- XLV -
Lúc bắt đầu, Amber hoàn toàn thỏa mãn về những cuộc gặp gỡ bí mật với Bruce. Sau khi đã tưởng mất chàng, cô rất biết ơn chàng về những thời giờ ít ỏi còn lại và quyết tận hưởng những giờ phút quý báu đó. Cô hiểu là không bao giờ chàng còn trở lại, thời gian trôi nhanh, những ngày, tuần và tháng, cả cuộc sống của cô cũng trôi theo.
Dần dần nỗi bực tức xâm chiếm đầu óc Amber. Lúc Bruce nói với cô, cô hiểu và tin là nếu Corinna biết, chàng sẽ không còn bao giờ gặp cô nữa. Nhưng vì chàng đã có lần sai lời hứa với vợ, tại sao chàng lại không có thể làm lại lần nữa? Từ mười năm nay, chưa bao giờ chàng lại say mê cô một cách thành thật như bây giờ. Không một lúc nào cô không nghĩ rằng chỉ do thái độ của mình mà chàng đã trở lại yêu thương tha thiết, vì chưa bao giờ bằng lúc này cô tỏ ra vui vẻ, không kêu ca phàn nàn, không yêu sách. Dần dần cô đi đến kết luận là chàng sẽ không bao giờ còn từ chối, bất luận việc gì xảy ra. Và cũng vì thế mà cô cảm thấy kém thỏa mãn về số phận của mình.
“Ta là gì đối với chàng?” - Amber chua chát tự hỏi. - “Một thứ giữa nhân tình và vợ, một loại cừu có ba chân. Ta thà bị chết treo còn hơn bị chàng cứ tiếp tục đối xử như thế này. Phải làm cho chàng biết - ta không còn là đứa cháu gái tầm thường của một tá điền nữa, mà là quận chúa Ravenspur, một bà lớn, ta không muốn bị đối xử như một con đĩ, vụng trộm và không bao giờ được xã hội công nhận”.
Cô định bày tỏ sự phẫn nộ của mình thì liền bị trả lời dứt khoát:
- Amber, cách sắp xếp đó là tự em chứ không do anh. Nếu em thấy không còn thích hợp nữa thì chúng ta sẽ thôi ngay không còn gặp nhau nữa.
Ánh mắt của chàng làm cô phải im lặng trong một thời gian. Nhưng cô vẫn cứ muốn có được điều mong muốn và ngày trở nên ngang ngược và khiêu khích. Đến giữa tháng Năm, lòng nhẫn nại của cô đã hết. Vào một hôm, lúc cô ngồi trên chiếc xe thuê xóc lên xóc xuống để đến gặp chàng, sự tức giận không còn giới hạn. Corinna đang đợi sinh đẻ vào tháng sau, vậy là họ chỉ còn có sáu bảy tuần lễ nữa.
Amber mặc quần áo như một thôn nữ từ vùng quê lên thành phố bán rau quả và cô đã chọn một bộ đồ hệt như bộ cô đã mặc trước đây để đi đến hội chợ Heathstone. Gồm có một chiếc váy len xanh vén lên trên một váy trong sọc đỏ, trắng, một cái áo nịt ngực rất chặt, và một cái bludơ trắng dài tay. Chân không bít tất xỏ vào trong đôi giày đen xinh xinh, một cái mũ rơm lớn đội ngửa hẳn ra đằng sau. Bộ tóc bỏ xõa, không son phấn, giống cô thiếu nữ một cách kỳ lạ cách đây mười năm.
Nhìn thấy chàng, cách cô mấy bước chân, đang mua một giỏ anh đào, trong khi một người ăn mày rách rưới chìa mũ ra xin chàng bố thí. Bruce không cải trang, nhưng chỉ mặc bộ áo bình thường. Amber tan hết vẻ khó chịu bực dọc, cô thò đầu ra ngoài cửa xe kêu lên:
- Ê, lại đây!
Bọn đàn ông quay lại mỉm cười tự hỏi có phải gọi mình không. Cô trả lời họ bằng một cái nhăn mặt hỗn xược. Bruce trả tiền hàng, ném một xu cho người ăn mày rồi trèo lên xe. Chàng đưa cho cô giỏ anh đào và ngồi xuống bên cạnh làm cho cỗ xe rung chuyển, chàng ngắm cô từ đầu đến chân với một vẻ thán phục rõ rệt:
- Em vẫn xinh đẹp như cô thôn nữ mà anh đã gặp lần đầu tiên.
- Có thật không?
Amber hí hửng nhìn chàng tình tứ, vừa ăn anh đào vừa đưa cho chàng một nắm, rồi cô tiếp:
- Bruce, thế mà đã mười năm rồi, kể từ ngày ở Marygreen! Em không thể tưởng tượng được. Còn anh?
- Những năm đó cần phải tăng gấp đôi đối với em.
- Tại sao? - Mắt Amber mở rộng, vội ngoảnh lại nhìn chàng - Em già quá rồi sao?
- Tất nhiên là không. Vậy em bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi sáu phải không?
- Vâng. Hình thức em có như vậy không?
Sự lo lắng của cô có vẻ thảm hại. Bruce cười:
- Hai mươi sáu tuổi! Trời ơi! Lớn tuổi lắm rồi đấy! Còn anh, em có biết bao nhiêu không? Ba mươi chín! Làm sao mà anh có thể đi mà chưa cần chống gậy phải không?
Amber bĩu môi, vẫn cứ nhai anh đào.
- Đàn ông các anh khác.
- Vì các bà phụ nữ đã tuyên bố như vậy!
Nhưng Amber thích đi sang vấn đề khác thú vị hơn:
- Em mong là chúng ta sẽ tìm được thức ăn. Hôm nay em không được ăn trưa, bà Rouvière đang thiết kế cho em một bộ áo mới nhân dịp sinh nhật hoàng thượng. (Theo tục lệ trong triều mặc đại lễ phục nhân dịp đó). Anh hãy đợi rồi sẽ được thấy nó.
Bộ điệu của cô nói lên cảnh tượng sẽ dị thường.
Chàng mỉm cười nói:
- Không cần phải nói nữa, anh biết rồi. Nó sẽ trong suốt từ đầu đến chân!
- Im đi, quỷ sứ ạ! Không phải thế đâu! Nó rất kín đáo, cũng như của Corinna, xin bảo đảm với anh.
Nhưng, cũng như mọi lần, cô cảm thấy sai lầm mỗi khi ám chỉ đến vợ chàng. Mặt chàng cau lại, nụ cười tắt trên môi và cả hai đều im lặng.
Ngồi cạnh chàng, lắc lư khó chịu trên chiếc ghế dài cứng, Amber tự hỏi chàng nghĩ gì, mọi sự bất bình lại nổi dậy trong tâm trí. Lén nhìn chàng, cô ngắm nghía nét nhìn nghiêng đẹp đẽ và thanh tao của chàng, những bắp thịt mạnh mẽ dưới làn da nhẵn và sạm nắng, cô rất muốn được sờ vào người chàng, nói cho chàng hay là cô yêu chàng biết là chừng nào, sâu sắc, tuyệt vọng và vĩnh viễn.
Lúc đó xe đã vào đến trong sân khách sạn, Bruce nhẹ nhàng nhảy xuống rồi đỡ cô ra khỏi xe.
Bruce đã đặt một bữa ăn thịnh soạn. Khăn ăn thêu rất trắng trải trên một mặt bàn nhỏ đặt cạnh lò sưởi, đầy những bát đĩa bằng bạc kiểu Ý chạm trổ và một cây đèn nến bảy nhánh. Những trái dâu trong kem đặc, một con cá nóc chiên mới câu được sáng nay ngoài sông, đĩa bún nóng rắc hạt tiêu và cái bánh nhân kem mứt, thứ bánh ngọt ngon tuyệt. Cuối cùng là món cà phê đen đang bốc khói.
Amber sung sướng reo lên, quên cả những mâu thuẫn nảy sinh.
- Ôi! Toàn những món ăn em ưa thích! - Cô vui vẻ quay lại hôn chàng - Anh yêu! Anh vẫn nhớ đến phong vị của em!
Đúng thế. Nhiều lần chàng mang đến tặng cô những món quà bất ngờ, thường là rất có giá trị, hoặc những trò chơi trẻ con giản dị. Chỉ cần thấy một thứ đẹp hay ngộ nghĩnh, chàng sẽ làm cô vui thích, là chàng mua ngay…
Cô quẳng mũ lên ghế, nới lỏng áo nịt ra một chút để được dễ chịu hơn, hai người ngồi vào bàn, cười cười nói nói, bình phẩm món ăn ngon, sung sướng và hài lòng.
Họ tới đây lúc gần hai giờ, có cảm tưởng sẽ là một buổi chiều dài. Nhưng ánh nắng chiều dần vòng quanh phòng để rồi biến mất hoàn toàn, để lại trong phòng bóng tối mát mẻ. Trời chưa tối hẳn.
Amber nằm dài trên giường, giữa cô và Bruce là một đống vỏ hạt dẻ, cô liền đứng dậy ra phía cửa sổ. Cô chỉ mặc một nửa quần áo. Còn Bruce quần áo sơ mi nằm trên giường tỳ người lên khuỷu tay và nhìn cô, miệng nhai hạt dẻ.
Amber nghiêng mình ra ngoài cửa sổ nhìn xuống mặt sông đầy những thuyền bè đi lại lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
- Ôi! Anh Bruce! Một đêm tuyệt diệu. Tuyệt vời biết bao nếu được đi một con thuyền ngược dòng Thames đến một cái quán nhỏ nào đó, để sáng mai cưỡi ngựa trở về!
- Có thể như vậy!
- Vậy là anh bằng lòng chứ?
- Không được đâu, em biết đấy!
- Tại sao không?
Nhìn chàng vẻ khiêu khích, nhưng chàng chỉ nhìn cô như câu hỏi là thừa. Cả hai giữ im lặng một lúc. Cô thất vọng nói:
- Anh không dám sao?
Bỗng nhiên sự bực tức, đau khổ và giận dữ của lòng tự hào bị tổn thương, của tình cảm bị biếm nhục từ mấy tháng nay, cuồn cuộn dâng lên. Cô lại gần chàng, ngồi xuống giường bừa bộn, định nói hết những điều cô đã suy nghĩ:
- Anh Bruce! Tại sao không? Anh có thể tìm một lý do để xin lỗi Corinna. Corinna sẽ tin mọi điều anh nói. Em đề nghị anh đấy, anh sắp ra đi rồi!
- Không thể được, Amber ạ! Em cũng đã biết quá rõ. Vả lại đã đến giờ anh phải về rồi.
Nói xong Bruce đứng lên. Amber nổi giận:
- Lẽ tất nhiên! Khi nào em nói điều gì không hợp ý anh là đến giờ anh phải về rồi! - Miệng cô sẽ rung lên và nói với một giọng châm biếm chua chát. - Vậy thì lần này anh sẽ nghe em. Chà, chà! Tội nghiệp cho Corinna quá! Thế còn em thì sao? - Giọng gay gắt và cáu kỉnh, hai nắm tay đấm thùm thụp vào ngực mình - Em không đáng kể phải không?
Bruce chau mày vẻ mệt mỏi bước lên mấy bước:
- Amber, anh rất lấy làm tiếc, nhưng đó là ý kiến của em, em nhớ lại xem!
Cô bật đứng dậy nhìn vào tận mặt chàng:
- Ôi! Anh và sự thận trọng đáng nguyền rủa của anh! Ở Luân Đôn này không có một người đàn ông nào lại nuông chiều vợ mình như anh. Thật là lố bịch!
Bruce mặc áo, cài khuy:
- Em nên mặc quần áo vào thì hơn.
Chàng nói giọng cộc lốc, quai hàm bạnh ra, vẻ mặt chàng làm Amber nổi giận thêm.
- Bruce Carlton, hãy nghe em nói! Có lẽ anh nghĩ rằng ngủ với em là đã ban cho em một đặc ân. Xưa kia, có thể, nhưng bây giờ em không còn là một cô gái quê nhỏ bé, anh nghe không? Em là quận chúa Ravenspur, em đã là người có vai vế rồi, em không còn muốn bị kéo dắt trong một chiếc xe thuê nữa, cũng như không còn muốn bị tiếp đón trong một căn phòng cho thuê nữa. Em nói thế và em nghĩ thế. Anh hiểu chưa?
Bruce cầm cravat và quay về phía cái gương để thắt:
- Hiểu rồi. Vậy chúng ta cùng đi ra chứ?
- Không, tại sao?
Amber đứng, hai chân dạng ra, hai nắm tay để lên háng, vẻ thách thức. Thắt cravat xong, Bruce đội tóc giả, nhặt cái mũ và tiến ra phía cửa. Amber đưa mắt nhìn theo với sự lo lắng mỗi lúc một tăng. Chàng định làm gì? Đột nhiên cô chạy theo kịp chàng để tay lên quả nắm. Chàng quay lại lặng lẽ nhìn cô:
- Tạm biệt em thân mến!
Cặp mắt cô thiết tha:
- Bao giờ em sẽ lại được gặp anh? - Cô đặt câu hỏi với giọng dịu dàng đầy lo âu.
- Ở Whitehall phải không?
- Em nói là ở đây.
- Không bao giờ nữa. Em không thích những cuộc gặp gỡ bí mật này, và anh cũng không muốn trù tính đến những cách khác. Như vậy vấn đề thế là giải quyết xong.
Amber kinh hãi nhìn chàng đầy hoài nghi, đột nhiên cô nổi giận hét lên:
- Quỷ sứ bắt anh đi! Tôi có thể sống độc lập mình tôi! Anh xéo đi, tôi mong là không bao giờ còn nhìn thấy mặt anh nữa. Ra đi! Cút đi!
Cô hét mỗi lúc một to và giơ nắm đấm với chàng.
Chàng vội vàng mở cửa, đi ra và đóng sập cửa lại sau lưng. Amber lao vào cánh cửa và thốt lên những tiếng nấc tuyệt vọng. Cô nghe thấy tiếng chàng xuống cầu thang nhỏ dần rồi tắt hẳn. Chỉ còn có tiếng đàn viôlông xa xăm từ đâu đó trong căn nhà. Cô vội lao ra cửa sổ, cúi mình ra bên ngoài, trời đã tối hẳn, nhưng có người nào đó vừa đi qua sân tay cầm bó đuốc, nên cô nhìn thấy Bruce đang đi nhanh ra phố.
- Bruce!
Lúc này cô thực sự kinh hoàng.
Nhưng căn buồng của cô ở mãi trên lầu ba, có thể là vì vậy chàng không nghe thấy. Chàng đã biến vào trong phố.