← Quay lại trang sách

- XLVI -

Cả một tuần lễ Amber không gặp được Bruce. Lúc đầu cô còn hi vọng kéo được chàng trở lại. Cô viết thư cho chàng là cô sẵn sáng chấp nhận xin lỗi. Bruce trả lời chàng không muốn và cứ để cho thời gian trôi đi. Cô lo sợ, nhưng không thể tin là những năm tháng giông tố, những tình cảm không thể chối cãi và mạnh mẽ ấy đã ràng buộc hai người lại có thể chấm dứt một cách ngu xuẩn như vậy, chỉ do một cuộc cãi vã nhỏ.

Cô tìm chàng khắp nơi.

Một tuần sau ngày họ bất hòa, Amber đi đến nơi bán đấu giá trong ngôi nhà Ấn Độ phố Portugal, có nhiều tiệm do các vị chúa công quản lý. Ngày hôm đó, tất cả các phố xung quanh đều đầy những cỗ xe lớn mạ vàng của giới quý tộc, và một đám đông những đầy tớ của họ.

Căn phòng rộng thênh thang, đầy những bà lớn mang theo những con chó nhỏ, những chú mọi con và những đứa hầu gái của họ, nhiều kẻ tán tỉnh vây quanh.

Cuộc bán đấu giá bắt đầu từ hơn một giờ trước khi quận chúa Ravenspur đến. Như mọi lần Amber mặc bộ quần áo lộng lẫy. Chiếc áo dài dạ vàng phủ chiếc áo khoác nhung xanh màu ngọc bích viền lông chồn. Đôi bao tay cũng bằng thứ lông thú đó có đính hạt ngọc, đầu đội khăn vàng.

Cô thỏa mãn trước sự chú ý của mọi người, Amber muốn làm cho kẻ tình địch của mình và những người đàn bà khác phải ghen tức và thèm khát vai trò của mình hơn cả sự thán phục, lòng say mê của bọn đàn ông.

Cô ngồi vào chiếc ghế có ai đó đã để sẵn cạnh bà Middleton, làm bộ mặt bà ta tối sầm vẻ bất bình, lo ngại của một người đẹp lại bị một sắc đẹp khác trội hơn bên cạnh lấn át.

Amber đánh giá bộ đồ của bà ta, khá đắt tiền đối với mức thu nhập của ông chồng, những hạt ngọc được một tình nhân tặng, đôi bông tai mượn của người khác, cái áo dài lẽ ra đã nên cho người hầu gái.

Amber kêu lên:

- Trời ơi! Trông bà lịch sự quá! Cái áo này bà đặt may ở đâu thế?

- Xin cảm ơn lòng tốt của bà! Tôi làm sao mà bì được với bà!

- Không đâu! - Amber phản kháng. - Bà nhún nhường quá, tất cả các ông trong triều đều mong được phục vụ bà!

Vừa nói Amber vừa theo dõi hướng nhìn của Middleton, bỗng nhiên cô trông thấy Corinna ngồi cách đây mấy bước, nhưng hơi quay lưng lại nên cô chỉ nhìn thấy vành má và bóng đen của cặp lông mi dài. Chiếc áo măng tô hơi rộng che thân hình Corinna có vẻ đã biến dạng, lúc Corinna hơi nghiêng đầu đáp lời một người nào đó, nét nhìn nghiêng của nàng thanh tao và trong sáng. Amber cảm thấy lòng mình se lại và tự nhiên dâng lên mối ác cảm.

- Họ nói là, - Middleton thì thầm, - ngài Carlton say mê vợ như điên. Chẳng có gì là lạ cả, một sắc đẹp như thế kia mà!

Amber suy nghĩ cố tìm một câu trả lời sắc sảo, thì bỗng người đặt giá dõng dạc tuyên bố:

- Nếu không còn ai trả thêm, tấm vải này sẽ thuộc về bà Carlton với giá là sáu livrơ.

Vừa nói cặp mắt người đó đảo quanh khắp phòng rồi nhắc lại:

- Có ai trả thêm nữa không? Không à? Vậy…

- Bảy livrơ!

Tiếng Amber vang lên đột ngột đầy thách thức, làm chính cô cũng ngạc nhiên. Tất nhiên cô không cần tấm vải đó. Tuy nó đẹp, song màu sắc không làm cô vừa ý. Chỉ vì Corinna đã chọn và muốn có tấm vải đó! Corinna lặng đi một lúc, như ngạc nhiên bối rối. Người bán hàng ngơ ngác, cảm thấy hai kẻ tình địch đang đối đầu nhau. Amber quyết buộc Corinna phải từ bỏ ý định nhưng Corinna lại lên tiếng, giọng dịu dàng và cương quyết:

- Tám livrơ!

“Quỷ bắt mày đi!”. Amber nghĩ thầm: “Ta phải chiếm bằng được dù phải vét đến đồng xu cuối cùng!” Ngọn lửa đã cháy đến gần kim, cái kim sẽ rơi và người trả giá cuối cùng sẽ được tấm vải.

Amber chờ người bán hàng lại tuyên bố một lần nữa tấm vải thuộc về Carlton phu nhân, cô liền cướp lời:

- Hai mươi livrơ!

Căn phòng lặng ngắt, mọi con mắt đổ dồn vào kết quả bán tấm vải, vì người ta hiểu rõ mối quan hệ giữa quận chúa với ngài Carlton. Họ biết rằng bằng bất kỳ giá nào thì quận chúa cũng phải chiếm cho bằng được tấm vải kia, họ cầu mong cho cô bị thất vọng vì cô đã đạt quá nhiều thành công lớn từ khắp mọi phía, ngay cả những người được cô che chở, những bạn hữu của cô cũng đều mong cô thất bại.

Corinna lưỡng lự, tự hỏi tại sao ta lại điên rồ đi tranh chấp một chuyện không đâu với một người đàn bà không tế nhị, thiếu giáo dục, để làm trò cười cho thiên hạ!

Amber ngồi trên ghế, người ngả về phía trước, đôi mắt sáng long lanh đảo nhìn mọi phía đầy tự phụ.

“Ta phải mạnh hơn nó, ta phải thắng!” Cô tự nhủ, chưa lúc nào cô thấy quan trọng hơn lúc này.

Corinna vẫn phân vân, ngọn lửa đã cháy sát cái kim làm sáp chảy ra. Amber thở hổn hển, tim đập mạnh, hai cánh mũi đập mạnh, các cơ bắp căng thẳng…

“Cái kim sắp rơi xuống, ta sẽ thắng… Ta sẽ thắng!…

Amber như đang say chiến thắng, thì đột nhiên một giọng đàn ông trầm vang lên:

- Năm mươi livrơ!

Đúng lúc đó cái kim rơi xuống bàn. Người bán đấu giá mỉm cười, giơ tấm vải lên:

- Xin bán cho ngài Carlton với giá năm mươi livrơ!

Amber lặng đi như chết đứng. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Bruce Carlton đang rẽ đám đông đi đến. Amber cứng đơ như một bản lề gỉ, từ từ quay cả người lại nhìn vào đáy mắt chàng. Cặp mắt xanh của chàng gặp cặp mắt cô, chàng hơi mỉm cười gật đầu và tiếp tục đi. Nhiều nụ cười khác xung quanh chế nhạo phỉ báng cô, những bộ mặt ấy giáp lại gần nhau và cuối cùng nhảy múa thành những hình tròn ghê tởm quay cuồng trong đầu cô. “Trời ơi! Tại sao chàng lại sỉ nhục ta như thế? Tại sao?”

Cô tuyệt vọng nghĩ.

Bruce Carlton lúc này đứng cạnh vợ, người hầu của Corinna đi lấy tấm vải vẻ đắc thắng. Mọi người xô nhau lúc vợ chồng Carlton tiến ra cửa. Căn phòng náo động như ong vỡ tổ.

- Trời ơi! - Một bà hầu tước nói - Chúng ta sẽ ra sao nếu những người đàn ông đều thích vợ hơn nhân tình!

Amber vẫn ngồi tại chỗ như bị nam châm hút, mắt hoa lên. Vợ chồng Carlton đã ra đi, người bán đấu giá đang chuẩn bị một ngọn nến khác, nhưng không ai chú ý đến nữa.

Bà Middleton xòe cái quạt, nhe bộ răng cười giả tạo, kêu lên:

- Thế nào? Bọn đàn ông thật đáng sửng sốt?

Amber đột nhiên dậm mạnh gót giày lên đầu ngón chân bà làm bà ta thét lên, cúi xuống vừa xoa ngón chân bị đau vừa nhìn Amber căm tức. Cô uống ly trà từng ngụm nhỏ, không nhìn xung quanh, nhưng biết rõ mọi cặp mắt đều chĩa về mình.

Về đến nhà, Amber lên cơn sốt dữ dội, nôn mửa thốc tháo, cô đau khổ, tuyệt vọng nghĩ đến cái chết. “Hay ta giả tự vẫn để chàng cảm động đến với ta”. Cô tự nghĩ. Nhưng ánh mắt chàng, khi chàng đi qua mặt cô chứa đựng một điều gì đó nói lên tất cả “Thế là hết”.

Cô biết vậy nhưng không muốn chấp nhận điều ấy. “Ta sẽ lôi chàng lại được! Cần phải thế! Chỉ cần nói được với chàng, phân tích cho chàng thấy sự việc vừa qua thật lố bịch.”

Nhưng bao nhiêu thư cô viết cho chàng đều không được hồi âm. Người đưa thư đi rồi lại trở về tay không. Cô tìm cách gặp chàng. Cô mặc giả trai lượn quanh nhà Almsbury, chờ đợi hơn một giờ dưới trời mưa trước cổng, nơi chàng phải đi ra, nhưng vẫn không gặp. Cô đã đặt do thám khắp nơi để biết được lúc nào chàng đến Cung điện. Nhưng chàng không đến Whitehall nữa. Cuối cùng cô gửi cho chàng bức thư thách thức một cuộc đấu kiếm, đó là biện pháp duy nhất để được gặp chàng. Cô viết:

“Thưa ông, đã từ mấy tháng nay tôi rất bực mình vì đã bị ông cho mọc sừng. Đó là một điều xúc phạm đến gia đình tôi cũng như đến cá nhân tôi. Vậy tôi yêu cầu được gặp ông trên bãi đấu với vũ khí tùy ông chọn, vào lúc năm giờ sáng mai ngày 28 tháng 5, ở trên đồi Tothill, trước những cây sồi lớn ven bờ sông. Tôi yêu cầu ông giữ kín việc gặp gỡ của chúng ta và chỉ nên đến một mình. Kính chào ông.

Ký tên: Gerald, quận công Ravenspur”

Amber sai Nan đem bức thư ra ngoài thuê người viết công cộng để chép lại giống như thứ chữ của Gerald rồi đóng dấu chính thức. Lẽ tất nhiên Bruce không nhận ra được, nhưng cô muốn đề phòng cho được chắc chắn. Nếu mánh lới này không thành công… Nhưng không thể thế được. Chàng sẽ đến vì không bao giờ một tráng sĩ lại trốn tránh một cuộc thách đấu.

Nan phản kháng:

- Nếu chồng bà muốn thách đấu thì đã chẳng phải đợi đến ngày nay.

Amber không muốn nghe:

- Tại sao không? Hãy cứ thử xem thời gian mà bá tước Shrewsbury đã chờ đợi để thách đấu với Buckingham.

Từ tờ mờ sáng hôm sau, khi cung điện còn ngủ say, Amber đã lên ngựa, chỉ có John Lớn đi theo. Cô mặc một bộ quần áo đi săn bằng nhung xanh viền vàng và đội một cái mũ kỵ sĩ to tướng có đính những lông đà điểu. Mặc dù suốt đêm cô không nhắm mắt, nỗi xúc động làm cô không cảm thấy mệt. Hai người đi ngang qua King Street, một cái làng bẩn thỉu của Westminster và đi tắt qua những cánh đồng để tới chỗ những cây sồi lớn. Tới nơi, Amber xuống ngựa và ra lệnh cho John Lớn đứng xa khỏi tầm mắt và không được quay lại nếu chưa có lệnh của cô.

Trời đã bắt đầu sáng, cô đứng một mình giữa những âm thanh đồng quê quen thuộc, sương mù tan dần. Cô cười lên một cách nóng nảy và nhìn ra xung quanh. Cô giật mình vội vàng nấp vào sau một thân cây vì cô thấy chàng cưỡi ngựa đi trên cánh đồng.

Cô không dám xuất hiện, sợ bị lộ, nhưng nghe rõ tiếng vó ngựa và tiếng tim mình đập, vừa lo vừa mừng. Chàng đã đến, sẽ làm gì? Chưa bao giờ cô cảm thấy sức quyến rũ của mình đối với chàng lại sa sút đến thế.

Cô nghe rõ hơi thở của chủ ngựa va tiếng Bruce vỗ về nó khi nhảy xuống đất, tay vẫn giữ cương. Không còn can đảm để xuất đầu lộ diện, cô lưỡng lự một lúc. Cuối cùng Bruce sốt ruột kêu lên:

- Này! Ông ở đấy à?

Cổ họng Amber thắt lại, cô ra khỏi thân cây, đứng trước mặt chàng, đầu cúi xuống như một đứa trẻ sợ bị đòn, nhưng cặp mắt lén lút nhìn chàng. Chàng không tỏ vẻ ngạc nhiên, hơi nhếch mép mỉm cười:

- Vậy là cô đấy à? Tôi không bao giờ tin chồng cô là tay kiếm hăng hái. Thôi được!

Chàng ném cái áo măng tô cầm ở tay lên vai, quay lưng lại và tiến về phía con ngựa đang gặm cỏ.

- Bruce! - Cô chạy theo chàng - Anh đừng đi vội, không! Không phải lúc này. Em cần nói chuyện với anh.

Cô nắm cánh tay chàng; chàng đứng lại, ngạo nghễ nhìn cô:

- Về gì? Giữa chúng ta, tất cả đều đã được nói hết rồi, nhiều lần rồi…

Nét mặt chàng tỏ ra nghiêm trang, sốt ruột và bực tức, cô cảm thấy và e sợ.

- Không! Em cần phải nói với anh là em hối hận biết bao. Em không hiểu tại sao hôm đó em lại điên rồ đến như thế. Ôi! anh Bruce, anh không thể làm như thế đối với em được! Em sẽ chết mất, xin thề với anh! Anh yêu, em van anh! Em xin anh đấy! Em sẽ làm bất cứ việc gì trên thế gian này để chỉ được thấy anh!

Giọng cô nói thiết tha, mãnh liệt và tuyệt vọng. Cô cần phải thuyết phục được chàng, hoặc là chết.

Nhưng chàng vẫn có vẻ hoài nghi như mọi lần, trước những lời hứa hẹn hoặc đe dọa kỳ cục của cô:

- Tôi muốn bị treo cổ nếu biết được cô muốn gì. Nhưng điều mà tôi biết chắc chắn, là chúng ta đã chấm dứt những cuộc gặp gỡ nhau rồi. Tôi không muốn làm cho vợ tôi phải đau khổ lúc gần tới ngày sinh tháng đẻ.

- Nhưng Corinna sẽ không bao giờ biết cả! - Amber phản kháng và cô kinh hoàng đọc thấy đôi mắt chàng sự khắc nghiệt lì lợm.

- Cách đây một tuần, vợ tôi còn nhận được một bức thư tố cáo chúng ta vẫn còn tiếp tục gặp nhau.

Amber nhìn chàng ngạc nhiên vì chính cô không gửi và cũng không nghe nói đến nó. Cô có vẻ thỏa mãn mỉm cười:

- Thế Corinna nghĩ sao?

Mắt chàng ánh lên chán ngán:

- Chẳng tin gì cả!

- Không tin gì! Sao mà ngốc nghếch thế?

Bất ngờ răng tự cắn vào lưỡi mình, cô bịt mồm, mặt cúi xuống:

- Ôi! - Amber thì thầm. - Xin anh tha thứ cho em!

Sau một lúc im lặng, cô ngước lên bắt gặp ánh mắt chàng đang nhìn đăm đăm vẻ kỳ dị nửa như thương hại nửa như giận dữ.

Họ đứng như vậy khá lâu, mặt đối mặt. Đột nhiên cô kêu lên nhẹ nhàng và ôm choàng lấy cổ chàng, ghì chặt vào người chàng.

Chàng vẫn điềm tĩnh… rồi chàng giơ hai tay lên ôm lấy vai cô, các ngón tay bấu vào da thịt cô. Một cảm giác chiến thắng gần như man rợ, nét mặt chàng dịu đi rồi biến đổi hẳn.

Cô nhắm mắt lại, đầu ngửa ra phía sau. Lòng ham muốn mãnh liệt làm cho cô gần như điên dại. Mọi đau khổ và tuyệt vọng đều biến mất nếu không phải là nhu cầu, là khát vọng nhiệt cuồng được hòa vào chàng. Từ cửa miệng hé mở ẩm ướt, cô lắp bắp gọi tên chàng:

- B…r…u…c…e!…

Chàng lay cô dữ dội:

- Amber!

Đầu cô lắc mạnh. Tóc xổ tung, cặp mắt mở to ngơ ngác nhìn chàng. Bruce từ từ cúi xuống hôn lên môi cô nhưng vẫn giữ cô bất động.

Đột nhiên chàng rời cô. Trước khi cô định thần, chàng đã nhảy lên ngựa phi về thành phố!

Amber còn lại một mình dưới bóng cây cổ thụ, bàng hoàng đứng trơ bất động. Cổ như có vật gì chẹn cứng lại… cô bất lực nhìn chàng xa dần.

Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua đám lá cây như vuốt ve mái tóc rối bời của cô.