Chương 29
Bầu trời nhuộm ánh hoàng hôn trải rộng trước mắt. Màu xanh trong đang dần bị sắc đỏ xâm chiếm. Mọi vật thu vào tầm mắt, tất cả đều được phủ ánh viền chuyển sắc lấp lánh ấy. Chìm trong ánh trời chiều từ hướng chính diện, nhà mồ cũng rực rỡ như thể nó chính là nguồn sáng.
“Bà vào tổ chế biến bánh kẹo vì bị Toku dụ dỗ, đó là sau khi bà tự tử bất thành.”
Trong lúc dạo bước với ánh mặt trời chiếu sau lưng, bà Moriyama giơ bàn tay trái lên cao để Sentaro và Wakana nhìn thấy.
“Bà đã cắt cổ tay đấy. Nhưng vết cắt không đủ sâu nên bà còn sống. Dù sao thì nó cũng chỉ là cơn đau dữ dội nối tiếp cơn đau dữ dội từ lúc phát bệnh mà thôi. Ngón tay bà đã bị cong, bàn tay thì có lỗ hổng, khuôn mặt cũng bị sưng lên đến mức không thể trở về trạng thái như lúc đầu nữa. Cục bướu nổi lên ở đầu, ở mặt, và có mủ. Bà chán ghét tất cả những thứ đó nên đã cắt cổ tay.”
Trong lúc đi bộ đến nhà thờ, bà Moriyama tiếp tục câu chuyện dường như đang giày vò bà.
“Đau đến độ có thể gây ra những biến đổi bất thường về mặt tinh thần. Khi nỗi đau ấy cứ tiếp tục, cũng có người đã tự mình chọn cái chết. Lúc đó, bà cũng nghĩ mình đã đến giới hạn rồi. Thế nhưng, vì một lý do vô hình nào đó, bà vẫn còn sống. Và rồi Toku bảo bà hãy làm bánh kẹo đi. Hãy cùng nhau sống. Khi bà đang ở trong nỗi phiền muộn dai dẳng vì sống không được, chết cũng không xong tại khu cách ly này, bà ấy đã nói với bà như thế. Và còn nói biết đâu bà sẽ thích nữa. Rồi cái chuyện mình đề cập ấy đã bắt đầu. Lối nói ưa thích Toku hay dùng đại loại là hãy lắng nghe, hãy dỏng tai nghe ngóng. Hoặc là mấy chuyện như ngọn gió nơi những hạt đậu đỏ đã đi qua, hay là bầu trời, hãy tưởng tượng đi.”
“Cháu cũng… Nhưng vì bà Tokue đã làm ra loại đậu đỏ ngon như thế, cháu nghĩ rằng chắc chắn bà ấy đã nói thật.”
“Ừm, cái đó có thể đúng nhưng mà…” bà Moriyama tiếp tục câu chuyện ban nãy.
“Bà cũng từng cố gắng khá nhiều để thực hiện những hành vi xoay quanh việc lắng nghe theo lời Toku nói, chẳng hạn như dỏng tai nghe ngóng, áp sát tai vào những hạt đậu đỏ. Thế nhưng, bà chẳng nghe được gì cả. Mấy thứ như lời nói của đậu đỏ. Cậu chủ thì thế nào? Cháu có nghe được không, lời nói của đậu đỏ ấy?”
Sentaro đang bước đi trong im lặng, “không ạ,” anh lắc đầu.
“Tuy nhiên, cháu nghĩ lời nói ấy có nghĩa là hãy gần gũi với những hạt đậu trong tâm thế như vậy.”
“Đúng là vậy. Thế nhưng, vì Toku cứ lặp đi lặp lại quá nhiều lần lối nói ưa thích ấy mà cả bà cũng thấy hơi ngán ngẩm. Thậm chí mọi người xung quanh bắt đầu kháo nhau rằng những điều Toku nói là dối trá. Toku từng có thời bị cô lập trong tổ chế biến bánh kẹo đấy.”
“Chuyện như thế đã xảy ra hả bà?”
Đó là chuyện Sentaro hoàn toàn không biết.
“Lúc đó bà ấy đã nói rồi. Suốt cả một đêm đấy. Nói lý do tại sao lại nói những chuyện như thế. Tất cả đều làm bà thấy hoang mang.”
“Và sau đó thì thế nào ạ?”
“Bà không muốn làm tụi cháu thất vọng đâu… nhưng mà, lúc đó Toku cũng đã nói rồi. ‘Không thể có mấy chuyện như nghe được tiếng nói của đậu đỏ đâu.’ Bà ấy nói rằng ‘thế nhưng, nếu cứ nghĩ mình nghe được và tiếp tục sống, biết đâu chừng lúc nào đó có thể nghe được. Làm thế khiến tôi cảm thấy mình như một thi sĩ, đó chẳng phải là cách để chúng ta tiếp tục sống hay sao?’. Toku đã nói thế đấy. Nếu chỉ nhìn thấy mỗi hiện thực thôi, tôi sẽ muốn chết. Để vượt qua hàng rào này, chỉ còn cách sống với tâm hồn đã vượt rào.”
“Bà Tokue đúng là người như vậy ạ. Không hiểu sao mà cháu có cảm giác như đã vượt qua được ranh giới rồi.”
“Ranh giới gì ạ?”
Wakana hỏi lại. Trong đầu Sentaro, hình ảnh người thiếu nữ đưa anh xem những cánh hoa ngâm muối dưới tán cây anh đào nở rộ lại hiện về.
Sentaro định nói thành lời những điều ấy, thế nhưng anh lại im bặt.
Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện đó. Sentaro nghĩ thế.
Ba người đã đến trước nhà mồ. Bà Moriyama chắp tay hướng về ngọn tháp đang chìm trong ánh tà dương. Sentaro và Wakana cũng chắp tay. Thế nhưng, bà Moriyama nhanh chóng buông tay xuống, bà bắt đầu bước đi trên con đường nhỏ kéo dài đến hướng khu rừng.
“Ủa?” Sentaro ngẩng đầu lên. Wakana cũng nhìn bà Moriyama mà không hiểu lý do.
“Bà Moriyama, ở đằng đó ạ.”
“Ừm. Ở đằng này đấy cháu.”
“Vì bà đã nói bà Tokue ở nhà mồ…”
Bà Moriyama đã vẫy tay ra hiệu nên cả hai cùng bước vào con đường nhỏ. Vì hai bên đường chỉ toàn cây nên mọi vật đột nhiên tối hơn so với con đường trước nhà mồ. Trời vẫn còn rực sắc đỏ nhưng ở hướng con đường nhỏ, đêm tối đã bắt đầu.
Chậm rãi bước đi, bà Moriyama tiếp tục nói:
“Bà thích câu chuyện của Toku. Bà ấy nói cứ suy nghĩ mọi thứ tự do như thế cũng hay mà. Chỉ vì bà ấy bảo vậy mà ngay cả khi dạo bước trên con đường tản bộ này, bà cũng bắt đầu cảm giác hình như có thể đi đến một thế giới khác ở đâu đó. Nhưng Toku chắc chắn đã không nói dối đâu.”
“À ừm, chắc là vậy ạ.”
“Chắc chắn. Không phải lời nói dối đâu.”
Bà Moriyama dừng chân ở hướng kia. Đó là nơi cây sồi, cây tùng và những bụi cây mọc xen lẫn nhau, xung quanh tối hơn hẳn. Bầu trời nhìn qua kẽ hở của những tán cây có màu đỏ rực.
“Bà ấy mất cũng được khoảng một tuần trước rồi nhỉ? Vào buổi đêm ấy mà, sau khi cùng uống ca cao trong phòng bà, Toku đã kể chuyện, về một trải nghiệm kỳ lạ.”
Wakana đứng lại gần kế bên Sentaro.
“Yên tâm đi cháu, không phải chuyện đáng sợ chút nào đâu. Câu chuyện của Toku là… khi đang đi trên con đường này vào khoảng thời gian cũng cỡ bây giờ, bà ấy đã lần đầu tiên nghe được tiếng nói ấy.”
“Tiếng nói nào ạ?”
“Tiếng của cây.”
Không biết phải đáp lại như thế nào, Sentaro chỉ nói: “Thế hả bà?” Wakana cứ đứng sát bên Sentaro không rời.
“Bà ấy bảo rằng dù tôi cứ nói với người khác hãy lắng nghe tiếng đậu đỏ nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe được. Tiếng nói ngoài con người.”
“Sao lại có thể ạ?” Giọng Wakana khàn đi.
“Đó là câu chuyện Toku nói lúc cười đùa thôi cháu à, nhưng mà, ừm… bà ấy nói là nghe được câu ‘đã rất cố gắng rồi’.”
“Cây nói ạ?”
“Ừm. Mỗi lần Toku đi dạo, những cây xung quanh khu vực này đều trò chuyện. Cây nói rằng bà đã rất cố gắng rồi, bà đã vượt qua được rồi. Toku nói lần đầu tiên đã nghe được như vậy. Bà không thể quên khuôn mặt Toku khi kể chuyện đó. Bà quen Toku từ lúc bà ấy còn trẻ, bà cũng tham dự cả tiệc kết hôn đơn sơ ấy nữa. Thế nhưng, đó là lần đầu tiên bà nhìn thấy khuôn mặt Toku hạnh phúc đến thế. Dù sao đi nữa, bà cũng muốn kể chuyện này cho các cháu nghe vì các cháu là những người có liên hệ mật thiết với Toku. Bởi những cuộc đời giống như Toku không phải lúc nào cũng được đồng cảm. Bởi những nỗi bất hạnh không hẳn đã chấm dứt. Nhưng bà nghĩ cây đã thực sự thì thầm. ‘Bà đã vượt qua được rồi, Yoshii Tokue. Bà đã rất cố gắng.’ Bà nghĩ cây nói như thế đấy. Vậy nên là…”
Bà Moriyama chỉ tay về một mảnh đất gần đó, ngón tay cong dường như đang cố duỗi thẳng ra.
“Đây là nơi mà khi có ai đó trong bọn bà qua đời, chỗ này sẽ trồng thêm một cây.”
Wakana bám chặt vào lưng Sentaro.
Sentaro lướt mắt qua những hàng cây xung quanh.
Từng cây từng cây một ở đây là bằng chứng cho sinh mệnh của những con người đã đi qua kiếp nhân sinh nơi này.
“Trời đã tối rồi, nhưng mà… cây của Toku là cây này.”
Ngay gần mô đất được đắp lên có trồng một cây non.
“Mọi người đã bàn bạc với nhau, cuối cùng tất cả quyết định trồng cây Somei Yoshino*. Vì Toku rất thích hoa anh đào cháu nhỉ. Hình như bà ấy sinh ra và lớn lên ở gần thành phố Shinshiro của tỉnh Aichi. Toku nói là hoa anh đào ở đó đẹp lắm. Rồi cứ hay nói là muốn ngắm hoa ở đó lần nữa. Và cây sồi đằng sau cây đó là cây được trồng lúc chồng Toku mất đấy.”
•
Một loại anh đào lai ghép ở Nhật Bản, được gieo trồng rất lâu đời tại Yoshino và một số nơi khác. Hiện nay nó là giống cây anh đào được gieo trồng phổ biến nhất để lấy hoa trong khu vực ôn đới khắp thế giới.
Sentaro và Wakana ở sau lưng anh, cả hai không nói gì, chỉ lặng nhìn cây. Mỗi lần có cơn gió thổi qua làm lay động cành lá, cả khu rừng lại phát ra tiếng xào xạc.
‘Hãy lắng tai nghe đi cháu’, dường như anh có thể nghe được tiếng Tokue từ rất gần.
Sentaro tiến gần hơn một bước đến cây non. Anh khẽ miết tay lên sự sống mới được hình thành.
“Bà Tokue.” Đầu ngón tay Sentaro dịu dàng vuốt ve những cành cây non.
Ngay lúc đó, bà Moriyama ở phía sau lưng anh thốt lên một tiếng ngạc nhiên: “Chà!” Sentaro lướt mắt về hướng bà Moriyama đang nhìn.
Nơi ấy có bóng phản chiếu của dãy tường đông thụ hướng đối diện khu rừng. Và như thể xuất hiện ngay từ đó, vầng trăng tròn với ánh sáng trong vắt đang nhô lên.
Wakana cũng cất tiếng: “A!”.
Gió lay động những hàng cây, mặt trăng qua những cành lá có lúc bị ẩn đi, có lúc bị chia cắt. Dù vậy, ánh trăng tròn vẫn soi sáng nhóm Sentaro trong chuyển động nhịp nhàng.
Sentaro thì thầm với cây non: “Trăng lên rồi bà ạ”.
• HẾT •