Trời ơi! Có những vấn đề ở đây… một người ngoại quốc sẽ không hiểu gì hết. - Bà ta ngừng lại, quan sát kỹ Corinna rồi nói tiếp - Thưa bà, bà còn trẻ và ngây thơ lắm, phải không?
- Ồ! - Corinna ngạc nhiên đáp - cũng có thể!
- Tôi e rằng bà chưa thực sự nắm được hết tình hình những phong tục của thế giới. Còn tôi, than ôi! Tôi hiểu quá rõ, tôi đến thăm bà với tình bạn…
Corinna đã nhiều tuần mệt mỏi vì hoài nghi, vì mất lòng tin, vì những cảm tưởng nặng nề và vì những ảo tưởng, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng, tình hình sẽ sáng sủa dần. Nàng không cần phải giả vờ lâu hơn nữa, bình tĩnh nói:
- Thưa bà, tôi cho là tôi hiểu được một số vấn đề khá rõ ràng hơn là bà tưởng.
Barbara đưa mắt ngạc nhiên nhìn Corinna, tuy vậy bà ta cũng cứ rút ra từ trong bao tay một tờ giấy gập làm bốn và đưa cho Corinna:
- Đây là vấn đề đang lan truyền trong triều, tôi không mong bà là người cuối cùng đọc nó.
Corinna từ từ đưa tay ra cầm lấy tờ giấy. Tiếng giấy kêu sột soạt lúc bị mở ra. Nàng ghê tởm quay mặt đi không nhìn bộ mặt lạnh lùng và chăm chú của Barbara, rồi cúi xuống đọc bài thơ gồm tám dòng chữ do một bàn tay xương xẩu viết.
Mấy tuần lễ đau khổ và mất lòng tin ấy đã giày vò tâm trí nàng đến nỗi bài thơ tàn nhẫn và thô bạo này không làm cho nàng phải choáng váng hơn là lời nói tình cờ nghe được.
Rồi cũng niềm nở và ân cần như thể Barbara đã đem cho mình một tặng phẩm, một hộp kẹo hay một đôi găng, nàng nói:
- Cám ơn bà rất nhiều vì bà đã chú ý đến tôi.
Barbara tỏ vẻ ngạc nhiên và thất vọng về sự phản ứng dịu dàng và bất ngờ ấy, liền đứng dậy, Corinna đưa tiễn đến tận cửa. Đến đây Barbara dừng lại, hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, rồi Barbara nói:
- Tôi nhớ lại lúc tôi bằng tuổi bà, hai mươi phải không? Tôi tưởng thế giới đều ở dưới chân, muốn có gì được nấy - bà mỉm cười một cái cười khó hiểu - Và tôi đã thành công - Rồi đột nhiên Barbara kết luận - Tôi xin khuyên bà nên đem đức ông chồng xa khỏi nơi đây, trước khi còn chưa quá muộn.
Sau đó, Barbara quay đi, vượt nhanh qua hành lang rồi biến mất.
Corinna nhìn theo, lông mày nhíu lại: “Tội nghiệp bà ta, sao mà bà khốn khổ thế!” rồi rất nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đêm hôm đó Bruce sẽ không trở về trước một giờ sáng. Corinna đã cho người đến Whitehall báo với chồng là mình khó ở nên không thể đón chàng được và đề nghị chàng đừng thay đổi chương trình. Tuy nhiên nàng rất mong chồng về, không sao ngủ được, nằm trên giường, khi chồng về làm ra vẻ đang đọc một cuốn truyện.
Bruce về, không đi thẳng vào buồng ngủ, như thường lệ, chàng sang buồng trẻ để thăm các con. Corinna chăm chú theo dõi tiếng bước chân của chàng trên sân và tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng chàng, đột nhiên nàng hiểu bé Bruce là con quận chúa. Nàng sững sờ, sao không nhận ra sớm hơn. Chính vì thế mà chàng chưa bao giờ nói với nàng về cái gọi là Carlton phu nhân thứ nhất. Và vì vậy mà bé Bruce rất nóng ruột muốn về nước Anh. Tất nhiên không có gì là lạ thấy hai người có vẻ biết nhau rất rõ; bao giờ cũng cảm thấy giữa hai người có một thứ thân mật mà không thể xuất phát từ một thứ tình yêu lăng nhăng.
Corinna vẫn đang choáng váng thì Bruce vào phòng, kinh ngạc thấy vợ còn thức. Chàng mỉm cười và lại gần để ôm hôn vợ. Lúc chàng cúi xuống trên người mình, Corinna đưa trả chàng cuốn truyện. Chàng liền dừng lại và cặp mắt nheo lại. Rồi chàng cầm lấy quyển sách và đứng thẳng lên không hôn vợ, đưa mắt nhìn nhanh cuốn truyện, chứng tỏ chàng đã đọc nó, chàng quẳng vào một góc buồng. Hai vợ chồng nhìn nhau trừng trừng một lúc lâu. Cuối cùng chàng nói:
- Corinna, anh rất ân hận thấy em đã biết cả. Lẽ ra anh phải nói với em từ lâu.
Chàng không nhẹ nhàng đùa cợt như Corinna tưởng, mà nghiêm túc và bối rối. Tuy nhiên chàng không biểu hiện hổ thẹn hay hoang mang, hoặc không một hối hận nào đó, trừ sự buồn chán mà chàng đã gây ra cho vợ. Trong một lúc Corinna quan sát chồng, quyển truyện mở ra để trên đầu gối và bộ mặt được ngọn đèn nến chiếu sáng một bên. Corinna nói:
- Đó là mẹ bé Bruce phải không?
- Phải. Lẽ ra anh không được nói dối một cách lố bịch như vậy, nhưng chỉ vì anh muốn em yêu mến đứa bé đó và anh sợ rằng, nếu em biết sự thật, em sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Và bây giờ anh muốn được biết tình cảm của em đối với nó sẽ ra sao?
Corinna mỉm cười yếu ớt:
- Chính vì thế em càng yêu nó hơn và chính vì vậy em càng yêu cả hai cha con hơn.
Giọng Corinna dịu dàng mơn trớn, rất đàn bà, như một cái quạt vẽ sơn, như mùi hoa đinh hương. Bruce ngồi xuống giường, ngay trước mặt vợ:
- Em biết được từ bao giờ?
- Em cũng chẳng biết nữa. Bây giờ em thấy hình như đã từ lâu. Lúc đầu em tìm cách tự thuyết phục đó chỉ là một trò ve vãn, và ghen tuông là lố bịch. Nhưng các bà khác có nhiều ám chỉ. Và em quan sát cả hai người. Có một lần em gặp hai người ở Mậu dịch. Ôi! Nói đến đó làm gì? Em đã biết từ nhiều tuần nay.
Bruce im lặng một lúc, lông mày nhíu lại, mắt nhìn xuống:
- Anh mong là em rất tin anh. Corinna, anh không đưa em sang Luân Đôn với ý định đó. Anh xin thề là anh đã không nghĩ đến đó…
- Anh đã không nghĩ là sẽ gặp lại người đó?
- Anh biết là người đó có ở đây. Nhưng đã từ hai năm nay anh không gặp lại, anh đã quên. Phải! Anh đã quên biết bao vấn đề!
- Vậy là anh đã gặp người ta lần cuối cùng anh ở đây, sau lễ thành hôn của chúng ta?
- Phải. Người đó đã ở tại nhà Almsbury này.
- Anh quen biết người ta đã từ bao lâu rồi?
- Gần mười năm.
- Mười năm! Ôi! Vậy thực tế em chỉ là một người xa lạ đối với anh!
Bruce cau mày, đưa nhanh mắt nhìn vợ rồi quay mặt đi:
- Nếu em cho là vì thế mà anh lấy em, không, không phải thế. Nhưng với một ý nghĩa khác hẳn, phải! Anh cho là đúng như thế. Đó là một điều mà anh không thể nào giải thích được, điều mà đã xảy ra giữa chúng ta từ lần đầu tiên anh gặp em. Người đàn bà đó, phải, để mà hoàn toàn thành khẩn với em, là một người mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có để làm nhân tình chứ không bao giờ lấy làm vợ cả!
- Nhưng bây giờ anh thấy thế nào, bây giờ mà anh đã gặp lại và không thể bỏ được? Có thể là anh đã hối hận vì đã lấy em?
Bruce ngẩng nhanh mặt lên, và đột nhiên Corinna cảm thấy hai cánh tay chàng ôm chầm lấy mình và đôi môi chàng hôn lên trán mình.
- Trời ơi! Corinna! Em đã nghĩ như thế sao? Chắc chắn là không, anh chẳng hối hận gì cả! Em là người phụ nữ độc nhất trên đời này mà anh muốn lấy làm vợ, hãy tin anh, em yêu dấu! Không bao giờ anh muốn làm cho em phải đau đớn. Anh yêu em, Corinna! Anh yêu em hơn bất kỳ thứ gì trên đời này.
Corinna nép sát vào người chồng, một lần nữa cảm thấy sung sướng và an toàn. Tất cả những lo âu và hoài nghi trong mấy tuần qua đều tan biến! “Chàng yêu ta và không muốn rời ta, ta không mất chàng!” Tất cả mọi cái khác đều không cần đếm xỉa đến. Cuộc sống của Corinna hoàn toàn hòa hợp vào cuộc sống của chồng và nàng sẵn sàng chấp nhận tất cả mọi thứ mà chồng sẵn sàng dành cho mình. Cuối cùng nàng là vợ chàng, một tước vị mà không bao giờ quận chúa Ravenspur có thể có được bởi vì không bao giờ quận chúa dám thú nhận đứa con trai đã có với chàng.
Mãi một lúc lâu sau, Corinna mới nhẹ nhàng, đầu tựa trên vai chồng nói:
- Bruce, anh đã đúng khi nói rằng em thuộc vào một thế giới khác hẳn thế giới này. Em không tham gia vào đấy; em nghĩ là không có một bà nào trong triều dám thú nhận là bị trúng tủ khi thấy chồng mình mê một người khác. Nhưng em, em xin thú nhận và em không lấy thế làm xấu hổ - Corinna ngả đầu ra đằng sau và nhìn thẳng vào mặt chồng - Ôi! Anh yêu, vâng em đã bị trúng tủ!
Bruce dịu dàng nhìn vợ bằng cặp mắt xanh. Chàng khẽ mỉm cười xin lỗi và đặt cặp môi lên bộ tóc đen bóng của nàng.
- Chẳng cần phải nói với em là anh rất ân hận đã làm em phải đau lòng. Đúng vậy. Nhưng nếu em đọc xong một câu chuyện châm biếm, hoặc nghe những câu chuyện ngồi lê đôi mách khác, em sẽ thấy đó chỉ là những chuyện nói láo!