Chương 1 Đồng nghiệp 1 KANOU RISAKO
A lô, cậu còn thức không?
Đang ngủ à? Thế thì dậy ngay đi. Chuyện này nhắn tin không hết được. Tất nhiên, chuyện gấp, tin nóng đấy! Hôm nay ấy, lần đầu tiên trong đời cảnh sát đến gặp mình để thẩm vấn.
Vi phạm luật giao thông á? Không! Chẳng phải chuyện vớ vẩn đấy, mà mình cũng không làm gì sai cả.
...Chuyện về vụ án ở công viên Shiguretani cơ.
Không biết hả? Thế là cậu chưa xem tin tức rồi.
Tối hôm qua, tất cả các đài đều đưa tin ầm ĩ về vụ phát hiện một cái xác trong khu rừng thuộc công viên Shiguretani thành phố T, tỉnh T. Nghe nói nạn nhân bị đâm mười mấy nhát khắp cơ thể trước khi bị tẩm dầu thiêu.
Cậu biết vụ này không?
Chẳng biết chuyện ấy thì có can hệ gì tới mình nhỉ? Đúng rồi, hôm qua nghe tin thì mình chỉ ngạc nhiên chút đỉnh thôi, vụ việc kinh khủng như vậy lại xảy ra ở ngay thành phố mình đang sinh sống mà. Hiện trường cách chung cư nhà mình chưa tới ba mươi phút chạy ô tô, mình không hề nghĩ rằng có người quen nào đó của mình lại liên quan đến vụ án đó.
Lại còn bị cảnh sát tìm đến cơ quan hỏi chuyện nữa. Lúc nghe tin có cảnh sát đến, mình chỉ nghĩ chắc là cuối cùng đã tóm được kẻ trộm rồi. Cả khi trưởng phòng gọi “Này Kanou, đến đây rồi dẫn vào phòng họp, mình vẫn định nói về mấy cái bánh pudding bị lấy trộm đấy.
Cơ mà lí do cảnh sát đến lại là vì vụ ở công viên Shiguretani.
Đã thế họ còn nói nạn nhân là người của công ty mình nữa chứ. Mình chẳng hiểu bản thân dính phải trò đùa xấu tính của trưởng phòng hay bị làm sao, phải thử tự nhéo má xem có đang nằm mơ hay không.
Thế nhưng, khi nhìn thấy những người được giới thiệu là cảnh sát hình sự, mình liền nhận ra đấy không phải trò đùa nào hết. Hai anh cảnh sát trạc ba mươi, bốn mươi tuổi, tuy dáng người khá giống mấy ông chú ẻo lả ở công ty nhưng ánh mắt rõ ràng rất khác. Gặp phải ánh nhìn của hai người đó cùng một lúc, mình như chết trân tại chỗ luôn.
Mình đứng đờ người ra, nghe họ nói tên của nạn nhân.
... Là chị Miki Noriko.
Mình nhớ bản thân đã nhẩm đi nhẩm lại cái tên đó trong đầu mất một lúc. Cái tên ấy cực kì quen thuộc, thế mà càng nhẩm mình lại càng cảm thấy xa lạ. Xa lạ đến nỗi cuối cùng mình không còn nhận thức được rằng đó là một cái tên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bởi vì nạn nhân đã bị sát hại theo một cách dã man mà mình khó có thể chấp nhận được nhất.
Trước đây mình từng kể với cậu ở chỗ làm có một chị vào trước mình hai năm, xinh đẹp cực kì rồi đúng không? Là chị ấy đấy.
Vì là người đẹp nên mới bị chuốc lấy thù hằn á? Đừng nói ngốc nghếch như thế chứ. Chị Noriko không phải loại người đẹp rẻ tiền ấy đâu. Kể về sự tuyệt vời của chị ấy thì mình tin là có nói cả đêm cũng không hết.
Thế nhưng khi cảnh sát hỏi về chị ấy thì mình lại chỉ có thể trả lời những chuyện bình thường mà thôi.
Chị ấy là một đàn chị tốt bụng này, luôn quan tâm, chăm sóc đàn em này. Mình không thể nghĩ là có ai lại ghen tị với chị ấy.
Mình cảm thấy thế. Cảnh sát chắc hẳn sẽ bỏ ngoài tai mấy lời mình nói và dựa trên yếu tố tiên quyết rằng chị Noriko là một người đẹp để tìm kiếm những ai có thái độ ghen ghét với chị ấy thôi.
Nhưng mà nét đẹp của chị Noriko không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài đâu nhé. Giống như Bạch Tuyết hay Lọ Lem, mọi nàng công chúa trong truyện cổ tích đều có tâm hồn trong sáng, đẹp đã phải không nào? Quá nửa số người trên thế gian này đều lớn lên cùng những câu chuyện đó như một lẽ đương nhiên, vậy tại sao họ lại mặc nhiên quy kết rằng trong thế giới thực, những người có sắc đẹp thường mang tâm địa xấu xa chứ.
Mặc dù bản thân mình cũng là một trong số đó.
Công ty mình mỗi năm đều bố trí các nhân viên nữ mới vào về từng phòng ban, hai người cùng một chỗ, và những tiền bối có hai năm kinh nghiệm thuộc cùng bộ phận sẽ giữ vai trò người hướng dẫn để chỉ bảo công việc trong vòng một năm. Nội bộ công ty gọi các cặp đôi như thế là “cộng sự”, nhưng mình nghĩ cậu cứ hình dung đến mối quan hệ sư phụ - đệ tử thì sẽ dễ hiểu hơn đấy. Hoặc là quan hệ kiểu đàn anh - đàn em trong hoạt động câu lạc bộ cũng được.
Người chịu trách nhiệm hướng dẫn không thể là các tiền bối vào làm việc trước có một năm được. Hoạt động câu lạc bộ hồi cấp hai, cấp ba cũng như thế mà. Này nhé, những người vào trước một năm thường ra vẻ ta đây là đàn anh đàn chị, hay thể hiện mình giỏi giang, ra oai với người mới vào; còn những người vào trước hai năm lại đối xử với bọn mình rất tử tế, không phải sao?
Cái này mình cũng không rõ tại sao, nhưng thường thì ta của năm thứ nhất sẽ không muốn bản thân trở thành kiểu người tiền bối trịch thượng như vậy, thế mà sang năm thứ hai lại hành xử y sì với đàn em khoá dưới. Rồi năm thứ ba mới trở nên dễ tính. Tóm lại là, năm thứ nhất thì bị dồn ép, năm thứ hai trả đũa và cuối cùng phải đến năm thứ ba mới bắt đầu có chút rộng rãi trong tình cảm. Có lẽ ở bất kì thế giới nào cũng cần phải đi theo giai đoạn, nếu không sẽ không thể trưởng thành được.
Đàn ông không thế ư? Đồ ngốc! Vì cậu đang làm cây bút tự do, công việc không dây dưa, ràng buộc nên mới có suy nghĩ như thế. Chứ cái thời lao vào đánh đấm nhau, lăn cả xuống để rồi sau đó lại nhìn nhau cười xoà đã qua lâu rồi. Cứ nhìn mấy tay đàn ông con trai ở công ty, mình lại nghĩ có lẽ nên thay đổi bộ Nữ (女) trong chữ Hán của “ghen tức” (嫉妬) thành bộ Nam (男) hết mới phải.
Thế này nhé, mấy người hay tụ tập, tung tin nói xấu người khác trong phòng pha trà là các nhân viên nữ. Nhưng mà này, dám mở miệng nói những điều đó trước mặt nhiều người thì vẫn bình thường chán. Mấy tay đàn ông thậm chí còn không có dũng khí làm điều đó, chỉ biết lên mạng sử dụng tên nặc danh viết vớ viết vẩn.
Thấy đồn là có cả một trang web ngầm [*] của công ty. Tuy không phải là doanh nghiệp lớn được niêm yết trên phần thứ nhất [*] của sàn chứng khoán, nhưng ổn định và thoải mái là điểm mạnh của Mĩ phẩm Hinode. Tin này mà lộ ra ngoài thì mất hết thanh danh cho mà xem.
Mình huyền thuyên lạc đề quá rồi. Cộng sự của mình là chị Noriko; một năm vừa qua, mình được chị giúp đỡ rất nhiều.
Lúc đầu, khi nghe giới thiệu về chị Noriko, mình đã không thể cất nổi lời chào vì chị ấy quá đẹp. Này, mình nhớ có người từng nói rằng không được lên tiếng trước với người có vị trí cao mà. Cảm giác lúc đó kiểu như những tay quý tộc đang đứng đợi để được Vương hậu Marie Antoinette [*] cất tiếng gọi trong cung điện Versailles [*] ấy, à không phải, có lẽ đó là cảm giác của một thường dân, không, một tên nô lệ bị dẫn đến thì đúng hơn. Mình đã suýt khóc đấy, mất bao công sức mới được vào đây làm việc, ấy vậy mà sao tương lai lại mịt mù thế cơ chứ.
Mình phát ghen với cái Mi, con bé ấy vào công ty cùng đợt và được bố trí cùng phòng với mình. Bởi cộng sự của nó là chị Shirono Miki, chị ấy có vẻ rất tử tế, khuôn mặt ngây thơ, chất phác. Đúng, đúng, đều là Miki cả.
Cùng đọc là “Miki”, nhưng viết ra thì chữ Hán trong họ Miki của chị Noriko là ba cái cây (三木), còn tên Miki của chị Shirono lại mang nghĩa nàng công chúa xinh đẹp (美姫). Do hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau và dễ nhầm lẫn nên tất cả mọi người đều gọi chị Miki Noriko là Noriko, còn chị Shirono Miki là Shirono.
Nhưng mà chỉ chưa đầy một tuần, mình đã dần cảm thấy bản thân thật may mắn vì có chị Noriko là cộng sự.
Cách chỉ bảo công việc của chị Noriko rất xác đáng. Những lúc hết việc thì chị ấy hay dẫn mình tới mấy nhà hàng thời thượng mời ăn, còn thường xuyên tặng mình quà nữa.
Chị Noriko nói vì đang sống cùng gia đình nên không mấy khi phải dùng đến tiền bạc. Nhưng chị ấy thích mua sắm, bảo rằng tặng quà cho người khác là một cái gì đó giống như sở thích vậy. Mình cũng muốn được thử nói mấy câu như thế. Tiền lương hiện tại của mình hầu như chỉ đủ trang trải tiền nhà và sinh hoạt phí hằng tháng thôi.
Những thứ chị Noriko tặng mình khi là túi xách, lúc thì khăn tay, tuy không phải là các món hàng hiệu nổi tiếng nhưng đều rất tốt và dễ sử dụng. Khi đi ăn uống cũng vậy, những quán chị ấy đưa mình đến tuy không quá sang trọng, nhưng không khí thoải mái, đồ ăn thì rất ngon. Chị ấy bảo bản thân thích rượu nhưng tửu lượng không tốt, nên ở mỗi quán chị ấy sẽ tìm kiếm loại rượu phù hợp nhất với bản thân, chị ấy cũng cho mình uống chung loại rượu ưa thích của chị ấy nữa.
Mình còn được chị Noriko dạy cho cách trang điểm và hướng dẫn lựa chọn trang phục nhé. Quần áo của mình toàn đồ không thương hiệu, nên có lần cao hứng, mình đã nói là không cần mấy cái đồ hiệu đồ hiếc gì cả. Nghe thế, chị ấy khuyến mình rằng không phải cứ mua đồ đắt tiền là tốt, nhưng vẫn nên chuẩn bị cho bản thân một bộ để dành cho những dịp thật quan trọng. Nói ngắn gọn là cái gì ra cái đó.
Với mình thì đó chính là chiếc đầm hàng hiệu nổi tiếng của Pháp mình mua tại cửa hàng thời trang tuyển chọn [*] chị Noriko giới thiệu.
Mình chẳng qua chỉ là một đứa con gái quê, lên đại học thì học trường công lập của địa phương, đến khi đi làm lại chui vào một công ty nằm tại chỗ còn hẻo lánh hơn nữa trong tỉnh, hoàn toàn không có cơ hội đặt chân tới chốn phồn hoa đô hội. Thế nhưng, khi ở bên cạnh chị Noriko, dù có ở nông thôn, mình vẫn cảm thấy bản thân đang dần trở thành một cô gái trưởng thành đầy bóng bẩy.
Cậu thấy buồn cười hả? Vì nó khác với hình ảnh cô nữ sinh trung học quê mùa ngày trước của mình mà nhỉ.
Nhưng mà cứ được người khác đối xử tốt mãi như thế cũng không hay, đúng không nào? Thế là sau khi nhận được khoản tiền thưởng đầu tiên, mình đã ngỏ ý thết đãi chị ấy một bữa. Cậu biết chị Noriko đã nói gì khi mình mở lời mời không?
Em không cần trả ơn chị như thế. Hồi mới vào, chị cũng được cộng sự của mình đối xử rất tốt. Chị ấy năm ngoái đã lấy chồng và nghỉ việc ở công ty rồi, nhưng đó là một người phụ nữ cực kì tốt bụng. Chị thực sự thấy may mắn vì vào công ty này và gặp được người như thế. Chị muốn trở thành người như chị ấy và chỉ đang bắt chước những gì chị ấy đã làm thôi. Vì vậy Risako này, nếu em muốn trả ơn thì sau này nếu có làm cộng sự dạy dỗ đàn em, hãy đối xử tốt với em ấy là được.
Cậu thấy chị ấy tuyệt vời không? Chết chửa! Mình sắp khóc đến nơi rồi!
Đấy, mình đã được chị ấy lo lắng, chăm sóc suốt như thế đấy. Có lẽ người hiểu mình nhất kể từ khi trưởng thành chính là chị Noriko.
Chắc cậu còn nhớ, mình rất khá môn toán nhưng do cẩu thả nên hay sai sót linh tinh. Đến cả điểm đó mà chị ấy cũng nhanh chóng nhìn ra, mỗi lần đều kiểm tra hoá đơn, sổ sách giúp. Mình nghĩ nhờ thế mà đến giờ mình mới có thể chưa để xảy ra sai sót gì lớn lắm. Thời buổi này, mới tốt nghiệp xong chân ướt chân ráo đi làm mà bị đuổi việc thì tương lai coi như chấm hết.
Không chỉ công việc đâu nhé, cả sở thích của mình chị ấy cũng rất quan tâm và đoán trúng phóc, mặc dù chưa trực tiếp hỏi đến bao giờ. Cậu còn nhớ tin nhắn hôm trước mình gửi nói về chuyện dạo này mình đang kết Anh em Serizawa không? Mình còn bảo là cuối tuần có buổi hoà nhạc ở Tokyo, nên nếu tiện thì thử đi xem ấy. Thực ra mình cũng không mong là cậu sẽ đi, nhưng ít nhất cậu đã thử tìm hiểu trên Youtube xem thế nào rồi chứ hả? Chưa á?... Tệ quá đấy!
Không phải là nghệ sĩ hài đâu. Đó là Serizawa Yuuya và Serizawa Masaya, hai anh em nghệ sĩ violin đang rất được phái nữ tầm hai mươi, ba mươi tuổi yêu thích. Họ ra tới năm album rồi và có cả fan club nữa.
Mình và violin không ăn nhập gì với nhau á? Có vẻ đúng thế thật. Mình ngày xưa đều có duyên gì với mấy thú vui về văn hoá văn nghệ đâu.
Cuối năm vừa rồi, đúng vào giai đoạn cực kì bận rộn, chị Noriko tặng mình một đĩa CD nhân dịp Giáng Sinh. Mình tuyệt nhiên không hứng thú gì tới thể loại nhạc cổ điển, và dù đã chắc mẩm lần này chị ấy sẽ đoán sai, nhưng khi vừa bật đĩa lên nghe thử, không hiểu sao nước mắt mình cứ thế lã chã rơi.
Mình cảm thấy như đang được che chở trong một vòng tay ấm áp, được động viên, an ủi rằng mọi thứ đều ổn cả. Đắm chìm trong những âm thanh êm dịu đó, mình xúc động vô cùng, hoá ra đấy chính là hơi ấm mình đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Đã thế, hai anh em họ đều rất bảnh trai nhé. Ghép hai chữ Hán đầu tiên trong tên của hai người lại sẽ được từ “yuuga” chữ Ưu và chữ Nhã ấy, có nghĩa là thanh tao và lịch lãm. Quả nhiên ở hai người họ toát lên phong thái như vậy thật. Người anh Yuuya năm nay hai mươi sáu, hơn mình ba tuổi, còn Masaya hai mươi ba tuổi bằng mình. Mình thích Yuuya hơn. Cách chơi đàn tinh tế của Masaya hợp gu mình, nhưng cậu ta sinh tháng Hai nên thôi, cho qua. Dù là đồng niên nhưng cứ kém tuổi thì nhất định không được. Hồi cấp ba mình và cậu tay chơi thân, nhưng lí do mình không hò hẹn với cậu là vì sinh nhật của mình sớm hơn cậu tận ba tháng.
Giờ mới nói thì có ích gì á? Xin lỗi! Xin lỗi nhé!
Mình rất muốn đi xem buổi hoà nhạc đó một lần, nhưng chắc gì họ đã chịu đến cái vùng quê nửa mùa này cơ chứ.
Hôm nay vì nhớ chị Noriko, mình quyết định sẽ bật đĩa CD đó nghe khi ngủ.
Nhưng có lẽ mình cũng chẳng ngủ được đâu. Thật sự, tại sao một người tốt như thế lại bị sát hại chứ? Nghe mình nói đến đây chắc cậu cũng có suy nghĩ tương tự đúng không?
Đàn ông? Ý cậu là người yêu của chị Noriko á?
Chuyện này thì mình chưa từng nghe qua. Mặc dù được đối xử rất tử tế, nhưng mình không thể hỏi han về chuyện riêng tư của chị ấy được. Người ta vẫn nói càng thân thiết càng phải giữ ý đấy thôi. Chị Noriko chưa từng chủ động nhắc tới chuyện yêu đương, cũng chưa từng hỏi mình có người yêu hay chưa. Chị ấy không phải là người hay nói về mấy chuyện suồng sã như thế.
Dường như chị ấy chỉ quan tâm tới những thứ giúp tâm hồn thêm phong phú thôi, kiểu mấy món đồ đẹp hay những món ăn ngon chẳng hạn. Nói thế chứ mình không tưởng tượng được một người xinh đẹp như chị ấy lại không có người yêu. Nhưng mình nghĩ xung quanh đây chẳng có ai hợp với chị Noriko cả. Ở công ty thì mình có thể khẳng định ngay là không có.
Kẻ bám đuôi à? Mình không thấy chị ấy có vẻ đang gặp vấn đề với mấy chuyện như thế, nhưng với một người xinh đẹp như vậy thì cũng có khả năng lắm.
Nhất định thủ phạm là một kẻ bất bình thường. Mong cảnh sát mau mau tóm cổ hắn. Mình hận hắn suốt đời. Hắn là kẻ đã cướp mất một người quan trọng của mình mà.
Có lẽ mình sẽ chẳng thể gặp được người như chị Noriko thêm lần nào nữa. Mình muốn tiếp tục được ở bên chị ấy, tiếp tục được chị ấy bảo ban, dạy dỗ. Chị ấy hứa tuần sau sẽ dẫn mình đi thưởng thức món đậu phụ ngon tuyệt, vậy mà giờ lại trở thành cuộc nói chuyện cuối cùng của cả hai rồi.
Đậu phụ ăn không đã bụng á? Này, này, mình ghét đấy nhé. Giống hệt kiểu ăn nói của tổ trưởng Shinoyama chỗ mình.
Chắc cậu vẫn còn nhớ cứ đến quán nhậu là kiểu gì mình cũng gọi món đậu phụ chiên giòn [*] đầu tiên. Mấy hôm trước, khi đi ăn cùng các anh chị trong phòng, mình cũng làm y chang như vậy. Vì thấy bảo trong thực đơn định sẵn không có món đấy mà. Cũng vì đã khá thân quen với mấy người trong công ty nên mình mới lần đầu tự mình gọi món. Ấy vậy mà tên tổ tưởng Shinoyama tương ngay cho một câu rất khó chịu, “con gái thường thích mấy cái thứ ăn không đã bụng như đậu phụ đậu phiếc nhỉ”. Mình cứ tưởng tên này là người tuyệt vời lắm nên hơi sốc một tí.
Ngay lúc đấy, chị Noriko liền nói chị ấy cũng thích ăn đậu phụ và mời mình tuần sau đi luôn, vì chị ấy biết có một quán đậu phụ rất ngon. Nghe nói ở đó có món đậu phụ vừng chiên giòn [*] . Miếng đậu phụ nóng hổi vừa cho vào miệng là tan ngay trên đầu lưỡi, hương vị đậm đà của hạt vừng ngập tràn trong miệng. Trời ơi! Chỉ tưởng tượng thôi đã sắp ứa nước miếng ra rồi. Nhưng mình chưa hỏi tên quán là gì.
Gì? Cậu tìm giúp mình hả? Đúng là nên gọi điện cho cậu mà. Mình vẫn biết chỉ có cậu mới chịu lắng nghe những gì mình nói. Mình thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Cảm ơn nhé!
Đi cùng á? Ý cậu là cậu sẽ đến chỗ mình? Chắc cậu có hứng thú với vụ án này rồi chứ gì. Mà này, cậu không được bàn tán về chuyện hôm nay trên Man-malo, viết lên blog cá nhân, hay thậm chí bán thông tin cho mấy cuốn tạp chí, tuần san đâu nhé!
Đây không phải kiểu vụ án mà có thể cư xử một cách vô trách nhiệm như thế đâu. Cậu hiểu ý mình chứ?
Thôi, mình cúp máy đây! Ngủ ngon nhé!
A lô, mình đây! Có thêm tin về vụ án mạng ở công viên Shiguretani rồi!
Trời ơi, thấy bảo chị Noriko bị sát hại chỉ vài giờ sau khi chia tay mình. Giật mình luôn. Giờ tay mình vẫn đang run lẩy bẩy, đánh rơi điện thoại đến nơi rồi đây này.
Được rồi, yên tâm, mình sẽ kể đầy đủ đầu đuôi câu chuyện cho cậu.
Đầu tiên nhé, như cậu cũng biết qua các bản tin thời sự rồi, một thi thể không rõ danh tính được phát hiện trong khu rừng thuộc công viên Shiguretani vào sáng sớm hôm thứ Hai, ngày bảy tháng Ba tuần này. Nghe nói người phát hiện là một cặp vợ chồng già đang trên đường đi hái rau dại trên núi. Những thông tin ban đầu được phát sóng trong bản tin thời sự buổi trưa, đến tối cùng ngày thì bắt đầu xôn xao. Thi thể được công bố là của chị Noriko trong bản tin sáng thứ Tư, ngày mùng chín, nhưng thực chất người ta đã xác định được danh tính nạn nhân vào sáng thứ Ba, ngày mùng tám rồi, và ngay tối hôm đó mình đã gọi điện cho cậu.
Nghe nói danh tính nạn nhân được xác định nhanh chóng như vậy vì gia đình nạn nhân đã gửi đơn yêu cầu tìm kiếm.
Cảnh sát đến công ty, tìm gặp mình và những người gần gũi với chị Noriko để thẩm vấn vào chiều thứ Ba còn gì. Có một chi tiết mình đã không nói với cậu trong cuộc điện thoại lần trước, khi ấy mình nghĩ chị Noriko đi đến công viên Shiguretani và bị giết ở đó vào cuối tuần.
Công viên Shiguretani cách công ty bọn mình chừng ba mươi phút chạy ô tô. Đi bộ thì chắc phải mất tầm bốn tiếng. Mỗi năm một lần, vào mùa thu, phòng Phúc lợi xã hội của công ty lại tổ chức sự kiện “Đi bộ tới Shiguretani”, mình cũng từng tham gia. Chỉ đi bộ từ công ty đến công viên, ăn cơm hộp ở đó rồi quay về thôi. Công viên này ngoài hàng cây lá đỏ rất đẹp thì chẳng có gì chơi cả.
Chị Noriko từng nói nơi đây khiến chị ấy có cảm giác như tâm hồn mình được gột rửa. Hình như chị ấy còn có hứng thú với những chuyện tâm linh thì phải.
Thế nên mình mới cho rằng chị ấy đã chủ động đi tới công viên Shiguretani, rồi bị ai đó tấn công tại đấy.
Nhưng mà hôm nay, cảnh sát hình sự lại tới và yêu cầu kể lại chi tiết những chuyện xảy ra tối hôm thứ Sáu tuần trước, mình mới biết thời điểm tử vong ước tính của chị ấy là lúc đó.
Nghe nói tới tận nửa đêm thứ Sáu chị Noriko cũng không về nhà, đơn yêu cầu tìm kiếm được nộp vào tối Chủ Nhật. Việc cô con gái hai mươi lăm tuổi qua đêm ở nhà người khác vào cuối tuần mà không báo trước khiến gia đình phải nộp đơn yêu cầu tìm kiếm khi ngày nghỉ còn chưa kết thúc cho thấy hằng ngày chị ấy sinh hoạt đúng nguyên tắc và có nề nếp đến thế nào.
Như mình đây chẳng hạn, vừa sống xa cha mẹ, lại hầu như không liên lạc gì vì ai cũng hiểu không có tin tức gì nghĩa là đang sống khoẻ, nên bây giờ có bị thủ tiêu ở đâu đó đi chăng nữa thì có lẽ cũng chẳng ai để ý nhận ra. Nhưng mà từ hồi vào công ty đến giờ, mình không nghỉ làm, cũng không đi muộn buổi nào, nếu hết tuần mà chưa vác mặt đi làm, có khi người ta cũng để ý đấy.
Đến tận thứ Hai, chị Noriko vẫn nghỉ làm không có lí do nên mình mới lo lắng. Mình chưa từng nghĩ tới việc chị ấy bị giết hại.
Quay lại câu chuyện tối hôm thứ Sáu, hôm đó phòng mình có bữa liên hoan. Mục đích là chia tay chị Mayama. Chị này hơn mình bốn tuổi, nhân dịp sắp sinh em bé nên quyết định nghỉ việc luôn. Nghe bảo thực ra chị ấy chỉ muốn nghỉ sinh thôi, nhưng hình như bị bên trên ép nghỉ việc.
Dường như vì thế mà trưởng phòng của bọn mình cũng cảm thấy đôi chút tội lỗi hay sao ấy, dứt khoát yêu cầu tất cả mọi người phải tham gia. Thế là hôm đó, riêng phòng bọn mình không phải làm thêm. Tầm hơn sáu giờ một chút, tất cả rời công ty đến điểm hẹn là quán nhậu Suishagoya ở gần đó, đúng sáu rưỡi thì buổi liên hoan bắt đầu.
Mà này, mình kể cho cậu nghe chuyện gọi món đậu phụ chiên giòn rồi đúng không? Lúc đấy đấy!
Sau tăng một kéo dài khoảng hai tiếng, mọi người thống nhất đi tiếp tăng hai ở quán karaoke Utauta đối diện quán nhậu. Lúc đó chị Mayama nói là tất cả mọi người cùng quẩy hết mình lên, nên mấy người kém tuổi, đặc biệt là nhóm nhân viên nữ bị đặt vào thế không tham gia không được. Thế nhưng chị Noriko lại lấy lí do hơi sốt, xin lỗi chị Mayama rồi ra về ngay sau tăng một.
Vì là cộng sự nên lúc đó mình định lấy lí do tiễn chị Noriko rồi về luôn, nhưng bị cái Mi rủ rê dai dẳng dữ quá. Cuối cùng mình tham gia tới tận tăng ba ở quán ăn nhẹ Yumeshibai phía sau công ty. Vì bị trưởng phòng ép uống nhiều quá nên mình say khướt, nằm bẹp suốt hai ngày cuối tuần, nhưng giờ thì mình lại thấy cảm ơn cái Mi.
Không phải bởi vì mình và cái Mi có chứng cứ ngoại phạm tối thứ Sáu đâu.
Trời ơi! Chán chết đi được mấy cái chứng cứ ngoại phạm này! Mình và cái Mi làm gì có lí do gì để giết hại chị Noriko đâu.
Thế nhưng, những người khác trong công ty, nhóm đã tham gia tăng hai với tăng ba hôm đó tỏ ra nhẹ nhõm trong lòng lắm. Còn mấy người ra về sau tăng một thì dù chẳng bị ai hỏi đến, nhưng ai nấy đều ra sức giải thích cho bản thân, rằng tối hôm đó nào là về thẳng nhà luôn, bật tivi xem chương trình gì, kể chi tiết đến cả nội dung nào là say bí tỉ phải tạt vào quán cà phê ở trước cửa nhà ga mua cái này cái kia hết bao nhiêu tiền để uống cho giã rượu...
Có mấy người còn lập danh sách những người bỏ về sau tăng một rồi xôn xao bàn tán xem ai là người khả nghi nhất nữa. Khi biết chị Noriko bị giết hại, tất cả đều tỏ ra đau đớn, nghiêm trọng này nọ lắm, nhưng chỉ hai, ba ngày sau đã xuất hiện ngay nhóm người bắt đầu coi vụ việc là thú vui rồi.
Thực sự không còn gì tệ hơn.
Nhưng theo suy đoán của mình, có lẽ thủ phạm không phải người trong công ty. Bởi vì ở công ty, mình là người gần chị Noriko nhất, nhưng khi chuyện như thế này xảy ra, nếu thủ phạm là người trong công ty, chắc chắn người ta sẽ nghĩ ngay đến mình, không phải sao?
Dù vậy, đây có vẻ không phải là hành vi phạm tội mang tính ngẫu nhiên.
Các chuyên gia trên bản tin thời sự đã giải thích rằng từ việc hung thủ tẩm dầu và đốt nạn nhân sau khi đâm mười mấy nhát, có lẽ nên nhìn nhận đây là hành vi phạm tội được lên kế hoạch từ trước.
Nếu vậy thì có thể hung thủ đã phục sẵn chị Noriko ở đâu đó. Nghe nói chị Noriko không phải bị sát hại ở một nơi khác rồi được đưa đến công viên Shiguretani, mà bị giết tại chính nơi phát hiện thi thể, như thế tức là cho đến lúc đặt chân đến công viên Shiguretani, chị ấy vẫn còn sống. Chị ấy đã được đưa đi bằng ô tô, vì rõ ràng không thể đi bộ tới đó.
Không biết chị ấy chủ động đồng ý lên xe hay là bị bắt ép tống lên xe nữa.
Quãng đường từ công ty đến nhà chị Noriko mất mười lăm phút đi bộ từ công ty đến ga S, mười phút đi tàu từ ga S đến ga G gần nhà chị ấy nhất, thêm ba phút đi bộ từ ga G về nhà.
Trong trường hợp bị ép lên xe, mình nghĩ khả năng cao là quãng đường giữa công ty và ga S, vì khu vực đó có vẻ khó bị chú ý nhất. Thế nhưng, tối hôm thứ Sáu bọn mình đã tới quán Suishagoya mà. Quán này cách công ty cỡ năm phút đi bộ và nằm ở phía ngược đường với nhà ga. Nếu đã rình sẵn thì đợi ở chỗ nào nhỉ.
Hơn nữa, chị Noriko hằng ngày thường rời công ty vào khoảng bảy giờ, nhưng hôm đó hơn sáu giờ bọn mình đã xuất phát, sau đó ra khỏi quán Suishagoya lúc hơn tám rưỡi. Dù lén lút theo dõi để tấn công cũng đâu thể quyết định được thời gian. Không biết liệu đó có thực sự là hành vi phạm tội theo kế hoạch không nhỉ? Hay thủ phạm đã biết về buổi liên hoan này từ trước?
Nếu thế thì rõ ràng đáng nghi nhất phải là người trong công ty, thậm chí là người cùng phòng không biết chừng. Ôi chán quá đi mất! Mình sắp mất hết niềm tin vào con người rồi!
Có khả năng ai đó chỉ định thời gian rồi gọi chị ấy ra ngoài sao? Phải rồi, cũng có thể lắm.
Lúc xin phép ra về sau tăng một, chị Noriko lấy lí do bị sốt, nhưng thực chất là vì đã bị ai đó gọi ra gặp mặt. Như vậy tức là chị ấy đã chủ động làm theo lời của thủ phạm và bước lên ô tô.
Vậy thì giả thuyết có kẻ bám đuôi không tồn tại nữa rồi?
Cứ cho là thủ phạm đã có hành động bám đuôi chị Noriko đi, tức là chị ấy hoàn toàn không để ý gì tới chuyện đó. Mà dù không phải là bám đuôi chăng nữa, thì thủ phạm hẳn phải oán hận chị Noriko nhiều lắm, nhiều đến nỗi muốn ra tay sát hại cơ mà. Thế nhưng chị ấy hoàn toàn không nhận ra, thậm chí còn không hề phòng bị, thoải mái đến mức đồng ý ra chỗ hẹn gặp vào buổi tối.
Không biết trong điện thoại của chị ấy còn lưu lịch sử cuộc gọi không nhỉ? Nhắc mới nhớ, đồ đạc, tư trang của chị Noriko giờ vẫn chưa biết như thế nào. Hôm đó chị ấy mang cái túi nào nhỉ...
À đúng rồi! Mình để ý thấy một chi tiết hết sức quan trọng.
Hôm thứ Sáu, chị Noriko đã mang túi xách hàng hiệu, lại còn mặc bộ đồ ưng ý nhất dành cho những dịp quan trọng nữa. Mình không nhầm đâu. Đợt trước mình được chị ấy dẫn đến một cửa hàng thời trang tuyển chọn. Tại đấy có một bộ đồ len mình vừa nhìn đã ưng mắt ngay, nhưng chị Noriko lại cầm lên trước, khen màu sắc đẹp rồi cứ thế chọn mua luôn, nên mình đành bỏ cuộc.
Mà dù sao thì bộ đó cũng có vẻ hơi chật với mình.
Chị ấy đã mặc đúng bộ đấy. Mình cũng hơi hối hận một chút vì đã không mặc chiếc váy mua ở cùng cửa hàng đó. Nhưng nghĩ kĩ thì dù là buổi tiệc chia tay, mình không phải nhân vật chính, với lại cũng chỉ là bữa liên hoan thông thường ở quán rượu rẻ tiền, kiểu quán nhậu nướng đồ trên bếp ngay trước mặt khách nên mùi thức ăn bám đầy vào quần áo, chẳng có gì hay ho cả.
Mà có khi không phải chị Noriko bị gọi ra, biết đâu ngay từ đầu chị ấy đã có hẹn gặp với ai đó cũng nên. Một ai đó đặc biệt khiến chị ấy phải để ý, chau chuốt lựa chọn mặc bộ đồ ưng ý nhất. Lại vào cuối tuần nữa chứ. Có thể bữa tiệc chia tay mới là kế hoạch được thêm vào sau. Đúng là người yêu rồi.
Ý cậu là chị Noriko bị chính người đặc biệt đó xuống tay giết hại ư?
Thế thì tội nghiệp chị ấy quá.
Này, mình có nên kể chuyện quần áo vừa rồi với cảnh sát không nhỉ?
Nên tìm cách moi ít thông tin về điện thoại hay đống đồ đạc tư trang khác của chị ấy thì hơn á? Tại sao mình lại phải làm mấy việc kiểu điều tra trinh thám ấy chứ? Nhưng mà mình hơi băn khoăn, vì theo những tin tức liên tục được cập nhật trên các bản tin thì cũng chưa có tiến triển gì lớn, không biết quá trình điều tra đang diễn ra đến đâu rồi nữa.
Thôi được rồi, mình sẽ kể cho cảnh sát vụ quần áo.
Đương nhiên, tất cả những gì hôm nay mình kể cho cậu cũng nghiêm cấm công khai nhé. Mình sẽ kiểm tra Man-malo với blog thường xuyên đấy.
À mà này, khi nào cậu sẽ đến chỗ mình vậy? Cậu có thể nghỉ nhà mình, nên khi nào chốt được ngày thì báo mình biết nhé. Thế nhé! Hẹn gặp lại! Chúc ngủ ngon!
A lô! Là mình! Có tin giật gân đây!
Tối hôm qua, cái Mi đến ngủ ở nhà mình đấy. Nó đã hỏi kiểu: “Tớ đến nhà Risako làm vài chén được không?” Nó hiện đang sống cùng bố mẹ đẻ, có vẻ gia đình nhà này khá cổ hủ, con gái mà bia rượu là bố mẹ tỏ ra khó chịu liền. Nhưng lần này mình biết ngay mục đích của nó không phải là uống rượu, mà nó muốn nói chuyện về vụ án cơ.
Mình nghĩ vì cái Mi không thân thiết với chị Noriko bằng mình, không bị cảnh sát thẩm vấn lấy lời khai nên nó rất muốn biết cảnh sát đã hỏi mình những gì, rồi mình có thông tin liên quan đến vụ án không... Nó là đứa thích buôn dưa lê mà. Là nhân viên mới, nhưng nó đã chắc chân ở vị trí thành viên quan trọng của hội chị em phòng pha trà rồi.
Cái Mi là dân vùng này, nên các tin tức kiểu tình hình gia đình cấp trên nó cũng dễ dàng moi móc được. Vì thế mà nó hay kể cho mình mấy chuyện như ai đang bí mật gặp gỡ ai này... Nhưng lần này có vẻ mình mới là người nắm giữ nhiều thông tin hơn, khiến nó cảm thấy cay cú không biết chừng. Nghĩ đến điều đó mình lại thấy bản thân có chút ưu thế.
Thế mà vừa bước chân vào nhà, cái Mi chẳng hỏi han gì mình cả, cứ thế bắt đầu “triển khai bài luận nâng cao” về suy đoán của nó. Thậm chí nó còn chỉ ra thủ phạm luôn cơ.
... Nó bảo chị Shirono Miki chính là thủ phạm giết hại chị Noriko.
Căn cứ đầu tiên là việc tối hôm thứ Sáu đó, chị Shirono cũng về ngay sau tăng một. Chị Mayama, nhân vật chính của bữa tiệc chia tay hôm ấy, trước đây từng là cộng sự của chị Shirono. Thế nên lẽ đương nhiên chị Shirono phải ở lại tới cuối cùng rồi, ấy vậy mà khi tăng một vừa mới kết thúc, chị ấy liền vội vã bỏ về, chẳng buồn chào tạm biệt chị Mayama. Hình như nó rất băn khoăn về chuyện này, không hiểu vì sao chị ấy lại hành động như vậy.
Vả lại, chị Shirono tuần này nghỉ làm suốt. Nghe nói sáng hôm thứ Hai, chị ấy gọi điện đến công ty báo là tình hình sức khoẻ của mẹ không tốt, xin nghỉ đến hết tuần. Lúc đó trưởng phòng nghe điện thoại cũng tỏ ra khó chịu, nhưng chị ấy chỉ nói cụt lủn là “nguy kịch” rồi dập máy luôn nên trưởng phòng chỉ còn cách miễn cưỡng chấp nhận.
Bản thân mình cũng chỉ biết tin chị Shirono xin nghỉ dài hạn khi đọc thông báo trên bảng tin ở công ty, thực sự mình không hề nghĩ là chị ấy lại xin nghỉ đột ngột đến như thế.
Nhưng chỉ có vậy mà đã kết luận chị Shirono là thủ phạm thì kể cũng hơi kì, đúng không? Biết đâu chị ấy vội vàng bỏ về tối hôm thứ Sáu là vì nhận được liên lạc từ gia đình về bệnh tình của mẹ chị ấy thì sao. Có khi giờ này chị ấy đang vừa chăm sóc mẹ vừa xem thời sự, rồi ngạc nhiên khi biết tin về chị Noriko cũng nên.
Thế nhưng cái Mi cứ luôn mồm khẳng định chi Shirono là thủ phạm.
Chị Shirono sống ở khu chung cư gần công viên Shiguretani và hằng ngày đi làm bằng xe riêng. Điều đó mình cũng biết. Hồi mới vào công ty, có lần mình được chị ấy lái xe chở đi mua đồ điện mà, lúc ấy mình còn hỏi chị ấy là tiền đổ xe có đắt lắm không.
Chị ấy bảo: “Vì đó là khu chung cư cách nhà ga khá xa nên tiền thuê rẻ, tính cả chi phí đỗ xe có khi vẫn còn rẻ hơn khu nhà chỉ cách công ty vài phút đi bộ của Kanou ấy chứ.” Nhưng mình đâu ngờ chị ấy lại sống ở khu vực quanh công viên Shiguretani.
Nếu là xe của chị Shirono thì chị Noriko hẳn sẽ bước lên mà không chút cảnh giác. Xe đi về phía công viên Shiguretani cũng chẳng có gì đáng ngờ. Đến khi phát hiện ra có vấn đề thì xung quanh đã vắng lặng, không thể tìm kiếm sự giúp đỡ nữa. Chị Noriko đã bị thả xuống ở công viên Shiguretani, lôi vào trong rừng rồi sát hại dã man.
Cái Mi suy luận như vậy đấy.
Nhưng mà nhé, cho dù suy luận đó về mặt vật lí khá là có khả năng, nhưng rõ ràng điều quan trọng ở đây là động cơ giết người, phải không?
Chị Shirono vào công ty cùng đợt với chị Noriko, theo mình thấy thì hai người có vẻ rất thân thiết. Mình nói lúc nãy rồi đấy, người mở lời nhờ chị Shirono đánh xe đưa mình đi mua đồ điện chính là chị Noriko, còn chị Shirono thì đi mua cùng mình không chút khó chịu. Thậm chí có lần chị Noriko, mình, chị Shirono và cái Mi, bốn người cùng nhau đi ăn trưa nữa.
Mặc dù vậy, cái Mi lại tự tin nói rằng có động cơ hẳn hoi.
Rõ ràng là hận thù, ghen ghét vì yêu đương mù quáng. Mùa xuân năm ngoái, hồi mới vào công ty, mình có nghe nói chị Shirono và tổ trưởng Shinoyama đang hẹn hò. Đúng, đúng, cái tên trêu chọc mình vụ đậu phụ chiên giòn ý. Tên này tầm hai tám, hai chín tuổi gì đó, bề ngoài thì thuộc loại khá được trong công ty, lại rất được lòng các chị em nên việc anh ta hẹn hò với chị Shirono quả thật là rất khó tin.
Chị Shirono không xấu nhưng cũng không xinh xắn, đáng yêu, chỉ là một cô gái thực sự bình thường và giản dị. Dù cái Mi biết nhiều thông tin thật, mình vẫn thắc mắc liệu chuyện hẹn hò đó có phải tin đồn nhảm hay không. Nhưng cái Mi nói là nó nghe trực tiếp từ chính chị Shirono luôn. Cậu biết chị ấy đã nói gì khi cái Mi trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi với chị ấy không?
“Đàn ông ấy mà, chỉ cần cho ăn mấy món tự nấu khoảng ba lần là rơi vào tay mình ngay thôi.”
Ra vậy. Đúng là chị Shirono hầu như ngày nào cũng tự tay làm cơm hộp mang đến công ty, nhưng đó là những hộp cơm được chuẩn bị công phu, hoàn toàn không dùng thực phẩm đông lạnh hay thực phẩm nấu sẵn. Chúng cầu kì tới mức tưởng như có thể ăn toàn bộ ba mươi món mỗi ngày chỉ với một hộp cơm đó vậy. Mình từng khâm phục chị ấy do có thể cố gắng đến thế vì bản thân, nhưng có lẽ sự thật là chị Shirono làm cho hai người, một phần dành cho tổ trưởng Shinoyama.
Nhưng mà nhé, hình như hè vừa rồi hai người họ đã chia tay. Nghe chừng cái Mi cũng không hỏi được nguyên do, nhưng nó bảo rằng: “Đối phương mà là chị Noriko thì đành chấp nhận thôi.”
Chị Noriko không mang cơm hộp đến công ty nên mình không rõ tay nghề nấu nướng của chị ấy thế nào, nhưng với sự am hiểu về ẩm thực đến mức đó, chắc hẳn chị ấy cũng tự mình nấu ăn được, mà như thế thì chị Shirono không có cửa nào chiến thắng cả.
Thông tin tổ trưởng Shinoyama hẹn hò với chị Noriko quả cũng bất ngờ thật, nhưng có lẽ anh ta chỉ yêu đơn phương chị Noriko nên đã chia tay chị Shirono. Tổ trưởng Shinoyama có nổi tiếng mấy cũng không tương xứng với chị Noriko.
Cơ mà hò hẹn được với người tầm cỡ như tổ trưởng có vẻ rất khó khăn, nên sau khi chia tay, chị Shirono níu kéo dữ lắm. Chị ấy vốn không phải người dễ xúc động nên bề ngoài thì vẫn tiếp xúc với chị Noriko bình thường, nhưng trong lòng có lẽ hận vô cùng.
Vả lại, cho dù bỏ qua chuyện với tổ trưởng Shinoyama đi chăng nữa, mình nghĩ hẳn chị Shirono đã có những cảm xúc phức tạp với chị Noriko. Như cậu biết đấy, hai nhân viên mới được phân bổ về cùng một bộ phận mà. Lúc đầu sẽ bị so sánh này nọ thôi.
Trường hợp của mình thì vì vào cùng kì với cái Mi nên tương đối dễ chịu. Nó khá kém về khoản mấy con số, tính cách vui vẻ nhưng không phải là người chu đáo, khéo léo. Nhưng cứ nghĩ tới việc nếu đồng nghiệp cùng kì là chị Noriko thì e là mình chẳng còn chút tự tin nào. Vì chị Noriko nhiều tuổi hơn nên mình coi chị ấy như một người chị đáng ngưỡng mộ, không bao giờ mình để ý tới việc bản thân kém cỏi hơn chị ấy, cái gì cũng có thể khen ngợi được ngay, chứ bằng tuổi thì có lẽ mọi việc sẽ không được như vậy.
Có khi lí do chị Shirono trở nên bình thường là vì ở cùng với chị Noriko cũng nên.
Thử tưởng tượng cảnh hai người cùng pha trà chẳng hạn, có lẽ các nhân viên nam đều muốn được chị Noriko đem trà đến hơn. Mặc dù không bị ai nói này nói nọ, nhưng bản thân cũng sẽ tự biết đường mà lui về phía sau.
Nếu bản thân xấu ma chê quỷ hờn, dù đối phương là chị Noriko hay nhân viên nữ nào khác thì chắc cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ này nọ rồi ghen tức, giận hờn ai đó cụ thể làm gì. Nhưng đằng này, nếu bên cạnh không phải là chị Noriko, chắc chắn chị Shirono sẽ không trở nên thấp hèn đến mức đó.
“Nếu không phải là Noriko..” “Nếu không có Noriko...” Cũng không có gì lạ khi suy nghĩ, cảm giác khó chịu về sự tồn tại của chị Noriko cứ thế dồn nén, tích tụ trong đầu chị Shirono từng ngày, từng chút một kể từ khi vào công ty.
Rồi thêm vụ thất tình, đã vậy lại còn do chị Noriko. Nhưng nỡ ra tay đâm bằng đấy nhát, thậm chí còn châm lửa đốt? Chưa kể từ khi thất tình đã hơn sáu tháng trôi qua rồi cơ mà.
Mình cũng nói với cái Mi như vậy. Xong rồi nó bảo chị Shirono không hề bình thường và lôi chuyện ăn cắp trong công ty ra.
Gọi là ăn cắp nhưng cũng chưa đến mức phải trình báo thiệt hại với cảnh sát. Vụ đầu tiên xảy ra vào đầu tháng Chín năm ngoái, một ngày sau buổi tiệc mừng sinh nhật. Phòng mình tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho mọi người mỗi tháng một lần, kiểu thoải mái như ở nhà ấy mà. Mỗi người góp 1.000 yên mua tặng cho những người sinh tháng đó cốc uống cà phê hay một chút quà nho nhỏ, rồi tất cả cùng nhau ăn bánh ngọt thôi. Trông thế nhưng cũng vui đáo để.
Hôm đó bọn mình mua ba cái bánh gato tròn rồi bảo họ chia rõ từng loại cho những người có sinh nhật. Mấy cái bánh hồi tháng Chín là loại phủ dâu tây, dưa lưới và hạt dẻ lên trên để kem tươi. Vì không phải ngày nào tất cả mọi người cũng đi làm nên bọn mình đặt ra quy định là những người đi làm hôm tổ chức tiệc sẽ phải ăn hết toàn bộ chỗ bánh. Tuy nhiên, hôm ấy có một người sinh tháng Chín phải đi công tác đột xuất nên mọi người bảo nhau để phần bánh lại cho người đó.
Người để miếng bánh cắt hình tam giác lên đĩa, bọc lại rồi cho vào tủ lạnh trong phòng pha trà là cái Mi. Mặc dù trên mỗi cái bánh chỉ có một trong ba loại hoa quả là dâu tây, dưa lưới hoặc hạt dẻ, nhưng vì thương người không thể dự tiệc sinh nhật đó nên mấy chị em cho thêm loại hoa quả trong bánh của mình vào miếng bánh để lại, thế là trên miếng bánh nhỏ xíu đó có đầy đủ cả dâu tây, dưa lưới và hạt dẻ.
Ngày hôm sau, người đó đi làm và đích thân đi lấy bánh vào buổi trưa. Nhưng ngạc nhiên là trên đĩa chỉ còn lại chỏng trơ vài miếng hạt dẻ màu vàng, còn lại tất cả đều bị ăn hết sạch. Người đó lập tức mang cái đĩa giơ ra trước mặt mọi người rồi hét lên “Ai đã ăn bánh của tôi thế này?” nhưng không có ai nhận cả.
Mình nghĩ ai đó tưởng là còn thừa một miếng rồi vô tình ăn mất nên không tiện nói ra, nhưng cái cách ăn rồi bỏ thừa lại như thế quả thật khó chịu. Đã ăn thì ăn hết luôn, rửa đĩa rồi cất đi hoặc để vào trong bồn rửa là được rồi. Đằng này chỉ để lại mỗi mấy miếng hạt dẻ trên cái đĩa còn dính nham nhở nào kem tươi nào vụn bánh và để lại vào trong tủ lạnh.
Đã thế trên mấy miếng hạt dẻ còn không dính chút kem nào nữa cơ. Vì được rải trên mặt bánh nên kiểu gì thì kiểu, chắc chắn hạt dẻ cũng sẽ dính kem, đúng không? Chả nhẽ kẻ đó liếm mỗi kem trên hạt dẻ rồi để lại lên đĩa sao?
Mà hình như mọi người không bận tâm nhiều tới mức đó, chỉ nói vui với nhau rằng chắc thủ phạm là người ghét hạt dẻ, đã vậy tháng sau sẽ mua bánh Mont Blanc [*] để xem ai là thủ phạm.
Sau đấy thì mấy chuyện kì lạ bắt đầu xảy ra thường xuyên.
Đầu tiên là cái tủ lạnh trong phòng pha trà. Chị em nhân viên nữ bảo nhau ghi tên bằng bút dạ vào mấy hộp bánh kẹo được tặng hay đồ ăn tráng miệng mua ở cửa hàng tiện lợi rồi mới cho vào tủ lạnh. Nhưng cứ đều đặn ba ngày là lại mất một thứ.
Mình cũng từng bị lấy mất cái bánh pudding. Mình đã cẩn thận để hai cái, một loại vị truyền thống và một loại vị trà xanh, vào tận phía góc ngăn tủ, vậy mà khi mở ra định ăn thì còn lại mỗi cái vị trà xanh.
Nhưng nếu bị chơi khăm một cách gọn gàng, sạch sẽ thì còn tốt chán. Lúc đó chỉ việc nổi giận vì bị lấy cắp là xong. Đằng này khi thì bị cắn mất một miếng kem, khi thì bị ngoạm mất mỗi chỗ hoa quả trong phần thạch hoa quả, chừa lại đống thạch nhem nhuốc, mình thấy ghê sợ nhiều hơn là bực tức đấy.
Có người đã lên tiếng trong giờ họp giao ban buổi sáng, yêu cầu kẻ trộm chưa rõ danh tính kia thôi ngay cái trò trêu đùa vớ vẩn đó đi, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Cũng phải thừa nhận đó không phải chuyện gì to tát tới mức cần lắp camera chống trộm hay trình báo cảnh sát, nên mọi người quyết định không để đồ vào tủ lạnh nữa.
Thế rồi sau đấy đến lượt đồ đạc trên bàn làm việc biến mất. Đầu tiên thì toàn đồ ăn, kẹo ngậm ho đủ vị hoa quả nhưng chỉ riêng vị đào thì không cánh mà bay này, rồi thì thanh sôcôla bị gặm một góc, sau đó đến lượt dụng cụ văn phòng. Mấy tập giấy nhớ màu hồng bị lấy mất, vài chiếc ngòi bút chì kim bị tháo đi...
Cũng có vài người đã bí mật lắp máy quay hòng tìm cho ra thủ phạm nhưng không thu được kết quả.
Dần dà rồi mọi người cũng quen hay sao ấy, không ai còn quá bận tâm khi có mất mát xảy ra nữa. Biết đâu trong phòng có người vì căng thẳng quá mà tâm thần bấn loạn, sinh ra tật ăn cắp vặt trong lúc bản thân cũng không ý thức được. Ai đó đã nói thế và mọi người đành chấp nhận sự việc theo hướng đó.
Đến cả thủ phạm của mấy vụ ăn cắp, cái Mi cũng cho là chị Shirono đấy.
Đầu tiên, mấy chị em nhân viên kháo nhau rằng thủ phạm hẳn phải là nữ giới. Lí do là vì các vật dụng sinh lí của mấy chị em đều được cho vào trong túi nhỏ và cất trên giá trong nhà vệ sinh, thế mà cũng có lần bị lấy mất.
Không loại trừ khả năng có những thằng đàn ông làm mấy chuyện đó, nhưng vì khá nhiều lần bị mất ngay trong giờ làm việc rồi, một gã đàn ông ra vào nhà vệ sinh nữ chắc chắn sẽ bị ai đó để ý.
Kể cả thế mà kết tội cho chị Shirono thì vẫn kì cục.
Như vậy thì ngay cả cái Mi hay mình cũng là một trong những kẻ tình nghi. Thế nhưng cái Mi bảo nó đã nghi ngờ chị Shirono ngay từ hồi đầu cơ.
Trong buổi tiệc sinh nhật tháng Mười, mọi người chuẩn bị bánh Mont Blanc thật, nhưng hôm đó chẳng ai để thừa lại cái gì nên đã không thể truy tìm ra kẻ ghét hạt dẻ. Mà để thừa lại làm sao được. Giả sử có người ghét hạt dẻ nhưng không phải thủ phạm thì sao? Mình nghĩ người đó thực sự đã rất khổ sở đấy.
Mà theo như những gì cái Mi nói thì hôm đó chị Shirono đi đưa tài liệu cho đối tác rồi cứ thế về thẳng nhà luôn, không quay lại công ty. Buổi tiệc sinh nhật của bọn mình luôn được tổ chức từ sáu giờ, sau khi giờ làm hành chính kết thúc.
Nhưng đó có thể chỉ là tình cờ thôi mà. Ai lại cất công quay về công ty để ăn bánh dù không phải sinh nhật mình, trong khi có thể về thẳng nhà từ chỗ đối tác chứ? Làm thế chẳng phải sẽ bị nghi ngờ hay sao?
Vả lại, chính mình từng nghe chị Shirono nói rằng chị ấy cũng bị mất đồ. Chị Shirono bảo bị lấy mất cái bánh su kem mà rõ ràng đã tận tay cho vào trong tủ lạnh. Chị ấy có vẻ tiếc lắm, bởi vì đã cẩn thận đến mức dùng bút dạ viết rõ to ở bên ngoài túi đựng bánh là “có độc” để không bị lấy mất mà.
Cái Mi nói đó là giả tạo. Nó bảo nhìn chỗ cơm hộp thì biết, chị Shirono là người rất để ý tới sức khoẻ, hầu như không bao giờ có chuyện ăn vặt. Mấy thứ đồ ăn là quà cáp được chia cho mọi người thì thấy bảo chị ấy có ăn, nhưng những thứ tự tay mua về, thậm chí là mấy cái bánh su kem ở cửa hàng tiện lợi thì chắc chỉ có mỗi lúc đó.
Nó còn bảo việc chị ấy vừa nói “Đã tìm ra cách hay để không bị lấy cắp rồi” trước mặt nó, vừa viết chữ “có độc” chẳng qua chỉ là sự chuẩn bị nhằm ra vẻ cho mọi người thấy chính chị ấy cũng bị lấy đồ thôi.
Thế nhưng chỉ có thế mà bảo người ta là thủ phạm thì cũng không ổn lắm. Con người mà, có những thứ hằng ngày rất ghét, nhưng đôi khi đột nhiên lại muốn ăn, đúng không? Mình cũng vậy, bình thường mình không thích ăn wagashi [*] , nhưng năm nào cũng có ít nhất một lần tự nhiên thèm bánh Ohagi [*] . Vả lại, làm mấy chuyện lạnh lùng kiểu như viết chữ “có độc” bên ngoài đâu phải chỉ có chị Shirono. Có người còn cho đinh rệp rồi thuốc xổ vào trong túi kẹo ngậm nữa cơ.
Chỉ có điều, chị Shirono hay nhận làm thêm giờ, nhiều lần ở lại công ty một mình, rồi buổi sáng lại tới rõ sớm nữa, hẳn là có thời gian để làm mấy việc đó. Thật tội nghiệp! Nỗ lực cố gắng chăm chỉ hơn người cuối cùng lại trở thành thứ chống lại chính mình.
Sao? Câu hỏi chị Noriko đã bao giờ bị chôm đồ hay chưa à?
Tất nhiên là có chứ. Chị Noriko không phải người hay ăn vặt nên mình không rõ có bị lấy đồ ăn không, nhưng lần bị lấy mất chiếc bút bi hàng chính hãng của Anh em Serizawa thì chị ấy đã suy sụp vô cùng.
Cậu thắc mắc nghệ sĩ violin sao lại bán bút bi chứ gì? Phải rồi. Anh em Serizawa cũng tự mình viết nhạc. Bình thường họ sử dụng máy tính để làm, nhưng mỗi khi ghé thăm những nơi ngập tràn hương sắc thiên nhiên thì giai điệu giống như từ trên trời rơi xuống vậy. Và họ sản xuất ra những chiếc bút bi nguyên bản sử dụng gỗ tự nhiên để ghi lại những giai điệu đó.
Mình không rõ thủ phạm có biết rằng chiếc bút bi đó có giá trị đến thế hay không nữa. Không, chắc là không biết đâu. Vì bề ngoài nó trông giống hệt bút chì, nhìn khá rẻ tiền, với cả chưa có thứ nào đắt tiền bị lấy cắp cả.
Nghe nói cái bút bi đó có giá 5.000 yên lận, có lẽ nó là thứ đắt tiền nhất bị lấy từ trước tới giờ cũng nên. Chứ còn lại toàn là đồ lặt vặt khoảng vài trăm yên.
Mình cho rằng vụ trộm cắp với vụ án mạng của chị Noriko không liên quan gì đến nhau, nhưng cái Mi thì một mực khẳng định tất cả đều do chị Shirono. Vì nó lập luận đầy tự tin đến thế nên mình đã nghĩ kiểu gì nó cũng sẽ khai với cảnh sát, nhưng nó bảo sẽ không làm thế.
Hình như nó sợ bản thân trở thành kẻ châm ngòi của mọi chuyện. Kể cũng phải thôi. Giả sử thủ phạm thực sự là chị Shirono, khi bị bắt bỏ tù, người chị ấy căm hận sẽ chính là cái Mi. Nếu chị ấy không bị tử hình, có thể nó sẽ bị trả thù đầu tiên sau khi chị ấy ra tù. Nghĩ mà phát sợ.
Thì bởi mình vẫn chưa nói cho cảnh sát chuyện quần áo của chị Noriko mà.
Nói thế thôi, không phải mình đang nhờ cậu bí mật khai với cảnh sát đâu. Cậu đừng làm chuyện gì vớ vẩn đấy. Nếu việc mình mới là người gây rò rỉ thông tin vỡ lở ra thì kẻ bị chị Shirono căm hận sẽ không phải cái Mi đâu, mà chính là mình đấy.
À, nhưng mà, thủ phạm là chị Shirono có khi lại hay. Bởi vì nếu thủ phạm là mấy kẻ bám đuôi hay mấy gã đàn ông bí hiểm thì sợ lắm, mình chẳng dám bước chân ra ngoài đường, buổi tối cũng không ngủ nổi mất.
Cậu không hiểu điều gì khiến mình cảm thấy sợ hãi ư?
Không ai hiểu rõ về chị Noriko bằng mình cả. Mặc dù mình không biết lí do vì sao chị ấy bị sát hại, nhưng theo cậu thì thủ phạm có nghĩ được như thế không?
Mình xin cậu đấy, chuyện đậu phụ tạm bỏ qua một bên đi, hãy tới chỗ mình càng sớm càng tốt. Mình chờ cậu đấy!
Thôi, ngủ ngon nhé.
A lô, là mình đây. Cuối cùng thì cảnh sát cũng bắt đầu lần ra manh mối chị Shirono.
Cái Mi không trình báo gì cả. Tất nhiên, mình cũng vậy. Hình như có nhân chứng thì phải.
Nghe nói tối hôm thứ Sáu, khoảng hơn tám giờ chút xíu, một người đàn ông tên Makita đã nhìn thấy chị Noriko bước lên xe của một người phụ nữ tại bãi đỗ xe của công ty. Anh này là đối tác liên quan đến mảng hệ thống nên cũng hay ra vào công ty. Thấy bảo người phụ nữ kia ngồi ghế lái, còn chị Noriko ngồi bên cạnh, sau khi chị ấy bước lên là chiếc xe liền lao đi luôn.
Anh Makita biết thông tin về vụ án mạng ở công viên Shiguretani qua các bản tin thời sự trên Internet, nhưng không nhận ra ngay dù đã đọc tên của nạn nhân, đến khi nhìn thấy ảnh chị Noriko trên tuần san mấy ngày trước thì mới nhớ ra sự việc tối hôm đó. Anh ấy nói mặc dù lúc ấy trời tối, nhưng vì đó là một cô gái xinh đẹp nên anh ấy rất băn khoăn, không biết là người ở phòng ban nào. Căn cứ vào màu sắc chiếc xe cũng như đặc điểm của người phụ nữ mà anh ấy nhận ra thì có vẻ người đi cùng là chị Shirono.
Đúng là người xinh đẹp thì ở đâu cũng sẽ được để ý thôi nhỉ.
Giờ thì trong công ty ai nấy đều bàn tán về việc này. Tất cả đều chờ đợi cơ hội được mở miệng nói mà. Cũng dễ hiểu thôi, dù có nhận ra điều gì kì lạ đi chăng nữa, không phải ai cũng sẵn sàng đứng ra làm chứng với cảnh sát ngay cả.
Thấy bảo anh Makita cũng nói chuyện qua với người trong công ty mình rồi, kiểu ra vẻ bâng quơ hỏi chuyện “Mà này, tối hôm thứ Sáu ấy...” để thăm dò tình hình, rồi vì cảm thấy có lẽ cần khai báo với cảnh sát nên ngày hôm sau đã gọi điện trình báo.
Quả là lời khai cực kì quan trọng, nhỉ?
Sau khi quyết định ra về sau tăng một, chị Noriko và chị Shirono đã ghé qua công ty một chút.
Có lẽ chị Shirono đậu xe ở bãi đỗ xe của công ty rồi đi bộ đến quán Suishagoya. Công ty lại nằm trên đoạn đường từ quán Suishagoya tới nhà ga nên việc chị Noriko cũng tạt qua công ty không có gì lạ.
Thế rồi hai người bước lên xe của chị Shirono và rời khỏi công ty.
Lí do chị Noriko lên xe của chị Shirono vẫn còn là nghi vấn, nhưng nếu là chị Shirono thì hoàn toàn có thể sử dụng bất cứ lí do gì để mời mọc, đề xuất. Chị Noriko nói mình không khoẻ mà, có thể chị Shirono đã đề nghị chở ra ga giúp lắm chứ? Mười lăm phút đi bộ không phải quãng đường ngắn đâu.
Thế nhưng chiếc xe lại hướng tới công viên Shiguretani.
Để giết hại chị Noriko ư? Ôi không!
Thôi tạm thời bỏ qua đoạn giết chóc đi, vậy sau đó chị Shirono thế nào nhỉ?
Thấy bảo xe của chị Shirono đỗ trước cửa nhà ga và bị kéo đưa đi từ sáng sớm hôm thứ Bảy. Mà chưa hết đâu, nghe nói ví của chị Noriko còn rơi ra từ phía dưới ghế phụ xe nữa cơ. Mình nghĩ túi xách của chị Noriko lúc nào cũng kéo khoá nên khó có khả năng nó tự dưng rơi ra lắm. Có khi nào đó sẽ là bằng chứng cho thấy hai người họ đã xô xát trong xe không nhỉ?
Cả chị Noriko nữa, nếu đối thủ là chị Shirono, không đời nào có chuyện chị ấy không chống cự lại.
Trước mắt thì chiếc xe đã được tìm thấy. Vậy rốt cuộc chị Shirono đang ở đâu?
Mà không phải chỉ có một nhân chứng đâu. Dường như ai cũng sợ mình là người đầu tiên làm chứng, nhưng nếu là người thứ hai trở đi thì họ không còn ngại ngần gì nữa. Hình như ngày càng nhiều những thông tin vô ích được gửi tới.
Có người đàn ông tên Ozawa làm cùng phòng với bọn mình đã cung cấp một lời khai rất quan trọng liên quan đến chị Shirono. Anh này là nhân viên vào cù