Chương 9
Bà có thể làm mứt đậu đỏ nhiều hơn mức từ trước đến giờ không?”
Sentaro hỏi để xác minh với Tokue về điều đó sau hôm treo tấm biển gỗ “Đã bán hết” được vài ngày. Tokue không thốt lên “Hả?” cũng không hỏi “Cái gì?,” bà chỉ im lặng nhìn Sentaro. Và sau một lúc lắng đọng, “Tốt quá nhỉ, cậu chủ,” đôi mắt bà giãn ra.
“Nhờ có bà mà khách hàng đang tăng dần ạ.”
“Mứt đậu đỏ cũng phải làm nhiều hơn đúng không?”
“Sớm thôi ạ.”
“Nếu là vậy, tôi cũng phải giúp cậu.”
Hoàn toàn không cho thấy một biểu hiện khó chịu nào, Tokue tiếp nhận việc tăng lượng chế biến mứt đậu đỏ. Và rồi hai người bàn bạc với nhau, từ bây giờ, cả hai dự định mỗi lần sẽ làm mười kilogram mứt đậu đỏ.
“Sẽ bận rộn hơn bây giờ đấy bà.”
“Có gì đâu, tốt mà cậu.”
“Tình trạng sức khỏe của bà như thế nào ạ? Bà có thể chịu đựng mức công việc nhiều hơn bây giờ không?”
“Chẳng phải là những việc cần sức lực thì cậu chủ đã làm giúp tôi rồi sao?”
“Vâng, thì là thế…”
“Vậy hãy bắt đầu luôn từ hôm nay nhé.”
Giống như khi có bà mẹ bồng con đứng trước cửa kính, Tokue lại cho Sentaro thấy thân thể bà đang lắc lư vì vui sướng.
Lần đầu tiên Sentaro mới hiểu ý nghĩa của chữ bận rộn. Vào những ngày bán được, ngay cả thời gian để duỗi lưng anh cũng không có, cứ phải tiếp tục nướng nguyên liệu. Trong lúc đó, anh cũng tiếp khách. Anh còn nhét nhân đậu vào bánh, và nhập máy tính tiền, mọi việc tiến hành song song, cùng lúc.
Tuy nhiên, Sentaro vẫn giống như từ trước đến giờ, anh không có ý định nghỉ ngơi. Anh cũng không tăng thêm ngày làm việc của Tokue. Cứ như bám dính vào cái bàn nướng, anh tiếp tục làm việc từ sáng sớm đến tối khuya.
Ngày ngày trôi qua như thế. Có lúc lên lúc xuống nhưng lượng hàng bán ra luôn duy trì ở mức tốt.
Cuối cùng, cây anh đào trước tiệm dần ướt đẫm trong những cơn mưa dài. Những tán lá trĩu nặng giọt mưa khiến màu xanh thẫm trở nên lấp lánh. Đối với cây cối thì đó là sự ẩm ướt tốt lành. Thế nhưng, đối với những tiệm bánh kẹo tươi không dùng chất bảo quản, đây là cuộc đổ bộ của một mùa khó khăn.
Nhiệt độ cao và khí ẩm là kẻ thù của mứt đậu đỏ. Mứt đậu đỏ có lượng đường dày đặc, chẳng hạn như, nếu là mứt đậu đỏ của bánh monaka thì cứ để yên cũng có thể bảo quản hiệu quả. Ngược lại, loại mứt đậu đỏ được sử dụng trong bánh dorayaki hay bánh manju thì rất yếu ớt trong việc đó. Tùy theo điều kiện mà có khi trong nửa ngày là đã biến chất mất rồi.
Sentaro cũng phải chú ý đến nguyên liệu nướng bánh. Nếu làm trước quá nhiều, bánh sẽ bị iu, nhão nhoẹt, thành ra không thể sử dụng được. Để tránh điều đó, Sentaro dự đoán trước lượng khách rồi chỉ nướng mỗi lần một ít. Vào mùa mưa, làm cái gì cũng mất thời gian và sức lực.
Thế nhưng, nhờ có mứt đậu đỏ của Tokue mà vẫn có lượng khách đến tiệm Doraharu. Dù một tay phải cầm ô, khách vẫn xếp hàng trước cửa kính. Nếu là mọi năm, vào thời điểm này, tình trạng mở cửa tiệm mà cũng như không cứ tiếp diễn thì năm nay, mỗi ngày đều trôi qua trong bận rộn.
Sentaro trở nên cảm thấy chóng mặt khi đứng trước bàn nướng cũng là từ dạo đó.
Sự bận bịu cộng với hơi nóng chồng chất lên anh.
Từ cửa kính luôn để mở, khí nóng đặc trưng của mùa này tràn vào. Máy lạnh của tiệm vẫn hoạt động, nhưng chỗ Sentaro đứng lại là trước bàn nướng đang được đốt lửa. Mồ hôi rịn ra áo bếp của anh. Sentaro vừa nướng nguyên liệu vừa uống rất nhiều nước. Tự nhiên, cảm giác thèm ăn trong anh cũng giảm đi. Dù chỉ là bánh sandwich của cửa hàng tiện lợi anh cũng nuốt không trôi. Dù vậy, cứ như bị ám ảnh, Sentaro vẫn tiếp tục làm việc không ngơi nghỉ.
Vào một ngày phải treo tấm biển gỗ đã bán hết dù hôm đó trời mưa, Sentaro cảm thấy từ trước đến nay chưa bao giờ cơ thể anh nặng nề như thế. Vừa về đến căn hộ, Sentaro ngã ngay xuống nhà bếp, anh nằm ở đó một lúc. Chuyện lên giường ngủ phải để sau khi đã uống vài ly whisky.
Ngày hôm sau.
Sentaro ở trong nhà bếp Doraharu, anh cứ ngồi khom lưng trên ghế. Anh bỏ mứt đậu đỏ mình nấu vào nồi Sawari. Công đoạn ủ mật đã gần xong. Nếu dùng sạn gỗ để phân chia, trộn lượng bổ sung vào mứt đậu đỏ của Tokue thì công việc sẽ hoàn thành.
Biết được các công đoạn cơ mà Sentaro vẫn không thể làm gì. Cơ thể anh không chịu cử động. Tắm mình trong hơi mát của máy lạnh, Sentaro cứ ngồi cố định một chỗ. Chỉ cử động ngón tay thôi cũng khó khăn.
Ngày hôm đó, Sentaro đã không thể mở cửa tiệm.
Anh cứ ngồi yên rồi không biết từ lúc nào đã ngủ mất, lúc mở mắt ra, kim đồng hồ chỉ giờ đã gần trưa. Đến khi đó, cuối cùng anh mới cử động cơ thể được, nhưng không hiểu sao anh chẳng có chút tâm trạng gì muốn kéo cửa cuốn lên. Sentaro bọc mứt đậu đỏ lại, trong lúc ấy, không biết bao nhiêu lần anh thở hắt ra từng hơi ngắn. Trước khi cho bột đã bọc vào tủ lạnh, Sentaro lại ngồi xuống ghế lần nữa.
Cởi áo bếp, Sentaro bước ra khỏi tiệm.
Từ sáng sớm, trời vẫn còn mây mù, thế nhưng bây giờ ánh sáng phản chiếu chói lòa lên mặt đường lại ở ngay phía kia.
Tia nắng quá gắt khiến Sentaro nhăn mặt lại, anh bước vào bóng tán cây anh đào.
Chú ve sầu đã đến từ lúc sáng sớm kêu rít một tiếng rồi bay đi mất.
Hai tay chạm vào vỏ cây xù xì, Sentaro chỉ vừa kịp đứng vững. Những giọt mồ hôi mệt mỏi túa ra toàn thân. Anh cứ dựa người vào thân cây anh đào, mắt nhìn những chiếc lá dao động trong gió. Màu xanh thẫm trên ngọn cây. Đó là thứ duy nhất mà Sentaro có thể nắm giữ trong tầm mắt.
Thế rồi dường như thấp thoáng trong những chiếc lá, khuôn mặt mẹ anh hiện ra. Dạo Sentaro còn ở trong tù, mẹ anh đã đến gặp anh không biết bao nhiêu lần. Từ bên kia tấm kính ngăn cách, người mẹ mà anh có thể thấy rằng dường như đã già đi rất nhanh lúc nào cũng giữ im lặng.
Bất giác, nước mắt Sentaro chực rơi. Vì có thể nó sắp trào ra, Sentaro tránh khu phố chợ đông người qua lại, anh đi ra con đường men theo tuyến đường ray xe lửa. Sentaro nhận ra phía trước cũng như phía sau đều không thể đi được, anh nhìn thấy không biết bao nhiêu là xe điện đang băng qua. Đứng ở đây khiến bản thân anh cảm thấy lo sợ, Sentaro đi bộ về hướng khu dân cư.
Bầu trời trong xanh không gợn bóng mây, ánh nắng rực rỡ không ngừng rọi xuống. Sentaro cảm thấy rất rõ rằng chỉ có phong cảnh là thanh tao, còn riêng bản thân anh thì thật thảm hại. Thời gian lãng phí dường như xoắn quanh dưới đôi chân anh. Sentaro nghĩ bản thân anh cũng như rác rưởi. Anh đi qua hết con hẻm này đến con hẻm kia. “Chết đi,” trong không trung có ai đó đang thì thầm như thế.
Sau khi đã lang thang đây đó đến độ không còn chút ký ức gì về việc mình đã đi đâu, Sentaro cuối cùng cũng quay trở về căn hộ. Sentaro cứ nằm lăn qua lăn lại trên tấm nệm vẫn để nguyên không dọn.
Trong lồng ngực anh, máu như đang đông lại, tại đó nhiệt huyết hao mòn đã thoát ra.
“Chết đi. Chẳng phải chết là tốt hơn sao.”
Sentaro như bị hút vào bên trong giọng nói ấy, anh chìm xuống đáy sâu. Như một người bị đuối nước, anh cứ hít vào thở ra từng hơi ngắn. Dù vậy, anh đã nhìn thấy một giấc mơ nào đó. Mồ hôi nhớp nháp, hơi thở hổn hển, bản thân Sentaro đang tuyệt vọng đấu tranh ở một nơi anh không rõ hình dáng ra sao.