Chương 3
Tối hôm ấy, Sentaro uống rượu ở tiệm mì trước nhà ga.
Anh uống rượu ấm với tempura làm mồi và nhấm nháp tô mì nóng. Vừa ăn vừa uống. Dù vậy, Sentaro đang nhớ lại chuyện lúc ban trưa.
Sau khi Tokue đi khỏi, Sentaro cứ để nguyên chiếc bình như thế rồi ném vào thùng rác. Không hẳn anh hoàn toàn không thấy cắn rứt lương tâm, chỉ là anh chẳng buồn động tay. Thế nhưng, cứ mỗi lần mở nắp thùng rác, nó lại rơi vào tầm mắt anh. Sau một hồi, Sentaro lôi chiếc bình ra. Anh có cảm giác rằng chỉ nếm một chút thôi cũng đã thực hiện được chút đạo nghĩa với người lớn tuổi rồi. Thế nhưng khi ăn thử một miếng, đôi lông mày của Sentaro nhướn cao như thể đang thốt lên: “Hả?”.
Mứt đậu đỏ của Tokue hoàn toàn khác với loại trong thùng nhựa. Dường như có sự lan tỏa không thể tưởng tượng nổi của mùi hương, cửa vị ngọt đậm đà bên trong.
“Năm mươi năm ư…?”
Vừa hồi tưởng lại hương vị đã khiến anh đứng sững người trong giây lát ấy, Sentaro vừa nhấp chén rượu lên môi.
“Từ lúc mình chưa được sinh ra…”
Sentaro nhìn về phía tờ thực đơn dán trên tường. Nó được viết từ bàn tay người chủ tiệm mì. Trông có vẻ vẫn giống như mọi khi, nhưng không hiểu sao khi nhìn những nét chữ viết bằng bút lông ấy, Sentaro lại nhớ đến mẹ.
“Bà ấy… có lẽ cỡ tuổi mẹ nhỉ?”
Trong tâm trí Sentaro hiện lên hình ảnh bóng lưng nhỏ tròn đang trải giấy trên chiếc bàn trà, viết thư bằng bút lông rất thành thục.
Nếu là lúc thường, Sentaro sẽ cắt dòng suy nghĩ ngay tại đó. Anh luôn cố gắng sao cho bản thân không nghĩ về người mẹ đã mất từ lâu và người cha đã mười năm rồi không gặp lấy một lần.
Thế nhưng, tối nay, anh không làm được việc này. Hình ảnh mẹ dạy anh những bài học đầu tiên về văn chương thuở ấu thơ cứ như hiện lên trước mắt anh không biết bao nhiêu lần.
“Thật là…”
Sentaro thở hắt ra hơi rượu.
Anh cảm nhận sâu sắc rằng quả thật không thể nào đoán trước được tương lai.
Một người dường như đã quyết chí trở thành người viết lách như anh, rốt cuộc lại đi theo con đường hiện tại. Lúc Sentaro ra tù, mẹ anh đã không còn trên thế gian này nữa rồi. Và từ đó đã bao nhiêu năm trôi qua, Sentaro đang sống những ngày mà trước đây mình chưa từng hình dung nổi, dù chỉ là một lần. Anh cứ tiếp tục đứng trước bàn nướng bánh dorayaki ngày qua ngày.
Sentaro rót rượu vào chén. Anh hớp một hơi thứ nước cay sè ấy như để xua đi vị đắng chát nơi lưỡi.
Người mẹ trong ký ức.
Mẹ là người có cách nói chuyện dịu dàng, nhưng ngược lại, cũng là người không thể giấu nổi sự bất ổn trong tâm trí. Mẹ có những khi gây gổ tưng bừng với bố, cãi cọ với người trong họ hàng, rồi thì nào là khóc, nào là gào thét. Cậu bé Sentaro lúc ấy rất sợ những kích động đó. Vậy nên, mỗi khi một người thích đồ ngọt như mẹ trở nên vui hơn trước những chiếc bánh manju hay bánh bông lan, bản thân Sentaro cũng cảm thấy bình yên. Anh ước gì trên chiếc bàn trà lúc nào cũng có những thứ bánh kẹo ấy thì thật tốt biết bao. Anh rất thích hình ảnh mẹ nở nụ cười khi nói: “Ngon thật, Sen nhỉ?”.
Mứt đậu đỏ tuyệt phẩm của Yoshii Tokue. Nếu như mẹ còn sống và thưởng thức nó, khuôn mặt mẹ sẽ như thế nào nhỉ? Và mẹ sẽ nói gì?
Aa, nếu vậy thì…
“Sẽ có người hạnh phúc,” Sentaro nghĩ.
Hơn nữa, Sentaro còn nghĩ thêm điều này.
“Lương một giờ… 200 yên.”
Thật sao?
Nếu như mức đó mà cũng chấp nhận được thì… có thể để cho bà giúp mình một chút nhỉ?
Sentaro nghĩ đến khả năng đó.
Việc dán giấy tuyển người làm bán thời gian cho tiệm không phải là vì công việc bận rộn. Vì dù có bắt đầu câu chuyện về bánh dorayaki, anh cũng sẽ không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Tóm lại là, Sentaro chỉ muốn có ai đó ở bên cạnh.
Liệu thật sự bà ấy đồng ý 200 yên không nhỉ?
Sentaro nhẩm tính với đầu óc say rượu. Nếu là số tiền như Yoshii Tokue đã nói thì chẳng khác gì làm việc không lương. Hơn nữa, là thứ mứt đậu đỏ ấy. Biết đâu lại giúp cho lượng hàng bán ra tăng lên thì sao. Nếu thế thì số tiền để trả nợ cho mỗi tháng cũng sẽ tăng lên. Và như vậy, anh có thể tiến nhanh đến ngày được thoát nợ.
Nhưng mà… nghĩ đến đó, bàn tay cầm chén rượu của Sentaro chợt khựng lại.
Anh rất bận tâm về ngón tay ấy. Hình ảnh ngón tay cong veo của Tokue cứ hiện ra chập chờn trước mắt anh. Có lẽ, khách hàng cũng sẽ để ý giống anh.
Đến đây, bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh.
Nếu như vậy, chỉ cần làm mứt đậu đỏ thôi là được chứ nhỉ?
“Ừm,” Sentaro gật đầu.
Chỉ cần bà ấy làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Trong lúc đó, biết đâu anh còn có thể học trộm bí quyết làm mứt đậu đỏ. Bà ấy ở tuổi này rồi, thì cũng đến mệt mỏi mà nghỉ việc thôi.
“Không xuất hiện trước mặt khách cũng được.”
Sentaro chợt thì thầm như thế trong vô thức. Chủ tiệm đang nói chuyện với khách ở bàn khác quay đầu lại. Ông nhìn Sentaro bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Sentaro nhún vai, “xin cho thêm rượu,” anh giơ chiếc bình lên.