- XLII -
Amber nằm dài trên một cái ghế dài phủ đệm, hai mắt nhắm lại, vẻ bình yên và hạnh phúc. Tóc cô xổ tung, rơi xuống từng mớ nâu vàng trên hai vai. Bruce ngồi dưới đất bên cạnh, hai khuỷu tay tì lên đầu gối, đầu để trong lòng hai bàn tay. Chàng đã bỏ bộ tóc giả, áo chẽn và thanh kiếm ra. Áo sơ mi trắng đẫm mồ hôi dính vào da.
Hai người im lặng một hồi lâu.
Sau cùng, Amber không mở mắt, đưa bàn tay ra, đặt những ngón tay dịu dàng và nóng hổi lên vai chàng. Chàng ngẩng mặt lên nhìn cô. Bộ mặt chàng ẩm ướt và có màu sắc. Từ từ chàng mỉm cười, lại cúi xuống và đặt môi lên bàn tay nhỏ bé có những đường gân xanh.
- Anh yêu… - giọng cô kéo dài mơn trớn từng chữ, rồi nhẹ nhàng mở mắt ra - Vậy là anh đã lại trở về. Ôi, anh Bruce! Em nhớ anh quá! Còn anh, anh có tiếc thương em chút nào không?
- Tất nhiên là có!
Chàng trả lời một cách máy móc như thấy câu hỏi là thừa.
- Anh sẽ ở lại bao lâu? Anh có thiết lập gia đình ở đây không?
Cô có thể rất sung sướng nếu Corinna muốn sống ở nước Anh.
- Chúng tôi sẽ ở lại đây vào khoảng hai tháng. Sau đó sẽ sang Pháp mua một ít đồ và thăm cô em, rồi trở về Virginia.
“Chúng tôi!” Amber không thích nghe câu đó. Câu nói động đến một người đàn bà, lại không phải là cô, người đó từ nay trở đi sẽ tham gia vào cuộc sống của Bruce. Cô cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương, biết tin chàng sẽ mang Corinna sang thăm em gái. Vì đã có một lần cô dò hỏi Almsbury để biết Mary Carlton là người thế nào. Anh đã nói cho cô biết Mary là một phụ nữ rất đẹp và rất tự cao, chắc chắn là Mary và Amber sẽ không hợp nhau. Cô nói giọng khiêu khích:
- Anh có thích cuộc hôn nhân của anh không? Anh phải thấy nó tẻ nhạt sau một cuộc sống vui vẻ ở đây?
Chàng mỉm cười, nhưng bây giờ Amber cảm thấy cứ mỗi câu nói ra lại càng làm cho chàng xa mình hơn. Cô hoảng sợ, nhưng không biết làm thế nào hơn.
- Không, anh chẳng cảm thấy nó tẻ nhạt chút nào. Ở bên Virginia, người ta có những ý kiến tốt đẹp về hôn nhân hơn là em.
Amber ngồi lên, chỉnh lại coócxê và ngước mắt lên trời:
- Lạy chúa tôi! Sao anh trở nên đứng đắn thế! Em xin thề với anh, Bruce Carlton không còn là người như trước đây nữa!
- Không, đúng thế!
Cô nhìn chàng chăm chú, rồi đột nhiên cô quỳ xuống cạnh chàng, hai cánh tay ôm lấy chàng.
- Ôi, anh yêu dấu! Anh yêu dấu! Em yêu anh biết dường nào! Em không thể nào quên được khi biết anh đã lấy một người khác làm vợ. Em ghét mụ đó! Em khinh nó! Em…
- Amber, chớ có nói như vậy! - Chàng chuyển vấn đề sang bỡn cợt - Dù sao thì em cũng đã lấy bốn lần chồng, anh đâu có ghét một người chồng nào của em…
- Tại sao anh không ghét? Em có yêu họ đâu!
- Cả Vua nữa chứ?
Cô sụp xuống, sững sờ một lúc. Rồi nhìn thẳng vào mặt anh:
- Không như anh. Vả lại đó là Vua! Nhưng Bruce, anh cũng biết rõ như em là, nếu được anh cho phép, em sẽ bỏ hết, cả triều đình để đi theo anh bất kỳ đến đâu!
- Sao! - Chàng nói giọng mỉa mai. - Em sẽ từ bỏ hết tất cả những thứ đó à?
Trong khi chàng nói, Amber hiểu ngay là chàng chẳng thèm quan tâm đến địa vị của cô, đến cảnh xa hoa mà cô đang sống. Đó là sự đổ vỡ ghê gớm nhất trong cô. Bởi vì cô đã hy vọng là với sự vinh quang của mình, có thể làm cho chàng xúc động về tước vị, tiền tài, các tòa nhà lộng lẫy của mình. Lẽ ra như vậy, thì giờ đây chàng lại làm cho cô cảm thấy là tất cả những gì cô đạt được trong cuộc sống - những cái mà cô sẵn sàng trả bằng bất cứ giá nào - đều không có gì là quan trọng. Tồi tệ hơn nữa chúng chẳng có một chút giá trị nào.
Cô nhẹ nhàng đáp:
- Vâng! Chắc chắn là em sẽ từ bỏ hết.
Cô cảm thấy một sự tủi hổ không sao giải thích được, xấu hổ và nhục nhã…
- Thôi, em thân mến! Không bao giờ anh đòi hỏi em một sự hy sinh như vậy. Em đã phải làm việc vất vả mới thu lượm được những thứ em đã có, em xứng đáng được gìn giữ lấy. Hơn nữa, nó rất đúng vào trong hoàn cảnh với em. Whitehall và em cùng đi với nhau, như người say rượu và cái chai.
- Anh nói thế là thế nào? - Amber kêu lên.
Chàng nhún vai, đưa mắt nhìn đồng hồ và đứng lên:
- Bây giờ muộn rồi, anh phải về.
Amber chạy theo chàng:
- Làm gì mà vội thế? Anh ở đây chưa được hai giờ.
- Anh thấy hình như em được mời đi dự bữa tiệc tối?
- Em sẽ không đi đâu! Em sẽ cho người đến bảo là em bị cảm. Anh yêu, anh ở lại đây với em, chúng ta sẽ cùng ăn tối với nhau. Sau đó…
- Amber, anh rất tiếc. Được vậy thì anh sung sướng lắm, nhưng anh không thể, anh đã chậm lắm rồi.
Mắt cô như tóe lửa:
- Chậm! Vì sao?
- Vợ anh đang đợi anh.
- Vợ anh! - mặt cô đanh lại, giọng mỉa mai! - Và em nghĩ là anh không dám vắng mặt đến nửa giờ, sợ vợ anh béo tai! Thật là kỳ cục, ngài Carlton ạ, ngài cứ bám vào gấu váy vợ như vậy!
Chàng mặc áo và không nhìn cô, nhưng lúc chàng trả lời đượm một âm điệu chua cay:
- Tôi e rằng cuộc sống ở bên Mỹ đã làm tôi trở nên già?
Chàng thắt đai gươm, đội tóc giả vào và cầm lấy mũ, rồi nghiêng mình lạnh lùng nói:
- Xin chào bà!
Nhưng Amber chạy theo chàng:
- Ôi, Bruce! Em không muốn chọc tức anh đâu. Không, em xin thề! Xin anh đừng giận em. Khi nào em sẽ lại được gặp anh? Em rất muốn được gặp Bruce, con nó có còn nhớ em không?
- Chắc chắn là có, Amber. Đúng hôm nay nó cũng hỏi bao giờ được gặp em đấy!
Mắt Amber ánh lên vẻ láu lỉnh:
- Thế Corinna?
- Corinna không biết là mẹ nó còn sống.
Ánh mắt tắt ngấm, cô chua chát:
- Thu xếp giỏi quá nhỉ!
- Em đã chấp nhận như thế rồi. Và Amber, khi nào gặp nhau, đề nghị chớ có nói gì nhé. Anh đã cắt nghĩa kỹ cho Bruce không bao giờ được nói đến em.
- Trời ơi! Em chưa bao giờ thấy lố bịch như thế! Em biết có nhiều phụ nữ không cần phải giữ gìn thận trọng và chiều chuộng đến thế. Sao! Em chứa trọ người tình của chồng em à!
Chàng mỉm cười với cô, vừa chua chát, vừa sỉ nhục:
- Nhưng em thân mến! Corinna của anh không có đặc ân được giáo dục giống như em. Thực tế là cho đến khi thành hôn, nàng đã sống rất ẩn dật.
- Ôi! Đàn ông các anh! Những kẻ bê tha nhất lại lấy được những con ngỗng cái trắng nhỏ…
- Khi nào anh có thể đem Bruce lại cho em?
- Tùy anh. Mai nhé?
- Vào quãng hai giờ?
- Vâng. Nhưng anh Bruce…
Chàng nghiêng đầu chào một lần nữa rồi đi ra. Amber nhìn theo chàng, vừa bực tức, mắt trào lệ, không biết nên đập phá hay nên khóc.
Vào lúc hai giờ hôm sau, họ lại gặp nhau. Cậu bé lúc này đã tám tuổi rưỡi, đã lớn nhiều kể từ khi Amber xa con. Cậu rất giống bố, không giống mẹ một chút nào. Đó là một cậu bé rất đẹp, rất có duyên và có nhiều cử chỉ thanh tao. Mặt cậu bé toát lên một niềm vui và nóng lòng được gặp lại mẹ, nhưng như một nhà quý phái thực thụ, cậu dừng lại trên ngưỡng cửa buồng, bỏ mũ ra và nghiêng mình đúng nghi thức. Amber khẽ kêu lên một tiếng và chạy đến say sưa ôm lấy cậu, cổ họng thắt lại vì xúc động. Rời bỏ mọi cử chỉ hình thức, cậu hôn trả mẹ và quay đầu đi để cha cậu khỏi trông thấy những giọt nước mắt của cậu.
Amber kêu lên:
- Ôi, con yêu quý của mẹ! Sao con đẹp thế và lớn thế!
Cậu bé hít mạnh một cách kín đáo và lấy mu bàn tay chùi những giọt nước mắt:
- Con nhớ mẹ quá, mẹ ạ! Nước Anh ở xa quá khi người ta ở bên Mỹ!
Lúc này cậu đã cười với mẹ, bàn tay bé nhỏ và nâu sạm của cậu đặt lên vai mẹ:
- Thưa bà, bà rất đẹp!
Cô muốn khóc, nhưng cũng cố mỉm cười:
- Cám ơn con yêu quý. Mẹ mong rằng con lúc nào cũng thấy mẹ xinh đẹp như thế này!
- Tại sao mẹ không sang Mỹ với con? Bây giờ chúng con sống trong một ngôi nhà lớn ở Virginia, có đủ chỗ cho tất cả mọi người. Ôi! Sang đi mẹ ạ… Con tin chắc rằng ở đó mẹ sẽ vui thích hơn ở Luân Đôn này. Ở đấy đẹp lắm, mẹ ạ.
Amber đưa mắt nhìn nhanh Bruce, rồi hôn cậu bé:
- Mẹ rất vui lòng thấy con muốn có mẹ ở bên cạnh, nhưng không thể được. Con thấy đấy, chính ở đây mới là nơi mẹ sống.
Cậu bé quay lại cha với vẻ một người lớn giải quyết công việc với một người lớn:
- Thưa ông, vậy sao chúng ta không ở đây?
Carlton cúi xuống để mặt mình ngang bằng với của con trai:
- Chúng ta không thể ở đây, Bruce, vì ba không thể bỏ đồn điền được. Chính ở bên Mỹ là nơi cha sinh sống. Nhưng nếu con thích ở đây…
Cậu bé có vẻ rất thất vọng:
- Ôi! Thưa ông, tôi không muốn xa ông. Và tôi thích ở bên Mỹ lắm! - Cậu quay lại mẹ nói tiếp - Một ngày nào đó mẹ sẽ sang thăm con chứ?
- Có thể, Amber dịu dàng nói nhưng không dám nhìn Bruce, rồi cô đứng lên hỏi, - con có muốn sang thăm em Susanna không?
Cả ba đi lên phòng trẻ đúng lúc Susanna đang học khiêu vũ, người giáo sư Pháp đang rất chán ngán. Lúc ba người bước vào cô bé đang dậm chân la hét. Trước tiên cô bé không nhận ra anh mình, mới có hai tuổi rưỡi lúc anh ra đi, nhưng chẳng mấy lúc sau hai anh em nói chuyện sôi nổi. Amber cho người hầu ra ngoài và chỉ còn lại bốn người.
Bé Bruce, mặc dù tính trịnh trọng trước tuổi, cậu không cưỡng nổi ý thích làm cho mẹ mình phải bối rối. Vì cậu sống ở một nước lớn, mới mẻ, cậu đã hai lần vượt qua đại dương, đã cưỡi một con ngựa riêng ở đồn điền, đã học lái thuyền buồm, và đã giết chết một con ba ba dại trước lúc khởi hành. Nhưng Susanna nào có chịu kém, bé khoe:
- Chà! Thế thì nghĩa lý gì đối với em? Em có những hai ba cơ!
Bruce chịu lặng im, nhưng chỉ một lát thôi.
- Anh chẳng cần! Anh có những hai mẹ!
- Anh nói dối! - Susanna kêu lên.
Cuộc cãi vã có thể trở nên kịch liệt nếu Amber và Bruce không cắt đứt và đề nghị một trò chơi.
Sau đó Amber thường đến thăm Carlton, và chàng cũng sang nhưng không mang theo con trai. Thường chàng không ở lại quá một hai giờ, nhưng chàng không cố gắng lắm để giữ vai trò của mình, và cuối cùng Amber tìm thấy là cuộc hôn nhân không làm chàng thay đổi nhiều ở điểm ấy. Một hôm Amber mạnh dạn hỏi:
- Nếu Corinna phát hiện được chúng ta?
- Anh mong là điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
- Ở Whitehall, bọn bép xép còn tồi tệ hơn là dịch hạch.
- Vậy anh mong là nàng sẽ không tin bọn chúng.
- Không tin! Trời ơi! Anh cho là nàng ngây thơ quá sao?
- Nàng không quen với thứ đạo đức của Luân Đôn. Nàng sẽ cho đó là một sự độc ác.
- Nhưng nếu nàng sẽ hỏi anh?
- Anh sẽ không giấu gì nàng hết, - chàng cau mày nói tiếp - Nhưng này, đồ láu cá hãy nghe đây, nếu anh tóm được em định giở cái trò gì. Anh…
- Sao?
Cặp mắt chàng sáng lên, miệng tủm tỉm. Cô lăn ra giường, hai cánh tay ôm lấy chàng. Cặp môi họ gặp nhau và Corinna không còn tồn tại đối với họ.
Thời gian càng trôi đi, lòng tin tưởng của Amber càng tăng thêm. Vì nếu chàng yêu Corinna, chàng cũng yêu cô. Họ đã sống với nhau những giờ đáng ghi nhớ, có rất nhiều việc, rất nhiều kỷ niệm với nhau. Và Amber bắt đầu thấy vợ chàng chỉ là một mối trở ngại, một sự bất lợi có tính chất xã hội, và ngay cả sắc đẹp của Corinna cũng không ghê gớm lắm nữa.
Như cô đã thấy trước, mối quan hệ của hai người không giữ bí mật được lâu. Tất nhiên là Buckingham và Arlington phải được biết ngay từ đầu; mặc dù Charles chưa bao giờ ám chỉ đến, tất nhiên là Người cũng đã biết. Nhưng tất cả các ông lớn đó đầu óc còn bận nhiều công việc quan trọng một cách khác. Nhưng đó không phải là cảnh huống của các bà lớn trong triều.
Hai vợ chồng Carlton ở Luân Đôn chưa được một tháng thì nữ bá tước Southesk và Jane Middleton một buổi sáng đến thăm Amber và gặp Bruce trong nhà đi ra. Chàng chào cả hai người, họ muốn giữ chàng lại để nói chuyện nhưng chàng vội vàng cáo lỗi.
- Ngài đi thật sao! - Bà Southesk làu bàu. - Tôi xin nói là danh tiếng một người đàn ông không thể nào còn nguyên vẹn được khi người ta thấy người đó trong buồng bà quận chúa đi ra trước buổi trưa.
- Xin chào bà! - Bruce lại nghiêng đầu chào một lần nữa.
Bà Middleton đưa mắt nhìn theo, cặp môi đỏ chót của bà nheo lại:
- Trời ơi! Sao ông ta đẹp thế! Cam đoan là tôi chưa thán phục người nào hơn!
- Tôi đã bảo mà! - Bà Southesk reo lên. - Đúng ông ta là nhân tình của bà ta rồi!
Hai bà ở lại vài phút nói chuyện với Amber. Nhưng vì đã tìm thấy điều muốn tìm, họ vội vã đi tung tin trong khắp Whitehall. Tuy nhiên Bruce cũng không bao giờ ám chỉ đến trước mặt Amber, Corinna vẫn thân ái và duyên dáng như trước. Rõ ràng là nàng không một chút nghi ngờ về mối quan hệ của chồng mình với quận chúa Ravenspur.
Cuối cùng, vào khoảng hai tháng sau khi họ đến, Amber tới thăm Carlton phu nhân, sau khi đã cẩn thận chọn ngày Bruce vắng mặt, đi săn với vua. Corinna tiếp cô trong phòng khách nhỏ ở nhà Almsbury. Hai người đàn bà bái chào nhau, nhưng không hôn nhau. Corinna chưa quen với phong tục ở Luân Đôn và Amber cũng không thể thực hiện việc đó, tuy cô cũng đã từng nhận những cái hôn của những bà mà cô không ưa gì nhiều hơn, và hôn trả lại họ.
- Đức bà đến thăm tôi thật là quý hóa quá!
Amber tháo găng tay và, bất chấp bản thân, càng nhìn Corinna cô càng thấy căm thù và ghen tuông trào dâng trong lòng.
- Ồ, không đâu! Lẽ ra tôi đã phải đến thăm bà từ lâu. Nhưng trời ơi! Ở cái đất Luân Đôn này lắm công việc quá! Đi đây đó, làm việc nọ việc kia. Thật là kinh khủng! - Cô buông mình xuống một chiếc ghế bành - Chắc là ở đây bà thấy khác so với bên Mỹ lắm?
Chỉ giọng nói của cô là đã ám chỉ bên Mỹ là một nơi buồn tẻ, chỉ tốt cho việc nuôi con và làm đồ thêu.
Vừa nói Amber vừa quan sát mọi chi tiết của Corinna, chú ý đến từng đặc điểm của bộ tóc, của trang phục, đến cách đi, đứng và ngồi. Bà Carlton mặc một cái áo dài bằng satanh màu ghi, với một bó hoa hồng ướp gài ở ngực, đeo một chuỗi lam ngọc ở cổ và không có thêm một nữ trang nào khác, trừ cái nhẫn cưới vàng và ngọc.
- Khác lắm. - Corinna xác nhận. - Nhưng đặc biệt là tôi ở đây ít làm việc hơn ở bên kia.
- Ồ! Thế mà chúng tôi có đến hàng ngàn việc, chỉ cần biết được chúng. Bà có thích Luân Đôn không? Đối với bà, có lẽ nó là một thành phố vĩ đại?
Dù nói thế, Amber có ý châm biếm về sự hơn hẳn của cô mà Corinna không thể có được.
- Ôi! Tôi thích Luân Đôn lắm! Chỉ tiếc là không được thấy nó trước vụ cháy lớn. Tôi đã từ giã nó hồi mới lên năm, nên chẳng còn nhớ gì cả. Tôi vẫn mong có ngày được trở lại, mặc dù ở Mỹ, chúng tôi vẫn coi nước Anh là tổ quốc.
Corinna tỏ ra rất vững vàng, rất ôn hòa và hân hoan làm Amber chỉ muốn nói ra một câu để làm đổ vỡ cái thế giới thanh tịch đáng ghét kia. Nhưng cô không dám, chỉ đành khẽ hỏi:
- Phải chăng ở bên đó sống trong đồn điền rất là tẻ nhạt? Tôi tưởng tượng là không trông thấy một ai khác ngoài mấy tên mọi đen và mọi đỏ?
Corinna cười đáp:
- Tôi cho là điều đó có thể rất buồn chán đối với những ai quen sống ở thành phố, chứ không phải tôi. Đó là một xứ sở rất đẹp. Những đồn điền thường là bên bờ sông, nên chúng tôi có thể đi lại khắp nơi bằng thuyền, tổ chức những hội hè trong nhiều ngày liền, có khi hàng tuần. Tất nhiên là đàn ông rất bận, nhưng vẫn còn có thì giờ để săn bắn, đi câu, cờ bạc và khiêu vũ. Ôi! Xin quận chúa tha lỗi cho! Tôi đã làm bà mất thì giờ vì những câu chuyện ngông cuồng ấy.
- Không đâu. Tôi rất thích được biết châu Mỹ. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ sang thăm bà.
Cô không hiểu điều gì đã thúc đẩy cô nói ra câu ấy. Nhưng Corinna đã nhấn mạnh:
- Ôi! Thưa bà, nếu được như thế, chồng tôi và tôi sẽ rất sung sướng được đón tiếp bà. Bà không thể tưởng tượng được bà sẽ gây nên một chấn động gì! Một quận chúa, một người đẹp sang Mỹ! Ôi! Bà sẽ được người ta đón mừng ở khắp Virginia. Nhưng chúng tôi sẽ giữ bà phần lớn thời gian.
Nụ cười của Corinna chân thành quá, thật thà quá làm cho thâm tâm Amber sôi lên. “Trời ơi! Thế mà nó sống ẩn dật!” Cô mỉa mai nghĩ thầm.
- Bao giờ thì bà sang Pháp?
Cô đã nhiều lần đặt câu hỏi đó với Bruce và chưa có được câu trả lời rõ ràng: và hai tháng đã trôi qua, cô sợ nó sắp diễn ra.
- Tôi nghĩ là phải trong một thời gian nữa. - Corinna lưỡng lự một lát, rồi với một thứ tự hào và muốn tâm sự sớm, bà nói thêm - Vì nhận thấy tôi đã có mang, mà chồng tôi nghĩ là ra đi trước lúc sinh đứa bé là thiếu thận trọng.
Amber không sao nói được sau cái đòn quá nặng ấy đối với cô.
“Ôi!” - Cuối cùng cô nghe thấy tiếng thì thầm - “sao mà sung sướng quá?”
Lòng sôi sục nhưng cô cố tự kiềm chế. Người đàn bà có mang thì can hệ gì đến cô? Trái lại, cô còn có thể lợi dụng. Bởi vì chàng còn phải ở lại đây rất lâu hơn dự tính, vì bề ngoài Corinna chưa có dấu hiệu có mang.
Thế là Amber đứng lên, tuyên bố phải ra về, Corinna kéo chuông để gọi người hầu. Nàng tiễn Amber ra cửa và nói:
- Xin rất cám ơn cuộc viếng thăm của bà. Tôi hy vọng là chúng ta sẽ trở thành bạn thân.
Hai người đứng lại trên ngưỡng cửa, Amber nhìn Corinna:
- Thưa bà tôi cũng mong như vậy - đột nhiên cô nói thêm - Hôm qua tôi được gặp con trai bà trong cung điện.
Corinna có vẻ ngạc nhiên, rồi cười ngay:
- Ồ! Bà nói đến Bruce? Đó không phải là con trai tôi! Chồng tôi có nó với người vợ trước, nhưng sự thực là tôi quý cháu chẳng khác gì con tôi.
Amber không trả lời, nhưng mắt cô đanh lại và cơn ghen cuồn cuộn dâng lên. “Mụ nói gì?” cô tức giận nghĩ thầm. “Mụ yêu nó như con! Mụ có quyền gì dù chỉ để biết nó! Nó là con tao!”
Corinna vẫn nói tiếp:
- Tất nhiên tôi không được biết Carlton phu nhân thứ nhất, tôi cũng chẳng biết bà ta là ai, nhưng tôi tự nhủ phải là một người đàn bà đặc sắc mới có một đứa con trai như vậy!
Amber miễn cưỡng phải mỉm cười, nhưng không vui:
- Bà rộng lượng quá! Thế mà tôi cứ nghĩ là bà ghét bà ta lắm, người vợ thứ nhất của chồng bà ấy!
Corinna mỉm cười dịu dàng:
- Ghét? Tại sao ghét? Dù sao thì bây giờ chồng tôi cũng là của tôi rồi… Và bà ta đã để lại cho tôi đứa con trai.
Amber vội quay người đi giấu mặt:
- Thôi tôi phải đi, xin chào bà.
Cô đi đến giữa hành lang thì nghe thấy tiếng Corinna gọi:
- Bà quận chúa, bà đã để rơi cái quạt!
Cô làm ra vẻ không nghe thấy, không thể lại thấy mặt người phụ nữ đó. Nhưng Corinna đã chạy lại, gót giày vang lên trong hành lang, nàng nhắc:
- Bà quận chúa, bà đã để rơi cái quạt.
Amber quay lại cầm lấy, Corinna đứng cách hai bước, mỉm cười với cô, vừa thân ái vừa suy nghĩ:
- Ôi! Thưa quận chúa, xin đừng chế giễu tôi, nhưng tôi cảm thấy bà không ưa tôi…
- Không phải thế đâu…
- Không phải à! Bây giờ thì tôi tin rồi, và sẽ không nghĩ thế nữa. Xin chào quận chúa, nhớ lại thăm tôi luôn nhé!