← Quay lại trang sách

Chương 4

Vài ngày sau.

Khi Sentaro ngẩng đầu lên khỏi chiếc bàn nướng, anh lại nhìn thấy người phụ nữ cao tuổi đội nón trắng đứng dưới tán cây anh đào. Bà đang nhìn về phía Sentaro và mỉm cười.

“Xin chào.”

Lời chào cất lên từ phía Sentaro. Bên dưới chiếc nón, Tokue nhe răng cười. Bà tiến đến với bước đi lúc nào cũng khập khiễng, lảo đảo bên trái bên phải.

“Hoa đã rụng hết rồi, cậu nhỉ!”

“Vâng, đúng thật vậy ạ.”

Sentaro cũng ngẩng đầu lên nhìn cây anh đào cùng bà.

“Là lúc thích hợp để ngắm lá nhỉ!”

“Ngắm lá ấy ạ?”

“Bây giờ là lúc lá đẹp nhất đấy. Nhìn kìa, ở phía bên kia.”

Sentaro nhìn theo hướng Tokue chỉ. Từ trên ngọn cây, những chiếc lá non mơn mởn đang đung đưa.

“Tụi nó vẫy tay chào đấy.”

Nếu nghe những lời ấy, kiểu gì cũng nhìn ra đúng như vậy, Sentaro nghĩ thế. Những chiếc lá chồng chất lên nhau đung đưa tựa như thể một dãy bàn tay của trẻ con đang vẫy. Sentaro đồng ý chiếu lệ rồi đổi hướng nhìn về phía Tokue.

“Bà Yoshii này.”

“Vâng.”

“Mứt đậu đỏ bà đã cho cháu ăn rất ngon ạ.”

“A, cậu đã ăn rồi à?”

“Vậy nên, nếu được, bà có thể đến đây phụ giúp cháu không ạ?”

“A?,” Tokue rướn cổ lên.

“Bà có thể đến đây làm mứt đậu đỏ được không ạ?”

“Vâng. Ủa? Được à?”

Tokue há nửa miệng, nhìn Sentaro.

“Nhưng mà, chỉ cần làm mứt đậu đỏ thôi. Không cần phải tiếp khách ạ.”

“Vậy ư?”

Dù vẫn có khoảng cách vừa phải giữa hai người nhưng vì cứ bị nhìn chằm chằm, Sentaro đưa tay chỉ hướng cho Tokue phía chỗ ngồi nơi quầy tính tiền. Khi ngồi xuống ghế, Tokue cởi mũ ra. Mái đầu bạc trắng với lớp da đầu có thể nhìn thấy rõ hiện ra.

“Bà có thể bưng nồi lên xuống được không ạ? Nồi khá nặng đấy. Làm mứt đậu đỏ cũng cần có thể lực.”

“Cái nồi để cậu bưng vậy.”

Ừm, đành thế. Trong lúc suy tính, Sentaro nhìn bàn tay của Tokue. Ở bàn tay bắt tréo nhau ấy, không thể hiểu nổi làm sao mà độ cong của các ngón tay có thể gấp khúc lên nhau vừa vặn như thế.

“Bà có thể cầm được cái sạn gỗ không?”

“Vâng.”

“Xin lỗi bà vì cháu có hơi thất lễ một chút, nhưng mà, bàn tay đó bị gì vậy ạ?”

“À, cái này hả?”

Dường như có một lực đang cố dồn vào bàn tay gấp khúc đó. Sentaro có thể thấy được điều này.

“Lúc còn trẻ tôi bị bệnh, để lại di chứng như thế này. Tôi đã nghĩ là không gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng, chà, nhưng bề ngoài thì…”

“Vậy nên, chỉ cần bà làm phụ giúp cháu mứt đậu đỏ là được rồi ạ.”

“Nhưng tôi thực sự có thể làm việc được.”

Tokue bật cười với toàn bộ cơ mặt như thể đều căng lên. Thế rồi má phải của bà co rút lại. Sentaro có cảm tưởng rằng khuôn mặt ấy dường như đang giấu một tấm ván cứng hay cái gì đó bên dưới lớp da. Việc kích cỡ mắt phải trái khác nhau thấy rõ lẽ nào cũng là do vật đó.

“Vậy thì… cậu tên gì?”

Lần này đến lượt Sentaro được hỏi.

“Cháu tên là Tsujii Sentaro ạ.”

“Tsu-ji-i Sen-ta-ro? Cái tên hay thật nhỉ! Nghe như tên diễn viên ấy.”

“Không. Không phải như thế đâu ạ. Cháu làm gì…”

Vì Tokue nói hãy viết cho bà xem, Sentaro viết tên mình lên giấy ghi chú.

“Vậy thì tôi nên gọi cậu là… cậu Tsujii, hay là cậu chủ?”

“Sao cũng được ạ.”

“Vậy thì… cậu chủ. Mứt đậu đỏ ở đây có phải là do cậu chủ nấu không?”

“À… thì…”

Sentaro nghẹn lời như thể có ai đó đột nhiên túm cổ anh từ đằng sau.

“À không, ừm, thành thật mà nói thì… Nếu cháu có tự làm thì cũng không mấy suôn sẻ. Có lúc ngửi thấy cả mùi khét nữa cơ.”

“À, ra là vậy…” Tokue nhìn về phía bếp và nồi với nét mặt hệt như là bà đã hiểu ra nguyên nhân. Có vẻ như để cản hướng cái nhìn đó, Sentaro đứng trước mặt Tokue và rót trà.

“Trong năm mươi năm, bà đã làm ở đâu ạ? Tiệm bánh kẹo phải không ạ?”

“Tôi… ừm…”

“Hay ở nhà ạ?”

Thực ra, ở đâu cũng được, Sentaro nghĩ thế. Hơn nữa, vị cao niên này là bà Yoshii, hay bà Yoshida thì cũng không cần bận tâm.

Chỉ cần người này có thể làm cho mình loại mứt đậu đỏ cao cấp là được rồi. Nếu như lượng hàng bán ra tăng lên, có thể sẽ kiếm được nhiều tiền hơn để trả nợ.

Chuyện Sentaro chỉ nghĩ như thế. Vậy nên, Sentaro không muốn bị hỏi về chuyện của bản thân mình từ trước cho đến nay. Nhưng mà, cũng không thể đối phó với Tokue bằng cách thông thường được.

“Đã có rất nhiều chuyện xảy ra với tôi… Nếu kể thì dài dòng lắm.”

“À, vâng, đúng thật vậy nhỉ.”

“Vậy cậu chủ cũng là giám đốc ở đây?”

“Không, cháu chỉ là làm dài hạn ở đây thôi ạ.”

“Vậy là có người khác nữa ư? Giám đốc là…”

“Người chủ tiệm đời trước đã tạo ra nơi này. Thế nhưng, hiện tại thì vợ của chủ tiệm làm chủ.”

“Vậy là cậu ở vị trí không chịu nhiều trách nhiệm mấy nhỉ!”

“Cũng không phải như vậy ạ.”

“Nếu như tôi không chào hỏi người vợ ấy thì có sao không?”

“Bây giờ, vì sức khỏe của bà ấy không tốt nên mấy tuần mới đến tiệm một lần hoặc không. Có thể vào một lúc nào đó, bà ấy lại đến.”

Nghe đến đây, khuôn mặt Tokue dường như giãn ra, trong phút chốc trở nên nhẹ nhõm, Sentaro có thể thấy được điều ấy.

“Còn ngài chủ tiệm thì sao?”

“Ngài ấy đã mất rồi.”

“À, thế ư?”

Tokue ngừng nói, Sentaro đưa cho bà sổ ghi chú và bút.

“Ừm, bà… có thể viết cho cháu họ tên đầy đủ của bà và địa chỉ liên lạc vào đây được không ạ?”

Tokue cứ nhìn vào cuốn sổ, đứng bất động như thể bị siết chặt. “Ngón tay như thế này…” bà rụt rè cất lời.

Chẳng lẽ ngay lập tức trở nên như thế này sao? Sentaro thật chỉ muốn nhắm mắt lại. Tuy nhiên, sau một lúc, Tokue cũng cầm bút lên. Bà cẩn thận viết từng nét một. Đó là những chữ có nét đặc thù riêng giống như những chữ viết bằng mực xanh mà Sentaro đã được thấy trước đây. Đến khi bà viết xong cũng mất một khoảng thời gian.

“Số điện thoại thì sao ạ? Bà không có điện thoại di động à?”

“Vâng, tôi không có điện thoại. Với tôi, viết thư là đủ rồi.”

“Không phải là chuyện đó ạ…”

“Cậu yên tâm, tôi không đi trễ đâu. Tôi dậy còn sớm hơn cả chim non nữa đấy.”

“Không, không phải là chuyện đó ạ…”

Trên giấy ghi chú có đề tên một thị trấn thuộc vùng ngoại ô thành phố. Đó là những nét chữ mà người ta có thể cảm nhận lực viết của nó mạnh đến nỗi còn để lại nét hằn trên mấy trang sau. Khi nhìn dòng địa chỉ ấy, Sentaro cảm giác nó có mối liên hệ với một nơi nào đó. Nhưng anh không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó.