Chương 8
“Mứt đậu đỏ của tiệm Doraharu đã thay đổi.”
Sentaro nghĩ rằng mình nên đăng những dòng chữ đó trước cửa tiệm. Nhưng mà nếu để vậy, anh có cảm giác rằng sẽ bị người ta hỏi thế thì mứt đậu đỏ từ trước đến giờ là loại nào; chắc chắn khi đó, anh không thể nói cho khách biết được.
Tuy nhiên, từ ngày làm mứt đậu đỏ ấy, đã có sự thay đổi diễn ra tức thì. Đám học sinh cấp hai, cấp ba lúc nào cũng chỉ ồn ào trở nên im lặng một cách lạ thường, “Sao mà lại thành ngon thế này hả anh?,” cả đám nhìn vào khuôn mặt Sentaro.
Anh đáp lại lập lờ rằng mình mua được đậu tốt, không đả động gì tới chuyện của Tokue.
Từ khách hàng mua mang đi cũng có sự phản ứng. Họ nói với anh là: “Có phải đã đổi nhà cung cấp rồi không?”.
Vào lần tiếp theo Tokue đến làm, Sentaro đã kể lại những chuyện ấy.
“Tốt thật nhỉ,” Tokue mỉm cười nhưng bà không nói bất cứ điều gì tán dương bản thân.
“Thế nhưng, lượng hàng bán ra vẫn không thay đổi. Nếu như khách hàng khen ngợi mà họ mua nhiều hơn thì tốt biết bao.”
“Họ chỉ đến thôi là đã quý rồi cậu.”
“Nhưng mứt đậu đỏ thế này, mãi mà không thu hút người ta sao.”
“Thế gian như thế đó…”
“Vâng, đúng là vậy thật.”
Đứng cạnh Sentaro đang nắm chặt cái sạn gỗ, Tokue vẫn chăm chú nhìn vào bát đậu đỏ như mọi khi.
Mứt đậu đỏ do Tokue nấu, lần nào cũng là loại có chất lượng hảo hạng.
Sentaro có thể cảm nhận rằng tư thế lúc làm việc của Tokue dường như đã trở thành minh chứng đảm bảo cho điều đó.
Dù như thế nào đi nữa, bà luôn trân trọng những hạt đậu đỏ. Như thể đã quên đi sự khuyết tật của những ngón tay, bà cố gắng cẩn thận làm hết từng công đoạn, từng công đoạn. Lúc nào bà cũng áp sát mặt vào đậu đỏ.
Vì Tokue đề cập đến việc bà muốn thử những loại đậu khác nữa, Sentaro đã xin nhà cung cấp cho anh vay thêm loại đậu đỏ ở tỉnh Sơn Đông của Trung Quốc và loại đậu đỏ của Mỹ, bên cạnh loại đậu đỏ của Canada. Dù là loại đậu nào, Tokue đều có thể nấu thuần thục. Từng loại từng loại đều tỏa mùi hương nồng nàn nhưng vẫn có sự khác biệt đâu đó, ngay cả độ sáng của đậu cũng toát ra khí chất riêng. Tokue nói rằng điều đó “thật thú vị nhỉ?”.
Nếu thay đổi loại đậu thì chỉ riêng việc ấy thôi cũng đủ khiến công đoạn chế biến trở nên phức tạp. Tuy thoạt tiên có phiền phức nhưng Sentaro dần cảm thấy rằng có thể nấu từng loại đậu đỏ theo cách riêng của nó. Khi tạo được đặc trưng như thế, nếu phân loại những chiếc bánh dorayaki theo giống đậu đỏ của từng địa phương rồi bán thì sẽ như thế nào nhỉ. Hoặc với những món cũng chế biến từ mứt đậu đỏ như thạch đậu đỏ, kintsuba; liệu có thể kiếm lời từ việc làm ra chúng dù chưa biết sẽ thành công hay thất bại không. Những chuyện ấy anh cũng có nghĩ thoáng qua.
Tuy nhiên, không thể tăng công việc nhiều hơn mức hiện tại được.
Anh đang nỗ lực làm không nghỉ ngày nào, công việc chế biến mứt đậu đỏ anh vốn không quen. Điều đó dẫn đến những ngày anh phải cố hết sức chịu đựng. Sự mệt mỏi về thể xác là điều đương nhiên. Hơn nữa, dường như đâu đó trong anh đã trở nên bất thường và anh cảm thấy khó chịu với bản thân mình vì điều đó.
Nếu dốc sức một cách nghiêm túc, có lẽ phía bên đậu đỏ cũng có một thế giới thú vị đang chờ đợi anh. Sentaro bắt đầu cảm nhận như thế. Và điều đó đã mang đến cho anh cảm giác rất tươi mới. Thế nhưng, cũng có một cái tôi khác trong anh ở đấy và nói rằng “Mày không đùa chứ?”. Nếu một ngày nào đó anh lại có thể nỗ lực học tập để trở thành tác gia, dù thế nào chăng nữa, ít nhất là anh phải nói lời tạm biệt với cuộc sống ngày qua ngày đứng trước bàn nướng. Điều đó là chắc chắn.
Không biết có phải vì tâm trạng ấy, hay vì anh không hợp với nó từ cốt lõi bên trong, mứt đậu đỏ mà Sentaro thử làm một mình vào những ngày không có Tokue vẫn còn khoảng cách rất xa để đạt được cảm giác ổn định về chất liệu. Hễ anh nghĩ rằng mình đã tiến bộ một chút rồi thì ngay sau đó mùi khét sẽ bốc lên. Lúc thì anh ninh nhỏ lửa quá lâu nên khi chạm vào đậu dính nhão nhoẹt, ngược lại lúc thì do lượng nước thoát ra quá nhiều mà đậu trở nên khô khan.
Tuy nhiên, từ khi không sử dụng mứt đậu đỏ trong thùng nhựa, nếu lúc nào mứt đậu đỏ của Tokue có vẻ như không đủ, Sentaro chỉ còn cách là trộn nó với mứt đậu đỏ anh làm. Khi Tokue nếm thử mứt đậu do bà làm với mứt đậu đỏ được trộn chung, Sentaro có cảm giác như cậu học sinh tiểu học đang chờ nhận lại bài kiểm tra.
Khi nếm thử, Tokue duỗi thẳng lưng, ngậm chiếc muỗng có mứt đậu đỏ trong miệng. Nhìn chằm chằm vào không trung, thế rồi mắt bà chuyển động trở lại khi thốt lên: “Mùi vị có chút không ổn định đấy cậu.” Tuy nhiên, không hẳn là bà phủ định với lời nói ấy, “Nhưng mà thú vị thật nhỉ,” bà nói thêm. Trong lúc chế biến mứt đậu đỏ, bà là người để ý chi tiết đến nỗi có bộ dạng kỳ lạ, thế nhưng ngược lại, lúc đã hoàn thành thì dường như lại thích thú với sự biến đổi của chất liệu hơn.
“Cháu thì nghĩ bà sẽ kêu làm lại đấy.”
“Vì nó đã ngon hơn hẳn của nhà cung cấp rồi nên cần gì.”
“Cháu không nghĩ bà lại nói thế.”
“Bởi đậu đỏ đã cố hết sức rồi.”
Khi đã làm xong việc, cách nhìn lẫn cách nói của Tokue về sự vật trở nên thoải mái hơn. Sentaro cảm thấy rất biết ơn bà về điều đó, nhưng đồng thời, cũng có khi bà trở thành mối phiền phức.
Bà dịu dàng sau khi chế biến mứt đậu đỏ xong. Và dù Sentaro có nói như thế nào rằng bà không cần xuất hiện trước mặt khách cũng được, thế nhưng Tokue chắc chắn sẽ cứ ở lại nhà bếp sau giờ mở cửa một, hai tiếng.
Việc này đương nhiên cũng có sự tình bất đắc dĩ. Tuổi nào tật đó. Cũng có phần là do cơ thể suy yếu. Tokue cứ ngồi lì rất lâu ở cái ghế trong nhà bếp, vừa ngồi bà vừa nhìn quanh quất không biết bao nhiêu lần. “Tôi mệt rồi,” bà nói. “Cái lưng…” bà há miệng ra, khuôn mặt trở nên lờ đờ. Những lúc như thế, bà dường như mất luôn cả sức lực để uống trà, đặt tạp dề trên đùi, bà cứ ngồi cố định mãi một chỗ. Bà còn có vẻ bị lãng tai nhiều hơn bình thường nên mỗi lần ở khu phố chợ có thông báo gì, bà đều ngẩng lên nhìn Sentaro và hỏi: “Có chuyện gì hả cậu?”. Quả nhiên là vào những lúc như thế, chính Sentaro cũng không thể nói là bà hãy ra về giúp cháu. Và cứ như thế rồi cũng đến lúc khách hàng ghé tiệm. Tệ hại thật, Sentaro nghĩ.
Lý do là vì, mặc dù Tokue đã cho anh thấy hành vi giống như thể bà đang cố ẩn mình dưới bóng cái kệ, nhưng không có vẻ gì là bà sắp sửa ra về cả. Hễ có khách bồng em bé đứng trước cửa kính, bà lại chường nửa mặt ra, thân thể lắc lư, “Ngoan nào, ngoan nào, ngoan nào”. Khi có một nhóm chỉ toàn con nít xuất hiện, bà sẽ cố nói sao cho Sentaro nghe thấy: “Cậu chủ à, khuyến mãi cho chúng một ít đi”. Những lúc như thế, Sentaro lại lỡ miệng nói lớn tiếng: “Bà sắp sửa về được rồi đó”. Tức thì, Tokue mở cửa sau, lẳng lặng đi về.
Một buổi chiều giữa mùa hè, khi nhiệt độ tăng cao. Sentaro cứ để tay nơi cửa tủ lạnh, miệng khẽ rên.
Dù chưa đến mức xếp thành hàng nhưng hôm đó khách đến tiệm không ngớt. Vì mứt đậu đỏ được trộn chung vào buổi sáng có vẻ như sắp dùng hết, Sentaro định lấy thêm phần bổ sung. Thế nhưng, trong tủ lạnh không còn mứt đậu đỏ nữa. Nếu như không nấu thêm mẻ mới thì không thể nhận thêm khách hàng. Cơ mà mặt trời thì vẫn còn ở trên đầu thế kia.
Vừa xin lỗi một vài người khách, Sentaro vừa treo tấm biển gỗ đề dòng chữ “Đã bán hết. Xin cám ơn” trước cửa kính. Trước kia, đây vốn là thứ chỉ để mua cho vui, rồi nó đã bị lẫn vào mớ đồ hỗn tạp trong kệ. Theo như Sentaro nhớ thì tấm biển gỗ này chưa từng một lần được treo ở đây.
Phải chăng do chuẩn bị mứt đậu đỏ quá ít? - Sentaro nhìn lại tờ giấy ghi chép lượng hàng cung cấp. So với ngày thường vẫn không có gì thay đổi. Ở thùng rác nằm kế bên bàn nướng, vỏ trứng đã sử dụng như muốn tràn ra ngoài.
Sentaro vội kiểm tra doanh thu. Tròn chẵn ba trăm cái đã được bán. Con số kỷ lục.
Sau khi kéo cửa cuốn xuống, Sentaro bước đi trên khu phố chợ đã bắt đầu nhuộm ánh tà dương. Dù có mệt mỏi nhưng cơ thể anh như đang bừng cháy. Đôi chân ấy hướng đến tiệm mì, anh vào đó uống một mình.
Đấy không phải là công việc anh muốn làm. Anh muốn nhanh chóng được tự do. Anh chỉ ước mỗi điều đó thôi. Thế nhưng, anh vẫn có cảm giác đạt được thành tựu như thế mình đã vượt qua một ngọn núi. Đến đây, Sentaro cảm thấy hoang mang. Anh dường như muốn làm gì đó để ăn mừng, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy bối rối… cảm thấy không hiểu rõ lắm vị trí mình đang đứng.
Từ giờ, anh phải làm như thế nào đây.
Hơn nữa, anh phải tìm câu trả lời ấy ngay lúc này.
Sentaro dốc nghiêng bình rượu trong lúc nghĩ ngợi.
Cảm giác trong trẻo như lúc treo tấm biển gỗ khi hết mứt đậu đỏ, liệu rằng về sau này còn có chăng. Hơn nữa, liệu có nên xem đây như một cơ hội để cân nhắc đến chuyện kinh doanh cả về ban đêm không.
Dù là lựa chọn nào, Sentaro nghĩ rằng nó đều có cả ưu điểm và nhược điểm.
Nếu như lượng hàng bán ra tăng lên thì nguồn thu của anh cũng tăng lên. Số tiền trả nợ cho bà chủ cũng có thể tăng ngay lập tức. Thế nhưng mặt khác, chắc chắn là trong anh cũng có cái tôi dường như đang muốn đầu hàng công việc. Việc vùi đầu vào sự bận rộn còn hơn cả thế này đối với Sentaro thật khó tưởng tượng. Chỉ làm bánh dorayaki thôi đã hết một ngày rồi. Lặp đi lặp lại một công việc giống nhau và cứ thế ngày tháng trôi qua.
Nhưng dù thế nào thì… Sentaro nghĩ.
Nếu như từ giờ có thể làm việc cả ngày không ngưng nghỉ, chắc chắn ngày anh được giải phóng khỏi chốn lao tù trước bàn nướng sẽ càng đến gần. Như vậy thì chẳng phải là anh nên làm việc hết mình, lấy chuyện tiết kiệm làm mục tiêu hàng đầu sao. Vì mục đích đó, Thượng đế đã mang Tokue đến cho anh. Bà làm cho anh loại mứt đậu đỏ hảo hạng với tiền lương theo giờ bèo bọt. Nếu đây không phải là cơ hội thì còn cái gì là cơ hội nữa.
Sentaro lẩm bẩm trong miệng: “Thời cơ đến rồi chăng?”. Và bằng đầu óc đã say xỉn, Sentaro nghĩ về phương thức làm việc cụ thể từ nay về sau.
Mặc dù đây là khu phố chợ tồi tàn, nó cũng có giờ cao điểm về lưu lượng người qua lại. Đó là bắt đầu từ lúc chiều tối khi người người về nhà và khách mua đồ ngày một đông. Ở những tiệm bánh trong trung tâm thành phố, cũng có tiệm chuẩn bị làm bánh từ lúc trưa, rồi lấy giờ kinh doanh bắt đầu từ chiều tối cho đến đêm khuya. Bất ngờ là phụ nữ công sở hay mấy cậu nhân viên kinh doanh sau khi nhậu xong muốn ăn đồ ngọt cũng rất nhiều. Nếu là như thế, việc đóng cửa tiệm vào lúc mặt trời còn tỏ là điều rõ ngốc nghếch.
Ít nhất thì đến tám hay chín giờ tối, anh muốn tiệm vẫn còn mở. Để đón lượng khách mới, từ nay về sau, anh không nên làm những chuyện như kéo cửa cuốn xuống trước giờ cao điểm khi mọi người về nhà nữa.
Tuy nhiên, nếu tính như thế thì ai sẽ làm lượng mứt đậu đỏ, thứ hiển nhiên sẽ phải làm nhiều lên đây?
Sentaro như đâm sầm vào bức tường ở điểm đó.
Anh không thể nghĩ rằng một người bảy mươi sáu tuổi chưa gì đã muốn ngồi xuống lại có khả năng lao động nhiều hơn mức độ hiện tại.